Bên ngoài sắc trời tối mờ, Đường Hoan ở trên sạp gian phụ dùng cơm tối xong, chờ sau khi Thanh Hạnh phân phó tiểu nha hoàn thu dọn đồ lui xuống, nàng cũng đuổi nàng ta đi, tự mình về phòng nghỉ ngơi.

Thời tiết tháng sáu hè nóng bức, tuy nói chạng vạng nổi lên gió mát, trong phòng vẫn có chút oi bức, Đường Hoan cởi đến chỉ còn một cái áo ngực màu trắng lê và quần trong sa mỏng xanh nhạt, cầm lấy quạt tròn nằm chết dí trên ghế nằm trúc vàng, nhắm mắt quạt mát.

Trước khi chia tay, Tống Mạch nói buổi tối sẽ qua tìm nàng.

Tìm nàng làm cái gì? Thương lượng ngày kết hôn.

Hắn muốn cưới nàng, Đường Hoan cầu còn không được, chỉ hỏi hắn muốn khi nào thì cưới. Tống Mạch nói cần sai người chọn lựa ngày tốt, nàng nói muốn nhanh chóng gả cho hắn, Tống Mạch cũng nói muốn nhanh chóng cưới nàng về, sau đó thì hẹn tối nay tới đây, để cho nàng chọn lấy một ngày ở trong đám ngày tốt.

Thành thân sẽ động phòng, giấc mộng này quả thực là thuận lợi lạ thường.

Mấy giấc mộng trước cũng chưa từng thuận lợi như vậy.

Điều này cứ làm cho Đường Hoan có một loại cảm giác không nỡ, giống như trước kia luôn phải nhọc lòng mới có thể ăn con thỏ vào miệng, lần này lại đột nhiên chủ động đưa đến trước mặt nàng, đổi lại thành ai, cũng không dám hạ miệng ý chứ? Hết lần này đến lần khác nàng lại không tìm thấy nguyên nhân làm cho nàng không nỡ.

Trời hoàn toàn tối lại, gió đêm thổi vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng mang đến cảm giác mát nhè nhẹ, cây quạt trong tay nữ nhân càng đong đưa càng chậm, dần dần ngừng lại. Cánh tay trắng mịn từ trên bụng trượt rơi xuống, cây quạt tròn kia đầu tiên là rơi ở trên ghế, chờ sau khi nữ nhân đang trong giấc ngủ động mấy cái, cuối cùng có quá nửa đã thò ra ngoài ghế, lắc lắc lư lư mắt thấy sắp rơi rồi.

Cánh tay của nữ nhân nhẹ nhàng giật một cái, quạt tròn rơi xuống...

Trước khi chạm vào đất, bị một bàn tay đỡ được, bàn tay kia lớn hơn rất nhiều so với bàn tay nhỏ bé của nữ nhân, thon dài trắng nõn.

Tống Mạch quỳ một gối xuống ở trước ghế trúc, tay trái chống lên ghế nằm, tay phải nhẹ nhàng quạt cho nàng, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt đang ngủ càng lộ vẻ kiều mỵ khi ở trong ánh đèn nhu hoà của nàng, dừng ở trên xương quai xanh tinh xảo của nàng, dừng ở trên bộ ngực đầy đặn cao cao quấn trong áo ngực của nàng, dừng ở trên bụng phẳng lì của nàng, dừng ở trên đôi chân dài như ẩn như hiện dưới lớp sa mỏng của nàng, dừng ở trên đôi bàn chân nhỏ trắng mịn của nàng. Từ đầu đến chân nhìn một lần, lại dọc theo đường về nhìn lại.

Nàng nhất định là cố ý mặc thành như vậy cho hắn nhìn.

Nàng nhất định là biết, hắn có bao nhiêu muốn nàng có bao nhiêu khát vọng nàng, nàng nhất định biết, hắn sẽ không nhịn được...

Thả quạt tròn xuống, Tống Mạch cởi áo ngoài ra nhẹ nhàng đặt lên bàn bên cạnh, sau đó quỳ gối ở hai bên mạn chân nàng, cúi đầu, môi dán lên bụng nàng.

Nhẵn mịn, ấm áp, là nàng thật, không phải bóng dáng trong hư ảo nửa đêm tỉnh mộng.

Hắn nhắm mắt lại, hai tay giữ ở dưới nách nàng, một cái một cái hôn đi lên, đụng tới áo ngực, hắn không kéo đi cũng không kịp đợi kéo đi, trực tiếp cách áo ngực nuốt vào chỗ xinh đẹp nhất mềm mại nhất của nàng, dùng sức, tham lam hút vào trong, không sợ làm nàng tỉnh.

"Tống Mạch..."

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, không cần mở mắt, cũng biết là hắn. Đường Hoan nâng tay ôm lấy đầu hắn, đụng phải phát quan trên đầu hắn, định gỡ xuống, lại ngại đầu đầy tóc dài rơi vào trên người phiền toái, bèn không để ý đến, ngón tay ngọc xanh miết cắm vào trong tóc hắn, ưỡn ngực cho hắn, trong miệng từng tiếng từng tiếng gọi tên hắn. Nam nhân này, thân thể đã quen thuộc hắn rồi, hắn vừa tới, nó không chịu để nàng khống chế, tự mình sẽ nghênh đón.

Hắn dùng thân thể hắn giam cầm nàng ở trên ghế nằm, chỗ chật hẹp, không duỗi thân ra được cũng không có chỗ có thể trốn. Hắn làm không có một chút tiết tấu nào, tựa như lần đầu tiên mới chạm được vào nữ nhân, lại cứ có thể chạm được vào chỗ mẫn cảm nhất của nàng, bởi vì sự trúc trắc của hắn không biết nặng nhẹ của hắn ngược lại càng chọc người. Nàng ở trong miệng hắn ở dưới thân hắn vặn vẹo, khát vọng nhiều hơn, hai chân nâng lên vắt lên bên hông hắn, muốn cởi quần hắn ra. Nàng nóng quá, nàng không muốn chạm vào quần của hắn, vì sao hắn cởi áo lại muốn giữ lại quần? Vì sao nơi đó của hắn đã cứng rắn thành như vậy rồi, nhất định không chịu cho nàng?

Nàng cào tóc hắn cào lưng hắn, tựa như khóc tựa như thút thít, giống như là tỉnh, lại giống như còn chưa tỉnh lại từ trong mộng, "Tống Mạch, cho ta, ta muốn chàng tiến vào..."

Cầu xin như nói mớ, nhẹ như vậy mềm mại như vậy đáng thương như vậy, dường như không đáp ứng nàng, chính là tội ác tày trời.

Là vì biết chính mình có bao nhiêu quyến rũ, biết không có nam nhân có thể chống đỡ được sự hấp dẫn của nàng, biết nàng có thể khiến cho tất cả nam nhân trong thiên hạ điên cuồng vì nàng, cho nên mới phải làm hái hoa tặc gì đó sao? Không chịu giao trái tim cho hắn, là vì cảm thấy hắn không xứng độc chiếm tốt đẹp của nàng, cho nên không chịu chỉ “hái” một mình hắn sao?

Nếu như thế, hắn cũng muốn làm hái hoa tặc một lần, nhưng hắn chỉ hái một đoá là nàng thôi, không cần người khác, cũng không để cho nàng muốn người khác.

Tống Mạch mặc nàng cào, cào đến đau bao nhiêu hắn cũng không đổi tư thế, phía dưới chống lên nàng sít sao, hai tay nắm bả vai nàng, môi, lưỡi ở trước ngực nàng trằn trọc xung quanh, ẩm ướt từ trên đỉnh chậm rãi lan ra, toàn bộ áo ngực nhanh chóng ướt đẫm, trở nên giống như mới vớt từ trong nước ra.

"Tống Mạch..." Đường Hoan như đặt mình ở bên trong đại hoả rừng rực, chỉ muốn hắn, "Cho ta, cho ta..."

"Cho thế nào?" Tống Mạch ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn.

Đường Hoan vẫn nhắm hai mắt, tay nhỏ bé đưa đến phía dưới nắm hắn, vừa muốn dạy hắn, cơ thể đột nhiên bị người ôm lấy nửa đặt ở trên người hắn. Bàn tay to của hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng nhanh chóng hoạt động, ở bên tai nàng yêu cầu nàng: "Chính là như vậy, nàng giúp ta sờ sờ nhiều vào, giống như trong tập tranh vẽ, ừm... ta thích."

Nói xong hắn cũng không cho nàng cơ hội từ chối, một lần nữa vùi đầu vào bộ ngực của nàng. Nàng không chịu nổi trốn ra sau, đầu sắp cúi đến phía dưới ghế, hoàn toàn dựa vào cánh tay đang ôm bả vai nàng của hắn mới không có ngã xuống. Hai chân bị hắn kẹp lấy tránh không thoát, tay cũng không chịu khống chế hầu hạ hắn. Nàng thoải mái vừa lại không thoải mái, bất mãn kêu, hắn không kêu, nhưng nặng nề mà thở gấp, sắp áp đảo thanh âm của nàng, nhưng hắn là thoải mái, thoải mái càng lúc càng lớn càng lúc càng nóng, cuối cùng chợt chôn ở trước ngực nàng, đưa cho nàng một bàn tay trắng mịn.

Ẩm ướt dính trong tay, là ngàn vạn con cháu của hắn, ẩm ướt dính trước ngực, là nước bọt tham lam của hắn, ẩm ướt dính trên người, là bị mồ hôi bị hắn giày vò mà ra.

Nàng ghét bỏ hắn đẩy hắn sang bên cạnh, hắn lại ôm nàng không thả. Nàng không đánh lại hắn, đành phải chịu, dù sao hai người đều là ẩm ướt, nàng không thoải mái, hắn cũng không thoải mái.

Nàng đưa thứ trong tay bôi lên quần hắn, lẩm bẩm mắng hắn khốn khiếp, bản thân hắn thoải mái, bỏ lại nàng giữa đường. Tống Mạch không nói lời nào, ở trong lòng nàng hưởng thụ cực lạc chỉ có nàng mới có thể cho hắn, nàng mắng cái gì hắn cũng nghe, chờ nàng lau xong rồi, hắn mới hôn nhẹ lên trán nàng như nhận lỗi, đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài có chậu nước, hắn bưng đi vào, cởi quần áo hai người phân biệt lau một lần, cuối cùng bỏ lại tán loạn đầy đất, ôm nàng đi lên giường bên trong.

Màn lụa hạ xuống, trên giường tự thành một mảnh thiên địa, bên trong chỉ có nàng và hắn.

Bởi vì dùng nước lạnh lau mồ hôi, cái loại cảm giác mơ mơ màng màng trong giấc mộng này cuối cùng cũng nhạt dần.

Đường Hoan nằm nghiêng ở bên trong, một tay chống đầu, Tống Mạch ngoảnh mặt về bên nàng nằm, mắt nhìn không đủ, tay cũng muốn sờ. Chỉ là tay hắn vừa mò qua, nàng đã đẩy hắn ra: "Đừng chạm vào ta, chàng nếu không muốn ta, vậy thì đừng trêu chọc ta."

Tống Mạch ngượng ngùng thu tay lại, "Nàng chớ vội, chờ đến khi chúng ta động phòng ta sẽ cho nàng, mặc dù nàng không thèm để ý, nhưng ta muốn cho nàng vào ngày tân hôn đó thực sự trở thành người của ta. Vừa rồi, ta không phải cố ý, nàng vừa đụng đến ta, ta liền nghĩ tới tư thế kia, nhất thời không nhịn được."

Đường Hoan lườm Tiểu Tống Mạch uy vũ một cái: "Nếu không muốn chạm vào ta, vì sao không mặc quần áo?"

Từng có thân mật mấy đời trước, khẩn trương lần này cũng đã ở trong ôn tồn lúc nãy phân tán rồi, trừ dư âm đỏ ửng nhàn nhạt còn lưu lại ở trên mặt, Tống Mạch chút xíu lúng túng cũng không có, không trả lời mà hỏi lại: "Nàng không phải cũng không có mặc sao?"

Đường Hoan hừ một tiếng, thật nhanh bắn Tiểu Tống Mạch một cái, "Ta ngại nóng."

"Ta cũng ngại nóng." Tống Mạch học nàng nói chuyện, bàn tay to lại mò qua, nàng chạm vào hắn một cái, hắn cũng có thể sờ lại nhỉ?

Đường Hoan lại đập, lần này nam nhân không nhường nàng, mạnh mẽ xông qua. Đường Hoan tức giận đến nhào vào trên người hắn, mặt đối mặt hỏi hắn: "Chàng chọn xong ngày tốt chưa? Rốt cuộc khi nào thì cưới ta?"

Nàng chủ động đưa lên, Tống Mạch tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, một tay véo mông nàng một tay sờ eo nàng, cười nhìn nàng: "Chọn xong rồi, năm nay có ba ngày tốt, nhanh nhất là mùng hai tháng tám, còn lại hai ngày thì thôi, quá muộn, ta không đợi kịp." Mỗi lần nàng đều rất vội vàng, lần trước giả trang nữ quỷ cho kỳ hạn một tháng, lần này chưa nói một tháng, nhưng cũng muốn nhanh chóng thành thân, hay là có ẩn tình gì?

Mùng hai tháng tám? Bây giờ mới là trung tuần tháng sáu!

Đường Hoan chu mỏ: "Quá muộn rồi, tháng này không được sao? Ta muốn nhanh chóng gả cho chàng, ta muốn nhanh chóng muốn chàng!" Cúi đầu hôn một cái ở trên mặt hắn, nũng nịu nài người.

Tống Mạch đuổi theo hôn lại nàng một cái: "Không được, không đủ cho Lễ bộ chuẩn bị, lại có ta còn muốn điều phụ thân nàng về, những cái này đều cần thời gian." Lễ bộ tính là cái gì? Hắn không cần. Cảnh Trữ hầu tính là cái gì? Nàng không phải Thẩm Du, khẳng định cũng không cần phụ thân kia nhìn nàng xuất giá, nhưng Tống Mạch chính là muốn kéo dài thời gian, xem xem nàng để ý đến loại trình độ nào, xem xem có thể bức nàng nói ra chút gì hay không.

Đối phó nam nhân, cần nói đạo lý sao?

Đường Hoan trừng hắn một cái, "Đừng cho là ta không biết, toàn bộ Đại tống triều, tất cả đều là chàng định đoạt, đường đường Nhiếp chính vương cưới vợ, chàng phân phó bọn họ làm thỏa đáng, đừng nói là mười ngày nửa tháng, cho dù chỉ cho bọn họ thời gian ba ngày, bọn họ dám nói không làm được sao? Còn có cha ta, từ Kinh thành đến Định châu, ra roi thúc ngựa tám ngày có thể đi về một lượt. Tống Mạch, nếu chàng thật sự muốn cưới ta, ta cho chàng thời gian mười ngày, hai mươi tám tháng sáu chính là ngày lành, ngày khác, trừ phi nói trước, chàng muốn trì hoãn vậy thì đổi lại cô nương cưới đi, lão nương không hầu!"

"Bốp!"

Tống Mạch giơ tay tét một cái ở trên mông nàng, "Nói lại lần nữa thử xem?"

Đường Hoan tức giận đến nổi cơn tam bành, dưới tay dùng một chút lực liền vẽ ra ở trước ngực hắn ba đường vết máu nhàn nhạt, "Chàng đánh một cái nữa thử xem!"

Đây là lần đầu tiên Tống Mạch bị thương ở đời này. Nam nhân bị cào một chút đương nhiên không tính là cái gì, nhưng hắn chính là muốn trêu chọc nàng, cố ý hít vào bật ra tiếng: "Sao nàng lại ác như vậy!"

"Chê ta ác chàng tìm người khác đi!" Đường Hoan vặn vẹo cơ thể muốn đi xuống, bị Tống Mạch xoay người đè lại chôn ở bộ ngực cắn loạn một trận, mới cắn hai cái trên lưng lại đã trúng một cào, Tống Mạch vội đè tay nàng lại: "Thôi thôi, ta đánh nàng nàng cào ta, chúng ta huề nhau. Chẳng qua, mười ngày thật sự quá gấp gáp, giờ này tháng sau như thế nào? Ta không muốn uất ức nàng, nếu quá nhanh mà nói, ở trong mắt người khác sẽ cho là ta không coi trọng nàng."

"Ta quản bọn họ làm cái gì? Chàng cưới ta ta gả chàng, trong mắt ta đây là chuyện của hai chúng ta, đừng nói mười ngày, dù cho chàng cái gì cũng không làm, ta cũng bằng lòng chuyển đến quý phủ của chàng làm của nữ nhân của chàng!" Đường Hoan trợn mắt nhìn hắn nói, thấy hắn sửng sốt, nàng thả mềm thanh âm, ôm cổ hắn làm nũng: "Tống Mạch, ta thật sự không cần, ta chỉ muốn nhanh chóng ở cùng một chỗ với chàng, ngày kết hôn hãy định vào mười ngày sau, được không?"

Sắc nước trong mắt nàng di động tình ý kéo dài, không biết bao nhiêu lần, hắn đều bị đôi mắt này lừa, cho là trong tim nàng thật sự có hắn.

Lần này, Tống Mạch biết, nàng chỉ là đang giả vờ mà thôi.

Mà biết thì như thế nào? Hắn có thể từ chối sao? Từ chối nữa, nàng sẽ nghi ngờ đi? Nghi ngờ rồi, hai người sẽ trở thành cái dạng gì?

Tống Mạch chỉ thích như bây giờ, thích nàng làm loạn với hắn, nổi giận với hắn.

Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, "Được, chỉ cần nàng không cảm thấy ấm ức, mười ngày sau, ta sẽ cưới nàng." Động phòng, cũng sẽ có cách.

Đường Hoan thỏa mãn nở nụ cười, hôn một cái vang dội ở trên mặt hắn: "Tống Mạch, chàng thật tốt!"

Dấu chua sót xuống trong lòng, Tống Mạch cúi đầu cắn tai nàng, "Ta tốt, vậy nàng thích ta không?"

"Thích..."

"Nói lại lần nữa xem, nói đầy đủ, nói nàng thích ta, mang theo tên của ta và nàng."

"Ừm... Ta thích chàng, ta thích Tống Mạch, Thẩm Du thích Tống Mạch..."

Thẩm Du?

Chẳng lẽ nàng không phát hiện sao, lúc thân thiết, hắn chưa từng gọi Thẩm Du, bởi vì hắn biết, đó không phải là tên của nàng. Tựa như đời trước hắn thà rằng gọi nàng là nữ quỷ, cũng không chịu gọi nàng là Lục Thư Ninh.

Yêu một nữ nhân đến ngay cả tên cũng không chịu nói cho hắn biết, còn yêu chín đời, dưới gầm trời này, chỉ có một mình hắn thôi nhỉ?

Nhưng hắn, cam tâm tình nguyện.

Một ngày nào đó, nàng sẽ nói cho hắn biết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mạch Mạch đừng khóc, ta nói cho ngươi, nàng gọi là Đường Hoan, nhũ danh Hoan Hoan! Tỉnh mộng ngươi mỗi ngày gọi nàng một trăm lần cũng không có vấn đề gì! ! !
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện