Edit: Tiểu Dương

Bây giờ Vụ Nùng Nùng đang ở trong nhà họ Ninh, khoảng cách với Ninh Mặc gần trong gang tấc, nếu khoảng cách không gian gần thì khoảng cách trong lòng phải kéo xa, như đạo của văn võ, lúc phải cứng lúc phải mềm.

Vụ Nùng Nùng cố ý trốn tránh Ninh Mặc. Vào đây ở đã sáu ngày mà Vụ Nùng Nùng chưa gặp Ninh Mặc lần nào.

Lúc anh ra ngoài cô còn chưa rời giường, khi anh về nhà thì cô lại vội vàng giúp Đỗ Nhược chuẩn bị đón năm mới và tiệc mừng thọ của bố Ninh Mặc, hoặc lại đi dạo bên ngoài.

Đôi khi duyên số thật sự xuất hiện vào lúc đi dạo.

“Nùng Nùng.”

Vụ Nùng Nùng quay đầu nhìn người tới, cảm thấy quen thuộc mà lại xa lạ, một lúc lâu sau mới ngập ngừng hỏi một câu, “Bạch Tuyết Chi?”

“Là tớ đây, Nùng Nùng, bao năm rồi mà cậu không thay đổi gì cả.”

Vụ Nùng Nùng quả thực không thể tin được người phụ nữ trước mắt lại là Bạch Tuyết Chi, trước đây vóc dáng Bạch Tuyết Chi tuyệt vời như vậy mà bây giờ lại biến dạng không nhận ra, cằm đôi đè lên cái cổ ngấn mỡ, Vụ Nùng Nùng nghĩ rằng cô ấy quả thực đang tự hủy hoại bản thân.

“Tuyết Chi, cậu sao thế?”

Bạch Tuyết Chi nhìn ra sự ngờ vực của Vụ Nùng Nùng, lại thoải mái tươi cười, “Còn sống vui vẻ là được, đi, tớ mời cậu ăn cơm.”

Bạch Tuyết Chi thay đổi thật kinh ngạc, trừ bề ngoài còn có nội tâm.

“Cậu về từ bao giờ?” Vụ Nùng Nùng hỏi.

“Mới được mấy ngày thôi, đưa bạn trai về gặp bố tớ.” Nụ cười của Bạch Tuyết Chi vẫn không biến mất.

“Cậu, đã gặp Lư Tiêu.” Vụ Nùng Nùng cẩn thận sợ làm tổn thương Bạch Tuyết Chi.

Bạch Tuyết Chi lại không để tâm, “Gặp rồi.”

“Thế…” Thật ra Vụ Nùng Nùng muốn hỏi cô ấy và Bạch Lị.

“À, cậu muốn hỏi Bạch Lị à.” Bạch Tuyết Chi bĩu môi, “Xem như cô ta tự chuốc lấy khổ nhục. Hồi đó vì giày vò tớ mà tranh Lư Tiêu với tớ, tranh thắng thì sao chứ, cũng chẳng phải thứ cô ta muốn.”

Ánh mắt Bạch Tuyết Chi sáng lấp lánh, nói: “Cô ta vĩnh viễn không chiếm được thứ cô ta muốn.”

“Vậy cậu và Lư Tiêu…”

“Người đàn ông đó không có mắt, không đáng để tớ phải đau khổ cả đời vì anh ta.” Bạch Tuyết Chi nói thẳng thắn dứt khoát.

Vụ Nùng Nùng nổi hứng, “Nói cho cùng, đáng để uống một ly.”

“Đi thôi, đi thôi, tới JADE BAR, bao năm rồi không gặp, chúng ta không say không về.”

JADE BAR là câu lạc bộ đêm náo nhiệt nhất thành phố A hai năm gần đây, tối nào cũng có hàng dài người bên ngoài, rất nhiều người nổi tiếng, giàu sang là khách quen ở đây.

Vụ Nùng Nùng đã sớm không lưu luyến những nơi như thế, nhưng Bạch Tuyết Chi mới trở về mà như đã quen thuộc mọi thứ.

Vụ Nùng Nùng vừa xuất hiện, cứ như mật hoa chảy vào bầy ong, vô cùng hút ong dụ bướm, đám đàn ông cố ý qua lại trước mặt cô dùng mười đầu ngón tay cũng không đếm hết.

“Sức hấp dẫn của cậu vẫn không giảm nhỉ, thấy không, người đẹp ngực bự bên cạnh tay kia cứ nhìn cậu mãi đấy.” Bạch Tuyết Chi nói bên tai Vụ Nùng Nùng.”Biết cô ả đó là ai không?”

Vụ Nùng Nùng lắc đầu.

“Là ngôi sao nhỏ đương nổi tiếng trong giới ca sĩ đó. Xem cậu quyến rũ đến mức nào kìa, loại đàn ông nào cũng có thể cướp được.” Có lẽ Bạch Tuyết Chi đã hơi say, “Cậu nói xem, năm đó, sao Lư Vực lại không có mắt như vậy nhỉ.”

Vụ Nùng Nùng bĩu môi, đã lâu không nhớ tới tên người này.

“Năm ấy chuyện gì xảy ra giữa cậu và Ninh Mặc thế, anh ấy tốt với cậu như vậy mà, sao cuối cùng lại thành như thế.” Hai người nhiều năm không gặp luôn khó tránh khỏi ôn chuyện.

Vụ Nùng Nùng chớp mắt, “Đàn ông luôn không quý trọng những thứ mình nắm trong tay.” Vụ Nùng Nùng nghĩ, có lẽ là cô coi rẻ Ninh Mặc quá, nhưng ngay cả khi lòng cô còn lưu luyến Lư Vực, cũng không ngăn cản được sức lôi cuốn kỳ lạ của Ninh Mặc.

Bây giờ Vụ Nùng Nùng nhớ lại, cảm thấy may mắn vì hồi đó cô si mê Lư Vực, nếu không sau khi Ninh Mặc hủy hôn, cô thật sự không biết bản thân có còn dũng khí sống sót hay không.

Chỉ có người bạn yêu mới có khả năng làm tổn thương bạn, may là Vụ Nùng Nùng không trao quyền lợi này cho Ninh Mặc.

“Xì, không phải tớ nói cậu, năm ấy là cậu quá đáng với Ninh Mặc đó, lòng si tình cuồng dại của Ninh Mặc kia người ngoài chúng tớ nhìn còn rớt nước mắt. Nếu hồi ấy Ninh Mặc chọn tớ thì có cho tớ mười Lư Tiêu tớ cũng chẳng cần.”

Vụ Nùng Nùng lại chớp mắt, Ninh Mặc luôn có sức hút như vậy, rõ ràng anh đã làm chuyện không thể tha thứ, nhưng ai cũng nghĩ rằng Vụ Nùng Nùng cô sai.

Mẹ của cô, cô út của cô, bạn bè của cô, chẳng ai thấy Ninh Mặc sai cả.

Thậm chí Ninh Mặc, Vụ Nùng Nùng cũng chưa từng thấy anh có ý áy náy.

“Tớ quá đáng với anh ta? Là anh ta hủy hôn trước mặt nhiều người như vậy, sau đó lại còn ác ý thu mua Vụ Thị, hủy diệt tất cả tâm huyết của ông nội tớ, cậu còn nói tớ quá đáng.” Vụ Nùng Nùng hơi kích động, cô tưởng rằng chị em cùng bị vứt bỏ thì thương nhau, có thể hiểu cho cô, kết quả là Bạch Tuyết Chi chỉ biết đứng về phía Ninh Mặc.

“Sao cậu lại không quá đáng, hồi đó sau khi cậu đính hôn với Ninh Mặc mà cậu vẫn còn tính kế đi quyến rũ Lư Vực, còn mua chuộc tay săn ảnh chụp ảnh trên giường của các cậu, thế mà Ninh Mặc cũng chưa từng trở mặt với cậu.”

Vụ Nùng Nùng bắt đầu nổi giận. Trước đây đầu óc cô bị ma làm mới để Ninh Mặc đùa giỡn nhúng tay vào chuyện của mình, bây giờ không còn khờ dại như vậy nữa, “Đấy đều là anh ta đạo diễn.”

Chuyện năm đó vốn là một tay Ninh Mặc bày ra. Nói cái gì mà trợ giúp cô theo đuổi Lư Vực, thế mà cô cũng tin. Là Ninh Mặc nói Lư Vực đã yêu Phong Tử La, nếu Vụ Nùng Nùng cô còn không áp dụng biện pháp triệt để thì khẳng định sẽ bị loại khỏi cuộc đua.

Lại còn nói cái gì mà Lư Vực là người đàn ông tử tế có trách nhiệm. Đưa đẩy Vụ Nùng Nùng vào con đường xấu xa, nếu không sao cô có thể nghĩ ra tiết mục đần độn như vậy chứ, phim truyền hình trên TVB còn đáng xem hơn.

Ngay cả tay thợ chụp ảnh kia cũng là Ninh Mặc liên hệ cơ mà.

Thế nhưng, kết quả thì sao nào, kết quả là Lư Vực không rơi vào hố, người xấu mặt chỉ có một mình Vụ Nùng Nùng cô, đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, chọc giận ông nội cô, từ đó hạn chế Vụ Nùng Nùng không được xuất hiện trong vòng năm mươi mét quanh Lư Vực.

Lúc ấy Vụ Nùng Nùng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất ông nội.

Lúc ấy Vụ Nùng Nùng làm sao hiểu được thủ đoạn của Ninh Mặc, bây giờ hiểu biết hơn mới suy nghĩ cẩn thận, đó chẳng qua là thủ đoạn của Ninh Mặc muốn tách cô ra khỏi Lư Vực mà thôi.

Nếu không có Ninh Mặc, Vụ Nùng Nùng thật sự không xác định được bản thân mình có phải bại bởi Phong Tử La hay không.

Nhưng tên đại gian đại ác Ninh Mặc kia, sau khi làm ra chuyện gian ác như vậy mà mọi người còn nhìn anh ta như kẻ mê tình ấy, Vụ Nùng Nùng nhớ đến là tức điên người.

Vốn tưởng rằng sau khi Ninh Mặc hủy hôn, mọi người nên bừng tỉnh hiểu ra, nhưng họ lại đều cảm thấy Vụ Nùng Nùng rất đáng giận.

“Đối với gia đình như Ninh Mặc mà nói, còn có cái gì đả kích hơn lời gièm pha chứ, vị hôn thê lén lút với kẻ khác, là đàn ông thì đều không chịu nổi. Còn muốn anh ấy tốt với cậu như thế nào nữa, anh ấy dùng biện pháp như vậy để tách cậu và Lư Vực, còn không phải vì cậu ép sao.”

“Tớ ép?”

“Đúng vậy, cậu cũng chẳng nhìn xem ngày trước cậu điên cuồng thế nào, tìm thám tử tư theo dõi Lư Vực và Phong Tử La, bất chấp tất cả muốn phá hoại, quả thực giống người điên. Thật sự không biết Ninh Mặc coi trọng cậu chỗ nào.”

Đúng vậy, Vụ Nùng Nùng cũng không rõ. Mặc dù trước đây cô không yêu thích Ninh Mặc, nhưng cô cũng không giấu giếm con người mình với Ninh Mặc. Cô hoàn toàn không rõ vì sao con cưng của trời như Ninh Mặc lại vừa ý cô thiên kim đại tiểu thư bị chiều hư như cô.

Có lẽ từ tận đáy lòng cô hiểu điều đó, có lẽ Ninh Mặc là người giống cô.

Yêu thích những thứ bản thân không chiếm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện