Thẩm Nguyên Phong thẳng một đường vọt tới viện của Vương phi, hắn dừng bước ở sân, tâm trạng mặc dù có chút mất bình tĩnh nhưng cũng không phải người hồ đồ. Hắn biết, nếu như mình lỗ mãng vọt vào chính là cực kỳ vô lễ, hắn nói gì nữa cũng đều không làm nên chuyện. Hắn hít thật sâu, ổn định tâm tình, mới gọi nha hoàn xin gặp Vương phi.

Vương phủ đang nghiêng người dựa vào đệm mềm trên ghế dài, nhắm mắt dưỡng thần. Hồ phu nhân đứng ở sau lưng bà giúp bà nắn bóp bả vai. Tất cả vinh dự nói cho cùng đều nhờ vào Vương phi, cho nên mỗi lần bà ta đi đến vương phủ sẽ tận tâm hầu hạ Vương phi nhằm bày tỏ lòng trung thành cũng như tình cảm giữa hai người.

Lúc này nha hoàn ở ngoài cửa thông báo: “Tam công tử tới.”

Vương phi mở mắt phượng ra, cười nhẹ một tiếng với Hồ phu nhân, nói: “Đứa nhỏ này nhận được tin tức nhanh như vậy.”

Hồ phu nhân cười một tiếng, nhưng trong lòng nghĩ tới lời con gái nói, có loại dự cảm xấu.

Bà ta do dự mở miệng: “Vương phi, nếu như Tam công tử không muốn thì làm sao bây giờ?”

Vương phi đưa tay ra ý bảo bà ta không cần phải gấp: “Không đến phiên hắn không đồng ý? Chuyện trong hậu viện đều do ta làm chủ, cho dù hắn mời Vương gia tới, Vương gia cũng sẽ không thể không nể mặt ta. Lệ Dung, ngươi yên tâm chờ Nhã Tình làm tân nương đi.”

Có những lời này của Vương phi, Hồ phu nhân hoàn toàn yên tâm.

Vương phi ngồi thẳng, sau đó gọi nha hoàn mời Tam công tử đi vào.

Thẩm Nguyên Phong đi vào thấy Hồ phu nhân cũng ở đây, hơi ngẩn ra rồi lập tức thì bình thường lại, cũng tốt, thừa dịp mọi người đều ở đây nói rõ ràng. Hắn hành lễ với Vương phi sau đó Hồ phu nhân cũng hành lễ với hắn.

Thẩm Nguyên Phong đứng thẳng một bên. Thái độ cung kính nói với Vương phi: “Nghe mẫu phi ta nói, mẫu thân đã giúp con trai an bài hôn sự?”

Vương phi cười kéo tay hắn, để cho hắn ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt thân thiết: “Mặc dù ngươi không phải con ruột của ta, nhưng cũng là con trai của ta, ta sao không vì chung thân đại sự của ngươi mà suy nghĩ chứ? Con gái Hồ phu nhân là Nhã Tình thì ngươi cũng đã gặp qua, đệ nhất mỹ nhân Tấn thành, thông minh mà hiền lương thục đức, cũng không ủy khuất ngươi rồi.”

Tay của Vương phi ẩm ướt trơn nhẵn làm cho hắn cảm giác không thoải mái, hắn nhẹ tránh khỏi, nói: “Cũng là bởi vì Hồ tiểu thư quá tốt, ta vừa không có công danh lại không có thành tích gì, thật sự là cảm thấy ủy khuất nàng, kính xin Vương phi vì Hồ tiểu thư tìm người khác!”

Hồ phu nhân mở t bên cười nói: “Tam công tử cần gì phải khiêm tốn như vậy? Tấn thành người nào không biết Tam công tử một thân bản lãnh không ai bằng, lại vừa có lòng hiệp nghĩa, thật sự là làm người ta kính nể.”

Vương phi cười nhạt nói: “Nguyên Phong quá lo xa rồi, nhưng cũng khó trách, lấy vợ dĩ nhiên là sẽ khẩn trương một chút. Nhưng Hồ tiểu thư thực sự tương xứng với ngươi, bản phi vì ngươi an bài cửa hôn sự này cũng coi là phúc khí của ngươi.”

Trong lòng Thẩm Nguyên Phong cười lạnh, trên mặt lại mang theo vui vẻ, nói: “Hồ tiểu thư dĩ nhiên là tốt nhưng tính ta thích nhàn rỗi, còn không tính chuyện thành thân, kính xin mẫu thân thu hồi thánh mệnh.”

Hắn đứng lên, lại hướng Vương phi cung kính thi lễ một cái: “Vốn hôm nay là thọ thần của mẫu thân, con trai không nên làm mẫu thân tức giận nhưng nếu ta không muốn hôn sự này, vẫn là phải sớm nói ra cho thỏa đáng, tránh cho chuyện truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh Hồ tiểu thư. Cho nên ta mới vội đến tìm mẫu thân, kính xin mẫu thân thứ lỗi!”

Hồ phu nhân thấy giọng hắn mặc dù nhẹ nhàng nhưng khẩu khí lại vô cùng kiên định, trong lòng có chút gấp gáp. Nếu quả thật Tam công tử không đáp ứng, chẳng lẽ còn có thể cưỡng ép hắn lấy con gái của mình sao? Nụ cười trên mặt Vương phi có chút cứng ngắc: “Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc nên nghĩ lại, đây chính là thời điểm lấy vợ, nam tử chỉ cần có gia thất tự sẽ trở nên có trách nhiệm, ta thấy phụ thân ngươi vương gia cũng là suy nghĩ như vậy!” Nàng đứng lên, giọng nói lại chuyển thành nhu hòa: “Được rồi, chuyện này bản phi sẽ giúp ngươi an bày thỏa đáng, đến lúc đó ngươi chỉ cần an tâm làm tân lang là được rồi!”

Thẩm Nguyên Phong cúi đầu rũ mắt xuống, thanh âm ôn hòa, giọng nói nhưng có chút lạnh, kiên quyết: “Thứ cho con trai khó lòng tuân mệnh!”

Chợt Vương phi trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Nguyên Phong, đây là muốn cải lời mẫu thân sao?”

Thẩm Nguyên Phong nữa bước không nhường: “Con trai không dám, chỉ là chuyện lấy vợ con trai chỉ muốn thuận theo tâm ý của mình!”

Vương phi không duy trì vẻ ngoài mặt ôn hòa được nữa, nhìn Thẩm Nguyên Phong, trong mắt lãnh quang lóe lên: “Tất cả hôn sự của con cái trong Vương phủ đều là do bản phi làm chủ, không cho phép ngươi càn rỡ, chuyện này cứ quyết định như vậy, bất kể ngươi có đáp ứng hay không, Nhã Tình nhất định sẽ trở thành vợ của ngươi!”

Thẩm Nguyên Phong một bụng hỏa khí lại không thể phát tác, hắn xoay người, lạnh lùng cười một tiếng với Hồ phu nhân, nụ cười tà ác mà tuyệt mỹ: “Chỉ cần phu nhân đến lúc đó không đau lòng con gái phòng đơn chiếc bóng ta cũng không có ý kiến!”

Hồ phu nhân cả kinh không ngờ Thẩm Nguyên Phong nhìn như dễ nói chuyện đến khi tính khí nổi lên sẽ cường ngạnh như vậy! Nếu như con gái gả cho hắn bị lạnh nhạt, như thế thì sao? Nếu như không thể sinh hạ hài tử, vậy cho dù vào vương phủ thì có ý nghĩa gì, chỉ là chôn vui hạnh phúc cả đời con gái mà thôi

Vương phi bị lời của Thẩm Nguyên Phong chọc giận đến phát run, bà chỉ vào hắn, lớn tiếng quát: “Càn rỡ! Ngươi đang uy hiếp bản phi sao?”

Thẩm Nguyên Phong quay đầu nhìn về phía Vương phi, đang muốn nói gì chợt một thanh âm hùng hậu chen vào: “Xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy?”

Ba người bên trong nhà nhìn theo tiếng nói, lại thấy màn cửa đột nhiên mở ra, Tấn Vương một thân uy phong từ bên ngoài đi vào, phía sau là Tuyết Phi minh diễm động lòng người, bà sau khi vào phòng liền nhìn về phía mình con trai, lộ vẻ hết sức lo âu.

Tấn Vương ngũ quan đoan chính, thân hình cao lớn, không giận mà uy, rất có khí thế. Sau khi ông đi vào, ánh mắt đảo qua ba người, cuối cùng dừng lại ở trên người của Thẩm Nguyên Phong, nhìn như nghiêm nghị nói: “Hôm nay là ngày gì? Lại chạy đến đây chọc cho mẫu thân ngươi tức giận! Còn chưa vào nhà đã nghe tiếng cãi vả của các ngươi, không sợ người khác nghe được chê cười sao!”

Tuyết Phi thấy con trai bị Vương gia trách cứ có chút đau lòng, bà đi tới bên cạnh con trai, nửa là chỉ trích, nửa là bênh vực nói: “Ngươi cũng thật là, cho dù là không muốn lấy tiểu thư Hồ gia cũng không nên vào ngày này chọc tới Vương phi tức giận a! Còn không mau dập đầu nói xin lỗi Vương phi!”

Vương phi xoay mặt đi, cười lạnh nói: “Không dám nhận, ở trong mắt của hắn chẳng lẽ còn có sự tồn tại của bản phi sao?” Vừa nói liền đi tới trước mặt của Vương gia yêu kiều một hành lễ, mặt mũi ủy khuất nói: “Vương gia, cái nhà này thiếp không không có tiếng nói nữa, lời của thiếp đối với bọn họ căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, bọn họ có thể tùy ý không vâng lời, tùy ý phản đối, thậm chí còn chạy tới ồn ào, thiếp còn mặt mũi gì mà ở lại đây, Vương gia vẫn nên tìm người có bản lĩnh để làm đương gia đi!”

Vương gia và Vương phi đã thành thân 30 năm, qua nhiều năm như vậy, lòng của Vương gia vẫn luôn ở trên người của Tuyết phi, với Vương phi thì lãnh bạc hơn nhiều nhưng Vương phi vẫn luôn không oán hận, còn giữ cho Tuyết phi bình an nhiều năm như vậy, Vương gia nhìn nữ nhân trong cung tranh đấu lớn nhỏ nên đương nhiên biết nữ nhân ghen tỵ đáng sợ cỡ nào, cũng chính vì như thế ông mới hiểu được Vương phi đáng phục nhường nào. Vì vậy mặc dù không thể hoàn toàn yêu bà nhưng lại rất cho bà mặt mũi. Đến giờ thấy Vương phi vẫn luôn kiên cường mà lại nói tức giận như vậy, có thể thấy được đã bị Nguyên Phong chọc đến bốc hỏa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện