Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Thẩm Nhược Phi giả vờ lau nước mắt, giấu đi ghen tức trong mắt.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"
Thẩm Nhược Phi nhào tới bên cạnh cũi giam, hai tay túm lấy khóc lóc sướt mướt kêu lên.
"Thiếp là Nhược Phi đây! Hoàng thượng, thiếp bị bắt nhầm, Hoàng thượng người mau cứu thần thiếp..."
Thẩm Nhược Phi kêu la thật sự khóc ra nước mắt, đúng là nàng ta bị dọa sợ rồi, sau khi Trấn Bắc quân bắt được nàng, vốn là muốn đánh chết tại chỗ, sau đó dù giữ lại một mạng nhưng bị nhốt vào cũi giam, không biết đám quân phỉ giết người như ma này muốn áp giải nàng đi đâu.
"Nhược Phi?"
Quân Huyền Kiêu đình trệ một chút, hắn rất lạ lẫm với cái tên này.
Thẩm Ngọc lẩm bẩm: "Thì ra trước kia ngươi gọi nàng ta là Nhược Phi à.... Sao không phải là Nhược Nhi, Phi Nhi các thứ ấy?"
"Ta đâu có!" Quân Huyền Kiêu vội vàng chối, "Nhược Nhi, Phi Nhi cái gì chứ, Ngọc Nhi, ngươi cứ đổ oan ta."
Thẩm Ngọc lườm hắn một cái, bộ dạng vội vàng giải thích giống như một con gấu đen luống cuống tay chân.
"Ai mà biết được..." Thẩm Ngọc cố ý kéo dài giọng.
"Ta... ta thật sự không có!"
Quân Huyền Kiêu gấp đến độ gãi đầu gãi tai, chuyện này bảo hắn thoát tội như thế nào đây? Hắn thử thăm dò chạm vào vai Thẩm Ngọc, sau đó lại sờ đến bên hông của y.
"Ngọc Nhi, từ khi nào ngươi trở nên thích ăn giấm như vậy?"
Thẩm Ngọc nén cười rung cả vai, xoay người lại gỡ móng vuốt của hắn.
"Ghen với quỷ phong lưu ngươi? Ta còn không phải chua chết." Thẩm Ngọc quay sang hỏi Tống Thanh, "Tống đại ca, sao nàng ta lại bị các ngươi bắt được?"
"Lúc phá thành, nàng ta ở cùng với Tri phủ Võ Định phủ, chuẩn bị chạy trốn từ cửa phụ, có lẽ là cũng thông đồng với địch như tên Tri phủ, dựa vào người Hung Nô." Tống Thanh trả lời.
"Thông đồng với địch? Không phải vậy! Không phải vậy!" Thẩm Nhược Phi lớn tiếng giải thích, "Ta không ở cùng với hắn!"
"Vậy sao ngươi lại chạy đến Võ Định phủ? Ta nhớ ngươi nên trở về Thẩm phủ Bắc Đô mới đúng chứ." Tống Thanh chất vấn.
Thẩm Nhược Phi đã sớm nghĩ xong lí do thoái thác: "Sau khi ta tự xuất cung, không muốn trở về nhà với bộ dạng thảm hại, không có chỗ để đi, liền nương nhờ Võ Định phủ, Tri phủ và phụ thân ta đã kết thân mấy đời, hắn đã thu nhận giúp đỡ ta, lại không ngờ rằng lão quỷ háo sắc kia có... có mưu đồ quấy rối ta! Ta vốn định rời đi, đúng lúc đột nhiên phát sinh chiến loạn."
Tống Thanh lạnh lùng nói: "Chiến loạn cũng không liên quan đến ngươi, nếu ngươi không thông đồng với địch, vì sao lại chạy trốn cùng Tri phủ? Ta thấy tên Tri phủ kia còn rất chiếu cố ngươi."
"Hắn nói cửa thành bị phá, kéo ta cùng chạy thoát thân, ta không chịu, nhưng một nữ tử yếu đuối như ta sao có thể thoát khỏi bàn tay của lão quỷ háo sắc kia? Thông đồng với người Hung Nô cái gì chứ, ta không biết gì hết!"
Thẩm Nhược Phi khóc hoa lê đái vũ, đồng thời len lén nhìn sắc mặt Quân Huyền Kiêu, nàng biết cuối cùng vẫn là Quân Huyền Kiêu nắm giữ quyền sinh tử của nàng.
Nhưng từ đầu đến cuối lực chú ý của Quân Huyền Kiêu đều ở trên người Thẩm Ngọc, hoàn toàn không nghe nàng giải thích.
"Hoàng thượng, nên xử trí như thế nào?"
Tống Thanh xin Quân Huyền Kiêu định đoạt, dù sao Thẩm Nhược Phi cũng là người đã từng được phong Trắc Phi.
Thẩm Nhược Phi nức nở nói: "Hoàng thượng, thiếp thật sự không có quan hệ gì với tên Tri phủ kia, người niệm tình thần thiếp từng hầu hạ người, tha cho thiếp một mạng đi, thiếp biết mình vô dụng, không thể khiến cho người vui vẻ, nhưng tình cảm ngưỡng mộ của thiếp thân đối với người không có một chút giả dối! Một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa, người niệm tình một chút xíu ân tình..."
"Giết đi."
Quân Huyền Kiêu lạnh lùng cắt ngang lời kể lể khóc lóc của nàng ta, bởi vì nàng ta càng nói, sẽ càng khiến Thẩm Ngọc hiểu lầm.
Quân Huyền Kiêu rất ít xử trí nữ nhân, chí hướng của hắn là chinh chiến ở trên chiến trường, chuyện giữa nữ nhân trong hậu viện hắn đều coi là mấy chuyện nhỏ vặt vãnh, cho dù là trước kia Vương phi dùng tư hình ám hại nhiều người ra sao, hắn cũng lười quản.
Thẩm Nhược Phi vừa nghe, lập tức gào khóc thảm thương, khổ sở cầu xin.
"Giết?" Thẩm Ngọc buồn buồn nói, "Đúng là một người trở mặt vô tình, ngày nào đó chán ghét ta, chắc cũng định đoạt sinh tử của ta theo tâm tình nhỉ."
Thẩm Ngọc nhỏ giọng tự nói toàn bộ đều lọt vào tai Quân Huyền Kiêu, hắn liền vội vàng sửa lời.
"Vậy thì... không giết nữa."
Từ trước tới nay lời Quân Huyền Kiêu nói ra luôn là luật, lần đầu tiên hắn bị người khác chi phối quyết định. Làm thế nào để khiến Thẩm Ngọc không giận dỗi nữa, quan trọng hơn nhiều so với việc xử trí Thẩm Nhược Phi.
Thẩm Ngọc lại gần nói nhỏ: "Hoàng thượng quả nhiên niệm tình xưa, nếu đã nhớ mãi không quên được nàng ta như thế, vậy cứ mang về cung đi, tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng là được."
Quân Huyền Kiêu kinh ngạc, bối rối.
"Vậy ta... rốt cuộc là giết hay không giết?"
Thẩm Ngọc che miệng cười giễu, nói: "Ta đùa giỡn ngươi thôi... ngươi là quân chủ quả quyết sát phạt, nguyên tắc của ngươi đâu."
Quân Huyền Kiêu ưỡn ngực ngẩng đầu, nghiêm nghị nói: "Hừ, đương nhiên ta tự có quyết định! Chẳng lẽ lại bị người khác tùy tiện thay đổi sao? Từ trước đến nay ta nói sao làm vậy, nguyên tắc của ta cho dù là ngươi.... nó vẫn có thể bị gạt sang một bên."
Tống Thanh không nhịn được đỡ trán, Trấn Bắc Vương giết người không nháy mắt ấy, sợ là một đi không trở lại rồi. Tống Thanh tuyệt đối không thể nghĩ tới, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Quân Huyền Kiêu không sợ trời không sợ đất, cuối cùng lại sợ tức phụ.
Thẩm Nhược Phi giả vờ lau nước mắt, giấu đi ghen tức trong mắt.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"
Thẩm Nhược Phi nhào tới bên cạnh cũi giam, hai tay túm lấy khóc lóc sướt mướt kêu lên.
"Thiếp là Nhược Phi đây! Hoàng thượng, thiếp bị bắt nhầm, Hoàng thượng người mau cứu thần thiếp..."
Thẩm Nhược Phi kêu la thật sự khóc ra nước mắt, đúng là nàng ta bị dọa sợ rồi, sau khi Trấn Bắc quân bắt được nàng, vốn là muốn đánh chết tại chỗ, sau đó dù giữ lại một mạng nhưng bị nhốt vào cũi giam, không biết đám quân phỉ giết người như ma này muốn áp giải nàng đi đâu.
"Nhược Phi?"
Quân Huyền Kiêu đình trệ một chút, hắn rất lạ lẫm với cái tên này.
Thẩm Ngọc lẩm bẩm: "Thì ra trước kia ngươi gọi nàng ta là Nhược Phi à.... Sao không phải là Nhược Nhi, Phi Nhi các thứ ấy?"
"Ta đâu có!" Quân Huyền Kiêu vội vàng chối, "Nhược Nhi, Phi Nhi cái gì chứ, Ngọc Nhi, ngươi cứ đổ oan ta."
Thẩm Ngọc lườm hắn một cái, bộ dạng vội vàng giải thích giống như một con gấu đen luống cuống tay chân.
"Ai mà biết được..." Thẩm Ngọc cố ý kéo dài giọng.
"Ta... ta thật sự không có!"
Quân Huyền Kiêu gấp đến độ gãi đầu gãi tai, chuyện này bảo hắn thoát tội như thế nào đây? Hắn thử thăm dò chạm vào vai Thẩm Ngọc, sau đó lại sờ đến bên hông của y.
"Ngọc Nhi, từ khi nào ngươi trở nên thích ăn giấm như vậy?"
Thẩm Ngọc nén cười rung cả vai, xoay người lại gỡ móng vuốt của hắn.
"Ghen với quỷ phong lưu ngươi? Ta còn không phải chua chết." Thẩm Ngọc quay sang hỏi Tống Thanh, "Tống đại ca, sao nàng ta lại bị các ngươi bắt được?"
"Lúc phá thành, nàng ta ở cùng với Tri phủ Võ Định phủ, chuẩn bị chạy trốn từ cửa phụ, có lẽ là cũng thông đồng với địch như tên Tri phủ, dựa vào người Hung Nô." Tống Thanh trả lời.
"Thông đồng với địch? Không phải vậy! Không phải vậy!" Thẩm Nhược Phi lớn tiếng giải thích, "Ta không ở cùng với hắn!"
"Vậy sao ngươi lại chạy đến Võ Định phủ? Ta nhớ ngươi nên trở về Thẩm phủ Bắc Đô mới đúng chứ." Tống Thanh chất vấn.
Thẩm Nhược Phi đã sớm nghĩ xong lí do thoái thác: "Sau khi ta tự xuất cung, không muốn trở về nhà với bộ dạng thảm hại, không có chỗ để đi, liền nương nhờ Võ Định phủ, Tri phủ và phụ thân ta đã kết thân mấy đời, hắn đã thu nhận giúp đỡ ta, lại không ngờ rằng lão quỷ háo sắc kia có... có mưu đồ quấy rối ta! Ta vốn định rời đi, đúng lúc đột nhiên phát sinh chiến loạn."
Tống Thanh lạnh lùng nói: "Chiến loạn cũng không liên quan đến ngươi, nếu ngươi không thông đồng với địch, vì sao lại chạy trốn cùng Tri phủ? Ta thấy tên Tri phủ kia còn rất chiếu cố ngươi."
"Hắn nói cửa thành bị phá, kéo ta cùng chạy thoát thân, ta không chịu, nhưng một nữ tử yếu đuối như ta sao có thể thoát khỏi bàn tay của lão quỷ háo sắc kia? Thông đồng với người Hung Nô cái gì chứ, ta không biết gì hết!"
Thẩm Nhược Phi khóc hoa lê đái vũ, đồng thời len lén nhìn sắc mặt Quân Huyền Kiêu, nàng biết cuối cùng vẫn là Quân Huyền Kiêu nắm giữ quyền sinh tử của nàng.
Nhưng từ đầu đến cuối lực chú ý của Quân Huyền Kiêu đều ở trên người Thẩm Ngọc, hoàn toàn không nghe nàng giải thích.
"Hoàng thượng, nên xử trí như thế nào?"
Tống Thanh xin Quân Huyền Kiêu định đoạt, dù sao Thẩm Nhược Phi cũng là người đã từng được phong Trắc Phi.
Thẩm Nhược Phi nức nở nói: "Hoàng thượng, thiếp thật sự không có quan hệ gì với tên Tri phủ kia, người niệm tình thần thiếp từng hầu hạ người, tha cho thiếp một mạng đi, thiếp biết mình vô dụng, không thể khiến cho người vui vẻ, nhưng tình cảm ngưỡng mộ của thiếp thân đối với người không có một chút giả dối! Một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa, người niệm tình một chút xíu ân tình..."
"Giết đi."
Quân Huyền Kiêu lạnh lùng cắt ngang lời kể lể khóc lóc của nàng ta, bởi vì nàng ta càng nói, sẽ càng khiến Thẩm Ngọc hiểu lầm.
Quân Huyền Kiêu rất ít xử trí nữ nhân, chí hướng của hắn là chinh chiến ở trên chiến trường, chuyện giữa nữ nhân trong hậu viện hắn đều coi là mấy chuyện nhỏ vặt vãnh, cho dù là trước kia Vương phi dùng tư hình ám hại nhiều người ra sao, hắn cũng lười quản.
Thẩm Nhược Phi vừa nghe, lập tức gào khóc thảm thương, khổ sở cầu xin.
"Giết?" Thẩm Ngọc buồn buồn nói, "Đúng là một người trở mặt vô tình, ngày nào đó chán ghét ta, chắc cũng định đoạt sinh tử của ta theo tâm tình nhỉ."
Thẩm Ngọc nhỏ giọng tự nói toàn bộ đều lọt vào tai Quân Huyền Kiêu, hắn liền vội vàng sửa lời.
"Vậy thì... không giết nữa."
Từ trước tới nay lời Quân Huyền Kiêu nói ra luôn là luật, lần đầu tiên hắn bị người khác chi phối quyết định. Làm thế nào để khiến Thẩm Ngọc không giận dỗi nữa, quan trọng hơn nhiều so với việc xử trí Thẩm Nhược Phi.
Thẩm Ngọc lại gần nói nhỏ: "Hoàng thượng quả nhiên niệm tình xưa, nếu đã nhớ mãi không quên được nàng ta như thế, vậy cứ mang về cung đi, tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng là được."
Quân Huyền Kiêu kinh ngạc, bối rối.
"Vậy ta... rốt cuộc là giết hay không giết?"
Thẩm Ngọc che miệng cười giễu, nói: "Ta đùa giỡn ngươi thôi... ngươi là quân chủ quả quyết sát phạt, nguyên tắc của ngươi đâu."
Quân Huyền Kiêu ưỡn ngực ngẩng đầu, nghiêm nghị nói: "Hừ, đương nhiên ta tự có quyết định! Chẳng lẽ lại bị người khác tùy tiện thay đổi sao? Từ trước đến nay ta nói sao làm vậy, nguyên tắc của ta cho dù là ngươi.... nó vẫn có thể bị gạt sang một bên."
Tống Thanh không nhịn được đỡ trán, Trấn Bắc Vương giết người không nháy mắt ấy, sợ là một đi không trở lại rồi. Tống Thanh tuyệt đối không thể nghĩ tới, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Quân Huyền Kiêu không sợ trời không sợ đất, cuối cùng lại sợ tức phụ.
Danh sách chương