Khi Tống Mạch đi ra khỏi cửa lớn Giang gia, Trương Võ còn ở bên ngoài chờ hắn.
"Ta nghe nói sau đó ngươi đánh ngã cả chín người kia, sao rồi, vừa rồi Đại tiểu thư có phải thưởng riêng cho ngươi không?" Trương Võ hưng phấn mà chạy tới, vỗ vỗ bả vai chàng trai trẻ nói. Hắn ta có bản tính thẳng thắn rộng rãi, đến Giang gia tuyển chọn hộ viện vốn chỉ là tìm vận may, thất bại, cũng không trách Tống Mạch không giúp hắn ta, lại càng sẽ không châm chọc khiêu khích Tống Mạch. Hai người là láng giềng từ nhỏ, Tống Mạch có chuyện tốt, Trương Võ thật lòng vui mừng cho hắn.
Mặt Tống Mạch âm trầm như trời sắp mưa: "Không có, Giang gia không có nhận ta." Đây là Trương Võ, đổi thành người khác hắn cũng không muốn nói chuyện.
"Làm sao có thể? Ngươi rõ ràng..."
Trương Võ khiếp sợ đến mức không thể tin được, nhưng sắc mặt Tống Mạch lạnh như băng không giống vẻ nói đùa, hắn cũng không phải người biết nói đùa, Trương Võ nhất thời tức giận đến mức mắng to lên: "Phi, ta còn tưởng rằng tiểu thư Giang gia kia có bao nhiêu tốt chứ, không nghĩ tới nàng ta cũng giống những kẻ có tiền khác, chỉ biết lấy người ra làm trò cười, nếu không cần ngươi, vì sao..."
Tống Mạch mắt lạnh nhìn hắn ta.
Trương Võ ngượng ngùng ngậm miệng, cùng đi theo một đoạn đường, hỏi hắn: "Vậy bây giờ ngươi định làm như thế nào? Nếu không đến chỗ ta làm việc bây giờ tìm một công việc đi, tốt xấu gì cũng kiếm được nhiều hơn ngươi rèn sắt."
Tống Mạch dậm chân, nói với hắn ta: "Ta tự có tính toán, ngươi trở về đi, không cần phải để ý đến ta." Nói xong sải bước rời đi.
Trở lại khách sạn, Tống Mạch giữ nguyên quần áo nằm ở trên giường, nhìn nóc giường ngẩn người.
Đánh nhiều trận như vậy, cơ thể của hắn mệt chết đi được.
Nhưng cơ thể dù mệt, so với sự vô tình của nàng càng làm cho hắn đau khổ hơn.
Đau khổ, không phải là giận.
Vừa rồi lúc ban đầu hắn đúng là tức giận, hắn đợi nàng lâu như vậy, hắn cực cực khổ khổ tìm được nàng cố gắng ở trước mặt nàng thể hiện bản thân, lại đổi lấy chỉ một câu đơn giản “không cần hắn” của nàng. Nhưng trên đường trở về, hắn cẩn thận nghĩ lại lời của nàng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ đến tình cảnh của nàng, mới phát hiện nàng đúng là không dám mời hắn. Cái gì nàng cũng không nhớ rõ, bây giờ hắn ở trong mắt nàng chính là một nam nhân mang trong lòng bất chính với nàng, nàng đương nhiên phải làm việc cẩn thận.
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục chờ cơ hội sao?
Hắn không làm được. Biết nàng đang ở Giang gia, hắn không thể tiếp tục chờ đợi, nàng bằng lòng cũng được nàng không bằng lòng cũng được, hắn chỉ muốn tới gần nàng, biết mỗi một khắc nàng đang làm những cái gì. Nàng nói đúng, nàng là con mồi của hắn, mà hắn vì con mồi này đã đói bụng hai mươi lăm năm, nếu không bắt được nàng, hắn sẽ điên mất.
Có quyết định, Tống Mạch nhắm mắt lại.
Hắn phải nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức cho buổi tối.
Lúc Tống Mạch đang ngủ say, Đường Hoan vừa ăn cơm trưa xong, muốn dỗ A Thọ ngủ.
A Thọ còn đang tủi thân: "Tỷ tỷ vì sao không cần hắn ạ, hắn có thể đánh nhất mà!"
Đường Hoan bày gối đầu xong, ấn thằng bé xuống, nàng cũng nằm xuống theo, cười giải thích nói: "Hắn là có thể đánh, nhưng hắn muốn bắt nạt tỷ tỷ, A Thọ muốn nhìn tỷ tỷ bị người bắt nạt sao?"
"Không muốn!" A Thọ lập tức lớn tiếng trả lời, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Đường Hoan, qua một lát lại hỏi: "Tỷ tỷ làm sao mà biết hắn sẽ bắt nạt tỷ chứ? Hắn không phải là hạ nhân nhà chúng ta sao, hạ nhân đều nghe lời tỷ tỷ."
Đường Hoan hết cách rồi.
Từ khi Tống Mạch rời đi, đứa nhỏ này liền một mực quấn quít lấy nàng hỏi, dường như nàng không cho thằng bé một đáp án làm cho nó vừa lòng, nó sẽ không chịu hết hy vọng.
Nàng sờ sờ đầu A Thọ, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu hắn lại đến, tỷ tỷ để cho hắn làm hộ viện, cái này được rồi chứ?"
A Thọ cao hứng gật đầu: "Vậy khi nào thì hắn lại đến?"
"Tỷ cũng không biết mà, A Thọ ngoan, mau ngủ đi, có lẽ sau khi đệ tỉnh dậy hắn đã tới rồi." Đường Hoan hôn nhẹ cái trán của bé, sợ nó hỏi tiếp, vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
A Thọ đúng là muốn nói nữa, thấy tỷ tỷ muốn ngủ, nó ngoan ngoãn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm tỷ tỷ không rời mắt. Một lát sau, nó vừa muốn ngủ, lại thấy tỷ tỷ lặng lẽ mở ra một khoé mắt, nhìn thấy nó, lập tức lại nhắm chặt. A Thọ không ngốc, cười hớ hớ ôm lấy đầu Đường Hoan: "Tỷ tỷ tỷ không ngủ, tỷ lừa đệ à!" Thanh âm thanh thuý nghe qua cực kỳ cao hứng, dường như là bởi vì phát hiện một chuyện bí mật, cảm thấy mình vô cùng thông minh.
Đường Hoan rất muốn khóc, bây giờ nàng ngay cả đứa nhóc cũng không lừa được rồi sao!
Không nói lại nó, Đường Hoan vô lại cù A Thọ.
A Thọ giống như cơm nắm ở trên giường lăn qua lăn lại, cười đến mặt đỏ rần, Đường Hoan sợ thằng bé không chịu nổi, lập tức thu tay, vừa lau mồ hôi cho nó vừa nói: "A Thọ ngoan, tỷ tỷ cam đoan với đệ hắn còn đến nữa, chờ hắn đến đây, đệ thích hắn thì đến tìm hắn chơi, thế nào?" Đứa nhỏ giày vò người như vậy, nếu thằng bé thích Tống Mạch như thế, vậy thì đi giày vò Tống Mạch đi.
"Thật sự?" A Thọ còn có chút thở gấp, mắt to mong đợi nhìn nàng.
"Thật sự, tỷ tỷ lúc nào thì đã lừa gạt A Thọ?" Đường Hoan nói rất chắc chắn.
A Thọ rốt cục vừa lòng, rất nhanh đã ngủ.
Đường Hoan đắp cái chăn mỏng lên cho thằng bé, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nó.
Nếu Tống Mạch không nhớ rõ không thích nàng, hoặc nhớ đến là hai giấc mộng đầu, Đường Hoan tuyệt đối không dám trêu cợt hắn như thế, ngược lại còn phải mặt dày mày dạn hao hết tâm tư tiếp cận hắn. Nhưng hiện tại Tống Mạch thích nàng, hơn ai hết nàng rõ ràng hơn Tống Mạch đối với nữ nhân của mình có bao nhiêu bá đạo, hắn không có khả năng bởi vì thân phận hay không thân phận gì đó ngoan ngoãn rời khỏi, hắn nhất định còn có thể trở lại.
Điều duy nhất nàng không xác định, là nam nhân này có thể chịu bao lâu, lại sẽ dùng thủ đoạn gì.
~
Thời gian giữa hè, vào ban ngày mặt đất giống như lửa thiêu, vất vả lắm mới chịu đựng đến hoàng hôn khi mặt trời lặn xuống, trong không khí cuối cùng mới có thêm một gợn gió.
Tống Mạch ngủ dậy một cái, tắm rửa rửa mặt, thay một thân quần áo sạch sẽ xuống lầu.
Hắn tìm một cái bàn ở một góc sáng sủa, vừa ăn cơm, vừa nghe dân chúng xung quanh nói chuyện phiếm. Chuyện về tiểu thư Giang gia, tối hôm qua hắn cũng đã hỏi thăm. Nghe nói nàng và Cố Nghi có hôn ước, nghe nói nàng bị khất cái vũ nhục mà khất cái này vô cùng có khả năng là Cố gia vì mưu tài mà sắp đặt, hắn thật sự muốn giết nam nhân chưa từng gặp mặt kia.
Đêm nay hắn sẽ nói cho nàng, sau này hắn sẽ bảo vệ nàng.
Thời gian ước chừng sau một nén nhang, Tống Mạch đi tới dưới tường phía Tây Giang trạch, thừa dịp xung quanh không có người động tác linh hoạt mà trèo vào. Hắn là muốn bảo vệ nàng, điều kiện tiên quyết là làm cho nàng cần hắn trước. Hắn cố gắng biểu hiện nàng không cần, những thủ đoạn khác hắn lại không đợi được, đành phải làm tiểu nhân một lần, nhưng rất nhanh nàng sẽ biết, hắn không có ác ý với nàng.
Tà dương lặn về phía tây, gió đêm thổi chầm chậm, đúng là thời gian đi dạo thích hợp nhất trong ngày hè.
Đám nha hoàn khuyên Đường Hoan không nên đến vườn hoa, chờ ngày mai hộ viện đến nơi lại đi dạo, bởi vì lần trước Giang Lâm Nguyệt chính là lúc đi dạo sau bữa cơm chiều bị tặc nhân nấp ở trong vườn hoa ngăn chặn. Nếu không phải vừa đúng lúc đi được đến bên hồ, nàng ngay cả cơ hội tự tử cũng không có.
Đường Hoan không sợ, nào có nhiều khất cái gây sự như vậy? Nàng cũng không thể bởi vì một lần ngoài ý muốn mà tránh ở trong phòng rầu rĩ không ra cửa được? Hơn nữa trên người nàng đã giấu chủy thủ rồi, tặc nhân thật sự tới cửa, nàng thiến đối phương trước!
Đám nha hoàn vẫn còn có chút sợ, đều đi theo thật sát phía sau tỷ đệ Đường Hoan.
Cũng may đám nha hoàn đều rất yên lặng, Đường Hoan cũng sẽ không đuổi các nàng, bên cạnh không có người mà chơi đùa cùng A Thọ.
Tống Mạch nấp ở một nơi bí mật gần đó, cao hứng vì nàng thật sự đi ra, lại nóng lòng vì bên cạnh nàng đều là người, hắn căn bản không thể tới gần. Đến khuê phòng của nàng, hắn mới đến, Giang gia lại không nhỏ, hắn căn bản không biết nàng ở tại viện nào.
Khi đang âm thầm lo lắng, hắn thấy mấy nha hoàn kia cùng A Thọ rời khỏi, nàng cười đi đến gần một chiếc ghế dưới tàng cây đinh hương, ngồi xuống.
cây đinh hương
Nữ nhân này, làm sao nàng không nhớ lâu, lại vẫn dám một mình ở lại bên ngoài?
Trong lòng Tống Mạch phức tạp, lặng lẽ tới gần.
Đường Hoan nhắm mắt dưỡng thần, khó được có thể thừa dịp lúc A Thọ đi tiểu nghỉ ngơi một chút. Trẻ con đáng yêu thì đáng yêu, nhưng trông lâu quá, cả người mỏi mệt.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Đường Hoan đứng vụt dậy, nhưng là đã chậm. Thân thể bị người kéo mạnh vào trong lòng, nàng nâng tay muốn cầm chủy thủ, hai tay lại bị người bằng một tay nắm lấy trói quặt, sau đó trong miệng bị người nhét vào một cái khăn vo tròn. Nàng muốn nhấc chân phản công, cơ thể chợt bị người ôm lên vội vàng chạy về phía trong bụi hoa xa xa. Chuyện xảy ra quá nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt, Đường Hoan không thể tin nhìn về phía Tống Mạch, Tống Mạch vừa lúc cúi đầu nhìn nàng: "Không cần sợ, ta sẽ không làm hại nàng."
Đường Hoan theo dõi hắn. Nàng nghĩ tới rất nhiều biện pháp Tống Mạch có thể sử dụng, chẳng hạn như anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chỉ có không nghĩ tới hắn sẽ làm tặc!
Tống Mạch thành thật kia chạy đi đâu rồi?
Có lẽ, đây mới là bản tính của hắn?
Được người thả xuống, chờ Tống Mạch lấy khăn từ trong miệng nàng ra, Đường Hoan ra vẻ bình tĩnh mở miệng: "Tống Mạch, chỉ cần ngươi thả ta, ngươi muốn bao nhiêu bạc, ta đều có thể cho ngươi, việc này cũng sẽ không truy cứu nữa."
Tống Mạch không nói chuyện, chỉ nhìn nàng thật sâu.
Ánh nắng chiều bị cành lá cây rậm rạp che chắn, xung quanh lại là bụi hoa cao hơn nửa người, trong bóng tối, khuôn mặt bình tĩnh của nàng lại xa lạ như vậy.
Hắn không muốn nhìn bộ dáng này của nàng.
Hắn liều lĩnh đẩy ngã nàng, đè xuống.
Nam nhân như lửa nóng, trong nháy mắt thổi bay nàng.
Môi bị ngăn chặn, Đường Hoan dùng sức đẩy hắn. Tống Mạch dễ dàng vây khốn tay nàng, vừa điên cuồng mà hôn nàng vừa kéo đai lưng ra trói hai tay nàng lên đỉnh đầu. Đường Hoan giơ chân đá hắn, bị hắn dùng chân dài kẹp chặt, cũng không có cách nào nhúc nhích mảy may nữa. Nàng làm ra nguyên bộ nữ tử đàng hoàng bị đùa giỡn, muốn cắn hắn. Hắn nhanh chóng bóp cằm nàng, ép nàng há miệng ra, đầu lưỡi xông tới, ăn nàng ăn càng nhiệt tình, tay phải thì thuần thục cởi bỏ áo của nàng, từ dưới cái yếm sờ soạng đi vào, rất có kỹ xảo vỗ về chơi đùa.
Đừng nói nàng chỉ là giả vờ phản kháng, cho dù là thật sự phản kháng, thân thể cũng bởi vì sung sướng không thể kháng cự được, mềm nhũn.
Đường Hoan biết, chỉ cần kỹ xảo của nam nhân đủ tốt, dù trinh tiết liệt nữ thân thể cũng sẽ thần phục. Nhưng nàng không biết, trong khi thân thể liệt nữ thần phục, có thể sẽ không chủ động đáp lại đối phương.
Nhưng nàng không nhịn được rồi.
Nàng và nam nhân này từng có vô số lần ôn tồn, thân thể đã quen thuộc lẫn nhau từ lâu. Nên có thể giả vờ nàng đều giả vờ rồi, hiện tại nàng không nhịn được rồi, khi đầu lưỡi của hắn lại đụng tới của nàng, Đường Hoan chủ động cùng hắn dây dưa. Thân thể hắn chấn động, nới lỏng cánh tay bóp cằm nàng, cánh môi của Đường Hoan nhận được tự do, kìm lòng không đậu ngậm lưỡi hắn mút lên.
Trái tim Tống Mạch đập như nổi trống, thử thăm dò trở lại.
Nàng đuổi theo giống như hắn quen thuộc, giống như hồ ly tham ăn.
Tống Mạch thu lại cánh tay đang phát tiết tàn sát bừa bãi trên bộ ngực của nàng, giữ mặt nàng dịu dàng hôn lên. Hắn để cho nàng hô hấp, hắn hôn mắt của nàng. Nàng dịu ngoan nhắm lại, là tiểu nữ nhân nghe lời của hắn. Hắn mềm lòng, yêu vô cùng, hôn chóp mũi, môi, cằm của nàng, một đường xuống phía dưới.
Khi hắn định cởi cái yếm của nàng, Đường Hoan rốt cục khôi phục được một tia lý trí, nhớ lại thân phận bây giờ của mình, lạnh giọng trách mắng: "Tống Mạch, ta không nghĩ tới ngươi là người như vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu ngươi muốn làm vấy bẩn ta, ta lập tức cắn lưỡi tự sát."
Tống Mạch ngẩng đầu nhìn nàng.
Đường Hoan xấu hổ và giận dữ nhìn lại hắn.
Tống Mạch vo khăn tay bịt miệng nàng một lần nữa: "Đừng nói chuyện, nàng cũng thích như vậy, không phải sao?" Nói xong, tự thân cởi bỏ cái yếm của nàng, há miệng ngậm vào một quả. Cô nương mười tám tuổi, giống như quả đào chín, đầy ắp hương thơm. Trong mấy đời trước, chỉ có Thủy Tiên và Hải Đường mới có thể so được với nàng bây giờ. Đáng tiếc thời gian hắn cùng Thuỷ Tiên hoan hảo quá ngắn, khi ở cùng một chỗ với Hải Đường, lại bởi vì thân phận không thể thoả sức hưởng thụ, hiện tại, hắn rốt cục có thể nhấm nháp thật đã rồi.
Nếm thử nữ nhân của hắn.
Hắn biết hiện tại trong lòng nàng không muốn, nhưng đáp lại của nàng vừa rồi nói cho hắn, ít nhất thân thể của nàng, nhớ rõ hắn, nàng sẽ đáp lại hắn.
Chỉ một ngụm, nàng đã mềm nhũn không ra hình gì rồi.
Tống Mạch nghe thấy thanh âm ưm ưm của nàng, hắn không nhìn tới nàng, hai tay xọc vào dưới lưng nàng nâng nàng lên thật cao. Hai quả mật đào trắng như tuyết nhẹ nhàng nảy ra, hắn chôn vào giữa, cảm giác ấm áp nhẵn mịn rốt cục cũng hóa giải tương tư nhiều năm như vậy, đổi thành thoả mãn ôm nàng trong ngực. Hắn quý trọng lại tham lam hôn từ dưới lên trên, nhẹ nhàng mà cắn, không dám vội vàng, sợ ăn quá nhanh ăn sạch nàng mất. So sánh với hương vị của nàng, hắn càng thích loại cảm giác ôm nàng này, chân thật. Hắn ăn nàng, nàng ở dưới thân hắn ở trên tay hắn ngượng ngùng khó nhịn mà trốn tránh, dần dần liền thành ra ưỡn lên. Bởi vì hắn buông lỏng nàng ra, mà nàng còn chưa có cho ăn đủ, còn muốn để cho hắn ăn.
Hắn cũng luyến tiếc, đáng tiếc đêm nay thời gian không nhiều lắm, A Thọ chỉ là đi tiểu thôi, rất nhanh sẽ trở về rồi.
Tống Mạch lưu luyến hút một ngụm cuối cùng, thân thể di chuyển lên phía trước, phủ ở trên người nàng, mặt đối mặt.
Hắn dùng miệng ngậm khăn trong miệng nàng ra, nàng nhắm mắt quay đầu, hai má hồng hồng, không biết là tức giận hay là xấu hổ, rơi vào trong mắt hắn đều là hấp dẫn. Tống Mạch hôn nàng, nàng tránh sang bên cạnh, nhưng cả cơ thể đều bị hắn giam cầm rồi, nàng có thể trốn tới chỗ nào?
Hắn từ cổ nàng không tránh được hôn dần lên trên, nàng hừ nhẹ ra tiếng lại dùng hàm răng cắn cánh môi. Tống Mạch hôn lỗ tai của nàng, khẽ cắn vành tai nàng, nàng lại hừ một tiếng, hắn biết rõ còn cố hỏi: "Đại tiểu thư, thoải mái không?"
"Ngươi khốn khiếp!" Đường Hoan trợn mắt mắng hắn.
Tống Mạch dừng lại một chút, nhìn đôi mắt đen láy của nàng nói: "Mặc kệ nàng tin hay không, ta chỉ muốn nói cho nàng, Tống Mạch ta chưa từng chạm vào nữ nhân khác, cho dù ta là khốn khiếp, cũng chỉ khốn khiếp với một mình nàng. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, tương lai vẫn là vậy." Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, chỉ cần có thể tới gần nàng có được nàng, hắn sẵn lòng làm thằng khốn.
Trong mắt Đường Hoan hiện lên một tia mờ mịt, ngay sau đó mở mắt: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn người, ta xin ngươi làm nhanh lên, đệ đệ của ta sắp trở lại rồi. Muốn tiền, ngươi cho một con số, chỉ cần ngươi đáp ứng về sau không bao giờ đến dây dưa nữa, ngươi nói bao nhiêu, chỉ cần ta cấp nổi, ta đều cho ngươi."
Tống Mạch có chút kinh ngạc: "Nàng bằng lòng giao thân thể cho ta?" Chẳng lẽ nàng chịu tiếp nhận hắn rồi?
Đường Hoan cắn môi, lạnh giọng giải thích nói: "Như bây giờ, ta có thể ngăn cản ngươi sao? Vừa rồi ta đã suy nghĩ cẩn thận, nếu ta chết, A Thọ nhất định bị người bắt nạt, ta chết không nhắm mắt. Dù sao đời này ta cũng không định lập gia đình, ngươi muốn thì muốn đi, ta chỉ xin ngươi phát tiết một lần rồi buông tha cho ta."
Thật sự là nữ nhân làm cho người ta đau lòng.
Tống Mạch thả mềm thanh âm: "Yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng."
Đường Hoan cuối cùng cũng nhìn hắn, tràn đầy trong mắt đều là châm chọc: "Vậy vừa rồi ngươi làm cái gì? Bây giờ lại đang làm cái gì?" Áo nàng mở rộng, một đại nam nhân như hắn đặt ở trên người nàng, như thế mà còn không gọi là chạm vào sao? Làm sao da mặt nam nhân này càng ngày càng dầy vậy?
Tống Mạch bị nàng nhìn đến chột dạ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh đã trấn định xuống: "Ta nói chạm vào, là … là chỉ đi vào bên trong nàng." Trước kia hắn thành thành thật thật quy quy củ củ, lại cứ bị nàng trêu chọc mãi, nữ nhân này, ngay cả chuyện trói hắn rồi cưỡng bức cũng có thể làm ra, nay nàng đứng đắn rồi, vì sao hắn không thể hư hỏng một chút? Không xấu, hắn cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng.
Nàng muốn trách, tự nàng ngoan là được rồi, hắn là học từ nàng.
Ánh mắt hắn sáng quắc, dường như như thế là chuyện rất hiển nhiên.
Đường Hoan thầm kinh ngạc, ngoài miệng mắng hắn: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Tống Mạch nhìn nàng cười: "Ta nói rồi, ta chỉ không biết xấu hổ với nàng."
Đường Hoan nghe xong, đột nhiên rất muốn khóc. Nàng rất thích Tống Mạch lưu manh như vậy, nhưng mà nàng còn phải giả vờ là không thích! Ai bảo nàng là Đại tiểu thư nhà đứng đắn chứ!
Chẳng qua chơi như vậy cũng rất thú vị, nếu như nàng đứng đắn, cũng sẽ không thể làm cho hắn không đứng đắn rồi.
Đầu đất này, có lẽ còn đang đắc chí vì có thể bắt nạt nàng ấy chứ?
So sánh trêu đùa người với nàng, hắn còn kém xa đó!
Đối mặt vô lại như thế, Đường Hoan hận nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Trêu đùa người sao?"
Tống Mạch thu lại nụ cười, vô cùng trịnh trọng mà nhìn nàng: "Không phải trêu đùa, ta chỉ muốn nàng mời ta, nhận ta làm hộ viện của Giang gia, còn muốn, trái tim của nàng."
"Ngươi đối với ta như vậy, còn muốn bảo ta mời ngươi làm hộ viện? Tống Mạch, ngươi đã từng đọc sách chưa, biết cái gì gọi là dẫn sói vào nhà không? Ở trong mắt ta, ngươi bây giờ chính là một con sói khoác da người, ta là ngu ngốc mới có thể chứa chấp ngươi! Còn có, ngươi cũng không nhìn xem chính mình là thân phận gì, một cái người thô kệch, một kẻ hạ lưu vô sỉ khốn khiếp, ngươi có chỗ nào đáng được ta thích?"
"Chỗ khiến cho nàng thích?"
Tống Mạch cũng không tức giận, còn rất là nghiêm túc suy nghĩ, dùng hai tay cầm mặt nàng để cho nàng nhìn thẳng vào mình, nhẹ giọng nói: "Ta là người thô kệch, ta ở trước mặt nàng cũng là đồ khốn, chẳng qua, bọn họ đều nói túi da này của ta trông không tồi, như thế nào, nàng nhìn không vừa mắt sao?"
Đường Hoan nhắm mắt lại: "Chướng mắt! Đừng tưởng rằng bộ dáng “dạng chó hình người” của mình, người khác sẽ thích ngươi!"
"Không thích sao?" Tống Mạch phủ lên một quả, bụng ngón cái ngón trỏ kẹp lấy quả hồng xinh xắn kia nhẹ nhàng vân vê, mắt thấy nàng không khống chế được ngửa đầu, môi đỏ mọng mở ra lại cắn chặt, hắn vừa lòng cười, "Thoải mái không? Ta biết nàng rất thoải mái. Nàng xem, thân thể của nàng đã thích ta rồi, chỉ cần ta đối tốt với nàng, một ngày nào đó của trái tim của nàng cũng sẽ thích ta."
"Buông tay!"
"Nàng đáp ứng mời ta, ta sẽ thu tay."
Đường Hoan hừ một tiếng: "Nếu như ta không đáp ứng?"
Tống Mạch vừa muốn nói chuyện, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu la đầy lo lắng của A Thọ. Hắn nhìn về phía Đường Hoan, Đường Hoan khẩn trương muốn xoay người đứng lên, Tống Mạch đè lại bả vai nàng, một lần nữa vùi đầu ở ngực nàng. Đường Hoan yêu chết kích thích như vậy, cắn răng không cho mình kêu ra, nhìn ở trong mắt Tống Mạch chính là từ chối không đáp ứng rồi. Hắn nâng tay bóp cằm nàng, tiếp theo ở ngực nàng hút một cái thật mạnh, Đường Hoan không khống chế được khẽ kêu ra tiếng, bên kia A Thọ nghe được tiếng động, dẫn nha hoàn chạy về phía bên này.
Tống Mạch là cố ý, hắn còn chưa có hôn đủ, hắn cũng muốn ép nàng đáp ứng.
Nhờ có cây cối che chắn, hắn ôm nàng trốn sau cây: "Lừa bọn họ đi trước, chúng ta thương lượng tiếp." Nói xong, để cho nàng ngồi dựa lưng vào cây, sau đó kéo áo của nàng trở lại trên vai, hắn ngồi xổm đối diện nàng, cúi người chôn ở bộ ngực của nàng tiếp tục làm chuyện mình thích.
Nhìn cái đầu đen trước người, Đường Hoan cố nén khoái.cảm hành hạ người kia, cố gắng bình tĩnh quát lên: "A Thọ, đừng tới đây, bụng của tỷ tỷ không thoải mái, đệ để các nàng dẫn đệ đến bên hồ ngắm cá trước, tỷ tỷ lập tức đi tìm đệ." Lại sai đám nha hoàn dẫn tiểu thiếu gia đi.
A Thọ không nhìn thấy người, không quá yên tâm: "Tỷ tỷ bụng tỷ đau, đệ giúp tỷ xoa xoa."
"Không cần, tỷ tỷ ở chỗ này chờ một lát là được rồi, đệ tới đây tỷ tỷ sẽ xấu hổ, A Thọ nghe lời, tỷ tỷ rất nhanh sẽ đi ra ngoài, đệ đến bên hồ xem chỗ nào nhiều cá trước, đến lúc đó chỉ cho tỷ tỷ xem." Lúc nói chuyện nam nhân còn gặm không ngừng, Đường Hoan thiếu chút nữa không nhịn không được kêu ra, hổn hà hổn hển toàn bộ bằng bản năng làm việc, chợt ưỡn ngực về phía trước đụng người hất ra.
Tống Mạch sửng sốt một hồi lâu, vì cỗ lực mạnh mẽ này của nàng. Nào có nữ nhân trong lúc này lấy bộ ngực đụng người?
Nhưng hắn rất nhanh đã hưng phấn trở lại.
Trước kia hắn còn từng nghĩ vì sao Tiểu Ngũ to gan như vậy, cho đến khi nhớ lại Thủy Tiên mới giải thích thông suốt. Nữ nhân điêu ngoa mạnh mẽ lại to gan lớn mật như vậy, bất kể chuyển thế mấy đời, bản tính của nàng cũng sẽ không thay đổi.
Hắn xoa xoa đôi môi không cẩn thận bị đụng đau, còn muốn ăn nữa.
"Đủ rồi! Ta đáp ứng ngươi là được rồi chứ, ngươi mau buông ra!" A Thọ vẫn chờ ở bên kia, thằng bé còn nhớ rõ chuyện tỷ tỷ bị hại, Đường Hoan không muốn để cho tiểu hài tử lo lắng sợ hãi, dù sao chờ sau khi Tống Mạch đến Giang gia, còn lo hai người không có cơ hội thân mật?
"Đáp ứng ta cái gì?" Tống Mạch ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nhận ngươi làm hộ viện." Đường Hoan vẻ mặt không cam lòng nói, sau đó lại bổ sung một câu: "Chẳng qua Tống Mạch ngươi nhớ kỹ, ngươi đã làm hộ viện của Giang gia, ngươi chính là hạ nhân của Giang gia, phải coi ta làm chủ nhân mà kính trọng. Ngươi làm được, chúng ta không nhắc tới chuyện cũ, nếu như ngươi còn dám mạo phạm ta như vậy, đừng trách ta..."
"Ta có thể coi nàng làm chủ nhân."
Tống Mạch ngắt lời nàng, sau đó ở trong ánh mắt khiếp sợ của nữ nhân, vừa giấu cái yếm của nàng vào trong người mình, vừa nhìn chăm chú vào nàng: "Đại tiểu thư, ta có thể coi nàng làm chủ nhân mà đối đãi, nhưng điều kiện tiên quyết là ta muốn nàng làm nữ nhân của ta. Nàng yên tâm, ta không tham sắc của nàng cũng không tham tiền của nàng. Ta sẽ cố gắng làm tốt làm cho nàng thích ta, chỉ cần nàng thích ta, chỉ cần nàng không động tâm với người khác, ta có thể cả đời cũng không muốn nàng, thậm chí ngay cả danh phận cũng không cần, cam tâm tình nguyện chỉ làm hộ viện của nàng, che chở tỷ đệ nàng."
Trong mắt nam nhân chứa đầy thâm tình, Đường Hoan thờ ơ: "Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Giang gia không thiếu một hộ viện như ngươi, ta cũng không cần ngươi che chở!"
Tống Mạch căn bản không trông cậy vào việc nói hai ba câu đã khiến cho nàng động tâm với mình, cho nên gặp phải cự tuyệt hắn cũng không tức giận: "Không sao, chuyện nàng yêu thích ta có thể đến từ từ, ta làm hộ viện của nàng trước đã." Hắn mặc quần áo cho nàng, cởi bỏ đai lưng đang trói nàng cuốn lại vào bên hông, ngồi vào bên cạnh, cười nhìn nàng: "Nàng đi đi, ta nghỉ một lát rồi mới đi."
"Trả, trả lại cái kia cho ta!" Đường Hoan nhìn chằm chằm vào ngực hắn nói.
"Khó mà làm được, bây giờ trả lại nàng, ta sẽ không còn thủ đoạn uy hiếp nàng, ngày mai làm sao dám đến Giang gia?" Ánh mắt Tống Mạch dừng ở trước ngực nàng, "Đại tiểu thư, cái này ta sẽ mang theo bên người, một khi trong lòng nàng còn có ý đồ gây rối với ta, ta sẽ lấy đồ ra, để cho người ta biết quan hệ của ta và nàng."
"Ngươi vô lại!" Đường Hoan bổ nhào vào trên người hắn muốn cướp lại cái yếm.
Tống Mạch ôm nàng vào lòng, thuận thế đè lên mặt đất, chóp mũi đối diện với chóp mũi của nàng, mắt đối diện với mắt của nàng, thanh âm mập mờ dịu dàng: "Đại tiểu thư không bỏ được à, là còn muốn lại tới một lần sao?"
Nàng là muốn tới mà!
Đường Hoan đang rỉ máu trong lòng.
Nhưng mà việc gì có được tất phải có mất, nàng dùng đứng đắn giả đổi lấy Tống Mạch ham muốn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải còn phải đứng đắn từ chối hắn.
"Vô lại!" Nàng oán hận đẩy hắn ra, sửa sang lại quần áo một chút, tháo chạy như bỏ trốn.
Tống Mạch nhìn theo nàng rời đi, thích ý nằm ở trong bụi cỏ, nghe thanh âm nàng dỗ A Thọ phía xa xa.
Dần dần, lại nghĩ đến ôn tồn vừa rồi.
Hắn mò cái yếm của nàng ra ngoài, màu trắng lê, bên trên thêu sen hồng lá xanh.
Hắn nhắm mắt lại, đậy cái yếm ở trên mặt.
Quả nhiên...
Rất thơm.
"Ta nghe nói sau đó ngươi đánh ngã cả chín người kia, sao rồi, vừa rồi Đại tiểu thư có phải thưởng riêng cho ngươi không?" Trương Võ hưng phấn mà chạy tới, vỗ vỗ bả vai chàng trai trẻ nói. Hắn ta có bản tính thẳng thắn rộng rãi, đến Giang gia tuyển chọn hộ viện vốn chỉ là tìm vận may, thất bại, cũng không trách Tống Mạch không giúp hắn ta, lại càng sẽ không châm chọc khiêu khích Tống Mạch. Hai người là láng giềng từ nhỏ, Tống Mạch có chuyện tốt, Trương Võ thật lòng vui mừng cho hắn.
Mặt Tống Mạch âm trầm như trời sắp mưa: "Không có, Giang gia không có nhận ta." Đây là Trương Võ, đổi thành người khác hắn cũng không muốn nói chuyện.
"Làm sao có thể? Ngươi rõ ràng..."
Trương Võ khiếp sợ đến mức không thể tin được, nhưng sắc mặt Tống Mạch lạnh như băng không giống vẻ nói đùa, hắn cũng không phải người biết nói đùa, Trương Võ nhất thời tức giận đến mức mắng to lên: "Phi, ta còn tưởng rằng tiểu thư Giang gia kia có bao nhiêu tốt chứ, không nghĩ tới nàng ta cũng giống những kẻ có tiền khác, chỉ biết lấy người ra làm trò cười, nếu không cần ngươi, vì sao..."
Tống Mạch mắt lạnh nhìn hắn ta.
Trương Võ ngượng ngùng ngậm miệng, cùng đi theo một đoạn đường, hỏi hắn: "Vậy bây giờ ngươi định làm như thế nào? Nếu không đến chỗ ta làm việc bây giờ tìm một công việc đi, tốt xấu gì cũng kiếm được nhiều hơn ngươi rèn sắt."
Tống Mạch dậm chân, nói với hắn ta: "Ta tự có tính toán, ngươi trở về đi, không cần phải để ý đến ta." Nói xong sải bước rời đi.
Trở lại khách sạn, Tống Mạch giữ nguyên quần áo nằm ở trên giường, nhìn nóc giường ngẩn người.
Đánh nhiều trận như vậy, cơ thể của hắn mệt chết đi được.
Nhưng cơ thể dù mệt, so với sự vô tình của nàng càng làm cho hắn đau khổ hơn.
Đau khổ, không phải là giận.
Vừa rồi lúc ban đầu hắn đúng là tức giận, hắn đợi nàng lâu như vậy, hắn cực cực khổ khổ tìm được nàng cố gắng ở trước mặt nàng thể hiện bản thân, lại đổi lấy chỉ một câu đơn giản “không cần hắn” của nàng. Nhưng trên đường trở về, hắn cẩn thận nghĩ lại lời của nàng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ đến tình cảnh của nàng, mới phát hiện nàng đúng là không dám mời hắn. Cái gì nàng cũng không nhớ rõ, bây giờ hắn ở trong mắt nàng chính là một nam nhân mang trong lòng bất chính với nàng, nàng đương nhiên phải làm việc cẩn thận.
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục chờ cơ hội sao?
Hắn không làm được. Biết nàng đang ở Giang gia, hắn không thể tiếp tục chờ đợi, nàng bằng lòng cũng được nàng không bằng lòng cũng được, hắn chỉ muốn tới gần nàng, biết mỗi một khắc nàng đang làm những cái gì. Nàng nói đúng, nàng là con mồi của hắn, mà hắn vì con mồi này đã đói bụng hai mươi lăm năm, nếu không bắt được nàng, hắn sẽ điên mất.
Có quyết định, Tống Mạch nhắm mắt lại.
Hắn phải nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức cho buổi tối.
Lúc Tống Mạch đang ngủ say, Đường Hoan vừa ăn cơm trưa xong, muốn dỗ A Thọ ngủ.
A Thọ còn đang tủi thân: "Tỷ tỷ vì sao không cần hắn ạ, hắn có thể đánh nhất mà!"
Đường Hoan bày gối đầu xong, ấn thằng bé xuống, nàng cũng nằm xuống theo, cười giải thích nói: "Hắn là có thể đánh, nhưng hắn muốn bắt nạt tỷ tỷ, A Thọ muốn nhìn tỷ tỷ bị người bắt nạt sao?"
"Không muốn!" A Thọ lập tức lớn tiếng trả lời, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Đường Hoan, qua một lát lại hỏi: "Tỷ tỷ làm sao mà biết hắn sẽ bắt nạt tỷ chứ? Hắn không phải là hạ nhân nhà chúng ta sao, hạ nhân đều nghe lời tỷ tỷ."
Đường Hoan hết cách rồi.
Từ khi Tống Mạch rời đi, đứa nhỏ này liền một mực quấn quít lấy nàng hỏi, dường như nàng không cho thằng bé một đáp án làm cho nó vừa lòng, nó sẽ không chịu hết hy vọng.
Nàng sờ sờ đầu A Thọ, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu hắn lại đến, tỷ tỷ để cho hắn làm hộ viện, cái này được rồi chứ?"
A Thọ cao hứng gật đầu: "Vậy khi nào thì hắn lại đến?"
"Tỷ cũng không biết mà, A Thọ ngoan, mau ngủ đi, có lẽ sau khi đệ tỉnh dậy hắn đã tới rồi." Đường Hoan hôn nhẹ cái trán của bé, sợ nó hỏi tiếp, vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
A Thọ đúng là muốn nói nữa, thấy tỷ tỷ muốn ngủ, nó ngoan ngoãn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm tỷ tỷ không rời mắt. Một lát sau, nó vừa muốn ngủ, lại thấy tỷ tỷ lặng lẽ mở ra một khoé mắt, nhìn thấy nó, lập tức lại nhắm chặt. A Thọ không ngốc, cười hớ hớ ôm lấy đầu Đường Hoan: "Tỷ tỷ tỷ không ngủ, tỷ lừa đệ à!" Thanh âm thanh thuý nghe qua cực kỳ cao hứng, dường như là bởi vì phát hiện một chuyện bí mật, cảm thấy mình vô cùng thông minh.
Đường Hoan rất muốn khóc, bây giờ nàng ngay cả đứa nhóc cũng không lừa được rồi sao!
Không nói lại nó, Đường Hoan vô lại cù A Thọ.
A Thọ giống như cơm nắm ở trên giường lăn qua lăn lại, cười đến mặt đỏ rần, Đường Hoan sợ thằng bé không chịu nổi, lập tức thu tay, vừa lau mồ hôi cho nó vừa nói: "A Thọ ngoan, tỷ tỷ cam đoan với đệ hắn còn đến nữa, chờ hắn đến đây, đệ thích hắn thì đến tìm hắn chơi, thế nào?" Đứa nhỏ giày vò người như vậy, nếu thằng bé thích Tống Mạch như thế, vậy thì đi giày vò Tống Mạch đi.
"Thật sự?" A Thọ còn có chút thở gấp, mắt to mong đợi nhìn nàng.
"Thật sự, tỷ tỷ lúc nào thì đã lừa gạt A Thọ?" Đường Hoan nói rất chắc chắn.
A Thọ rốt cục vừa lòng, rất nhanh đã ngủ.
Đường Hoan đắp cái chăn mỏng lên cho thằng bé, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nó.
Nếu Tống Mạch không nhớ rõ không thích nàng, hoặc nhớ đến là hai giấc mộng đầu, Đường Hoan tuyệt đối không dám trêu cợt hắn như thế, ngược lại còn phải mặt dày mày dạn hao hết tâm tư tiếp cận hắn. Nhưng hiện tại Tống Mạch thích nàng, hơn ai hết nàng rõ ràng hơn Tống Mạch đối với nữ nhân của mình có bao nhiêu bá đạo, hắn không có khả năng bởi vì thân phận hay không thân phận gì đó ngoan ngoãn rời khỏi, hắn nhất định còn có thể trở lại.
Điều duy nhất nàng không xác định, là nam nhân này có thể chịu bao lâu, lại sẽ dùng thủ đoạn gì.
~
Thời gian giữa hè, vào ban ngày mặt đất giống như lửa thiêu, vất vả lắm mới chịu đựng đến hoàng hôn khi mặt trời lặn xuống, trong không khí cuối cùng mới có thêm một gợn gió.
Tống Mạch ngủ dậy một cái, tắm rửa rửa mặt, thay một thân quần áo sạch sẽ xuống lầu.
Hắn tìm một cái bàn ở một góc sáng sủa, vừa ăn cơm, vừa nghe dân chúng xung quanh nói chuyện phiếm. Chuyện về tiểu thư Giang gia, tối hôm qua hắn cũng đã hỏi thăm. Nghe nói nàng và Cố Nghi có hôn ước, nghe nói nàng bị khất cái vũ nhục mà khất cái này vô cùng có khả năng là Cố gia vì mưu tài mà sắp đặt, hắn thật sự muốn giết nam nhân chưa từng gặp mặt kia.
Đêm nay hắn sẽ nói cho nàng, sau này hắn sẽ bảo vệ nàng.
Thời gian ước chừng sau một nén nhang, Tống Mạch đi tới dưới tường phía Tây Giang trạch, thừa dịp xung quanh không có người động tác linh hoạt mà trèo vào. Hắn là muốn bảo vệ nàng, điều kiện tiên quyết là làm cho nàng cần hắn trước. Hắn cố gắng biểu hiện nàng không cần, những thủ đoạn khác hắn lại không đợi được, đành phải làm tiểu nhân một lần, nhưng rất nhanh nàng sẽ biết, hắn không có ác ý với nàng.
Tà dương lặn về phía tây, gió đêm thổi chầm chậm, đúng là thời gian đi dạo thích hợp nhất trong ngày hè.
Đám nha hoàn khuyên Đường Hoan không nên đến vườn hoa, chờ ngày mai hộ viện đến nơi lại đi dạo, bởi vì lần trước Giang Lâm Nguyệt chính là lúc đi dạo sau bữa cơm chiều bị tặc nhân nấp ở trong vườn hoa ngăn chặn. Nếu không phải vừa đúng lúc đi được đến bên hồ, nàng ngay cả cơ hội tự tử cũng không có.
Đường Hoan không sợ, nào có nhiều khất cái gây sự như vậy? Nàng cũng không thể bởi vì một lần ngoài ý muốn mà tránh ở trong phòng rầu rĩ không ra cửa được? Hơn nữa trên người nàng đã giấu chủy thủ rồi, tặc nhân thật sự tới cửa, nàng thiến đối phương trước!
Đám nha hoàn vẫn còn có chút sợ, đều đi theo thật sát phía sau tỷ đệ Đường Hoan.
Cũng may đám nha hoàn đều rất yên lặng, Đường Hoan cũng sẽ không đuổi các nàng, bên cạnh không có người mà chơi đùa cùng A Thọ.
Tống Mạch nấp ở một nơi bí mật gần đó, cao hứng vì nàng thật sự đi ra, lại nóng lòng vì bên cạnh nàng đều là người, hắn căn bản không thể tới gần. Đến khuê phòng của nàng, hắn mới đến, Giang gia lại không nhỏ, hắn căn bản không biết nàng ở tại viện nào.
Khi đang âm thầm lo lắng, hắn thấy mấy nha hoàn kia cùng A Thọ rời khỏi, nàng cười đi đến gần một chiếc ghế dưới tàng cây đinh hương, ngồi xuống.
cây đinh hương
Nữ nhân này, làm sao nàng không nhớ lâu, lại vẫn dám một mình ở lại bên ngoài?
Trong lòng Tống Mạch phức tạp, lặng lẽ tới gần.
Đường Hoan nhắm mắt dưỡng thần, khó được có thể thừa dịp lúc A Thọ đi tiểu nghỉ ngơi một chút. Trẻ con đáng yêu thì đáng yêu, nhưng trông lâu quá, cả người mỏi mệt.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Đường Hoan đứng vụt dậy, nhưng là đã chậm. Thân thể bị người kéo mạnh vào trong lòng, nàng nâng tay muốn cầm chủy thủ, hai tay lại bị người bằng một tay nắm lấy trói quặt, sau đó trong miệng bị người nhét vào một cái khăn vo tròn. Nàng muốn nhấc chân phản công, cơ thể chợt bị người ôm lên vội vàng chạy về phía trong bụi hoa xa xa. Chuyện xảy ra quá nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt, Đường Hoan không thể tin nhìn về phía Tống Mạch, Tống Mạch vừa lúc cúi đầu nhìn nàng: "Không cần sợ, ta sẽ không làm hại nàng."
Đường Hoan theo dõi hắn. Nàng nghĩ tới rất nhiều biện pháp Tống Mạch có thể sử dụng, chẳng hạn như anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chỉ có không nghĩ tới hắn sẽ làm tặc!
Tống Mạch thành thật kia chạy đi đâu rồi?
Có lẽ, đây mới là bản tính của hắn?
Được người thả xuống, chờ Tống Mạch lấy khăn từ trong miệng nàng ra, Đường Hoan ra vẻ bình tĩnh mở miệng: "Tống Mạch, chỉ cần ngươi thả ta, ngươi muốn bao nhiêu bạc, ta đều có thể cho ngươi, việc này cũng sẽ không truy cứu nữa."
Tống Mạch không nói chuyện, chỉ nhìn nàng thật sâu.
Ánh nắng chiều bị cành lá cây rậm rạp che chắn, xung quanh lại là bụi hoa cao hơn nửa người, trong bóng tối, khuôn mặt bình tĩnh của nàng lại xa lạ như vậy.
Hắn không muốn nhìn bộ dáng này của nàng.
Hắn liều lĩnh đẩy ngã nàng, đè xuống.
Nam nhân như lửa nóng, trong nháy mắt thổi bay nàng.
Môi bị ngăn chặn, Đường Hoan dùng sức đẩy hắn. Tống Mạch dễ dàng vây khốn tay nàng, vừa điên cuồng mà hôn nàng vừa kéo đai lưng ra trói hai tay nàng lên đỉnh đầu. Đường Hoan giơ chân đá hắn, bị hắn dùng chân dài kẹp chặt, cũng không có cách nào nhúc nhích mảy may nữa. Nàng làm ra nguyên bộ nữ tử đàng hoàng bị đùa giỡn, muốn cắn hắn. Hắn nhanh chóng bóp cằm nàng, ép nàng há miệng ra, đầu lưỡi xông tới, ăn nàng ăn càng nhiệt tình, tay phải thì thuần thục cởi bỏ áo của nàng, từ dưới cái yếm sờ soạng đi vào, rất có kỹ xảo vỗ về chơi đùa.
Đừng nói nàng chỉ là giả vờ phản kháng, cho dù là thật sự phản kháng, thân thể cũng bởi vì sung sướng không thể kháng cự được, mềm nhũn.
Đường Hoan biết, chỉ cần kỹ xảo của nam nhân đủ tốt, dù trinh tiết liệt nữ thân thể cũng sẽ thần phục. Nhưng nàng không biết, trong khi thân thể liệt nữ thần phục, có thể sẽ không chủ động đáp lại đối phương.
Nhưng nàng không nhịn được rồi.
Nàng và nam nhân này từng có vô số lần ôn tồn, thân thể đã quen thuộc lẫn nhau từ lâu. Nên có thể giả vờ nàng đều giả vờ rồi, hiện tại nàng không nhịn được rồi, khi đầu lưỡi của hắn lại đụng tới của nàng, Đường Hoan chủ động cùng hắn dây dưa. Thân thể hắn chấn động, nới lỏng cánh tay bóp cằm nàng, cánh môi của Đường Hoan nhận được tự do, kìm lòng không đậu ngậm lưỡi hắn mút lên.
Trái tim Tống Mạch đập như nổi trống, thử thăm dò trở lại.
Nàng đuổi theo giống như hắn quen thuộc, giống như hồ ly tham ăn.
Tống Mạch thu lại cánh tay đang phát tiết tàn sát bừa bãi trên bộ ngực của nàng, giữ mặt nàng dịu dàng hôn lên. Hắn để cho nàng hô hấp, hắn hôn mắt của nàng. Nàng dịu ngoan nhắm lại, là tiểu nữ nhân nghe lời của hắn. Hắn mềm lòng, yêu vô cùng, hôn chóp mũi, môi, cằm của nàng, một đường xuống phía dưới.
Khi hắn định cởi cái yếm của nàng, Đường Hoan rốt cục khôi phục được một tia lý trí, nhớ lại thân phận bây giờ của mình, lạnh giọng trách mắng: "Tống Mạch, ta không nghĩ tới ngươi là người như vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu ngươi muốn làm vấy bẩn ta, ta lập tức cắn lưỡi tự sát."
Tống Mạch ngẩng đầu nhìn nàng.
Đường Hoan xấu hổ và giận dữ nhìn lại hắn.
Tống Mạch vo khăn tay bịt miệng nàng một lần nữa: "Đừng nói chuyện, nàng cũng thích như vậy, không phải sao?" Nói xong, tự thân cởi bỏ cái yếm của nàng, há miệng ngậm vào một quả. Cô nương mười tám tuổi, giống như quả đào chín, đầy ắp hương thơm. Trong mấy đời trước, chỉ có Thủy Tiên và Hải Đường mới có thể so được với nàng bây giờ. Đáng tiếc thời gian hắn cùng Thuỷ Tiên hoan hảo quá ngắn, khi ở cùng một chỗ với Hải Đường, lại bởi vì thân phận không thể thoả sức hưởng thụ, hiện tại, hắn rốt cục có thể nhấm nháp thật đã rồi.
Nếm thử nữ nhân của hắn.
Hắn biết hiện tại trong lòng nàng không muốn, nhưng đáp lại của nàng vừa rồi nói cho hắn, ít nhất thân thể của nàng, nhớ rõ hắn, nàng sẽ đáp lại hắn.
Chỉ một ngụm, nàng đã mềm nhũn không ra hình gì rồi.
Tống Mạch nghe thấy thanh âm ưm ưm của nàng, hắn không nhìn tới nàng, hai tay xọc vào dưới lưng nàng nâng nàng lên thật cao. Hai quả mật đào trắng như tuyết nhẹ nhàng nảy ra, hắn chôn vào giữa, cảm giác ấm áp nhẵn mịn rốt cục cũng hóa giải tương tư nhiều năm như vậy, đổi thành thoả mãn ôm nàng trong ngực. Hắn quý trọng lại tham lam hôn từ dưới lên trên, nhẹ nhàng mà cắn, không dám vội vàng, sợ ăn quá nhanh ăn sạch nàng mất. So sánh với hương vị của nàng, hắn càng thích loại cảm giác ôm nàng này, chân thật. Hắn ăn nàng, nàng ở dưới thân hắn ở trên tay hắn ngượng ngùng khó nhịn mà trốn tránh, dần dần liền thành ra ưỡn lên. Bởi vì hắn buông lỏng nàng ra, mà nàng còn chưa có cho ăn đủ, còn muốn để cho hắn ăn.
Hắn cũng luyến tiếc, đáng tiếc đêm nay thời gian không nhiều lắm, A Thọ chỉ là đi tiểu thôi, rất nhanh sẽ trở về rồi.
Tống Mạch lưu luyến hút một ngụm cuối cùng, thân thể di chuyển lên phía trước, phủ ở trên người nàng, mặt đối mặt.
Hắn dùng miệng ngậm khăn trong miệng nàng ra, nàng nhắm mắt quay đầu, hai má hồng hồng, không biết là tức giận hay là xấu hổ, rơi vào trong mắt hắn đều là hấp dẫn. Tống Mạch hôn nàng, nàng tránh sang bên cạnh, nhưng cả cơ thể đều bị hắn giam cầm rồi, nàng có thể trốn tới chỗ nào?
Hắn từ cổ nàng không tránh được hôn dần lên trên, nàng hừ nhẹ ra tiếng lại dùng hàm răng cắn cánh môi. Tống Mạch hôn lỗ tai của nàng, khẽ cắn vành tai nàng, nàng lại hừ một tiếng, hắn biết rõ còn cố hỏi: "Đại tiểu thư, thoải mái không?"
"Ngươi khốn khiếp!" Đường Hoan trợn mắt mắng hắn.
Tống Mạch dừng lại một chút, nhìn đôi mắt đen láy của nàng nói: "Mặc kệ nàng tin hay không, ta chỉ muốn nói cho nàng, Tống Mạch ta chưa từng chạm vào nữ nhân khác, cho dù ta là khốn khiếp, cũng chỉ khốn khiếp với một mình nàng. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, tương lai vẫn là vậy." Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, chỉ cần có thể tới gần nàng có được nàng, hắn sẵn lòng làm thằng khốn.
Trong mắt Đường Hoan hiện lên một tia mờ mịt, ngay sau đó mở mắt: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn người, ta xin ngươi làm nhanh lên, đệ đệ của ta sắp trở lại rồi. Muốn tiền, ngươi cho một con số, chỉ cần ngươi đáp ứng về sau không bao giờ đến dây dưa nữa, ngươi nói bao nhiêu, chỉ cần ta cấp nổi, ta đều cho ngươi."
Tống Mạch có chút kinh ngạc: "Nàng bằng lòng giao thân thể cho ta?" Chẳng lẽ nàng chịu tiếp nhận hắn rồi?
Đường Hoan cắn môi, lạnh giọng giải thích nói: "Như bây giờ, ta có thể ngăn cản ngươi sao? Vừa rồi ta đã suy nghĩ cẩn thận, nếu ta chết, A Thọ nhất định bị người bắt nạt, ta chết không nhắm mắt. Dù sao đời này ta cũng không định lập gia đình, ngươi muốn thì muốn đi, ta chỉ xin ngươi phát tiết một lần rồi buông tha cho ta."
Thật sự là nữ nhân làm cho người ta đau lòng.
Tống Mạch thả mềm thanh âm: "Yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng."
Đường Hoan cuối cùng cũng nhìn hắn, tràn đầy trong mắt đều là châm chọc: "Vậy vừa rồi ngươi làm cái gì? Bây giờ lại đang làm cái gì?" Áo nàng mở rộng, một đại nam nhân như hắn đặt ở trên người nàng, như thế mà còn không gọi là chạm vào sao? Làm sao da mặt nam nhân này càng ngày càng dầy vậy?
Tống Mạch bị nàng nhìn đến chột dạ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh đã trấn định xuống: "Ta nói chạm vào, là … là chỉ đi vào bên trong nàng." Trước kia hắn thành thành thật thật quy quy củ củ, lại cứ bị nàng trêu chọc mãi, nữ nhân này, ngay cả chuyện trói hắn rồi cưỡng bức cũng có thể làm ra, nay nàng đứng đắn rồi, vì sao hắn không thể hư hỏng một chút? Không xấu, hắn cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng.
Nàng muốn trách, tự nàng ngoan là được rồi, hắn là học từ nàng.
Ánh mắt hắn sáng quắc, dường như như thế là chuyện rất hiển nhiên.
Đường Hoan thầm kinh ngạc, ngoài miệng mắng hắn: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Tống Mạch nhìn nàng cười: "Ta nói rồi, ta chỉ không biết xấu hổ với nàng."
Đường Hoan nghe xong, đột nhiên rất muốn khóc. Nàng rất thích Tống Mạch lưu manh như vậy, nhưng mà nàng còn phải giả vờ là không thích! Ai bảo nàng là Đại tiểu thư nhà đứng đắn chứ!
Chẳng qua chơi như vậy cũng rất thú vị, nếu như nàng đứng đắn, cũng sẽ không thể làm cho hắn không đứng đắn rồi.
Đầu đất này, có lẽ còn đang đắc chí vì có thể bắt nạt nàng ấy chứ?
So sánh trêu đùa người với nàng, hắn còn kém xa đó!
Đối mặt vô lại như thế, Đường Hoan hận nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Trêu đùa người sao?"
Tống Mạch thu lại nụ cười, vô cùng trịnh trọng mà nhìn nàng: "Không phải trêu đùa, ta chỉ muốn nàng mời ta, nhận ta làm hộ viện của Giang gia, còn muốn, trái tim của nàng."
"Ngươi đối với ta như vậy, còn muốn bảo ta mời ngươi làm hộ viện? Tống Mạch, ngươi đã từng đọc sách chưa, biết cái gì gọi là dẫn sói vào nhà không? Ở trong mắt ta, ngươi bây giờ chính là một con sói khoác da người, ta là ngu ngốc mới có thể chứa chấp ngươi! Còn có, ngươi cũng không nhìn xem chính mình là thân phận gì, một cái người thô kệch, một kẻ hạ lưu vô sỉ khốn khiếp, ngươi có chỗ nào đáng được ta thích?"
"Chỗ khiến cho nàng thích?"
Tống Mạch cũng không tức giận, còn rất là nghiêm túc suy nghĩ, dùng hai tay cầm mặt nàng để cho nàng nhìn thẳng vào mình, nhẹ giọng nói: "Ta là người thô kệch, ta ở trước mặt nàng cũng là đồ khốn, chẳng qua, bọn họ đều nói túi da này của ta trông không tồi, như thế nào, nàng nhìn không vừa mắt sao?"
Đường Hoan nhắm mắt lại: "Chướng mắt! Đừng tưởng rằng bộ dáng “dạng chó hình người” của mình, người khác sẽ thích ngươi!"
"Không thích sao?" Tống Mạch phủ lên một quả, bụng ngón cái ngón trỏ kẹp lấy quả hồng xinh xắn kia nhẹ nhàng vân vê, mắt thấy nàng không khống chế được ngửa đầu, môi đỏ mọng mở ra lại cắn chặt, hắn vừa lòng cười, "Thoải mái không? Ta biết nàng rất thoải mái. Nàng xem, thân thể của nàng đã thích ta rồi, chỉ cần ta đối tốt với nàng, một ngày nào đó của trái tim của nàng cũng sẽ thích ta."
"Buông tay!"
"Nàng đáp ứng mời ta, ta sẽ thu tay."
Đường Hoan hừ một tiếng: "Nếu như ta không đáp ứng?"
Tống Mạch vừa muốn nói chuyện, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu la đầy lo lắng của A Thọ. Hắn nhìn về phía Đường Hoan, Đường Hoan khẩn trương muốn xoay người đứng lên, Tống Mạch đè lại bả vai nàng, một lần nữa vùi đầu ở ngực nàng. Đường Hoan yêu chết kích thích như vậy, cắn răng không cho mình kêu ra, nhìn ở trong mắt Tống Mạch chính là từ chối không đáp ứng rồi. Hắn nâng tay bóp cằm nàng, tiếp theo ở ngực nàng hút một cái thật mạnh, Đường Hoan không khống chế được khẽ kêu ra tiếng, bên kia A Thọ nghe được tiếng động, dẫn nha hoàn chạy về phía bên này.
Tống Mạch là cố ý, hắn còn chưa có hôn đủ, hắn cũng muốn ép nàng đáp ứng.
Nhờ có cây cối che chắn, hắn ôm nàng trốn sau cây: "Lừa bọn họ đi trước, chúng ta thương lượng tiếp." Nói xong, để cho nàng ngồi dựa lưng vào cây, sau đó kéo áo của nàng trở lại trên vai, hắn ngồi xổm đối diện nàng, cúi người chôn ở bộ ngực của nàng tiếp tục làm chuyện mình thích.
Nhìn cái đầu đen trước người, Đường Hoan cố nén khoái.cảm hành hạ người kia, cố gắng bình tĩnh quát lên: "A Thọ, đừng tới đây, bụng của tỷ tỷ không thoải mái, đệ để các nàng dẫn đệ đến bên hồ ngắm cá trước, tỷ tỷ lập tức đi tìm đệ." Lại sai đám nha hoàn dẫn tiểu thiếu gia đi.
A Thọ không nhìn thấy người, không quá yên tâm: "Tỷ tỷ bụng tỷ đau, đệ giúp tỷ xoa xoa."
"Không cần, tỷ tỷ ở chỗ này chờ một lát là được rồi, đệ tới đây tỷ tỷ sẽ xấu hổ, A Thọ nghe lời, tỷ tỷ rất nhanh sẽ đi ra ngoài, đệ đến bên hồ xem chỗ nào nhiều cá trước, đến lúc đó chỉ cho tỷ tỷ xem." Lúc nói chuyện nam nhân còn gặm không ngừng, Đường Hoan thiếu chút nữa không nhịn không được kêu ra, hổn hà hổn hển toàn bộ bằng bản năng làm việc, chợt ưỡn ngực về phía trước đụng người hất ra.
Tống Mạch sửng sốt một hồi lâu, vì cỗ lực mạnh mẽ này của nàng. Nào có nữ nhân trong lúc này lấy bộ ngực đụng người?
Nhưng hắn rất nhanh đã hưng phấn trở lại.
Trước kia hắn còn từng nghĩ vì sao Tiểu Ngũ to gan như vậy, cho đến khi nhớ lại Thủy Tiên mới giải thích thông suốt. Nữ nhân điêu ngoa mạnh mẽ lại to gan lớn mật như vậy, bất kể chuyển thế mấy đời, bản tính của nàng cũng sẽ không thay đổi.
Hắn xoa xoa đôi môi không cẩn thận bị đụng đau, còn muốn ăn nữa.
"Đủ rồi! Ta đáp ứng ngươi là được rồi chứ, ngươi mau buông ra!" A Thọ vẫn chờ ở bên kia, thằng bé còn nhớ rõ chuyện tỷ tỷ bị hại, Đường Hoan không muốn để cho tiểu hài tử lo lắng sợ hãi, dù sao chờ sau khi Tống Mạch đến Giang gia, còn lo hai người không có cơ hội thân mật?
"Đáp ứng ta cái gì?" Tống Mạch ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nhận ngươi làm hộ viện." Đường Hoan vẻ mặt không cam lòng nói, sau đó lại bổ sung một câu: "Chẳng qua Tống Mạch ngươi nhớ kỹ, ngươi đã làm hộ viện của Giang gia, ngươi chính là hạ nhân của Giang gia, phải coi ta làm chủ nhân mà kính trọng. Ngươi làm được, chúng ta không nhắc tới chuyện cũ, nếu như ngươi còn dám mạo phạm ta như vậy, đừng trách ta..."
"Ta có thể coi nàng làm chủ nhân."
Tống Mạch ngắt lời nàng, sau đó ở trong ánh mắt khiếp sợ của nữ nhân, vừa giấu cái yếm của nàng vào trong người mình, vừa nhìn chăm chú vào nàng: "Đại tiểu thư, ta có thể coi nàng làm chủ nhân mà đối đãi, nhưng điều kiện tiên quyết là ta muốn nàng làm nữ nhân của ta. Nàng yên tâm, ta không tham sắc của nàng cũng không tham tiền của nàng. Ta sẽ cố gắng làm tốt làm cho nàng thích ta, chỉ cần nàng thích ta, chỉ cần nàng không động tâm với người khác, ta có thể cả đời cũng không muốn nàng, thậm chí ngay cả danh phận cũng không cần, cam tâm tình nguyện chỉ làm hộ viện của nàng, che chở tỷ đệ nàng."
Trong mắt nam nhân chứa đầy thâm tình, Đường Hoan thờ ơ: "Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Giang gia không thiếu một hộ viện như ngươi, ta cũng không cần ngươi che chở!"
Tống Mạch căn bản không trông cậy vào việc nói hai ba câu đã khiến cho nàng động tâm với mình, cho nên gặp phải cự tuyệt hắn cũng không tức giận: "Không sao, chuyện nàng yêu thích ta có thể đến từ từ, ta làm hộ viện của nàng trước đã." Hắn mặc quần áo cho nàng, cởi bỏ đai lưng đang trói nàng cuốn lại vào bên hông, ngồi vào bên cạnh, cười nhìn nàng: "Nàng đi đi, ta nghỉ một lát rồi mới đi."
"Trả, trả lại cái kia cho ta!" Đường Hoan nhìn chằm chằm vào ngực hắn nói.
"Khó mà làm được, bây giờ trả lại nàng, ta sẽ không còn thủ đoạn uy hiếp nàng, ngày mai làm sao dám đến Giang gia?" Ánh mắt Tống Mạch dừng ở trước ngực nàng, "Đại tiểu thư, cái này ta sẽ mang theo bên người, một khi trong lòng nàng còn có ý đồ gây rối với ta, ta sẽ lấy đồ ra, để cho người ta biết quan hệ của ta và nàng."
"Ngươi vô lại!" Đường Hoan bổ nhào vào trên người hắn muốn cướp lại cái yếm.
Tống Mạch ôm nàng vào lòng, thuận thế đè lên mặt đất, chóp mũi đối diện với chóp mũi của nàng, mắt đối diện với mắt của nàng, thanh âm mập mờ dịu dàng: "Đại tiểu thư không bỏ được à, là còn muốn lại tới một lần sao?"
Nàng là muốn tới mà!
Đường Hoan đang rỉ máu trong lòng.
Nhưng mà việc gì có được tất phải có mất, nàng dùng đứng đắn giả đổi lấy Tống Mạch ham muốn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải còn phải đứng đắn từ chối hắn.
"Vô lại!" Nàng oán hận đẩy hắn ra, sửa sang lại quần áo một chút, tháo chạy như bỏ trốn.
Tống Mạch nhìn theo nàng rời đi, thích ý nằm ở trong bụi cỏ, nghe thanh âm nàng dỗ A Thọ phía xa xa.
Dần dần, lại nghĩ đến ôn tồn vừa rồi.
Hắn mò cái yếm của nàng ra ngoài, màu trắng lê, bên trên thêu sen hồng lá xanh.
Hắn nhắm mắt lại, đậy cái yếm ở trên mặt.
Quả nhiên...
Rất thơm.
Danh sách chương