Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Trưởng lão qua đời, Thẩm Ngọc vẫn luôn không khóc, giờ đây nước mắt lại như mưa, muốn ngừng cũng không được.

Y không biết tại sao, nhưng nỗi buồn chan chứa cứ thế tuôn ra, tràn ngập ở hốc mắt y, hận cũng được, đau cũng được, mọi thứ lẫn lộn với nhau, y cũng đã phân không rõ, rốt cuộc y biết mình đã quên cái gì.

Quân Huyền Kiêu.

Cái tên này khiến y khắc cốt ghi tâm, quả nhiên sau khi uống thuốc độc tự tử, Thẩm Ngọc luôn không cảm nhận được tình cảm đối với hắn, y khóa chặt lòng mình lại rồi, chỉ còn thân thể nhớ được nỗi sợ hãi đối với hắn.

Theo thời gian, cuối cùng y phóng thích yêu hận ở đáy lòng ra ngoài, cảm xúc của Thẩm Ngọc bị phá vỡ, khóc không thành tiếng.

Hắn đoạn tuyệt tàn nhẫn, hắn yêu thương dịu dàng không dứt, giờ phút này như thác lũ làm vỡ đê, nhấn chìm Thẩm Ngọc, ban đầu Thẩm Ngọc chỉ mới không ngừng rơi lệ, càng về sau càng nức nở, tiếp đó biến thành òa khóc lớn, y không để ý thể diện, giống như một đứa trẻ mới sinh, mặc cho đau thương trong lòng ăn mòn.

Không biết đã khóc bao lâu, Thẩm Ngọc không còn sức lực để khóc nữa, chầm chậm nghẹn ngào, co tròn người ngủ mất.

Lúc Quân Huyền Kiêu vào phòng ngồi xổm trước mặt Thẩm Ngọc, hô hấp của Thẩm Ngọc đã bình ổn, chỉ là trên mặt vẫn còn nước mắt, thỉnh thoảng lại nức nở hai tiếng.

Quân Huyền Kiêu không gọi Thẩm Ngọc thức dậy, ôm y lên giường nhỏ, đắp lại chăn mềm, hắn thấy Thẩm Ngọc khóc lóc thảm thiết không ngừng, cho là bởi vì tộc lão Sở thị qua đời, khiến y bi thương thành như vậy, không kiềm được càng khổ sở.

Từ khi Thẩm Ngọc rời khỏi Vương phủ, y chưa từng vì hắn mà rơi một giọt lệ, cũng chưa từng tươi cười như hoa với hắn. Tất cả vui buồn của Thẩm Ngọc đều không liên quan đến hắn.

Quân Huyền Kiêu tự biết gieo gió gặt bão, yêu hận lúc đó của Thẩm Ngọc ở Vương phủ, đã bị hắn phung phí hết sạch.

Nếu như tất cả có thể làm lại, Quân Huyền Kiêu tình nguyện bỏ ra bất kỳ giá nào, nếu như lúc hắn gặp Thẩm Ngọc, không vì thân phận hậu nhân Sở thị của y, mà bị dã tâm che phủ, nếu như lúc huynh muội Tiêu Hề Diệp tính toán hãm hại Thẩm Ngọc, hắn không mắt lạnh làm ngơ, nếu như ngày đó Thẩm Ngọc rơi xuống đáy vực, hắn tìm được Thẩm Ngọc trước Tiêu Hề Diệp....

Đáng tiếc thế sự không thể quay đầu.

Khi Thẩm Ngọc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào, mệt mỏi của y tiêu tan không ít, phát hiện mình đang nằm trên giường nhỏ, liền biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

"Ám vệ đại ca!" Thẩm Ngọc lớn tiếng gọi, "Ám vệ đại ca! Ngươi ra đây! Ta biết ngươi ở đây! Ngươi mà không ra sau này ta sẽ không gặp ngươi nữa!"

Quả nhiên, ách vệ từ ngoài phòng đi vào, Thẩm Ngọc cảm xúc lẫn lộn, giờ khắc này thấy ách vệ, trong lòng sinh ra ấm áp.

"Vì sao ngươi trốn tránh ta?" Thẩm Ngọc chất vấn.

Ách vệ không trả lời, chỉ mở một hộp dược cao ra, cầm tay Thẩm Ngọc lên, lúc này Thẩm Ngọc mới phát hiện ra đêm qua khi y ngã, bàn tay của y đã bị ma sát rách da.

Thẩm Ngọc rút tay về, không để cho hắn bôi dược cao.

"Trước đó ngươi nói cho ta biết, vì sao mấy ngày nay ngươi cứ tránh né ta?" Thẩm Ngọc cố chấp truy hỏi, "Ta cũng đã biết rồi!"

Trong mắt Quân Huyền Kiêu lóe lên kinh ngạc, làm thủ ngữ hỏi: "Biết cái gì?"

"Biết ngươi vẫn giống như trước kia chăm sóc ta! Những chuyện hầu hạ cho ta đều là do ngươi làm!" Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm thẳng vào hắn.

"Ngươi từng nói qua, chúng ta không thể thân mật."

Lúc Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ trả lời, cố gắng hết sức khiến bản thân tỏ ra ung dung, không để cho Thẩm Ngọc nhìn ra mất mát của hắn.

"Ta nói chúng ta không thể thân mật quá mức, nhưng chưa từng nói qua muốn giống như người dưng nước lã, vậy ngươi tận lực xa lánh, lại len lén làm những việc kia thì tính như thế nào?"

Thẩm Ngọc trừng to hai mắt, giống như giận cực điểm, Quân Huyền Kiêu có một tia bi ai, chẳng lẽ hắn âm thầm làm những thứ này, Thẩm Ngọc cũng không chịu tiếp nhận sao?

"Tại sao ngươi đối xử với ta tốt như vậy?"

Bỗng nhiên Thẩm Ngọc nhào tới, đâm vào lòng, y ôm vòng eo Quân Huyền Kiêu, mặt dựa vào lồng ngực hắn, nghẹn ngào.

"Ám vệ đại ca, tại sao ngươi phải đối xử tốt với ta như vậy..."

Trong lòng Quân Huyền Kiêu kích động một trận, Thẩm Ngọc ôm hắn, cuối cùng Thẩm Ngọc cũng chủ động ôm hắn, mặc dù là mang một thân phận khác, nhưng cũng đủ khiến hắn mừng rỡ tim đập loạn.

Thẩm Ngọc khóc thút thít, cũng làm Quân Huyền Kiêu thương tiếc không dứt, hắn nhẹ nhàng ôm Thẩm Ngọc, bàn tay to lớn xoa nhẹ Thẩm Ngọc, bởi vì đang khóc mà sau lưng phập phồng.

Tại sao phải đối xử tốt với y? Quân Huyền Kiêu không có cách nào trả lời, đây là hắn nợ y, cả đời cũng trả không hết.

Hai người dựa vào nhau, Quân Huyền Kiêu không nhịn được đưa mặt kề sát Thẩm Ngọc, mặc dù cách lớp mặt nạ, có thể ôm chặt Thẩm Ngọc, ngửi được hương thơm mát trên người y, Quân Huyền Kiêu đã thỏa mãn.

Đột nhiên Thẩm Ngọc ở trong ngực động một cái, y buông tay ôm eo Quân Huyền Kiêu, trực tiếp bắt lấy mặt nạ của hắn.

Quân Huyền Kiêu đang đắm chìm trong thân mật tươi đẹp, không nghĩ tới bỗng nhiên Thẩm Ngọc sẽ làm loạn, hai người lại gần trong gang tấc, Quân Huyền Kiêu không đề phòng, thiếu chút nữa bị Thẩm Ngọc kéo mặt nạ xuống.

Có điều hắn phản ứng nhanh chóng, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Thẩm Ngọc, ánh mắt sắc bén nhìn y.

"Tại sao ngươi không để cho ta nhìn?"

Thẩm Ngọc vặn vặn cổ tay một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng tới.

Suy nghĩ trong lòng Quân Huyền Kiêu khẽ động, liền biết Thẩm Ngọc đã nổi lên nghi ngờ, nên lúc nãy mới cố ý ôm hắn, để hắn trở tay không kịp mà lấy đi mặt nạ của hắn.

...

Tiểu Vũ: Tưởng đâu tác giả phát đường, hóa ra Thẩm Ngọc dùng khổ nhục kế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện