Lại đến thời gian chốt tiền ở cửa hàng Vương Ký.

Tiền hoa hồng lần này so với lần trước còn nhiều hơn, tròn một ngàn lượng bạc, ông chủ Vương miệng cười đến hai mang tai.

Trong lòng A Hạnh cũng vô cùng vui vẻ, nàng quyết định cầm số bạc này sửa sang lại nhà cửa một chút, có thể làm cho mình và phụ thân sống thoải mái hơn. Sau này phụ thân tái giá, bên nhà gái nhìn qua nhà cửa, mới có thêm lòng tin với việc kiếm sống ở tương lai.

A Hạnh bỏ ngân phiếu vào trong ngực, sau đó nói với ông chủ Vương: "Đại thúc, A Hạnh có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi một chút!"

Lúc này bọn họ đang ngồi ở bên trong cửa hàng.

Ông chủ Vương nghe nàng nói như vậy, thu lại nụ cười, ngồi xuống đối diện A Hạnh, nghiêm mặt nói: "A Hạnh cô nương có chuyện xin cứ việc nói."

A Hạnh thấy ông coi trọng  ý kiến của mình như vậy, trong lòng cũng có chút cảm động, nàng khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Ông chủ Vương, xe ngựa bốn bánh là một thứ mới mẻ, cho nên vừa tung ra đã được được hoan nghênh như vậy. Nhưng tiếc là giá tiền của nó quá đắt, người mua được cũng có hạn. Bây giờ chúng ta đã bán ở Tấn thành được hai tháng, những gia đình khá giả đại hộ kia cũng đã có một chiếc. Ta đoán mấy tháng kế tiếp lượng tiêu thụ ở Tấn thành sẽ giảm xuống, không biết ông chủ Vương có nghĩ tới vấn đề này hay không? Có tính toán gì hay không?"

Nghe lời của A Hạnh, mặt của ông chủ Vương lộ ra vẻ trịnh trọng, ông đứng lên, cau mày, một tay chậm rãi sờ râu dưới cằm, một tay để ở phía sau, đi qua lại mấy bước, sau đó xoay người, nói với A Hạnh: "Không dối gạt cô nương, chuyện này lão phu cũng cân nhắc qua, một chiếc xe ngựa có thể sử dụng rất lâu, nhà giàu có ở Tấn thành trong hai tháng này trên căn bản cũng đã mua một chiếc về. Quả thật như cô nương nói, sau này xe ngựa bốn bánh sẽ không còn lời như vậy nữa! Cho nên ta có nghĩ tới, đến huyện thị gần đây nhận đơn đặt hàng, cũng không sợ thiếu việc làm, hơn nữa khoảng cách cũng không xa lắm, giao hàng cũng thuận tiện. Không biết ý cô nương như thế nào?" Trên phương diện làm ăn thì ông chủ Vương kinh nghiệm phong phú hơn so với A Hạnh, nhưng không biết tại sao đối với sự thông minh của cô nương này ông rất tin tưởng. Cho nên trên phương diện làm ăn, một số chuyện không nghĩ được cũng chọn ý kiến của nàng.

A Hạnh ngẩng đầu nhìn ông Vương cười nói: "Ý tưởng của đại thúc rất tốt. Nhưng. . ." Nàng dừng một chút, nhìn về phía trước nghiêng người, nói tiếp: "Không biết đại thúc có nghĩ đến chuyện mở chi nhánh hay không, thật ra thì chúng ta có thể đến đại thành khác mở một chi nhánh bán xe ngựa bốn bánh, như vậy thì có thể từ từ đem xe ngựa bốn bánh phát triển đến cả nước!" Diệp Gia Quán Hơn nữa nàng còn có một băn khoăn, mặc dù Vương đại thúc luôn luôn bảo đảm sẽ không để cho người khác đánh cắp kỹ thuật chuyển hướng của xe ngựa bốn bánh nhưng giữ bí mật thế nào đi nữa, thật sự đụng đến người có kinh nghiệm phong phú về lên xe ngựa thì chỉ cần bỏ thời gian ra nghiên cứu, đó cũng không phải quá phức tạp, chỉ sợ không bao lâu sẽ có bản sao xuất hiện, tốt nhất là mở thêm chi nhánh phát triển chỗ mấy thành trì phồn hoa, đi trước một bước chiếm thị trường, đến lúc đó cho dù có bản sao cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt trên thị trường!

"Mở chi nhánh?" Ánh mắt ông chủ Vương sáng lên, vuốt ve râu, sau đó đi tới bên cạnh bàn, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, ông trầm tư một chút, cũng có chút khó xử nói: "Cô nương nói tuyệt đối là một ý kiến hay, chỉ là trước đây lão phu chỉ là bán lẻ một chút, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không kiếm được ra nhiều bạc như vậy!"

A Hạnh đứng lên đi tới bên cạnh ông chủ Vương, nhẹ giọng nói: "Đại thúc, chúng ta tập trung toàn lực phát triển chi nhánh ở kinh thành trước, kinh thành quan to, quý nhân rất nhiều, tiền đầu tư ban đầu rất nhanh sẽ thu về, đến lúc đó chúng ta tiếp tục phát triển đến những thành phồn hoa khác, đại thúc thấy thế nào?" Nàng lấy số ngân phiếu vừa rồi trong lồng ngực ra, rút ra hai tờ giữ lại để sửa nhà, còn dư lại đưa vào tay ông chủ Vương, nói: "Đầu tư ta ra ba phần, bây giờ ta chỉ có như vậy, số còn lại sau này ta sẽ nghĩ cách gom đủ cho đại thúc!" Làm ăn sau này sẽ càng ngày càng lớn, tiền lời sẽ càng ngày càng nhiều, mặc dù bọn họ chỉ là nói trước nhưng nếu như nàng chỉ dựa hết vào kỹ thuật này thì hoa hồng sẽ giảm, chỉ sợ sau này đối mặt với ích lợi lớn, hai bên sẽ xuất hiện tranh cãi, vẫn nên xuất một chút bạc ra.

Ông chủ Vương thấy A Hạnh tràn đầy lòng tin, trong chốc lát cũng hạ quyết tâm, mặc dù đầu tư lớn hơn nhưng mà cái này rõ ràng chính là một cơ hội kiếm tiền a! Ông nhận lấy ngân phiếu: "Được, cứ theo lời A Hạnh cô nương mà làm!" Bây giờ chính là thời điểm cần bạc hơn nữa là một người làm ăn ông chủ Vương cũng cảm thấy A Hạnh chi ra ít bạc cũng là lẽ công bằng hợp lý, cho nên ông rất sảng khoái nhận bạc.Diệp Gia Quán

Hai người lại thương lượng chi tiết một chút, đang hăng say chợt nghe bên ngoài truyền tới một tiếng kêu: "Có người ở đây không?"

Ông chủ Vương nghe được giọng nói nhíu mày, lẩm bẩm một câu: "Làm sao lại có khách tới sớm như vậy, sớm biết thì ta đã đóng cửa lại." Vừa nói vừa đưa ánh mắt áy náy nhìn A Hạnh.

A Hạnh cười một tiếng nói: "Cũng không sao, ông chủ Vương đi chào hỏi khách nhân đi! Ta đi trước. Hai ngày nay ta có chút bận rộn, chờ hai ngày sau ta trở lại bàn bạc tiếp." Ngày mai rạp hát khai trương, đương nhiên nàng muốn xem thành quả của mọi người.

Đang lúc hai người đi ra, ông chủ Vương cười ha hả chào hỏi đối phương: "Xin hỏi tiểu ca có chuyện gì không?"

A Hạnh từ bên trong đi ra cũng không ngẩng đầu, vốn định cứ như vậy yên lặng mà ra, chưa đi được hai bước thì nghe có người "ơ" một tiếng, trong giọng nói tràn đầy ngạc nhiên: "Đây không phải là A Hạnh cô nương sao?"

A Hạnh dạo này ra ngoài chính là mặc nam trang, lúc này lại bị người nhận ra, hơn nữa giọng nói lại có chút quen tai, làm nàng kinh ngạc, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương.

Đối phương mặc áo ngắn, mặt mũi thanh tú, là người hầu Vĩnh Hoa của Hồ Lăng Hiên!

Vĩnh Hoa thấy rõ mặt nàng, trên mặt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ: "Thật đúng là A Hạnh cô nương a!" Kể từ khi hắn thấy A Hạnh thì không để ý tới ông chủ Vương, lúc này như quên đi sự tồn tại của ông chủ Vương, xoay người một cái liền chạy ra ngoài cửa. Ông chủ Vương nhìn A Hạnh lo lắng nói: "A Hạnh cô nương nhận ra hắn sao? Bị hắn thấy ngươi ở nơi này, có thể mang đến phiền toái cho ngươi không?" Hắn vẫn cho rằng nàng thân phận thần bí.

A Hạnh nhẹ lắc đầu, nói: "Cũng không sao, ông chủ Vương không cần lo lắng cho ta. Chờ một lát bọn họ hỏi tới ngươi, ngươi chỉ cần nói ta là tới hỏi ngươi vấn đề xe ngựa!" Nơi này là cửa hàng xe ngựa. Nàng xuất hiện ở chỗ này còn có vấn đề gì? A Hạnh không muốn để ý tới bọn họ, cũng không quản Vĩnh Hoa đột nhiên rời đi là có ý gì, đi ra ngoài cửa. Mới ra khỏi cửa lại thấy Hồ Lăng Hiên từ trên xe ngựa bước xuống vội đi tới gần nàng. . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện