Lần này Đường Hoan
tỉnh lại, không có cảm nhận được sát khí, nàng lặng lẽ mở mắt ra, xác
định Tống Mạch không canh giữ ở bên cạnh, bèn đuổi những người rảnh rỗi
ầm ầm này đi, một mình lẳng lặng nằm, nhắm mắt giả bộ ngủ, chậm rãi sửa
sang lại trí nhớ của nguyên thân.
Đại tiểu thư đương gia làm chủ Hầu phủ, thân mẫu đã chết thân phụ không ở nhà, tốt lắm, như vậy sẽ không có người có thể quản nàng rồi, ra vào tự do, làm việc mới tiện. Những trí nhớ này đều là xuất hiện đầu tiên, làm rõ ràng rồi, Đường Hoan lập tức nhớ lại nguyên thân có từng gặp Tống Mạch hay không.
Chưa từng gặp, lại từ trong miệng phụ thân đã nghe nói đến tên của Tống Mạch...
Con trai thứ năm của Tiên hoàng, thụ phong Đoan vương.
Tiên hoàng chậm chạp không lập thái tử, chúng hoàng tử đều tự kết đảng, chỉ có Đoan vương quanh năm rời kinh, ở trên chiến trường lập nhiều công trận hiển hách, bị người gọi là "Quỷ Vương gia", đủ thấy hắn ta giết người như ngoé, lòng dạ độc ác.
Năm năm trước, bệnh tình của Tiên hoàng nguy kịch, Nhị hoàng tử dự mưu soán vị, Đoan vương hồi kinh hộ giá. Trong trận cung biến Tiên hoàng băng hà, những hoàng tử khác đều chết dưới đao kiếm hỗn loạn, chỉ có Đoan vương cùng Bát hoàng tử năm ấy bốn tuổi vẫn còn nuôi ở trong cung là còn sống. Chúng triều thần muốn ủng hộ Đoan vương lên ngôi, Đoan vương từ chối, lập Bát hoàng tử làm tân hoàng, hắn thì phụ chính tới khi tân hoàng trưởng thành.
Đường Hoan nghẹn họng nhìn trân trối.
Đoan vương, nhiếp chính vương, địa vị thật lớn!
Tựa hồ năm nay hai mươi bảy rồi? Vương gia hai mươi bảy tuổi vậy mà còn chưa cưới vợ... Sẽ không phải là đang chờ nàng chứ? Trước giải mê hoặc, báo thù rồi mới tìm cô nương nói chuyện yêu đương?
Đường Hoan khóc không ra nước mắt.
Nhìn tình hình lúc giấc mộng trước kết thúc, Tống Mạch rõ ràng nhớ lại tiểu ni cô rồi. Giấc mộng đó bởi vì nhất thời khinh thường, trước nàng giả bộ đáng thương lừa hắn, thành công rồi, nửa đường giết người lại bị hắn bắt gặp, lộ ra một mặt tàn nhẫn. Như vậy cũng không có gì, nàng thừa dịp hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn vong tình, phóng hỏa “thui” chân, vừa ra khổ nhục kế đã lừa được người trở lại, toàn bộ quá trình làm cho nàng vô cùng đắc ý, đắc ý đến mức vào lúc kết thúc châm chọc hắn một trận.
Lúc ấy nàng thật sự rất sung sướng, bây giờ lại là thật sự hối hận muốn chết.
Lời thề son sắt của sư phụ trước khi đi vào giấc mộng, ai có thể đoán được Tống Mạch có thể nhớ lại?
Bây giờ thì tốt rồi, cái khác không nói, Tống Mạch ít nhất biết nàng là hái.hoa tặc rồi, biết nàng dùng khổ nhục kế rồi, biết nàng biết giả bộ thâm tình cỡ nào rồi. Chỉ bằng ba điểm này, là đủ để phủ định toàn bộ sự thật lúc trước hắn dùng để lừa mình dối người nhận định nàng đã từng thật lòng với hắn: nếu có thể phóng hỏa đốt mình, vậy nhảy xuống thác nước nhảy xuống vực gì gì đó, đương nhiên tất cả cũng có thể là nàng giả vờ.
Không có chân tình, hắn đương nhiên sẽ không mềm lòng nữa, điều duy nhất ở trên người nàng còn khiến cho hắn khó hiểu, là làm sao nàng nói rằng hái hắn chín lần thì thực sự hái hắn chín lần sao? Có lẽ, hắn cũng sẽ tò mò nguyên nhân nàng khẩn cấp hái hắn? Khi đó cho dù nàng nói thật ra, hắn sẽ tin sao? Có nhiều lời nói xằng nói bậy phía trước như vậy, lại nghe nàng nói quỷ sư phụ nói nếu không cùng phòng hai người đều phải chết, hắn sẽ tin? Nếu làm không tốt còn có thể trở thành cái cớ nàng “nặn” ra để hái được hắn lần nữa.
Một khi hắn nhận định nàng là kẻ lừa đảo từ đầu đến đuôi, mặc dù ngày nào đó nàng nói lời thật, hắn cũng sẽ không tin.
Cho nên, nàng phải tiếp tục giả ngu.
Lần này Tống Mạch không có nhìn thấy màn "khởi tử hồi sinh" của nàng, như vậy mặc dù khi gặp lại hắn sẽ nghi ngờ, chỉ cần nàng giả ngu kiên quyết không thừa nhận quen biết hắn, hắn không có chứng cớ, sẽ không có cách làm gì với nàng. Đương nhiên, nếu hắn không muốn truy cứu chân tướng, nếu hắn hận nàng đến mức chỉ muốn nàng chết, Đường Hoan cũng không có cách nào. Hắn đã khôi phục võ công rồi, muốn mạng nàng quả thực dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua là, đã từng giả dạng thành nữ quỷ tìm kiếm tình yêu đích thực làm chuyện đó, lần này làm sao lừa hắn muốn nàng đây? Tựa hồ nghĩ như thế nào cũng không thể thực hiện được...
Thôi, xem thái độ của hắn trước đi, nếu sau khi gặp mặt hắn đã một kiếm đâm đến, bây giờ cũng nhức đầu vô ích mà thôi.
Lại nói, một vương gia như hắn, nàng gặp mặt hắn như thế nào đây? Nàng cũng biết hắn ở chỗ nào, nhưng nàng có thể chủ động tìm tới sao? Giả dạng thành nữ quỷ đã khôi phục trí nhớ? Hắn hỏi tới chuyện lúc trước thì làm sao bây giờ? Vậy lại vòng đến trên vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng rồi.
Aiz...
Đường Hoan thở dài thật sâu, đây vẫn chỉ là giấc mộng thứ chín thôi, xông qua rồi, còn có một cửa tỉnh mộng kia kìa, lỡ như hắn tỉnh, nàng còn cưỡi ở trên người hắn...
Con đường phía trước chưa biết, Đường Hoan thật lòng muốn chết rồi.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?" Thanh Hạnh vẫn lưu ý động tĩnh bên trong, nghe được vài tiếng thở dài, nàng ta thăm dò lên tiếng hỏi, không đợi tiểu thư ra hiệu đã nhẹ nhàng đi đến. Con người tiểu thư tốt, đối với nàng ta - những nha hoàn bên người rất tốt, Thanh Hạnh là thật lòng sợ tiểu thư gặp chuyện không may.
Phải, nàng ta là người của Đoan vương phủ, nhưng điện hạ đã nói, trừ truyền lại tin tức ra, nàng ta phải coi tiểu thư là chủ tử thực sự, bảo vệ nàng chu toàn. Toàn bộ cảnh trữ Hầu phủ, trừ nàng ta ra, bên người Hầu gia phu nhân kể cả Nhị tiểu thư thế tử đều có người của Đoan vương, bọn họ cũng không biết nhau, cũng không biết mục đích điện hạ xếp vào nhiều người như vậy là gì, chỉ cần một lòng một dạ làm việc điện hạ căn dặn. Lần này Dung thị cùng Nhị tiểu thư hợp mưu hãm hại tiểu thư, điện hạ phái người thông báo cho nàng ta, còn dặn nàng ta đứng xem là được, không được phép nhúng tay.
"Tiểu thư, có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?" Thanh Hạnh cúi người, lấy mu bàn tay khẽ chạm vào trán Đường Hoan.
Đường Hoan im hơi lặng tiếng đánh giá nha hoàn này. Thanh Hạnh, lớn hơn nàng một tuổi, sáu năm trước vào phủ, đối với nguyên thân lại trung thành hết mực.
"Ta không sao, chỉ là đói bụng, em đi thúc giục một chút, xem cơm chiều chuẩn bị xong chưa, hôm nay bưng lên sớm một chút đi." Đường Hoan dịu dàng cười, giống nguyên thân như đúc.
"Vâng, em gọi người đi xem ngay bây giờ."
Thanh Hạnh gật gật đầu, định đứng dậy, rốt cuộc không nhịn được, thấp thỏm nhìn nhìn Đường Hoan, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lúc ở bên bờ ao, em … em hình như thấy Nhị tiểu thư đẩy người, nhưng em cũng không xác định có phải mình nhìn lầm hay không, lúc ấy vội vã đi tìm người, không có lòng dạ suy nghĩ nhiều..."
Điện hạ bảo nàng ta làm một nha đầu trung thành, nếu lần này điện hạ không có dặn dò khác, nàng ta nên nhắc nhở tiểu thư phòng bị chuyện sau này. Dung thị hại người, điện hạ đích thân tới, tiểu thư hữu kinh vô hiểm[1], rõ ràng điện hạ là không hy vọng tiểu thư gặp chuyện không may rồi. Lần này, đại khái là muốn để cho tiểu thư chịu chút thiệt thòi, nhắc nhở tiểu thư đề phòng tiểu nhân? Về phần điện hạ vì sao phải làm như vậy, nghĩ đến đôi mắt bình tĩnh nhưng lại cực lạnh kia, Thanh Hạnh không dám lại phỏng đoán tiếp nữa.
[1] Hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm.
Đường Hoan ngẩn người, ra vẻ tức giận trừng nàng ta: "Nói bậy bạ gì đó, Nhị tiểu thư làm sao có thể sẽ đẩy ta? Yên tâm đi, là tự ta không cẩn thận ngã xuống, Nhị tiểu thư đại khái là muốn giữ chặt ta mới bị em hiểu lầm. Thanh Hạnh, ta biết em trung thành với ta, có điều là tỷ muội chúng ta tình cảm thắm thiết, sau này không cho phép em lại ác ý phỏng đoán Nhị tiểu thư nữa."
"... Thanh Hạnh hiểu rồi. Tiểu thư nghỉ ngơi cho khoẻ, em đi ra ngoài làm việc." Tiểu thư khẳng định như thế, Thanh Hạnh cũng không tiện nói gì nữa, tránh cho lộ tẩy.
Đường Hoan nhìn theo Thanh Hạnh rời đi, trong đầu vụt qua khuôn mặt của mẹ con Dung thị, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nàng đương nhiên biết là Thẩm Di đẩy nàng, nếu nàng thật sự là Thẩm Du, chắc chắn cho các ả đẹp mặt. Chỉ tiếc, nàng là Đường Hoan, trong lúc đang không nghĩ ra được đối phó Tống Mạch như thế nào, nàng muốn giữ vững Hầu phủ như lúc trước. Như vậy, nếu sau này nàng muốn giả ngu, có một đôi mẹ con bắt nạt nàng, sẽ càng dễ khiến cho Tống Mạch mềm lòng với nàng nhỉ? Và đồng thời, một đích nữ đáng thương bị người hãm hại, làm sao có thể sẽ là hái.hoa tặc gian trá tàn nhẫn kia?
Về phần Vệ Chiêu nhìn vừa ý với Thẩm Du kia, Thẩm Di muốn, ả ta đi cướp là được, chỉ cần ả có bản lĩnh. Dù sao chỉ có một tháng, cho dù ả ta thành công, cũng chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoàng lương[2].
[2]"Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.(nguồn: http://hoavouu.com/a1055/giac-mong-hoang-luong)
~
Ngoài cửa sổ mưa to “lộp độp” nện xuống, cho đến nửa đêm mới dần dần nhỏ đi, ngày thứ hai, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng rực rỡ.
Lúc thức dậy, Đường Hoan chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Dung thị dẫn Thẩm Di Thẩm Cẩn đến thăm nàng thật sớm, Đường Hoan thong dong ứng đối, để cho các ả tin tưởng xác thực nàng không có phát hiện khác thường.
Thẩm Di có chút lo lắng, sau khi trở về vẫn luôn lo sợ bất an. Dung thị trái lại hoàn toàn tin, bởi vì lấy tính tình không chịu thiệt của Thẩm Du, nếu nàng thực sự nhìn ra manh mối, bây giờ đã ra tay rồi, nào cho phép các ả đến trước mặt nàng lá mặt lá trái? Nha đầu kia, mặc dù có chút thủ đoạn, rốt cuộc thiếu kinh nghiệm, suy nghĩ đơn giản, cũng không phải là người có thể nhịn xuống được uất ức.
Sau rối ren ngắn ngủi, Hầu phủ nhanh chóng khôi phục lại an bình thường ngày.
Lúc Đường Hoan đang đau đầu làm sao tiếp cận Tống Mạch thân là Đoan vương, nhà Binh bộ Thượng thư Lương Kính Lương đại nhân đưa tới một tờ thiệp mời.
Ba ngày sau, Lương thượng thư muốn làm mừng thọ tròn năm mươi.
Trong kinh thành huân quý nhiều, quan lớn nhiều, loại sự việc tham gia náo nhiệt này cũng nhiều. Đường Hoan cầm thiệp mời trầm tư, nhớ lại quan hệ trong những quyền quý này, chợt tinh thần chấn động. Trầm Mộ Nguyên nuôi trưởng nữ như nửa con trai, từng nhắc qua với nguyên thân, Binh bộ Thượng thư này là một tay Đoan vương đề bạt lên, thủ hạ chúc thọ, Tống Mạch có thể đi góp vui hay không?
Dù sao chết dí ở nhà cũng không nghĩ ra bất kỳ đầu mối nào, không bằng đi ra ngoài thử thời vận đi.
Ba ngày sau, hai chiếc xe ngựa chạy ra từ Cảnh Trữ Hầu phủ, vững vàng chạy tới Lương phủ.
Đường Hoan cùng Thẩm Di ngồi ở trong một chiếc xe ngựa, trên đường Thẩm Di có chút câu nệ, Đường Hoan bèn giống như nguyên thân cười nói chuyện cùng ả ta. Thẩm Di thấy trưởng tỷ hoà nhã như lúc ban đầu, cuối cũng cũng buông lòng, cũng chuyên lấy chuyện thú vị nói cùng Đường Hoan. Hai tỷ muội nói nói cười cười, thấm thoát đã đến trước cửa Lương phủ.
Lúc xuống xe, Đường Hoan tùy ý ngẩng đầu, không nghĩ tới lại thấy được Tống Mạch.
Hắn cũng là vừa mới từ trên xe ngựa đi xuống, đầu mang kim quan, mặc áo bào nền đen thêu kim mãng[3], dáng người cao ngất đứng ở nơi đó, hạc trong bầy gà, phảng phất như xung quanh tất cả các nhân vật đều không còn tồn tại, chỉ có một mình hắn.
[3]Mãng: Như con rồng mà có bốn chân, kém rồng một cái vuốt
Áo bào nền đen thêu kim mãng
u=2286018001,1463319022&fm=58
Dường như đã sớm nhận được tin tức Đoan vương điện hạ đến, Thượng thư đại nhân dẫn một đám tân khách đi ra nghênh đón. Đường Hoan nhìn những người đó hướng về phía hắn quỳ xuống, hắn nâng tay hư phù[4], miệng hẳn là nói cái gì đó, nhưng trên mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả ánh nắng ngày hè cũng không thể xoa dịu.
[4]Hư phù: động tác trưởng giả hoặc thượng cấp làm bộ muốn đỡ một chút tỏ vẻ lịch sự.
Bất chợt, hắn nhìn sang chỗ nàng.
Đường Hoan nhanh chóng cúi đầu, âm thầm tự nói với mình, cho dù kế tiếp xảy ra chuyện gì, nàng đều phải giả dạng coi như không biết hắn.
Nàng quay đầu nói chuyện cùng Thẩm Di, định bụng chờ Tống Mạch đi vào rồi mới đi lên. Hôm nay ngoài phủ Thượng thư ngựa xe như nước, đằng trước các nàng còn đỗ hai chiếc xe ngựa, không vội.
Nhưng nàng nghe thấy được một loạt âm thanh hít vào, thấy Thẩm Di khiếp sợ trợn to hai mắt, trên mặt nhanh chóng bốc lên hai áng mây đỏ, tiếp theo cúi đầu trốn ra phía sau nàng, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn cùng sườn mặt mỹ lệ. Nàng còn thấy hai nha hoàn bên người đều cúi đầu xuống đất, Đường Hoan hiểu được cái gì, ngay lúc nàng tò mò định nhìn xem đằng trước rốt cuộc xảy ra chuyện mới lạ bậc nào, nàng nghe thấy thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Tống Mạch, "Quay đầu lại."
Đường Hoan kinh ngạc quay sang, tầm mắt dừng ở trên mặt Tống Mạch, sau khi khẽ giật mình, vội vàng gập chân hành lễ: "Dân nữ ra mắt điện hạ."
Tống Mạch không có bảo nàng đứng dậy, hắn chậm rãi đi đến trước người nàng, nâng tay lên.
"Điện hạ, người..." Đường Hoan phản xạ muốn trốn, cằm lại bị nam nhân nắm, đang lúc tim nàng đập như nổi trống tưởng là Tống Mạch sẽ một phát bóp chết nàng, đã bị ép ngẩng đầu lên, chống lại đôi con ngươi như mực quen thuộc kia. Nàng mất tiếng, bởi vì hoang mang trong mắt hắn.
"Ngươi là ai?" Tống Mạch ngưng mắt nhìn nàng, thanh âm lạnh nhạt.
"Dân nữ Thẩm Du, trưởng nữ của Cảnh Trữ hầu." Đường Hoan gần như là trả lời bằng bản năng, trong đầu mờ mịt một mảng.
"Thẩm Du?" Tống Mạch nhẹ giọng lập lại một lần, thanh âm trầm thấp êm tai, lập tức khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt của nàng, "Bổn vương thấy ngươi có vài phần quen mặt, có phải từng gặp ngươi ở đâu hay không?"
Đường Hoan hoa mắt. Tống Mạch, vậy mà không còn nhớ nàng rồi?
Đại tiểu thư đương gia làm chủ Hầu phủ, thân mẫu đã chết thân phụ không ở nhà, tốt lắm, như vậy sẽ không có người có thể quản nàng rồi, ra vào tự do, làm việc mới tiện. Những trí nhớ này đều là xuất hiện đầu tiên, làm rõ ràng rồi, Đường Hoan lập tức nhớ lại nguyên thân có từng gặp Tống Mạch hay không.
Chưa từng gặp, lại từ trong miệng phụ thân đã nghe nói đến tên của Tống Mạch...
Con trai thứ năm của Tiên hoàng, thụ phong Đoan vương.
Tiên hoàng chậm chạp không lập thái tử, chúng hoàng tử đều tự kết đảng, chỉ có Đoan vương quanh năm rời kinh, ở trên chiến trường lập nhiều công trận hiển hách, bị người gọi là "Quỷ Vương gia", đủ thấy hắn ta giết người như ngoé, lòng dạ độc ác.
Năm năm trước, bệnh tình của Tiên hoàng nguy kịch, Nhị hoàng tử dự mưu soán vị, Đoan vương hồi kinh hộ giá. Trong trận cung biến Tiên hoàng băng hà, những hoàng tử khác đều chết dưới đao kiếm hỗn loạn, chỉ có Đoan vương cùng Bát hoàng tử năm ấy bốn tuổi vẫn còn nuôi ở trong cung là còn sống. Chúng triều thần muốn ủng hộ Đoan vương lên ngôi, Đoan vương từ chối, lập Bát hoàng tử làm tân hoàng, hắn thì phụ chính tới khi tân hoàng trưởng thành.
Đường Hoan nghẹn họng nhìn trân trối.
Đoan vương, nhiếp chính vương, địa vị thật lớn!
Tựa hồ năm nay hai mươi bảy rồi? Vương gia hai mươi bảy tuổi vậy mà còn chưa cưới vợ... Sẽ không phải là đang chờ nàng chứ? Trước giải mê hoặc, báo thù rồi mới tìm cô nương nói chuyện yêu đương?
Đường Hoan khóc không ra nước mắt.
Nhìn tình hình lúc giấc mộng trước kết thúc, Tống Mạch rõ ràng nhớ lại tiểu ni cô rồi. Giấc mộng đó bởi vì nhất thời khinh thường, trước nàng giả bộ đáng thương lừa hắn, thành công rồi, nửa đường giết người lại bị hắn bắt gặp, lộ ra một mặt tàn nhẫn. Như vậy cũng không có gì, nàng thừa dịp hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn vong tình, phóng hỏa “thui” chân, vừa ra khổ nhục kế đã lừa được người trở lại, toàn bộ quá trình làm cho nàng vô cùng đắc ý, đắc ý đến mức vào lúc kết thúc châm chọc hắn một trận.
Lúc ấy nàng thật sự rất sung sướng, bây giờ lại là thật sự hối hận muốn chết.
Lời thề son sắt của sư phụ trước khi đi vào giấc mộng, ai có thể đoán được Tống Mạch có thể nhớ lại?
Bây giờ thì tốt rồi, cái khác không nói, Tống Mạch ít nhất biết nàng là hái.hoa tặc rồi, biết nàng dùng khổ nhục kế rồi, biết nàng biết giả bộ thâm tình cỡ nào rồi. Chỉ bằng ba điểm này, là đủ để phủ định toàn bộ sự thật lúc trước hắn dùng để lừa mình dối người nhận định nàng đã từng thật lòng với hắn: nếu có thể phóng hỏa đốt mình, vậy nhảy xuống thác nước nhảy xuống vực gì gì đó, đương nhiên tất cả cũng có thể là nàng giả vờ.
Không có chân tình, hắn đương nhiên sẽ không mềm lòng nữa, điều duy nhất ở trên người nàng còn khiến cho hắn khó hiểu, là làm sao nàng nói rằng hái hắn chín lần thì thực sự hái hắn chín lần sao? Có lẽ, hắn cũng sẽ tò mò nguyên nhân nàng khẩn cấp hái hắn? Khi đó cho dù nàng nói thật ra, hắn sẽ tin sao? Có nhiều lời nói xằng nói bậy phía trước như vậy, lại nghe nàng nói quỷ sư phụ nói nếu không cùng phòng hai người đều phải chết, hắn sẽ tin? Nếu làm không tốt còn có thể trở thành cái cớ nàng “nặn” ra để hái được hắn lần nữa.
Một khi hắn nhận định nàng là kẻ lừa đảo từ đầu đến đuôi, mặc dù ngày nào đó nàng nói lời thật, hắn cũng sẽ không tin.
Cho nên, nàng phải tiếp tục giả ngu.
Lần này Tống Mạch không có nhìn thấy màn "khởi tử hồi sinh" của nàng, như vậy mặc dù khi gặp lại hắn sẽ nghi ngờ, chỉ cần nàng giả ngu kiên quyết không thừa nhận quen biết hắn, hắn không có chứng cớ, sẽ không có cách làm gì với nàng. Đương nhiên, nếu hắn không muốn truy cứu chân tướng, nếu hắn hận nàng đến mức chỉ muốn nàng chết, Đường Hoan cũng không có cách nào. Hắn đã khôi phục võ công rồi, muốn mạng nàng quả thực dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua là, đã từng giả dạng thành nữ quỷ tìm kiếm tình yêu đích thực làm chuyện đó, lần này làm sao lừa hắn muốn nàng đây? Tựa hồ nghĩ như thế nào cũng không thể thực hiện được...
Thôi, xem thái độ của hắn trước đi, nếu sau khi gặp mặt hắn đã một kiếm đâm đến, bây giờ cũng nhức đầu vô ích mà thôi.
Lại nói, một vương gia như hắn, nàng gặp mặt hắn như thế nào đây? Nàng cũng biết hắn ở chỗ nào, nhưng nàng có thể chủ động tìm tới sao? Giả dạng thành nữ quỷ đã khôi phục trí nhớ? Hắn hỏi tới chuyện lúc trước thì làm sao bây giờ? Vậy lại vòng đến trên vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng rồi.
Aiz...
Đường Hoan thở dài thật sâu, đây vẫn chỉ là giấc mộng thứ chín thôi, xông qua rồi, còn có một cửa tỉnh mộng kia kìa, lỡ như hắn tỉnh, nàng còn cưỡi ở trên người hắn...
Con đường phía trước chưa biết, Đường Hoan thật lòng muốn chết rồi.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?" Thanh Hạnh vẫn lưu ý động tĩnh bên trong, nghe được vài tiếng thở dài, nàng ta thăm dò lên tiếng hỏi, không đợi tiểu thư ra hiệu đã nhẹ nhàng đi đến. Con người tiểu thư tốt, đối với nàng ta - những nha hoàn bên người rất tốt, Thanh Hạnh là thật lòng sợ tiểu thư gặp chuyện không may.
Phải, nàng ta là người của Đoan vương phủ, nhưng điện hạ đã nói, trừ truyền lại tin tức ra, nàng ta phải coi tiểu thư là chủ tử thực sự, bảo vệ nàng chu toàn. Toàn bộ cảnh trữ Hầu phủ, trừ nàng ta ra, bên người Hầu gia phu nhân kể cả Nhị tiểu thư thế tử đều có người của Đoan vương, bọn họ cũng không biết nhau, cũng không biết mục đích điện hạ xếp vào nhiều người như vậy là gì, chỉ cần một lòng một dạ làm việc điện hạ căn dặn. Lần này Dung thị cùng Nhị tiểu thư hợp mưu hãm hại tiểu thư, điện hạ phái người thông báo cho nàng ta, còn dặn nàng ta đứng xem là được, không được phép nhúng tay.
"Tiểu thư, có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?" Thanh Hạnh cúi người, lấy mu bàn tay khẽ chạm vào trán Đường Hoan.
Đường Hoan im hơi lặng tiếng đánh giá nha hoàn này. Thanh Hạnh, lớn hơn nàng một tuổi, sáu năm trước vào phủ, đối với nguyên thân lại trung thành hết mực.
"Ta không sao, chỉ là đói bụng, em đi thúc giục một chút, xem cơm chiều chuẩn bị xong chưa, hôm nay bưng lên sớm một chút đi." Đường Hoan dịu dàng cười, giống nguyên thân như đúc.
"Vâng, em gọi người đi xem ngay bây giờ."
Thanh Hạnh gật gật đầu, định đứng dậy, rốt cuộc không nhịn được, thấp thỏm nhìn nhìn Đường Hoan, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lúc ở bên bờ ao, em … em hình như thấy Nhị tiểu thư đẩy người, nhưng em cũng không xác định có phải mình nhìn lầm hay không, lúc ấy vội vã đi tìm người, không có lòng dạ suy nghĩ nhiều..."
Điện hạ bảo nàng ta làm một nha đầu trung thành, nếu lần này điện hạ không có dặn dò khác, nàng ta nên nhắc nhở tiểu thư phòng bị chuyện sau này. Dung thị hại người, điện hạ đích thân tới, tiểu thư hữu kinh vô hiểm[1], rõ ràng điện hạ là không hy vọng tiểu thư gặp chuyện không may rồi. Lần này, đại khái là muốn để cho tiểu thư chịu chút thiệt thòi, nhắc nhở tiểu thư đề phòng tiểu nhân? Về phần điện hạ vì sao phải làm như vậy, nghĩ đến đôi mắt bình tĩnh nhưng lại cực lạnh kia, Thanh Hạnh không dám lại phỏng đoán tiếp nữa.
[1] Hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm.
Đường Hoan ngẩn người, ra vẻ tức giận trừng nàng ta: "Nói bậy bạ gì đó, Nhị tiểu thư làm sao có thể sẽ đẩy ta? Yên tâm đi, là tự ta không cẩn thận ngã xuống, Nhị tiểu thư đại khái là muốn giữ chặt ta mới bị em hiểu lầm. Thanh Hạnh, ta biết em trung thành với ta, có điều là tỷ muội chúng ta tình cảm thắm thiết, sau này không cho phép em lại ác ý phỏng đoán Nhị tiểu thư nữa."
"... Thanh Hạnh hiểu rồi. Tiểu thư nghỉ ngơi cho khoẻ, em đi ra ngoài làm việc." Tiểu thư khẳng định như thế, Thanh Hạnh cũng không tiện nói gì nữa, tránh cho lộ tẩy.
Đường Hoan nhìn theo Thanh Hạnh rời đi, trong đầu vụt qua khuôn mặt của mẹ con Dung thị, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nàng đương nhiên biết là Thẩm Di đẩy nàng, nếu nàng thật sự là Thẩm Du, chắc chắn cho các ả đẹp mặt. Chỉ tiếc, nàng là Đường Hoan, trong lúc đang không nghĩ ra được đối phó Tống Mạch như thế nào, nàng muốn giữ vững Hầu phủ như lúc trước. Như vậy, nếu sau này nàng muốn giả ngu, có một đôi mẹ con bắt nạt nàng, sẽ càng dễ khiến cho Tống Mạch mềm lòng với nàng nhỉ? Và đồng thời, một đích nữ đáng thương bị người hãm hại, làm sao có thể sẽ là hái.hoa tặc gian trá tàn nhẫn kia?
Về phần Vệ Chiêu nhìn vừa ý với Thẩm Du kia, Thẩm Di muốn, ả ta đi cướp là được, chỉ cần ả có bản lĩnh. Dù sao chỉ có một tháng, cho dù ả ta thành công, cũng chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoàng lương[2].
[2]"Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.(nguồn: http://hoavouu.com/a1055/giac-mong-hoang-luong)
~
Ngoài cửa sổ mưa to “lộp độp” nện xuống, cho đến nửa đêm mới dần dần nhỏ đi, ngày thứ hai, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng rực rỡ.
Lúc thức dậy, Đường Hoan chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Dung thị dẫn Thẩm Di Thẩm Cẩn đến thăm nàng thật sớm, Đường Hoan thong dong ứng đối, để cho các ả tin tưởng xác thực nàng không có phát hiện khác thường.
Thẩm Di có chút lo lắng, sau khi trở về vẫn luôn lo sợ bất an. Dung thị trái lại hoàn toàn tin, bởi vì lấy tính tình không chịu thiệt của Thẩm Du, nếu nàng thực sự nhìn ra manh mối, bây giờ đã ra tay rồi, nào cho phép các ả đến trước mặt nàng lá mặt lá trái? Nha đầu kia, mặc dù có chút thủ đoạn, rốt cuộc thiếu kinh nghiệm, suy nghĩ đơn giản, cũng không phải là người có thể nhịn xuống được uất ức.
Sau rối ren ngắn ngủi, Hầu phủ nhanh chóng khôi phục lại an bình thường ngày.
Lúc Đường Hoan đang đau đầu làm sao tiếp cận Tống Mạch thân là Đoan vương, nhà Binh bộ Thượng thư Lương Kính Lương đại nhân đưa tới một tờ thiệp mời.
Ba ngày sau, Lương thượng thư muốn làm mừng thọ tròn năm mươi.
Trong kinh thành huân quý nhiều, quan lớn nhiều, loại sự việc tham gia náo nhiệt này cũng nhiều. Đường Hoan cầm thiệp mời trầm tư, nhớ lại quan hệ trong những quyền quý này, chợt tinh thần chấn động. Trầm Mộ Nguyên nuôi trưởng nữ như nửa con trai, từng nhắc qua với nguyên thân, Binh bộ Thượng thư này là một tay Đoan vương đề bạt lên, thủ hạ chúc thọ, Tống Mạch có thể đi góp vui hay không?
Dù sao chết dí ở nhà cũng không nghĩ ra bất kỳ đầu mối nào, không bằng đi ra ngoài thử thời vận đi.
Ba ngày sau, hai chiếc xe ngựa chạy ra từ Cảnh Trữ Hầu phủ, vững vàng chạy tới Lương phủ.
Đường Hoan cùng Thẩm Di ngồi ở trong một chiếc xe ngựa, trên đường Thẩm Di có chút câu nệ, Đường Hoan bèn giống như nguyên thân cười nói chuyện cùng ả ta. Thẩm Di thấy trưởng tỷ hoà nhã như lúc ban đầu, cuối cũng cũng buông lòng, cũng chuyên lấy chuyện thú vị nói cùng Đường Hoan. Hai tỷ muội nói nói cười cười, thấm thoát đã đến trước cửa Lương phủ.
Lúc xuống xe, Đường Hoan tùy ý ngẩng đầu, không nghĩ tới lại thấy được Tống Mạch.
Hắn cũng là vừa mới từ trên xe ngựa đi xuống, đầu mang kim quan, mặc áo bào nền đen thêu kim mãng[3], dáng người cao ngất đứng ở nơi đó, hạc trong bầy gà, phảng phất như xung quanh tất cả các nhân vật đều không còn tồn tại, chỉ có một mình hắn.
[3]Mãng: Như con rồng mà có bốn chân, kém rồng một cái vuốt
Áo bào nền đen thêu kim mãng
u=2286018001,1463319022&fm=58
Dường như đã sớm nhận được tin tức Đoan vương điện hạ đến, Thượng thư đại nhân dẫn một đám tân khách đi ra nghênh đón. Đường Hoan nhìn những người đó hướng về phía hắn quỳ xuống, hắn nâng tay hư phù[4], miệng hẳn là nói cái gì đó, nhưng trên mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả ánh nắng ngày hè cũng không thể xoa dịu.
[4]Hư phù: động tác trưởng giả hoặc thượng cấp làm bộ muốn đỡ một chút tỏ vẻ lịch sự.
Bất chợt, hắn nhìn sang chỗ nàng.
Đường Hoan nhanh chóng cúi đầu, âm thầm tự nói với mình, cho dù kế tiếp xảy ra chuyện gì, nàng đều phải giả dạng coi như không biết hắn.
Nàng quay đầu nói chuyện cùng Thẩm Di, định bụng chờ Tống Mạch đi vào rồi mới đi lên. Hôm nay ngoài phủ Thượng thư ngựa xe như nước, đằng trước các nàng còn đỗ hai chiếc xe ngựa, không vội.
Nhưng nàng nghe thấy được một loạt âm thanh hít vào, thấy Thẩm Di khiếp sợ trợn to hai mắt, trên mặt nhanh chóng bốc lên hai áng mây đỏ, tiếp theo cúi đầu trốn ra phía sau nàng, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn cùng sườn mặt mỹ lệ. Nàng còn thấy hai nha hoàn bên người đều cúi đầu xuống đất, Đường Hoan hiểu được cái gì, ngay lúc nàng tò mò định nhìn xem đằng trước rốt cuộc xảy ra chuyện mới lạ bậc nào, nàng nghe thấy thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Tống Mạch, "Quay đầu lại."
Đường Hoan kinh ngạc quay sang, tầm mắt dừng ở trên mặt Tống Mạch, sau khi khẽ giật mình, vội vàng gập chân hành lễ: "Dân nữ ra mắt điện hạ."
Tống Mạch không có bảo nàng đứng dậy, hắn chậm rãi đi đến trước người nàng, nâng tay lên.
"Điện hạ, người..." Đường Hoan phản xạ muốn trốn, cằm lại bị nam nhân nắm, đang lúc tim nàng đập như nổi trống tưởng là Tống Mạch sẽ một phát bóp chết nàng, đã bị ép ngẩng đầu lên, chống lại đôi con ngươi như mực quen thuộc kia. Nàng mất tiếng, bởi vì hoang mang trong mắt hắn.
"Ngươi là ai?" Tống Mạch ngưng mắt nhìn nàng, thanh âm lạnh nhạt.
"Dân nữ Thẩm Du, trưởng nữ của Cảnh Trữ hầu." Đường Hoan gần như là trả lời bằng bản năng, trong đầu mờ mịt một mảng.
"Thẩm Du?" Tống Mạch nhẹ giọng lập lại một lần, thanh âm trầm thấp êm tai, lập tức khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt của nàng, "Bổn vương thấy ngươi có vài phần quen mặt, có phải từng gặp ngươi ở đâu hay không?"
Đường Hoan hoa mắt. Tống Mạch, vậy mà không còn nhớ nàng rồi?
Danh sách chương