Trở lại Đoan vương phủ, vốn định xử lý một ít chuyện triều chính vụn vặt, nhưng lần này rốt cuộc lại không tĩnh tâm nổi, Tống Mạch dứt khoát trở về tẩm điện.

Trước khi nàng xuất hiện, hắn có thể bình tĩnh làm bất cứ chuyện gì, giấu những nghi vấn không cam lòng kia ở dưới đáy lòng, cho dù tìm được thân thể của nàng, hắn cũng có thể lạnh nhạt rời kinh, chỉ để lại nhân thủ giám thị biến hóa của nàng, mà không phải giống như đời trước, không nhịn được mỗi ngày đều đi thăm nàng.

Hiện tại nàng xuất hiện rồi, hắn cho rằng hắn có thể bình tĩnh đối xử với nàng giống như trước, nhưng sự thật chứng minh, đó là lừa mình dối người.

Trong động đá, hắn chỉ là muốn trêu đùa nàng, nhưng vừa chạm vào môi nàng, hắn đã không nhịn được lòng dạ rối bời, không nhịn được muốn ôm chặt lấy nàng, hôn nàng thật sâu, chiếm lấy nàng.

Nhưng hắn có thể sao? Không thể. Không thể để cho nàng biết hắn còn nhớ rõ, không thể để cho nàng biết trong lòng hắn nghĩ các loại biện pháp đối phó nàng lại vẫn khát vọng nàng như cũ, không thể để cho nàng biết chỉ cần một lần đụng chạm đơn giản, nàng có thể hủy đi lòng phòng bị nhiều năm vốn tưởng rằng phòng thủ kiên cố thực ra không chịu nổi một kích của hắn.

Nàng biết được, chắc chắn rất đắc ý, chắc chắn cười nhạo hắn ngốc, cho dù chỉ là ở trong lòng.

Tống Mạch hận thân thể này không chịu khống chế, sợ bị nàng phát hiện khát vọng của hắn, hắn cố ý cắn nàng, ép nàng cắt đứt ôn tồn kia.

Hắn lấy tám bức hoạ kia ra, lại treo trên tường lần nữa.

Tiểu ni cô đáng thương tới trước cửa nhà hắn hoá duyên, thôn nữ dịu dàng đưa cơm cho hắn trong ruộng lúa mạch, quả phụ mạnh mẽ đứng ở đầu tường chê cười hắn, tiểu đồ đệ đơn thuần viết chữ ở trên lòng bàn tay hắn, đệ muội một thân giá y xin hắn giúp đỡ, nha hoàn ngây thơ trong mưa không chịu chạy mau còn chê cười hắn, đại tiểu thư uy nghiêm lạnh giọng tuyên cáo không cần hắn, nữ quỷ ngu si nói hắn hung dữ nhưng còn dám khiêu khích hắn khắp nơi...

Hắn vẽ những bức tranh này, là muốn nhớ kỹ những lừa gạt kia, nhưng là mỗi lần nhìn thấy, trong đầu hiện lên không phải là xấu xa của nàng, mà là dáng vẻ nàng làm nũng với hắn, thiên kiều bá mị.

Giờ đây, hắn đối với nàng rốt cuộc là cảm giác gì?

Hận?

Tựa hồ không thể nói rõ.

Đời trước, hắn chỉ nhớ lại Cẩm Chi. Cẩm Chi châm chọc hắn như vậy, hắn không biết thân phận của nàng, không biết vì sao nàng lại ba lần hai lượt lừa gạt mình, đại khái là lần đầu tiên nếm được tư vị bị lừa gạt, hắn từng động ý niệm sau khi biết được chân tướng thì giết nàng, bởi vì hắn cho là nàng đời đời đều muốn chơi. đùa tình cảm của hắn. Không biết làm sao, hắn không nỡ giết, nàng vừa làm nũng, hắn ngay cả bỏ đói nàng cũng không đành lòng...

Sau khi nhớ lại tiểu ni cô, hành vi của nàng đều giải thích được thông suốt rồi.

Bởi vì là hái hoa tặc muốn hái hắn chín lần, cho nên nàng chủ động nhiệt tình như vậy, kiều mỵ quyến rũ người như vậy.

Hận nổi sao?

Nếu hiện tại hai người vừa mới quen, đừng nói chín lần, nàng dám lộ ra cái loại tâm tư này, hắn đã có thể giết nàng không chút nào mềm lòng. Nhưng nàng rất thông minh, nàng lừa trái tim của hắn trước. Tống Mạch không muốn thừa nhận, nhưng hắn phải thừa nhận, cho dù nàng vừa xấu xa vừa vô tình, hắn cũng không nỡ giết nàng.

Làm sao hắn có thể giết nàng?

Bắt đầu từ đời thiếu gia kia, hắn vì chờ nàng mà sống, yêu cũng được hận cũng được, ngày từng ngày năm từng năm, nàng sống ở trong trí nhớ của hắn, cùng hắn trưởng thành từ đứa bé, nàng tới rồi, hắn mới có loại cảm giác mình vẫn còn sống. Trừ nàng ra, không còn có người có thể ảnh hưởng tới hỉ nộ của hắn. Những người có rắp tâm khác, hắn giết bọn họ dễ dàng. Những nữ nhân kia, hoặc là sợ hắn, hoặc là yêu thích ngưỡng mộ hắn lại không dám mở miệng, dám mở miệng lại không có cơ hội mở miệng. Các nàng thích hắn cái gì? Đều chưa từng chung sống cùng hắn, làm sao có thể thật lòng thích? Yêu khuôn mặt của hắn yêu quyền thế của hắn? Nữ nhân như vậy, vì sao hắn phải cho các nàng cơ hội mở miệng?

Cõi đời này, chỉ có nàng là đặc biệt. Chỉ có nàng sử dụng thủ đoạn chiếm được cơ hội tới gần hắn, lừa trái tim của hắn, rồi lại không chịu cần, lại càng không chịu giao nàng cho hắn. Giết nàng, hắn sẽ giống như trước, cho dù hết thảy đều nắm trong tay, cũng không biết vì cái gì mà sống, ngây ngây ngốc ngốc.

Cho nên hắn không giết nàng.

Hơn nữa, hắn thật sự là... thua sao?

Nói cho cùng, trừ lừa trái tim hắn ra, nàng không có làm bất cứ chuyện gì thương tổn hắn, không có tham tài của hắn tham mạng của hắn, chỉ là tham thân hắn. Ở trong mắt nàng nàng đạt được rồi, nàng chiếm được lợi, còn trên thực tế, rốt cuộc là ai chịu thiệt?

Nữ nhân ngốc này, nàng là hái hắn tám lần, nhưng loại chuyện này, nàng có cái gì hay mà đắc ý? Nàng cũng đau tám lần cũng làm cho hắn... sung sướng không chỉ tám lần. Hơn nữa, nàng mỗi lần cũng chỉ hái hắn, mỗi lần cũng là thân hoàn bích, có phải chứng minh rằng, trong lòng nàng vẫn là có vị trí của hắn hay không? Chỉ là bởi vì nguyên nhân gì đó, nàng không chịu thừa nhận?

Nếu hắn có thể làm cho nàng yêu hắn, nàng sẽ nói cho hắn tất cả sao? Nếu, nàng thực sự yêu, bất kể chân tướng là cái gì, hắn đều không nỡ, thương tổn nàng.

Nhưng là, nên làm cho nàng động tâm như thế nào? Trái tim của nàng có bao nhiêu cứng rắn, hắn rõ ràng hơn ai hết.

Tốt với nàng cảm động nàng? Một chút dùng cũng không đủ.

Ác ý với nàng bức bách nàng? Nàng lại càng sẽ không động tâm, hắn không cũng làm được. Nàng vừa khóc, hắn đã mềm lòng rồi.

Hùa theo sở thích của nàng?

Nàng thích cái gì?

Tống Mạch nhíu mày.

Nàng thích nhất là nam nhân. Ngay từ đầu, nàng đã trăm phương nghìn kế muốn chiếm tiện nghi của hắn. Hắn muôn vàn tốt với nàng, chính là ở chuyện đó, rất ít chủ động cho nàng. Sau đó hắn chủ động rồi, nàng lại giả bộ khuê tú...

Khi đó, nàng nhất định nhịn rất vất vả nhỉ?

Tống Mạch kìm lòng không đậu nở nụ cười, cười cười, ánh mắt đối diện với một bức họa trong đó, lập tức mím lại. Nữ nhân này, nàng có thể giả bộ thích hắn, cũng có thể giả bộ không thích hắn, không một kẽ hở như vậy, ai cũng không thấy rõ trong lòng nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

"Điện hạ." Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng của cận vệ.

"Nói." Tống Mạch không nhanh không chậm mà thu lại bức hoạ.

"Bẩm điện hạ, vừa nhận được tin tức, Tam tiểu thư Vệ Quốc công phủ đưa một phong thiệp mời cho Cảnh Trữ Hầu phủ, mời Thẩm đại tiểu thư ngày mai đi Vĩnh Trữ tự dâng hương, chẳng qua thực sự đưa thiếp mời là Vệ Chiêu, ngày mai hắn ta sẽ đi cùng bào muội."

Vệ Chiêu?

Tống Mạch thiếu chút nữa quên mất hắn ta. Thẩm Du lúc trước đúng là tiểu thư khuê các, mặc dù cùng Vệ Chiêu trao đổi tâm ý, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt đạo nam nữ ở chung, chưa bao giờ có nửa phần đi quá giới hạn, Vệ Chiêu lấy lễ đối đãi giống vậy, đây cũng là nguyên nhân hắn không có can thiệp. Nếu không nếu Vệ Chiêu dám động chân động tay với Thẩm Du, hắn chắc chắn tiễn hắn ta về trời. Thân thể này là nàng tạm cho Thẩm Du mượn, trước khi nàng đến hắn sẽ không chạm vào, nhưng người khác cũng đừng mơ tưởng nhúng chàm. Buổi chiều trong động đá là tình thế bất đắc dĩ...

Nhớ tới động đá, Tống Mạch chợt nhớ lại tính sắc của nàng, nàng cũng thừa nhận rồi, nàng thích xem loại chuyện đó. Do dự một lát, hắn lạnh nhạt mở miệng: "Biết rồi. Ngươi... đi tìm mấy tập tranh xuân.cung tốt nhất, trước khi mặt trời lặn giao cho ta."

"Thuộc hạ nhận... Điện hạ, điện hạ nói là, là..." Hộ vệ theo thói quen đang muốn nhận lệnh, sắp nói xong mới kịp phản ứng mình nghe được cái gì, không khỏi lắp bắp, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không. Điện hạ không gần nữ.sắc, Vương phủ căn bản không có một nữ tử đương tuổi xuân, đều là một ít bà tử, hôm nay làm sao đột nhiên muốn xem...

Thanh âm của Tống Mạch trở lạnh: "Ngươi không có nghe sai, đi xuống đi."

"Dạ!" Hộ vệ run rẩy hai chân lui ra, sau khi rời khỏi đây chạy thẳng đến chỗ tổng quản Vương phủ xin ý kiến. Cái loại đồ vật đó, hắn từng xem cũng không nhiều, ai biết điện hạ thích xem cái dạng gì? Béo gầy? Kín đáo lớn mật? Còn có, có cần thuận tiện chuẩn bị hai mỹ nhân chờ gọi đến hay không?

Bất luận như thế nào, trước bữa cơm chiều, hộ vệ vẫn là đưa một thùng tập tranh trông rất sống động đến trong phòng của Tống Mạch.

Tống Mạch không để ý đến, cứ như thường lệ dùng cơm, tắm rửa thay quần áo, lúc đi ngủ, mới tiện tay cầm ba bản, tựa vào trên giường, thờ ơ mở ra.

Chỉ liếc mắt một cái, khép lại luôn.

Nữ tử trong tranh ngực lớn mông phì, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm. Nữ nhân, nên là kiểu như nàng.

Nàng là cái dạng gì?

Trên người Tống Mạch phút chốc nóng lên.

Bắt buộc chính mình không nghĩ đến nàng nữa, không nghĩ đến những dễ thương quyến rũ nàng từng cho hắn nữa, Tống Mạch lại mở tập tranh ra.

Nếu nàng thích xem, ngày mai hắn sẽ tiếp nàng cùng nhau xem, bây giờ xem trước, miễn cho ở trước mặt nàng lộ ra manh mối.

Không phải chỉ có một mình nàng biết giả bộ, hắn cũng biết.

~

Cảnh Trữ Hầu phủ, Đường Hoan tỉnh lại liền nhận được thư của Tống Mạch.

Trên thư nói hai việc. Thứ nhất là Nhị thiếu gia nhà Lương thượng thư chết bất đắc kỳ tử rồi, thứ hai là hắn sẽ ở Vĩnh Trữ tự chờ nàng, không cho thời gian địa điểm.

Làm sao hắn biết nàng muốn đi Vĩnh Trữ tự?

Phái người giám thị động tĩnh của nàng? Lấy địa vị của hắn, đúng là làm được.

Đường Hoan có chút được chiều mà sợ, lại có loại cảm giác không thể nào xuống tay.

Theo lý thuyết, Tống Mạch đã quên sự lừa gạt của nàng nhưng còn nhớ rõ cảm giác với nàng, ngay cả khi nàng lộ ra bộ mặt thật hắn cũng không có phản cảm, còn chủ động hẹn nàng, những điều này đều là có lợi với nàng. Nhưng là, nàng đã quen do nàng trăm phương nghìn kế tiếp cận Tống Mạch, quen nhìn như vô ý thực ra có lòng “câu” hắn trêu chọc hắn, hiện tại hắn như vậy, nàng nên ra tay như thế nào?

Nàng chỉ là lộ ra một mặt hạ lưu, cũng không nói chính mình là hái.hoa tặc mà? Cho dù gặp mặt, nàng cũng không nên nhào lên đâu nhỉ?

Hay là nói, Tống Mạch muốn cùng nàng thử một chút chuyện còn chưa làm xong hôm qua?

Thôi, gặp mặt rồi nói sau, dù sao nàng không sợ hắn.

Sau khi ăn xong, Đường Hoan cùng Thẩm Di trước sau lên xe ngựa.

"Tỷ tỷ, môi tỷ như vậy, đi ra ngoài thật sự không thành vấn đề sao?" Thẩm Di lo lắng nhìn Đường Hoan, ánh mắt có chút phức tạp. Đoan vương, ả là bỏ qua, nhưng là thấy tỷ tỷ ngay cả môi rách còn kiên trì đi gặp Vệ Chiêu, hiển nhiên trái tim tỷ tỷ vẫn đặt ở trên người Vệ Chiêu. Nếu tỷ tỷ có lòng, ả càng khó đả động Vệ Chiêu hơn.

Đường Hoan miễn cưỡng dựa vào cái đệm, lé mắt nhìn ả: "Ai không có lúc không cẩn thận cắn phải mình? Vết thương nhỏ như vậy, có cái gì đáng ngạc nhiên? Muội muội, hôm qua muội đi quyến rũ Đoan vương điện hạ, nếu điện hạ không trách tội Hầu phủ, ta cũng cũng không so đo, chẳng qua là về sau muội ở bên ngoài chớ lại làm ra cái loại chuyện ném đi thể diện của phụ thân kia."

Trên mặt Thẩm Di đỏ trắng thay đổi: "Tỷ tỷ, làm sao đột nhiên tỷ hung dữ với muội như vậy?"

Đường Hoan hừ một tiếng, tầm mắt quăng đến đối diện ngoài cửa xe, "Vì sao? Trong lòng ngươi rõ ràng. Được rồi, hôm nay dẫn ngươi ra ngoài là Vệ Thục yêu cầu, ngươi im lặng, ta sẽ coi như ngươi không tồn tại, ngươi nói nữa, lập tức xuống xe trở về." Bộ mặt thật đã bị Tống Mạch biết rồi, nàng cũng không cần diễn tiểu thư khuê các gì nữa, xem thái độ của Tống Mạch đối với nàng hôm qua, nàng bây giờ dù cho đốt cả Hầu phủ, Tống Mạch cũng sẽ không để ý hành động làm trái đạo đức của nàng.

Nàng thích ý nhắm hai mắt lại.

Thẩm Di nhìn chằm chằm vào nàng, tay giẩu ở trong ống tay áo nắm thật chặt. Nếu nàng vô tình, cũng đừng trách ả lòng da độc ác quấy nhiễu chuyện tốt của nàng.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng ở dưới chân núi Vĩnh Trữ tự.

Đường Hoan chuẩn bị xuống xe, vừa đẩy màn xe ra, đã thấy đối diện một nam một nữ đi tới, đúng là huynh muội Vệ Chiêu.

Ánh mắt đảo qua khuôn mặt tuấn lãng hơi đen của Vệ Chiêu, trong lòng Đường Hoan khẽ động.

Không bằng nàng chọc ghẹo Vệ Chiêu một chút trước? Đến lúc đó Tống Mạch thấy, nàng sẽ nói nàng cũng thích chọc ghẹo người, khi đó nếu Tống Mạch vẫn không ghét nàng, nàng không phải có lý do xuống tay với Tống Mạch hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện