Trên khuôn mặt tuấn tú của Dung Tranh xuất hiện sự nghiêm túc hiếm thấy, hắn đứng ở trước bàn đọc sách, hai tay vê tới vê lui vạt áo, vẻ mặt có chút bứt rứt, hắn ngẩng đầu lên giống như là có lời gì muốn nói nhưng lại không có dũng khí để nói. Ba bốn lần muốn nói lại thôi.

Dung Tranh thích ở trước mặt A Hạnh ra vẻ đại nhân, bộ dạng nhăn nhó giống như bây giờ không thấy nhiều, điều này làm cho nàng thật tò mò rốt cuộc muốn nói cái gì.

A Hạnh lẳng lặng mỉm cười nhìn hắn, trên mặt không hề có chút vội vã nào.

Dung Tranh ngẩng đầu lên lần nữa chạm phải ánh mắt của A Hạnh, ánh mắt của nàng trong suốt sáng ngời, ôn nhu như nước, khóe miệng mang theo vui vẻ nhàn nhạt. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt vốn đã bị bôi đen của nàng vậy mà cũng có một loại ma lực làm cho người ta không dời mắt được. Trên mặt của hắn có chút nóng lên, tim đột nhiên đập mạnh, hắn không khỏi nghĩ đều nói Xảo Oánh là mỹ nhân hiếm thấy nhưng A Hạnh trước mắt rõ ràng đẹp hơn gấp trăm lần so với Xảo Oánh.

Tâm Dung Tranh vốn nóng nảy bất an bỗng trầm tĩnh lại, hắn nhìn A Hạnh nhẹ nhàng nói: "A Hạnh, trong lòng của ngươi thì người làm đào hát có phải đều là thân phận thấp hèn không?"

Cặp mắt hắn chăm chú nhìn A Hạnh, không buông tha chút biểu tình nào trên mặt nàng, tim đập mạnh, lòng bàn tay rỉ ra mồ hôi. Đến bây giờ hắn mới biết, thì ra mình lại chú ý tới câu trả lời của nàng như vậy.

Nàng sẽ trả lời thế nào đây? Dung Tranh đang mong đợi, nhưng cũng đang sợ.

Hắn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng A Hạnh dần dần chuyển sâu, ánh mắt tinh khiết dường như không chứa một tia tạp chất nào, sau đó thì nghe được nàng buông ra hai chữ: "Không có."

Chỉ là hai chữ cũng không có giải thích một câu dư thừa nào, trịnh trọng, chân thành, không chút do dự, thật đơn giản chỉ hai chữ lại làm cho trái tim đang treo của Dung Tranh được hạ xuống. Hai ngày này bởi vì lời của Xảo Oánh mà sinh ra khúc mắc ứ đọng trong lòng, tự ti và tức giận trong nháy mắt tiêu tán, toàn thân tựa như nhẹ nhõm đi.

Hắn cười nhẹ một tiếng, so với ánh mặt trời rực rỡ còn hơn: "Cám ơn ngươi, A Hạnh!" Rồi không nói gì nữa, xoay người rời khỏi thư phòng.

A Hạnh nhìn bóng lưng của hắn, cười một tiếng, thật đúng là một tiểu tử tâm tư nhạy cảm!

Sau khi Dung Tranh đi không bao lâu thì có người dẫn Xảo Oánh đi vào.

Bình phong trong thư phòng là dùng vải vẽ tranh sơn thủy chìn qua mơ hồ có thể nhìn hình dáng của người đối diện.

A Hạnh ngồi ở sau tấm bình phong nhìn vào một bóng dáng nhỏ ở vách tường từ từ đi tới. Xem ra vô cùng yếu ớt. A Hạnh nhớ tới nàng kia trước đây là tiểu thư được nuông chiều từ bé, kể từ khi gia sản bị tịch thu, dọc theo đường đi còn không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực, đói rét rồi cộng thêm lại tuyệt thực hai ngày, bây giờ còn có thể đứng ở trước mắt nàng đã coi như là rất kiên cường.

Trong lòng A Hạnh dâng lên một nỗi thương xót, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi thôi, kiếp trước khi mình ở tuổi nàng làm gì biết khó khăn gian khổ là cái gì?

" Ngồi đi. Trước mặt ngươi có ghế. Trên bàn có nước, muốn uống tự mình rót."

Trước khi Vương Xảo Oánh tới cho là lão bản rạp hát lại tìm nàng ta khuyên nàng ta thay đổi chủ ý, nếu như bọn họ thật sự bức bách mình làm làm việc thấp kém kia thì nàng ta sẽ tiếp tục tuyệt thực, cho dù chết đói cũng tốt hơn làm chuyện đáng mất mặt xấu hổ kia.

Nhưng không ngờ lại là một nữ tử, nghe âm thanh dường như tuổi không lớn lắm! Xảo Oánh nhìn bình phong cố gắng nhìn rõ bóng dáng của mơ hồ mông lung kia, cũng giống như A Hạnh, thông qua bình phong cũng không nhìn rõ được mặt mũi đối phương.

Trên người của Xảo Oánh không có chút khí lực nào, có thể chống đỡ tới bây giờ đã tiêu hao hết tất cả khí lực của nàng ta. Nghe được lời của A Hạnh thì ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn nhưng cũng không động nước trên bàn.

" Ngươi là ai?" Đối với bóng dáng sau tấm bình phong nàng ta vẫn còn có chút tò mò.

Nếu quả thật muốn thuyết phục nàng ta thì nhất định phải để cho nàng ta hiểu mình chính là người có quyền lực tuyệt đối ở rạp hát cho nên A Hạnh cũng không giấu giếm thân phận của mình.

" Ta cũng là chủ của rạp hát." A Hạnh cố gắng trầm giọng xuống một chút, hy vọng nghe vào sẽ thành thục một chút.

Giọng nói của Xảo Oánh tràn đầy khiếp sợ: "Ngươi là nữ nhân lại có thể là chủ củarạp hát?"

A Hạnh nhàn nhạt nói: "Có cái gì không thể chứ!" Trong giọng nói mang theo khí chất làm người khác không thể xem nhẹ.

" Nữ nhân không nên xuất đầu lộ diện! Hơn nữa còn là ở gần những đào hát thân phận thấp kém!" Xảo Oánh nghĩ thầm chỉ sợ nàng cũng không phải nữ nhân đứng đắn.

Đối với lời nói mang ý châm chọc của Xảo Oánh A Hạnh cũng không thèm để ý, Xảo Oánh lớn lên trong gia đình quan gia, từ nhỏ chính là giáo dục như vậy, các loại đức hạnh của nữ tử đã ngấm vào xương tủy tồi, thâm căn cố đế.

" Không biết Xảo Oánh cô nương có biết hay không, nếu như rạp hát chúng ta không mua ngươi, ngươi sẽ đi đến chỗ nào đây?"

Xảo Oánh thân là tiểu thư quan gia đương nhiên biết, thông qua môi giới len lén mua bán tội nô, chỗ đi chỉ có một, thanh lâu!

Trên mặt của nàng ta tái nhợt thân thể không kìm được run lên.

Mặc dù A Hạnh không thấy rõ sắc mặt của nàng ta nhưng động tác kia vẫn nhìn rõ ràng.

" Xảo Oánh cô nương nếu là tiểu thư nhà quan đương nhiên biết mình sẽ đi đến nơi nào!"

Những lời này ông chủ Lăng đã nói qua nhưng cũng không thể làm cho Xảo Oánh cảm ơn, khiến nàng ta dao động. Nàng ta ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên, trong thanh âm tự nhiên lộ ra một vẻ ngạo khí: "Cho dù đến thanh lâu kết quả cũng giống nhau thôi, chuyện ta không muốn làm người nào cũng không thể bức bách ta, cùng lắm thì ta giao mạng mình ra!"

A Hạnh cười nhẹ một tiếng, cô nương thật ngây thơ a.

" Xảo Oánh cô nương, ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng ngươi cho rằng chết là chuyện rất dễ dàng sao? Nếu như ngươi thật sự đến chỗ đó, ngươi cho rằng bọn họ sẽ giống như chúng ta chỉ dùng lời nói nhỏ nhẹ khuyên ngươi, ngay cả đầu ngón tay cũng không động vào người sao?"

Mặt Xảo Oánh tái nhợt đi mấy phần sau đó cắn răng nói: "Cho dù đánh chết ta, ta cũng sẽ không đáp ứng!"

A Hạnh không nhịn được bật cười, chưa kịp sửa lại giọng, tiếng cười thanh thúy non nớt làm cho Xảo Oánh nghe mà ngẩn ra.

A Hạnh vội thu lại giọng cười, nói tiếp: "Bọn họ bỏ ra số tiền lớn mua ngươi đương nhiên sẽ không cam lòng đánh chết ngươi nhưng mà có ngàn vạn phương pháp khiến cho ngươi khuất phục, bọn họ có thể dùng mê hương, có thể bỏ thuốc, có thể để cho ngươi không có chút phản kháng nào mà cam tâm tình nguyện làm những chuyện bọn họ muốn ngươi làm, ngươi cho rằng ngươi có thể phản kháng được sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng, nhàn nhạt, nhưng lại đầy nặng nề áp lực làm cho Xảo Oánh không thở nổi. Trên mặt Xảo Oánh dần dần lộ ra thần sắc sợ hãi, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh. Nàng nói không phải là không có đạo lý, nếu quả thật là như vậy nàng còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này? Cho dù chết đi cũng không rửa sạch dơ bẩn trên người!

Nàng cúi đầu, đưa tay ôm mặt, nhỏ giọng khóc sụt sùi.

A Hạnh khẽ mỉm cười, nàng  muốn nhìn chính là kết quả này, trước tiên phải dẹp bỏ bản tính kiêu ngạo của nàng ta, làm cho nàng ta hiểu, nếu như không có rạp hát, kết quả của nàng ta sẽ thê thảm nhường nào! Kế tiếp chính là từ từ khuyên bảo nàng ta!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện