úc này, cửa lớn khóa chặc, các khách nhân cũng tụ tập ở giữa sân, ánh mắt cũng tập trung vào tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp trước mặt. Nhưng bây giờ hấp dẫn bọn họ không chỉ là bề ngoài xuất chúng của tiểu cô nương mà còn là dáng vẻ luôn ung dung bình tĩnh, ưu nhã thoải mái của nàng.

Nàng như vậy thật đúng là làm cho người ta không nhịn được sinh lòng hảo cảm.

A Hạnh khẽ mỉm cười, nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói: “Chư vị không nên gấp, A Hạnh nhất định sẽ lấy ra chứng cớ để cho các vị tâm phục khẩu phục!”

Nàng từ từ đi tới bên cạnh người trẻ tuổi, ánh mắt quét một vòng trên người hắn, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi nói không phải ngươi thả rắn, vậy ngươi chạy cái gì? Bây giờ toàn bộ mọi người đều rất kiên nhẫn chờ đợi quan sai tới, một lòng muốn bắt được kẻ thả rắn, vì sao chỉ một mình ngươi là muốn chạy trốn? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngươi chính là kẻ thả rắn! Bởi vì ngươi chột dạ! Bởi vì ngươi không dám đối mặt quan sai!”

Người thanh niên kia bị mấy câu bởi vì của nàng ép đến không thở nổi, nhưng hắn như sao dễ dàng thừa nhận, một khi thừa nhận, chắc chắn phải ngồi tù! Người thanh niên kia miễn cưỡng ổn định tinh thầnm phản bác: “Ta không phải là phạm nhân của rạp hát các ngươi, tại sao ta không thể rời khỏi? Ta đột nhiên nhớ có chuyện gấp nên phải lập tức rời khỏi! Không được sao? Diệp Gia Quán. Cô nương chỉ bằng điểm này thì kết luận ta là người thả rắn, có phải quá võ đoán hay không? Ta thấy căn bản cũng không có người thả rắn gì cả, những thứ này chẳng qua là ngươi cố tình nói để trốn tránh trách nhiệm!”

Những người khác cũng cảm thấy người thanh niên kia nói rất có đạo lý, điểm này quả thật không thể trở thành chứng cớ.

A Hạnh sớm đã tính trước hắn sẽ phủ nhận, nàng nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng, rõ ràng là nụ cười tuyệt mỹ lại làm cho người thanh niên kia phát rét. Hắn nghe nàng nói: “Ta dĩ nhiên không chỉ có chứng cớ này!”

A Hạnh xoay người, đi tới gần rắn độc, Lý Nhuận Phúc lại nhích trường thương trên tay khống chế rắn độc. Không để cho nó bò đến chỗ khác, rắn độc xanh biếc lăn lộn vặn vẹo phát ra thanh âm tê tê, vô cùng đáng sợ.

Lý Nhuận Phúc thấy con gái tiến đến, vội vàng kéo nàng xa một chút nói: “A Hạnh, cẩn thận, rắn di chuyển rất nhanh, đền quá gần cẩn thận bị nó cắn!”

Cô nương chung quy vẫn là có chút sợ rắn, A Hạnh lui về phía sau mấy bước, lộ ra vẻ ghê tởm, sau đó nói với mọi người: “Mọi người nghe được chứ? Đến quá gần cũng sẽ bị nó cắn. Đã như vậy người thả rắn kia làm cách nào để mang nó vào đây? Đương nhiên không phải cầm ở trên tay tiến vào, như vậy chắc chắn không qua được cửa chính của rạp hát!”

Nàng thản nhiên cười một tiếng, nói tiếp: “Cũng không thể nào đặt ở trong quần áo, ta tin sẽ không có người ngu như vậy!”

Ngọc Mai và Tĩnh Nhàn cũng xùy cười một tiếng, Ngọc Mai nói: “A Hạnh thật biết nói đùa, nào có người ngu như vậy, hắn không sợ bị rắn cắn sao?”

A Hạnh cười gật đầu: “Đúng là như vậy. Cho nên ta nghĩ người thả rắn phải mang theo trong người một cái túi giữ rắn rồi mang vào! Mà túi này, chỉ cần cẩn thận kiểm tra, thì nhất định có thể tra ra có liên quan đến con rắn này!”

Nàng quay đầu lại, chỉa thẳng vào người trẻ tuổi kia: “Nếu như ta đoán không sai, cái túi đó nhất định vẫn còn ở trên người của hắn, chỉ cần lục soát ở trên người hắn sẽ tìm ra được chân tướng, mọi người cũng sẽ không nghi ngờ lời của ta nữa! Đây chính là chứng cớ có lợi nhất của ta!”

Mọi người nghe đến đó cũng đồng loạt nhìn người thanh niên kia. Lại thấy hắn mặt xám như tro tàn, hai tay ôm ngực thật chặc, không ngừng lui về phía sau.

Thấy vẻ mặt của hắn, mọi người không cần lục soát thì cũng biết là xảy ra chuyện gì. A Hạnh nháy mắt với Lưu Quý, Lưu Quý đồng ý, lập tức tiến đến, lục soát trên người hắn tìm thấy một cái bao bố, người thanh niên kia mặc dù liều mạng phản kháng nhưng làm sao có thể mạnh hơn Lưu Quý? Diệp Gia Quán. Nhìn túi bị bọn họ đoạt đi, hai chân mềm nhũn, buông mình ngồi trên mặt đất, trong lòng vạn phần hối hận không nghe lời Lý Tứ. Lưu Quý đem bao bố đưa cho A Hạnh. A Hạnh nhận lấy bao bố mở ra cẩn thận tra xét, lại cúi đầu ngửi một cái, liền nói: “Trong bao bố có chút cỏ khô và một ít vảy, mọi người xem, cỏ khô trên người của rắn quả thật giống như nhau. Hơn nữa mùi tanh của rắn rất nồng, mọi người không tin có thể kiểm tra. Như vậy có thể thấy được, con rắn độc này đúng là do ngươi dùng túi mang vào!” Nàng nhìn sang kẻ thả rắn mặt xám như tro tàn ngồi trên đất, lộ ra nụ cười mỉm cười thắng lợi, nói: “Bây giờ ngươi còn gì để nói!”

Khách nhân có mấy người đi ra kiểm tra bao bố, sau đó hướng mọi người tuyên bố: “Quả thật như A Hạnh cô nương nói, người này đùng là kẻ thả rắn!”

Người vừa kiểm tra túi phát hiện được chân tường tức giận phất tay áo, tát cho người thanh niên kia một cái thật mạnh, còn giơ chân đá hắn, trong miệng mắng: ” Cái tên lòng dạ hiểm độc khốn kiếp nhà ngươi, ngươi có biết thiếu chút nữa thì hại chết lão tử không! Lão tử đánh chết ngươi!” Nói xong thì một trận quyền đấm cước đá, người bên cạnh cũng cùng nhau chỉ trích người thanh niên kia quá mức ác độc.

A Hạnh sợ nháo xảy ra án mạng vội gọi hộ vệ kéo người kia ra, khách nhân kia bị hộ viện kéo ra, rất không cam lòng,chỉ vào người thanh niên kia mắng to: “Quan sai rất nhanh sẽ đến, ngươi rửa sạch cái mông chờ ngồi tù đi!”

A Hạnh nghe thấy lời của hắn, trên mặt thoáng qua chút khó xử, nàng ho khan một cái, ngượng ngùng nói với mọi người: “Thật ra thì, A Hạnh có chuyện nói dối. Thực sự là ta không có gọi quan sai tới, ta nói như vậy chỉ là vì làm cho người thả rắn chột dạ, lộ ra chân tướng mà thôi.” Nàng đã sớm nghĩ được sơ hở ở cái túi này, nhưng trong rạp hát nhiều người như vậy, cũng không thể lục soát người từng người một, cho nên nàng mới nghĩ ra phương pháp dụ rắn ra khỏi hang này, trước tiên mang người hiềm nghi ra, sau đó sẽ lục soát người hắn là được rồi.

Lúc này các khách nhân đã biết sự kiện rắn độc không liên quan đến rạp hát, hơn nữa trước khi chân tướng chưa rõ đã mắng A Hạnh một trận, cũng âm thầm hối hận, làm gì còn so đo chuyện này, một ít khách nhân khâm phục nàng thậm chí giúp nàng giải vây nói: “Cô nương thông minh cơ trí thật sự là làm cho tại hạ bội phục, đây chẳng qua là một mưu kế cô nương nghĩ ra, chúng ta cũng sẽ không để ở trong lòng!” Những người còn lại cũng rối rít gật đầu nói phải.

Các đào hát cũng lộ ra thần sắc hưng phấn hân hoan, vây A Hạnh lại, ngươi một lời ta một câu tán dương nàng, cho dù đã từng có ý kiến gì đối với nàng lúc này cũng biến mất bặt vô âm tín, hoàn toàn thật lòng khâm phục.

Người thanh niên kia ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong mắt sinh ra một chút hy vọng: “Nếu như ta nói ra người giật dây, ngươi sẽ bỏ qua ta, sẽ không đem ta giao cho quan phủ chứ.”

A Hạnh lắc đầu một cái nói: “Không giao ngươi cho quan phủ, ta không cách nào giao phó với các khách nhân của ta, ta không thể làm giao dịch này với ngươi. Nhưng cho dù ngươi không nói thì ta cũng biết người sai khiến là ai!” Ở Tấn thành, muốn Thính Tùng bọn họ xui xẻo nhất trừ ông chủ của rạp hát Thanh Vân là Trương Thanh Vân còn có thể là ai? Cũng chỉ có hắn mới có thủ đoạn hèn hạ như thế.

Hừ. Ngươi một lần lại một lần hại ta. Lần này ta cũng phải cho ngươi một nhát!

Nàng ngồi xuống ở trước mặt hắn, dùng giọng nói nhỏ chỉ hắn mới có thể nghe được: “Nhưng nếu như ngươi có thể ở trước mặt đại nhân nói ra là ai chỉ điểm, ta chẳng những sẽ giúp ngươi cầu tha thứ, để cho ngươi bớt làm mấy năm tù hơn nữa trong lúc ngươi ngồi tù ta sẽ nhờ cai tù chiếu cố để cho ngươi được thoải mái, lúc ngươi mãn hạn sẽ cho ngươi một trăm lượng bạc làm tiền vốn làm ăn! Ngươi cẩn thận cân nhắc!” Nói xong cũng đứng lên, nói với hộ viện bên cạnh, bây giờ đem hắn đi quan phủ!

Trên lầu trong gian phòng lớn nhất, một nam tử ăn mặc quý phái, bên cạnh hắn có một người mặc áo đen đứng thẳng, cả người lộ ra vẻ lạnh lẻo, lúc này người hầu kia nói với nam tử: “Không ngờ một rạp hát nho nhỏ lại có một nữ tử thông tuệ như vậy.”

Nam tử khẽ mỉm cười, khí thế bức người: “Đường quốc chẳng những thú vị, nữ nhân… dường như còn thú vị hơn.”

Hắn thật sự là không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy!

Hắn nhìn xung quanh, thừa dịp mọi người đang nghị luận, âm thầm lặng lẽ, từ từ từng bước một, không dấu vết lui ra khỏi đám người, chạy về cửa chính, muốn thừa dịp quan sai chưa tới rời khỏi rạp hát. Nhưng đi tới cửa chính, phát hiện ra cửa chính bị khóa chặt, hắn dùng sức lắc lắc, cũng không thể mở cửa, hắn gấp gáp toát mồ hôi lạnh cả người, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành.

Đang lúc này, một một bóng người nhào ra, vững vàng chế ngự hắn, đồng thời quay vào bên trong la lớn: “A Hạnh cô nương, quả nhiên như ngươi đoán, thật sự có người muốn chạy trốn!”

A Hạnh mừng rỡ: “Lưu thúc, mang người này tới đây!”

Lưu Quý áp giải người thanh niên không ngừng giãy giụa tới. Người thanh niên kia vừa giãy giụa vừa kêu to: “Ngươi buông ta ra, ngươi bắt ta làm cái gì? Rạp hát các người có quyền gì làm như vậy!” Nhưng vóc người của hắn nhỏ hơn Lưu Quý không chỉ một cái đầu, mặc cho hắn giãy giụa thế nào, cũng không làm sao thoát khỏi khống chế của Lưu Quý.

Lưu Quý đem hắn mang tới trước mặt A Hạnh, mới buông hắn ra.

Người bên cạnh khó hiểu hỏi A Hạnh: “A Hạnh cô nương, đây là ý gì?”

A Hạnh người thanh niên kia nói: “Người này chính là kẻ thả rắn cắn người!”

Các khách nhân cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin, người thanh niên kia bắt đầu thì vô cùng quyết tâm, cũng là hắn vẫn luôn la hét phải báo quan, nếu như hắn là người thả rắn, thì sẽ ra sao.

Trong lòng người thanh niên kia giật mình, trên mặt miễn cưỡng làm ra vẻ không hoảng hốt không vội vàng, cười lạnh nói: “Cô nương không muốn gánh trách nhiệm, thì muốn ta làm dê thế tội sao? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?”

Khách nhân cũng có người hỏi A Hạnh: “A Hạnh cô nương, ngươi phải xuất ra chứng cớ mới đúng, ngươi tùy tiện chỉ một người định tội hắn thả rắn, làm sao có thể để cho chúng ta tâm phục!” Người bên cạnh rối rít phụ họa.

Rạp hát bên này trừ Lưu Quý thì còn lại cũng đều không hiểu gì, không biết A Hạnh rốt cuộc muốn làm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện