Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Tống Thanh tạm ngừng một chút, vội vàng kéo Hồng Liên lại.
"Tại sao?" Vẻ mặt Tống Thanh nôn nóng.
"Tại sao cái gì?" Hồng Liên vung tay hỏi ngược lại.
Tống Thanh xiết chặt bả vai hắn, trầm giọng hỏi: "Ngươi đã đồng ý về nhà với ta! Sao ngươi có thể nói một đằng làm một nẻo, chạy đi tiền phủ gì đó chứ?!".
Bả vai Hồng Liên bị bóp đau, đẩy tay của hắn ra.
"Ta đồng ý chỉ đi nhà của ngươi khi nào? Ngươi là ân khách, Tiền lão gia cũng là ân khách, ta cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh chứ? Hơn nữa, Tống đại gia liên tiếp gần nửa tháng không đến, ta nào biết có phải quên mất ta rồi không, kỹ nữ muốn kiếm bạc, cũng không thể chỉ treo cổ trên một thân cây như ngươi được, đúng không?".
Tống Thanh trố mắt nghẹn họng, hiện giờ quý phủ của hắn không còn bao nhiêu ngân lượng, chỉ có thể lấy đồ quý giá trong nhà mang đi cầm, thế nhưng chờ tiền trang xoay tiền cũng phải mất một thời gian, Tống Thanh đành phải trì hoãn đến tận bây giờ.
Hồng Liên thừa dịp lúc Tống Thanh đang ngẩn ra, bước đến ngưỡng cửa, Tống Thanh kịp phản ứng lại, đuổi theo đột nhiên nắm lấy cánh tay của hắn.
"Tống đại gia còn có gì phân phó? Nếu như thật sự nhớ ta, vậy thì chờ nửa tháng sau rồi nói đi, Tiền lão gia đã một lần trả hết nửa tháng này rồi."
"Ta... Ta cũng có ngân phiếu! Tiền lão gia ra bao nhiêu? Ta ra gấp đôi hắn có được không? Ta có ngân phiếu, Liêm Nhi, ngươi nhìn đi... Ngươi theo ta đi, có được không?".
Tống Thanh bối rối lấy ngân phiếu từ trong y phục ra, nhét toàn bộ vào trong tay Hồng Liên, ngón tay Hồng Liên vô lực, không nhận lấy.
"Tống đại gia...." Hồng Liên phát hiện cổ họng mình mặn chát, hít sâu một hơi cười nói, "Ngài cũng phải chú ý đến thứ tự trước sau phải không? Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Hầu hạ Tống tướng quân sảng khoái, đừng để chậm trễ!".
Những tiểu quán tướng công kia nghe thấy hiệu lệnh của hắn, như ong vỡ tổ nhào lên, quấn lấy Tống Thanh.
Hồng Liên lướt qua người hắn, đi về phía xe ngựa, mới vừa bước một chân lên bậc thang, tay đã bị Tống Thanh thoát ra được giữ chặt lấy.
"Ngươi theo ta về nhà."
Giọng Tống Thanh cứng ngắc, Hồng Liên thấy hắn trừng lớn mắt, cũng không biết hắn đang tức hay là đang giận, chỉ là âm thanh nặng nề đến mức dường như muốn nhấn chìm người khác vào trong đó.
"Tống đại gia quả thực buồn cười, nói ta giống như thê tử ngươi dùng kiệu tám người khiêng rước về chạy đi ăn vụng vậy, ngươi và ta có quan hệ gì?".
Hồng Liên nhanh chóng chui vào trong xe ngựa, thúc giục người phu xe đi, để lại Tống Thanh ngẩn ra tại chỗ, hồi lâu sau mới nghe thấy Tống Thanh ở phía sau xe ngựa hô to.
"Liêm Nhi! Ngươi chờ một chút!"
Hồng Liên vén màn che lên, thấy Tống Thanh chạy theo xe ngựa, một bên vỗ vào buồng xe.
"Ha, thiếu chút nữa thì quên mất, một hai tháng tiếp theo Tống đại gia cũng đừng đến tìm ta nữa, còn phải qua chỗ Tiền lão gia, còn có Chu phủ thành Tây, Vương phủ thành Bắc cũng mời ta, tính thời gian, Tống đại gia phải đợi đến lượt năm sau đi."
Nói xong Hồng Liên lập tức kéo màn che xuống, vẫn còn nghe thấy tiếng Tống Thanh dồn sức vỗ xe ngựa.
Vẻ mặt Hồng Liên không thay đổi, ngồi co quắp lại, ánh mắt trống rỗng, ngày thường lúc nào cũng treo nụ cười rực rỡ trên khóe miệng, hiện tại lại giống như nặng ngàn cân, thế nào cũng không nâng lên nổi.
"Liêm Nhi! Ngươi xuống đi! Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng ta cũng cho ngươi! Ngươi đừng đi.... Liêm Nhi! Liêm Nhi! Ta cưới ngươi! Ngươi đã nghe rõ chưa? Ta cưới ngươi!!"
Nghe thấy Tống Thanh xé cổ họng la lên, mí mắt Hồng Liên hơi nhúc nhích một chút, hắn la to giống như người điên vậy, đương nhiên bị người bên đường chỉ trỏ trò cười châm chọc.
"Liêm Nhi đã sớm chết rồi."
Hồng Liên hé miệng, âm thanh nhỏ đến mức không biết là đang nói cho ai nghe.
....
Lúc nhá nhem tối xe ngựa mới trở về Thanh Liên quán, tiểu quán thanh tú vẫn còn đang chỉ dẫn mọi người bày biện trang trí, thấy Hồng Liên xuống xe ngựa, vội vàng chạy ra nghênh đón.
"Hắn đâu?" Hồng Liên nhìn quanh một chút hỏi.
"Đi từ lâu rồi." Tiểu quán Thanh tú đáp.
"Đi đâu?".
"Chắc hẳn là trở về phủ tướng quân.".
"Ồ."
Hồng Liên lãnh đạm gật đầu một cái, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại âm thầm đau buồn vì Tống Thanh rời đi, hai người không nói lời nào bước vào trong sương phòng, tiểu quán thanh tú đã chuẩn bị nước nóng, hầu hạ Hồng Liên thay y phục tắm rửa.
"Quán chủ, người đi làm gì? Ta thấy sắc mặt người khó coi đến mức tái xanh giống như mặt quỷ vậy."
"Có sao?".
Hồng Liên không còn sức để mắng hắn, tiện tay cầm gương đồng nạm vàng bên cạnh lên, soi một chút, mặt hắn luôn có màu hồng phấn hoa đào, rất ít khi có thời điểm xanh trắng giống như vậy.
"Hầy, lúc giáo huấn bọn ta, luôn miệng nói nam nhân không bằng một mâm móng heo, tiền bạc là đáng tin cậy nhất, bảo chúng ta nhất định phải đánh bóng tên tuổi, không thể bị lời ngon tiếng ngọt của nam nhân lừa....Đặt vào bản thân mình, sao lại giống như đang khốn khổ vì tình vậy?"
Hồng Liên tức giận mắng: "Con mắt nào của ngươi thấy ta khốn khổ vì tình?".
Tiểu quán thanh tú xì một tiếng nói: "Nếu người không động lòng thật, thì tại sao không kiếm bạc của Tống đại tướng quân? Còn đưa ra số tiền lớn chuộc san hô vô dụng kia về, từ trước cho đến nay người chưa từng làm loại mua bán lỗ vốn này.".
"San hô kia vốn là của ta, ai nói vì hắn?" Hồng Liên không nhịn được nói, "Ngươi đừng nói linh tinh nữa, xoa đúng chỗ cho ta, sau lưng ta có chút ngứa, ngươi xem rất bẩn.".
"Chỗ này?".
"Bên trái.".
"Chỗ này?".
"Sang bên phải chút, mạnh hơn một chút, chỗ này không phải rất bẩn sao? Chưa cho ngươi cơm ăn chắc? Ngay cả vết bẩn cũng cọ không xong." Hồng Liên quay đầu lại nhìn sau lưng mình.
"Làm gì có vết nào?" Tiểu quán thanh tú hạ tay xuống ủy khuất nói, "Ta cũng đâu phải người chuyên cọ lưng, sức lực nào lớn được như vậy.".
"Thôi thôi, ngươi cút đi."
Hồng Liên đoạt lấy khăn tắm trong tay hắn, tự mình lau đi lau lại nhiều lần, càng rửa càng cảm thấy ngứa, giống như bị vết nhơ dính toàn thân vậy.
Một canh giờ sau, Tiểu quán thanh tú vẫn không thấy Hồng Liên đi ra, đẩy cửa nhìn hắn.
"A!".
Hồng Liên nghe thấy hắn hét lên sợ hãi, nhíu mày quở trách: "Ngươi gào gào thét thét cái gì? Còn muốn nam nhân cần nữa không?"
Tiểu quán thanh tú hoảng sợ chỉ vào sau lưng hắn, một mảng da thịt lớn đột nhiên bị mài đi, máu rỉ ra chảy vào trong bồn tắm, nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm.
Tống Thanh tạm ngừng một chút, vội vàng kéo Hồng Liên lại.
"Tại sao?" Vẻ mặt Tống Thanh nôn nóng.
"Tại sao cái gì?" Hồng Liên vung tay hỏi ngược lại.
Tống Thanh xiết chặt bả vai hắn, trầm giọng hỏi: "Ngươi đã đồng ý về nhà với ta! Sao ngươi có thể nói một đằng làm một nẻo, chạy đi tiền phủ gì đó chứ?!".
Bả vai Hồng Liên bị bóp đau, đẩy tay của hắn ra.
"Ta đồng ý chỉ đi nhà của ngươi khi nào? Ngươi là ân khách, Tiền lão gia cũng là ân khách, ta cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh chứ? Hơn nữa, Tống đại gia liên tiếp gần nửa tháng không đến, ta nào biết có phải quên mất ta rồi không, kỹ nữ muốn kiếm bạc, cũng không thể chỉ treo cổ trên một thân cây như ngươi được, đúng không?".
Tống Thanh trố mắt nghẹn họng, hiện giờ quý phủ của hắn không còn bao nhiêu ngân lượng, chỉ có thể lấy đồ quý giá trong nhà mang đi cầm, thế nhưng chờ tiền trang xoay tiền cũng phải mất một thời gian, Tống Thanh đành phải trì hoãn đến tận bây giờ.
Hồng Liên thừa dịp lúc Tống Thanh đang ngẩn ra, bước đến ngưỡng cửa, Tống Thanh kịp phản ứng lại, đuổi theo đột nhiên nắm lấy cánh tay của hắn.
"Tống đại gia còn có gì phân phó? Nếu như thật sự nhớ ta, vậy thì chờ nửa tháng sau rồi nói đi, Tiền lão gia đã một lần trả hết nửa tháng này rồi."
"Ta... Ta cũng có ngân phiếu! Tiền lão gia ra bao nhiêu? Ta ra gấp đôi hắn có được không? Ta có ngân phiếu, Liêm Nhi, ngươi nhìn đi... Ngươi theo ta đi, có được không?".
Tống Thanh bối rối lấy ngân phiếu từ trong y phục ra, nhét toàn bộ vào trong tay Hồng Liên, ngón tay Hồng Liên vô lực, không nhận lấy.
"Tống đại gia...." Hồng Liên phát hiện cổ họng mình mặn chát, hít sâu một hơi cười nói, "Ngài cũng phải chú ý đến thứ tự trước sau phải không? Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Hầu hạ Tống tướng quân sảng khoái, đừng để chậm trễ!".
Những tiểu quán tướng công kia nghe thấy hiệu lệnh của hắn, như ong vỡ tổ nhào lên, quấn lấy Tống Thanh.
Hồng Liên lướt qua người hắn, đi về phía xe ngựa, mới vừa bước một chân lên bậc thang, tay đã bị Tống Thanh thoát ra được giữ chặt lấy.
"Ngươi theo ta về nhà."
Giọng Tống Thanh cứng ngắc, Hồng Liên thấy hắn trừng lớn mắt, cũng không biết hắn đang tức hay là đang giận, chỉ là âm thanh nặng nề đến mức dường như muốn nhấn chìm người khác vào trong đó.
"Tống đại gia quả thực buồn cười, nói ta giống như thê tử ngươi dùng kiệu tám người khiêng rước về chạy đi ăn vụng vậy, ngươi và ta có quan hệ gì?".
Hồng Liên nhanh chóng chui vào trong xe ngựa, thúc giục người phu xe đi, để lại Tống Thanh ngẩn ra tại chỗ, hồi lâu sau mới nghe thấy Tống Thanh ở phía sau xe ngựa hô to.
"Liêm Nhi! Ngươi chờ một chút!"
Hồng Liên vén màn che lên, thấy Tống Thanh chạy theo xe ngựa, một bên vỗ vào buồng xe.
"Ha, thiếu chút nữa thì quên mất, một hai tháng tiếp theo Tống đại gia cũng đừng đến tìm ta nữa, còn phải qua chỗ Tiền lão gia, còn có Chu phủ thành Tây, Vương phủ thành Bắc cũng mời ta, tính thời gian, Tống đại gia phải đợi đến lượt năm sau đi."
Nói xong Hồng Liên lập tức kéo màn che xuống, vẫn còn nghe thấy tiếng Tống Thanh dồn sức vỗ xe ngựa.
Vẻ mặt Hồng Liên không thay đổi, ngồi co quắp lại, ánh mắt trống rỗng, ngày thường lúc nào cũng treo nụ cười rực rỡ trên khóe miệng, hiện tại lại giống như nặng ngàn cân, thế nào cũng không nâng lên nổi.
"Liêm Nhi! Ngươi xuống đi! Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng ta cũng cho ngươi! Ngươi đừng đi.... Liêm Nhi! Liêm Nhi! Ta cưới ngươi! Ngươi đã nghe rõ chưa? Ta cưới ngươi!!"
Nghe thấy Tống Thanh xé cổ họng la lên, mí mắt Hồng Liên hơi nhúc nhích một chút, hắn la to giống như người điên vậy, đương nhiên bị người bên đường chỉ trỏ trò cười châm chọc.
"Liêm Nhi đã sớm chết rồi."
Hồng Liên hé miệng, âm thanh nhỏ đến mức không biết là đang nói cho ai nghe.
....
Lúc nhá nhem tối xe ngựa mới trở về Thanh Liên quán, tiểu quán thanh tú vẫn còn đang chỉ dẫn mọi người bày biện trang trí, thấy Hồng Liên xuống xe ngựa, vội vàng chạy ra nghênh đón.
"Hắn đâu?" Hồng Liên nhìn quanh một chút hỏi.
"Đi từ lâu rồi." Tiểu quán Thanh tú đáp.
"Đi đâu?".
"Chắc hẳn là trở về phủ tướng quân.".
"Ồ."
Hồng Liên lãnh đạm gật đầu một cái, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại âm thầm đau buồn vì Tống Thanh rời đi, hai người không nói lời nào bước vào trong sương phòng, tiểu quán thanh tú đã chuẩn bị nước nóng, hầu hạ Hồng Liên thay y phục tắm rửa.
"Quán chủ, người đi làm gì? Ta thấy sắc mặt người khó coi đến mức tái xanh giống như mặt quỷ vậy."
"Có sao?".
Hồng Liên không còn sức để mắng hắn, tiện tay cầm gương đồng nạm vàng bên cạnh lên, soi một chút, mặt hắn luôn có màu hồng phấn hoa đào, rất ít khi có thời điểm xanh trắng giống như vậy.
"Hầy, lúc giáo huấn bọn ta, luôn miệng nói nam nhân không bằng một mâm móng heo, tiền bạc là đáng tin cậy nhất, bảo chúng ta nhất định phải đánh bóng tên tuổi, không thể bị lời ngon tiếng ngọt của nam nhân lừa....Đặt vào bản thân mình, sao lại giống như đang khốn khổ vì tình vậy?"
Hồng Liên tức giận mắng: "Con mắt nào của ngươi thấy ta khốn khổ vì tình?".
Tiểu quán thanh tú xì một tiếng nói: "Nếu người không động lòng thật, thì tại sao không kiếm bạc của Tống đại tướng quân? Còn đưa ra số tiền lớn chuộc san hô vô dụng kia về, từ trước cho đến nay người chưa từng làm loại mua bán lỗ vốn này.".
"San hô kia vốn là của ta, ai nói vì hắn?" Hồng Liên không nhịn được nói, "Ngươi đừng nói linh tinh nữa, xoa đúng chỗ cho ta, sau lưng ta có chút ngứa, ngươi xem rất bẩn.".
"Chỗ này?".
"Bên trái.".
"Chỗ này?".
"Sang bên phải chút, mạnh hơn một chút, chỗ này không phải rất bẩn sao? Chưa cho ngươi cơm ăn chắc? Ngay cả vết bẩn cũng cọ không xong." Hồng Liên quay đầu lại nhìn sau lưng mình.
"Làm gì có vết nào?" Tiểu quán thanh tú hạ tay xuống ủy khuất nói, "Ta cũng đâu phải người chuyên cọ lưng, sức lực nào lớn được như vậy.".
"Thôi thôi, ngươi cút đi."
Hồng Liên đoạt lấy khăn tắm trong tay hắn, tự mình lau đi lau lại nhiều lần, càng rửa càng cảm thấy ngứa, giống như bị vết nhơ dính toàn thân vậy.
Một canh giờ sau, Tiểu quán thanh tú vẫn không thấy Hồng Liên đi ra, đẩy cửa nhìn hắn.
"A!".
Hồng Liên nghe thấy hắn hét lên sợ hãi, nhíu mày quở trách: "Ngươi gào gào thét thét cái gì? Còn muốn nam nhân cần nữa không?"
Tiểu quán thanh tú hoảng sợ chỉ vào sau lưng hắn, một mảng da thịt lớn đột nhiên bị mài đi, máu rỉ ra chảy vào trong bồn tắm, nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm.
Danh sách chương