Em ba cũng có ý này.
Tạ Mẫn Thận không đồng ý.
“Em ấy bị chướng ngại tinh thần, bệnh tự kỷ vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, néu bây giờ bị thôi miên, rất có thể sau này sẽ không thẻ tỉnh lại, cho nên không thể mạo hiểm.”
Chính vì biết thế nên bọn họ không dám đưa ra quyết định.
Tiểu Thiên yếu ớt nói: “Các anh em, em phát hiện một chuyện rất nhỏ, em không biết có phải là manh mối hay không, chỉ là Tiểu Dực sợ tủ.”
Cái tủ?
Tạ Mẫn Thận dùng ngón trỏ xoa cằm: “Trong nhà có một cái tủ, em ấy không hề sợ, có phải hậu di chứng lần trước không?”
Tiểu Thiên lắc đầu: “Em cũng không biết, có lẽ là em đã quan sát sai, hoặc là hậu di chứng lần trước.”
Tạ Mẫn Thận: “Khả năng quan sát tốt là chuyện tốt, Tiểu Thiên.”
Buổi tối, khi Tạ Mẫn Thận về nhà, Lâm Khinh Khinh đã nấu xong cơm.
“Về rồi à, mau rửa tay lại đây ăn cơm, không cay cũng không béo.”
Tạ Mẫn Thận rất ngạc nhiên, tại sao Lâm Khinh Khinh lại hiểu ra nhanh như vậy?
Phải biết, mấy hôm trước là do anh ấy ép buộc.
Tạ Mẫn Thận trực tiếp vào bếp rửa tay, cách sắp xếp trong nhà của anh ấy sang trọng, sáng sủa, vừa vào cửa thì nhà bếp ở bên tay phải, đúng lúc Lâm Khinh Khinh bưng món ra.
Tạ Mẫn Thận rửa tay xong hát nước một cách trẻ con lên mặt Lâm Khinh Khinh.
“Mẫn Thận, anh làm gì thế.” Dù trách móc, Lâm Khinh Khinh cũng nhẹ nhàng.
Tạ Mẫn Thận đi lên chọc chú mèo con.
Anh ấy vòng tay qua eo Lâm Khinh Khinh, ghé sát vào người: “Khinh Khinh, để anh hôn em.”
Lâm Khinh Khinh: “Cút.” Cho rằng cô ấy không biết mắng người sao?
Tại sao người đàn ông này kết hôn xong lại như thế này?
Ban đêm, không thể tránh khỏi “quán quýt”.
Ngày hôm sau, Tạ Mẫn Thận hỏi Lâm Khinh Khinh trong phòng ngủ: “Khinh Khinh, chiếc thắt lưng đen của anh đâu?”
Lâm Khinh Khinh vẫn đang nấu ăn, cô ấy vặn nhỏ lửa, đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo bên cạnh giường, lấy ra một chiếc thắt lưng mới đưa cho anh ấy: “Mẫn Thận, anh cầm lấy, em vừa mua.”
Vừa nghe Lâm Khinh Khinh mua cho anh áy, không cần phải nói Tạ Mẫn Thận vui mừng như thế nào, anh ấy vui vẻ thát lên: “Quần áo này từ giờ giao hết cho em.”
Lâm Khinh Khinh: “Em vẫn đang nấu canh đó.”
Nói xong, Lâm Khinh Khinh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô ấy quên đóng ngăn kéo, khi Tạ Mẫn Thận cúi xuống đóng nó lại.
Anh ấy đã nhìn thấy lọ thuốc bên trong.
Tạ Mẫn Thận lấy lọ thuốc ra, anh ấy đứng thẳng dậy, cẩn thận đọc hướng dẫn trên đó.
Tránh thai, tránh thai khẩn cấp.
Tạ Mẫn Thận hiểu rất rõ về các thành phần trong đó.
Lúc này tắm lưng thẳng tắp của anh ấy cứng ngắc.
Một tay đút túi quần, tay kia bóp chặt lọ thuốc.
Tạ Mẫn Thận không đồng ý.
“Em ấy bị chướng ngại tinh thần, bệnh tự kỷ vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, néu bây giờ bị thôi miên, rất có thể sau này sẽ không thẻ tỉnh lại, cho nên không thể mạo hiểm.”
Chính vì biết thế nên bọn họ không dám đưa ra quyết định.
Tiểu Thiên yếu ớt nói: “Các anh em, em phát hiện một chuyện rất nhỏ, em không biết có phải là manh mối hay không, chỉ là Tiểu Dực sợ tủ.”
Cái tủ?
Tạ Mẫn Thận dùng ngón trỏ xoa cằm: “Trong nhà có một cái tủ, em ấy không hề sợ, có phải hậu di chứng lần trước không?”
Tiểu Thiên lắc đầu: “Em cũng không biết, có lẽ là em đã quan sát sai, hoặc là hậu di chứng lần trước.”
Tạ Mẫn Thận: “Khả năng quan sát tốt là chuyện tốt, Tiểu Thiên.”
Buổi tối, khi Tạ Mẫn Thận về nhà, Lâm Khinh Khinh đã nấu xong cơm.
“Về rồi à, mau rửa tay lại đây ăn cơm, không cay cũng không béo.”
Tạ Mẫn Thận rất ngạc nhiên, tại sao Lâm Khinh Khinh lại hiểu ra nhanh như vậy?
Phải biết, mấy hôm trước là do anh ấy ép buộc.
Tạ Mẫn Thận trực tiếp vào bếp rửa tay, cách sắp xếp trong nhà của anh ấy sang trọng, sáng sủa, vừa vào cửa thì nhà bếp ở bên tay phải, đúng lúc Lâm Khinh Khinh bưng món ra.
Tạ Mẫn Thận rửa tay xong hát nước một cách trẻ con lên mặt Lâm Khinh Khinh.
“Mẫn Thận, anh làm gì thế.” Dù trách móc, Lâm Khinh Khinh cũng nhẹ nhàng.
Tạ Mẫn Thận đi lên chọc chú mèo con.
Anh ấy vòng tay qua eo Lâm Khinh Khinh, ghé sát vào người: “Khinh Khinh, để anh hôn em.”
Lâm Khinh Khinh: “Cút.” Cho rằng cô ấy không biết mắng người sao?
Tại sao người đàn ông này kết hôn xong lại như thế này?
Ban đêm, không thể tránh khỏi “quán quýt”.
Ngày hôm sau, Tạ Mẫn Thận hỏi Lâm Khinh Khinh trong phòng ngủ: “Khinh Khinh, chiếc thắt lưng đen của anh đâu?”
Lâm Khinh Khinh vẫn đang nấu ăn, cô ấy vặn nhỏ lửa, đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo bên cạnh giường, lấy ra một chiếc thắt lưng mới đưa cho anh ấy: “Mẫn Thận, anh cầm lấy, em vừa mua.”
Vừa nghe Lâm Khinh Khinh mua cho anh áy, không cần phải nói Tạ Mẫn Thận vui mừng như thế nào, anh ấy vui vẻ thát lên: “Quần áo này từ giờ giao hết cho em.”
Lâm Khinh Khinh: “Em vẫn đang nấu canh đó.”
Nói xong, Lâm Khinh Khinh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô ấy quên đóng ngăn kéo, khi Tạ Mẫn Thận cúi xuống đóng nó lại.
Anh ấy đã nhìn thấy lọ thuốc bên trong.
Tạ Mẫn Thận lấy lọ thuốc ra, anh ấy đứng thẳng dậy, cẩn thận đọc hướng dẫn trên đó.
Tránh thai, tránh thai khẩn cấp.
Tạ Mẫn Thận hiểu rất rõ về các thành phần trong đó.
Lúc này tắm lưng thẳng tắp của anh ấy cứng ngắc.
Một tay đút túi quần, tay kia bóp chặt lọ thuốc.
Danh sách chương