Đường Hoan không chịu nổi, chợt để sách xuống, ngồi thẳng nhìn hắn: "Tống Mạch, nếu không
chúng ta thành thân đi, ngày mai là được, như vậy chúng ta cũng không sợ người ngoài nói nhảm, quang minh chính đại ở cùng một chỗ." Thành thân, xem động phòng hoa chúc hắn có chạm vào nàng hay không.
Tống Mạch hoảng sợ buông lỏng tay ra.
Bây giờ hắn chỉ muốn làm hộ vệ của nàng, thời khắc đi theo bên cạnh nàng, không định làm trượng phu của nàng, không định động phòng cùng nàng.
Hắn kinh ngạc không nói lời nào, Đường Hoan nhẹ nhàng đá ngực hắn một cái, quay đầu e thẹn nói: "Sao vậy, vui mừng đến choáng váng?"
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Tống Mạch không biết nên mở miệng như thế nào, cho đến khi nàng hoài nghi nhìn sang, hắn mới do dự hỏi: "Ngày mai, có phải quá nhanh hay không?"
Đường Hoan cúi đầu, ngón tay cuốn vạt áo chơi: "Là hơi nhanh, căn bản không đủ để chuẩn bị, vậy…. vậy cuối tháng đi. Chàng, chàng người này thích bắt nạt người, sớm ngày thành thân, ta cũng sớm ngày... đường đường chính chính mà… cho chàng, chàng bớt phải lén la lén lút, dẫn đến sự cố gì. Trước hôn nhân mất trinh có thai, vẫn là không tốt, sinh sau cưới, quang minh chính đại."
"Nàng, nàng muốn sinh con cho ta?" Tống Mạch khiếp sợ quên cả hôn sự.
"Chàng đã đối với ta như vậy rồi, không sinh cho chàng thì sinh cho ai?" Đường Hoan liếc hắn một cái, cúi đầu sờ sờ tay nhỏ bé của A Thọ, ánh mắt dịu dàng: "A Thọ vẫn nói không có trẻ con làm bạn cùng nó. Bây giờ chúng ta thành thân, sang năm mà nói, chắc hẳn có thể thêm một cháu ngoại trai nhỏ cho thằng bé, hoặc cháu ngoại gái nhỏ." Thanh âm càng ngày càng thấp, tất cả đều là thẹn thùng của nữ nhân.
Nàng muốn sinh con trai sinh con gái cho hắn.
Trong lòng Tống Mạch ngũ vị tạp trần. Hắn cao hứng, yêu nàng mấy đời, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đề cập tới tương lai của hai người. Nhưng hắn lại sợ hãi, sợ bọn họ không đi đến được ngày đó. Một lần hai lần là trùng hợp, trí nhớ lại có ba đoạn đứt rời, còn đều là đoạn cho đến sau khi hoan hảo lần đầu tiên, Tống Mạch gần như có thể khẳng định, nếu hắn muốn nàng, hắn lập tức sẽ bắt đầu một vòng chờ đợi khác.
Hắn không dám muốn, cũng không thể muốn.
Nhưng hắn nên giải thích với nàng như thế nào? "Chàng đang lo lắng cái gì?" Đường Hoan giương mắt nhìn hắn, nhìn nhau một lát, nàng dịu dàng thương lượng với hắn: "Tống Mạch, ta biết chàng suy nghĩ cái gì, chàng yên tâm, ta không chê chàng nghèo, lại càng sẽ không để chàng ở rể. Chẳng qua là, chàng cũng thấy đấy, Bây giờ A Thọ còn nhỏ, ta thật sự không bỏ xuống được thằng bé. Như vậy đi, sau khi chàng và ta thành thân ở tại Giang gia trước, chờ A Thọ trưởng thành, chúng ta đến nhà chàng cũng được, ở trong thành mua một chỗ ở khác cũng được, ta đều vui vẻ theo chàng, được không? Mấy năm này, ấm ức chàng trước một chút... Tống Mạch, chàng bằng lòng không?"
Tống Mạch không dám nhìn nàng.
Nàng càng nói, hắn lại càng áy náy.
"Lâm Nguyệt, ta, ta không vội, ta có thể chờ nàng, chờ A Thọ trưởng thành, ta lại cưới nàng." A Thọ lớn lên còn có mười mấy năm, đủ cho hắn xác định rồi.
Đường Hoan xì một tiếng bật cười, ra vẻ tức giận đá hắn: "Chàng nói lời ngốc nghếch gì vậy? Bây giờ ta mười tám tuổi đã là gái lỡ thì rồi, thực sự chờ mười mấy năm sau mới thành thân, ta … ta sợ mình sẽ không sinh được con. Tống Mạch, nếu chàng thích ta, sẵn lòng che chở ta, vậy việc này hãy nghe theo ta làm chủ, ta đi xem ngày, trong tháng này nếu là có ngày tốt, chúng ta lập tức thành thân."
Tống Mạch biết, hắn không thể tiếp tục cam chịu nữa, nếu không đêm động phòng không chạm vào nàng, nàng sẽ càng hận hắn.
Hắn cầm tay nàng, có chút cầu xin nhìn nàng: "Lâm Nguyệt, ta, nàng cho ta thêm vài năm, chờ ta chứng minh mình có bản lĩnh, cũng đủ để xứng với nàng, ta lại cưới nàng, được không? Nàng yên tâm, ta biết làm buôn bán, ta cũng có thể đọc sách làm quan, nàng chỉ bất cứ cái gì cũng được, chờ ta trở nên nổi bật rồi, ta nhất định cưới nàng." Trừ điều này, hắn cũng không nghĩ ra được lý do kéo dài khác nữa.
Ánh mắt Đường Hoan kinh ngạc, dần dần lạnh xuống: "Xứng đôi với ta? Chẳng lẽ chàng cảm thấy bây giờ chàng không xứng với ta? Một khi đã như vậy, vì sao chàng còn dám can đảm làm loại chuyện đó với ta? Khi đó, sao chàng không nghĩ tới chàng không xứng với ta?"
Tống Mạch kiên trì giải thích: "Không phải, ta là lo người ngoài nói như vậy..."
Đường Hoan kéo kéo khóe miệng: "Chàng cũng biết, ta không quan tâm người khác nói gì."
Tống Mạch rủ mắt, nhẫn tâm nói dối: "Ta … ta để ý, ta không muốn để cho người khác nói ta là “ăn cơm mềm”."
Lần này, không ai trả lời hắn. Tống Mạch giương mắt nhìn lại, phát hiện nàng đang nhìn trời xa đến ngẩn người, trong mắt không có hoài nghi không có thương tâm không có chất vấn, chỉ có bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh, không có mảy may một chút tình cảm.
Hắn nắm chặt tay nàng: "Nàng đừng như vậy, nàng cũng biết ta đối với nàng là thật lòng."
Đường Hoan cười cười, gật gật đầu, nhìn về phía hắn: "Phải, ta biết, Tống Mạch, chàng đối với ta tốt lắm. Một khi đã như vậy, chàng đi đi, rời khỏi Giang gia, dựa vào bản thân chàng, đọc sách cũng được buôn bán cũng được, chàng đi chứng minh bản thân chàng đi, chờ đến khi chàng công thành danh toại thì lại đến cưới ta."
Tống Mạch không thể tin nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm khẽ run: "Nàng, nàng đuổi ta đi?" Hắn vất vả lắm mới tìm được nàng!
Đường Hoan một lần nữa dựa vào trên ghế dựa, tùy ý lật một tờ sổ sách: "Ta làm sao nỡ đuổi chàng đi? Là chính chàng nói. Chàng không đi, ở lại Giang gia chứng minh bản thân như thế nào? Dùng tiền của ta làm buôn bán sao? Hay là để cho ta cung cấp cho chàng thi khoa cử? Hay là để cho ta không danh không phận cho chàng bắt nạt cho chàng vui đùa? Đương nhiên, chàng không cưới ta lại không muốn đi cũng được, ai bảo ta không đánh lại chàng ai bảo ta đã bị chàng chiếm hết tiện nghi? Là tự ta không có gan chết, đáng đời bị người coi thường, ngay cả vội vàng lập gia đình người ta cũng không muốn cưới."
"Nàng thấy ta chính là như vậy? Ở trong mắt nàng Tống Mạch ta chính là người như vậy?" Tống Mạch chậm rãi đứng lên, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào nàng.
"Bằng không thì thế nào?" Đường Hoan không chút nào sợ sệt nhìn lại hắn: "Tống Mạch, nếu chàng chỉ muốn làm hộ viện cả đời, vậy xin chàng hãy tôn trọng ta, đừng chạm vào ta nữa. Nếu chàng muốn ta làm nữ nhân của chàng, chàng lập tức cưới ta, muốn quang minh chính đại. Nếu chàng sợ lời ra tiếng vào người khác, vậy chàng hãy đi chứng minh bản thân chàng. Ta nói như vậy, có lỗi sao? Ta là nữ nhân, nam nhân ta muốn gả phải đội trời đạp đất, mà không phải một hộ viện hèn nhát ngoài miệng nói yêu ta lại chỉ biết lén lén lút lút cùng ta lêu lổng! Tống Mạch, nếu chàng chỉ muốn chiếm ta mà không cho ta danh phận gì, ta không thể làm gì, nhưng xin chàng không cần nói những lời yêu thích ta gì đó nữa, ta sẽ buồn nôn!"
"Giang Lâm Nguyệt!"
Trên trán Tống Mạch nổi đầy gân xanh, ngực phập phồng kịch liệt, đáy mắt đè nén lửa giận hừng hực: "Được, ta đi, nàng chờ, ba năm, ba năm sau ta nhất định đến cưới nàng!" Hắn đợi một đời, đợi hai đời, đợi nhiều năm như vậy, còn sợ đợi thêm ba năm nữa sao! Ba năm sau hắn cưới nàng, cho dù không chạm vào nàng, cũng không cần bị nàng châm chọc khiêu khích như vậy, nếu không hiện tại sửa miệng cưới nàng, hắn cũng không biết nàng sẽ nhìn hắn như thế nào nữa!
Hắn rống giận ra tiếng, A Thọ chớp mắt bừng tỉnh, chẳng qua là bị nam nhân đang nổi giận dọa đến, vẫn không nhúc nhích, mờ mịt nhìn Tống Mạch. Mà lúc này Tống Mạch nào còn tâm tư chú ý tới thằng bé?
Đường Hoan cũng không phát hiện A Thọ đã tỉnh, nàng khẽ cười một tiếng, vào lúc nam nhân xoay người muốn đi thì thản nhiên mở miệng: "Ngươi đi đi, ta chúc ngươi thành công. Chỉ là, ta cũng sẽ không chờ ngươi, hễ là gặp được nam nhân khiến cho ta thuận mắt lại đồng ý cưới ta, ta cũng sẽ không chút do dự gả cho hắn ta. Tống Mạch, ta là động chút tình với ngươi, nhưng đó là là bị ngươi ép bị lời âu yếm của ngươi lừa gạt, hiện tại ngươi làm cho ta biết những lời âu yếm này đều là lừa gạt người, ngươi dựa vào cái gì để cho ta khăng khăng một mực với ngươi?"
"Nàng lặp lại lần nữa." Tống Mạch lạnh mặt đi về phía nàng, ánh mắt lạnh như băng.
"Ta nói ta sẽ không chờ ngươi, sẽ không chờ kẻ dối trá hạ lưu vô lại như ngươi!" Đường Hoan lạnh lùng nhìn nam nhân đang từng bước từng bước tới gần, không những không trốn, ngược lại ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Vô lại?" Tống Mạch giơ tay lên, "Nàng đã thủy chung nhìn ta như vậy, ta đây..."
"Không cho ngươi đánh tỷ tỷ của ta!" Ngay tại lúc tay hắn sắp bắt được bả vai của Đường Hoan, A Thọ đột nhiên lồm cồm bò dậy, đại khái là quá gấp gáp, không có ngồi vững, xiêu vẹo nhào thẳng xuống dưới đất.
"A Thọ!"
Đường Hoan Tống Mạch đồng thời ra tay, Đường Hoan bởi vì gần ngay bên cạnh nên đỡ được cánh tay của A Thọ trước, tay của Tống Mạch chậm một bước đặt lên nàng, nhẵn mịn hơi lạnh. Hắn sửng sốt, nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau. Đường Hoan tránh ra trong nháy mắt, trên tay Tống Mạch không khỏi dùng sức, vừa muốn nói chuyện, A Thọ một cước đá vào ngực hắn, tiếp theo liên tục đá lên: "Không cho ngươi hung dữ với tỷ tỷ của ta!"
"Ta..."
"A Thọ!" Đường Hoan vội ôm thật chặt A Thọ vào trong lòng che chở, quay đầu nói: "Ngươi muốn trừng phạt ta, tùy ngươi nói một chỗ, ta qua tìm ngươi, xin ngươi đừng đánh ở trước mặt A Thọ, đừng dọa đến nó."
"Tỷ tỷ!" A Thọ ôm nàng oa oa khóc lớn, "Đệ không cho hắn đánh tỷ, không cho hắn đánh tỷ!"
Đường Hoan ôm người đi vòng qua, đưa lưng về nhau nam nhân dịu dàng dỗ dành.
Nhìn bóng lưng tựa như yếu ớt nhưng thực ra lại lạnh lùng từ chối người của nàng, Tống Mạch tự giễu cười: "Thì ra, ở trong mắt nàng, ta chính là người như thế."
Đường Hoan không có tiếp lời.
Nếu không thể ép hắn muốn nàng, nàng giữ hắn ở bên cạnh có ích lợi gì, cùng nhau chờ chết sao?
Binh dùng chiêu hiểm. Nếu Tống Mạch luyến tiếc nàng quyết định cưới nàng, nàng lại làm tiểu nữ nhân dịu dàng nhiệt tình của hắn, ở trong sung sướng cực hạn của hoan hảo mà kết thúc giấc mộng này. Nếu hắn trong cơn giận dữ rời đi, nàng sẽ vui vui vẻ vẻ sống những ngày còn lại, ăn ngon chơi vui, sau đó đi tìm sư phụ làm quỷ phong lưu, thuận tiện nhìn xem Diêm La vương sư phụ mới tìm được trông như thế nào, chẳng qua cũng không biết Âm phủ đã qua bao lâu rồi, có lẽ sư phụ chơi chán đối phương đã đổi chỗ rồi.
Suy nghĩ miên man, nàng cũng cười.
Nàng ác với Tống Mạch, đối với mình còn ác hơn.
Từ lúc hắn nhớ lại từng giấc từng giấc mộng, nàng đã làm xong chuẩn bị chết rồi.
Không có người muốn chết, bao gồm cả nàng. Nàng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp cố gắng sống, nhưng nàng đã không sợ chết rồi. Bởi vì sợ cũng vô dụng, nên đến vẫn sẽ đến.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Đường Hoan quay đầu nhìn lại, rơi vào trong mắt, là bóng dáng cao lớn lạnh lùng của nam nhân.
Đường Hoan do dự có cần phải nhắc nhở Tống Mạch một câu hay không, nhắc nhở hắn thật sự quyết định rời đi, còn có thể đến phòng thu chi lĩnh hai ngày tiền công.
Nhưng trong lúc nàng do dự, nam nhân đã hoàn toàn đi xa rồi, bóng dáng biến mất không thấy gì nữa.
Đường Hoan tiếc nuối cười, đeo giầy vào, ôm A Thọ vừa mới ngừng khóc đi vào nhà. Chờ xem, rốt cuộc Tống Mạch lựa chọn như thế nào, quản gia rất nhanh sẽ báo cho nàng.
Sau bữa cơm trưa là bữa cơm chiều, một ngày sắp trôi qua, Tống Mạch bên kia vẫn không có động tĩnh. Đường Hoan bảo quản gia đi xem một lần, trở về nói Tống Mạch nhốt mình ở trong phòng, ai tới gọi hắn cũng không thưa, cũng không có đi ra ăn cơm.
Bỏ đói hai bữa sao? Nghĩ đến cơ thể rắn chắc kia của Tống Mạch, Đường Hoan một chút cũng không lo lắng hắn đói bụng gặp chuyện không may.
Chỉ là ở trên giường lăn qua lộn lại ép buộc đến nửa đêm, nàng cũng không có chút buồn ngủ nào. Nhìn xem A Thọ đang ngủ say bên cạnh, Đường Hoan sợ ầm ỹ đến thằng bé, xách giày lặng lẽ ra gian phụ, tiếp tục lăn qua lộn lại, trong lòng lôi Tống Mạch ra mắng trăm ngàn lần. Nam nhân chết tiệt này, rốt cuộc là đi hay ở lại, không thể cho câu thống khoái sao?
Lúc mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng không biết là lúc nào.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ tỉnh tỉnh, nên rời giường rồi."
Dường như chỉ vừa mới ngủ, A Thọ đã ở bên cạnh gọi nàng rồi.
Đường Hoan dụi dụi mắt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên sắc trời đã sáng choang rồi, A Thọ đã mặc quần áo lên người rồi. Nàng ngáp một cái, xoa xoa đầu thằng bé: "A Thọ ngoan lắm, hôm nay tự mình mặc quần áo, không có chờ tỷ tỷ giúp đỡ."
A Thọ lắc đầu, cúi đầu chơi thứ gì đó ở trong tay: "Không phải đệ mặc, là Tống đại ca giúp đệ mặc." Nói xong, hình như nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, có chút thấp thỏm nhìn nàng: "Tỷ tỷ, huynh ấy nói với đệ, ngày hôm qua hai người là đang chơi trò chơi cãi nhau, không phải thực sự cãi nhau, là thật vậy chăng?"
Đường Hoan há to miệng. Tống Mạch đã tới rồi? Sao nàng không nghe thấy?
Mãi sau đó, cuối cùng nàng mới phát hiện mình nằm ở gian trong rồi.
A Thọ thấy nàng không nói lời nào, đưa món đồ chơi mới trong tay cho nàng: "Tỷ tỷ tỷ xem, hắn nói hắn thua, đây là lễ vật đền bù, bởi vì dọa đến đệ, bèn đem lễ vật này đến cho đệ."
Đường Hoan cúi đầu.
Trong lòng bàn tay trắng mềm của A Thọ, nâng một cái đèn lồng bằng trúc tinh xảo khéo léo, lớn hơn quả hạch đào[1], nhỏ hơn quả đào.
Không có tô màu không có tranh chữ, đơn giản không thể đơn giản hơn, lại làm cho nàng nhìn đến nhập thần. Dường như, đây là một lần tay nghề kém nhất của hắn?
Cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động.
Đường Hoan ngẩng đầu.
Tống Mạch lạnh lùng đứng ở cửa, không có nhìn nàng, ánh mắt trực tiếp dừng ở trên người A Thọ: "Tiểu thiếu gia, đi, ta mang cậu đi chơi."
"Ừm!" A Thọ cất món đồ chơi của mình xong, vui vẻ chạy qua.
"Đợi chút!" Mắt thấy Tống Mạch sắp đi, Đường Hoan tò mò gọi hắn lại: "Tống Mạch, chàng, chàng quyết định cưới … cưới ta rồi?"
Tống Mạch cũng không quay đầu lại: "Không cưới, từ giờ trở đi, ta chỉ là cận vệ của tiểu thiếu gia. Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng nữa." Nói xong ôm A Thọ rời đi.
Trên giường, Đường Hoan thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu sẫm!
Thực không chạm vào nàng, tối hôm qua vì sao còn ôm nàng đi vào? Thực chỉ là hộ vệ, ai cho hắn lá gan đi vào khuê phòng của nàng?
Da mặt thật sự là càng ngày càng dầy rồi!
[1] Hay còn gọi là quả óc chó
Tống Mạch hoảng sợ buông lỏng tay ra.
Bây giờ hắn chỉ muốn làm hộ vệ của nàng, thời khắc đi theo bên cạnh nàng, không định làm trượng phu của nàng, không định động phòng cùng nàng.
Hắn kinh ngạc không nói lời nào, Đường Hoan nhẹ nhàng đá ngực hắn một cái, quay đầu e thẹn nói: "Sao vậy, vui mừng đến choáng váng?"
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Tống Mạch không biết nên mở miệng như thế nào, cho đến khi nàng hoài nghi nhìn sang, hắn mới do dự hỏi: "Ngày mai, có phải quá nhanh hay không?"
Đường Hoan cúi đầu, ngón tay cuốn vạt áo chơi: "Là hơi nhanh, căn bản không đủ để chuẩn bị, vậy…. vậy cuối tháng đi. Chàng, chàng người này thích bắt nạt người, sớm ngày thành thân, ta cũng sớm ngày... đường đường chính chính mà… cho chàng, chàng bớt phải lén la lén lút, dẫn đến sự cố gì. Trước hôn nhân mất trinh có thai, vẫn là không tốt, sinh sau cưới, quang minh chính đại."
"Nàng, nàng muốn sinh con cho ta?" Tống Mạch khiếp sợ quên cả hôn sự.
"Chàng đã đối với ta như vậy rồi, không sinh cho chàng thì sinh cho ai?" Đường Hoan liếc hắn một cái, cúi đầu sờ sờ tay nhỏ bé của A Thọ, ánh mắt dịu dàng: "A Thọ vẫn nói không có trẻ con làm bạn cùng nó. Bây giờ chúng ta thành thân, sang năm mà nói, chắc hẳn có thể thêm một cháu ngoại trai nhỏ cho thằng bé, hoặc cháu ngoại gái nhỏ." Thanh âm càng ngày càng thấp, tất cả đều là thẹn thùng của nữ nhân.
Nàng muốn sinh con trai sinh con gái cho hắn.
Trong lòng Tống Mạch ngũ vị tạp trần. Hắn cao hứng, yêu nàng mấy đời, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đề cập tới tương lai của hai người. Nhưng hắn lại sợ hãi, sợ bọn họ không đi đến được ngày đó. Một lần hai lần là trùng hợp, trí nhớ lại có ba đoạn đứt rời, còn đều là đoạn cho đến sau khi hoan hảo lần đầu tiên, Tống Mạch gần như có thể khẳng định, nếu hắn muốn nàng, hắn lập tức sẽ bắt đầu một vòng chờ đợi khác.
Hắn không dám muốn, cũng không thể muốn.
Nhưng hắn nên giải thích với nàng như thế nào? "Chàng đang lo lắng cái gì?" Đường Hoan giương mắt nhìn hắn, nhìn nhau một lát, nàng dịu dàng thương lượng với hắn: "Tống Mạch, ta biết chàng suy nghĩ cái gì, chàng yên tâm, ta không chê chàng nghèo, lại càng sẽ không để chàng ở rể. Chẳng qua là, chàng cũng thấy đấy, Bây giờ A Thọ còn nhỏ, ta thật sự không bỏ xuống được thằng bé. Như vậy đi, sau khi chàng và ta thành thân ở tại Giang gia trước, chờ A Thọ trưởng thành, chúng ta đến nhà chàng cũng được, ở trong thành mua một chỗ ở khác cũng được, ta đều vui vẻ theo chàng, được không? Mấy năm này, ấm ức chàng trước một chút... Tống Mạch, chàng bằng lòng không?"
Tống Mạch không dám nhìn nàng.
Nàng càng nói, hắn lại càng áy náy.
"Lâm Nguyệt, ta, ta không vội, ta có thể chờ nàng, chờ A Thọ trưởng thành, ta lại cưới nàng." A Thọ lớn lên còn có mười mấy năm, đủ cho hắn xác định rồi.
Đường Hoan xì một tiếng bật cười, ra vẻ tức giận đá hắn: "Chàng nói lời ngốc nghếch gì vậy? Bây giờ ta mười tám tuổi đã là gái lỡ thì rồi, thực sự chờ mười mấy năm sau mới thành thân, ta … ta sợ mình sẽ không sinh được con. Tống Mạch, nếu chàng thích ta, sẵn lòng che chở ta, vậy việc này hãy nghe theo ta làm chủ, ta đi xem ngày, trong tháng này nếu là có ngày tốt, chúng ta lập tức thành thân."
Tống Mạch biết, hắn không thể tiếp tục cam chịu nữa, nếu không đêm động phòng không chạm vào nàng, nàng sẽ càng hận hắn.
Hắn cầm tay nàng, có chút cầu xin nhìn nàng: "Lâm Nguyệt, ta, nàng cho ta thêm vài năm, chờ ta chứng minh mình có bản lĩnh, cũng đủ để xứng với nàng, ta lại cưới nàng, được không? Nàng yên tâm, ta biết làm buôn bán, ta cũng có thể đọc sách làm quan, nàng chỉ bất cứ cái gì cũng được, chờ ta trở nên nổi bật rồi, ta nhất định cưới nàng." Trừ điều này, hắn cũng không nghĩ ra được lý do kéo dài khác nữa.
Ánh mắt Đường Hoan kinh ngạc, dần dần lạnh xuống: "Xứng đôi với ta? Chẳng lẽ chàng cảm thấy bây giờ chàng không xứng với ta? Một khi đã như vậy, vì sao chàng còn dám can đảm làm loại chuyện đó với ta? Khi đó, sao chàng không nghĩ tới chàng không xứng với ta?"
Tống Mạch kiên trì giải thích: "Không phải, ta là lo người ngoài nói như vậy..."
Đường Hoan kéo kéo khóe miệng: "Chàng cũng biết, ta không quan tâm người khác nói gì."
Tống Mạch rủ mắt, nhẫn tâm nói dối: "Ta … ta để ý, ta không muốn để cho người khác nói ta là “ăn cơm mềm”."
Lần này, không ai trả lời hắn. Tống Mạch giương mắt nhìn lại, phát hiện nàng đang nhìn trời xa đến ngẩn người, trong mắt không có hoài nghi không có thương tâm không có chất vấn, chỉ có bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh, không có mảy may một chút tình cảm.
Hắn nắm chặt tay nàng: "Nàng đừng như vậy, nàng cũng biết ta đối với nàng là thật lòng."
Đường Hoan cười cười, gật gật đầu, nhìn về phía hắn: "Phải, ta biết, Tống Mạch, chàng đối với ta tốt lắm. Một khi đã như vậy, chàng đi đi, rời khỏi Giang gia, dựa vào bản thân chàng, đọc sách cũng được buôn bán cũng được, chàng đi chứng minh bản thân chàng đi, chờ đến khi chàng công thành danh toại thì lại đến cưới ta."
Tống Mạch không thể tin nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm khẽ run: "Nàng, nàng đuổi ta đi?" Hắn vất vả lắm mới tìm được nàng!
Đường Hoan một lần nữa dựa vào trên ghế dựa, tùy ý lật một tờ sổ sách: "Ta làm sao nỡ đuổi chàng đi? Là chính chàng nói. Chàng không đi, ở lại Giang gia chứng minh bản thân như thế nào? Dùng tiền của ta làm buôn bán sao? Hay là để cho ta cung cấp cho chàng thi khoa cử? Hay là để cho ta không danh không phận cho chàng bắt nạt cho chàng vui đùa? Đương nhiên, chàng không cưới ta lại không muốn đi cũng được, ai bảo ta không đánh lại chàng ai bảo ta đã bị chàng chiếm hết tiện nghi? Là tự ta không có gan chết, đáng đời bị người coi thường, ngay cả vội vàng lập gia đình người ta cũng không muốn cưới."
"Nàng thấy ta chính là như vậy? Ở trong mắt nàng Tống Mạch ta chính là người như vậy?" Tống Mạch chậm rãi đứng lên, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào nàng.
"Bằng không thì thế nào?" Đường Hoan không chút nào sợ sệt nhìn lại hắn: "Tống Mạch, nếu chàng chỉ muốn làm hộ viện cả đời, vậy xin chàng hãy tôn trọng ta, đừng chạm vào ta nữa. Nếu chàng muốn ta làm nữ nhân của chàng, chàng lập tức cưới ta, muốn quang minh chính đại. Nếu chàng sợ lời ra tiếng vào người khác, vậy chàng hãy đi chứng minh bản thân chàng. Ta nói như vậy, có lỗi sao? Ta là nữ nhân, nam nhân ta muốn gả phải đội trời đạp đất, mà không phải một hộ viện hèn nhát ngoài miệng nói yêu ta lại chỉ biết lén lén lút lút cùng ta lêu lổng! Tống Mạch, nếu chàng chỉ muốn chiếm ta mà không cho ta danh phận gì, ta không thể làm gì, nhưng xin chàng không cần nói những lời yêu thích ta gì đó nữa, ta sẽ buồn nôn!"
"Giang Lâm Nguyệt!"
Trên trán Tống Mạch nổi đầy gân xanh, ngực phập phồng kịch liệt, đáy mắt đè nén lửa giận hừng hực: "Được, ta đi, nàng chờ, ba năm, ba năm sau ta nhất định đến cưới nàng!" Hắn đợi một đời, đợi hai đời, đợi nhiều năm như vậy, còn sợ đợi thêm ba năm nữa sao! Ba năm sau hắn cưới nàng, cho dù không chạm vào nàng, cũng không cần bị nàng châm chọc khiêu khích như vậy, nếu không hiện tại sửa miệng cưới nàng, hắn cũng không biết nàng sẽ nhìn hắn như thế nào nữa!
Hắn rống giận ra tiếng, A Thọ chớp mắt bừng tỉnh, chẳng qua là bị nam nhân đang nổi giận dọa đến, vẫn không nhúc nhích, mờ mịt nhìn Tống Mạch. Mà lúc này Tống Mạch nào còn tâm tư chú ý tới thằng bé?
Đường Hoan cũng không phát hiện A Thọ đã tỉnh, nàng khẽ cười một tiếng, vào lúc nam nhân xoay người muốn đi thì thản nhiên mở miệng: "Ngươi đi đi, ta chúc ngươi thành công. Chỉ là, ta cũng sẽ không chờ ngươi, hễ là gặp được nam nhân khiến cho ta thuận mắt lại đồng ý cưới ta, ta cũng sẽ không chút do dự gả cho hắn ta. Tống Mạch, ta là động chút tình với ngươi, nhưng đó là là bị ngươi ép bị lời âu yếm của ngươi lừa gạt, hiện tại ngươi làm cho ta biết những lời âu yếm này đều là lừa gạt người, ngươi dựa vào cái gì để cho ta khăng khăng một mực với ngươi?"
"Nàng lặp lại lần nữa." Tống Mạch lạnh mặt đi về phía nàng, ánh mắt lạnh như băng.
"Ta nói ta sẽ không chờ ngươi, sẽ không chờ kẻ dối trá hạ lưu vô lại như ngươi!" Đường Hoan lạnh lùng nhìn nam nhân đang từng bước từng bước tới gần, không những không trốn, ngược lại ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Vô lại?" Tống Mạch giơ tay lên, "Nàng đã thủy chung nhìn ta như vậy, ta đây..."
"Không cho ngươi đánh tỷ tỷ của ta!" Ngay tại lúc tay hắn sắp bắt được bả vai của Đường Hoan, A Thọ đột nhiên lồm cồm bò dậy, đại khái là quá gấp gáp, không có ngồi vững, xiêu vẹo nhào thẳng xuống dưới đất.
"A Thọ!"
Đường Hoan Tống Mạch đồng thời ra tay, Đường Hoan bởi vì gần ngay bên cạnh nên đỡ được cánh tay của A Thọ trước, tay của Tống Mạch chậm một bước đặt lên nàng, nhẵn mịn hơi lạnh. Hắn sửng sốt, nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau. Đường Hoan tránh ra trong nháy mắt, trên tay Tống Mạch không khỏi dùng sức, vừa muốn nói chuyện, A Thọ một cước đá vào ngực hắn, tiếp theo liên tục đá lên: "Không cho ngươi hung dữ với tỷ tỷ của ta!"
"Ta..."
"A Thọ!" Đường Hoan vội ôm thật chặt A Thọ vào trong lòng che chở, quay đầu nói: "Ngươi muốn trừng phạt ta, tùy ngươi nói một chỗ, ta qua tìm ngươi, xin ngươi đừng đánh ở trước mặt A Thọ, đừng dọa đến nó."
"Tỷ tỷ!" A Thọ ôm nàng oa oa khóc lớn, "Đệ không cho hắn đánh tỷ, không cho hắn đánh tỷ!"
Đường Hoan ôm người đi vòng qua, đưa lưng về nhau nam nhân dịu dàng dỗ dành.
Nhìn bóng lưng tựa như yếu ớt nhưng thực ra lại lạnh lùng từ chối người của nàng, Tống Mạch tự giễu cười: "Thì ra, ở trong mắt nàng, ta chính là người như thế."
Đường Hoan không có tiếp lời.
Nếu không thể ép hắn muốn nàng, nàng giữ hắn ở bên cạnh có ích lợi gì, cùng nhau chờ chết sao?
Binh dùng chiêu hiểm. Nếu Tống Mạch luyến tiếc nàng quyết định cưới nàng, nàng lại làm tiểu nữ nhân dịu dàng nhiệt tình của hắn, ở trong sung sướng cực hạn của hoan hảo mà kết thúc giấc mộng này. Nếu hắn trong cơn giận dữ rời đi, nàng sẽ vui vui vẻ vẻ sống những ngày còn lại, ăn ngon chơi vui, sau đó đi tìm sư phụ làm quỷ phong lưu, thuận tiện nhìn xem Diêm La vương sư phụ mới tìm được trông như thế nào, chẳng qua cũng không biết Âm phủ đã qua bao lâu rồi, có lẽ sư phụ chơi chán đối phương đã đổi chỗ rồi.
Suy nghĩ miên man, nàng cũng cười.
Nàng ác với Tống Mạch, đối với mình còn ác hơn.
Từ lúc hắn nhớ lại từng giấc từng giấc mộng, nàng đã làm xong chuẩn bị chết rồi.
Không có người muốn chết, bao gồm cả nàng. Nàng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp cố gắng sống, nhưng nàng đã không sợ chết rồi. Bởi vì sợ cũng vô dụng, nên đến vẫn sẽ đến.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Đường Hoan quay đầu nhìn lại, rơi vào trong mắt, là bóng dáng cao lớn lạnh lùng của nam nhân.
Đường Hoan do dự có cần phải nhắc nhở Tống Mạch một câu hay không, nhắc nhở hắn thật sự quyết định rời đi, còn có thể đến phòng thu chi lĩnh hai ngày tiền công.
Nhưng trong lúc nàng do dự, nam nhân đã hoàn toàn đi xa rồi, bóng dáng biến mất không thấy gì nữa.
Đường Hoan tiếc nuối cười, đeo giầy vào, ôm A Thọ vừa mới ngừng khóc đi vào nhà. Chờ xem, rốt cuộc Tống Mạch lựa chọn như thế nào, quản gia rất nhanh sẽ báo cho nàng.
Sau bữa cơm trưa là bữa cơm chiều, một ngày sắp trôi qua, Tống Mạch bên kia vẫn không có động tĩnh. Đường Hoan bảo quản gia đi xem một lần, trở về nói Tống Mạch nhốt mình ở trong phòng, ai tới gọi hắn cũng không thưa, cũng không có đi ra ăn cơm.
Bỏ đói hai bữa sao? Nghĩ đến cơ thể rắn chắc kia của Tống Mạch, Đường Hoan một chút cũng không lo lắng hắn đói bụng gặp chuyện không may.
Chỉ là ở trên giường lăn qua lộn lại ép buộc đến nửa đêm, nàng cũng không có chút buồn ngủ nào. Nhìn xem A Thọ đang ngủ say bên cạnh, Đường Hoan sợ ầm ỹ đến thằng bé, xách giày lặng lẽ ra gian phụ, tiếp tục lăn qua lộn lại, trong lòng lôi Tống Mạch ra mắng trăm ngàn lần. Nam nhân chết tiệt này, rốt cuộc là đi hay ở lại, không thể cho câu thống khoái sao?
Lúc mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng không biết là lúc nào.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ tỉnh tỉnh, nên rời giường rồi."
Dường như chỉ vừa mới ngủ, A Thọ đã ở bên cạnh gọi nàng rồi.
Đường Hoan dụi dụi mắt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên sắc trời đã sáng choang rồi, A Thọ đã mặc quần áo lên người rồi. Nàng ngáp một cái, xoa xoa đầu thằng bé: "A Thọ ngoan lắm, hôm nay tự mình mặc quần áo, không có chờ tỷ tỷ giúp đỡ."
A Thọ lắc đầu, cúi đầu chơi thứ gì đó ở trong tay: "Không phải đệ mặc, là Tống đại ca giúp đệ mặc." Nói xong, hình như nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, có chút thấp thỏm nhìn nàng: "Tỷ tỷ, huynh ấy nói với đệ, ngày hôm qua hai người là đang chơi trò chơi cãi nhau, không phải thực sự cãi nhau, là thật vậy chăng?"
Đường Hoan há to miệng. Tống Mạch đã tới rồi? Sao nàng không nghe thấy?
Mãi sau đó, cuối cùng nàng mới phát hiện mình nằm ở gian trong rồi.
A Thọ thấy nàng không nói lời nào, đưa món đồ chơi mới trong tay cho nàng: "Tỷ tỷ tỷ xem, hắn nói hắn thua, đây là lễ vật đền bù, bởi vì dọa đến đệ, bèn đem lễ vật này đến cho đệ."
Đường Hoan cúi đầu.
Trong lòng bàn tay trắng mềm của A Thọ, nâng một cái đèn lồng bằng trúc tinh xảo khéo léo, lớn hơn quả hạch đào[1], nhỏ hơn quả đào.
Không có tô màu không có tranh chữ, đơn giản không thể đơn giản hơn, lại làm cho nàng nhìn đến nhập thần. Dường như, đây là một lần tay nghề kém nhất của hắn?
Cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động.
Đường Hoan ngẩng đầu.
Tống Mạch lạnh lùng đứng ở cửa, không có nhìn nàng, ánh mắt trực tiếp dừng ở trên người A Thọ: "Tiểu thiếu gia, đi, ta mang cậu đi chơi."
"Ừm!" A Thọ cất món đồ chơi của mình xong, vui vẻ chạy qua.
"Đợi chút!" Mắt thấy Tống Mạch sắp đi, Đường Hoan tò mò gọi hắn lại: "Tống Mạch, chàng, chàng quyết định cưới … cưới ta rồi?"
Tống Mạch cũng không quay đầu lại: "Không cưới, từ giờ trở đi, ta chỉ là cận vệ của tiểu thiếu gia. Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng nữa." Nói xong ôm A Thọ rời đi.
Trên giường, Đường Hoan thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu sẫm!
Thực không chạm vào nàng, tối hôm qua vì sao còn ôm nàng đi vào? Thực chỉ là hộ vệ, ai cho hắn lá gan đi vào khuê phòng của nàng?
Da mặt thật sự là càng ngày càng dầy rồi!
[1] Hay còn gọi là quả óc chó
Danh sách chương