Edit: Tiểu Dương

Loại chuyện táo bạo thế này, chẳng phải là lần đầu tiên Vụ Nùng Nùng làm, trước đây cô mặt dày thiết kế Lô Vực, kê thuốc cho anh uống, lá gan cũng không kém lúc này.

Trong từ điển của Vụ Nùng Nùng chỉ có đạt được.

Muốn, sẽ có được, không từ thủ đoạn.

Nhưng đối với chuyện tình cảm, thủ đoạn quyết liệt như vậy chưa hẳn có thể  gặt hái được trái ngọt.

Vụ Nùng Nùng nhanh tay lẹ mắt vòng tay lên cổ Ninh Mặc, đẩy anh về phía chiếc giường.

Nếu đã làm, thì không còn đường sống mà quay đầu lại, đằng sau vẻ rụt rè e thẹn chính là làm điệu làm bộ.

Trước đây học kỹ thuật tự vệ, chẳng ngờ còn có tác dụng, chân ngoắc một cái mà thật sự đẩy được Ninh Mặc lên giường.

Căn cứ vào châm ngôn tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong chớp mắt, Vụ Nùng Nùng dùng có tâm đối phó với vô tâm, Ninh Mặc bị đẩy mạnh cũng có thể  hiểu được.

Song có một số người phản ứng quá mức nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã bắt đầu “Phản kháng”.

Thật ra Vụ Nùng Nùng cũng không phải là người phóng túng đến thế, ngay sau khi đẩy Ninh Mặc, cô đã bắt đầu hối hận, muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng ai bảo Ninh Mặc muốn phản kháng chứ.

Nếu Ninh Mặc im lặng chấp nhận số mệnh thì có lẽ Vụ Nùng Nùng sẽ chạy trối chết, thế nhưng Ninh Mặc lại “Phản kháng”.

Tính tình của Vụ Nùng Nùng sao có thể chịu được sự phản kích như vậy của anh, anh càng giẫy giụa, càng phản kháng, càng không chấp nhận cô, thì Vụ Nùng Nùng lại càng muốn chiếm lấy.

Thế nên quyết tâm, hôn thật mạnh lên môi Ninh Mặc. Sau đó lại khẽ nhấm nháp vị rượu còn sót lại trong miệng Ninh Mặc.

Đêm không trăng càng tăng thêm sự say đắm của rượu ngon, khiến người ta rất dễ đắm đuối.

Giữa lúc ngây ngất mơ màng, dường như Vụ Nùng Nùng nghe thấy có người thầm than, “Kỹ thuật hôn của em thành thạo hơn.”

Nhưng giữa lúc mây núi vờn quanh, chợt cao chợt thấp thế này, Vụ Nùng Nùng vốn không thể phản ứng gì, chỉ coi như mình nghe phải ảo giác.

Cuối cùng không rõ ai chủ động ai bị động, nhưng cả hai người đều cắn xé nhau cứ như dã thú.

Hoang dã mà nguyên thủy.

Chỉ có đam mê mãnh liệt.

Sau khi qua đi chỉ còn lại muộn phiền.

Vụ Nùng Nùng không thể diễn tả cảm giác khi mình tỉnh lại, trời đã tảng sáng. Cô nghiêng đầu nhìn, Ninh Mặc vẫn đang ngủ say bên cạnh cô.

Chuyện có thể đối mặt trong đêm tối, ban ngày thì chưa hẳn.

Vụ Nùng Nùng cắn ngón tay cái, nghĩ nên mở miệng nói câu gì đầu tiên đây, không thể nói mấy câu cũ rích để người ta phải chịu trách nhiệm gì đó đúng không? Hay là nói Ninh Mặc tự đưa mình tới cửa không ăn cũng phí? Thuận tiện khinh bỉ bản thân mình không kìm chế được? Vụ Nùng Nùng càng nghĩ càng thấy không đúng, không thể nghĩ nổi mình ngu xuẩn tới mức nào mới có thể đưa ra quyết định tối qua.

Người ta thường nói thứ không ăn được luôn tốt hơn thứ ăn được, sao cô lại nóng đầu suy nghĩ không thấu đáo như vậy chứ?

Trốn cũng không phải, ở lại cũng không xong, Vụ Nùng Nùng rơi vào thế hết sức khó xử, nghe thấy tiếng di động rung lên, lục tìm ra, đó là thông tin về chuyến bay do hãng hàng không gửi tới.

Bấy giờ cô mới nhớ, hôm nay là ngày cô phải đi Mỹ.

Tối hôm qua nhất thời kích động, làm ra chuyện ngoài kế hoạch, suýt nữa thì quên mất việc chính.

Lần trước Vụ Nùng Nùng nhờ đàn anh giới thiệu cho cô vài việc, cô đặt vé máy bay vừa khéo là hôm nay, trước đó cô hoàn toàn không dự đoán được sẽ xảy ra chuyện tối qua.

Buông thả dục vọng quả nhiên sẽ làm chỉ số thông minh giảm xuống.

Vụ Nùng Nùng khẽ cắn môi, tên đã ở trên dây thì không thể không bắn, việc này chỉ có thể chờ mình trở về mới xử lý được. Cô rón ra rón rén ôm quần áo vào phòng vệ sinh để thay.

Rời đi.

Vụ Nùng Nùng từ chối thừa nhận đây là hành động rùa rụt cổ vì sợ Ninh Mặc.

Lúc Vụ Nùng Nùng trở về đã là chuyện của một tháng sau.

Khi bước xuống từ cabin máy bay, Vụ Nùng Nùng bỗng có cảm giác về tới nhà, ở Mỹ nhiều năm như vậy, bố mẹ đều ở bên đó nhưng cô lại luôn có cảm giác mình đang phiêu bạc nơi đất khách quê người.

Ở lối ra, Vụ Nùng Nùng liếc mắt một cái đã trông thấy Ninh Mặc vô cùng nổi bật.

Đeo kính râm, mặc chiếc áo khoác đơn giản phối cùng quần jeans, cường tráng mạnh mẽ mà không thiếu sự tao nhã, nụ cười còn mang một chút xấu xa.

Vụ Nùng Nùng lập tức cảm thấy vui vẻ.

Trong một tháng này cô đã nghĩ vô số tình cảnh lần đầu gặp lại Ninh Mặc sẽ như thế nào, thế nhưng không ngờ rằng anh sẽ đến đón máy bay, đây là biểu hiện hòa giải sao?

Trái tim của Vụ Nùng Nùng ngay lập tức dịu mềm, cảm thấy có một số việc có lẽ thật sự có thể buông, có thể tha thứ, có thể quên đi.

Cảm giác được người ta nhớ thương và quyến luyến thật sự rất tuyệt vời.

Vụ Nùng Nùng thấy Ninh Mặc cười vẫy tay chào hỏi về phía mình, bước chân của cô không tự chủ được mà mau hơn.

Vậy mà có người còn nhanh hơn cô.

“Ninh Mặc!” Vụ Nùng Nùng nghe thấy một tiếng gọi nhõng nhẽo, lập tức cảm thấy có xe hành lý va vào cô từ phía sau, khiến cô không đứng vững mà nghiêng ngả sang bên cạnh.

“Helen.”

Vụ Nùng Nùng nhìn thấy Ninh Mặc đón hành lý trong tay Helen.

Hai người vừa nói vừa cười đi xa.

Vụ Nùng Nùng tháo kính râm trên mặt xuống, lạnh mặt tự xem thường bản thân nhẹ dạ và tưởng bở.

Vụ Nùng Nùng cắn gọng kính râm, nghĩ tới kế hoạch C và kế hoạch D của mình.

Nhưng cầu mong ông Trời cũng đứng về phía cô.

Nếu nói giờ đây Vụ Nùng Nùng có gì thay đổi so với trước kia, thì có lẽ là cô đã biết một chút đạo lý đối nhân xử thế, vậy nên ngày hôm sau sau khi về nước, cô đặc biệt tới nhà họ Ninh thăm hỏi bà Đỗ Nhược.

“Bác Đỗ, lần trước cháu thật không phải phép, vì nhận một case rất vội, lúc cháu đi bác còn đang nghỉ ngơi, thế nên cháu chỉ có thể để lại lời nhắn cho bác, nhờ vú Trương chuyển lời.” Vụ Nùng Nùng nói thật lòng thật ý.

Mặc dù đi gấp như vậy là do Vụ Nùng Nùng cố ý sắp xếp.

Sau sự kiện báo chí vào sáng mùng một ấy, Ninh Mặc cũng có chút tránh né cô, nên Vụ Nùng Nùng dựa vào nguyên tắc càng giải thích lại càng không rõ ràng, định bất chợt biến mất một thời gian, rồi xem hiệu quả thế nào.

Người ta hay nói rằng tiểu biệt thắng tân hôn, việc rời đi trong trò chơi nam nữ này thật ra cũng có công dụng là chất xúc tác trong phản ứng hoá học.

Nào ai lường trước được, lại xảy ra quan hệ vào ngày đó.

Bình thường sau khi phát sinh quan hệ, bỗng nhiên mai danh ẩn tích, còn trong thời gian dài như vậy thì chất xúc tác đã sớm biến thành vết thương trí mạng.

Nếu người chui vào ngõ cụt thì còn không biết sẽ suy nghĩ bi quan như thế nào.

Vụ Nùng Nùng vốn định trở về trong vòng một tuần, tiếc là chuyện ở Mỹ quá phức tạp, hơn nữa mẹ cô cứ quấy rầy cô, phải xử lý rất nhiều chuyện nan giải cho bà, thế nên cô mới về muộn như vậy.

Đó chính là, người tính không bằng trời tính.

“Ôi, không sao đâu.” Đỗ Nhược cười tươi mở quà của Vụ Nùng Nùng, là chiếc khăn lụa Hermès, mặc dù bà đã có rất nhiều, nhưng bà không thể không thừa nhận Vụ Nùng Nùng quả thật là có lòng.

“Nùng Nùng, sao cháu biết bác thiếu cái này, đây chính là mẫu giới hạn đó.” Đỗ Nhược rất vui vẻ.

Vụ Nùng Nùng cũng rất vui, “Cháu thấy bác rất thích khăn lụa của thương hiệu này, nhưng lại chưa từng dùng mẫu ấy, vừa hay thấy bán nên cháu liền…” Cái gọi là vừa hay trông thấy không biết phải mất bao nhiêu tâm tư.

Vụ Nùng Nùng cũng học được cách biếu quà.

“Bác Đỗ, bác trai đâu ạ, lần này tuy cháu đi Mỹ nhưng cũng không bỏ bài học, vẫn muốn nhờ bác ấy chỉ bảo ạ.”

Đỗ Nhược chỉ chỉ thư phòng với Vụ Nùng Nùng.

Vụ Nùng Nùng tìm ông Ninh Ân, thứ nhất là cô thật sự chăm chỉ, thứ hai là cô làm một dự án ở Mỹ, cũng muốn nhờ ông ấy cho chút đánh giá, thông qua case thực tế như thế này thì có thể tiến bộ một cách nhanh nhất.

Ninh Ân cũng rất thích thú, bởi vì tính thách thức của dự án này, hai người nói chuyện cả buổi chiều, có chút ăn ý. Vậy mà bài học của Vụ Nùng Nùng vẫn chưa dừng lại.

Ngày hôm đó, mãi đến chín giờ tối, vẫn không thấy bóng dáng Ninh Mặc.



Tiểu Dương: Đôi này thật là… Ít thấy nam chính nào yêu chiều chăm chút người yêu như Ninh Mặc mà lại dị như vậy, dị từ sở thích nghe kinh kịch tới cách anh thể hiện tình yêu, cách anh khích tướng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện