Hai ngày sau, A Hạnh thừa dịp xe ngựa nghỉ ngơi thì nói với phụ thân đến rạp hát đi một vòng. Lý Nhuận Phúc cũng đã quen thân với người trong rạp biết bọn họ phần lớn đều có đạo đức tốt cho nên cũng không lo lắng chỉ là dặn dò nàng đừng ham chơi mà quên thời gian.

Cổ họng Lý Nhuận Phúc đã khá nhiều nhưng mà A Hạnh nói với phụ thân, một mình ông vừa chào hỏi khách nhân lại phải đánh xe thì rất vất vả cổ họng cũng không thể chịu nổi, nếu như lúc đánh xe bị gặp nguy hiểm sẽ không tốt! Nên hãy để cho mình cùng đi.

Lý Nhuận Phúc vốn không muốn con gái xuất đầu lộ diện, nhưng mà A Hạnh nói rất có lý, một mình mình thật sự có chút quá sức, hơn nữa A Hạnh giúp một tay rất được việc, có nàng ở bên người nói chuyện cùng mình một chút, ngày qua ngày cũng thấy thoải mái hơn. Lại nói nàng giả trang thành một tiểu tử đã lâu như vậy cũng không bị người phát hiện, dù sao bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, chuyện đính hôn của nàng cũng không gấp, để cho nàng giúp một tay mấy tháng trước đã, đợi khi các loại làm ăn ổn định thì ông sẽ thuê người đến lúc đó lại để cho A Hạnh ở nhà được rồi.

Hơn nữa ông cũng nhìn ra được con gái không thích cả ngày ở nhà!

Cho nên dạo này A Hạnh vẫn đi theo chân phụ thân đánh xe.

A Hạnh tìm được Lăng Tử Phong ở hậu viện rạp hát, lúc này ông đang ngồi ở một cái ghế đá bên cạnh rừng cây tùng, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước, vẻ mặt tiêu điều.

" Ông chủ Lăng." A Hạnh đi tới bên cạnh ông nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Lăng Tử Phong nghe tiếng, quay đầu lại ngơ ngác nhìn A Hạnh, ánh mắt trống rỗng, giống như chưa phục hồi tinh thần lại.

A Hạnh nhìn ông, cả người ông giống như Lưu Quế Hoa nói, gầy cũng không chỉ một vòng, cặp mắt sâu hõm vào, da dẻ tối tăm không thấy ánh sáng, đôi môi không có chút hồng hào nào. A Hạnh biết cũng là bởi vì gần đây ông ăn không ngon miệng cộng thêm suy nghĩ quá mức. Nhìn ông như vậy, lòng của A Hạnh dâng lên một tia thương cảm, lại tiếng gọi khẽ: "Ông chủ Lăng."

Lăng Tử Phong lần này mới tỉnh táo lại, ông nhìn A Hạnh, lộ ra nụ cười, lúc cười khóe miệng hai bên còn có nếp nhăn. Nhìn qua giống như già đi mười tuổi.

" Lý tiểu đệ. . .À không đúng, thật ra thì phải gọi là Lý cô nương mới đúng, Lăng mỗ nói không sai chứ!"

A Hạnh cười một tiếng, gật đầu: "Ông chủ Lăng thật rất có mắt nhìn! Ta tên là Lý Hạnh, sau này ông chủ Lăng cứ gọi ta là A Hạnh là được rồi!"

Ông chủ Lăng cười khổ một tiếng, nhẹ lắc đầu: "Sau này? Sẽ không còn sau này nữa, ta chuẩn bị mang theo những đào hát còn lại rời khỏi nơi này, làm một gánh hát lưu động, đi khắp nơi kiếm sống, tiền thuê phòng nơi này ta không gánh nổi nữa!"

Ông đứng lên, cúi người xuống, lá cây tùng rơi từ trên y phục theo gió tung bay, ánh mắt của ông tràn đầy thê lương: "Ta năm tuổi bái sư, mười lăm tuổi xuất đạo, hai mươi tuổi thì đã là đào hát đệ nhất, nổi tiếng năm năm đến ba mươi tuổi cũng gần như bị người xem quên lãng, đương nhiên có nhân tài mới nổi thay thế vị trí của ta. Vậy mà đã hơn hai mươi năm, chua cay khổ sở trong đó người bình thường không cách nào hiểu được cho nên ta vẫn muốn tạo ra một môi trường ổn định có thể cho tất cả đào hát dù bị người xem quên lãng cũng có thể thật vui vẻ vững vàng sống tiếp. Ta muốn cho những đào hát bị thế nhân xem thường này cũng có thể có một cuộc sống như người bình thường."

" Ta tiếp quản gánh hát sư phụ, dựa vào cố gắng của mọi người mới có rạp hát Thính Tùng như hôm nay, đã từng một lần ta cho là ta có thể làm được những gì ta muốn nhưng bây giờ ta mới phát hiện. . ."

Hắn cúi đầu, chậm rãi xoay người lại nhìn A Hạnh, trong giọng nói tràn đầy khổ sở: "Ta trong hoàn cảnh này không chịu nổi một đòn, người có mục đích chỉ trong hai ba chiêu đã là có thể khiến ta thành một kẻ thất bại! Không quyền không thế, ta không còn chút sức lực nào để đánh trả . . ."

Thân phận địa vị của đào hát cực thấp, thuộc về tầng lớp dân đen, cho dù có một ngày trở thành đào hát nổi tiếng, được người ta tâng bốc nâng niu nhưng mà địa vị cũng không thể nâng cao, thậm chí có đào hát trở thành tài sản quý giá được người người cưng chiều nhưng qua nhiều năm lúc sắc xuống tài suy cuộc sống mới khổ không thể tả. Những thứ này kiếp trước A Hạnh ở trong sách có thấy qua cho nên đối với sự khổ sở của Lăng Tử Phong ít nhiều gì có thể hiểu một chút, cũng vì như thế lại càng khâm phục cách làm người của ông, có thể tưởng tượng được qua nhiều năm như vậy ông một mình gồng gánh cái rạp hát này, nuôi sống nhiều người như vậy, chắc chắn bỏ ra không ít tâm huyết.

" Ông chủ Lăng, Phương Mặc Trúc đã đi rồi sao?" A Hạnh hỏi.

" Ngày hôm qua đã đi, không chỉ là hắn, ngoại trừ Mai Hương Hoa, những đào hát khác hơi nổi danh cũng đều đi qua rạp hát Thanh Vân mới mở đối diện. Rạp hát kia cuối tháng chính thức khai trương. Còn chúng ta bởi vì không nộp ra được tiền mướn mặt bằng, cuối tháng cũng phải dời đi!" Ông lại ngồi xuống đối diện A Hạnh, nhìn A Hạnh cười nhẹ một tiếng: "Để cho A Hạnh cô nương chê cười, trong lòng Lăng mỗ bây giờ sầu khổ, nhưng lại không cách nào biểu hiện ra trước mặt người khác, trong lòng của bọn họ chỉ sợ lại càng thêm bất an hơn! Xin thứ cho Lăng mỗ lỗ mãng, cô nương mặc dù tuổi không lớn lắm, lại có ánh mắt của người nhìn thấu nhân tình cho nên Lăng mỗ mới có thể đem nỗi khổ trong lòng bày tỏ ra trước mặt cô nương, nếu như có chỗ vô lễ, kính xin cô nương thứ lỗi."

A Hạnh cười lắc đầu một cái nói: "Ông chủ Lăng không cần khách khí, thật ra thì hôm nay A Hạnh đến tìm ông chủ Lăng là có một chuyện muốn cùng thương lượng!"

Lăng Tử Phong có chút ngoài ý muốn: "Thương lượng với Lăng mỗ?" Ông không nhịn được đưa ánh mắt dò xét: "Không biết cô nương có chuyện gì?"

A Hạnh nhìn chung quanh bốn phía một cái, thấy không có người, liền nhỏ giọng hỏi Lăng Tử Phong: "Ông chủ Lăng nếu như ngươi muốn tiếp tục ở lại chỗ này tiền mướn nhà phải trả bao nhiêu?"

" Trước kia mỗi tháng là 20 lượng bạc, bây giờ muốn tăng giá, mỗi tháng thêm 10 lượng, hơn nữa còn muốn thu trước nửa năm!" Hắn thở dài: "Không dối gạt cô nương, bây giờ Lăng mỗ đã không còn chút bạc nào."

A Hạnh khẽ mỉm cười nhìn Lăng Tử Phong, cặp mắt sáng ngời, nụ cười hết sức rực rỡ, cho dù là lòng của Lăng Tử Phong phiền muộn như vậy, nhìn thấy nụ cười của nàng cũng không cầm được buông lỏng trong lòng , đồng thời trong lòng cảm thán, đáng tiếc da hơi đen một chút, bằng không chưa tới mấy năm sẽ  khuynh thành đến nhường nào!

Ông nhìn nàng móc ra một xấp ngân phiếu từ trong lồng ngực, lấy ra ba tờ, sau đó đem số còn dư lại cất vào trong áo, lại đem ba tấm ngân phiếu kia đưa tới trước mặt của hắn, nụ cười chói mắt như ánh mặt trời: "Ông chủ Lăng, đây là ba trăm lượng bạc trắng, ngươi cầm đi đóng tiền mướn nhà đi, còn dư lại thì làm phí dụng cho rạp hát."

Lăng Tử Phong ngạc nhiên nghi ngờ nhận lấy ngân phiếu, nhìn kỹ, đúng là ba tờ ngân phiếu một trăm lượng! Trong lòng hắn cả kinh, liền vội vàng đứng lên, đem ngân phiếu đưa tới trước mặt của A Hạnh, nói: "Ta làm sao có thể nhận ngân phiếu của cô nương, cô nương mau mau thu hồi!"

Ba trăm lượng bạc không phải là con số nhỏ, hơn nữa vừa rồi nhìn thấy A Hạnh cô nương dường như không chỉ có chừng này, gia cảnh của phu xe Lý ông đã có nghe nói, cho dù mấy ngày này đánh xe kiếm một chút tiền, trong nhà cũng không đến nỗi có nhiều bạc như vậy. Chẳng lẽ là con gái đã gả đi Hồ gia của họ? Bọn họ vì mình mà nhờ con gái đã xuất giá mượn tiền sao? Bây giờ nhìn lại cũng chỉ có cách giải thích này, nhưng tại sao không phải Lý Nhuận Phúc tới đưa cho mình mà là nữ nhi A Hạnh? Lăng Tử Phong một mình kinh doanh một nhà rạp hát nhiều năm như vậy, dĩ nhiên là người có tâm tư tỉ mỉ, nháy mắt liền cảm giác A Hạnh có vấn đề. Hơn nữa giữa bọn họ không thân không biết, cha con bọn họ tại sao  lại lấy ra một khoản tiền lớn như vậy tới giúp mình?

A Hạnh nhìn ra nghi ngờ trong mắt ông cũng không tức giận, hành vi của mình quả thật có chút không đầu không đuôi, cũng không trách ông có điểm nghi ngờ, nàng cười nói: "Ông chủ Lăng trước đừng vội cự tuyệt, cũng không cần nghĩ số tiền kia của A Hạnh từ đâu mà có, những thứ này cũng không phải quan trọng nhất, mà chủ yếu chính là ông chủ Lăng chỉ cần nhận lấy số bạc này, ông và người của rạp hát cũng không nhất định phải sống lênh đênh khổ sở, có thể tiếp tục ở lại chỗ này trọng chấn hùng phong, đông sơn tái khởi! Ông chủ Lăng, ông tiếp xúc với cha con chúng ta cũng không phải một hai ngày,tất nhiên biết rõ cha con chúng ta không phải đồ gian trá, ta làm như vậy tuyệt đối không có ác ý gì!"

Lăng Tử Phong thấy nàng thật sự có thành ý, một chút nghi ngờ trong lòng cũng tan thành mây khói, chỉ là. . .

" Lăng mỗ làm sao lại có thể nghi ngờ hảo tâm của cô nương! Chỉ là, trụ cột rạp hát của chúng ta cũng đã đi, trong thời gian ngắn ta cũng không thể nào bồi dưỡng ra một người như Phương Mặc Trúc, chống đỡ rạp hát này. Thời gian dài sẽ khó khăn, chẳng lẽ đến lúc đóng tiền thuê còn để cô nương khẳng khái mở hầu bao sao? Người như Lăng mỗ cho dù da mặt có dày hơn đi nữa cũng không làm được chuyện như thế!"

A Hạnh đứng lên cầm ngân phiếu vòng qua bàn đá đi tới bên cạnh Lăng Tử Phong, sau đó cầm ngân phiếu nhét vào trong tay ông, khẽ mỉm cười nói: "Ông chủ Lăng, ngươi sai rồi, số tiền kia cũng không phải là ta khẳng khái mở hầu bao, mà là ta đầu tư!"

Lăng Tử Phong ngạc nhiên: "Đầu tư?"

A Hạnh cười gật đầu: "Ông chủ Lăng, ta bỏ tiền, ngươi bỏ sức, kiếm được tiền chúng ta chia đều!" Nàng đưa hai tay làm động tác chia đều hai bên.

Mặc dù Lăng Tử Phong cảm thấy tiểu cô nương này trước mắt động tác rất khả ái nhưng mà nàng nói thế nào nghe vào vẫn giống như là đang chọc ghẹo ông. Ông không nhịn được cười khổ: "A Hạnh cô nương, đừng có chọc cười ta, tình hình rạp hát bây giờ kiếm tiền như vậy! Không có trụ cột thì diễn làm sao! Bạc của ngươi kiếm cũng không dễ, cho ta chỉ là uổng phí mà thôi, vẫn nên thu trở về đi thôi!" Vừa nói liền muốn đem ngân phiếu cầm trong tay trả về cho A Hạnh

A Hạnh lui về phía sau hai bước, cặp mắt trong suốt dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.

Nàng cười khẽ: "Ông chủ Lăng, ai nói không biết về hí kịch thì không thể diễn? Có một loại biểu diễn, cho dù là hoàn toàn không biết chút gì về hí kịch vẫn có thể lên đài được, từ đó cũng có thể làm cho mọi người xem vui vẻ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện