Tống Duyên Bình ở kinh thành tạo thành hai lần oanh động.

Một lần là ông ta thiếu niên phong hầu, đường làm quan rộng mở vó ngựa mạnh mẽ. Một lần là ông ta trung niên cưới tiếp, uyên ương chết thảm ôm hận chết.

Hơn hai mươi năm trước, Tống Duyên Bình còn trẻ anh dũng, hai mươi tuổi đã thụ phong Trấn Bắc tướng quân, dẫn binh xuất chiến Hung Nô, thu phục Thanh thành cứ điểm quan trọng của Bắc tuyến. Quân địch liên tiếp bại lui, Tống Duyên Bình dẫn binh truy kích ngàn dặm, tổng cộng chém chín vạn tám ngàn quân địch, khiến cho Hung Nô lui tới Mạc Bắc, nhuệ khí đại giảm, Bắc cảnh cũng trong mấy chục năm không lo.

Tin chiến thắng truyền tới Kinh thành, long nhan cực kỳ vui mừng, phong Tống Duyên Bình làm Định Bắc hầu, thế tập võng thế[1].

[1] thế tập võng thế: cha truyền con nối không thay thế

Tống Duyên Bình chiến thắng trở về, đi cùng còn có một vị nữ tử khuynh thành, tên là Mục Doanh, chính là con gái của nguyên tướng thủ Thanh thành, trốn khỏi thành gặp nạn, được Tống Duyên Bình cứu. Tướng quân tư thế oai hùng bừng bừng, mỹ nhân mảnh mai đáng thương, hai người vừa gặp đã thương, sau khi về Kinh Tống Duyên Bình long trọng cưới Mục Doanh làm vợ.

Vợ chồng mới cưới tất nhiên là nùng tình mật ý, như keo như sơn.

Đáng tiếc Mục Doanh chậm chạp không thể mang thai. Mong mỏi một năm ba năm năm năm, Tống Duyên Bình từ ban đầu dịu dàng an ủi dần dần biến thành mặt ủ mày chau.

Trượng phu không có ý nạp thiếp, Mục Doanh lại càng ngày càng bất an. Bà ta tin tưởng tấm lòng của trượng phu đối với mình, nhưng cũng biết ông rất coi trọng con nối dõi.

Có lần Mục Doanh đi chùa dâng hương cầu tử, trên đường trở về gặp được một đôi cha và con gái chạy nạn, lão hán mắt thấy sẽ phải tắt thở rồi, nông nữ khóc thê thảm bất lực. Nhìn bọn họ, Mục Doanh nghĩ tới phụ thân chết trận của bà ta, nhất thời mềm lòng, phân phó hạ nhân mang hai cha con về Hầu phủ bố trí ổn thoả, tìm thầy hỏi thuốc. Lão hán phúc mỏng, không đợi lang trung vào cửa đã đi rồi, Mục Doanh tỏ ý bảo hạ nhân an táng bình thường.

Nông nữ nhìn tận mắt phụ thân nhập thổ vi an, khóc lớn một hồi, sau đó chỉnh trang chỉnh tề dập đầu tạ ơn Mục Doanh. Mục Doanh lúc này mới phát hiện nông nữ vậy mà có chút tư sắc. Kém bà ta khi còn trẻ, cũng không bằng bà ta bây giờ, nhưng nông nữ có tuổi trẻ mà bà ta cũng không nhặt lại được nữa. Nắm chặt khăn tay, Mục Doanh cắn răng đặt quyết tâm.

Bà chậm chạp không mang thai, vì hương khói của Tống gia, trượng phu sớm muộn gì cũng sẽ thu người. Như vậy, so với tự ông ta tìm, không bằng bà đưa cho ông ta một người, vừa có thể lấy lòng ông ta, còn có thể khiến cho ông ta sinh lòng áy náy.

Cho nên, chờ sau khi Tống Duyên Bình đánh giặc trở về, Mục Doanh chủ động đề nghị bảo Tống Duyên Bình nạp nông nữ làm thiếp.

Tống Duyên Bình thương yêu ái thê liên tục từ chối, sau thấy thê tử kiên trì, bèn thu dùng nông nữ, chỉ là không có cho nàng ấy thân phận thiếp thất, chỉ làm thông phòng sai bảo. Hơn nữa Tống Duyên Bình thu người là vì con nối dõi, bình thường số lần đến trong phòng của nông nữ cũng không nhiều, đa phần thời gian vẫn là ở cùng Mục Doanh.

Nhưng Mục Doanh vẫn là ngày càng gầy yếu, sau khi biết được nông nữ mang thai, lại cơm nước không màng, mày rủ sầu bi ta thấy tiếc thương.

Tống Duyên Bình tìm mọi cách an ủi đều vô dụng, dằn lòng, an ủi thê tử, nói nếu nông nữ sinh là con trai, ông ta sẽ bỏ mẹ giữ con, đứa nhỏ giao cho bà ta nuôi nấng. Tống gia có hậu rồi, về sau ông ta không bao giờ nạp thiếp thất nữa, toàn tâm toàn ý đối với bà.

Mục Doanh rưng rưng khuyên ông ta không cần như vậy, khuyên vài lần thấy Tống Duyên Bình không nghe, bèn tuỳ ông ta đi. Mười tháng sau, Tống Duyên Bình đưa một nam anh trắng trẻo mập mạp đến trước mặt bà, nói về sau đây chính là con trai ruột của bà. Mục Doanh cuối cùng cũng dần dần khôi phục lại, không hỏi nông nữ đi chỗ nào, cũng không có hỏi trượng phu vì sao đột nhiên xử trí một đám hạ nhân.

Nam anh có khuôn mặt giống cha, Tống Duyên Bình đặt tên cho nó là Tống Mạch.

Mới đầu Mục Doanh cũng muốn nuôi đứa nhỏ như con ruột, nhưng ánh mắt đứa nhỏ này giống nông nữ kia như đúc, mỗi khi nhìn thấy, bà cũng sẽ nhớ lại sự thật trượng phu thề non hẹn biển đã từng triền miên ôn tồn cùng nông nữ, hơn nữa đứa nhỏ đối với bà lạnh lùng thờ ơ, luôn dùng một loại ánh mắt âm u nhìn bà, lòng của bà ta liền ớn lạnh.

Tống Duyên Bình đối với đứa con của nông nữ này không có tình cảm gì, thấy thê tử rõ ràng không thích Tống Mạch, thì cũng rất ít quản giáo. Sau khi ông ta phát hiện trong mắt con trai có lệ khí rõ ràng không hợp với số tuổi của nó, lại càng không vui, đưa Tống Mạch năm ấy năm tuổi đến thôn trang sống một mình, bên cạnh chỉ có hạ nhân hầu hạ.

Đưa Tống Mạch đi không lâu, Mục Doanh mang thai, năm sau sinh hạ một đứa con trai.

Tống Duyên Bình vui mừng quá đỗi, lúc này đã muốn báo lên trên xin phong ấu tử làm thế tử, sau đó mới bỗng dưng nhớ tới, Tống Mạch là ghi dưới tên thê tử, ở trong mắt người ngoài, Tống Mạch chính là trưởng tử của Tống gia. Triều đại trọng đích trọng trưởng, không có lý do thích hợp, cho dù Tống Mạch tầm thường bất tài, vị trí thế tử cũng là của hắn.

Nhưng ấu tử mới là đứa nhỏ ông ta cùng ái thê mong mỏi nhiều năm, làm sao ông ta có thể đưa tước vị mình kiếm được cho con trai của một nông nữ ti tiện? Tống Duyên Bình căm tức trong lòng.

Mục Doanh “lương thiện hiểu ý người” an ủi ông ta, nói hai đứa nhỏ là huynh đệ ruột, ai làm thế tử cũng được, chỉ cần tương lai Tống Mạch chịu quan tâm đệ đệ một hai là được, lại khuyên trượng phu đón Tống Mạch trở về, để cho hai đứa nhỏ ở chung nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm huynh đệ. Tống Duyên Bình sợ nhất là thê tử luẩn quẩn trong lòng, bây giờ thê tử không cần vị trí thế tử, ông ta thở phào nhẹ nhõm, phái người dẫn Tống Mạch trở lại.

Tống Mạch về phủ không lâu, trong đám hạ nhân dần dần có lời đồn về thế tử, nói hầu gia chậm chạp không xin phong thế tử, chính là đang đợi nhị thiếu gia lớn lên.

Mục Doanh bên ngoài trách cứ những hạ nhân này, trong bụng cũng là ủng hộ, đồng thời khi lời đồn càng phát triển càng mạnh mẽ, sắp xếp ra một trò hay.

Bà ta để cho Tống Mạch mười tuổi dẫn đệ đệ ba tuổi đến bên hồ chơi, Tống Mạch mặt không chút thay đổi đồng ý, dẫn đệ đệ đi về phía hồ, phía sau là đám nha hoàn bà tử Mục Doanh sắp xếp. Đi đến bên hồ, nhị thiếu gia muốn xem cá, Tống Mạch để cho nha hoàn dẫn đệ đệ xem, hắn ở bên hồ thờ ơ lạnh nhạt. Nhìn nhìn, đột nhiên có người dùng sức đẩy hắn về phía chỗ nhị thiếu gia, không đợi Tống Mạch đụng vào, nha hoàn ôm nhị thiếu gia "rơi" vào trong hồ trước, giơ nhị thiếu gia ướt đẫm cả người đang oa oa khóc lớn la to đại thiếu gia đẩy người. Tống Mạch cười lạnh, thật sự nhào tới, ba người cùng nhau chìm vào trong nước.

Ngắn ngủn trong một tháng, phủ Định Bắc Hầu gà bay chó sủa.

Nhị thiếu gia đuối nước mà chết, Hầu phu nhân hộc máu bỏ mình, hầu gia giận tím mặt, đại thiếu gia rời nhà trốn đi tung tích không rõ.

Mà Tống Duyên Bình nhìn thấy trưởng tử lần nữa, là vào lúc Thánh thượng phong thưởng khi bình định tướng sĩ Tây Nam làm phản, năm ấy Tống Mạch mười tám tuổi bởi vì công lao đứng đầu thụ phong nhất đẳng thị vệ. Tống Duyên Bình khiếp sợ cực kỳ, ngay tại chỗ nhận mặt, Tống Mạch cũng không phủ nhận, chỉ thanh minh cho mình lúc Tống Duyên Bình hắt nước bẩn lên người hắn. Thánh thượng đích thân khuyên giải, Tống Mạch quay về Hầu phủ, chỉ là quan hệ phụ tử vẫn lạnh cứng như trước.

Người ngoài thì khen hổ phụ không sinh khuyển tử, Tống Duyên Bình lại hận không thể tự tay giết nghiệt súc hại chết thê nhi của ông ta này!

Ông ta cũng thật sự động thủ rồi, nhưng mà chính Tống Mạch có võ công tốt, bên người lại có hộ vệ trung thành tài giỏi, thủ hạ ông ta phái đi ám sát đều lấy thảm bại mà kết thúc.

Không cam lòng giao Hầu phủ vào tay Tống Mạch, Tống Duyên Bình quyết định sinh con trai một lần nữa, dù sao bây giờ danh tiếng bất hiếu của Tống Mạch đã truyền ra ngoài, ngay cả bản thân Tống Mạch cũng không phản bác, thánh thượng cho dù thiên vị hắn, cũng không thể gạt bỏ sổ con ông ta xin thế tử khác.

Tống Mạch cũng không thèm để ý vị trí thế tử, vào lúc Tống Duyên Bình chọn người tìm kiếm kế thất thích hợp, hắn tiếp nhận ấn Trấn Bắc tướng quân đi trấn thủ Thanh thành.

Hai năm sau, hắn về kinh lĩnh thưởng, vừa vặn gặp phải Tống Duyên Bình cưới tiếp.

~

Có chút mặt ngoài sống vẫn phải làm, nếu gặp phải, Tống Mạch quyết định uống xong rượu mừng rồi mới đi.

Trở lại trong viện của mình nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai luyện công buổi sáng kết thúc, Tống Mạch cuối cùng cũng có lòng dạ hỏi thăm chuyện của Hầu phu nhân mới đảm nhiệm: "Là nhà ai?" Tống Duyên Bình đường đường là Định Bắc hầu gia, tuổi đã hơn bốn mươi cũng không coi là già, có lẽ có rất nhiều người mong muốn tới kết thân.

"Bẩm tướng quân, là Thất cô nương của Vĩnh Xương bá phủ." Chu Dật là người hầu cận đắc lực của hắn, hôm qua sau khi về phủ đã hỏi thăm sự việc rõ ràng rồi.

"Thất cô nương?" Tống Mạch suy nghĩ một lát, nhớ lại một lần tình huống của tất cả những khuê tú những năm này sưu tập ở Kinh thành, "Ta nhớ rõ Lục gia chỉ có hai cô nương con vợ cả, đều đã gả ra ngoài, còn lại bốn người đều là thứ xuất, làm sao lại thêm một Thất cô nương?"

Trong lòng Chu Dật kính nể trí nhớ siêu quần của tướng quân, bức hoạ của các cô nương Lục gia vẫn là hai năm trước trình lên cho tướng quân xem qua, vốn tưởng rằng tướng quân chỉ là tùy ý nhìn mặt, không nghĩ tới thời gian trôi qua dài như vậy, tướng quân “trăm công nghìn việc” vậy mà còn nhớ rõ việc vặt bậc này. Lúc này nghe tướng quân hỏi, lập tức giải thích ngắn gọn: "Năm đó khi Vĩnh Xương bá du lịch bên ngoài nuôi một ngoại thất, ngoại thất khó sinh sinh Thất cô nương, bởi vì bát tự là mệnh khắc phụ khắc mẫu, vẫn không có đón về. Tháng trước lão phu nhân của Bá phủ biết được việc này, phái người đón Thất cô nương về phủ, lúc sắp vào kinh ngựa bị giật mình, vừa vặn được hầu gia gặp phải, trở về không lâu thì định thân."

Trên mặt Tống Mạch hiện lên châm chọc: "Ông ta cũng là làm quen chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân”."

Chu Dật suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra một bức họa: "Tướng quân, ngài từng nói để cho bọn họ lưu ý khuê tú mới xuất hiện ở kinh thành, đây là bức hoạ vị Thất cô nương kia, còn chưa kịp đưa tới Thanh thành, chúng ta đã trở lại rồi."

Tống Mạch nhận lấy, ánh mắt lại quăng về phía xa xa.

Trên đời có nhiều nữ nhân như vậy, phân tán ở những địa phương khác nhau, hắn không biết sẽ gặp "nàng" ở nơi nào, chỉ có thể lưu ý động tĩnh xung quanh trước.

Trước hết tìm được nàng, chuyện khác, sau khi gặp được người lại hỏi.

Thu hồi tầm mắt, không chút để ý ở bức họa ra.

Nam nhân khẽ híp mắt, sau khi nhìn chằm chằm người trên bức hoạ một hồi lâu, trầm giọng dặn dò Chu Dật: "Phái người đến bãi tha ma, chiếu theo dáng người màu da của Thất cô nương này, tìm một xác nữ mới chết mang về." Lại thấp giọng dặn dò một hồi.

Chu Dật kinh ngạc, thấy Tống Mạch mặc dù nói những lời đại nghịch bất đạo, trên mặt vẫn là lạnh lùng hờ hững, y cũng trấn định xuống rất nhanh: "Tướng quân yên tâm."

Đợi Chu Dật rời đi, ánh mắt Tống Mạch lại rơi xuống bức hoạ trong tay, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như muốn xuyên qua bức tranh giấy mỏng manh kia.

~

Cưới vợ lần nữa, Tống Duyên Bình sớm không còn kích động ngây ngô của năm đó nữa, đời này ông ta thật lòng yêu duy nhất chỉ có Mục Doanh, nếu không phải không cam lòng giao Hầu phủ cho Tống Mạch, ông ta sẽ không cưới nữa.

Đón dâu bái thiên địa, tiễn bước một đám tân khách, ông ta hơi say mà trở về tân phòng.

Vào cửa, đã thấy Thất cô nương của Vĩnh Xương bá phủ, Lục Thư Ninh, một tiểu cô nương vừa mới cập kê, nhút nhát dẫn nha hoàn tới đây đón, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn ông ta, chỉ lộ ra gò má đỏ rực cùng một đoạn cổ thon dài trắng nõn, xinh đẹp động lòng người.

Cổ họng Tống Duyên Bình khẽ kéo căng.

Sau khi Mục Doanh chết, ông ta không phải chưa từng chạm vào nữ nhân, nhưng ở mặt dung mạo có thể vượt qua Mục Doanh, chỉ có một người trước mắt này.

"Các ngươi đi xuống đi." Tống Duyên Bình nắm tay tiểu thê tử, nói với hai nha hoàn phía sau nàng.

Đám nha hoàn đi rồi, Thư Ninh nghe được tiếng tim đập “thình thịch” của mình, đầu cúi xuống đất càng thấp. Tính cả hôm nay, nàng đã gặp hầu gia hai lần rồi, lần đầu tiên là ông ta đỡ nàng từ trên xe ngựa xuống dưới, lần thứ hai là hôm nay ông ta hất khăn trùm đầu ra. Người ngoài đều nói hầu gia đã qua bốn mươi tuổi, nàng lại cảm thấy hầu gia không có già như vậy, thoạt nhìn nhiều nhất chỉ hơn ba mươi, anh tuấn khôi ngô, ở trong mắt của nàng, mỗi lần nhớ tới đều khiến cho nàng “mặt đỏ tim đập”.

Gả cho hầu gia làm kế thất, trong lòng nàng ngọt ngào lại hạnh phúc.

Nàng muốn chăm sóc ông sinh hoạt hàng ngày, muốn sinh đứa nhỏ cho ông, muốn cùng ông đến già.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, ước mơ tốt đẹp của nàng vào đêm động phòng đã hủy diệt rồi.

Khi nam nhân hung thần ác sát kia rút kiếm đi vào, khi một kiếm của hắn đâm vào ngực hầu gia, Thư Ninh hét lên một tiếng ngã ngồi dưới đất.

Tống Mạch giết Tống Duyên Bình.

Bắt đầu một khắc sống lại lần nữa kia, là hắn biết cả đời này hắn chỉ muốn tìm được nữ nhân kia hỏi cho rõ ràng, hỏi rõ rốt cuộc nàng là loại người nào, hỏi rõ rốt cuộc cùng hắn dây dưa mấy đời, hỏi rõ vì sao nàng muốn dây dưa với hắn, hỏi rõ mấy đời kia nàng có từng thật lòng với hắn hay không. Trừ nàng ra, trên đời này không còn người nào là hắn quan tâm.

Cha mẹ cho hắn thân thể, hắn có thể cho bọn họ tôn kính bề ngoài. Chẳng qua là, tận mắt thấy Tống Duyên Bình giết mẫu thân của kiếp này, Tống Mạch không có hận, hắn chỉ cảm thấy thoải mái. Không có mẫu thân cũng là không có phụ thân, hắn không cần trái với tâm ý đi lấy lệ người nào nữa. Mà khi Tống Duyên Bình quyết định cưới nàng làm vợ, thì ông ta nhất định chỉ còn đường chết.

Nữ nhân này, cho dù những thứ tốt đẹp kia của nàng là giả, cho dù hắn không hề yêu nàng nữa, nàng cũng chỉ có thể là của hắn.

Nếu nàng vẫn đều đang lừa hắn, nàng đáng chết. Nếu nàng...

Rút kiếm ra, Tống Mạch chậm rãi đi về phía nữ nhân ngồi dưới đất đang hét “A A” chói tai kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện