Edit: Vĩnh Nhi

Quân Huyền Kiêu bất động thanh sắc, hắn ngược lại muốn xem xem, ở dưới mí mắt của hắn Thẩm Ngọc còn có thể ăn gì để bị đau bụng nữa?

Quân Huyền Kiêu xoay người đi xuống phòng bếp, ánh mắt của Sở Dực cuối cùng cũng từ ngoài cửa thu về.

"Ngọc ca, đệ muốn hỏi huynh một chuyện..." Sở Dực cắn môi, do dự nói.

"Hả?" Thẩm Ngọc nghiêng đầu chờ câu nói tiếp theo của hắn.

Sở Dực lấy dũng khí hỏi: "Ám vệ bên cạnh huynh... hắn có gia thất chưa?"

"Gia thất? Ta cũng chưa từng hỏi hắn, hắn cũng chưa nhắc tới chuyện này bao giờ." Thẩm Ngọc mờ mịt nói, "Tại sao đệ lại hỏi như vậy?".

"Hả.....đệ chỉ tùy tiện hỏi một chút......" Sở Dực lập tức cúi đầu xuống.

Thẩm Ngọc suy nghĩ một lát nói: "Nếu hắn chưa từng nhắc đến, có thể là chưa có đâu, dù gì hắn cũng được bồi dưỡng thành ám vệ, lấy đâu ra thời gian để cưới thê tử với sinh con chứ?".

"Thật sao?!"

Sở Dực vui mừng đến mắt mở to sáng rực, sau đó lại ngượng ngùng thu lại biểu tình vui sướng.

"Ta đoán vậy.....tốt nhất là đệ tự mình đi hỏi hắn cho chắc chắn."

Đúng lúc đó Quân Huyền Kiêu bưng một bát cháo bước vào, Thẩm Ngọc ngửi thấy được mùi thịt, là một bát cháo thịt băm rau củ, vừa vặn y đã lâu chưa ăn hạt cơm nào vào bụng, chỉ toàn uống thuốc đắng, bụng đói đến mức xẹp xuống, không cần Quân Huyền Kiêu giục, y đã đón lấy bát cháo thịt há miệng húp.

"Sở Dực, đệ không phải có chuyện muốn hỏi hắn sao?".

Thẩm Ngọc từ trong bát cháo ngẩng đầu lên, hai bên khóe miệng còn dính nước cháo trắng.

Sở Dực vội vàng khoát tay, tay còn lại khẽ nhéo bả vai Thẩm Ngọc một cái, hướng y ra sức nháy mắt.

"Không không không, đệ không có chuyện gì cả."

Thẩm Ngọc không hiểu tại sao, lại cúi đầu húp cháo, vang lên tiếng húp sùm sụp.

Sở Dực ở bên cạnh vặn ngón tay, hắn muốn hỏi, nhưng lại sợ có người biết tâm tư đó của hắn.

Khiến Sở Dực có hơi mất mát chính là, từ lúc hắn đến, thị vệ giống như là không nhìn thấy hắn, coi hắn như là không khí vậy, tất cả sự chú ý đều đặt ở trên người Thẩm Ngọc.

Lúc Quân Huyền Kiêu thản nhiên dùng tay lau vết bẩn ở trên môi Thẩm Ngọc, chuông cảnh báo trong lòng Sở Dực vang lên.

Nhìn động tác của Quân Huyền Kiêu, có thể thấy so với thị vệ bình thường có phần thân mật hơn nhiều, tự nhiên đến như vậy, giống như bên cạnh không có người, Thẩm Ngọc cũng không cảm thấy có gì đó không đúng thản nhiên tiếp nhận, nói rõ những hành động nhỏ này đối với hai người bọn họ mà nói, đã xảy ra vô số lần rồi.

Rơi vào trong mắt Sở Dực, lại rất không bình thường.

Nào có chủ tớ nào thân mật đến như vậy chứ?!

Này đâu phải là hành động một thị vệ nên đối với chủ nhân của mình, rõ ràng là hành động phu thê ân ái sủng nịch. Lúc Quân Huyền Kiêu dùng ngón tay lau đi vệt bẩn trên môi của Thẩm Ngọc, không tỏ ra một chút ghét bỏ nào.

Khó trách từ lúc mới bắt đầu hắn đã cảm thấy, thị vệ đối đãi với Thẩm Ngọc, cùng người khác hoàn toàn không giống nhau. Thời điểm hắn nhìn thấy Thẩm Ngọc, trong mắt toàn bộ đều là ôn nhu, thế nhưng lúc hắn nhìn người khác, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, giống như nhìn thấy cây cỏ tầm thường vậy không có chút tình cảm nào.

Nét mặt Sở Dực trở nên cứng ngắc, âm thanh lạnh lẽo.

"Ngọc ca, vậy....vậy đệ đi đây."

"Đệ không phải muốn hỏi..."

Lời Thẩm Ngọc còn chưa nói hết, Sở Dực đã chạy vụt đi, giống như là chạy trốn.

Thẩm Ngọc lầm bầm một tiếng "Kỳ quái", cũng không gọi hắn lại, y nhún nhún vai, đón nhận chiếc khăn lau miệng Quân Huyền Kiêu đưa tới.

"Ta ăn no rồi, chúng ta đi ra bên ngoài giải sầu đi?"

Thẩm Ngọc còn chưa kịp đi dạo một vòng nơi thế ngoại đào nguyên* này, ngủ lâu như vậy, tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều.

Thế ngoại đào nguyên: nơi bồng lai tiên cảnh, chốn yên vui, chốn Đào Nguyên - theo Quick Translator

Ánh mắt Quân Huyền Kiêu kiên định: "Không được."

"Tại sao?" Gương mặt nhỏ của Thẩm Ngọc nhăn lại nói.

"Ngươi còn chưa khỏi hẳn, không được phép chạy loạn."

Quân Huyền Kiêu tay chân vụng về nói, hắn không được khéo léo linh hoạt như Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc thấy hắn giống như một con gấu lớn đang ra sức khua chân múa tay.

"Ha ha...." Thẩm Ngọc cười thành tiếng.

Quân Huyền Kiêu lấy tay ra hiệu hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười ngươi dùng thủ ngữ giống y như ta trước đây vậy, sai cũng sai giống nhau như đúc."

Lòng Quân Huyền Kiêu khẽ động, lẽ nào Thẩm Ngọc đã nhìn ra đầu mối gì rồi sao? Quả thật hắn học thủ ngữ này từ Thẩm Ngọc, nhưng cũng chỉ học được có ba phần.

Thẩm Ngọc nở nụ cười xinh đẹp nói: "Ngươi chưa từng theo sư phó học sao? Đây là do ta tự mình nghĩ ra, vậy nên ngươi xem, sai cũng sai tương tự nhau."

Quân Huyền Kiêu thở phào nhẹ nhõm, cũng may Thẩm Ngọc là người có tâm tư đơn thuần, rất ít suy nghĩ nhiều.

"Đúng rồi,....ngươi đã thành thân chưa?" Thẩm Ngọc hỏi.

Được Sở Dực nhắc, Thẩm Ngọc tỉnh táo lại, y cùng Ách Vệ sớm chiều ở bên cạnh nhau, giữa hai người không khỏi có chút ám muội, thế nhưng Thẩm Ngọc hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của hắn hết.

Không chừng Ách Vệ lãnh khốc như vậy, là bởi vì hắn hoàn toàn không có ý tứ gì với y hết, sở dĩ chăm sóc y tỉ mỉ như vậy là bởi vì hắn được phái tới làm thị vệ bên cạnh y, tất cả chỉ là do y đơn phương, nghĩ bậy nghĩ bạ mà thôi.

Mặt Thẩm Ngọc hơi nóng lên, muốn hỏi rõ bối cảnh của Ách Vệ, cũng quá xấu hổ rồi, nói không chừng Ách Vệ đã có thê có tử, nhi nữ song toàn rồi.

Quân Huyền Kiêu không biết tại sao y lại đột nhiên hỏi như vậy, trì trệ trong chốc lát mới dùng thủ ngữ trả lời.

"Đã thành thân."

Cùng với ngươi.

...

Thông báo

Khoảng 10 ngày tiếp theo sẽ không có chap mới nhé! T bận ôn thi 1 môn rất quan trọng, hẹn gặp lại các cô vào đầu tháng 7❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện