Hồ phu nhân nhìn thấy ánh mắt chồng mình, mười mấy năm vợ chồng sao lại không hiểu ý tứ của hắn? Mặc dù có biểu tỷ làm chỗ dựa nhưng mà gia chủ Hồ gia là chồng, đây là sự thật không thể thay đổi. Nếu như làm quá mức, lão gia lấy một lý do thì có thể làm cho bà ta rời khỏi chính đường, cho dù là biểu tỷ cũng không còn cách nào, bà ta có thể làm gì? Cuối cùng kẻ cúi đầu chỉ có bà ta.
Nhưng bà ta lùi một bước trước lão gia cũng không có nghĩa là thua! Huy nương ơi Huy nương, ngươi lại dám ở trước mặt ta giở trò, hôm nay tạm thời để cho ngươi đắc ý, thời gian còn dài, một ngày nào đó sẽ làm cho ngươi nằm ở trong tay ta! Tâm tình trong lòng Hồ phu nhân mãnh liệt nhưng ngoài mặt một tia cũng không lộ ra. Hồ Nhã Tình bên cạnh bà ta đã sớm trầm mặt xuống, đang muốn đứng lên nói gì thì bị mẫu thân nhẹ đè lại, Hồ Nhã Tình hiểu ý tứ mẫu thân, đây không phải là chuyện con gái như nàng ta có thể quản, tùy tiện lên tiếng chỉ làm cho mẫu thân phiền toái! Nàng ta hít một hơi thật sâu, từ từ bình tĩnh lại. Chỉ là ánh mắt nhìn Tam di nương sắc như dao, làm cho Tam di nương rất là bất an.
Hồ phu nhân trấn an con gái thì đứng lên đi tới bên cạnh Tam di nương, nhìn nàng ôn hòa nói: "Huy nương, bây giờ ngươi mang máu mủ Hồ gia chúng ta dĩ nhiên là thân thể quan trọng hơn, những thứ lễ nghĩa kia cũng không cần để ý, bắt đầu từ ngày mai ngươi ở trong phòng an thai thật tốt, không cần tới thỉnh an ta."
Tam di nương một tay vịn Hồ lão gia, một tay che lại miệng, mặt lộ vẻ hoảng hốt: "Phu nhân, Huy nương ngàn vạn không dám như thế!"
Trong lòng Hồ phu nhân tức giận vô cùng, hận không thể xé nát khuôn mặt kia của nàng ta. Mặc dù còn duy trì nụ cười trên mặt nhưng ánh mắt lại càng ngày càng trầm.
Huy nương nhìn bộ dạng phu nhân rõ ràng là tức giận vẫn còn cố làm như hào phóng, trong lòng cực kỳ sảng khoái, lần trước bà ta đánh vui vẻ như vậy, bây giờ bản thân mình có mang, lại tiếp tục được lão gia sủng ái, nếu như còn không nhân cơ hội lên mặt vậy cũng quá có lỗi với chính mình! Như vậy cũng được, sau này không cần mỗi ngày nhìn thấy gương mặt đó của bà ta, chỉ cần sinh hạ con trai, địa vị mình ở trong lòng Lão gia vững chắc như bàn thạch. Có Lão gia sủng ái, nàng ta cần gì phải nhìn sắc mặt phu nhân!
Hồ lão gia nhìn dáng vẻ ái thiếp kiều nhược kinh hoàng, thương tiếc không dứt, phát hiện ra nhất định là thường ngày phu nhân đối với các nàng quá nghiêm khắc, làm cho bọn họ sợ hãi như vậy, vừa nghĩ tới di nương dáng vẻ nơm nớp lo sợ, trong lòng không khỏi dâng lên bực dọc.
Hắn nhìn về phía phu nhân trầm giọng nói: "Làm chủ mẫu nhất định phải khoan hồng, độ lượng đối đãi người, không kiêu căng, không đố kị, như vậy mới có thể duy trì hòa khí trong nhà, ta ở bên ngoài cũng có thể an tâm. Chẳng qua là không để cho Huy nương tới thỉnh an thì lại đem nàng ấy hù dọa thành ra bộ dạng này, có thể thấy được bình thường ngươi xử sự vô cùng hà khắc!"
Nghe đến đó A Hạnh vội lén nháy mắt với tỷ tỷ, sau đó nhẹ giọng nói: "Giúp nàng." Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để lấy lòng phu nhân! Lý Ngân hiểu ý liền vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh lão gia và phu nhân, nhẹ giọng nói với Lão gia: "Bình thường phu nhân đối với chúng ta rất tốt, ta nghĩ Huy tỷ tỷ như bây giờ là bởi vì quá tôn trọng phu nhân, Huy tỷ tỷ ngươi nói có đúng hay không?"
Huy nương thấy Lý Ngân đột nhiên mở miệng nói giúp phu nhân, trong lòng dù hận cũng không thể nói khác: "Lão gia, đúng là như thế." Đáy lòng thầm mắng Lý Ngân nịnh bợ.
Hồ phu nhân đối mặt với sự giáo huấn của lão gia, không giận không hờn, nàng cúi đầu, lộ rõ vẻ mặt ăn năn, hòa nhã nói: "Lão gia dạy dỗ rất phải! Thiếp nhất định nhớ kỹ lời dạy của lão gia!"
Huy nương ở bên cạnh thấy bộ dáng này của bà ta, không nhịn được lộ ra vẻ mặt đắc ý, trong lòng rất là hả giận.
A Hạnh thấy Hồ phu nhân đến lúc này vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh nhưng chính sự bình tĩnh vững vàng này mới càng làm tăng thêm sự đáng sợ của bà ta. Biết nhìn tình thế lại có thể nén giận nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc bà ta sẽ chịu thua, bà ta bây giờ càng trầm tĩnh thì chỉ sợ tương lai phản kích sẽ càng kịch liệt, A Hạnh lúc này có thể kết luận, cuộc sống tương lai của Tam di nương tuyệt đối sẽ không tốt hơn.
Cũng may nàng và Hồ phủ không có quan hệ trực tiếp, nàng không cần đối mặt với nữ nhân đáng sợ như Hồ phu nhân này! Lý Ngân chỉ cần luôn luôn cẩn thận dè dặt cũng sẽ không đứng ở phía đối lập Hồ phu nhân. Bằng không thì đối đầu với một nữ nhân tâm cơ thâm trầm như vậy sẽ là chuyện rất vất vả!
Thật ra thì Hồ phu nhân cũng rất cực khổ, lão công đa tình vượt quá giới hạn, bà ta còn phải nhẫn nhịn tiểu thiếp, nếu không thì là đố kị! Là không biết nguyên tắc cơ bản của người vợ! Cái thời đại này bản thân nữ nhân chính là một bi kịch.
A Hạnh trong lòng thầm than, cũng may nàng sớm quyết định chủ ý không lấy chồng.
Hồ lão gia hơi bớt giận, hắn trầm trầm "ừ" một tiếng, rồi xoay người nói với Tam di nương: "Thân thể ngươi không tốt, bây giờ ta đưa ngươi trở về phòng, tìm thêm một đại phu xem cho ngươi!" Vừa nói xong thì đi, vòng tay qua vai Tam di nương. Tam di nương rúc vào trong ngực Lão gia, bộ dạng càng yếu ớt hơn, làm cho người đau lòng: "Vâng, lão gia." Giọng nói nũng nịu, như một sợi dây mềm chui vào lòng của nam nhân.
Hai người chậm rãi ra khỏi đại phòng cũng không quay đầu lại.
Lý Ngân nhìn bóng lưng của hai người trên mặt lộ ra vẻ ngán ngẩm. A Hạnh đi tới bên cạnh tỷ tỷ, nhẹ cầm tay nàng. Lý Ngân quay đầu lại nhìn muội muội khẽ mỉm cười, ý bảo muội muội không cần lo lắng cho nàng, nàng sớm biết lão gia nhiều thiếp thất. Nàng làm sao lại có thể đem những thứ này để ở trong lòng? Chỉ là mắt nhìn thấy thì trong lòng khó tránh khỏi có chút chua xót.
Lúc này sắc mặt của Hồ phu nhân trầm xuống, bà ta nhìn hướng cửa chính, ánh mắt lạnh lùng, mặt mũi cứng ngắc, hai tay đã nắm thật chặt, móng tay bấm thật sâu vào da thịt. Bộ dáng này làm cho người chung quanh cũng có chút run sợ trong lòng.
Nhưng chỉ là trong chốc lát, thần sắc của nàng đã khôi phục bình thường. Nàng xoay người về phía Lý Ngân phất tay một cái, nói: "Các người cũng đi về nghỉ ngơi đi." Trong giọng nói mơ hồ có chút mệt mỏi.
Lý Ngân và A Hạnh hành lễ với phu nhân rồi cùng nhau lui xuống.
Sau khi các nàng đi, sự tức giận của Hồ phu nhân bùng phát, nàng bước nhanh đi tới bên cạnh bàn, cầm cái ly Hồ lão gia đã uống, dùng hết toàn lực đập xuống đất. “Choang!” một tiếng vỡ thành mảnh vụn, người xung quanh sợ hết hồn. Hồ Nhã Tình thấy vậy vội nháy mắt cho đại nha hoàn Thúy Hồng, Thúy Hồng bị hành động này của phu nhân hù dọa thì vội mang theo nha hoàn trong phòng đi xuống.
Hồ phu nhân hai tay chống bàn, gương mặt giận không nói nên lời, toàn thân run rẩy.
Hồ Nhã Tình đứng lên đi tới bên cạnh mẫu thân vuốt ve sau lưng để cho bà ta thuận khí. Khuôn mặt tươi cười của nàng tràn đầy ác độc, lạnh lùng nói: "Mẫu thân, trong bụng Huy nương giữ hay không giữ?" Trong giọng nói mang theo vẽ lạnh lùng và lão luyện một chút cũng không giống như là một nữ hài tử mười ba tuổi.
Hồ phu nhân ngẩng đầu lên, cặp mắt nhỏ dài thoáng qua tia ngoan độc, bà ta cười lạnh: "Giữ, sao lại không giữ? Nàng ta muốn sinh ta sẽ để cho nàng ta sinh ra được, sau khi sinh ra hài tử cũng phải xem nàng ta có phúc khí làm mẹ hay không!"
Mẫu tử tâm ý tương thông, câu nói đơn giản làm cho Hồ Nhã Tình hiểu ý tứ của bà ta, nàng cười nhẹ, lãnh ý trong mắt giống Hồ phu nhân như đúc.
Hồ phu nhân hít sâu một cái bình phục tâm tình của mình, sau đó ngồi xuống vị trí chủ vị. Hồ Nhã Tình gọi Thúy Hồng dâng trà. Hồ phu nhân nâng chung trà lên nhẹ uống một hớp, lại đem ly trà để xuống, nghiêm mặt nói với con gái: "Tháng sau là sinh thần của Tấn vương phi, ta sẽ dẫn con đi chúc thọ, thuận tiện quyết định hôn sự của con và Tam công tử."
Nhắc tới chuyện này mặt của Hồ Nhã Tình hơi đỏ lên, cúi đầu, thẹn thùng nói: "Nhã tình đều nghe theo mẫu thân."
Hồ phu nhân vỗ vỗ tay của nữ nhi, sắc mặt nhu hòa không ít, bà ta nhìn con gái nói: "Chúng ta phải thiết lập quan hệ chặt chẽ cùng Tấn Vương, bất luận như thế nào, con đều phải trở thành thê tử của Tam công tử!" Giọng nói của bà ta trầm xuống một chút: "Chuyện này Vương phi đã đáp ứng ta, cho nên mặc kệ như thế nào, con nhất định sẽ kết hôn với Tam công tử, chuyện này không thể có bất kỳ biến cố gì!"
Nhưng bà ta lùi một bước trước lão gia cũng không có nghĩa là thua! Huy nương ơi Huy nương, ngươi lại dám ở trước mặt ta giở trò, hôm nay tạm thời để cho ngươi đắc ý, thời gian còn dài, một ngày nào đó sẽ làm cho ngươi nằm ở trong tay ta! Tâm tình trong lòng Hồ phu nhân mãnh liệt nhưng ngoài mặt một tia cũng không lộ ra. Hồ Nhã Tình bên cạnh bà ta đã sớm trầm mặt xuống, đang muốn đứng lên nói gì thì bị mẫu thân nhẹ đè lại, Hồ Nhã Tình hiểu ý tứ mẫu thân, đây không phải là chuyện con gái như nàng ta có thể quản, tùy tiện lên tiếng chỉ làm cho mẫu thân phiền toái! Nàng ta hít một hơi thật sâu, từ từ bình tĩnh lại. Chỉ là ánh mắt nhìn Tam di nương sắc như dao, làm cho Tam di nương rất là bất an.
Hồ phu nhân trấn an con gái thì đứng lên đi tới bên cạnh Tam di nương, nhìn nàng ôn hòa nói: "Huy nương, bây giờ ngươi mang máu mủ Hồ gia chúng ta dĩ nhiên là thân thể quan trọng hơn, những thứ lễ nghĩa kia cũng không cần để ý, bắt đầu từ ngày mai ngươi ở trong phòng an thai thật tốt, không cần tới thỉnh an ta."
Tam di nương một tay vịn Hồ lão gia, một tay che lại miệng, mặt lộ vẻ hoảng hốt: "Phu nhân, Huy nương ngàn vạn không dám như thế!"
Trong lòng Hồ phu nhân tức giận vô cùng, hận không thể xé nát khuôn mặt kia của nàng ta. Mặc dù còn duy trì nụ cười trên mặt nhưng ánh mắt lại càng ngày càng trầm.
Huy nương nhìn bộ dạng phu nhân rõ ràng là tức giận vẫn còn cố làm như hào phóng, trong lòng cực kỳ sảng khoái, lần trước bà ta đánh vui vẻ như vậy, bây giờ bản thân mình có mang, lại tiếp tục được lão gia sủng ái, nếu như còn không nhân cơ hội lên mặt vậy cũng quá có lỗi với chính mình! Như vậy cũng được, sau này không cần mỗi ngày nhìn thấy gương mặt đó của bà ta, chỉ cần sinh hạ con trai, địa vị mình ở trong lòng Lão gia vững chắc như bàn thạch. Có Lão gia sủng ái, nàng ta cần gì phải nhìn sắc mặt phu nhân!
Hồ lão gia nhìn dáng vẻ ái thiếp kiều nhược kinh hoàng, thương tiếc không dứt, phát hiện ra nhất định là thường ngày phu nhân đối với các nàng quá nghiêm khắc, làm cho bọn họ sợ hãi như vậy, vừa nghĩ tới di nương dáng vẻ nơm nớp lo sợ, trong lòng không khỏi dâng lên bực dọc.
Hắn nhìn về phía phu nhân trầm giọng nói: "Làm chủ mẫu nhất định phải khoan hồng, độ lượng đối đãi người, không kiêu căng, không đố kị, như vậy mới có thể duy trì hòa khí trong nhà, ta ở bên ngoài cũng có thể an tâm. Chẳng qua là không để cho Huy nương tới thỉnh an thì lại đem nàng ấy hù dọa thành ra bộ dạng này, có thể thấy được bình thường ngươi xử sự vô cùng hà khắc!"
Nghe đến đó A Hạnh vội lén nháy mắt với tỷ tỷ, sau đó nhẹ giọng nói: "Giúp nàng." Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để lấy lòng phu nhân! Lý Ngân hiểu ý liền vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh lão gia và phu nhân, nhẹ giọng nói với Lão gia: "Bình thường phu nhân đối với chúng ta rất tốt, ta nghĩ Huy tỷ tỷ như bây giờ là bởi vì quá tôn trọng phu nhân, Huy tỷ tỷ ngươi nói có đúng hay không?"
Huy nương thấy Lý Ngân đột nhiên mở miệng nói giúp phu nhân, trong lòng dù hận cũng không thể nói khác: "Lão gia, đúng là như thế." Đáy lòng thầm mắng Lý Ngân nịnh bợ.
Hồ phu nhân đối mặt với sự giáo huấn của lão gia, không giận không hờn, nàng cúi đầu, lộ rõ vẻ mặt ăn năn, hòa nhã nói: "Lão gia dạy dỗ rất phải! Thiếp nhất định nhớ kỹ lời dạy của lão gia!"
Huy nương ở bên cạnh thấy bộ dáng này của bà ta, không nhịn được lộ ra vẻ mặt đắc ý, trong lòng rất là hả giận.
A Hạnh thấy Hồ phu nhân đến lúc này vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh nhưng chính sự bình tĩnh vững vàng này mới càng làm tăng thêm sự đáng sợ của bà ta. Biết nhìn tình thế lại có thể nén giận nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc bà ta sẽ chịu thua, bà ta bây giờ càng trầm tĩnh thì chỉ sợ tương lai phản kích sẽ càng kịch liệt, A Hạnh lúc này có thể kết luận, cuộc sống tương lai của Tam di nương tuyệt đối sẽ không tốt hơn.
Cũng may nàng và Hồ phủ không có quan hệ trực tiếp, nàng không cần đối mặt với nữ nhân đáng sợ như Hồ phu nhân này! Lý Ngân chỉ cần luôn luôn cẩn thận dè dặt cũng sẽ không đứng ở phía đối lập Hồ phu nhân. Bằng không thì đối đầu với một nữ nhân tâm cơ thâm trầm như vậy sẽ là chuyện rất vất vả!
Thật ra thì Hồ phu nhân cũng rất cực khổ, lão công đa tình vượt quá giới hạn, bà ta còn phải nhẫn nhịn tiểu thiếp, nếu không thì là đố kị! Là không biết nguyên tắc cơ bản của người vợ! Cái thời đại này bản thân nữ nhân chính là một bi kịch.
A Hạnh trong lòng thầm than, cũng may nàng sớm quyết định chủ ý không lấy chồng.
Hồ lão gia hơi bớt giận, hắn trầm trầm "ừ" một tiếng, rồi xoay người nói với Tam di nương: "Thân thể ngươi không tốt, bây giờ ta đưa ngươi trở về phòng, tìm thêm một đại phu xem cho ngươi!" Vừa nói xong thì đi, vòng tay qua vai Tam di nương. Tam di nương rúc vào trong ngực Lão gia, bộ dạng càng yếu ớt hơn, làm cho người đau lòng: "Vâng, lão gia." Giọng nói nũng nịu, như một sợi dây mềm chui vào lòng của nam nhân.
Hai người chậm rãi ra khỏi đại phòng cũng không quay đầu lại.
Lý Ngân nhìn bóng lưng của hai người trên mặt lộ ra vẻ ngán ngẩm. A Hạnh đi tới bên cạnh tỷ tỷ, nhẹ cầm tay nàng. Lý Ngân quay đầu lại nhìn muội muội khẽ mỉm cười, ý bảo muội muội không cần lo lắng cho nàng, nàng sớm biết lão gia nhiều thiếp thất. Nàng làm sao lại có thể đem những thứ này để ở trong lòng? Chỉ là mắt nhìn thấy thì trong lòng khó tránh khỏi có chút chua xót.
Lúc này sắc mặt của Hồ phu nhân trầm xuống, bà ta nhìn hướng cửa chính, ánh mắt lạnh lùng, mặt mũi cứng ngắc, hai tay đã nắm thật chặt, móng tay bấm thật sâu vào da thịt. Bộ dáng này làm cho người chung quanh cũng có chút run sợ trong lòng.
Nhưng chỉ là trong chốc lát, thần sắc của nàng đã khôi phục bình thường. Nàng xoay người về phía Lý Ngân phất tay một cái, nói: "Các người cũng đi về nghỉ ngơi đi." Trong giọng nói mơ hồ có chút mệt mỏi.
Lý Ngân và A Hạnh hành lễ với phu nhân rồi cùng nhau lui xuống.
Sau khi các nàng đi, sự tức giận của Hồ phu nhân bùng phát, nàng bước nhanh đi tới bên cạnh bàn, cầm cái ly Hồ lão gia đã uống, dùng hết toàn lực đập xuống đất. “Choang!” một tiếng vỡ thành mảnh vụn, người xung quanh sợ hết hồn. Hồ Nhã Tình thấy vậy vội nháy mắt cho đại nha hoàn Thúy Hồng, Thúy Hồng bị hành động này của phu nhân hù dọa thì vội mang theo nha hoàn trong phòng đi xuống.
Hồ phu nhân hai tay chống bàn, gương mặt giận không nói nên lời, toàn thân run rẩy.
Hồ Nhã Tình đứng lên đi tới bên cạnh mẫu thân vuốt ve sau lưng để cho bà ta thuận khí. Khuôn mặt tươi cười của nàng tràn đầy ác độc, lạnh lùng nói: "Mẫu thân, trong bụng Huy nương giữ hay không giữ?" Trong giọng nói mang theo vẽ lạnh lùng và lão luyện một chút cũng không giống như là một nữ hài tử mười ba tuổi.
Hồ phu nhân ngẩng đầu lên, cặp mắt nhỏ dài thoáng qua tia ngoan độc, bà ta cười lạnh: "Giữ, sao lại không giữ? Nàng ta muốn sinh ta sẽ để cho nàng ta sinh ra được, sau khi sinh ra hài tử cũng phải xem nàng ta có phúc khí làm mẹ hay không!"
Mẫu tử tâm ý tương thông, câu nói đơn giản làm cho Hồ Nhã Tình hiểu ý tứ của bà ta, nàng cười nhẹ, lãnh ý trong mắt giống Hồ phu nhân như đúc.
Hồ phu nhân hít sâu một cái bình phục tâm tình của mình, sau đó ngồi xuống vị trí chủ vị. Hồ Nhã Tình gọi Thúy Hồng dâng trà. Hồ phu nhân nâng chung trà lên nhẹ uống một hớp, lại đem ly trà để xuống, nghiêm mặt nói với con gái: "Tháng sau là sinh thần của Tấn vương phi, ta sẽ dẫn con đi chúc thọ, thuận tiện quyết định hôn sự của con và Tam công tử."
Nhắc tới chuyện này mặt của Hồ Nhã Tình hơi đỏ lên, cúi đầu, thẹn thùng nói: "Nhã tình đều nghe theo mẫu thân."
Hồ phu nhân vỗ vỗ tay của nữ nhi, sắc mặt nhu hòa không ít, bà ta nhìn con gái nói: "Chúng ta phải thiết lập quan hệ chặt chẽ cùng Tấn Vương, bất luận như thế nào, con đều phải trở thành thê tử của Tam công tử!" Giọng nói của bà ta trầm xuống một chút: "Chuyện này Vương phi đã đáp ứng ta, cho nên mặc kệ như thế nào, con nhất định sẽ kết hôn với Tam công tử, chuyện này không thể có bất kỳ biến cố gì!"
Danh sách chương