Tất cả mọi người bị lời nói của A Hạnh làm cho kinh hãi mà bất động. Tối hôm nay nữ nhân này đã mang cho bọn họ quá nhiều ngạc nhiên. Quá nhiều chuyện khó có thể tiếp nhận. Vẻ đẹp của nàng, nàng thông minh, nàng có thể tranh luận cho lẽ phải, nàng làm cho người ta rung động mà dần chấp nhận những suy nghĩ mãnh liệt khác người của mình. Nàng còn nhỏ tuổi đã trở thành chủ của rạp hát, nàng sáng tạo ra kịch nói, nàng chấp nhận dùng nữ nhân diễn kịch, trước mặt mọi người nàng đánh nam tử, thậm chí nàng còn hy vọng đào hát của nàng có thể được mọi người tôn trọng, vì một nữ đào hát bị nhục mạ mà nàng không để ý đến an nguy của bản thân đối chọi lại với kẻ mạnh hơn nàng nhiều lần! Nàng nói đây là trách nhiệm của nàng...

Mỗi một chuyện nàng làm đều là kinh hãi thế tục nhưng hoàn toàn không có ai muốn đứng ra chỉ trích nàng bởi vì trên người nàng có thứ dũng khí, sự tự tin và khí thế mà không thể tìm thấy được trên bất kỳ nữ nhân nào khác, hành động của nàng như vậy làm cho mọi người cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng những thứ này lại sâu đậm làm họ bị khuất phục.

"Nói thật hay, tiểu cô nương, ta ủng hộ ngươi, sau này nếu có ai trước mặt mọi người hành động không biết xấu hổ ta cũng sẽ không để yên!" Một người thanh niên bên trong khán đài đột nhiên lên tiếng nói. Nhiều người khác cũng rối rít phụ họa.

"Đúng vậy. Đem tên vô lại đó đưa lên quan phủ!"

" Mọi người chúng ta đều có thể làm chứng!"

Trong lúc nhất thời, tinh thần quần chúng mãnh liệt, tiếng nói thay phiên nhau vang lên. Thấy tình cảnh này, người của rạp hát cũng nở nụ cười, các diễn viên cũng cùng nhau đi tới, nắm chặt tay nhau, trong lòng cực kỳ kích động. Xảo Oánh cũng ngẩng đầu lên, nhẹ lau khô nước mắt ở khóe mắt.

A Hạnh mỉm cười rồi cúi đầu cảm tạ mọi người, lắng nghe sự khen ngợi tán đồng của mọi người.

Nàng đứng lên nhẹ giọng nói với Xảo Oánh bên cạnh: "Xảo Oánh, thấy không, không có gì là không thể, suy nghĩ của mọi người là có thể thay đổi, mặc dù đây là một quá trình lâu dài và khó khăn nhưng chỉ cần chúng ta có lòng tin thì nhất định có thể làm được!"

Xảo Oánh ngẩng đầu lên nhìn A Hạnh, trong mắt rưng rưng, nhẹ gật đầu.

Trương Sơn nhìn tới đây, ánh mắt đắc ý trên mặt đã biến mất không thấy tăm hơi thay vào đó là một loại biểu cảm lo âu kinh hoảng, hắn nhìn Lý Tứ ở dưới đài nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt ưu phiền, xem ra đã là vô kế khả thi. Trương Sơn hoàn toàn lo lắng cho tình cảnh của mình. Vẻ mặt kinh hoàng của hắn dần dần hiện rõ, hắn đem tất cả hy vọng đặt lên trên người ông chủ của mình, hắn không muốn vì chuyện này mà chọc phải quan phủ!

Động tác của hắn làm cho một số người chú ý. Đào hát Mai Hương Hoa thấy ánh mắt của hắn khác thường thì nhìn theo liền nhìn thấy Trương Văn Thanh đang ngồi ẩn mình trong góc. Mai Hương Hoa lập tức chỉ phía sau kêu lên: "Đó là ông chủ Trương Văn Thanh của rạp hát Thanh Vân, hắn với tên lùn và  tên vô lại này là ở một phe, bọn họ cố ý tới quấy rối rạp hát!" Trương Văn Thanh đã từng tự mình tìm Mai Hương Hoa, hắn và Phương Mặc Trúc gặp mặt nói chuyện, nên Mai Hương Hoa đối với hắn còn có chút ấn tượng.

Lúc đó ánh mắt của mọi người dưới sân khấu chuyển đến trên người của Trương Văn Thanh, làm cho hắn không có chỗ nào lẩn trốn. Đào hát của rạp thiếu chút nữa vì Trương Văn Thanh mà trở thành gánh hát lưu động, đối với người này dĩ nhiên là hận thấu xương, thấy hắn cũng tức giận kêu lên: "Thì ra là Thanh Vân các người đố kỵ Thính Tùng chúng ta, cố ý tới làm loạn! Thật là quá hèn hạ! Mọi người đều thấy được, chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là do Thanh Vân giở trò ám muội, cho nên hết thảy đều là do bọn họ cố ý gây ra, cũng không phải do rạp hát chúng ta có vấn đề!"

Dưới đài các khách cũng ào ào chỉ trích Trương Văn Thanh làm việc hèn hạ.

A Hạnh đi tới trước mặt Thẩm Nhị công tử, nói: "Đại nhân, ngài đã thấy được, ông chủ rạp hát Thanh Vân ép người quá đáng, xin đại nhân làm chủ cho chúng ta!"

Thẩm Nhị công tử nhìn tới đây cũng hoàn toàn hiểu là chuyện này là như thế nào, rạp hát Thanh Vân hắn đã đến một lần, cũng là Trương Văn Thanh tự mình tiếp đãi cho nên nhận ra hắn. Trong lòng hắn cũng có chút thưởng thức bản lĩnh của A Hạnh, cho nên có lòng muốn giúp nàng đòi lại công đạo. Hắn nhìn Trương Văn Thanh, lộ vẻ nghiêm nghị nói: "Trương Văn Thanh, đây là người ngươi phái tới gây chuyện?"

Trương Văn Thanh tuy thấy chuyện bại lộ. Nhưng hắn là người trải qua sóng gió, miễn cưỡng còn có thể bình tĩnh, hắn nhìn mọi người cười khan hai tiếng: "Chuyện ngày hôm nay cùng Trương mỗ không liên quan, Trương mỗ chỉ là đến xem kịch, chẳng lẽ vì ta là ông chủ Thanh Vân thì không thể đến đến Thính Tùng xem kịch sao? Ta cũng bỏ tiền như mọi người mà!"

Thẩm Nhị công tử thấy hắn chống chế, cười lạnh nói: "Nói như vậy người này không có quan hệ gì với ngươi, được rồi, ta cho người giải hắn về nha môn, tự mình tra thẩm, quyết không khoan dung!" Thẩm Nhị công tử thân là con cháu Vương gia, lời nói tự nhiên có khí thế của nhà quyền quý làm cho người thấy người sợ.

Trương Văn Thanh cắn răng nói: "Người này và Trương mỗ không có quan hệ, chuyện ngày hôm nay cùng Trương mỗ càng không chút liên quan, đại nhân muốn làm như thế nào Trương mỗ không có quyền hỏi tới!" Khi nãy hắn còn chưa liên lụy vào đương nhiên còn muốn cứu thuộc hạ của mình nhưng tình hình bây giờ thì an nguy của thủ hạ quan trọng hay tiền đồ của mình quan trọng? Chuyện hôm nay một khi bị làm sáng tỏ, uy tín của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy! Tạm thời trước hết để cho Trương Sơn chịu khổ, qua một thời gian ngắn nữa hắn sẽ nghĩ biện pháp đưa hắn ra.

Thẩm Nhị công tử thấy hắn ngay trước mặt mình vẫn dám ngụy biện dối trá thì trầm mặt xuống: "Người đâu, đem kẻ gây chuyện giải về công đường!"Diệp Gia Quán

Trương Sơn là một người thô lỗ, sao có thể hiểu được suy nghĩ của ông chủ, thấy hắn đến phút cuối cùng thì lại muốn vứt bỏ mình, cho là Trương Văn Thanh thật sự sẽ không quan tâm đến hắn, không khỏi bối rối, nghe khẩu khí của Thẩm Nhị công tử dường như sẽ xử nặng mình, vậy kết cục của mình còn không biết sẽ là như thế nào? Nghĩ tới đây hắn cũng không thể áp chế sợ hãi trong lòng nữa, quay về phía Trương Văn Thanh kêu to lên: "Ông chủ Trương!! Rõ ràng chính là ngươi bảo ta làm, ngươi tại sao có thể nói là không chút liên quan, nhà ta còn có mẹ già phải nuôi, ta cũng không thể ngồi tù a, ông chủ Trương, ngươi mau cứu ta a!"

Trương Sơn một phen kêu thảm thiết khiến cho mọi người trong rạp cười ầm, nhìn Trương Văn Thanh ánh mắt càng thêm xem thường, Trương Văn Thanh cũng không thể bình tĩnh được nữa, hắn nhìn Trương Sơn quát lên: "Ngươi!! Không được nói chuyện lung tung!" Lý Tứ cũng hiểu ý tứ của ông chủ Trương, cũng không kịp nhớ giấu giếm thân phận của mình nữa, lớn tiếng nói: "Vị huynh đài này chớ vội, không chắc chắn có thể định tội ngươi, ngươi hãy đi trước, đừng hồ ngôn loạn ngữ."

Một người ở dưới đài cười nói: "Nói không chừng vị lão huynh này cũng là một phe!" Mọi người cũng thay phiên nhau lên tiếng tán đồng.

Trong đầu Trương Sơn hoảng loạn, cũng không để ý gì tới suy tính của bọn họ, cho là bọn họ buộc mình gánh hết tội, hắn làm sao có thể chịu được nên vẫn kêu thật to: "Là Trương Văn Thanh chỉ điểm ta làm như thế, giờ lại không quan tâm chuyện của ta!"

Trương Văn Thanh và Lý Tứ gấp đến mức muốn giơ chân, người xung quanh ầm ầm cười to, hiện trường loạn thành một đoàn.

Thẩm Nguyên Phong vẫn luôn im lặng chợi lên tiếng nói: "Dứt khoát đưa bọn họ giải về phủ nha đi, trắng đen thị phi không phải lên công đường sẽ rõ sao, ở chỗ này ù ù òa òa phiền chết đi được!"

Thẩm Nhị công tử cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay, ra lệnh một tiếng. Liền có người hầu đến áp chế bọn họ, toàn bộ khán phòng đều lớn tiếng hoan hô, giống như là vui mừng khi đánh thắng trận vậy. Trong lúc vô tình mọi người cũng đứng cùng trận địa với A Hạnh.

Chờ sau khi đám người Trương Văn Thanh bị giải đi, đào hát của Thính Tùng cũng đi đến trước mặt của Thẩm Nhị công tử, quỳ xuống dập đầu với bọn họ rồi nói cám ơn đại nhân. Còn cố ý mời đưa bọn họ trở về gian phòng thượng hạng lần nữa, đào hát kiên trì muốn diễn hết vỡ kịch.

Ngày đó trên sân khấu các diễn viên rất nỗ lực, khán giả dưới đài xem kịch rất nhiệt tình, đêm này đối với mọi người mà nói chính là một đêm khó quên.

Sau khi kịch nói kết thúc, vì Lăng Tử Phong bị thương nghiêm trọng. Cho nên A Hạnh tự mình đưa những quý khách này rời đi. A Hạnh một lần nữa biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với Thẩm Nhị công tử, hơn nữa thật lòng thành ý mời bọn họ lần sau hạ cố đến xem. Thẩm Nhị công tử bây giờ có chút hảo cảm với tiểu cô nương này, liền cười đáp ứng. Thẩm Nguyên Phong theo Thẩm Nhị công tử lên xe ngựa, chỉ thấy A Hạnh hơi cười nhẹ, cũng không nói thêm cái gì.

Lúc Hồ Lăng Hiên lên xe ngựa, A Hạnh chỉ từ tốn nói một câu: "Công tử đi thong thả." Cúi đầu, không nhìn tới hắn, Hồ Lăng Hiên có chút bực mình, nhưng nhìn khuôn mặt nàng dưới ánh trăng xinh đẹp điềm đạm như thế tất cả oán khí lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn nhìn nàng một cái thật sâu rồi mới lên xe.

Đoàn người ngồi xe ngựa dần dần biến mất trong bóng đêm.

Vì thời gian cũng không còn sớm cho nên mặc dù người của rạp hát vẻ mặt đều hết sức kích động nhìn A Hạnh, dường như có ngàn vạn câu hỏi muốn nói với nàng, nhưng A Hạnh sợ phụ thân lo lắng chỉ đành phải vội vã chào mọi người rồi về nhà.

Về đến nhà, Lý Nhuận Phúc còn chưa ngủ, đang ở trong sân chờ, thấy A Hạnh trở lại thì cau mày nói: "Sao lại trễ như thế? Mặc dù con thích xem kịch nói nhưng con là một cô nương, làm sao có thể về trễ thế này, để cho người khác biết thì thành ra cái gì?" Ông còn tưởng rằng con gái vì xem kịch nên về muộn.

A Hạnh do dự xem có nên đem chuyện tối hôm nay nói cho phụ thân hay không, nhưng chuyện này không phải một hai câu có thể nói hết, bây giờ trời cũng đã tối sầm, phụ thân ngày mai còn phải đánh xe, cũng phải nghỉ ngơi, vẫn chờ ngày mai rồi nói. Nhưng chuyện này cũng không thể giấu phụ thân được nữa, thay vì để cho người biết từ người khác còn không bằng chính mình nói cho ông biết, chỉ là không biết phụ thân sẽ có phản ứng gì đây? Sẽ nổi trận lôi đình không? Nếu như ông phản đối việc mình làm chủ của rạp hát, mình nên làm cái gì bây giờ? Truyện được cập nhật bởi Diệp Gia Quán

Nghĩ tới đây A Hạnh mặt lộ vẻ buồn rầu.

Lý Nhuận Phúc thấy con gái có chút không vui cho là mình nói nặng lời, thì mềm giọng nói: "Cha không phải trách cứ con, ta cũng là vì tốt cho con. Danh tiết nữ nhân rất quan trọng, nếu để cho người khác biết con đêm hôm khuya khoắt mới về nhà sẽ nhìn con thế nào? Sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hôn sự của con."

A Hạnh không muốn để cho phụ thân lo lắng, nói: "Cha, A Hạnh biết, sau này sẽ không về trễ như vậy nữa."

Lý Nhuận Phúc thấy con gái nghe lời như vậy lòng tràn đầy an ủi, gật đầu cười.

Thấy con gái bình an trở lại, Lý Nhuận Phúc yên lòng liền trở về phòng ngủ. A Hạnh làm nốt chuyện trong nhà, rửa mặt xong thì cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Vừa ngủ được thì nghe được âm thanh hòn đá nhỏ gõ vào cửa sổ. A Hạnh ngẩn ra, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ "Chẳng lẽ lại là con mèo đêm kia tới?"

Nàng mặc quần áo tử tế, xuống giường, mở cửa sổ ra. Quả nhiên không sai, trăng sáng, bóng dáng thon dài trên mái tường kia không phải Thẩm Nguyên Phong thì còn ai vào đây? Thấy A Hạnh mở cửa sổ ra, Thẩm Nguyên Phong cười nhẹ một tiếng, nhảy xuống đi tới trước cửa sổ của A Hạnh, tay áo phiêu phiêu, tóc dài tung bay, tư thế xuất trần thoát tục.

Thẩm Nguyên Phong đứng vững trước cửa sổ, ánh mắt của hắn như biển rộng lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng mang theo chút ấm áp vui vẻ, hắn khẽ gọi: "A Hạnh!" Một tiếng gọi như ẩn chứa bao nhiêu lắng đọng khó nói rõ.

Đêm tối, trăng sáng treo cao, sân lớn sáng trắng, yên tĩnh không tiếng động.

Sương đêm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.

Dưới ánh trăng, hai tròng mắt màu xanh da trời của hắn tựa như ngọc lưu ly trong suốt, sâu bên trong như có ánh quang đang chậm rãi lưu chuyển. Hắn nhẹ giọng cười, nụ cười tựa như làm nhạt cả sương mù.

Ánh mắt hắn chăm chú làm cho A Hạnh có chút không được tự nhiên, nàng rũ mi mắt xuống, nhẹ nói: "Ngươi đường đường là Tam công tử Tấn vương phủ, làm gì cứ thích trèo lên tường nhà người ta vậy?"

Thẩm Nguyên Phong nhìn mặt nàng, lông mi nhỏ dài tựa như hai cây quạt nhỏ, rung động nhè nhẹ làm cho hắn bị kích động muốn đưa tay sờ một cái. Nhưng đối mặt với A Hạnh thì hắn cũng không dám lỗ mãng, tay hắn nắm thật chặt, rút về trong tay áo. Nụ cười trên khóe miệng càng sâu: "Vậy lần sau buổi tối ta tới trực tiếp gõ cửa chính nhà ngươi?"

Khóe miệng A Hạnh giật giật: "Được rồi, xem như ta chưa nói gì" Lời người này vừa nói làm cho nàng khó có thể phản bác lại: "Ngươi không phải đã về sao? Tại sao lại tới đây?"

"Trở về nhà cũng không biết chuyện gì xảy ra, quỷ thần xui khiến thì đến nơi này." Dường như hai chân tự làm theo ý mình, không chút chậm trễ nào về nhà rồi lại chạy tới nơi này, dọc theo đường đi, tim có chút đạp nhanh, cảm giác rất lạ.

"Vậy là ngươi tìm ta có việc?" A Hạnh lại hỏi.

Thẩm Nguyên Phong chỉ cảm thấy đầu mình nong nóng lên, như là không thể suy tính bình thường: "Hình như không có! Chỉ là đột nhiên muốn tới đây." Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy câu trả lời này rất ngớ ngẩn.

A Hạnh tức giận liếc mắt: "Này Thẩm Tam công tử, ngươi cố ý tới tìm ta để đùa giỡn phải không! A Hạnh không thể tiếp đón, đã trễ thế này, ta phải nghỉ ngơi, ngươi cũng trở về đi thôi, tật xấu ngày đêm đảo lộn vừa thay đổi được cũng không nên để bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển." Vừa nói thì định đóng cửa sổ lại.

Thẩm Nguyên Phong vội lấy tay ngăn lại, hắn nhìn nàng, có chút kỳ quái: "A Hạnh, tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại sao ngươi còn có thể bình tĩnh thế, ngươi có biết hôm nay ngươi làm gì, nói gì, sẽ làm nên chuyện lớn như thế nào ở Tấn thành không? Tại sao ngươi còn có thể bình tĩnh đi ngủ ngon như vậy?"

A Hạnh bật cười, tuổi trẻ tăng động quá mức không ngủ được? Nhưng vị Tam công tử này ngoại trừ là người trung gian giúp đỡ nàng bên ngoài, dường như từ đầu tới đuôi cũng chỉ là đứng cho có, hắn có cái gì mà hưng phấn chứ!

" Thẩm Nguyên Phong, lời của ta nói, chuyện ta làm có lỗi gì sao?"

Thẩm Nguyên Phong ngớ ngẩn, ngay sau đó cười một tiếng: "Không, trong mắt của ta, vô cùng đúng đắn."

" Đã như vậy tại sao phải lo lắng nhiều như vậy? Chỉ cần là đúng đắn, một ngày nào đó mọi người đều sẽ tiếp nhận nó, sóng lớn trước mắt rồi cũng sẽ gió êm biển lặng, ta cần gì phải tự tìm phiền não?"

A Hạnh lẳng lặng cười, dưới ánh trăng, da thịt của nàng trắng noãn như tuyết, phản xạ ánh quang nhàn nhạt, nụ cười của nàng xinh đẹp mộng ảo, làm cho tim của hắn đập nhanh hơn.

" A Hạnh." Hắn nhìn nàng, lại đè giọng xuống kêu một tiếng.

" Cái gì?" A Hạnh nhìn hắn

“Ngươi luôn làm cho ta cảm thấy bất ngờ, mỗi khi ta cho là ta rất hiểu ngươi thì ngươi sẽ làm cho ta thấy thì ra vẫn chưa đủ, còn chưa đủ..." Giọng nói của Thẩm Nguyên Phong khe khẽ, trôi lơ lửng ở trong sương đêm nhàn nhạt, từ từ rồi lan rộng ra, cuối cùng là nhẹ nhàng biến mất trong đêm.

A Hạnh nghe như rơi vào trong sương mù: "Ngươi nói gì?"

Thẩm Nguyên Phong mỉm cười, nụ cười thong thả mà dịu dàng: "A Hạnh."

" A Hạnh."

A Hạnh, A Hạnh, A Hạnh, hắn luôn luôn không nhịn được mà gọi tên nàng, dường như hai chữ này có ma lực đặc biệt.

Đây là loại cảm giác gì? Tại sao làm cho hắn cảm thấy vui vẻ như vậy?

Khóe mắt A Hạnh giật giật, không thể nhịn được nữa: "Thẩm Nguyên Phong, ngươi uống lộn thuốc à! Trễ như thế này lại chạy đến nhà ta phát điên cái gì." Nàng cũng không để ý tới hắn nữa, dứt khoát đóng cửa sổ lại.

Ngoài cửa sổ vang lên giọng hắn, lại có tiếng cười thoải mái khác thường, sau đó thì nghe được hắn nói: "A Hạnh, ta đi, lần sau lại tới tìm ngươi." Tiếp theo là tiếng tà áo phất đi.

A Hạnh mở cửa he hé, nhìn qua khe cửa vừa đúng có thể thấy bóng dáng hắn biến mất ở sau mái tường.

A Hạnh nhẹ giọng cười, thật đúng là thiếu niên kỳ quái.

Tối hôm đó, A Hạnh nằm mơ thấy người mà kiếp trước cô yêu thương nhất, Kiều Tranh! Dường như đã lâu rồi nàng không nằm mơ thấy người đó, nàng biết rõ đây là mơ nhưng cho dù là mơ chỉ cần có thể thấy hắn thì trong lòng nàng lại tràn đầy vui mừng vô hạn.

Trước mặt trắng xóa, trắng đến chói mắt, nàng lần mò đi về phía trước, đi thẳng đến cuối đường, rộng mở sáng sủa.

Đập vào mi mắt chính là cây hoa anh đào nở rộ, gió thổi qua, cánh hoa nhè nhẹ rơi xuống, bồng bềnh phiêu bạt, cánh hoa bay đầy trời, như mộng như ảo, hắn đứng ở giữa, chậm rãi xoay người lại, vẫn là gương mặt anh tuấn bức người đó, vẫn là khí chất ưu nhã cao quý đó, hắn nhìn nàng, khóe miệng lộ ý cười, nụ cười kia nhàn nhạt giống như sương, mông lung, hòa hợp trong trong không khí làm cho tất cả đều trở nên yên tĩnh, xinh đẹp.

" Tranh!" Nàng kềm hãm không được vui sướng và kích động trong lòng, chạy về phía hắn.

Nhưng vừa chạm vào thì hắn giống như ảo ảnh tan biến mất, nàng vội xoay người tìm kiếm khắp nơi,: "Tranh! Tranh! Chàng đang ở đâu, Thiệu Lâm rất nhớ chàng, chàng hãy cho ta nhìn chàng một chút, một chút thôi!"

" Thiệu Lâm, quên ta đi!" Hắn xuất hiện ở một chỗ khác, đôi mắt thâm thúy  yên tĩnh nhìn nàng, trên mặt tràn đầy thương tiếc, vẻ mặt thấm đượm ưu thương: "Thiệu Lâm, những thứ thuộc về chúng ta đã qua rồi, đừng nhớ tới nữa, đừng nghĩ tới ta nữa, quên ta đi, dũng cảm đi tìm hạnh phúc của nàng đi!"

"Không, ta không thể quên được chàng, tình cảm nhiều năm như vậy, trong lòng ta vẫn thủy chung như trước, ta không thể quên... "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện