Tuyết phi cười duyên một tiếng rồi lặp lại lời của A Hạnh: “Còn chưa có đính hôn với người nào a~...” Giọng nói uyển chuyển mềm mại, nhẹ kéo dài âm cuối, lộ ra vẻ rất thích thú. Nhìn sang con trai, lại thấy đuôi mày khóe mắt vui mừng không che giấu được trên khuân mặt hắn. Sáng sớm hôm nay con trai cứ tới đây nói phải giới thiệu một người cho bà biết, nài nỉ bà gặp một lần, bà hỏi hắn, người này có phải là nữ tử hay không, thái độ luôn lơ đễnh qua loa của hắn lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng hiếm thấy, điều này làm cho bà hết sức tò mò chờ đợi muốn gặp nữ tử này.
Lần đầu bà thấy con trai quan tâm một người như vậy, vì một cử chỉ của người đó mà chợt vui chợt buồn. Có thể thấy được ở trong lòng con trai thì nữ tử này đặc biệt ra sao. Đến giờ thấy cô gái này dung mạo xinh đẹp, khí chất cao nhã, xem ra là một cô nương tốt. Đáng tiếc thân phận quá thấp, chỉ sợ khó mà vào cửa vương phủ, cho dù là bà tự mình cầu Vương gia, nhiều nhất cũng chỉ là thân phận một thiếp thất.
Nhưng đối với một cô nương bình dân mà nói, cho dù là thiếp thất cũng đã cao rồi, hơn nữa con trai của bà là nhân vật nào, thầm nghĩ A Hạnh chắc là sẽ không phản đối.
Chuyện này vẫn nên nói với Vương gia trước, bây giờ không thể cho con trai câu trả lời chính xác.
Tuyết phi càng nhìn A Hạnh càng cảm thấy thích: “Cô nương mặt mày xinh đẹp, huệ chất lan tâm, tương lai nhất định có thể gả vào nhà người tốt!”
Lúc này A Hạnh nhẹ nhàng nâng mặt lên nhìn Tuyết phi nương nương, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nàng chậm rãi nói: “A Hạnh chưa bao giờ mơ ước gả vào nhà người tốt, chỉ cầu phu quân tương lai có thể một lòng một ý đối đãi với mình. Nguyện một lòng vì một người, đến răng long đầu bạc cũng không thay lòng. A Hạnh không hy vọng ngoại trừ mình ra phu quân cón có nữ nhân khác! Nếu không A Hạnh tình nguyện không lấy chồng!”
Kiếp trước A Hạnh đã từng nói chuyện yêu đương, lại từng kết hôn, làm sao lại có thể không nhìn ra tâm ý của Thẩm Nguyên Phong với nàng? Nếu như lúc đầu nàng không thể xác định nhưng kể từ khi thấy Tuyết phi, lời của Tuyết phi mập mờ, thần thái thân thiết đã làm cho nàng hoàn toàn khẳng định. Mà cho dù nàng không biết Thẩm Nguyên Phong mang nàng tới gặp mẫu thân hắn là có ý gì nhưng nàng biết là nàng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với vương phủ phức tạp này. Hơn nữa với thân phận của nàng bây giờ, cho dù Thẩm Nguyên Phong thật sự có ý cũng không thể nào mai mối cưới hỏi đàng hoàng, đến lúc đó mình cũng chỉ là một trong số những nữ nhân của hắn mà thôi, đây là chuyện mình không thể nhịn được, làm sao có thể trơ mắt mặc cho nó phát sinh? Điểm quan trọng nhất chính là nàng_ A Hạnh, trong lòng chưa bao giờ có hắn —— Thẩm Nguyên Phong.
Cho nên không bằng thừa dịp cơ hội lần này làm rõ lập trường của mình, Thẩm Nguyên Phong cũng không phải là loại người không nói lý, Tuyết phi nương nương nhìn qua cũng thông tình đạt lý, muốn nói cho họ biết suy nghĩ của mình, chắc là sẽ không quá mức làm khó nàng.
A Hạnh vừa dứt lời, mặt Thẩm Nguyên Phong lập tức thay đổi, hắn chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn A Hạnh, nàng cố ý nói lời này sao? Đây là đang gián tiếp cự tuyệt hắn, có phải thế không? Nàng biết rõ hắn không thể nào cưới nàng làm chính thê nhưng cho dù là gả cho hắn làm thiếp hắn cũng sẽ nâng niu nàng trên tay cả đời.
Tại sao nàng lại phải nói như vậy ngay trước mặt mẹ của hắn? Thẩm Nguyên Phong hắn ở trong lòng của nàng thật sự một chút cũng không quan trọng sao?
Mặc dù A Hạnh cảm nhận được ánh mắt của hắn lại làm như không phát hiện ra, thần thái bình tĩnh nhìn Tuyết phi, nhưng trong nội tâm không biết tại sao có cảm giác không thoải mái. Nàng nghĩ chắc là vì lần đầu tiên biểu diễn trong vương phủ cho nên vẫn luôn rất khẩn trương.
Tuyết phi lặng lẽ nhớ tới câu nói trong lời của A Hạnh: “Nguyện một lòng vì người, đến răng long đầu bạc cũng không thay lòng. Thật là một câu hay, đây chính là nguyện vọng lớn nhất trong lòng của nữ nhân, cũng khó trách ngươi sẽ nghĩ như vậy, chỉ là A Hạnh, đến mấy năm nữa ngươi sẽ biết, nguyện vọng cuối cùng chỉ là nguyện vọng thôi...”
Tuyết phi nhẹ giọng thở dài một tiếng, dung nhan tuyệt mỹ có một tầng ưu thương nhàn nhạt. Nhìn sang con trai, mặt hắn cũng hồn bay phách lạc, nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, A Hạnh đã có suy nghĩ như thế thì trừ khi con trai dùng quyền thế ép nàng, nếu không thì không có khả năng, nhưng bà hiểu con trai của mình, hắn có ngạo khí của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến người khác khó chịu.
Tuyết phi gọi Y Lỵ Toa, ở bên tai bà ấy nói nhỏ một hồi. Y Lỵ Toa đi tới bàn trang điểm của Vương phi, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh sảo. Sau đó đi tới đưa cho Tuyết phi.
Tuyết phi mở hộp ra, lấy từ bên trong một cây trâm ngọc trai thủ công hết sức đẹp mặt. Sau đó cười nói với A Hạnh: “Ngươi tới đây.”
A Hạnh vâng lời đi tới, Tuyết phi cầm cây trâm đó nhẹ cắm trên tóc nàng, nói: “Ta cũng biết trâm ngọc trai này sẽ thích hợp với ngươi, rõ ràng là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, sao phải ăn mặc quá mộc mạc như vậy.”
A Hạnh giật mình hoảng hốt, vội vàng nói: “A Hạnh sao dám nhận phần quà lớn này của nương nương.”
Tuyết phi khẽ mỉm cười dịu dàng nói: “Có gì mà lớn nhỏ, chỉ là một chiếc trâm ngọc trai bình thường mà thôi, tính ngươi rất hợp lòng ta, coi như là quà ra mắt.”
Tuyết phi nói như thế A Hạnh không tiện cự tuyệt nữa, nàng hành lễ với Tuyết phi, tạ ơn bà ban thưởng.
Tuyết phi xua tay sau đó đứng lên khỏi ghế dài, cao hơn một cái đầu so với A Hạnh, dáng vẻ thướt tha, quyến rũ động lòng người.
” Thời gian không còn sớm, ta cần phải đến chúc thọ Vương phi. Y Lỵ Toa, lễ vật chuẩn bị xong chưa?”
Y Lỵ Toa trả lời: “Đã sớm chuẩn bị xong ạ.”
Tuyết phi quay đầu nói với Thẩm Nguyên Phong: “Nguyên Phong, lát nữa con cũng phải đến chúc thọ Vương phi.”
Thẩm Nguyên Phong buồn buồn trả lời: “Vâng, mẫu thân.”
Tuyết phi nhìn về phía A Hạnh: “Sau ngọ yến, ta cũng sẽ đi xem kịch, nghe kịch nói của các ngươi rất hay, ta rất hiếu kỳ.”
” Chỉ mong sẽ không để cho nương nương thất vọng.”
A Hạnh và Thẩm Nguyên Phong nhìn về phía Tuyết phi đi ra.
Hai người rời khỏi phòng đi đến tiền viện có hoa anh đào nở rộ, Thẩm Nguyên Phong yên lặng đi ở phía trước, không nói một lời. A Hạnh cũng lặng lẽ theo ở phía sau, cố gắng không đánh vỡ không khí yên lặng.
Cho đến khi đi ra khỏi viện, A Hạnh mới mở miệng nói: “Ta đi về rạp hát trước, không bao lâu nữa sẽ biểu diễn, còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị.”
Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, ánh mắt nặng nề, mặt cũng trầm lại, hắn nhẹ giọng ừ một tiếng. Thật ra hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, cũng có rất nhiều lời muốn hỏi nàng, nhưng khi nhìn mặt nàng không đổi sắc, ánh mắt của nàng trầm tĩnh nhàn nhạt, hắn lại không nói ra được một chữ.
A Hạnh hành lễ với hắn sau đó xoay người đi tới rạp hát. Thẩm Nguyên Phong đứng tại chỗ nhìn chăm chú bóng lưng của nàng, trên mặt không chút vui mừng, hai tròng mắt giống như nước biển trong bóng tối, sâu kín âm thầm, không nhìn thấy ánh sáng.
Hắn vẫn đứng ở nơi đó, nhìn về hướng nàng rời đi, rất lâu sau cũng không di chuyển. Cánh hoa lất phất rơi bên cạnh dường như cảm nhận được sự u sầu của hắn, từng cánh từng cánh rơi xuống trên người, giống như đang an ủi hắn.
Bên kia Hồ Nhã Tình chạy tới chỗ Quận chúa, Quận chúa đã rời đi, nàng ta không thể làm gì khác hơn là mang theo nha hoàn trở lại nội viện Vương phi.
Đi vào trong, Hồ Nhã Tình đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang đứng ở cạnh Vương phi nói chuyện thân thiết. Các quý phụ bên cạnh thái độ đối với nàng cũng rất thân thiết, a dua nịnh nọt bên tai không dứt.
Trong lòng Hồ Nhã Tình hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại mang theo nụ cười cung kính đi tới, nói với cô gái kia: “Nhã Tình đi tìm Quận chúa tỷ tỷ, không ngờ Quận chúa tỷ tỷ đã tới.” Nàng nhìn xung quanh, làm bộ như không để ý hỏi: “Sao lại không nhìn thấy Tam công tử vậy? Vừa rồi Tam công tử không phải là đi cùng Quận chúa tỷ tỷ sao?”
Lần đầu bà thấy con trai quan tâm một người như vậy, vì một cử chỉ của người đó mà chợt vui chợt buồn. Có thể thấy được ở trong lòng con trai thì nữ tử này đặc biệt ra sao. Đến giờ thấy cô gái này dung mạo xinh đẹp, khí chất cao nhã, xem ra là một cô nương tốt. Đáng tiếc thân phận quá thấp, chỉ sợ khó mà vào cửa vương phủ, cho dù là bà tự mình cầu Vương gia, nhiều nhất cũng chỉ là thân phận một thiếp thất.
Nhưng đối với một cô nương bình dân mà nói, cho dù là thiếp thất cũng đã cao rồi, hơn nữa con trai của bà là nhân vật nào, thầm nghĩ A Hạnh chắc là sẽ không phản đối.
Chuyện này vẫn nên nói với Vương gia trước, bây giờ không thể cho con trai câu trả lời chính xác.
Tuyết phi càng nhìn A Hạnh càng cảm thấy thích: “Cô nương mặt mày xinh đẹp, huệ chất lan tâm, tương lai nhất định có thể gả vào nhà người tốt!”
Lúc này A Hạnh nhẹ nhàng nâng mặt lên nhìn Tuyết phi nương nương, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nàng chậm rãi nói: “A Hạnh chưa bao giờ mơ ước gả vào nhà người tốt, chỉ cầu phu quân tương lai có thể một lòng một ý đối đãi với mình. Nguyện một lòng vì một người, đến răng long đầu bạc cũng không thay lòng. A Hạnh không hy vọng ngoại trừ mình ra phu quân cón có nữ nhân khác! Nếu không A Hạnh tình nguyện không lấy chồng!”
Kiếp trước A Hạnh đã từng nói chuyện yêu đương, lại từng kết hôn, làm sao lại có thể không nhìn ra tâm ý của Thẩm Nguyên Phong với nàng? Nếu như lúc đầu nàng không thể xác định nhưng kể từ khi thấy Tuyết phi, lời của Tuyết phi mập mờ, thần thái thân thiết đã làm cho nàng hoàn toàn khẳng định. Mà cho dù nàng không biết Thẩm Nguyên Phong mang nàng tới gặp mẫu thân hắn là có ý gì nhưng nàng biết là nàng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với vương phủ phức tạp này. Hơn nữa với thân phận của nàng bây giờ, cho dù Thẩm Nguyên Phong thật sự có ý cũng không thể nào mai mối cưới hỏi đàng hoàng, đến lúc đó mình cũng chỉ là một trong số những nữ nhân của hắn mà thôi, đây là chuyện mình không thể nhịn được, làm sao có thể trơ mắt mặc cho nó phát sinh? Điểm quan trọng nhất chính là nàng_ A Hạnh, trong lòng chưa bao giờ có hắn —— Thẩm Nguyên Phong.
Cho nên không bằng thừa dịp cơ hội lần này làm rõ lập trường của mình, Thẩm Nguyên Phong cũng không phải là loại người không nói lý, Tuyết phi nương nương nhìn qua cũng thông tình đạt lý, muốn nói cho họ biết suy nghĩ của mình, chắc là sẽ không quá mức làm khó nàng.
A Hạnh vừa dứt lời, mặt Thẩm Nguyên Phong lập tức thay đổi, hắn chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn A Hạnh, nàng cố ý nói lời này sao? Đây là đang gián tiếp cự tuyệt hắn, có phải thế không? Nàng biết rõ hắn không thể nào cưới nàng làm chính thê nhưng cho dù là gả cho hắn làm thiếp hắn cũng sẽ nâng niu nàng trên tay cả đời.
Tại sao nàng lại phải nói như vậy ngay trước mặt mẹ của hắn? Thẩm Nguyên Phong hắn ở trong lòng của nàng thật sự một chút cũng không quan trọng sao?
Mặc dù A Hạnh cảm nhận được ánh mắt của hắn lại làm như không phát hiện ra, thần thái bình tĩnh nhìn Tuyết phi, nhưng trong nội tâm không biết tại sao có cảm giác không thoải mái. Nàng nghĩ chắc là vì lần đầu tiên biểu diễn trong vương phủ cho nên vẫn luôn rất khẩn trương.
Tuyết phi lặng lẽ nhớ tới câu nói trong lời của A Hạnh: “Nguyện một lòng vì người, đến răng long đầu bạc cũng không thay lòng. Thật là một câu hay, đây chính là nguyện vọng lớn nhất trong lòng của nữ nhân, cũng khó trách ngươi sẽ nghĩ như vậy, chỉ là A Hạnh, đến mấy năm nữa ngươi sẽ biết, nguyện vọng cuối cùng chỉ là nguyện vọng thôi...”
Tuyết phi nhẹ giọng thở dài một tiếng, dung nhan tuyệt mỹ có một tầng ưu thương nhàn nhạt. Nhìn sang con trai, mặt hắn cũng hồn bay phách lạc, nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, A Hạnh đã có suy nghĩ như thế thì trừ khi con trai dùng quyền thế ép nàng, nếu không thì không có khả năng, nhưng bà hiểu con trai của mình, hắn có ngạo khí của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến người khác khó chịu.
Tuyết phi gọi Y Lỵ Toa, ở bên tai bà ấy nói nhỏ một hồi. Y Lỵ Toa đi tới bàn trang điểm của Vương phi, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh sảo. Sau đó đi tới đưa cho Tuyết phi.
Tuyết phi mở hộp ra, lấy từ bên trong một cây trâm ngọc trai thủ công hết sức đẹp mặt. Sau đó cười nói với A Hạnh: “Ngươi tới đây.”
A Hạnh vâng lời đi tới, Tuyết phi cầm cây trâm đó nhẹ cắm trên tóc nàng, nói: “Ta cũng biết trâm ngọc trai này sẽ thích hợp với ngươi, rõ ràng là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, sao phải ăn mặc quá mộc mạc như vậy.”
A Hạnh giật mình hoảng hốt, vội vàng nói: “A Hạnh sao dám nhận phần quà lớn này của nương nương.”
Tuyết phi khẽ mỉm cười dịu dàng nói: “Có gì mà lớn nhỏ, chỉ là một chiếc trâm ngọc trai bình thường mà thôi, tính ngươi rất hợp lòng ta, coi như là quà ra mắt.”
Tuyết phi nói như thế A Hạnh không tiện cự tuyệt nữa, nàng hành lễ với Tuyết phi, tạ ơn bà ban thưởng.
Tuyết phi xua tay sau đó đứng lên khỏi ghế dài, cao hơn một cái đầu so với A Hạnh, dáng vẻ thướt tha, quyến rũ động lòng người.
” Thời gian không còn sớm, ta cần phải đến chúc thọ Vương phi. Y Lỵ Toa, lễ vật chuẩn bị xong chưa?”
Y Lỵ Toa trả lời: “Đã sớm chuẩn bị xong ạ.”
Tuyết phi quay đầu nói với Thẩm Nguyên Phong: “Nguyên Phong, lát nữa con cũng phải đến chúc thọ Vương phi.”
Thẩm Nguyên Phong buồn buồn trả lời: “Vâng, mẫu thân.”
Tuyết phi nhìn về phía A Hạnh: “Sau ngọ yến, ta cũng sẽ đi xem kịch, nghe kịch nói của các ngươi rất hay, ta rất hiếu kỳ.”
” Chỉ mong sẽ không để cho nương nương thất vọng.”
A Hạnh và Thẩm Nguyên Phong nhìn về phía Tuyết phi đi ra.
Hai người rời khỏi phòng đi đến tiền viện có hoa anh đào nở rộ, Thẩm Nguyên Phong yên lặng đi ở phía trước, không nói một lời. A Hạnh cũng lặng lẽ theo ở phía sau, cố gắng không đánh vỡ không khí yên lặng.
Cho đến khi đi ra khỏi viện, A Hạnh mới mở miệng nói: “Ta đi về rạp hát trước, không bao lâu nữa sẽ biểu diễn, còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị.”
Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, ánh mắt nặng nề, mặt cũng trầm lại, hắn nhẹ giọng ừ một tiếng. Thật ra hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, cũng có rất nhiều lời muốn hỏi nàng, nhưng khi nhìn mặt nàng không đổi sắc, ánh mắt của nàng trầm tĩnh nhàn nhạt, hắn lại không nói ra được một chữ.
A Hạnh hành lễ với hắn sau đó xoay người đi tới rạp hát. Thẩm Nguyên Phong đứng tại chỗ nhìn chăm chú bóng lưng của nàng, trên mặt không chút vui mừng, hai tròng mắt giống như nước biển trong bóng tối, sâu kín âm thầm, không nhìn thấy ánh sáng.
Hắn vẫn đứng ở nơi đó, nhìn về hướng nàng rời đi, rất lâu sau cũng không di chuyển. Cánh hoa lất phất rơi bên cạnh dường như cảm nhận được sự u sầu của hắn, từng cánh từng cánh rơi xuống trên người, giống như đang an ủi hắn.
Bên kia Hồ Nhã Tình chạy tới chỗ Quận chúa, Quận chúa đã rời đi, nàng ta không thể làm gì khác hơn là mang theo nha hoàn trở lại nội viện Vương phi.
Đi vào trong, Hồ Nhã Tình đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang đứng ở cạnh Vương phi nói chuyện thân thiết. Các quý phụ bên cạnh thái độ đối với nàng cũng rất thân thiết, a dua nịnh nọt bên tai không dứt.
Trong lòng Hồ Nhã Tình hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại mang theo nụ cười cung kính đi tới, nói với cô gái kia: “Nhã Tình đi tìm Quận chúa tỷ tỷ, không ngờ Quận chúa tỷ tỷ đã tới.” Nàng nhìn xung quanh, làm bộ như không để ý hỏi: “Sao lại không nhìn thấy Tam công tử vậy? Vừa rồi Tam công tử không phải là đi cùng Quận chúa tỷ tỷ sao?”
Danh sách chương