Khi Đường Hoan dìu Thẩm Di đi đến bìa rừng trúc, vừa lúc chạm mặt Lương Tứ cô nương tìm tới.

"Các cô đi đâu vậy? Làm hại ta tìm mãi! Không phải đã nói bảo các cô chờ ở bên kia sao?" Lương Tứ cô nương tay cầm một quyển sách chạy tới, đôi môi đỏ mọng chu lên, rất là bất mãn trừng Đường Hoan. Chuyện khẩn cấp như vậy, làm sao nàng còn chạy loạn chứ!

Đường Hoan áy náy nhận lỗi với nàng ấy: "Quỳnh An, ta không phải cố ý, vừa rồi muội muội khó chịu trong bụng, ta dìu con bé đi vào bên trong ngồi một lát."

Thẩm Di bây giờ miễn cưỡng có thể tự mình đứng rồi, chẳng qua là mặt cười trắng bệch, đúng là giống như là không thoải mái.

Lương Tứ cô nương lập tức hết giận rồi, đưa thư cho Đường Hoan bảo nàng mau xem, nàng ấy ở một bên trấn an Thẩm Di. Đường Hoan lướt qua xem xong, Lương Tứ cô nương lập tức đem đồ đi trả về, sau đó ba người trở lại hoa viên, cùng mọi người vui đùa ầm ĩ một lát mới vào trong nhà dự tiệc.

Sau khi tan tiệc, khách khứa rối rít cáo từ. Đường Hoan nghĩ hẳn là không gặp được Tống Mạch rồi, bèn cũng chuẩn bị về phủ, chỉ là thượng thư phu nhân không biết đánh chủ ý gì, nhưng lại lấy thân thể Thẩm Di có bệnh nhẹ làm lý do giữ ả lại ở nhà kề nghỉ ngơi, nói là chờ sau khi lang trung xem qua có chuyển biến tốt đẹp mới được ngồi xe xóc nảy, Dung thị vui vẻ đồng ý. Lang trung sau khi khám qua, Thẩm Di mệt mỏi mà ngủ mất, thượng thư phu nhân thuận thế mời Dung thị đến chỗ bà đánh bài, để cho Lương Tứ cô nương chơi cùng Đường Hoan.

Thượng thư phủ cũng có thiếu gia trong tuổi cưới xin.

Chẳng lẽ thượng thư phu nhân nhìn trúng Thẩm Di, Dung thị cảm thấy cửa hôn sự này không tệ? Đích thứ nữ của Cảnh Trữ hầu, đúng là xứng đôi với thiếu gia nhà thượng thư.

Đường Hoan mới lười biết rốt cuộc Thẩm Di muốn gả cho ai, hoặc là Dung thị muốn gả ả cho ai, dù sao về phủ cũng cũng nhàn rỗi không có việc gì, không bằng ở lại thượng thư phủ, có lẽ, Tống Mạch còn chưa đi đâu? Tuy nói bên ngoài bởi vì thân phận bởi vì sự khinh.bạc của hắn mà nàng muốn cách xa hắn, rốt cuộc còn phải tìm cách tiếp cận hắn phải không? Hắn thực sự quên nàng rồi, nàng sẽ làm cho hắn một lần nữa thích nàng! Còn lấy cái gì mà cướp đoạt vợ của thần tử uy hiếp nàng, nàng ước gì hắn đến cướp!

"A Du, chúng ta đến trong viện của ta chơi đi? Mấy ngày hôm trước Nhị tỷ ta từ Tô Châu gửi cho ta một hòm quạt tròn tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, ta nghĩ cô hôm nay nhất định sẽ đến, cũng không đưa qua cho cô, chờ để cho cô tự mình chọn đó." Lương Tứ cô nương cười mời Đường Hoan.

Đường Hoan lắc đầu, nhìn lại hoa viên bên kia, "Ở trong phòng có ý nghĩa gì? Ta muốn đi xem hoa sen nhà cô. Lúc trước bên kia nhiều người, ta ngại ồn ào bèn chịu đựng không đi xem. Bây giờ các nàng đi cả rồi, cô đi cùng ta nhé? Chỉ hai chúng ta, thanh tĩnh."

Khách nhân muốn ngắm cảnh, Lương Tứ cô nương đương nhiên đồng ý, "Được, nhưng mà bây giờ mặt trời quá lớn, cô chờ, ta bảo các nàng đi chuẩn bị ô, ừm, cũng mang theo bàn cờ đi, đến lúc đó chúng ta ngồi ở dưới tàng cây liễu bên hồ, vừa ngắm cảnh vừa chơi cờ, lần này nói gì ta cũng phải thắng cô một lần!"

Đường Hoan cười yếu ớt, chờ nha hoàn chuẩn bị đồ xong xuôi, hai người sóng vai mà đi, phân biệt dẫn theo một thiếp thân nha hoàn.

Hai người ở bên hồ chọn một vị trí tốt, bên cạnh chính là lá xanh sen hồng, gió hồ thổi đến mang theo hương hoa thanh u. Chẳng qua là mới ngồi được một lát, thượng thư phu nhân bỗng nhiên phái nha hoàn đến mời Lương Tứ cô nương, nói là có việc tìm nàng ấy đi qua hỏi một câu. Lương Tứ cô nương thật ngượng ngùng, mời Đường Hoan quay về phòng khách nghỉ tạm, hoặc là ở chỗ này chờ nàng ấy, cam đoan nàng ấy sẽ trở về rất nhanh. Đường Hoan bảo nàng ấy không cần lo lắng cho mình, chờ Lương Tứ cô nương đi rồi, nàng tiếp tục ngồi một lát, rồi dẫn Thanh Hạnh đi dạo trong sân một lát.

Sân vắng đi bộ như đi dạo chơi, lúc sắp vòng qua một chỗ bụi hoa, chợt liếc thấy một bóng người lén la lén lút, là một nam nhân cao lớn cường tráng. Trong lúc vội vàng Đường Hoan chỉ nhìn được một cái sườn mặt, không phải rất đẹp, khuôn mặt lạnh lùng lại có vài phần cảm giác âm hiểm. Gã đứng ở giao lộ nhìn lại phía sau, chân mày nhíu lại thật chặt, rất nhanh ánh mắt sáng lên, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, xoay người đi về phía núi giả bên kia.

Có chuyện xưa rồi đây!

Chẳng qua Đường Hoan không nhận ra người này, nàng cũng không có ý định biết, định tránh ở sau gốc cây chờ một lát, chờ gã đi xa rồi lại đi.

Đâu ngờ không quá một lát, phía trước lại đi tới một phụ nhân trẻ tuổi dung mạo diễm lệ, trên vẻ mặt mang theo bối rối, dường như sợ bị người nào nhìn thấy, sau khi nhìn trái nhìn phải, đuổi theo phương hướng nam nhân rời đi.

Trộm.tình?

Ý nghĩ này không tự chủ được toát ra. Trong lòng Đường Hoan tức khắc ngứa ngáy một trận, muốn bám theo đi qua nhìn lén. Đảo mắt nhìn thấy Thanh Hạnh một tấc cũng không rời, ngại nàng ta vướng bận, bèn nói: "Thanh Hạnh, ta hơi khát nước, em vào trong phòng bưng trà đến, đưa thẳng đến bên hồ chờ ta đi, ta dạo một lát rồi trở về luôn."

Thanh Hạnh lộ vẻ do dự: "Tiểu thư, một mình người..."

"Không có việc gì không có việc gì, ta chỉ ở nơi này đi một chút, sẽ không xảy ra chuyện, em yên tâm đi, mau đi mau đi!" Đường Hoan ngại nhất nha hoàn dong dài, mà lại ngại ở thân phận không thể tuỳ tính tống cổ hết các nàng. Chờ bóng dáng Thanh Hạnh đi một bước ngoái đầu lại ba lần biến mất, Đường Hoan lập tức lặng lẽ mò mẫm đi qua núi giả bên kia.

Núi giả đó, từ trước đến nay đều là chỗ tốt để trộm.tình.

Nàng không có cách nào thoải mái hái nam nhân, xem trò hay một chút thì được nhỉ? Đôi nam nữ vừa rồi kia, dáng người cũng không tệ đâu.

Đường Hoan cẩn thận từng li từng tí di chuyển đến trước một cái động đá sâu trong núi giả. Miệng động có dây leo xanh biếc, nàng sợ tạo ra thanh âm không dễ đi vào, bèn trốn ở trong bóng râm bên cạnh nghe lén. Tiếng nữ nhân mơ hồ không rõ, tiếng nam nhân trầm thấp, truyền ra rõ ràng.

"... Không cần lo lắng, phụ thân theo Đoan vương tới thư phòng bàn việc rồi, tuyệt đối sẽ không tới đây nghỉ mát, nàng cứ yên tâm đi! Lão già kia, bản thân làm chỗ phong.lưu sung sướng tốt như vậy, bây giờ lão không cần, ta vừa vặn dùng thay lão, bao gồm di nương của lão!"

"... Đừng mà, ngươi..."

"... Kiều di nương, nàng cũng đừng từ chối, ngày đó nàng không phải cố ý bỏ lại khăn tay để cho ta nhặt được sao? Nàng nếu thực sự không có ý gì với ta, sao ta nói tự mình trả khăn tay cho nàng, nàng lập tức đồng ý? Đến, ta trả lại cái khăn tay này cho nàng, nàng cắn chặt, trăm ngàn đừng lên tiếng đấy, nếu không tiếng động quá lớn dẫn người khác tới, ta chỉ nói là nàng dụ dỗ ta, nàng nói phụ thân sẽ tin tưởng ai? Lão cho dù là giận ta, cũng sẽ không xuống tay với con trai ruột của mình, nàng sao, ừm... nếu không muốn chết, thì ngoan ngoãn hầu.hạ ta một lần đi! Phụ thân hồi còn trẻ dù lợi hại, bây giờ cũng già rồi, nàng nếm thử, tư vị vật kia của ta so với lão thì như thế nào?"

Ở trong tiếng giãy dụa “ô ô” của nữ nhân, truyền đến tiếng quần áo lụa bị xé rách, sau đó chính là tiếng hôn.nồng nàn của nam nữ rồi, cái đó kêu vang quá!

Dường như có cọng lông mèo phe phẩy ở trên người, Đường Hoan nhịn một lát, lúc tiếng động bên trong càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng không nhịn được, lặng lẽ đẩy dây leo chằng chịt ra, chuẩn bị nhìn lén cảnh xuân.

"Ai?"

Không đợi nàng thấy rõ cái gì, bên trong truyền đến một tiếng quát to trước. Đường Hoan bị nhị nhĩ lực quá mức cường đại của đối phương mà hoảng sợ phát run cả người, biết đối phương sợ là có chút võ công, vội cúi đầu khom lưng phát ra một tiếng mèo kêu, đồng thời lặng lẽ nấp sau tảng đá lớn ngay chỗ gần đó. Bây giờ chạy, đối phương đuổi theo ra nhất định có thể nhìn thấy thân hình của nàng, nếu là thiếu gia thượng thư phủ, sau khi nghe ngóng là biết là nàng, đến lúc đó nàng lại có thêm một việc phiền toái. Trước mắt gã đang sung sướng, hẳn là có thể bị tiếng mèo kêu bưng bít qua nhỉ?

Đường Hoan nín thở ngưng thần nghiêng tai lắng nghe, cũng không dám ló đầu ra nhìn.

Rất nhanh, nàng nghe được tiếng dây leo bị vén lên, tiếng nam nhân khàn khàn mắng câu "thì ra là con mèo hoang", sau đó dây leo lại bị buông xuống.

Ngay lúc Đường Hoan nhả khí ra chuẩn bị lập tức rời đi, lại khiếp sợ nghe được tiếng bước chân kia không phải là đi vào bên trong, mà là thẳng tới chỗ nàng!

Không phải nói sắc làm trí hồ đồ sao? Người này có cần thông minh như vậy hay không!

Bây giờ dù cho muốn chạy cũng không còn kịp rồi!

Đường Hoan khẽ cắn môi, dỡ tảng đá ra, run bần bật.

Đỉnh đầu tối sầm lại, trước người nhiều hơn một đôi giày đen, "Cô là ai?"

Đường Hoan cúi đầu nhỏ giọng khóc: "Vị thiếu gia này, ta thực sự không phải cố ý, ta chỉ là nhìn thấy bên kia tựa hồ có động thiên khác, nhất thời tò mò không nhịn được đi qua xem một chút, thật không phải cố ý quấy rầy... A, ngươi muốn làm gì!"

Nam nhân túm cánh tay Đường Hoan, đợi Đường Hoan ngẩng đầu nhìn rõ bộ dáng của nàng, trong mắt gã hiện lên kinh diễm. Nhìn nhìn trái phải, một phát bịt miệng Đường Hoan, không để ý Đường Hoan phản kháng kéo nàng vào trong động đá, sau khi tiến vào liền đè người ở trên vách đá, bóp cổ nàng ép hỏi: "Nhìn quần áo của cô không giống người trong phủ, rốt cuộc cô là ai?"

"Ta, ta là Cảnh Trữ Hầu phủ ... Vị Lương thiếu gia này, xin ngươi buông tha ta đi, ta cam đoan miệng kín như bưng!" Đường Hoan khóc cầu xin, làm như không dám đối diện với nam nhân, nàng quay đầu vào bên trong, thấy di nương kia vẫn không nhúc nhích gục ở trên một tảng đá lớn bằng phẳng, đại khái là ngất đi rồi, trong lòng lập tức có chủ ý.

"Cảnh Trữ Hầu phủ?" Nam nhân liếc mắt đánh giá nàng một cái, chợt cười.dâm ra tiếng, "Là Thẩm đại tiểu thư đi? Sớm nghe Tứ muội từng nhắc tới Thẩm đại tiểu thư xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Thẩm đại tiểu thư, ta có thể thả cô, nhưng mà cô phải đồng ý ta một việc."

"Ngươi, ngươi nói, chỉ cần ngươi thả ta, cái gì ta cũng đồng ý!" Đường Hoan rủ mắt, nước mắt lã chã lăn xuống.

Tay nam nhân không khỏi nới lỏng một chút, "Tốt lắm, Thẩm đại tiểu thư, tin tưởng cô là người thông minh, ta cùng với tiểu thiếp của phụ thân thông.gian, loại chuyện này, ta không có khả năng bằng vào một câu nói của cô là tin cô, giết người diệt khẩu mới là ổn thỏa nhất. Nhưng ta lại là người thương hương tiếc ngọc, thật sự không đành lòng động thủ với cô. Như vậy đi, Thẩm đại tiểu thư đồng ý gả cho ta làm vợ, về sau chúng ta thành người một nhà, ta sẽ không cần lo lắng cô đi nói ra ngoài, cô nói phải không? Ha ha, cô xinh đẹp như vậy, phía sau lại có Cảnh Trữ hầu cho cô chỗ dựa, chỉ cần nhạc phụ chịu đề bạt ta, thứ tử như ta đây cũng có thể xông xáo một phen thành tựu... Mỹ nhân tiền đồ cả hai đều không bỏ lỡ, Thẩm đại tiểu thư, cô quả thực chính là quý nhân trong mộng của ta!"

Đường Hoan khiếp sợ ngẩng đầu, kinh hoảng bất lực: "Ngươi, làm sao ngươi có thể..."

Nam nhân đột nhiên tăng thêm sức lực: "Bớt nói nhảm, rốt cuộc có đồng ý hay không, không đồng ý ta lập tức tiễn cô về chầu trời!"

Đường Hoan ưm ưm giãy dụa, khó chịu nói không ra lời, chờ nam nhân nới lỏng tay rồi, vội khóc đáp: "... Khụ khụ, ta, ta đồng ý với ngươi là được... A, ngươi muốn làm gì? Đừng chạm vào ta!" Nhưng mà bàn tay to của nam nhân kéo vạt áo của nàng lại, nhẹ nhàng rút một cái liền mở bung ra.

"Làm cái gì? Đương nhiên là hoàn thành chuyện tốt với cô trước, nếu không làm sao ta xác định cô sẽ không đổi ý? Thẩm đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ dịu dàng với cô, bảo đảm cô..." Nam nhân cúi đầu cười, bàn tay to khoát lên trên bả vai nàng, chuẩn bị mò xuống cởi áo lót của nàng.

Nam nhân thối, quả nhiên đều là một đức hạnh!

Đường Hoan khóc càng hăng, "Đừng, ta …. ta cho ngươi là được, chỉ là, ngươi … ngươi để cho ta tự cởi được không? Ta … ta sợ ..."

Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, "Thật ngoan, ta còn thật sợ cô thà chết cũng không chịu đồng ý đấy. Nhưng mà, cô cởi hay ta cởi thì có cái gì khác nhau?"

Đường Hoan quay đầu, nhắm mắt lại e thẹn nói: "Ta … ta chưa từng có như vậy... Ngươi …. ngươi có thể xoay qua chỗ khác đừng nhìn ta hay không? Ta thật sự sợ!"

"Thôi, nhìn cô khóc thành như vậy, ta cũng đau lòng. Chẳng qua động tác của cô phải nhanh lên một chút, đừng để cho ta chờ lâu quá! Nữ nhân kia chỉ là ngất đi, đương nhiên, nếu là cô muốn cho ả ta xem hai người chúng ta... Ta cũng không ngại." Nam nhân xoay qua chỗ khác, thanh âm khinh thường.

Đường Hoan cúi đầu khóc, tay phải lại lặng lẽ rút trâm cài trên đầu xuống, nhìn chính xác cổ nam nhân chuẩn bị đâm xuống. Không nghĩ đúng vào lúc này, dây leo trước cửa.động chợt bị vén lên, có người cúi đầu bước vào.

"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Lương Tư An, ngươi quả nhiên là người sống trong tình cảm, vì nhất thời thoải mái, ngay cả mạng cũng không cần rồi."

"Điện hạ?" Nam nhân giật nảy người liên tiếp lui về phía sau, ngã ngồi dưới đất, còn không thể tin nhìn Tống Mạch: "Điện hạ, người, làm sao người..."

Tống Mạch không để ý đến gã, đi thẳng đến trước người Đường Hoan, nâng tay cướp lấy cây trâm trong tay nàng: "Bổn vương mới đi ngang qua hoa viên, trong lúc vô ý thoáng thấy Thẩm đại tiểu thư, kìm lòng không đậu đi theo tới đây, cũng không nghĩ tới nhìn thấy trò hay như thế. Thẩm Du, hôm nay ngươi thật sự là làm cho bổn vương mở rộng tầm mắt."

Đường Hoan nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây, không phải nàng đang nằm mơ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện