Huy nương được nha đầu nâng đậy, búi tóc toán loạn, trâm cài rơi lả tả trên mặt đất, mặt sưng tấy phồng lên, bộ dạng thật dọa người. Muốn khôi phục lại như cũ, sợ phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, còn có thể để lại sẹo. Nghĩ đến đây, mặt hai vị di nương kia liền có chút hả hê, che miệng cười trộm.

Huy nương vịn vào nha đầu mà đứng, hành lễ với phu nhân, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng, lúc đến cửa đột nhiên quay đầu, hai mắt như hai mũi tên bắn về tỷ muội Lý Ngân, nhìn ánh mắt oán độc đó mà làm Lý Ngân run lên, quay sang liếc muội muội, A Hạnh cầm chặt tay nàng, ánh mắt không yếu thế mà còn bức người hơn nhìn về Huy nương, Huy nương khẽ giật mình, sau đó hung hắng trừng Lý Ngân, rồi mới đi tiếp. Lúc sau, Lý Ngân cùng mấy di nương khác cũng hướng phu nhân hành lễ đi về.

Sau khi mọi người đi hết, Hồ phu nhân lạnh giọng nói với Thúy Hồng: "Ngươi không sai, muội muội Lý Ngân đúng là có chút đặc biệt, nàng là một nha đầu nghèo khổ lại có loại can đảm này, quả thật có chút kỳ quái. Nói với Thúy Liễu để ý kỹ, đừng để cho hai tỷ muội đó làm gì mờ ám! Nếu có hành động thiếu suy nghĩ, lập túc báo lại!"

Thúy Hồng thấp giọng thưa, sau đó đi ra. Hồ phu nhân để tất cả nha đầu lui xuống, trong phòng chỉ còn hai mẹ con, Hồ phu nhân xoay người, mắt nhìn con gái, thấy dung mạo phấn điêu ngọc mài, trọng nội tâm dâng lên một cảm giác tự hào. Nàng nắm lấy tay con, nhẹ nói:" Nhã Tình, chờ ngươi đến cập kê, sẽ trở thành chính thất của Tam công tử Tấn Vương, tuy Tam công tử không phải thế tử, hơn nữa mẹ đẻ lại là người Hồ, nhưng hắn dù sao cũng là nhi tử Tấn Vương, thân phận tôn quý, chúng ta chỉ là thương gia, có thế làm chính thất là đã trèo cao rồi". Nghe thế, mặt Hồ Nhã Tình hiện lên tia ửng đỏ,cúi thấp đầu đáp:" Con gái hết thảy đều nghe mẫu thân an bài!"

Hồ phu nhân cười:" Biết rõ là ngươi thích hắn, bất quá cùng đúng, Tâm công tử là anh tài tuấn kiệt, khuôn mặt so với nữ tử còn muốn tinh xảo hơn, khó trách ngươi động tâm! Bất quá..." Thanh âm nàng bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt lệ quang ẩn hiện:" Tương lai Tam công tử không thể thiếu thê thiếp, những nữ tử kia nếu an phận thì thôi, nếu không an phận..." Hồ phu nhân lạnh lùng cười, rét lạnh mà nói: "Thì tuyệt đối không thể nhân từ nương tay! Nếu không người thương tổn cuối cùng chính là ngươi! Hôm nay thủ đoạn của nương ngươi cũng thấy rõ, có gắng học lấy! Sẽ tốt cho việc quản gia về sau của ngươi!"

Hồ Nhã Tình ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tia lạnh lùng vui vẻ, nàng nhẹ nhàng đáp:" Con gái vâng lời, mẫu thân xin hãy yên tâm!"

Hồ phu nhân thỏa mãn gật đầu.

Lý Ngân cùng A Hạnh theo đường cũ trở về viện của mình, đi trên đường sắc mặt nàng tái nhợt, hồn phách bay mất, vẫn chưa hết sợ hãi, A Hạnh thỉnh thoảng lại nhìn nàng lo lắng.

Về đến phòng, Lý Ngân không để nha đầu nào vào. A Hạnh nắm tay Lý Ngân, âm thanh lo lắng:" Tỷ tỷ..." Lý Ngân lúc này mới như tỉnh mộng, dựa vào vai muội muội, òa khóc:" Các nàng ngày thường thấy tỷ đều cười hiền hòa, tại sao hôm nay nói tỷ như vậy, còn phu nhân, bình thường nhìn rất hòa nhã, nhưng sao hôm nay sai người đánh Tam di nương, đã thế còn không chớp mắt lấy một cái. A Hạnh, tỷ đột nhiên cảm thấy các nàng thật đáng sợ!" Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn muội muội."Muội có thấy ánh mắt Tam di nương nhìn tỷ không, giống như là muốn đem ta giết chết, nàng nhất định rất hận ta!" Nói xong lại che mặt khóc nấc.

Nói đến việc này, A Hạnh có chút áy náy" Muội xin lỗi tỷ, là muội mang phiền phức đến cho tỷ."

Lý Ngân lắc đầu, ngồi xuống ghế, nói:" A Hạnh, hôm nay may mắn có muội nói thay tỷ. Tỷ lúc đó thật sự không biết nên làm gì, chỉ ngu ngốc đứng đó, nếu những lời nói kia đến tai lão gia, không biết hắn sẽ nghĩ gì, so sánh, tỷ chấp nhận để tam di nương oan hận. A Hạnh, tỷ còn phải cảm ơn ngươi mới đúng!" Lý Ngân ngân thơ, nhưng không ngu ngốc, lúc đó nàng không kịp phản ứng nhưng giờ lại đã hiểu, trong nội tâm sợ hãi không thôi, nên rất cảm ơn muội muội đã giải thích giúp nàng.

A Hạnh cũng ngồi xuống cạnh nàng, chuyện đã dến mức này, nàng cũng bất chấp Lý Ngân có hoài nghi hay không. Lý Ngân thiện lương, suy nghĩ lại đơn thuần, dù thấy muội muội thay đổi, cùng chỉ nghĩ là do trưởng thành, sẽ không nghĩ muội muội bị yêu quái nhập.

"Tỷ tỷ, về sau tỷ nhất định phải cảnh gác với Tam di nương! Nói chuyện, làm việc đều phải cần thận từng chút một, ngàn vạn lần đừng để nàng ta bắt được nhược điểm gì, còn có..." A Hạnh nhìn Lý Ngân, ý vị thâm trường nói:" Lão gia càng sủng ngươi thì sau này ngươi sẽ càng gặp nhiều rắc rồi. Tỷ tỷ, muội hỏi tỷ một câu, tỷ muốn được lão gia sủng ái hay là muốn sống yên ổn ở Hồ gia?"

Lý Ngân thấy muội muội thần sắc nghiêm túc, vội lau nước mắt, tập trung trả lời:" Nếu so với được lão gia sủng ái, tỷ càng muốn an ổn sống ở đây, giống như  khi còn sống với phụ thân và muội vậy."

A Hạnh thấy nàng nói vậy, liền thở ra một hơi, thật tốt quá, Lý Ngân vẫn còn an phận, nếu như nàng muốn nhận sự sủng ái của lão gia, con đường nàng đi trong tương lai sẽ ngập tràn chông gai, mà mình cũng không giúp được nàng.

Ở hiện đại, thân phận Lý Ngân là kẻ thứ ba, bị vạn người phỉ nhổ, là hồ ly tinh. Nhưng ở đây, thiếp thất tồn tại được hợp lý hóa, pháp luật công nhận, là một phương thức để nữ tử tồn tại, không làm trái với chuẩn mực đạo đức. Nhưng mà nữ tử thường đố kỵ, bất kể ở đâu, thời đại nào, từ cổ chí kim đều giống nhau, chỉ có một ít người so ra là hiền lành, dịu dàng ngoan ngoãn, nàng ta nhẫn nhịn được, còn nếu là nữ tử tàn nhẫn, nàng sẽ đem những người uy hiếp nàng diệt trừ hết, giống như Hồ phu nhân, đối mặt với loại nữ nhân này, nếu như không đủ năng lực, dũng khí, trí tuệ để cùng nàng tranh đấu, vậy ngươi phải cho nàng thấy lòng trung thành, nói cho nàng biết, ngươi tuyệt đối sẽ không uy hiếp được nàng ta, như vậy ngươi có thể yêu ổn mà sống. Mà Hồ phu nhân cũng sẽ không làm khó thiếp thất không thể uy hiếp mình, dù sao Hồ lão gia nạp thêm mấy thiếp nữa thì dù nàng có cùng Tấn Vương phi là người thân thích cũng không có biện pháp ngăn cản phu quân khai chi tán diệp. Thay vì để cho hắn nạp mấy người không rõ tư tâm, không bằng để hắn sủng một người vô hại như Lý Ngân, đối với nàng thế mới tốt.

Nghĩ vậy, A Hạnh thấp giọng nói với Lý Ngân:" Tỷ tỷ, nếu như ngươi muốn sau này an ổn mà sống, phương pháp tốt nhất không phải lấy lòng lão gia mà là lấy lòng Hồ phu nhân!"

Lý Ngân nghe lời nàng nói liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp mở to, ngạc nhiên nói:" Lấy lòng phu nhân?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện