Đường Hoan đuổi theo Tống Mạch vào thiên thính.

"Được rồi được rồi, ta không vay bạc ngươi nữa, vậy ngươi để cho ta ra khỏi phủ là được chứ?"

Bàn gỗ lê vàng hình vuông, Tống Mạch ngồi ở phía bắc, Đường Hoan rất quen thuộc tự mình tới ngồi xuống dưới tay hắn, hai tay ngoan ngoãn đặt lên trên đùi, quay đầu nhìn hắn: "Tướng quân đại nhân, oan có đầu nợ có chủ, ngươi có cừu oán với Lục Thư Ninh, nay nàng ấy cũng chết rồi, ngươi cũng nên buông xuống, vậy thì lại càng không nên lấy ta ra để trút cơn giận. Tướng quân, ngươi mau nói một tiếng với những hạ nhân này, để cho bọn họ không cần ngăn cản ta. Ngươi cũng biết, ta chỉ có thời gian một tháng, phải nhanh đi ra ngoài tìm chàng thôi."

Giọng nói mềm mại, một chút cũng không sợ hắn.

Từ trước đến nay nàng cũng chưa từng sợ hắn. Hắn thỉnh thoảng nói nặng lời, nàng hoặc là đùa giỡn cáu kỉnh với hắn hoặc là giả vờ đáng thương với hắn. Hắn cái gì cũng nhường nàng tuỳ ý nàng, nàng thì lại càng không sợ, không kiêng nể gì cả.

"Ta cho ngươi ngồi xuống à?" Tống Mạch nhìn ngoài cửa, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đường Hoan sửng sốt một chút, tiếp theo nhỏ giọng oán giận: "Ngươi người này làm sao..."

Lời vừa ra khỏi miệng Tống Mạch đã mắt lạnh nhìn qua đây. Lúc này nàng tắt tiếng, rời ghế như giận dỗi, đứng ở bên cạnh Tống Mạch. Hắn không nói lời nào, nhất thời nàng cũng không dám lắm miệng, sợ người này đuổi thẳng nàng đi ra ngoài. Chẳng qua đợi được một lát, thấy Tống Mạch thắt lưng thẳng tắp nhìn cửa đến xuất thần, dường như có tâm sự, Đường Hoan lặng lẽ dịch đến sau cái ghế của hắn, thở phào, nâng tay ấn lên bả vai hắn: "Tướng quân, ta xoa bóp vai cho ngài, xoa bóp xong ngươi để cho ta đi được không?" Thanh âm tự nhiên nối liền, phảng phất như cũng không có nhận thấy được cơ thể của nam nhân khẽ cứng lại, cũng không có liếc thấy nam nhân suýt nữa đứng dậy bắt tay nàng.

Sức lực trên tay nàng cũng không lớn, Tống Mạch lại ngoài ý muốn cảm thấy rất thoải mái.

Tối hôm qua trắng đêm không ngủ, buổi sáng lại ngồi ở thư phòng một lúc lâu, đầu vai đang cứng ngắc.

Cho nên hắn không có đẩy nàng ra. Nếu nàng muốn lấy lòng hắn, vậy thì tùy nàng đi thôi, dù sao hắn không có chịu thiệt, cũng không có vạch trần lớp vỏ của nàng. Nếu nàng có điều cầu xin, sớm muộn gì sẽ lộ ra dấu vết. Nếu nàng thật sự muốn rời đi, vậy xem nàng có bản lĩnh đó hay không.

Tống Mạch yên lặng hưởng thụ sự hầu hạ của nữ nhân.

Đường Hoan xoa xoa cánh tay đã mỏi nhừ rồi, lặng lẽ nghiêng đầu đánh giá nam nhân, chỉ thấy mặt hắn không chút thay đổi đang nhắm mắt dưỡng thần!

Đường Hoan muốn khóc quá!

Đây là mệnh của nàng mà, rõ ràng thoát khỏi nam nhân này còn không kịp, hết lần này tới lần khác còn phải tìm cách ở lại bên cạnh hắn. Trước kia hắn ngốc hắn đối tốt với nàng, quá trình này còn chơi rất vui, hiện tại, hắn chính là một con sói, mà nàng là con thỏ xui xẻo phải khiến cho con sói thích nàng nếu không sẽ chết đó!

Nàng còn phải lấy lòng hắn!

Trên tay không tự chủ tăng thêm sức lực.

Tống Mạch chợt mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: "Ngươi đang nhìn cái gì?"

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Hoan chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng cười cười, đứng thẳng lại nói: "Nhìn ngươi đó, thật ra tướng quân ngươi còn rất ưa nhìn, chẳng qua là bộ mặt luôn nghiêm túc quá dọa người rồi. Đúng rồi, ta ấn như vậy tướng quân có thoải mái không vậy?"

Tống Mạch không tiếng động cười lạnh: "Sức lực quá nhỏ, không có cảm giác gì."

Đường Hoan ảo não kêu một tiếng "à", trên tay tăng thêm sức lực, thanh âm có chút thở hổn hển: "Còn như vậy?"

"... Còn được." Tống Mạch nhắm mắt lại một lần nữa.

"Hì hì, ta hầu hạ tướng quân thoải mái rồi, khi nào thì tướng quân thả ta đi vậy?" Đường Hoan quay đầu, lấy lòng nói, bởi vì đứng quá gần, hô hấp lướt nhẹ qua bên tai, gò má hắn.

Lại là sự thân mật hết sức quen thuộc.

Giọng nói của Tống Mạch lạnh hơn: "Ta chưa hề từng nói muốn thả ngươi ra khỏi phủ."

Đường Hoan dừng động tác một chút, ngay sau đó hung hăng đẩy hắn một cái, nổi giận đùng đùng chuyển tới bên cạnh hắn: "Ngươi người này sao không nói đạo lý như vậy? Đã nói ta không phải nàng ấy rồi! Còn nữa, ngươi đã không muốn cho ta đi, vì sao không nói sớm, ngươi nói sớm, ta sẽ không lãng phí công sức hầu hạ ngươi rồi!"

Tống Mạch vừa định trả lời nàng, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, bèn nhếch môi.

Đám hạ nhân bưng đồ ăn xuất hiện ở trước cửa, dùng ánh mắt hỏi hắn. Tống Mạch gật gật đầu, chờ sau khi đám hạ nhân dọn đồ ăn xong rời đi, hắn lườm nàng: "Ngươi còn không đi? Là muốn hầu hạ ta dùng cơm sao?"

Đường Hoan nhìn chằm chằm thịt kho tàu, tương cá, thịt lừa trên bàn nuốt nước miếng, thay đổi dáng vẻ tức giận lúc trước, tự nhiên xắn tay áo lên một đoạn, chuẩn bị đi lấy đũa: "Được, ta gắp thức ăn cho tướng quân, tướng quân muốn ăn cái gì?"

tương cá

images

Ánh mắt đảo qua cổ tay trắng mịn của nàng, Tống Mạch giơ tay lên ngăn cản nàng: "Không cần, lúc ta dùng cơm không quen người khác hầu hạ, lui xuống đi, không được ta gọi đến, không được lại đi đến phía trước. Còn dám xông loạn..." Tầm mắt dừng ở trên cổ nàng.

Đường Hoan vốn là nghiêng về phía hắn, thấy hắn uy hiếp như vậy, trên mặt nàng tái đi, chậm rãi ngồi thẳng, cúi đầu nhìn bàn thêu trên áo, nhỏ giọng than thở nói: "Ta nghe lời ngươi, vậy ngươi cũng chuẩn bị thức ăn như vậy cho ta, được không?" Đầu cũng không dám ngẩng lên, tủi thân cực kỳ.

Tống Mạch không lên tiếng trả lời.

Nước mắt Đường Hoan rơi xuống: "Nàng ấy có thù oán với ngươi, ngươi cũng cho ăn ngon uống ngon. Ta vừa mới quen biết ngươi, ngươi chỉ cho ta ăn bánh bao thừa. Tướng quân, ngươi có phải không thích ta không? Ta biết, ta là quỷ, không được con người chào đó, nhưng ta chưa từng làm chuyện xấu mà..."

Tống Mạch nhìn nàng, nhìn nước mắt cùa nàng “lộp bộp” rơi xuống.

Hắn bóp nàng nàng cũng không khóc, bây giờ chỉ vì ham muốn ăn uống mà khóc thành như vậy? "Trở về đi, ta sẽ dặn dò xuống bên dưới, bắt đầu từ tối nay, trước kia một ngày ba bữa nàng ta ăn cái gì, thì ngươi ăn cái đó." Tối hôm qua là quá tức giận, không muốn để cho nàng sống dễ chịu, bây giờ... Cho dù như thế nào, không cần thiết tính toán với nàng loại chuyện này.

Đường Hoan mừng rỡ, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Thật sự?"

Tống Mạch rủ mắt, chẳng ừ hử gì cả.

Đường Hoan coi như hắn thừa nhận, lau lau mắt đứng dậy muốn đi, trước khi xoay người lại dừng lại, do dự một hồi lâu, chỉ miếng thịt lừa trên bàn hỏi: "Cái này, có thể cho ta ăn một chút trước không? Thoạt nhìn thơm quá."

Tống Mạch nhíu mày.

Không đợi hắn mở miệng, Đường Hoan gió chiều nào theo chiều ấy, cầm cái đĩa trên bàn lên che vào trong ngực, chạy nhanh như chớp, miệng còn la hét "Tạ tướng quân thưởng đồ ăn".

Chẳng lẽ nàng cho rằng nàng không nói ra câu này, hắn đường đường nam nhi bảy thước sẽ vì một đĩa thức ăn mà đuổi theo ra ngoài?

Nhìn cửa trống không, Tống Mạch chỉ cảm thấy buồn cười, chỉ là khóe môi chưa kịp nhếch lên, không biết nghĩ đến cái gì, lập tức lại mím chặt.

Đường Hoan cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, trở lại trong phòng sung sướng ăn một bữa, bên cạnh là cơm trưa lúc trước Tống Mạch sai người chuẩn bị cho nàng... Bánh bao với dưa muối. Hừ, may mắn nàng có tính toán trước.

Ăn uống no đủ, Đường Hoan để cho nha hoàn dẫn đường, đi dạo một vòng tất cả những chỗ ở Hầu phủ nàng có thể đi. Đi một chút dừng một chút mất một canh giờ, trở về phòng nhào lên giường ngủ say sưa, khi tỉnh lại, sắc trời đã tối.

Hỏi thăm nha hoàn chuyện của Tống Mạch, nha hoàn lắc đầu nói không biết.

Đường Hoan không hỏi nhiều nữa, ăn xong cơm chiều tiếp tục ngủ.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, nàng lặng lẽ thức dậy, rón ra rón rén vòng qua nha hoàn ngủ trên giường ở bên ngoài, đi tới phòng khách, im hơi lặng tiếng mở cửa ra, lại nhấc một cái ghế lên nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Nếu chỉ có một tháng "hoàn dương", nàng nên làm ra bộ dáng nóng lòng rời khỏi phủ, làm sao có thể Tống Mạch nói không cho, nàng sẽ ngoan ngoãn đợi ở hậu viện?

Không biết là Tống Mạch to gan, hay là uy danh bên ngoài của Trấn Bắc tướng quân không người dám mạo phạm, thị vệ của Định Bắc Hầu phủ cũng không nghiêm ngặt. Chẳng qua Đường Hoan tin tưởng, phàm là trong ngoài Hầu phủ có tí xíu dị động, Tống Mạch nhất định là người đầu tiên biết được.

Nàng một chút cũng không lo lắng hắn sẽ thật sự để cho nàng chạy trốn.

Cho nên nàng tùy tiện chọn một phương hướng, men theo bờ tường viện phía Tây. Đến dưới chân tường, phía sau vẫn không hề có động tĩnh, Đường Hoan do dự một lát, kê ghế xong, xách váy nhảy lên ghế, giơ cánh tay lên thử xem, còn có chút khoảng cách với đầu tường. Vì thế nàng lại bước xuống, tìm được tảng đá coi như vuông vắn ở chỗ đó, lần này thử lại, tay cuối cùng cũng có thể bấu được đến đầu tường.

Vén váy lên giắt ở bên hông, Đường Hoan xoa xoa tay, dùng sức nhảy lên trên.

Đầu miễn cưỡng thò ra đầu tường rồi, đôi chân còn treo ở bên dưới, Đường Hoan ra vẻ ngốc mà đá tường lung tung làm đi làm lại, ép buộc nửa ngày còn không thấy có người đến, nàng định bò lên đầu tường, chuẩn bị lên phía trên nghỉ một lát mới quyết định. Tống Mạch, chẳng lẽ thật sự không có mảy may phòng bị?

Không nghĩ tới vừa đi lên, bỗng nhiên phát hiện có một bóng người đứng ở bên ngoài tường, núp ở trong bóng tối, nếu không phải ánh mắt nàng tốt, chỉ sợ còn không phát hiện được.

Là Tống Mạch.

Đường Hoan làm bộ không phát hiện.

Nàng giạng chân ngồi ở đầu tường, quay đầu nhìn về phía Hầu phủ, từng ngụm từng ngụm thở: "Hừ, không cho ta đi, ta càng muốn đi, chưa từng thấy người không nói đạo lý như vậy, mệt hắn vẫn là tướng quân đấy! Chỉ biết bắt nạt nữ tử yếu đuối, tính là nam nhân cái quái gì!"

Tống Mạch cũng không có nhìn đầu tường, nhưng không có gì trở ngại hắn nghe thấy được thanh âm của nàng.

Nghe thấy được, hắn có phút chốc dao động.

Có lẽ, nàng thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?

Nhưng dao động cũng chỉ là chốc lát. Nàng rất biết giả bộ, lúc này đây, hắn sẽ không dễ dàng nhận định. Sở dĩ không cho nàng đi, không cần dùng loại phương thức này thử dò xét xem nàng muốn rời khỏi thật không, là vì hắn lập tức sẽ phải rời khỏi Kinh thành rồi, nếu nàng là cố ý lừa hắn, chờ một khắc hắn bắt nàng trở lại kia, nàng sẽ biết hắn đang phái người ngó chừng nàng biết hắn còn để ý nàng, vậy nàng, nhất định sẽ đắc ý dào dạt ý chứ?

Hắn sẽ không dễ dàng để cho nàng nhìn thấu trái tim của hắn nữa.

Hắn vẫn không nhúc nhích, chờ nàng phát hiện ra hắn, hoặc, chờ nàng nhảy xuống.

Đường Hoan nghỉ ngơi một lát thấy Tống Mạch không có phản ứng, không mò ra rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì, nàng cười “khà khà” hai tiếng, nhấc cặp giò thò ra ngoài tường, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nhảy xuống.

Tường rất cao, nàng cho là Tống Mạch sẽ đỡ được nàng, nhưng là hắn không có.

Đường Hoan không phải nữ tử bình thường, còn không đến mức nhảy tường xong sẽ sái chân, nhưng Tống Mạch không có ra tay, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nói không rõ nên lời. Có chút tức giận đi? Người kia, hắn rõ ràng đối với nàng còn có không dứt, làm sao đột nhiên lại nhẫn tâm như thế? Hắn biết hắn nhẫn tâm như v ậy, nàng có bao nhiêu nhức đầu không?

Nàng cũng muốn xem hắn có thể nhẫn tâm đến mức nào!

Lúc đứng dậy, Đường Hoan cố ý trật chân, người còn chưa kịp đứng vững đã ngã nhào xuống phía trước.

Nàng không có kêu, chỉ đau đớn hít vào, chậm rãi đứng lên, dựa vào vách tường mà ngồi, cúi đầu xoa chân.

Tiếng bước chân nhấc lên, có người ngồi xổm trước mặt nàng, thanh âm lạnh nhạt nghe không ra cảm xúc: "Ngã đau rồi? Còn chạy trốn được không?" Bàn tay to không hề báo trước nắm mắt cá chân nàng.

"Đau... Đừng chạm vào!" Đường Hoan đau kêu ra tiếng, giơ tay lên đẩy hắn: "Buông, đều tại ngươi, nếu ngươi để cho ta đi, ta sẽ không thể ngã bị thương rồi!"

Tống Mạch không để ý đến nàng, tiếp tục bóp hai cái, xác định không có vấn đề lớn mới thu tay lại, vừa muốn châm chọc nàng, nàng lại đàng hoàng lại, thút tha thút thít hỏi hắn: "Tướng quân, rốt cuộc ta chọc ngươi tức giận chỗ nào, vì sao ngươi phải đối với ta như vậy?"

Nàng ngồi ở đối diện hắn, trong bóng tối không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có tiếng khóc tủi thân.

Tống Mạch kinh ngạc nhìn bóng dáng mơ hồ của nàng.

Nàng hỏi hắn vì sao...

Hắn cũng muốn hỏi nàng vì sao.

Cho dù là Cẩm Chi ban đầu, hắn toàn tâm toàn ý móc tim móc phổi với nàng như vậy, vì sao đến cuối cùng, nàng còn muốn nói những lời đó, còn muốn cho hắn biết, những yêu thích những dịu dàng kia của nàng, tất cả đều là giả?

Cho dù ngay từ đầu nàng có mục đích riêng, chẳng lẽ hắn đối tốt với nàng, một chút nàng cũng không thèm để ý sao?

Bây giờ hắn chỉ là không đỡ được nàng, nàng đã khóc rồi, vậy nàng có nhớ được, trước kia, một chút xíu ấm ức hắn cũng không nỡ để nàng chịu..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện