Lý Nhuận Phúc đánh xe ngựa chạy tới bên cạnh xe ngựa hai bánh đợi đón khách. Mắt thấy có người đoạt mối làm ăn của mình trong lòng Lý Nhuận Phúc đương nhiên rất khó chịu nhưng có thể làm gì đây? Chẳng lẽ ngăn cản người khác làm ăn sao? Chỉ có thể cạnh tranh công bằng.

Xe ngựa hai bánh phía trước thân xe lớn hơn loại bình thường một chút có thể để cho hai người vào ngồi chỉ là hơi chật chội. Phu xe không ngừng rao to, do giá cả rẻ hơn hai văn tiền so với xe ngựa của Lý Nhuận Phúc, khách đi tới do dự một chút vẫn lựa chọn xe ngựa hai bánh nhỏ. Phu xe kia thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt đắc ý.

Lý Nhuận Phúc trơ mắt nhìn các khách nhân lên chiếc xe ngựa kia, trong lòng sốt ruột, ông quay đầu nhỏ giọng nói với con gái: "Không bằng chúng ta cũng giảm tiền xe còn năm văn, như vậy khách nhất định sẽ lựa chọn xe ngựa chúng ta."

A Hạnh lắc đầu một cái, đây chưa phải là cạnh tranh ác liệt ? Hoàn toàn không cần thiết, nếu như đối phương lại giảm giá chẳng lẽ mình cũng phải giảm theo? Nếu giảm giá mạnh quá sau này lại không thể tăng lên lại! Thua thiệt vẫn là mình! " Cha! Không cần lo lắng, cha quên ông chủ Vương nói với chúng ta cái gì sao? Tính ổn định của xe ngựa hai bánh không tốt, ông ta mở rộng thân xe lại chở nhiều người như vậy là vô cùng nguy hiểm! Cửa làm ăn này của ông ta không được lâu dài đâu!"

Lý Nhuận Phúc không khỏi nhíu mày: "Hazz, như vậy cũng không được, ông ta nhất định là không biết những thứ này, A Hạnh, con nhanh chóng qua đó nhắc nhở ông ta một tiếng, nếu thật sự sẽ xảy ra chuyện, mọi người đều kiếm ăn không dễ dàng gì, nếu chúng ta biết rõ nguy hiểm còn không nói cho ông ta biết thì là không có đạo đức!"

A Hạnh có chút không đồng ý: "Chỉ sợ ông ta không cảm kích còn cho là chúng ta cố ý nói như vậy!"

" Chúng ta vẫn nhắc nhở một lần, về phần có nghe hay không là chuyện của ông ta, nếu như không nói một chút, ngộ nhỡ  xảy ra chuyện gì trong lòng cha cũng không thoải mái!"

A Hạnh thấy phụ thân kiên trì, không thể làm gì khác hơn là xuống xe ngựa đi đến chiếc xe kia, ngửa đầu lớn tiếng nói: "Đại thúc!"

Phu xe kia nghe được tiếng kêu quay đầu A Hạnh, mặt lộ vẻ cảnh giác, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

Nhìn dáng vẻ của hắn thế kia A Hạnh chỉ muốn quay đầu đi ngay, nhưng khi nhìn trong buồng xe có người, bên trong còn có khách quen của bọn họ, nàng cũng không hy vọng bọn họ gặp chuyện không may. Nàng hít sâu một cái nói tiếp: "Đại thúc, xe ngựa hai bánh nhỏ không thể ngồi nhiều người như vậy, sẽ lật xe!" Nàng cố ý nói lớn tiếng, để cho người trên xe nghe được có thể chủ động xuống xe.

Các hành khách lập tức rối loạn, có vài người thậm chí lớn tiếng nói với phu xe: "Này phu xe,  hay là ông trả tiền lại cho ta thì tốt hơn, ta không ngồi, không cần thiết vì hai văn tiền mà ảnh hưởng tới tính mạng!"

Hành khách còn lại cũng rối rít yêu cầu.

Phu xe thấy tình cảnh này giận dữ, cho là A Hạnh tới quấy rối, lớn tiếng quát A Hạnh: "Tiểu tử thối, cút xa một chút! Đừng có tới quấy rối lão tử, thấy lão tử làm ăn được thì ganh tị đúng không! Có bản lãnh các người cũng giảm giá đi! Lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này!" Nói xong phun một bãi nước miếng về phía A Hạnh .

Cả người A Hạnh lập tức phản ứng,  khó khăn lắm mới tránh thoát bãi nước miếng kia, mặt lập tức trầm xuống: "Phu xe, ta có hảo ý nhắc nhở ông, ông không nghe là chuyện của ông nhưng đừng có hại người khác!" Vừa nói vừa xoay mặt nhìn về phía những hành khách kia, trầm giọng nói: "Ta không nói bậy, xe ngựa này có thể lật bất cứ lúc nào, ta nói tới đây có tin hay không là tùy các người!"

Các hành khách nghe nàng nói như vậy nào còn dám ngồi, rối rít yêu cầu phu xe trả tiền. Phu xe phản bác: "Các người không nên tin tên tiểu tử thối này, hắn ghen tị ta làm ăn được, cố ý nói lời hãm hại ta, hôm nay ta chạy không ít chuyến, không phải là rất tốt sao, lão Triệu ta lái xe đã nhiều năm như vậy đã từng lật xe chưa? Các người cứ việc yên tâm ngồi!" Nói xong lại trợn mắt nhìn A Hạnh giọng nói giận dữ: "Tiểu tử thối, ngươi còn ở chỗ này nói hươu nói vượn cẩn thận lão tử một roi quất chết ngươi!"

Vừa nói vừa quất một cái trên lưng ngựa, ngựa bị đau, lập tức chạy. Các hành khách thấy hắn không chịu trả tiền lại liên tục bảo đảm như vậy, xe ngựa lúc này đã chạy không thể làm gì khác hơn là ngồi lại chỗ cũ.

Lý Nhuận Phúc thấy con gái bị nhục mạ đã sớm đi xuống xe tới bên cạnh bảo vệ con gái, lúc này thấy xe ngựa đi xa thì vỗ vỗ vai con gái nói: "Là cha không tốt, để cho con chịu ủy khuất! Nên làm chúng ta cũng đã làm, hy vọng ông ta gặp may mắn!"

A Hạnh lắc đầu một cái nói: "Con cũng không hy vọng những khách nhân kia gặp chuyện không may!"

Sau đó cha con A Hạnh đợi khoảng  nửa canh giờ mới có khách ngồi đầy xe. Trên đường trở về lúc đi qua một ngõ rẽ lại phát hiện xe ngựa vừa rồi lật trên mặt đất, bốn phía hỗn loạn, mọi người vây quanh thỉnh thoảng nghe tiếng người kêu khóc, còn người phu xe kia nằm ở một bên. Chân chảy máu máu dầm dề, vết thương không nhẹ. Ông ta đang gào khóc thấy cha con A Hạnh đi qua không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía A Hạnh, trong mắt tràn đầy hối hận. Xe ngựa đi qua bên cạnh bọn họ, cũng không dừng lại.

Lý Nhuận Phúc thở dài, trong mắt tràn đầy sự thương hại: "Aizz, hy vọng không xảy ra án mạng. . ." A Hạnh quay đầu lại nhìn một chút thấy đã có người của nha môn và đại phu đến hiện trường, đưa bệnh nhân đi, A Hạnh nhìn kỹ một chút, năm người, vẫn còn có thể cử động.

" Cha, hình như không có chết người."

Lý Nhuận Phúc thở dài: "Vậy thì tốt, nếu xảy ra án mạng, phu xe kia có thể gặp nhiều  phiền toái. Bây giờ cũng chỉ là bồi thường ít tiền."

Nhưng chỉ tiền cũng đủ để cho phu xe kia táng gia bại sản.

Ngày hôm đó thu nhập lại khôi phục như thường, trong những ngày kế tiếp, A Hạnh vẫn giả trang thành con trai đi theo phụ thân, buổi trưa vì không thể nấu cơm nên hai người sẽ mua chút thức ăn ở bên ngoài, buổi tối mới có thể trở về.

Bởi vì tai nạn lần đó, không còn ai dám dùng xe ngựa hai bánh tới kéo khách, cho dù có cũng không có ai dám ngồi, xe ngựa bốn bánh cũng không phải là ai cũng có thể mua được cho nên tạm thời Tấn Thành chỉ có một chiếc xe ngựa của Lý Nhuận Phúc kiếm khách, làm ăn vô cùng thịnh vượng.

Trong lúc bọn họ còn đang ở bên trong rạp hát nghỉ ngơi. Thì không khí trong rạp hát dường như càng ngày càng nặng nề hơn. Quách Lâm thỉnh thoảng ai oán than thở, Lưu Quế Hoa với Lý Nhuận Phúc cũng không nhiệt tình như thường ngày, những người khác trong rạp hát cũng ủ rũ cúi đầu.

Quách Lâm nói với cha con Lý Nhuận Phúc: "Phương Mặc Trúc có thể sẽ rời đi, mấy ngày nay hắn đều báo bệnh không ra hát, cố tình dồn ép ông chủ Lăng! Thật là đồ không có lương tâm, dù gì cũng phải hát xong những đơn đặt trước đã chứ!"

" Lòng người ở rạp hát cứ phấp phỏng, những đào hát hí kịch nổi danh cũng đi, nộp ít bạc coi như là bồi thường, nhưng ít bạc kia thì có thể làm gì? Lại đi cáo trạng sao, mấy ngày nay rạp hát cũng không mở cửa!"

Lưu Quế Hoa cũng lo lắng buồn phiền: "Mấy ngày nay ông chủ Lăng cũng không ăn cơm, bưng đến phòng thì bưng ra cơm vẫn y nguyên không thay đổi. Người gầy không chỉ một vòng thật làm cho người khác đau lòng. . . Lần trước ta còn nghe được quản sự Lâm nói với ông ý, chủ cho thuê muốn tăng tiền mướn rạp, đặt cọc một lần là nửa năm, khoản tiền trong rạp hát đã phải đem đi bồi thường cho khách. Bây giờ nói ra loại yêu cầu này không phải bỏ đá xuống giếng sao? Cũng không biết có phải là cố ý hay không. . ."

" Cũng may Mai Hương Hoa vì ông chủ Lăng lay động mà ở lại, bây giờ trong rạp hát cũng chỉ còn hắn là đào hát nổi tiếng có thể hát được, nhưng tuổi hắn cũng không còn nhỏ, cho dù ở lại cũng không thay thế được Phương Mặc Trúc!" Nét mặt Quách Lâm cau có: "Lần này rạp hát gặp phiền phức lớn,....."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện