Lòng của Xảo Oánh không hưng phấn giống mọi người. Trong lòng của nàng ta giống như có một khối đá lớn đè ép. Người xung quanh cười vui và hưng phấn nhưng nàng ta thì chán nản như có tầng tầng lớp lớp không cách nào tiếp nhận được, càng làm tăng thêm sự cô đơn hiu quạnh của nàng ta, Xảo Oánh cúi đầu chậm rãi xoay người, vẻ mặt chán nản rời sân khấu.

Ra khỏi khán phòng, theo con đường nhỏ đi vào hậu viện, ánh trăng soi rọi xuống đất như phủ lên tất cả một màu bạc nhàn nhạt, bốn phía yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng côn trùng kêu.

Nàng ta đi tới vườn cây tùng, bóng cây lắc lư, lá tùng xào xạc, ánh trăng như bị bóng cây đen ngòm nuốt mất, yên tĩnh, chợt có một hai tiếng quạ đen kêu, tăng thêm một phần không khí quỷ dị, chỗ đen đặc kia dường như có thể đột nhiên nhảy ra thứ gì đó quỷ quái.

Trong lòng Xảo Oánh vốn chỉ ủy khuất khổ sở, hôm nay lại thêm một phần hoảng sợ, nàng cũng không nén được cảm xúc của mình nữa, ngồi ở bên cạnh cái bàn đá dưới cây tùng, nằm ở trên bàn òa khóc.

Trận khóc này như đem tất cả nhục nhã hôm nay, tất cả ủy khuất tận tình phát tiết ra.

Tại sao? Tại sao ta lại trôi dạt tới bước này? Ta vốn là tiểu thư nhà quan cao cao tại thượng. Những người xách giày thay ta cũng không xứng, ta vốn là cành vàng lá ngọc, tương lai có thể gả cho một lang quân như ý, cuộc sống người người hâm mộ. Nhưng bây giờ ta đang làm gì? Lại đứng ở trên bục biểu diễn những thứ thấp kém cho bọn người thấp kém kia xem! Mặc cho ánh mắt càn rỡ của bọn họ sỉ nhục! Cho dù sau này khôi phục tự do thì thế nào? Lấy thân phận của ta bây giờ còn không phải là cũng gả cho những người hạ đẳng kia sao? Thật ghê tởm! Thật ghê tởm!

Đây chính là số mạng của ta sao?

Chẳng lẽ cả đời này ta cứ như vậy sao? Vùi lấp ở nơi thấp nhất, cùng những người này giãy giụa sinh tồn, không có ngày trở mình sao?

Nước mắt Xảo Oánh mãnh liệt tuôn ra, uất ức và không cam tâm càng nhiều, nàng ta không ngừng bi thán cho số mạng bất hạnh của mình.

Đang lúc nàng ta khóc thương tâm thì có một bàn tay nhẹ đặt lên bả vai của nàng ta, tiếp theo chính là một tiếng thở dài nhẹ như gió.

Ở nơi bóng tối này quỷ dị này, Xảo Oánh bất thình lình bị động tĩnh trước mắt làm giật mình, nàng ta kinh sợ mà hô một tiếng, từ trên bàn nhảy vụt lên.

A Hạnh đi theo phía sau nàng ta tới đây, lúc nàng ta bắt đầu khóc, A Hạnh biết Xảo Oánh đang phát tiết tâm tình cho nên cũng không đến, sau đó thấy nàng ta càng khóc càng thương tâm, sợ nàng ta làm tổn thương thân thể, mới tới ngăn cản. Không ngờ lại làm nàng ta sợ đến như vậy. A Hạnh sinh lòng áy náy, luôn miệng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý hù dọa ngươi. Ngươi không sao chứ!"

Xảo Oánh nghe được giọng nói, mặc dù không thấy rõ mặt mũi của đối phương nhưng khẳng định đối phương là người, tâm tình mới chậm rãi trở về. Nàng ta bị dọa quá mức, không khỏi có chút giận: "Ngươi là ai, làm sao trốn ở chỗ này dọa người!"

A Hạnh nhẹ nói: "Hôm nay ta đến xem ngươi biểu diễn, ngươi làm rất khá! Ngươi nên tự hào vì mình! Không nên trốn ở chỗ này mà khóc."

"Tự hào?" Xảo Oánh cười thảm: "Đứng ở phía trên xuất đầu lộ diện, biểu diễn cho một đám người hạ đẳng xem, có cái gì đáng tự hào!" Tâm tình vô cùng buồn bực, cho tới khi có người lạ đem nỗi khổ trong lòng mình không chút cố kỵ nói ra.

******* 

Ed: Đúng là sống trong sung sướng riết quen thói. Bánh bèo vô dụng ảo tưởng sức mạnh. Hy vọng bạn này được chết sớm.

*******

A Hạnh than nhẹ: "Xảo Oánh, mãi nghĩ đến quá khứ sẽ làm cho bản thân sống rất cực khổ."

Xảo Oánh thấy đối phương nhận ra mình nên chỉ coi đối phương như người của rạp hát. Ngày đó A Hạnh ở trong thư phòng nói chuyện với nàng cố ý hạ thấp giọng, hôm nay lấy giọng bình thường mà nói, cho nên Xảo Oánh cũng không nhận ra A Hạnh.

Xảo Oánh cúi đầu, yếu ớt nói: "Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ không nhớ lại sao?"

Một câu nói gợi lên chuyện lòng của A Hạnh, kiếp trước nàng cũng là tiểu thư nhà giàu có phong quang vô hạn. Chỉ là trừ đoạn thời gian cùng người ấy ra thì chuyện còn lại cũng không có cái gì đáng giá để cho nàng lo nghĩ.

"Đúng vậy, có một số việc muốn quên cũng không quên được, muốn buông cũng không buông được. Bất kể ngươi muốn quên thế nào thì chỉ trong phút lơ là nó sẽ xuất hiện nhiễu loạn ngươi. . ." A Hạnh nhìn một mảnh rừng cây tùng kia, vẻ mặt xa xôi, giọng nói nhẹ giống như một cơn gió.

Xảo Oánh cảm thấy mỗi một câu nói của đối phương đã đem tất cả buồn khổ trong lòng mình nói ra, đã bao lâu rồi dường như chỉ có đối phương mới có thể hiểu tâm sự của mình, chính là người kia cũng chỉ là một tiểu cô nương như mình, có lẽ là thân phận địa vị cũng không quá cao, sao có thể vừa nói vừa cười! Làm cho nàng không sao hiểu nổi.

Lòng của Xảo Oánh buồn khổ như vậy lại có được sự thấu hiểu của đối phương liền đem người trở thành tri kỷ, nàng ta dưới cơn kích động kéo tay A Hạnh nói: "Hảo muội muội, ngươi thật là nói hết ra lời trong lòng của ta." Bởi vì không thấy rõ dáng dấp bên ngoài của đối phương, Xảo Oánh dựa vào giọng nói suy đoán ra đối phương phải là cô nương nhỏ hơn mình: "Bây giờ cũng chỉ có ngươi mới có thể hiểu được tâm tình của ta. Bọn họ đều cho rằng không để cho đến thanh lâu chính là đã cứu ta nhưng trong mắt thế nhân, cô nương thanh lâu cũng được, đào hát cũng được, có cái gì khác nhau chứ, đến thanh lâu cùng lắm thì ta cắn lưỡi tự vận, nhưng đi tới nơi này, lão bản của nơi này cho ta một hy vọng, chết lại không muốn chết, nhưng sống lại không dám hy vọng, rất đau khổ!" Vừa nói lại dùng tay áo ôm mặt ô ô khóc lên.

Trong lòng A Hạnh không nhịn được dâng lên một niềm thương cảm, thấy nàng ta giống như mình kiếp trước. Khi đó mình vừa mất đi người ấy, giống như Xảo Oánh lúc này mất đi chỗ dựa duy nhất, không có bất kỳ hy vọng gì. Khi đó mình lựa chọn tự vẫn, kết quả cuộc sống lại càng thêm tệ hại, từng bước đi xuống, cuối cùng không còn cách nào để quay trở lại nên chỉ có lấy cái chết để kết thúc tất cả. Nếu như khi đó nàng kiên cường một chút dũng cảm đối mặt, kết cục có phải sẽ khác hay không?

" Nếu không muốn chết thì phải sống tiếp cho thật tốt." A Hạnh chậm rãi nói, giọng nói trong đêm đen trầm tĩnh như nước, nhẹ nhàng, ôn nhu an ủi linh hồn người đối diện.

Nàng vừa là nói với Xảo Oánh cũng vừa là tự nhủ: "Chúng ta gặp phải khốn cảnh, phía trước là một đám sương mù, chúng ta vẫn thường cho đó là vách đá, là vực sâu, là một nơi đáng sợ mình không thể tưởng tượng được, chúng ta sợ hãi chần chừ không dám tiến lên, mất đi dũng khí, kết quả là dừng lại, chấp nhận khốn cảnh này. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chỉ cần dũng cảm bước lên một bước , xuyên qua sương mù là có thể nhìn thấy tương lai hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình!" Nàng dừng một chút, nhìn về phía Xảo Oánh, nói tiếp: "Xảo Oánh, tương lai không ai biết trước được, hôm nay ở lại chỗ này chính là lựa chọn tốt nhất cho ngươi, đã như vậy tại sao ngươi không thể tiếp nhận cuộc sống bây giờ. Cố gắng để cho mình sống được vui vẻ? Trong lòng luôn lạc quan, luôn luôn tích cực sống, ước muốn hy vọng mới có thể xuất hiện xung quanh ngươi!"

" Ngươi cảm thấy những người đó không xứng xem ngươi biểu diễn, ngươi cảm thấy thân phận của những người đó làm nhục ngươi, nhưng ngươi phải hiểu, ngươi nếu đã làm diễn viên kịch nói thì chính là biểu diễn cho mọi người xem, càng nhiều người thích xem ngươi lại càng chứng minh ngươi thành công, ngươi càng thành công, tương lai ngươi lại càng có hy vọng hơn, Xảo Oánh, nếu như ta là ngươi thì ta sẽ nghĩ cách để trở thành diễn viên kịch nói được người người tôn trọng, khi mọi người yêu thích ngươi, thích xem ngươi biểu diễn, ngươi sẽ phát hiện thì ra cuộc sống vẫn có rất nhiều cơ hội!"

Lời của A Hạnh giống như một ngọn đèn sáng trong đêm tối soi sáng cho con đường mờ ảo phía trước của Xảo Oánh. Xảo Oánh từ từ ngưng khóc, lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, sau đó nàng lau khô nước mắt, nhẹ nói: "Ta không biết ngươi nói có đúng hay không nhưng mà ta cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý, ở lại rạp hát, một khi đào hát có được sự chấp nhận của mọi người, trước mắt ta đúng là lựa chọn tốt nhất. Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi lại hiểu nhiều đạo lý như vậy."

Nàng ta đột nhiên đứng lên, kéo A Hạnh ra khỏi bóng cây, dưới ánh trăng nhìn thấy rõ mặt mũi A Hạnh.

"Thì ra là ngươi, trước ta vẫn cho rằng là một nam hài tử!" Xảo Oánh ở trong đoàn kịch vẫn thường thấy A Hạnh ăn mặc nam trang nhưng mà hai người vẫn chưa từng nói chuyện qua.

A Hạnh khẽ mỉm cười: "Ta tên là Lý Hạnh, mọi người thường gọi ta là A Hạnh."

" A Hạnh, tối hôm nay cám ơn ngươi nói những lời này, an ủi ta không ít, làm cho ta dễ chịu hơn nhiều!" Xảo Oánh nhiệt tình vòng cánh tay qua tay A Hạnh: "A Hạnh. Sau này ta coi như ngươi là bằng hữu của ta!"

A Hạnh chỉ cười cũng không lên tiếng.

* * * * *

Sau khi chia tay Xảo Oánh, Xảo Oánh trở lại chỗ ở của mình còn A Hạnh cũng thuận đường cũ trở về khán phòng với phụ thân.

Truyện được đăng tải trên Diệp Gia Quán và diễn đàn Lê Quý Đôn. Mọi web khác là ăn cắp

Ra khỏi rừng cây tùng, vừa quẹo vào con đường nhỏ đột nhiên một bóng người bước ra ngăn cản nàng. A Hạnh bị dọa cho giật mình, tiếp theo nhờ ánh trăng thấy rõ là Dung Tranh lúc này mới an tâm.

" Dung Tranh! Trời đã tối như vậy, ngươi muốn hù chết người sao?"

Dung Tranh đứng thẳng người, cười nói: "Vừa rồi không phải ngươi cũng dọa Xảo Oánh giật mình sao? Ta là học theo ngươi !"

"Giỏi cho Dung Tranh ngươi, lại dám nghe lén!" Tiểu tử này làm sao lại thích đi theo mình vậy? Thích mình? Không thể nào, thứ nhất hắn còn quá nhỏ, thứ hai hắn chưa từng thấy qua mặt mũi thật của mình, chỉ bằng bộ dạng này của mình? Không thể nào đâu. . .

Nói không chừng là sùng bái mình nha! Cho là mình phát minh ra kịch nói, cho nên giống như sùng bái sư phụ hắn! A Hạnh đắc chí nghĩ. (Lão bản : Bà thím này thật tự kỷ=]]] )

Mặt Dung Tranh hơi đỏ lên, cũng may ban đêm, dưới ánh trăng không thấy rõ.

" Ta thật ra không phải cố ý muốn nghe lén, ta thấy một mình ngươi đi ra, lại đã trễ thế này, ta không yên lòng mới cùng ra xem một chút. Gặp ngươi nói chuyện với Xảo Oánh, ta cũng không tiện đến quấy rầy a!" Giọng nói Dung Tranh thật thấp, lại lộ ra cảm giác ngay thật.

Trong bụng A Hạnh cảm động, thật đúng là một đứa bé ngoan: "Dung Tranh, cám ơn ngươi."

Dung Tranh ngượng ngùng sờ đầu một cái, sau đó xoay người đi về phía trước, đi hai bước lại quay đầu lại, nói với A Hạnh: "Ngươi không phải về khán phòng sao? Còn không mau đi, ta đưa ngươi đi, cha ngươi nhất định chờ rất nóng lòng!"

A Hạnh đi nhanh vài bước, cùng hắn sóng vai. Thân hình Dung Tranh dừng một chút, lại cúi đầu.

A Hạnh nói: "Không cần đâu, ngươi cũng mệt mỏi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi!" Nơi ở của hắn ở hướng ngược lại. Đi trở lại một lần lãng phí không ít thời gian.

Dung Tranh lắc đầu một cái: "Con đường này tối như vậy. . . Dù sao ta cũng muốn đi tìm sư phụ."

Lúc đầu Dung Tranh và A Hạnh sóng vai đi còn có chút khẩn trương, bình thường mặc dù hắn và A Hạnh quen biết nhau nhưng cho tới bây giờ vẫn không ở gần nhau như vậy. Nhờ ánh trăng, hắn có thể thấy rõ sườn mặt xinh đẹp của A Hạnh, cái trán cao, sống mũi cao vút thẳng tắp, đôi môi phấn nộn trơn bóng, còn có búi tóc buộc ở đỉnh đầu kia, dây cột tóc trên búi tóc theo gió tung bay, vài sợi tóc mai trên trán lất phất, ngắn ngủn rất đáng yêu.

Tất cả đều khả ái như vậy, tất cả đều xinh đẹp như vậy. . .

Lòng của Dung Tranh hơi nóng lên một chút: "Thịch thịch thịch !!", tim đập mạnh lên, làm cho lồng ngực của hắn cũng muốn đau.

" Dung Tranh, ngươi đang nhìn cái gì vậy?Trên mặt ta có gì không ổn sao?" A Hạnh cảm nhận được tầm mắt của hắn, quay đầu lại hỏi hắn.

Dung Tranh lúc này mới phát hiện ánh mắt của mình vẫn luôn dính trên người của nàng, hắn chợt thu hồi ánh mắt, nhìn xuống mặt đất, trên mặt nóng hừng hực, trong đầu một mảnh mơ hồ.

"Ta. . .Ta. . ." Hắn lắp ba lắp bắp không nói ra lời, dưới tình thế cấp bách bật thốt lên: "Ta là đang nhìn xem bây giờ có cao hơn ngươi hay không." Trán của hắn cũng xuất hiện mồ hôi rồi !!

A Hạnh vừa nghe hắn nói như thế, cũng hứng thú, nhích người tới gần Dung Tranh một chút, nàng đem vai hơi dựa vào hắn một chút, thoáng so một cái thì phát hiện dạo này tiểu tử này cao hơn. Vốn trước đây cao ngang với mình, không ngờ bây giờ lại cao hơn mình một chút! Tiểu tử này nhất định rất đắc ý !

" Dung Tranh, cao không ít, đã ăn được cái gì vậy?"

A Hạnh đột nhiên đến gần làm cho hắn khẩn trương đến ngạt thở, chờ nàng rời đi hắn mới có thể hô hấp bình thường. Nhiệt độ trên mặt mới giảm xuống.

" Ngày ngày ta cùng Lâm sư phụ luyện công!"

A Hạnh cười nói: "Ừ, Lâm sư phụ công phu không tệ, học với ông ý quả thật rất tốt, sau này sẽ biến ngươi thành một anh hùng trong lòng người!"

Dung Tranh dừng bước, ánh trăng chiếu vào gương mặt trên mặt tuấn tú của hắn, tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Đến ngày đó, ta có thể sẽ trở thành anh hùng tròng nàng không đây? Hắn nhàn nhạt cười.

A Hạnh đã đi tới đằng trước thấy hắn không đuổi theo nên xoay người lại nói với Dung Tranh: "Dung Tranh, sao dừng lại vậy, đến rồi! Nhanh lên một chút!" Nàng ngoắc ngoắc tay.

Trong lòng Dung Tranh không nói ra được vui mừng, đi nhanh vài bước phía trước đến bên cạnh nàng thì thả chậm bước chân. Cùng nàng sóng vai đi vào khán phòng.

* * * * *

Rạp hát Thanh Vân của ông chủ Trương Văn Thanh là ca ca của tiểu thiếp mà Thừa đại nhân hết sức cưng chiều. Hơn ba mươi tuổi, vóc người gầy gò, bộ dạng khôn khéo. Bản thân là thương nhân buôn bán tơ lụa vải vóc, sau thấy rạp hát Tấn thành có lợi thế nên lập mưu đồ đầu tư mở ra rạp hát Thanh Vân lớn nhất thành, mục đích là trở thành rạp hát có ảnh hưởng lớn nhất Tấn thành, quan trọng nhất đương nhiên là đả kích rạp hát Thính Tùng nổi danh khắp Tấn thành trước đây. Hắn phí hết tâm tư, tốn không ít bạc chiêu mộ được đào hát nổi tiếng nhất của đào Thính Tùng là Phương Mặc Trúc, lại khích bác chủ đất của rạp hát Thính Tùng tăng giá, vốn cho là bọn họ không còn lối thoát, rạp hát nhất định là không mở được ở đây, nghe nói bọn họ chuẩn bị chuyển thành gánh hát lưu động, hắn đang mừng thầm thì lại nhận được tin Lăng Tử Phong đột nhiên nộp đủ tiền mướn phòng, liên tiếp lại ký khế ước 5 năm. Hơn nữa còn chuẩn bị mở cửa rạp hát lần nữa, cuối tháng sẽ khai trương!

Lần này Trương Văn Thanh không nghĩ ra được, đào hát không còn, còn lại cũng chỉ có Mai Hương Hoa, dựa vào cái gì đông sơn tái khởi, còn khai trương cùng một ngày với Thanh Vân bọn họ, đối đầu trực diện!

Buồn cười! Đấu với ta! Đến lúc đó cho các ngươi chết như thế nào! Trương Văn Thanh lòng tràn đầy xem thường.

Đến ngày đó khai trương, tất cả như Trương Văn Thanh đoán, rạp hát Thanh Vân đầy ấp khách khứa, quý nhân phú hào, khách xài tiền như nước, đếm bạc đến mềm tay. Hắn còn đặc biệt phái người đi xem rạp hát Thính Tùng bên kia, lấy được tin là cửa viện rạp Thính Tùng ngay cả chiếc xe ngựa cũng không có, Trương Văn Thanh  phì cười một tiếng, đấu với ta! Bạc nhiều hơn ta sao? Phía sau có chỗ dựa vững chắc như ta sao? Trong lòng không hề quan tâm chuyện của Thính Tùng nữa.

Mấy ngày kế tiếp, rạp hát Thanh Vân dần dần bình thường lại, đây cũng là tình hình bình thường, mới mẻ sẽ đi nhiều, qua thời gian các khách nhân cũng sẽ không có nhiệt tình như vậy. Nhưng dù vậy, tỷ suất mỗi ngày vẫn chấp nhận được, sức quyến rũ của Phương Mặc Trúc vẫn còn rất mạnh! Vốn tưởng rằng Thính Tùng đối diện thảm như vậy sẽ không chịu nổi nữa mới đúng, nhưng kế tiếp người phía dưới truyền tin tới, làm cho hắn trợn mắt hốc mồm.

" Ông chủ, Thính Tùng làm ăn thực sự rất tốt a! Ngày đó khai trương diễn một suất, ngày tiếp theo thì diễn thêm buổi chiều một suất, hai ngày kế tiếp đáp ứng yêu cầu của khách nhân, buổi tối lại diễn thêm một suất!"

Trương Văn Thanh trợn to hai mắt, vẻ mặt không tin được, hắn đưa lên ba ngón tay run run hỏi: "Ba. . . Ba suất?"

Thần sắc kinh dị càng tăng lên: "Ông chủ, là ba suất, ba suất đó!"

Trương Văn Thanh tức giận tát kẻ trước mặt một bạt tai, quát: "Nói hươu nói vượn! Nói hươu nói vượn! Kịch kia có thể một ngày hát ba suất sao, cổ họng làm sao có thể chịu được!"

Người kia bụm mặt, gương mặt ủy khuất: "Ông chủ, kỳ quái chính là ở chỗ này, kịch của bọn họ cũng không cần hát. Ba suất đều chật đến không còn chỗ ngồi! Hàng xóm cách vách của ta, một ngày đều đi đủ cả ba lần!"

Trương Văn Thanh giận đến nhảy cỡn lên: "Nói hưu nói vượn, nào có kịch không cần hát! Hơn nữa hàng xóm của ngươi cũng có thể xem kịch sao?"

" Ông chủ, kịch của bọn họ không cần hát lại cực kỳ đẹp mắt! Giá vào cửa cũng rẻ, một chỗ ngồi chỉ 25 văn tiền! Cùng lúc chứa một hai trăm khách xem, rất sôi nổi!" Cũng không biết có phải hận ông chủ đánh hắn hay không, lời nói ra đều là những lời lão ta khó có thể tiếp nhận được. Trương Văn Thanh Giận đến bốc hỏa cao ba trượng.

" Còn có loại kịch như vậy? Ta cũng muốn đi xem một chút!" Trương Văn Thanh hung tợn nói.

* * *

Bên kia, A Hạnh và Lăng Tử Phong ngồi ở trong thư phòng Lăng Tử Phong, cẩn thận xem lại ghi chép mấy ngày nay.

Lăng Tử Phong dùng bàn tính gõ gõ kéo kéo, mỗi một lần kéo nụ cười trên mặt càng sâu thêm một phần, đến khi ghi chép ra ngoài xong hết, nụ cười trên mặt của ông có thể nói là tươi như hoa.

" A Hạnh cô nương, thu nhập vài ngày như vậy có thể so với thu nhập cả tháng của rạp hát chúng ta trước đây!"

Dung Tranh sáp đầu qua, hưng phấn hỏi: "Có thật không? Có thật không?" Lăng Tử Phong nhìn hắn cười gật đầu.

A Hạnh thấy kịch nói thu được thành công, trong lòng dĩ nhiên là vô cùng cao hứng: "Đây là gian phòng trên lầu còn chưa thu được lợi nhuận, nếu như mỗi ngày gian phòng đều có khách nhân, đó mới là một khoản thu nhập không nhỏ!"

Lăng Tử Phong gật đầu: "Những quý khách kia cũng là muốn xem đào hát, không có Phương Mặc Trúc, bọn họ sẽ không dễ dàng vào cửa!"

"Vấn đề thời gian thôi, một ngày nào đó, bọn họ sẽ biết kịch nói chúng ta rất tuyệt."

A Hạnh xem ghi chép một chút, cừ thật, cứ như vậy, thu nhập một tháng nơi này sẽ không thua kém so với cửa hàng xe ngựa! Lòng của A Hạnh vui rạo rực.

" Ông chủ Lăng, kịch nói thành công, những diễn viên kia là công thần lớn nhất, thu nhập cũng tăng lên so với tưởng tượng của chúng ta còn tốt hơn, thưởng cho bọn họ thêm một tháng đi!"

Lăng Tử Phong cười gật đầu: "Ta đang có ý đó." Khó có tiểu cô nương còn biết khổ cực của các diễn viên, suy nghĩ cho bọn họ thêm một tháng lương.

" Ông chủ Lăng, ta có một ý tưởng, ta muốn tiếp tục chiêu mộ thêm thật nhiều diễn viên, ngươi xem có thể liên lạc với một số gánh hát lưu động được hay không, ký khế ước cho bọn họ vào rạp hát chúng ta. Chúng ta phải biên tập thêm nhiều tiết mục kịch, tranh thủ cứ mười ngày thì sẽ ra mắt một vở kịch mới, mấy người sau thay phiên ra sân khấu, các diễn viên cũng không cần khổ cực như vậy, khán giả cũng có cảm giác mới mẻ, mà những tiết mục kia đã xem qua nhiều, chúng ta còn có thể sang đến những huyện thị lân cận biểu diễn lưu động, thứ nhất mở rộng lực ảnh hưởng , thứ hai cũng có thể kiếm thêm bạc! Các người cảm thấy thế nào?"

Sau khi A Hạnh nói xong nhìn về phía hai người khác, phát hiện biểu tình bọn họ kinh ngạc nhìn mình, giống như nhất thời không thể tin được.

A Hạnh thấy dáng vẻ bọn họ không khỏi có chút chột dạ nói: "Thế nào. . . Ý tưởng của ta không tốt sao?"

Lăng Tử Phong lúc này mới phản ứng, kích động đến đập tay vào bàn tính.

Mặt hắn đỏ lên, hưng phấn lớn tiếng nói: "Không phải là không tốt mà là quá tốt, thật sự quá tốt!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện