Phòng của Đường Hoan rất nhanh đã thu dọn xong, mấy cửa sổ sáng ngời, bày biện đơn giản lịch sự tao nhã, cảm giác rất thoải mái.

Tiết Trạm đưa nàng tới đây, ở cửa. Dặn dò xong quy củ Ẩn trang rồi đi luôn, Đường Hoan nằm trên giường một lát, ôm Tiểu Ngũ đi phòng mèo của nó.

Còn có loại đồ “phòng mèo” này? Nàng ở tại đông sương phòng, Tiểu Ngũ ở tây sương đối diện nàng, cửa phòng không có khóa, đẩy ra vừa nhìn, chỉ thấy bên trong bày các loại giá gỗ nhỏ hình thù kỳ quái, trên vách tường trên nóc nhà cũng có. Đường Hoan cảm thấy mới lạ, không hiểu những cái giá này là dùng để làm cái gì. Tiểu Ngũ trong lòng thấy nó trở lại cái ổ nhỏ của mình rồi, ở trong cánh tay nàng uốn éo nhảy xuống, vì thế Đường Hoan trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tiểu Ngũ từ trên một cái giá nhảy đến trên một cái khác, thân thể trắng như tuyết vui vẻ nhảy lên, cái đuôi lông xù màu xám lúc ẩn lúc hiện.

Thì ra là cho nó chơi... mèo này cũng quá hưởng thụ đi, không hổ là bảo bối của lão trang chủ!

Vậy những cái giá này là ai làm? Tâm tư thật là khéo léo!

Đường Hoan đi vào, tò mò sờ một tấm ván gỗ bằng gỗ Hoàng dương đóng trên vách tường, sờ xong rồi, nhìn xem ngón tay, không có tro bụi.

"Về sau phòng mèo là do cô quét tước, đặc biệt những cái giá này, mỗi tối đều phải lau chùi một lần."

Cửa chợt tối sầm lại, nàng quay đầu nhìn lại, thấy Tống Mạch.

Loại quan hệ này bây giờ, Đường Hoan cũng không sợ hắn, nghe vậy không khỏi ai oán xin hắn: "Tống trang chủ, vốn dĩ là ai thu dọn vậy? Hắn làm không phải tốt đẹp đấy sao, cần gì để cho ta cướp việc của hắn chứ?"

Tống Mạch đứng ở cửa bất động, cũng không có ý muốn vào, chỉ có mặt không chút thay đổi nhìn nàng: "Tiết Trạm có việc khác phải làm, loại việc vặt này, giao cho cô càng thích hợp. Đường cô nương, ta thấy tính cách của cô nhanh nhẹn, tựa hồ không có tính nhẫn nại, đây là tối kỵ của người tập võ, trước mắt cơ bản có thể coi thu dọn phòng mèo là cơ hội ma luyện tính nhẫn nại."

Nàng không cần loại cơ hội này!

Đường Hoan rít gào ở trong lòng, nhưng nàng không dám tranh luận đâu, nàng là lấy cớ chăm sóc Tiểu Ngũ ở lại, nếu lười biếng không nghe lời, Tống Mạch có thể đuổi nàng đi hay không?

"Ta biết rồi, đa tạ Tống trang chủ dụng tâm lương khổ." Nàng cúi đầu, ngoan ngoãn nói.

Tống Mạch khẽ cười một cái, đi vào đứng ở bên cạnh nàng, "Thích dùng vũ khí gì? Kiếm?" Thanh âm trầm thấp dễ nghe, ở trong phòng mèo trống trải nhiều hơn một loại tư vị đặc biệt, chính xác là dư âm còn văng vẳng bên tai.

Đường Hoan kinh ngạc cho hắn đến gần, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Tiểu Ngũ đang ngồi xổm trên cái giá ở nóc nhà, cũng không nhìn nàng. Nhìn cái cằm gần động lòng người gần ngay trước mắt một chút, Đường Hoan nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Không có vũ khí đặc biệt thích, nếu Tống trang chủ cảm thấy ta thích hợp dùng kiếm, vậy kiếm đi." Thật ra nàng thích dùng độc, dâm độc, ai dám đắc tội nàng, nữ trúng độc ném qua một bên, nam anh tuấn thì chính mình hưởng thụ, bộ dạng xấu thì trói lại, không để cho hắn tìm người giải độc.

"Ừm, ta thấy cô xương cốt thanh kỳ dáng người linh động, mà kiếm chiêu lấy nhanh làm trọng, hẳn là thích hợp nhất với cô." Tống Mạch thu hồi tầm mắt, bàn tay luôn để ở phía sau đưa qua, đưa cho nàng một quyển kiếm phổ một thanh trường kiếm, "Kiếm phổ trở về tự mình nghiên cứu. Chuôi Thanh Tuyền kiếm này cho cô mượn sử dụng trước, ba năm sau nếu cô có thể luyện tới đại thừa, kiếm này tặng cô, nếu không vật về chủ cũ."

"Thanh Tuyền kiếm?" Đường Hoan chấn động, tiện tay đặt kiếm phổ ở trên cái giá, thanh kiếm rút ra ngoài, mũi kiếm mỏng như cánh ve, thân kiếm trong veo như suối, "Tống trang chủ, đây là một trong mười tám danh kiếm giang hồ sao? Huynh cứ cho ta mượn dùng như vậy? Không sợ ta mang theo kiếm chạy trốn sao?"

Tống Mạch rủ mắt nhìn nàng, người chưa cười, trong mắt đã có ý cười khó có thể phát hiện: "Mang kiếm chạy trốn? Cô có thể thử xem."

Lại bị xem thường rồi!

Đường Hoan xấu hổ trong lòng, mặt cũng thật sự đỏ lên, oán hận trừng hắn: "Huynh chờ, không cần xem thường người, sớm muộn gì thanh kiếm này cũng thuộc về ta!"

"Vậy phải xem bản lĩnh của cô, chẳng qua, danh kiếm ở Ẩn trang đâu chỉ mười tám thanh, ta nếu nói lời kia, cũng sẽ không luyến tiếc." Tống Mạch nhẹ giọng nói xong, xoay người đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quay đầu lại phân phó nàng: "Một ngày ba bữa sẽ có người đưa tới đây, cô đừng chạy loạn."

Đường Hoan thật hận không thể cắm kiếm vào trên người hắn!

~

Dùng xong cơm chiều, bên ngoài nắng chiều ấm áp dễ chịu, xuyên qua cửa sổ, Đường Hoan nhìn thấy Tống Mạch trở về phòng. Nàng ngồi ở trên giường suy nghĩ một chút, rất nhanh gỡ bỏ áo ngực, trực tiếp mặc vào nam trang rộng thùng thình đi tìm hắn, cầm trong tay là kiếm phổ mới có được.

"Tống trang chủ, huynh ở trong phòng không?" Nàng đứng ở cửa, gọi vào bên trong.

Tống Mạch đang cởi áo ngoài, nghe được thanh âm thì dừng tay, đi đến cửa gian phụ hỏi nàng: "Tìm ta có chuyện gì?"

Đường Hoan xấu hổ lắc lắc kiếm phổ trong tay, "Tư chất của ta ngu dốt, rất nhiều chỗ xem không hiểu, muốn thỉnh giáo Tống trang chủ."

Nắng chiều chiếu xiên, ánh nắng phủ xuống gò má nàng say lòng người, bên tai tóc lẻ tẻ theo gió đong đưa, dường như chọc vào trong lòng hắn.

"Vào đi." Tống Mạch xoay người rồi đi vào, ngồi ngay ngắn ở trước bàn chờ nàng.

Đường Hoan đi tới, nhìn quét một vòng thật nhanh, sau đó giống như học trò nhỏ trong học đường ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tống Mạch, đưa kiếm phổ cho hắn, chỉ vào một chỗ hỏi.

Tống Mạch quét mắt một cái, giải thích lời ít mà ý nhiều.

Đường Hoan gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục hỏi chỗ tiếp theo, hỏi hỏi cúi người ghé vào trên bàn, tay trái chống cằm, tay phải dùng để lật trang sách, ở trên mặt chỉ trỏ. Bàn tứ phương, Tống Mạch ngồi ở phía bắc, nàng cố ý đứng ở sườn đông, như bây giờ gục người xuống, áo rộng thùng thình lập tức rủ xuống, ngọc phong tuyết trắng bên trong run run rẩy rẩy, gần như toàn bộ đều để lộ ở trong không khí, nam nhân chỉ cần liếc mắt nhìn sang bên kia một cái, có thể nhìn thấy cảnh đẹp có thể làm cho bất kỳ nam tử nào huyết mạch đều căng ra kia.

Tống Mạch mắt nhìn thẳng, chỉ vào lúc Đường Hoan hỏi chỗ thứ năm, không vui chất vấn nàng: "Sao cô ngay cả... đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không hiểu?" Thanh âm dừng một chút lập tức khôi phục bình thường, tầm mắt lại rơi vào trước ngực nàng không cách nào chuyển ra, vừa chờ nàng trả lời, vừa dán mắt vào nhìn chằm chằm, sắc mặt không thay đổi.

Đường Hoan đắc ý trong lòng, ở mặt ngoài vờ như cái gì cũng không có phát hiện, đỏ mặt nói: "Đầu đần độn ta có biện pháp nào chứ, Tống trang chủ hãy thông cảm hơn một chút đi, đúng rồi, chỗ này giải thích như thế nào?" Ngón tay ngọc chỉ một câu khác cùng trang, nghiêm túc nhìn chằm chằm chỗ đó.

"Chỗ nào?" Tống Mạch trong miệng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cảnh đẹp kia.

"Chính là nơi này nè!" Đường Hoan có chút khó hiểu nâng cao thanh âm, giương mắt, cuối cùng phát hiện ánh mắt nam nhân không đúng, cúi đầu vừa nhìn, lúc này đỏ mặt, nhanh chóng đứng dậy quay lưng sang chỗ khác, xấu hổ và giận dữ đan xen: "Tống trang chủ, huynh, sao huynh có thể như vậy?"

Trong mắt Tống Mạch thoáng hiện tiếc nuối, lập tức khôi phục bình thường, thanh âm bình tĩnh: "Ta thế nào?"

Đường Hoan cúi đầu quấn ngón tay, "Huynh, huynh nếu phát hiện ta, ta... không nhắc nhở ta cũng thì thôi, làm sao còn có thể nhìn chằm chằm vào..."

"... Không thể nhìn sao? Ta cho là cô đã lộ ra rồi, đó chính là không sợ bị người nhìn. Đường cô nương yên tâm, cô đã không muốn, ta không nhìn là được. Được rồi, chúng ta tiếp tục, vừa rồi cô nói chỗ nào không hiểu?" Tống Mạch rủ mắt đọc sách, chững chạc đàng hoàng.

Đường Hoan cả kinh cằm cũng sắp rớt xuống rồi, làm sao Tống Mạch lại là loại phản ứng này? Cho dù hắn không giống người trông rừng Tống nhị thúc khẩn trương mặt đỏ tai hồng liên tục xin lỗi, ít nhất cũng nên xấu hổ một chút, hoặc là lời lẽ nghiêm khắc đuổi nàng đi sau đó sau lưng vụng trộm nhớ lại cũng được, làm sao có thể là loại thái độ bình thường không có gì lạ này?

"Đường cô nương, rốt cuộc cô còn muốn hỏi hay không?" Tống Mạch có chút không kiên nhẫn thúc giục.

"Hỏi, hỏi!" Đường Hoan lập tức đi vòng qua.

"Chỗ nào?" Tống Mạch chỉ vào kiếm phổ.

"Chỗ này..." Đường Hoan vươn tay chỉ chỉ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Nhận thấy được biến hóa của nàng, Tống Mạch không nhịn được ngửa đầu nhìn nàng, thấy mặt cười của nàng ửng hồng ánh mắt trốn tránh, kinh ngạc hỏi: "Đường cô nương, cô làm sao vậy? Ta chỉ là tò mò vì sao ngực cô lớn thành như vậy, cho nên nhìn nhiều hai cái, vì sao cô, khẩn trương như thế? Nếu Tống mỗ có chỗ đắc tội, kính xin cô nương nói rõ."

Đường Hoan khiếp sợ nhìn hắn: "Huynh, huynh không biết nơi này của nữ tử, chỉ có thể cho một mình trượng phu nhìn sao? Mặc dù là vị hôn phu, trước khi chưa thành thân, cũng không thể nhìn ..." Không phải chứ, Tống Mạch ngay cả điều này cũng đều không hiểu? Tống Mạch chân chính, dĩ nhiên là đồ ngốc không hiểu nam nữ khác biệt?

Tống Mạch kinh ngạc: "Ta, không biết, chưa bao giờ từng nghe người ta nhắc tới."

Đường Hoan không tin: "Huynh chưa từng thấy nữ nhân?" Chắc chắn là muốn thông qua giả ngu đến che dấu cử chỉ phi lễ của hắn đây mà, nam nhân dối trá này!

Tống Mạch thẳng thắn vô tư nhìn lại nàng: "Gặp rồi, trong sơn trang có vú già nhóm lửa nấu cơm, năm ngoái Tống mỗ xuống núi cũng đã gặp rất nhiều nữ nhân, chỉ là vẫn chưa từng tiếp xúc cùng bất kỳ người nào, bởi vậy không biết... Chẳng qua, Đường cô nương, Tống Mạch cũng có một chỗ khó hiểu, cô đã nói nơi đó của nữ tử chỉ có thể cho trượng phu tương lai nhìn, đủ thấy nó trân quý, vậy vì sao cô không che chắn kỹ vào, mà là như thế..." Ánh mắt lại dừng ở ngực nàng.

Không biết vì sao, mới vừa rồi bị hắn thấy toàn bộ Đường Hoan cũng không có mảy may nóng mặt, bây giờ hắn nhìn quang minh chính đại như vậy, cho dù cách quần áo, Đường Hoan không khỏi khẩn trương lên ngay rồi, cầm kiếm phổ lên chắn trước ngực, cúi đầu giải thích: "Ta, ta cũng không phải cố ý, chẳng qua là ta lần này lên núi cái gì cũng không mang, vừa rồi lại giặt áo ngực rồi, cho nên không có mặc."

"Cái gì gọi là áo ngực?" Tống Mạch vô cùng hiếu học.

Đường Hoan đã chết lặng rồi, ngẩng đầu, thấy hắn quả nhiên một bộ dáng đơn thuần không biết, đỏ mặt giải thích: "Chính là thứ nữ nhân dùng để che ngực."

"Thì ra là thế..." Tống Mạch khép hờ hai mắt trầm tư một lát, nghiêm mặt nói: "Ẩn trang rất ít khách tới, nhưng một khi khách nhân đến đây, Ẩn trang tất nhiên thành tâm tiếp đãi. Ta không thu cô làm đồ đệ, nhưng cũng coi trọng cô, cho cô nuôi mèo cũng là vì tốt cho cô. Như vậy đi, ta để cho người ta xuống núi giúp cô mua vài món quần áo, bao gồm áo ngực." Nói xong đứng dậy, gọi Sở Bình.

Một bóng dáng áo đen chợt tiến vào như quỷ mị, quỳ một gối xuống ở người mười bước: "Trang chủ có gì phân phó?"

Tống Mạch không để ý đến Đường Hoan đang đơ như gà gỗ, tự mình nói: "Ngươi lập tức xuống núi giúp Đường cô nương đặt mua mấy bộ quần áo, bao gồm áo..." Lời còn chưa dứt, bị Đường Hoan vội vàng đưa tay chặn miệng lại, cướp lời: "Sở Bình huynh giúp ta mua mấy cuộn tơ lụa là được rồi, trở về ta tự mình làm!"

"Cái này..." Sở Bình nhìn về phía hỏi Tống Mạch, trong lòng như sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng[1], trang chủ cùng trang chủ phu nhân, rốt cuộc muốn chơi cái gì vậy? Lúc trước nghe Tiết Trạm giới thiệu xong còn không thể tin được, nay tận mắt nhìn thấy, Sở Bình là thật bội phục nữ nhân lai lịch không rõ này, có thể làm cho trang chủ lạnh lùng cao ngạo của bọn họ biến thành như vậy.

[1]Nguyên văn: 丈二和尚摸不着头脑 | Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não. Nghĩa đen: chạm không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Chạm không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc (Nguồn: tangthuvien.vn).

"Nghe nàng, đi đi." Tống Mạch đẩy tay Đường Hoan ra, lạnh nhạt nói.

Sở Bình nhanh chóng rời đi.

Đường Hoan tiếp tục sững sờ, Tống Mạch nghi hoặc hỏi nàng: "Vì sao không cho ta nói?"

Đường Hoan hoàn hồn, trợn mắt nhìn hắn: "Bởi vì đó là vật tư mật của nữ nhân, không thể tuỳ tuỳ tiện tiện nói ra!"

"Tống mỗ nói lỡ... chẳng qua, là cô nói trước." Tống Mạch bình tĩnh nhìn nàng.

"Đó cũng là huynh hỏi ta trước!" Đường Hoan bị nam nhân bụng dạ hẹp hòi như vậy chọc tức đỏ mặt, "Tống Mạch huynh đừng quá phận, ta là một cô nương chưa lấy chồng thiếu chút nữa bị huynh nhìn sạch, lại thiếu chút nữa bị huynh làm hại mất mặt trước mặt Sở Bình kia, huynh vậy mà ngay cả lời nói xin lỗi cũng muốn tính toán chi li?"

Tống Mạch trầm mặc, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng ở trên mặt nàng, chờ Đường Hoan bị hắn nhìn đến hốt hoảng yên tĩnh lại, hắn mới tiến lên một bước, cúi đầu nhìn nàng: "Đường cô nương, Tống mỗ tự nhận chú trọng lẽ phải, hôm nay là cô không có che chắn kỹ, biết rõ bên trong không có áo ngực còn ghé vào trên bàn như vậy, cho nên bị ta nhìn thấy, mà ta lúc trước không biết tình hình thực tế mới nhìn nhiều hơn hai cái, mạo phạm cô chỉ là cử chỉ vô tình. Cho dù ta có sai, mới vừa rồi cô không được ta đồng ý đã tự tiện chạm vào ta, chúng ta đã thanh toán xong rồi. Nếu không phải như thế, chỉ bằng tội cô bất kính với ta, bây giờ cô đã chết rồi."

"Huynh..."

"Được rồi, sắc trời đã tối, cô trở về đi, có gì không hiểu, ngày mai hỏi lại." Tống Mạch đưa qua kiếm phổ nàng vừa mới ném ở trên bàn.

Đường Hoan không đánh lại hắn, đành phải nén giận, nhận lấy đồ đi ra ngoài.

Tống Mạch nhìn theo nàng, vào lúc nàng sắp ra cửa lên tiếng nhắc nhở: "Ngày mai nhớ rõ mặc áo ngực, nếu không bởi vì cô sơ sẩy lại bị ta nhìn thấy, tội không do ta."

Đường Hoan tức giận đến ngực run rẩy không ngừng, nhịn lại nhịn vẫn là không nhịn được hung hăng đá cửa phòng một phát, quay đầu mắng hắn: "Nằm mơ đi, cho dù huynh quỳ xin ta ta cũng không cho huynh nhìn!" Chết tiệt, trong mộng tính nết cứng mềm không ăn đã đủ làm cho người chán ghét, không nghĩ tới ngoài mộng lại càng đáng giận, đời trước rốt cuộc nàng tạo bao nhiêu nghiệt mới bị ông trời trừng phạt phải hái hắn hai lần chứ!

Tống Mạch chỉ cười không nói.

Không cho hắn nhìn?

Nàng nhịn được sao?

Sáng sớm hôm sau, Đường Hoan đang ngủ bị Tống Mạch đánh thức dậy luyện kiếm, nói muốn kiểm tra tối hôm qua rốt cuộc nàng có nghiêm túc nghe hắn giải thích hay không. Trí nhớ và ngộ tính của Đường Hoan vẫn là không tệ, có thể sử dụng hai kiếm chiêu phía trước có khuôn có dạng, mặc dù mỗi chiêu thức đều có thể bị Tống Mạch bới ra chỗ sai.

"Đừng nhúc nhích."

Vừa bày ra một tư thế đâm thẳng, chợt nghe thanh âm nam nhân ẩn hàm không vừa lòng, Đường Hoan nhíu mày, không kiên nhẫn lé mắt nhìn hắn, "Lại không đúng chỗ nào rồi?" Duy trì tư thế nửa thân trên nghiêng về phía trước.

Tống Mạch chậm rãi đi đến trước người nàng, đè lại cánh tay nàng hạ thấp xuống, ngay lúc Đường Hoan cho là hắn muốn chỉ điểm nàng, lại nghe nam nhân thấp giọng nói: "Thì ra đây là áo ngực, quả nhiên che được lên tất cả."

Đường Hoan chớp chớp mắt, sửng sốt hồi lâu tri giác mới trở lại, Tống Mạch đang trêu chọc nàng!

"Ngươi hạ lưu!" Đường Hoan vung kiếm đâm về phía Tống Mạch! Nàng trêu chọc người khác không thành vấn đề, người khác mập mập mờ mờ trêu chọc nàng cũng không sao, chỉ cần bộ dạng thuận mắt, nhưng nàng hận nhất là loại như Tống Mạch, rõ ràng là đang trêu chọc nàng, còn nhất định không chịu thừa nhận!

Tống Mạch lắc mình thối lui, hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm, nghiêm túc giải thích với nàng: "Đường cô nương yên tâm, Tống mỗ chưa bao giờ từng nhìn thấy áo ngực, bởi vậy tò mò, bây giờ nhìn thấy rồi, Tống mỗ cam đoan không còn có lần sau. Trong trang còn có việc, Tống mỗ cáo từ, cô nương xin hãy chuyên tâm luyện kiếm." Nói xong, xoay người rời đi.

Đường Hoan mới lười luyện kiếm sứt kiếm mẻ gì đó, nội lực xuyên vào bảo kiếm đâm tới phía sau lưng Tống Mạch!

Tống Mạch không ngừng bước chân, nhìn như tùy ý phất tay chuyển qua sau lưng, chuôi trường kiếm sắp phi đến trên người hắn liền thay đổi phương hướng, đâm vào trong một ốc cổ thụ xa xa, phát ra tiếng vang "coong coong", trong trẻo như sơn tuyền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện