Thiếu gia, Tiểu Ngũ, khi đó hắn và nàng cũng ở trong xe ngựa làm loạn.
Thì ra nàng cũng không phải là vô tình như nàng nói, thì ra nàng cũng nhớ rõ, bây giờ uống rượu say, bởi vì tư thế giống nhau, liền gọi sai thân phận? Trái tim Tống Mạch mềm như nước. Vì một câu mơ hồ không rõ này của nàng, đau khổ chờ đợi qua mấy đời, bao nhiêu đau lòng trước kiếp này, đều đáng giá.
Đã quên thân ở nơi nào, hắn cúi đầu, muốn nghe lời của nàng, hôn nàng.
Nhưng nàng lại nhắm hai mắt lại, đầu xoay qua một bên, hai tay cũng từ trên cổ hắn rơi xuống, một lần nữa ngủ mất.
Tống Mạch dở khóc dở cười, ôm lấy người đặt vào trên đùi, ngồi xong rồi, phân phó xa phu về phủ.
Nữ nhân khẩu thị tâm phi, hắn không tin trong lòng nàng một chút cũng không có hắn.
Xuống xe, hắn trực tiếp ôm người đến trong tẩm điện của mình, tự mình hầu hạ nàng ngủ lại, hắn cũng nằm vào theo, ôm nàng cùng nhau ngủ.
Lần này bất kể nàng nói bao nhiêu khó nghe, hắn cũng không tin, hắn không tranh cãi cùng nàng, cái gì cũng nhường nàng, chỉ là nàng cũng đừng nghĩ chọc giận hắn chạy nữa.
Vừa ngủ một lát, nghe được nàng kêu nước.
Tống Mạch lập tức tỉnh, đốt đèn, thấy nàng cau mày nhắm mắt kêu nước, biết nàng say rượu khó chịu, vội rót nước đưa cho nàng. Sợ nàng không cầm chắc, hắn nâng người dậy để cho nàng tựa vào trên người hắn, đưa ly trà tới khoé miệng nàng. Nàng quả nhiên nhắm mắt lại, giống như đứa nhỏ ngửa đầu “ừng ực ừng ực” uống, uống xong rồi còn liếm liếm môi, sau đó thấp giọng lẩm bẩm một câu rồi đẩy hắn ra, lại nằm xuống.
Tống Mạch thích dáng vẻ nhõng nhẽo này của nàng, dán mắt nhìn một lát, vén ra một sợi tóc trên khoé miệng cho nàng, hôn miệng, đứng dậy đưa ly trà về trên bàn. Hắn cũng khát, uống nửa chén, đang muốn để xuống, chợt nghe được bên giường có tiếng động, quay đầu nhìn lại, nàng vẫn nằm như cũ, mắt lại mở ra, rất là mê mang nhìn hắn, ngây ngốc mờ mịt.
Tống Mạch không nói chuyện, đứng ở chỗ cũ nhìn nàng, chờ tự nàng hoàn toàn tỉnh táo, chờ xem phản ứng của nàng.
"Ta, làm sao ta có thể ở..." Đường Hoan nhìn hắn, nhìn lại bày biện trong phòng, cuối cùng nhìn nhìn trung y ít ỏi trên người, chậm rãi nở nụ cười: "À, ta nhớ ra rồi, ta ở Thẩm gia ăn vụng kia mà. Điện hạ thừa dịp ta say rượu ôm ta đến nơi này, chẳng lẽ là mấy đêm này không thể hưởng thụ được loại hầu hạ này, muốn thừa dịp ta ngủ động tay động chân với ta?"
Cũng biết nàng sẽ không nói nửa câu nói mềm.
Tống Mạch đi trở về trước giường, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào nàng, mặt không chút thay đổi: "Phải thì như thế nào?"
Đường Hoan hừ lạnh một tiếng, nâng tay đẩy đẩy vạt áo, ngửa đầu nhìn hắn: "Điện hạ cũng biết, ta là hái hoa tặc, nếu điện hạ chịu muốn ta, ta sẽ dùng tất cả vốn liếng hầu hạ điện hạ thần hồn điên đảo. Nếu điện hạ không muốn động thật, vậy thì thứ cho ta không có cái lòng dạ rảnh rỗi kia, không hầu hạ!"
Tống Mạch không nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên nửa bên bả vai nàng cố ý lộ ra.
Trong mắt Đường Hoan hiện lên một tia đắc ý, chậm rãi kéo áo che lại cảnh xuân, khiêu khích cười: "Thế nào, rốt cuộc điện hạ có muốn ta hay không? Ngươi đã nhớ tất cả, có lẽ cũng nhớ được tám cuộc hoan hảo phía trước của chúng ta chứ? Điện hạ rất uy mãnh, ta muốn đã lâu rồi, chính là không biết trong lòng điện hạ là nghĩ tới ta như thế nào. Chẳng qua, nhớ lại điện hạ mỗi lần đều hung mãnh như vậy, thân thể này của ta muốn hẳn vẫn là rất thoải mái đi?"
"Quả thật, rất tiêu hồn." Tống Mạch nhìn thẳng nàng, nói lời nói thật.
"Vậy điện hạ muốn lại tiêu hồn một lần nữa không?" Đường Hoan cười quỳ ngồi xuống, ôm lấy thắt lưng gầy của nam nhân, dùng cằm cọ xát Tiểu Tống Mạch đã lặng lẽ dựng lên.
Tống Mạch một mực nhìn nàng, nhìn dáng vẻ dụ người xinh đẹp quyến rũ như vậy: "Muốn, nhưng bổn vương sợ muốn ngươi rồi, ngươi sẽ lại chạy mất, sau đó ngươi hái xong chín lần thì không bao giờ xuất hiện nữa, bổn vương muốn trả thù cũng không được."
"Ý của ngươi là đêm nay sẽ không muốn ta?" Đường Hoan dừng động tác lại, lui về hỏi.
Tống Mạch trầm mặc, nhưng ánh mắt trêu tức đã biểu lộ tâm tư của hắn.
Đường Hoan giận dữ đứng dậy, xuống đất muốn đi.
Tống Mạch kéo cổ tay nàng lại: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Trở lại phòng hạ nhân!" Đường Hoan giãy dụa, giãy dụa không ra, đang muốn dùng một cái tay khác cào hắn, cơ thể đột nhiên bị người vứt trở về trên giường, nàng ngã váng đầu hoa mắt. Bò dậy thật nhanh, lại thấy nam nhân đứng ở trước giường, vừa cởi áo vừa cản nàng, động tác vô lại nhưng lại mê người muốn chết, nàng tức giận đến mắng to: "Ngươi cũng không chịu muốn ta, còn giữ ta làm cái gì? Tống Mạch, ngươi nếu muốn tìm nữ nhân, bên ngoài có cả đống người xin hầu hạ ngươi, ngươi cần gì bắt buộc ta?"
"Ta chỉ thích bắt buộc người khác làm chuyện đối phương không muốn làm." Tống Mạch quăng xiêm y, nhấc chân sải bước đến trên giường, vào lúc nàng muốn chạy trốn bắt lấy cổ tay nàng, dễ như trở bàn tay tung mình giạng chân ngồi ở trên lưng nàng. Đường Hoan giơ tay đẩy hắn cào hắn, Tống Mạch không tốn sức chút nào mà một tay nắm lấy hai tay nàng, một tay xé quần lót nàng: "Lại nói, làm cùng ngươi nhiều rồi, không quen lại tìm nữ nhân khác, ngươi cần gì giãy dụa? Mặc dù không đi vào, ta cũng có thể cho ngươi hưởng thụ được, chẳng lẽ ngươi quên rồi?" Vàng đá ở trong tay hắn đều chạy không khỏi kết cục nát bấy, huống chi tơ lụa mỏng manh? Rất nhanh, trên người Đường Hoan đã không còn gì che chắn nữa.
"Tống Mạch ngươi khốn khiếp!"
"Tùy ngươi mắng ra sao." Ánh mắt Tống Mạch nhìn chằm chằm nàng, bàn tay to lại nắm nàng xoa nhẹ lên, ôn nhu tra tấn.
Đường Hoan dùng sức lăn qua lăn lại không chịu phối hợp, Tống Mạch nhịn một lát dứt khoát điểm huyệt đạo của nàng, "Bổn vương có thương tích trên người, hết lần này đến lần khác ngươi lại không chịu đàng hoàng, đành phải như vậy." Nàng nằm không nhúc nhích, đối với hắn mà nói lại thuận tiện cực kỳ, cẩn thận từng li từng tí phủ ở trên người nàng, hôn từ trên xuống dưới.
"Tống Mạch, ỷ vào mình có võ công liền bắt nạt người, tính là bản lĩnh gì? Có gan ngươi muốn ta, chờ sau khi ta tỉnh lại khôi phục võ công chúng ta lại đánh một trận!" Thân thể không thể động, những ngứa ngáy trêu người kia không kiêng nể gì cuồn cuộn ở trong cơ thể, Đường Hoan lần đầu tiên nếm trải tư vị như vậy, thoải mái muốn chết cũng thống khổ muốn chết, chỉ có thể dựa vào mắng hắn để phát tiết. Nhưng là một chút tác dụng cũng không có, như là có vô số lông chim ở trên người trêu chọc, hết lần này đến lần khác nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Lúc này còn không quên diễn trò." Tống Mạch hừ nhẹ một tiếng, nhằm vào nơi nào đó giống như trái cây nhỏ đang nổi giận đùng đùng thổi khí, thổi trúng nó mềm mại run rẩy rồi, lại ngậm vào nhấm nháp trong miệng.
Vì thế trong tiếng mắng của Đường Hoan lại trộn lẫn tiếng kêu vừa khó chịu vừa thoải mái, nàng oán hận trừng cái đầu đen chôn ở bộ ngực nàng: "Tống Mạch, ngươi dừng lại... Ngươi, ngươi còn thích ta có phải hay không, thích ta, cho nên muốn chạm vào, chạm vào ta, không dám thừa nhận... ừm... Cho nên dùng loại thủ đoạn này làm bộ bắt buộc ta, ngươi, ngươi là sợ bị ta cười nhạo à... phải không? Ngươi đồ nhát gan này, ngươi là đồ ngốc, ta lừa ngươi như vậy ngươi còn thích ta, còn hao hết tâm tư gần gũi ta, ngươi..."
Tống Mạch thu tay, nghiêng người trèo lên trên, mặt đối mặt nhìn nàng hỏi: "Ngươi thích ta à?"
Đường Hoan còn thở gấp, con ngươi dập dờn ánh nước không chút nào tránh né mà trừng hắn: "Nằm mơ đi, ta chết cũng sẽ không thích ngươi!"
Miệng cũng thật cứng rắn.
Tống Mạch cười cười, "Ngươi đã không thích, dựa vào cái gì cho là ta có thể thích ngươi? Câm miệng, đừng nữa quấy rầy hứng thú của ta, mặc dù ta không thích ngươi, nhưng rất thích thân thể của ngươi, không, không phải thân thể của ngươi, ngươi chính là quỷ quái cái không biết tới từ đâu, thân thể này là ngươi mượn mà thôi." Thích khẩu thị tâm phi sao? Hắn cũng biết.
"Ngươi..." Đường Hoan muốn mắng hắn, nhưng nam nhân đột nhiên điểm á huyệt của nàng. Đường Hoan trợn mắt há hốc mồm, Tống Mạch cười nhìn nàng: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tốt lắm, lúc này cuối cùng cũng đàng hoàng rồi nhỉ?"
Đường Hoan còn có thể làm cái gì? Chỉ có thể giương mắt trừng.
Tống Mạch ngay cả cơ hội trừng hắn cũng không cho nàng, cúi đầu khẽ hôn gò má nàng, đi xuống bên dưới.
Hắn ở trên người nàng đốt lửa khắp nơi, nàng bị đốt nóng đến da thịt trắng mịn nhuộm màu phấn đào nhàn nhạt say lòng người, nóng như vậy, bởi vì muốn tránh cũng không được, vì thế trong cơ thể tự động trào ra nước muốn dập tắt lửa hắn mang đến. Trong mắt là nước mắt lưng tròng không biết vì sao nổi lên, đầy tràn rồi, chảy xuống, thỉnh thoảng còn chưa đầy, lại bởi vì thân thể theo động tác của hắn mà đung đưa nhè nhẹ, văng nước mắt xuống. Trên người là mồ hôi li ti dày đặc, có của nàng cũng có của hắn, hội tụ nhiều, cũng bắt đầu chảy xuống, thấm ướt ga giường, thấm ướt quần áo bị hắn xé hỏng. Nước nơi đó nhiều nhất, có tự mình chảy ra, cũng có bị hắn hút ra ngoài bị hắn dụ ra ngoài ...
Nhưng những đám nước này đều chảy vô ích rồi, bởi vì hắn chỉ là đốt lửa ở trên người nàng, nguồn lửa kia ẩn náu ở bên trong, bị hắn đốt cũng đốt một ít ở bên trong. Nước càng chảy ra ngoài nàng càng nóng, nóng nàng bức thiết muốn xin hắn, xin hắn buông nàng ra, xin hắn mau mau cho nàng, dù không được việc gì cũng muốn xin hắn giải huyệt đạo cho nàng, để cho nàng cào để cho nàng kêu, nếu không còn tiếp tục như vậy, nàng sợ chính mình sẽ chết ở trong lửa nóng thiêu người.
Dường như phát hiện nàng đến cực hạn, Tống Mạch buông eo chân nàng xuống, chậm rãi nằm nghiêng ở bên người nàng, giải á huyệt của nàng trước, lại ở trong tiếng kêu thật dài êm tai của nàng dò tiến vào, vừa nhanh chóng mà động vừa hỏi nàng: "Nói lại lần nữa xem, có thích ta hay không?"
"Không, không thích..." Thanh âm Đường Hoan khàn giọng đến run rẩy sắp không giống nàng.
Con ngươi vốn như mực của Tống Mạch càng phát ra thâm trầm nhìn không thấu: "Nói lại."
"Không..."
"Nói lại."
"Không..."
Hắn tạm dừng một chút, không nghe được câu trả lời vừa lòng, liền không chịu cho nàng. Nàng ở trong bể dục nặng nề chìm chìm nổi nổi, duy nhất có thể bắt được chính là một tia lý trí còn sót lại. Nàng muốn là cái gì? Nàng muốn là sống sót.
Thật ra nàng vốn đã tuyệt vọng rồi, là hắn lại cho nàng hy vọng. Hắn giúp nàng lại mặt, nàng chỉ là có một tia hoài nghi, trước khi xuống xe thử một lần, hắn quả nhiên ở lúc nàng lau mồ hôi cho hắn có khác thường. Nàng làm bộ say rượu thử dò xét tiếp, không nghĩ tới hắn thật sự... Đường Hoan kinh ngạc với việc Tống Mạch còn thích nàng, nói không có mảy may xúc động đó là giả, nhưng là xúc động thì như thế nào? Đây là mộng, Tống Mạch ngốc này không phải thật, nếu hắn thủy chung không chịu tin nàng không chịu muốn nàng, nàng cần yêu thích của hắn có tác dụng gì?
Vui vui vẻ vẻ chết cùng hắn, lại ở trên đường đến suối vàng làm đôi vợ chồng quỷ? Khi đó, hắn có thể hận nàng khiến cho hắn còn trẻ mà mất sớm hay không?
Nói cho cùng, đây thật sự chỉ là một giấc mộng, cho dù trong mộng tình cảm của hắn đối với là thật, không đến chết không đến tỉnh mộng, nàng vĩnh viễn không biết Tống Mạch thật sự là muốn như thế nào. Không biết, nhưng còn muốn bởi vì nhất thời xúc động đắm chìm ở trong mộng, thật sự sống mơ mơ màng màng?
Nàng không muốn.
Nàng muốn sống, nàng vừa mới mười tám tuổi, nàng là hái hoa tặc vừa xuống núi, nàng còn không có cơ hội ngắm cuộc sống rực rỡ bên ngoài, nàng không cần chết nghẹn khuất như vậy.
Sư phụ còn ở trên trời nhìn nàng, nàng không thể để cho bà một chuyến tay không, nàng không muốn để cho sư phụ nhìn nàng chết ở trong một cuộc tình hư vô.
Thì ra nàng cũng không phải là vô tình như nàng nói, thì ra nàng cũng nhớ rõ, bây giờ uống rượu say, bởi vì tư thế giống nhau, liền gọi sai thân phận? Trái tim Tống Mạch mềm như nước. Vì một câu mơ hồ không rõ này của nàng, đau khổ chờ đợi qua mấy đời, bao nhiêu đau lòng trước kiếp này, đều đáng giá.
Đã quên thân ở nơi nào, hắn cúi đầu, muốn nghe lời của nàng, hôn nàng.
Nhưng nàng lại nhắm hai mắt lại, đầu xoay qua một bên, hai tay cũng từ trên cổ hắn rơi xuống, một lần nữa ngủ mất.
Tống Mạch dở khóc dở cười, ôm lấy người đặt vào trên đùi, ngồi xong rồi, phân phó xa phu về phủ.
Nữ nhân khẩu thị tâm phi, hắn không tin trong lòng nàng một chút cũng không có hắn.
Xuống xe, hắn trực tiếp ôm người đến trong tẩm điện của mình, tự mình hầu hạ nàng ngủ lại, hắn cũng nằm vào theo, ôm nàng cùng nhau ngủ.
Lần này bất kể nàng nói bao nhiêu khó nghe, hắn cũng không tin, hắn không tranh cãi cùng nàng, cái gì cũng nhường nàng, chỉ là nàng cũng đừng nghĩ chọc giận hắn chạy nữa.
Vừa ngủ một lát, nghe được nàng kêu nước.
Tống Mạch lập tức tỉnh, đốt đèn, thấy nàng cau mày nhắm mắt kêu nước, biết nàng say rượu khó chịu, vội rót nước đưa cho nàng. Sợ nàng không cầm chắc, hắn nâng người dậy để cho nàng tựa vào trên người hắn, đưa ly trà tới khoé miệng nàng. Nàng quả nhiên nhắm mắt lại, giống như đứa nhỏ ngửa đầu “ừng ực ừng ực” uống, uống xong rồi còn liếm liếm môi, sau đó thấp giọng lẩm bẩm một câu rồi đẩy hắn ra, lại nằm xuống.
Tống Mạch thích dáng vẻ nhõng nhẽo này của nàng, dán mắt nhìn một lát, vén ra một sợi tóc trên khoé miệng cho nàng, hôn miệng, đứng dậy đưa ly trà về trên bàn. Hắn cũng khát, uống nửa chén, đang muốn để xuống, chợt nghe được bên giường có tiếng động, quay đầu nhìn lại, nàng vẫn nằm như cũ, mắt lại mở ra, rất là mê mang nhìn hắn, ngây ngốc mờ mịt.
Tống Mạch không nói chuyện, đứng ở chỗ cũ nhìn nàng, chờ tự nàng hoàn toàn tỉnh táo, chờ xem phản ứng của nàng.
"Ta, làm sao ta có thể ở..." Đường Hoan nhìn hắn, nhìn lại bày biện trong phòng, cuối cùng nhìn nhìn trung y ít ỏi trên người, chậm rãi nở nụ cười: "À, ta nhớ ra rồi, ta ở Thẩm gia ăn vụng kia mà. Điện hạ thừa dịp ta say rượu ôm ta đến nơi này, chẳng lẽ là mấy đêm này không thể hưởng thụ được loại hầu hạ này, muốn thừa dịp ta ngủ động tay động chân với ta?"
Cũng biết nàng sẽ không nói nửa câu nói mềm.
Tống Mạch đi trở về trước giường, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào nàng, mặt không chút thay đổi: "Phải thì như thế nào?"
Đường Hoan hừ lạnh một tiếng, nâng tay đẩy đẩy vạt áo, ngửa đầu nhìn hắn: "Điện hạ cũng biết, ta là hái hoa tặc, nếu điện hạ chịu muốn ta, ta sẽ dùng tất cả vốn liếng hầu hạ điện hạ thần hồn điên đảo. Nếu điện hạ không muốn động thật, vậy thì thứ cho ta không có cái lòng dạ rảnh rỗi kia, không hầu hạ!"
Tống Mạch không nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên nửa bên bả vai nàng cố ý lộ ra.
Trong mắt Đường Hoan hiện lên một tia đắc ý, chậm rãi kéo áo che lại cảnh xuân, khiêu khích cười: "Thế nào, rốt cuộc điện hạ có muốn ta hay không? Ngươi đã nhớ tất cả, có lẽ cũng nhớ được tám cuộc hoan hảo phía trước của chúng ta chứ? Điện hạ rất uy mãnh, ta muốn đã lâu rồi, chính là không biết trong lòng điện hạ là nghĩ tới ta như thế nào. Chẳng qua, nhớ lại điện hạ mỗi lần đều hung mãnh như vậy, thân thể này của ta muốn hẳn vẫn là rất thoải mái đi?"
"Quả thật, rất tiêu hồn." Tống Mạch nhìn thẳng nàng, nói lời nói thật.
"Vậy điện hạ muốn lại tiêu hồn một lần nữa không?" Đường Hoan cười quỳ ngồi xuống, ôm lấy thắt lưng gầy của nam nhân, dùng cằm cọ xát Tiểu Tống Mạch đã lặng lẽ dựng lên.
Tống Mạch một mực nhìn nàng, nhìn dáng vẻ dụ người xinh đẹp quyến rũ như vậy: "Muốn, nhưng bổn vương sợ muốn ngươi rồi, ngươi sẽ lại chạy mất, sau đó ngươi hái xong chín lần thì không bao giờ xuất hiện nữa, bổn vương muốn trả thù cũng không được."
"Ý của ngươi là đêm nay sẽ không muốn ta?" Đường Hoan dừng động tác lại, lui về hỏi.
Tống Mạch trầm mặc, nhưng ánh mắt trêu tức đã biểu lộ tâm tư của hắn.
Đường Hoan giận dữ đứng dậy, xuống đất muốn đi.
Tống Mạch kéo cổ tay nàng lại: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Trở lại phòng hạ nhân!" Đường Hoan giãy dụa, giãy dụa không ra, đang muốn dùng một cái tay khác cào hắn, cơ thể đột nhiên bị người vứt trở về trên giường, nàng ngã váng đầu hoa mắt. Bò dậy thật nhanh, lại thấy nam nhân đứng ở trước giường, vừa cởi áo vừa cản nàng, động tác vô lại nhưng lại mê người muốn chết, nàng tức giận đến mắng to: "Ngươi cũng không chịu muốn ta, còn giữ ta làm cái gì? Tống Mạch, ngươi nếu muốn tìm nữ nhân, bên ngoài có cả đống người xin hầu hạ ngươi, ngươi cần gì bắt buộc ta?"
"Ta chỉ thích bắt buộc người khác làm chuyện đối phương không muốn làm." Tống Mạch quăng xiêm y, nhấc chân sải bước đến trên giường, vào lúc nàng muốn chạy trốn bắt lấy cổ tay nàng, dễ như trở bàn tay tung mình giạng chân ngồi ở trên lưng nàng. Đường Hoan giơ tay đẩy hắn cào hắn, Tống Mạch không tốn sức chút nào mà một tay nắm lấy hai tay nàng, một tay xé quần lót nàng: "Lại nói, làm cùng ngươi nhiều rồi, không quen lại tìm nữ nhân khác, ngươi cần gì giãy dụa? Mặc dù không đi vào, ta cũng có thể cho ngươi hưởng thụ được, chẳng lẽ ngươi quên rồi?" Vàng đá ở trong tay hắn đều chạy không khỏi kết cục nát bấy, huống chi tơ lụa mỏng manh? Rất nhanh, trên người Đường Hoan đã không còn gì che chắn nữa.
"Tống Mạch ngươi khốn khiếp!"
"Tùy ngươi mắng ra sao." Ánh mắt Tống Mạch nhìn chằm chằm nàng, bàn tay to lại nắm nàng xoa nhẹ lên, ôn nhu tra tấn.
Đường Hoan dùng sức lăn qua lăn lại không chịu phối hợp, Tống Mạch nhịn một lát dứt khoát điểm huyệt đạo của nàng, "Bổn vương có thương tích trên người, hết lần này đến lần khác ngươi lại không chịu đàng hoàng, đành phải như vậy." Nàng nằm không nhúc nhích, đối với hắn mà nói lại thuận tiện cực kỳ, cẩn thận từng li từng tí phủ ở trên người nàng, hôn từ trên xuống dưới.
"Tống Mạch, ỷ vào mình có võ công liền bắt nạt người, tính là bản lĩnh gì? Có gan ngươi muốn ta, chờ sau khi ta tỉnh lại khôi phục võ công chúng ta lại đánh một trận!" Thân thể không thể động, những ngứa ngáy trêu người kia không kiêng nể gì cuồn cuộn ở trong cơ thể, Đường Hoan lần đầu tiên nếm trải tư vị như vậy, thoải mái muốn chết cũng thống khổ muốn chết, chỉ có thể dựa vào mắng hắn để phát tiết. Nhưng là một chút tác dụng cũng không có, như là có vô số lông chim ở trên người trêu chọc, hết lần này đến lần khác nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Lúc này còn không quên diễn trò." Tống Mạch hừ nhẹ một tiếng, nhằm vào nơi nào đó giống như trái cây nhỏ đang nổi giận đùng đùng thổi khí, thổi trúng nó mềm mại run rẩy rồi, lại ngậm vào nhấm nháp trong miệng.
Vì thế trong tiếng mắng của Đường Hoan lại trộn lẫn tiếng kêu vừa khó chịu vừa thoải mái, nàng oán hận trừng cái đầu đen chôn ở bộ ngực nàng: "Tống Mạch, ngươi dừng lại... Ngươi, ngươi còn thích ta có phải hay không, thích ta, cho nên muốn chạm vào, chạm vào ta, không dám thừa nhận... ừm... Cho nên dùng loại thủ đoạn này làm bộ bắt buộc ta, ngươi, ngươi là sợ bị ta cười nhạo à... phải không? Ngươi đồ nhát gan này, ngươi là đồ ngốc, ta lừa ngươi như vậy ngươi còn thích ta, còn hao hết tâm tư gần gũi ta, ngươi..."
Tống Mạch thu tay, nghiêng người trèo lên trên, mặt đối mặt nhìn nàng hỏi: "Ngươi thích ta à?"
Đường Hoan còn thở gấp, con ngươi dập dờn ánh nước không chút nào tránh né mà trừng hắn: "Nằm mơ đi, ta chết cũng sẽ không thích ngươi!"
Miệng cũng thật cứng rắn.
Tống Mạch cười cười, "Ngươi đã không thích, dựa vào cái gì cho là ta có thể thích ngươi? Câm miệng, đừng nữa quấy rầy hứng thú của ta, mặc dù ta không thích ngươi, nhưng rất thích thân thể của ngươi, không, không phải thân thể của ngươi, ngươi chính là quỷ quái cái không biết tới từ đâu, thân thể này là ngươi mượn mà thôi." Thích khẩu thị tâm phi sao? Hắn cũng biết.
"Ngươi..." Đường Hoan muốn mắng hắn, nhưng nam nhân đột nhiên điểm á huyệt của nàng. Đường Hoan trợn mắt há hốc mồm, Tống Mạch cười nhìn nàng: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tốt lắm, lúc này cuối cùng cũng đàng hoàng rồi nhỉ?"
Đường Hoan còn có thể làm cái gì? Chỉ có thể giương mắt trừng.
Tống Mạch ngay cả cơ hội trừng hắn cũng không cho nàng, cúi đầu khẽ hôn gò má nàng, đi xuống bên dưới.
Hắn ở trên người nàng đốt lửa khắp nơi, nàng bị đốt nóng đến da thịt trắng mịn nhuộm màu phấn đào nhàn nhạt say lòng người, nóng như vậy, bởi vì muốn tránh cũng không được, vì thế trong cơ thể tự động trào ra nước muốn dập tắt lửa hắn mang đến. Trong mắt là nước mắt lưng tròng không biết vì sao nổi lên, đầy tràn rồi, chảy xuống, thỉnh thoảng còn chưa đầy, lại bởi vì thân thể theo động tác của hắn mà đung đưa nhè nhẹ, văng nước mắt xuống. Trên người là mồ hôi li ti dày đặc, có của nàng cũng có của hắn, hội tụ nhiều, cũng bắt đầu chảy xuống, thấm ướt ga giường, thấm ướt quần áo bị hắn xé hỏng. Nước nơi đó nhiều nhất, có tự mình chảy ra, cũng có bị hắn hút ra ngoài bị hắn dụ ra ngoài ...
Nhưng những đám nước này đều chảy vô ích rồi, bởi vì hắn chỉ là đốt lửa ở trên người nàng, nguồn lửa kia ẩn náu ở bên trong, bị hắn đốt cũng đốt một ít ở bên trong. Nước càng chảy ra ngoài nàng càng nóng, nóng nàng bức thiết muốn xin hắn, xin hắn buông nàng ra, xin hắn mau mau cho nàng, dù không được việc gì cũng muốn xin hắn giải huyệt đạo cho nàng, để cho nàng cào để cho nàng kêu, nếu không còn tiếp tục như vậy, nàng sợ chính mình sẽ chết ở trong lửa nóng thiêu người.
Dường như phát hiện nàng đến cực hạn, Tống Mạch buông eo chân nàng xuống, chậm rãi nằm nghiêng ở bên người nàng, giải á huyệt của nàng trước, lại ở trong tiếng kêu thật dài êm tai của nàng dò tiến vào, vừa nhanh chóng mà động vừa hỏi nàng: "Nói lại lần nữa xem, có thích ta hay không?"
"Không, không thích..." Thanh âm Đường Hoan khàn giọng đến run rẩy sắp không giống nàng.
Con ngươi vốn như mực của Tống Mạch càng phát ra thâm trầm nhìn không thấu: "Nói lại."
"Không..."
"Nói lại."
"Không..."
Hắn tạm dừng một chút, không nghe được câu trả lời vừa lòng, liền không chịu cho nàng. Nàng ở trong bể dục nặng nề chìm chìm nổi nổi, duy nhất có thể bắt được chính là một tia lý trí còn sót lại. Nàng muốn là cái gì? Nàng muốn là sống sót.
Thật ra nàng vốn đã tuyệt vọng rồi, là hắn lại cho nàng hy vọng. Hắn giúp nàng lại mặt, nàng chỉ là có một tia hoài nghi, trước khi xuống xe thử một lần, hắn quả nhiên ở lúc nàng lau mồ hôi cho hắn có khác thường. Nàng làm bộ say rượu thử dò xét tiếp, không nghĩ tới hắn thật sự... Đường Hoan kinh ngạc với việc Tống Mạch còn thích nàng, nói không có mảy may xúc động đó là giả, nhưng là xúc động thì như thế nào? Đây là mộng, Tống Mạch ngốc này không phải thật, nếu hắn thủy chung không chịu tin nàng không chịu muốn nàng, nàng cần yêu thích của hắn có tác dụng gì?
Vui vui vẻ vẻ chết cùng hắn, lại ở trên đường đến suối vàng làm đôi vợ chồng quỷ? Khi đó, hắn có thể hận nàng khiến cho hắn còn trẻ mà mất sớm hay không?
Nói cho cùng, đây thật sự chỉ là một giấc mộng, cho dù trong mộng tình cảm của hắn đối với là thật, không đến chết không đến tỉnh mộng, nàng vĩnh viễn không biết Tống Mạch thật sự là muốn như thế nào. Không biết, nhưng còn muốn bởi vì nhất thời xúc động đắm chìm ở trong mộng, thật sự sống mơ mơ màng màng?
Nàng không muốn.
Nàng muốn sống, nàng vừa mới mười tám tuổi, nàng là hái hoa tặc vừa xuống núi, nàng còn không có cơ hội ngắm cuộc sống rực rỡ bên ngoài, nàng không cần chết nghẹn khuất như vậy.
Sư phụ còn ở trên trời nhìn nàng, nàng không thể để cho bà một chuyến tay không, nàng không muốn để cho sư phụ nhìn nàng chết ở trong một cuộc tình hư vô.
Danh sách chương