Đại bản rơi xuống, đánh vào người phát ra tiếng vang chát chát. Thẩm Nguyên Phong lúc này mới biết thì ra bị ăn hèo là đau như vậy. Toàn thân hắn cũng căng cứng lên, toàn bộ tinh thần cũng dùng để chống lại đau đớn trên mông, nhưng chính vì vậy đau đớn kia càng thêm rõ ràng, trong mơ hồ, hắn dường như còn có thể nghe được tiếng bắp thịt nứt ra rất nhỏ.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, trên trán rỉ ra mồ hôi hột, từng giọt từng giọt theo gò má nhỏ xuống mặt đất, sàn nhà cũng bị thấm ướt một mảng nhỏ. Hai tay hắn nắm thật chặt chân ghế nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, trên mu bàn tay gân xanh cũng nổi lên, hiện ra rõ từng đường.
Người người cho là luyện võ sẽ không sợ đau nhưng đó là bởi vì người luyện võ có thể vận khí bảo vệ mình, giảm bớt cảm giác đau đớn của mình, nhưng một khi bỏ qua tầng bảo vệ này thì không có bất kỳ khác biệt gì so với người bình thường, cái loại đau đớn đó sẽ như một con rắn độc chui vào từng ngóc ngách của cơ thể, đau thẳng đến tim.
Tuyết phi mới đầu cho là con trai có võ công, mấy hèo không sao nhưng khi nhìn hắn đã cảm thấy không được bình thường, mông con trai đã rịn ra máu tươi, trên mặt của hắn cũng tràn đầy vẻ thống khổ, thậm chí môi dưới còn cắn ra máu, có thể thấy được hắn chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Nước mắt của bà bỗng chốc lại rơi xuống, bà bò qua cầu Vương gia, cầu Vương phi: “Vương gia, ngươi thật sự muốn đánh chết hắn sao? Hắn là con trai ngươi mà! Ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Ngươi không thấy hắn đang chảy máu sao? Vương phi, van cầu ngươi nói vài lời với Vương gia! Ta nhất định bảo Nguyên Phong nghe lời ngươi, Vương phi, ta biết ngươi là người tốt, cầu xin ngươi khuyên Vương gia!”
Vương phi nhìn mặt của Vương gia xanh mét, im lặng không lên tiếng. Một bên Hồ phu nhân thấy Thẩm Nguyên Phong bị đánh trầy da sứt thịt, cũng không kềm chế được mà sợ hết hồn hết vía.
Vương gia thấy con trai máu đã nhuộm ướt một mảng, cũng có chút đau lòng, ông nói: “Chỉ cần Nguyên Phong đáp ứng hôn sự này, ta lập tức bỏ qua cho hắn.” Bây giờ đã không phải là vấn đề có cưới tiểu thư Hồ gia hay không mà là có liên quan tôn nghiêm của Vương gia, tôn nghiêm của một phụ thân.
Thẩm Nguyên Phong suy yếu ngẩng đầu lên, tóc hai bên gò má đã bị mồ hôi ướt đẫm, mấy sợi tóc dính lại bết vào nhau. Sắc mặt hắn mặc dù tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn là ngoan cố như vậy: “Phụ vương, cho dù người đánh chết con, con cũng sẽ không đồng ý hôn sự này.”
Ngoài cửa, Hồ Nhã Tình nghe đến đó cũng không nhịn được nữa, ôm mặt khóc chạy ra ngoài.
Vương gia vừa là đau lòng, vừa tức giận, ông chỉ vào Thẩm Nguyên Phong, ngón tay run rẩy: “Được... Được... Ngươi đã cứng đầu như vậy, ta đánh chết ngươi cũng không sao? Ta coi như không có đứa con trai này! Đánh cho ta, tiếp tục đánh cho ta!”
Đại bản tiếp tục rơi lên trên người của Thẩm Nguyên Phong, đau đớn ùn ùn kéo đến, mắt giờ chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa, dường như có vô số điểm sáng đang nhảy múa, trong miệng của hắn tràn đầy mùi máu tanh, toàn thân của hắn không tự chủ được mà run rẩy, nếu như không phải hắn một lòng bền bỉ chỉ sợ lúc này đã sớm ngất đi, hắn cố cắn răng không để cho mình ngất đi, hắn muốn cho phụ vương biết, hắn không dùng võ công bảo vệ mình, hắn đang dùng toàn bộ quyết tâm chống lại ông tới cùng.
Tuyết phi quỳ ở bên cạnh Nguyên Phong, đã khóc đẫm nước mắt, bà vừa khóc vừa nhỏ giọng nói: “Nguyên Phong, con cần gì ngốc như vậy, con làm như vậy có ý nghĩa gì, nàng cũng không biết, con vì nàng chịu hết khổ sở cũng vô dụng thôi Nguyên Phong, cho dù con không lấy tiểu thư Hồ gia, cũng không thể lấy nàng, đây là vương phủ, không phải chịu ăn đòn là có thể làm cho nàng vào cửa... Nguyên Phong, con trai của nương...” Bởi vì giọng nói bà mơ hồ cho nên Vương gia cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì.
Thẩm Nguyên Phong nghe được lời của mẫu thân, khóe miệng hiện ra chút vui vẻ, đúng vậy, hắn vì nàng chịu khổ chịu tội là vô dụng, có thể nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, có thể nàng căn bản cũng không quan tâm, nhưng thế thì sao? Hắn làm tất cả vốn không mong được gì. Hắn chỉ biết là A Hạnh rất kiêu hãnh, nàng không muốn làm thiếp, cho nên hắn muốn giữ vị trí chính thê cho nàng, sẽ có một ngày nàng sẽ đi tới bên cạnh hắn mà cũng có thể vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày như vậy, vị trí này vẫn sẽ luôn để trống, nhưng cũng không sao, dù chỉ là giữ lại chút nhớ nhung này, hắn cũng đã hài lòng.
Trong mơ hồ, dường như lại trở về đêm trăng khi gặp nàng, ánh trăng nhuộm một màu vàng nhạt trên gương mặt nàng, nàng hơi mĩm cười, nụ cười xinh đẹp như hoa hải đường.
Bên tai dường như lại vang lên giọng nói của nàng: “Ngươi có thể đạp tuyết vô ngân không?”
“Còn một bước vượt sông thì sao?”
“Phi diêm tẩu bích chắc không thành vấn đề chứ!”
Hắn nhẹ giọng cười, trong miệng mấp máy mấy lời không rõ ràng: “Nói hươu nói vượn, nào có công phu như vậy...”
Tuyết phi ở bên cạnh nghe được con trai nói mê sảng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoảng: “Nguyên Phong, con đang nói gì vậy? Con đừng hù dọa mẫu phi!”
Thẩm Nguyên Phong đột nhiên cảm thấy cổ họng co rút tanh, sau đó cũng không nhịn được nữa lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thành một mảnh trên đất, giống như một đóa hoa nở rộ, đỏ tươi yêu dã, đỏ chấn động nhân tâm.
Thẩm Nguyên Phong ngất đi, tay nắm chặt ghế cũng nới lỏng ra, không còn chút sức lực mà buôn thõng xuống đất.
Tuyết phi hét lên một tiếng, hai mắt tối sầm, cũng ngất đi.
Vương gia thấy con trai bị đánh đến máu thịt lẫn lộn vẫn không chịu khuất phục, đây dù sao cũng là hài tử ông thương yêu nhất, làm sao còn có thể cứng rắn nữa, ông bảo gia đinh dừng tay, đi tới gần thấy mông, bắp đùi chỗ nào cũng một mảnh đỏ tươi, lòng lập tức xót xa không dứt, vội gọi gia đinh mang hắn vào viện tìm đại phu tới trị thương. Sau đó lại xoay người ôm lấy Tuyết phi đang té xỉu trên đất, đang chuẩn bị đi ra ngoài lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người nói với Vương phi: “Hôn sự Nguyên Phong tạm hoãn, chuyện này sau này hãy nói. Hôm nay là sinh thần của nàng, lại gây ra nhiều chuyện như vậy, để cho nàng không vui, sau này Bổn vương nhất định sẽ bồi thường!”
Vừa nói xong thì ôm Tuyết phi xoay người đi ra ngoài.
Vương phi chậm rãi ngồi xuống, bà nhìn phòng bừa bãi, gương mặt lộ vẻ tịch mịch, bà lại nhẹ giọng lầm bầm: “Ngươi phải dùng cái gì để bồi thường ta đây...”
Hồ phu nhân cũng lộ vẻ thất vọng. Vương gia nói tạm hoãn, tạm hoãn là bao lâu, con gái rất nhanh sẽ đến tuổi cặp kê, con gái có thể chờ bao lâu đây? Muốn hỏi Vương phi một chút, lúc này lòng của Vương phi lại đang khó chịu, Hồ phu nhân nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Hồ Nhã Tình khóc xông ra ngoài, trong đầu đầy oán hận. Thẩm Nguyên Phong thà bị đánh chết cũng không muốn lấy nàng ta, tại sao? Tiểu tiện nhân đó có điểm nào hơn! Hôm nay nàng ta bị nhục mạ như vậy hoàn toàn là vì A Hạnh, có gì tốt chứ? Cũng chỉ là dùng vẻ mặt câu dẫn nam nhân! Bây giờ nàng ta hận không thể tìm được A Hạnh, đem gương mặt đó cào nát! Nhưng nàng ta biết, giờ không thể xúc động, nơi này là vương phủ, ngộ nhỡ nháo ra chuyện gì nàng ta cũng không có kết quả tốt! Chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ, Thẩm Nguyên Phong là người nàng ta nhất định phải gả được, không thể để cho bất cứ kẻ nào đoạt đi, ai muốn cướp hắn, nàng ta sẽ phá hủy người đó!
Sắc mặt của hắn tái nhợt, trên trán rỉ ra mồ hôi hột, từng giọt từng giọt theo gò má nhỏ xuống mặt đất, sàn nhà cũng bị thấm ướt một mảng nhỏ. Hai tay hắn nắm thật chặt chân ghế nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, trên mu bàn tay gân xanh cũng nổi lên, hiện ra rõ từng đường.
Người người cho là luyện võ sẽ không sợ đau nhưng đó là bởi vì người luyện võ có thể vận khí bảo vệ mình, giảm bớt cảm giác đau đớn của mình, nhưng một khi bỏ qua tầng bảo vệ này thì không có bất kỳ khác biệt gì so với người bình thường, cái loại đau đớn đó sẽ như một con rắn độc chui vào từng ngóc ngách của cơ thể, đau thẳng đến tim.
Tuyết phi mới đầu cho là con trai có võ công, mấy hèo không sao nhưng khi nhìn hắn đã cảm thấy không được bình thường, mông con trai đã rịn ra máu tươi, trên mặt của hắn cũng tràn đầy vẻ thống khổ, thậm chí môi dưới còn cắn ra máu, có thể thấy được hắn chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Nước mắt của bà bỗng chốc lại rơi xuống, bà bò qua cầu Vương gia, cầu Vương phi: “Vương gia, ngươi thật sự muốn đánh chết hắn sao? Hắn là con trai ngươi mà! Ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Ngươi không thấy hắn đang chảy máu sao? Vương phi, van cầu ngươi nói vài lời với Vương gia! Ta nhất định bảo Nguyên Phong nghe lời ngươi, Vương phi, ta biết ngươi là người tốt, cầu xin ngươi khuyên Vương gia!”
Vương phi nhìn mặt của Vương gia xanh mét, im lặng không lên tiếng. Một bên Hồ phu nhân thấy Thẩm Nguyên Phong bị đánh trầy da sứt thịt, cũng không kềm chế được mà sợ hết hồn hết vía.
Vương gia thấy con trai máu đã nhuộm ướt một mảng, cũng có chút đau lòng, ông nói: “Chỉ cần Nguyên Phong đáp ứng hôn sự này, ta lập tức bỏ qua cho hắn.” Bây giờ đã không phải là vấn đề có cưới tiểu thư Hồ gia hay không mà là có liên quan tôn nghiêm của Vương gia, tôn nghiêm của một phụ thân.
Thẩm Nguyên Phong suy yếu ngẩng đầu lên, tóc hai bên gò má đã bị mồ hôi ướt đẫm, mấy sợi tóc dính lại bết vào nhau. Sắc mặt hắn mặc dù tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn là ngoan cố như vậy: “Phụ vương, cho dù người đánh chết con, con cũng sẽ không đồng ý hôn sự này.”
Ngoài cửa, Hồ Nhã Tình nghe đến đó cũng không nhịn được nữa, ôm mặt khóc chạy ra ngoài.
Vương gia vừa là đau lòng, vừa tức giận, ông chỉ vào Thẩm Nguyên Phong, ngón tay run rẩy: “Được... Được... Ngươi đã cứng đầu như vậy, ta đánh chết ngươi cũng không sao? Ta coi như không có đứa con trai này! Đánh cho ta, tiếp tục đánh cho ta!”
Đại bản tiếp tục rơi lên trên người của Thẩm Nguyên Phong, đau đớn ùn ùn kéo đến, mắt giờ chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa, dường như có vô số điểm sáng đang nhảy múa, trong miệng của hắn tràn đầy mùi máu tanh, toàn thân của hắn không tự chủ được mà run rẩy, nếu như không phải hắn một lòng bền bỉ chỉ sợ lúc này đã sớm ngất đi, hắn cố cắn răng không để cho mình ngất đi, hắn muốn cho phụ vương biết, hắn không dùng võ công bảo vệ mình, hắn đang dùng toàn bộ quyết tâm chống lại ông tới cùng.
Tuyết phi quỳ ở bên cạnh Nguyên Phong, đã khóc đẫm nước mắt, bà vừa khóc vừa nhỏ giọng nói: “Nguyên Phong, con cần gì ngốc như vậy, con làm như vậy có ý nghĩa gì, nàng cũng không biết, con vì nàng chịu hết khổ sở cũng vô dụng thôi Nguyên Phong, cho dù con không lấy tiểu thư Hồ gia, cũng không thể lấy nàng, đây là vương phủ, không phải chịu ăn đòn là có thể làm cho nàng vào cửa... Nguyên Phong, con trai của nương...” Bởi vì giọng nói bà mơ hồ cho nên Vương gia cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì.
Thẩm Nguyên Phong nghe được lời của mẫu thân, khóe miệng hiện ra chút vui vẻ, đúng vậy, hắn vì nàng chịu khổ chịu tội là vô dụng, có thể nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, có thể nàng căn bản cũng không quan tâm, nhưng thế thì sao? Hắn làm tất cả vốn không mong được gì. Hắn chỉ biết là A Hạnh rất kiêu hãnh, nàng không muốn làm thiếp, cho nên hắn muốn giữ vị trí chính thê cho nàng, sẽ có một ngày nàng sẽ đi tới bên cạnh hắn mà cũng có thể vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày như vậy, vị trí này vẫn sẽ luôn để trống, nhưng cũng không sao, dù chỉ là giữ lại chút nhớ nhung này, hắn cũng đã hài lòng.
Trong mơ hồ, dường như lại trở về đêm trăng khi gặp nàng, ánh trăng nhuộm một màu vàng nhạt trên gương mặt nàng, nàng hơi mĩm cười, nụ cười xinh đẹp như hoa hải đường.
Bên tai dường như lại vang lên giọng nói của nàng: “Ngươi có thể đạp tuyết vô ngân không?”
“Còn một bước vượt sông thì sao?”
“Phi diêm tẩu bích chắc không thành vấn đề chứ!”
Hắn nhẹ giọng cười, trong miệng mấp máy mấy lời không rõ ràng: “Nói hươu nói vượn, nào có công phu như vậy...”
Tuyết phi ở bên cạnh nghe được con trai nói mê sảng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoảng: “Nguyên Phong, con đang nói gì vậy? Con đừng hù dọa mẫu phi!”
Thẩm Nguyên Phong đột nhiên cảm thấy cổ họng co rút tanh, sau đó cũng không nhịn được nữa lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thành một mảnh trên đất, giống như một đóa hoa nở rộ, đỏ tươi yêu dã, đỏ chấn động nhân tâm.
Thẩm Nguyên Phong ngất đi, tay nắm chặt ghế cũng nới lỏng ra, không còn chút sức lực mà buôn thõng xuống đất.
Tuyết phi hét lên một tiếng, hai mắt tối sầm, cũng ngất đi.
Vương gia thấy con trai bị đánh đến máu thịt lẫn lộn vẫn không chịu khuất phục, đây dù sao cũng là hài tử ông thương yêu nhất, làm sao còn có thể cứng rắn nữa, ông bảo gia đinh dừng tay, đi tới gần thấy mông, bắp đùi chỗ nào cũng một mảnh đỏ tươi, lòng lập tức xót xa không dứt, vội gọi gia đinh mang hắn vào viện tìm đại phu tới trị thương. Sau đó lại xoay người ôm lấy Tuyết phi đang té xỉu trên đất, đang chuẩn bị đi ra ngoài lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người nói với Vương phi: “Hôn sự Nguyên Phong tạm hoãn, chuyện này sau này hãy nói. Hôm nay là sinh thần của nàng, lại gây ra nhiều chuyện như vậy, để cho nàng không vui, sau này Bổn vương nhất định sẽ bồi thường!”
Vừa nói xong thì ôm Tuyết phi xoay người đi ra ngoài.
Vương phi chậm rãi ngồi xuống, bà nhìn phòng bừa bãi, gương mặt lộ vẻ tịch mịch, bà lại nhẹ giọng lầm bầm: “Ngươi phải dùng cái gì để bồi thường ta đây...”
Hồ phu nhân cũng lộ vẻ thất vọng. Vương gia nói tạm hoãn, tạm hoãn là bao lâu, con gái rất nhanh sẽ đến tuổi cặp kê, con gái có thể chờ bao lâu đây? Muốn hỏi Vương phi một chút, lúc này lòng của Vương phi lại đang khó chịu, Hồ phu nhân nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Hồ Nhã Tình khóc xông ra ngoài, trong đầu đầy oán hận. Thẩm Nguyên Phong thà bị đánh chết cũng không muốn lấy nàng ta, tại sao? Tiểu tiện nhân đó có điểm nào hơn! Hôm nay nàng ta bị nhục mạ như vậy hoàn toàn là vì A Hạnh, có gì tốt chứ? Cũng chỉ là dùng vẻ mặt câu dẫn nam nhân! Bây giờ nàng ta hận không thể tìm được A Hạnh, đem gương mặt đó cào nát! Nhưng nàng ta biết, giờ không thể xúc động, nơi này là vương phủ, ngộ nhỡ nháo ra chuyện gì nàng ta cũng không có kết quả tốt! Chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ, Thẩm Nguyên Phong là người nàng ta nhất định phải gả được, không thể để cho bất cứ kẻ nào đoạt đi, ai muốn cướp hắn, nàng ta sẽ phá hủy người đó!
Danh sách chương