Tống Mạch còn đang thất thần, Đường Hoan lại mỉm cười trêu chọc hắn: “Thế nào, tưởng mình thực sự biến thành Tống lão gia, gặp được tiểu thư xinh đẹp như ta phải không, có phải định lập tức đồng ý rồi hướng phụ mẫu ta cầu hôn đúng không?”

Tống Mạch nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ đang giả vờ mà thôi.”

“Vậy ngươi có thích không?” Đường Hoan xích lại gần sát cổ hắn, khẽ thổi một hơi lên người hắn.
Tựa như có lông chim phất qua, vừa tê vừa ngứa, cơ thể Tống Mạch căng cứng.

Đường Hoan ngậm vành tai hắn, nhẹ nhàng cắn, giọng nói yêu kiều mê người: “Tống Mạch, chàng yên tâm, ta thích chàng, ta chỉ quyến rũ một mình chàng, chỉ hư hỏng cho một mình chàng thấy, thích không?”

Cái gì là giả vờ? Nàng giả vờ thành ai khác sao? Chưa bao giờ a, cho dù nàng làm ra vẻ dịu dàng vậy đó cũng là nàng làm. Sư phụ nói nữ nhân có ngàn khuôn mặt, nàng làm theo ý mình, ai dám nói nàng giả vờ, ai dám nói nàng học theo nữ nhân khác? Tiểu ni cô dịu dàng lương thiện thực sự sẽ dám trêu đùa Tống Mạch như thế sao? Không có can đảm trêu đùa thân thiết, Tống Mạch sẽ thích nàng sao? Xét cho cùng, Tống Mạch chính là thích con người nàng, thích nàng khiến hắn rung động, bởi vì thích nên hắn mới không quản nàng lừa gạt, không quản nàng hư hỏng.

Lần này do nàng phạm phải sai lầm mới khiến Tống Mạch nhìn thấy 2 bộ mặt của nàng.

~

Tống Mạch thích không?

Hắn muốn nói không thích nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nàng thân mật lại gần tim hắn sẽ đập nhanh hơn? Vì sao hắn lại cảm thấy rất thoải mái, chỉ muốn đặt nàng dưới thân mạnh mẽ “chỉnh đốn” nàng.

Hắn thích, thích nữ nhân hư hỏng như yêu tinh này.

Nhưng hắn không thể thừa nhận, không thể để nàng đắc ý được.

“Nếu ngươi không buông ra, ta sẽ khiêng ngươi giống như trước đấy.” Tống Mạch dậm chận, làm bộ muốn thả nàng xuống dưới.

Đường Hoan nhanh chóng nới tay ra, thứ nhất là nàng không thích tư thế đầu chúi xuống đất đó, thứ hai lúc này có quyến rũ hắn cũng vô dụng, giữ chút sức lực, trở về rồi tính sau.

~

Trở về nhà, Tống Mạch thả nàng xuống rồi đốt một bó đuốc chiếu sáng, sau đó vội vàng lấy gỗ củi dựng một căn lều. Một bên lều dựa vào tường, hai bên còn lại dựng hai tấm ván gỗ, bên trong trải củi gỗ và một lớp cỏ khô thật dày. Hắn lấy chiếu trải lên trên bề mặt cỏ khô, lại lấy một nửa số chăn trải lên trên làm đệm, sau đó phủ vải lên ván gỗ, căn lều cũng miễn cưỡng làm chỗ ở được.

Chân Đường Hoan bị thương nên đi đứng rất khó, hắn lại quay ra ôm nàng vào.

Đường Hoan ôm cổ hắn không buông tay, “Chàng ngủ cùng với ta sao?”

Lều gỗ thì đương nhiên được làm từ gỗ, không thể thắp một ngọn nến chứ đừng nói đến đốt lửa, cho nên bên trong tối đen như mực. Tống Mạch không nhìn rõ nét mặt nàng nhưng hắn biết vẻ khiêu khích trong mắt nàng như thế nào. Vốn định lắc đầu nhưng thấy nàng hỏi như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy, nếu hắn nói hắn muốn ngủ bên ngoài, nàng nhất định sẽ chê cười hắn nhát gan.

Vì sao lại phải ngủ bên ngoài?

Nàng đã không còn là tiểu ni cô như trước. Hắn không cho nàng đi, hắn cõng nàng xuống núi, hắn vì nàng dùng hết tất cả số tiền mình có, không phải là vì đã quyết tâm muốn giữ nữ nhân này lại bên người sao?

Một nữ nhân như nàng còn không quan tâm, hắn cần gì nghĩ nhiều?

“Ừm, nàng ngủ trước đi, ta đi múc nước.” Tống Mạch nhỏ giọng đáp, đến khi nàng bằng lòng buông tay ra, hắn mới đứng dậy đi ra ngoài.

Lau người rồi đổi một bộ trung y sạch sẽ, Tống Mạch dập tắt đuốc, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, thở một hơi thật dài sau đó không chút do dự đi vào.

Hắn thấy nàng vẫn nằm yên một chỗ không nhúc nhích, xung quanh mịt mờ, không thể thấy rõ mặt mũi.

Vất vả một ngày, có lẽ nàng rất mệt mỏi?

Tống Mạch thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng đáng tiếc bởi hắn là một nam nhân cao lớn, nặng như vậy, đột nhiên ngồi xuống, giường chiếu trải bằng cỏ khô nhất thời phát ra tiếng kẽo kẹt, ở trong căn lều tối tăm sinh ra một loại cảm giác ái muội khó có thể hình dung.

Tống Mạch vô cùng khẩn trương, cho đến khi nằm được xuống, cả người hắn đã chảy đầy mồ hôi.

Đường Hoan cố ý nằm ở bên phải, thấy hắn quay lưng về phía nàng, tay nàng vươn ra bắt hắn nằm ngửa, sau đó nàng nghiêng người, ghé vào ngực hắn.

Nàng cởi trung y của hắn ra rồi hôn hắn: “Cơ thể chàng thật thích, ta muốn chàng.”

Tống Mạch biết nàng lớn mật nhưng không ngờ nàng còn có thể nói trắng ra như vậy. Hắn bị nàng hôn khiến môi khô lưỡi khô, hắn khẩn trương đè bả vai nàng xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Đừng nháo, trên đùi nàng còn có vết thương.”

Đường Hoan chờ một ngày này biết bao lâu rồi, làm sao có thể chỉ vì một vết thương nhỏ mà lùi bước đây? Nàng lập tức phóng khoáng “dặn dò” hắn: “Không cần để ý tới vết thương, chàng cẩn thận một chút, không chạm vào nó là được.”

Tống Mạch trầm mặc một lát, chợt gập chân phải lên, Đường Hoan ngừng hôn, nàng đang mừng thầm tưởng hắn muốn, không ngờ hắn lại nhanh chóng bỏ chân xuống. Vì thế cái đùi đáng thương của nàng cọ phải đệm giường, đau đớn khiến nàng thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng.

“Không muốn thì thôi, chỉ nói một tiếng cũng không nói được à?” Nàng tức giận cắn hắn một cái.

Tống Mạch nhắm mắt lại không nói lời nào. Không cho nàng chịu chút đau khổ, nàng sao có thể ngoan ngoãn buông tha hắn.

Thấy hắn giả chết, Đường Hoan cố ý để bụng hắn cọ sát vào vật kia của nàng, cười khẩy nói: “Có bản lĩnh thì đừng có cứng lên, lúc đó ta mới thực sự tin chàng khôngmuốn ta.”

Hô hấp của Tống Mạch trở nên dồn dập, biết mình nói không lại nàng, bàn tay to của hắn đặt trên đồi núi của nàng, nắn bóp mạnh một phen, sau đó hắn ngẩng dậy bắt nàng nằm ngửa nghiêm chỉnh, bất đắc dĩ nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai ta còn phải làm việc.”

Đường Hoan giận dỗi xoay người đưa lưng về phía hắn, nghĩ rằng: Chờ lão nương khỏe rồi, ta nhất định sẽ cưỡi ở trên người ngươi sảng khoái hái hoa.

Đáng tiếc, nàng đã quên mất một câu của sư phụ: Nam nhân nhìn càng thành thật, đến khi lên giường, lại càng khiến người ta phải kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện