Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
"Ngươi muốn nói, đây là chức trách của ngươi?"
Thẩm Ngọc hơi ngửa đầu lên, cố gắng nhìn biểu tình của Ách Vệ, đáng tiếc bị mặt nạ che đến kín mít, chỉ còn lại một đôi mắt không chút gợn sóng, đến nay Thẩm Ngọc xem cũng không hiểu.
Thẩm Ngọc nói chuyện hơi thở như hoa lan, phả vào cổ Quân Huyền Kiêu, có chút nóng lại có chút nhột, lòng Quân Huyền Kiêu không nhịn được nhộn nhạo, thế nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Ngọc lại khiến cho thần kinh hắn căng thẳng.
"Ngươi đang gạt ta." Thẩm Ngọc hỏi sâu xa, "Có phải không?".
Lòng Quân Huyền Kiêu đột nhiên căng thẳng, hắn đưa tầm mắt nhìn ra xa xa giống như ẩn trốn, né tránh ánh mắt chất vấn thăm dò của Thẩm Ngọc, nhưng lưng ngựa hẹp như vậy, hắn và Thẩm Ngọc còn ngồi đối diện nhau, hắn muốn tránh cũng tránh không được.
Nếu bị Thẩm Ngọc phát hiện ra thân phận, có phải là vẫn như cũ không thể nào tiếp nhận hắn? Nếu như Thẩm Ngọc chỉ còn lại có thù hận, ngay cả cơ hội cuối cùng của hắn là ở bên cạnh y chăm sóc y, bảo vệ y cũng không còn nữa, hắn phải làm như thế nào đây?
Quân Huyền Kiêu duy trì tư thế nắm dây cương trong tay, kỳ thực đã hoảng loạn cả lên, hắn nghe được tiếng tim đập dồn dập không ngừng của chính mình, lo sợ Thẩm Ngọc vạch trần thân phận của hắn.
Thẩm Ngọc mở miệng hỏi: "Sở dĩ là do ngươi thích ta? Không chỉ bởi vì ngươi là hộ vệ của ta?"
Quân Huyền Kiêu không ngờ tới Thẩm Ngọc muốn hỏi cái này.
Quân Huyền Kiêu nhất thời không biết trả lời như thế nào, đương nhiên hắn thích, đâu chỉ thích, hắn yêu đến tận xương tủy, nhưng hắn không thể thừa nhận, thân mật với Thẩm Ngọc nhiều bao nhiêu liền có nguy cơ bị y nhìn thấu bấy nhiêu.
"Hừ, ngươi tưởng là ngươi không nói, không thừa nhận, ta sẽ không biết sao? Vừa mới gặp nạn, ngươi không đi cứu Sở Dực trước, sau đó còn như phát điên muốn giết hắn, hắn là chủ nhân Sở thị, nếu không phải ngươi lo lắng cho ta, làm sao có thể nổi giận như vậy?"
Thẩm Ngọc thấy hắn thờ ơ, tiếp tục nói: "Tại sao ngươi không trả lời ta? Ngươi đang sợ cái gì?".
Thẩm Ngọc giống như đang nói chuyện với một tảng đá lớn, nửa ngày không nhận được câu trả lời, y sinh ra bực bội.
"Được, ngươi không tính nói, thì thả ta xuống."
Ách Vệ vẫn tiếp tục điều khiển ngựa đi như cũ, Thẩm Ngọc buồn bực đánh hắn một cái, bắt đầu giãy dụa muốn xuống ngựa.
"Ta nói, ngươi thả ta xuống!".
Thẩm Ngọc ở trong ngực lộn xộn, Quân Huyền Kiêu dùng một tay cứng rắn giữ lấy y, sau đó đem hai chân của y kề sát hai bên hông ngựa, bởi vì hai người quá gần nhau, đầu gối Thẩm Ngọc kẹp chặt bắp đùi của hắn, tư thế vừa ám muội lại vừa kỳ quái.
"Ngươi... Ngươi cách ta xa ra một chút." Thẩm Ngọc đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn, dĩ nhiên là không đẩy được chút nào.
Thẩm Ngọc bị ánh mắt sắc bén của Ách Vệ nhìn quét qua một cái, y thức thời không cử động nữa, ở trên lưng ngựa lộn xộn cũng là một chuyện nguy hiểm.
Chịu đựng cho đến khi về tới Sở phủ, Thẩm Ngọc mới có thể thoát thân, sau khi xuống ngựa, y chui vào sương phòng của mình, không nói gì thêm, cũng không ra khỏi cửa.
Quân Huyền Kiêu đứng một canh giờ ở bên ngoài, không hiểu sao lúc này Thẩm Ngọc đột nhiên hơi tức giận.
Đêm xuống, Thẩm Ngọc cũng không ra dùng bữa tối, Quân Huyền Kiêu bưng thức ăn đến đợi ở ngoài cửa, thức ăn cũng đã nguội, cuối cùng lại bảo nhà bếp hâm nóng lại, xong lại chờ ở ngoài phòng.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Thẩm Ngọc cũng biết là ai, ngồi ở ghế đệm quay đầu lại hô một tiếng.
"Ngươi đừng gõ nữa, ta ngủ rồi."
Cốc cốc cốc
"Ta buồn ngủ, ngươi đừng quấy rầy ta, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi."
Bộp bộp bộp----!
Tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa, Thẩm Ngọc giật mình nhảy dựng lên, xông tới dựa lưng vào cửa phòng.
Nếu y không chặn cửa, nói không chừng đã bị hắn phá cửa mà vào.
Cái thói quen ngang tàng bạo ngược này, đúng là giống nhau như đúc.
Dĩ nhiên, cũng có một chút khác nhau, Ách Vệ dù sao cũng chỉ là một người thô lỗ cứng rắn, còn người kia nếu như không được như ý muốn, cánh cửa này đã bị đá hỏng rồi, so sánh với nhau, rõ là Ách Vệ đại ca vẫn dịu dàng hơn.
Ách Vệ và một cái bóng trong lòng càng ngày càng chồng lên nhau, lòng Thẩm Ngọc loạn như ma, y cảm thấy thật kỳ quái tại sao y chỉ cần chạm đến đồ vật có liên quan đến người kia, y liền trở nên khác thường. Lúc thường hàm súc ẩn nhẫn, hôm nay lại có ý muốn hỏi cho rõ ràng, lúc ban ngày, cũng không nhất định phải hỏi cho rõ, nhưng y không nhịn được....
Bên ngoài vang lên vài tiếng đập cửa, chấn động đến mức tim phổi Thẩm Ngọc cũng đau.
Đoán là Ách Vệ biết y quyết tâm không mở cửa gặp hắn, cho nên bên ngoài vang lên âm thanh tiếng đồ vật được đặt xuống, tiếng bước chân dần đi xa, Thẩm Ngọc đợi một hồi lâu, lén nhìn mắt qua khe cửa không thấy ai, mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Một cái bóng lớn bất ngờ đập vào mặt, xông thẳng vào bên trong, Thẩm Ngọc thấy hoa mắt liền biết mình trúng kế, y cũng không kịp đẩy đối phương ra ngoài, ngược lại còn bị trực tiếp khiêng lên, đem đến ghế đệm bên cạnh, ấn y tới trước bàn thấp.
Ách Vệ lấy mấy đĩa thức ăn đặt lên trên bàn, sau đó ôm tay nhìn Thẩm Ngọc, ý là y không ăn xong, hắn sẽ không đi nghỉ.
Thẩm Ngọc thật sự không đói bụng, đấu tranh trong chốc lát, y thở dài một cái.
"Ngươi đi đi.".
Thẩm Ngọc nhỏ nhẹ nói, ngữ khí đã bình tĩnh lại.
Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ hỏi: "Đi đâu?".
"Trở về nơi ngươi nên trở về." Thẩm Ngọc hạ thấp mi gục đầu nói, "Ta ở đây rất an toàn, không cần ám vệ bảo vệ, cho nên ngươi đi đi, không cần phải làm hộ vệ của ta nữa."
Quân Huyền Kiêu càng thêm mơ hồ, lại hỏi: "Ta nên trở về đâu?".
Thẩm Ngọc nhìn thấy dáng vẻ giả ngây giả dại của hắn, hỏa khí lại trỗi dậy.
"Dĩ nhiên là nơi có thê tử của ngươi! Ngươi trở lại nói xin lỗi nàng, bù đắp cho nàng, sau đó... sau đó muốn sống thế nào thì sống thế đó!"
Quân Huyền Kiêu ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu rõ, tại sao vài ngày nay Thẩm Ngọc không được tự nhiên.
Hóa ra đến tận bây giờ y vẫn luôn nghĩ đến chuyện thành thân của hắn?
Y lo lắng không yên ép hỏi hắn có thích y hay là không, nhưng thật ra là muốn biết rõ y và "Thê tử" người nào mới là người quan trọng nhất?
"Ngươi muốn nói, đây là chức trách của ngươi?"
Thẩm Ngọc hơi ngửa đầu lên, cố gắng nhìn biểu tình của Ách Vệ, đáng tiếc bị mặt nạ che đến kín mít, chỉ còn lại một đôi mắt không chút gợn sóng, đến nay Thẩm Ngọc xem cũng không hiểu.
Thẩm Ngọc nói chuyện hơi thở như hoa lan, phả vào cổ Quân Huyền Kiêu, có chút nóng lại có chút nhột, lòng Quân Huyền Kiêu không nhịn được nhộn nhạo, thế nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Ngọc lại khiến cho thần kinh hắn căng thẳng.
"Ngươi đang gạt ta." Thẩm Ngọc hỏi sâu xa, "Có phải không?".
Lòng Quân Huyền Kiêu đột nhiên căng thẳng, hắn đưa tầm mắt nhìn ra xa xa giống như ẩn trốn, né tránh ánh mắt chất vấn thăm dò của Thẩm Ngọc, nhưng lưng ngựa hẹp như vậy, hắn và Thẩm Ngọc còn ngồi đối diện nhau, hắn muốn tránh cũng tránh không được.
Nếu bị Thẩm Ngọc phát hiện ra thân phận, có phải là vẫn như cũ không thể nào tiếp nhận hắn? Nếu như Thẩm Ngọc chỉ còn lại có thù hận, ngay cả cơ hội cuối cùng của hắn là ở bên cạnh y chăm sóc y, bảo vệ y cũng không còn nữa, hắn phải làm như thế nào đây?
Quân Huyền Kiêu duy trì tư thế nắm dây cương trong tay, kỳ thực đã hoảng loạn cả lên, hắn nghe được tiếng tim đập dồn dập không ngừng của chính mình, lo sợ Thẩm Ngọc vạch trần thân phận của hắn.
Thẩm Ngọc mở miệng hỏi: "Sở dĩ là do ngươi thích ta? Không chỉ bởi vì ngươi là hộ vệ của ta?"
Quân Huyền Kiêu không ngờ tới Thẩm Ngọc muốn hỏi cái này.
Quân Huyền Kiêu nhất thời không biết trả lời như thế nào, đương nhiên hắn thích, đâu chỉ thích, hắn yêu đến tận xương tủy, nhưng hắn không thể thừa nhận, thân mật với Thẩm Ngọc nhiều bao nhiêu liền có nguy cơ bị y nhìn thấu bấy nhiêu.
"Hừ, ngươi tưởng là ngươi không nói, không thừa nhận, ta sẽ không biết sao? Vừa mới gặp nạn, ngươi không đi cứu Sở Dực trước, sau đó còn như phát điên muốn giết hắn, hắn là chủ nhân Sở thị, nếu không phải ngươi lo lắng cho ta, làm sao có thể nổi giận như vậy?"
Thẩm Ngọc thấy hắn thờ ơ, tiếp tục nói: "Tại sao ngươi không trả lời ta? Ngươi đang sợ cái gì?".
Thẩm Ngọc giống như đang nói chuyện với một tảng đá lớn, nửa ngày không nhận được câu trả lời, y sinh ra bực bội.
"Được, ngươi không tính nói, thì thả ta xuống."
Ách Vệ vẫn tiếp tục điều khiển ngựa đi như cũ, Thẩm Ngọc buồn bực đánh hắn một cái, bắt đầu giãy dụa muốn xuống ngựa.
"Ta nói, ngươi thả ta xuống!".
Thẩm Ngọc ở trong ngực lộn xộn, Quân Huyền Kiêu dùng một tay cứng rắn giữ lấy y, sau đó đem hai chân của y kề sát hai bên hông ngựa, bởi vì hai người quá gần nhau, đầu gối Thẩm Ngọc kẹp chặt bắp đùi của hắn, tư thế vừa ám muội lại vừa kỳ quái.
"Ngươi... Ngươi cách ta xa ra một chút." Thẩm Ngọc đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn, dĩ nhiên là không đẩy được chút nào.
Thẩm Ngọc bị ánh mắt sắc bén của Ách Vệ nhìn quét qua một cái, y thức thời không cử động nữa, ở trên lưng ngựa lộn xộn cũng là một chuyện nguy hiểm.
Chịu đựng cho đến khi về tới Sở phủ, Thẩm Ngọc mới có thể thoát thân, sau khi xuống ngựa, y chui vào sương phòng của mình, không nói gì thêm, cũng không ra khỏi cửa.
Quân Huyền Kiêu đứng một canh giờ ở bên ngoài, không hiểu sao lúc này Thẩm Ngọc đột nhiên hơi tức giận.
Đêm xuống, Thẩm Ngọc cũng không ra dùng bữa tối, Quân Huyền Kiêu bưng thức ăn đến đợi ở ngoài cửa, thức ăn cũng đã nguội, cuối cùng lại bảo nhà bếp hâm nóng lại, xong lại chờ ở ngoài phòng.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Thẩm Ngọc cũng biết là ai, ngồi ở ghế đệm quay đầu lại hô một tiếng.
"Ngươi đừng gõ nữa, ta ngủ rồi."
Cốc cốc cốc
"Ta buồn ngủ, ngươi đừng quấy rầy ta, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi."
Bộp bộp bộp----!
Tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa, Thẩm Ngọc giật mình nhảy dựng lên, xông tới dựa lưng vào cửa phòng.
Nếu y không chặn cửa, nói không chừng đã bị hắn phá cửa mà vào.
Cái thói quen ngang tàng bạo ngược này, đúng là giống nhau như đúc.
Dĩ nhiên, cũng có một chút khác nhau, Ách Vệ dù sao cũng chỉ là một người thô lỗ cứng rắn, còn người kia nếu như không được như ý muốn, cánh cửa này đã bị đá hỏng rồi, so sánh với nhau, rõ là Ách Vệ đại ca vẫn dịu dàng hơn.
Ách Vệ và một cái bóng trong lòng càng ngày càng chồng lên nhau, lòng Thẩm Ngọc loạn như ma, y cảm thấy thật kỳ quái tại sao y chỉ cần chạm đến đồ vật có liên quan đến người kia, y liền trở nên khác thường. Lúc thường hàm súc ẩn nhẫn, hôm nay lại có ý muốn hỏi cho rõ ràng, lúc ban ngày, cũng không nhất định phải hỏi cho rõ, nhưng y không nhịn được....
Bên ngoài vang lên vài tiếng đập cửa, chấn động đến mức tim phổi Thẩm Ngọc cũng đau.
Đoán là Ách Vệ biết y quyết tâm không mở cửa gặp hắn, cho nên bên ngoài vang lên âm thanh tiếng đồ vật được đặt xuống, tiếng bước chân dần đi xa, Thẩm Ngọc đợi một hồi lâu, lén nhìn mắt qua khe cửa không thấy ai, mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Một cái bóng lớn bất ngờ đập vào mặt, xông thẳng vào bên trong, Thẩm Ngọc thấy hoa mắt liền biết mình trúng kế, y cũng không kịp đẩy đối phương ra ngoài, ngược lại còn bị trực tiếp khiêng lên, đem đến ghế đệm bên cạnh, ấn y tới trước bàn thấp.
Ách Vệ lấy mấy đĩa thức ăn đặt lên trên bàn, sau đó ôm tay nhìn Thẩm Ngọc, ý là y không ăn xong, hắn sẽ không đi nghỉ.
Thẩm Ngọc thật sự không đói bụng, đấu tranh trong chốc lát, y thở dài một cái.
"Ngươi đi đi.".
Thẩm Ngọc nhỏ nhẹ nói, ngữ khí đã bình tĩnh lại.
Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ hỏi: "Đi đâu?".
"Trở về nơi ngươi nên trở về." Thẩm Ngọc hạ thấp mi gục đầu nói, "Ta ở đây rất an toàn, không cần ám vệ bảo vệ, cho nên ngươi đi đi, không cần phải làm hộ vệ của ta nữa."
Quân Huyền Kiêu càng thêm mơ hồ, lại hỏi: "Ta nên trở về đâu?".
Thẩm Ngọc nhìn thấy dáng vẻ giả ngây giả dại của hắn, hỏa khí lại trỗi dậy.
"Dĩ nhiên là nơi có thê tử của ngươi! Ngươi trở lại nói xin lỗi nàng, bù đắp cho nàng, sau đó... sau đó muốn sống thế nào thì sống thế đó!"
Quân Huyền Kiêu ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu rõ, tại sao vài ngày nay Thẩm Ngọc không được tự nhiên.
Hóa ra đến tận bây giờ y vẫn luôn nghĩ đến chuyện thành thân của hắn?
Y lo lắng không yên ép hỏi hắn có thích y hay là không, nhưng thật ra là muốn biết rõ y và "Thê tử" người nào mới là người quan trọng nhất?
Danh sách chương