Edit: Linh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Đợi Quân Huyền Kiêu cùng Tống Thanh thật sự rời đi, không còn tiếng động nào, Hồng Liên và Biển Thập Tứ mới ngồi xổm ở hai bên Thẩm Ngọc, bốn con mắt quét tới quét lui trên người Thẩm Ngọc.

"Để ta xem một chút?" Hồng Liên lên tiếng trước, nghi hoặc hỏi, "Có thật không đó? Thích ăn quả chua thì cũng chưa chứng minh được gì, ta cũng thích nè, ngươi nhìn xem có phải ta cũng..."

Biển Thập Tứ ném cho hắn cái liếc mắt, khinh thường nói: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy lão tử bắt mạch có thể có sai sót?".

"Dựa vào y thuật của ngươi, vậy cũng không chừng." Hồng Liên xì một tiếng, lại bổ sung, "Nhưng mà thuốc kích tình tổ truyền của nhà ngươi cũng không tệ lắm."

Biển Thập Tứ càng thêm khinh bỉ nói: "Cẩn thận ngày nào đó chơi hỏng cả chân!"

"Ha ha ha, còn hơn một số người giữ gìn đến kết đầy mạng nhện." Hồng Liên cười châm biếm.

Biển Thập Tứ lập tức xù lông lên, "Này gọi là Lão tử giữ mình trong sạch! Ngươi thì biết cái gì!"

"Hiện tại tâm trạng ta đang rất tốt, lười tính toán với lão vỏ trai ngươi." Hồng Liên quay sang Thẩm Ngọc, "Để ta nhìn chút..."

Hồng Liên tay chân lanh lẹ, đã động thủ muốn vén vạt áo Thẩm Ngọc lên, bị Thẩm Ngọc đè lại.

"Nhìn gì mà nhìn, ngươi tự nhìn bụng mình đi...."

Thẩm Ngọc cảm thấy rất kỳ cục, mặc dù nói chuyện này là do y cam tâm tình nguyện, nhưng chờ đến khi chuyện xảy ra, bản thân y còn có chút khó chấp nhận nổi, chứ đừng nói để Hồng Liên và Biển Thập Tứ xem như xem xiếc khỉ.

Nhưng cuối cùng Thẩm Ngọc vẫn không địch lại nổi hai đôi tay của Hồng Liên và Biển Thập Tứ, quần áo bị xốc lên, Thẩm Ngọc nằm trên giường nhỏ xấu hổ đến cực điểm.

Chiếc bụng bằng phẳng trắng trắng mềm mềm, giờ đã có một chút độ cong, lúc thường mặc xiêm y thì không thấy được, Hồng Liên và Biển Thập Tứ ghé sát vào, nhìn chằm chằm hồi lâu, Thẩm Ngọc bị nhìn đến mặt cũng đỏ bừng.

"Nhìn đủ rồi chứ?" Thẩm Ngọc buồn bực nói.

Biển Thập Tứ thở dài hai tiếng, nói: "Lần đầu tiên trong đời ta thấy chuyện kỳ lạ như vậy, thực là được mở rộng tầm mắt....."

"Wow!" Hồng Liên kích động, "Dù sao cũng là hoàng đế, thật lợi hại! Chà chà, còn có thể làm cho nam nhân mang thai, cơ mà cũng có thể là do ngươi ăn quá nhiều, mập lên."

Thẩm Ngọc giận đến trợn trắng mắt, giải thích mất nửa ngày mới làm cho Hồng Liên tiếp thu chuyện linh đan giúp mang thai, vì để chứng minh, liền đem lọ ngọc nhỏ ném cho hắn, Hồng Liên đổ ra viên đan dược cuối cùng, đầy hứng thú mà liếc nhìn nửa ngày.

"Dù sao ngươi cũng đã có rồi, không bằng..."

Hồng Liên mới nói được một nửa, Thẩm Ngọc đã cắt đứt niệm tưởng của hắn.

"Thứ này chỉ có hiệu quả với hậu nhân Sở thị, ngươi ăn nó, nhiều lắm chỉ có thể bổ máu thôi....."

Hồng Liên vừa nghe, nhất thời cúi đầu ủ rũ, ném lọ ngọc về cho Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc tiện tay vứt nó sang một bên, ghét bỏ nói: "Ta cũng không cần, một lần này thôi đã đủ mất mặt rồi."

"Các ngươi đều không cần, vậy thì cho ta đi...."

Biển Thập Tứ vui vẻ ôm vào lòng, không chừng có một ngày hắn nghiên cứu được thứ ở trong linh đan, dù không thể chế tạo được thần dược như vậy, nhưng y thuật cũng có thể tiến bộ hơn không ít.

"A?" Hồng Liên bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi Thẩm Ngọc,"Chỉ có hiệu quả với người Sở thị thôi đúng không? Nhưng mà chỉ có mỗi ngươi là người Sở thị."

Câu hỏi của Hồng Liên khiến Thẩm Ngọc và Biển Thập Tứ đều sửng sốt.

Sau đó Hồng Liên dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn Thẩm Ngọc, chậc chậc thở dài nói: "Không thể tin được, Ngọc Nhi, gan ngươi cũng lớn thật, dám để hoàng đế bệ hạ nhà ngươi đội nón xanh!"

Thẩm Ngọc véo đùi hắn, Hồng Liên đau đến hít vào một hơi khí lạnh.

"Ngươi bị ngốc à, coi như lời ngươi nói là thật, vậy chuyện cũng phải bắt đầu từ lúc Ngọc Nhi ở chỗ Sở nhân chứ? Nhưng y mang thai mới được hơn hai tháng, chứng tỏ là sau khi hồi kinh mới mang thai, ngươi bớt nói bậy nói bạ." Biển Thập Tứ ghét bỏ nói.

"Vậy các ngươi nói xem, chuyện gì đang xảy ra vậy? Bụng lớn lên cũng không phải là giả?"

Thẩm Ngọc và Biển Thập Tứ đều không trả lời được, rơi vào trầm tư.

"Có thể một phía là Sở nhân là được?" Biển Thập Tứ giải thích.

Hồng Liên thành khẩn nói: "Ngọc Nhi, nghe ta khuyên một câu, nhân lúc chưa bị hắn phát hiện ra, không bằng sớm bỏ nó đi, mọi người đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra..."

Bộp!!

Cửa trực tiếp bị đá văng, vụn gỗ bắn tung toé.

Quân Huyền Kiêu xông lên trước tiên, Tống Thanh vào theo phía sau, Hồng Liên hoảng sợ hét lên, co người vào trong chăn, Biển Thập Tứ phản ứng chậm hơn hắn một chút, cũng trốn vào theo, ba người chỉ ló mỗi cái đầu với đôi mắt ra.

Ánh mắt Quân Huyền Kiêu chỉ đặt ở trên người Thẩm Ngọc, hắn nhíu mày lại, thập phần uy nghiêm.

"Chuyện từ khi nào?".

Trong phòng không người nào trả lời, Hồng Liên và Biển Thập Tứ không dám thở mạnh, Tống Thanh lặng lẽ đi lôi Hồng Liên ra khỏi chăn, kéo hắn ra ngoài.

"Ta chưa nói gì hết." Lúc Hồng Liên đi ngang qua Quân Huyền Kiêu hàm răng va đập vào nhau không ngừng.

"Là ta nói." Tống Thanh thấp giọng nói.

"Hả?"

Tống Thanh hổ thẹn nói: "Ta tưởng Hoàng thượng biết Ngọc Nhi có bầu rồi, vừa nãy uống rượu, liền nhắc đến chuyện này với ngài ấy..."

"Chỉ có như vậy? Ở ngoài cửa các ngươi chưa nghe được chuyện gì khác chứ?" Hồng Liên hỏi.

"Nghe được cái gì?" Tống Thanh không hiểu, "Hoàng thượng vừa nghe Ngọc Nhi mang thai, bóp vỡ mất một bình rượu, liền xông vào phòng của các ngươi.".

"Hóa ra chỉ có như vậy.... " Hồng Liên vỗ vỗ lồng ngực, lại đột nhiên vỗ đùi nói, "Haiza, ngươi cũng lắm mồm thật đấy, lần này thì xong đời! Nếu để hắn biết đan dược kia chỉ có công dụng với Sở nhân thì chết chắc! Ta cũng không nên nói cho ngươi biết....."

Tống Thanh mù tịt, không hiểu hắn đang nói gì.

"Thôi, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu...."Hồng Liên mặt mày ủ rũ.

Bên này Biển Thập Tứ thấy Hồng Liên bị đưa đi, trán toát cả mồ hôi, cũng tìm lý do chạy trốn, trong phòng chỉ còn lại Quân Huyền Kiêu và Thẩm Ngọc.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Thẩm Ngọc thấy vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, lòng cũng sinh ra oán hận, chẳng lẽ ở ngoài cửa hắn đã nghe thấy Hồng Liên nói bậy nói bạ, coi là thật?

Đừng thấy người này luôn miệng nói yêu y, đối đãi với y rất tốt, Thẩm Ngọc vẫn chưa quên trước kia hắn là một bình dấm chua như thế nào, chẳng lẽ bệnh cũ lại tái phát?

Nếu là như vậy, Thẩm Ngọc cảm thấy còn không bằng như Hồng Liên nói, bỏ đứa nhỏ trong bụng đi, hắn có tin hay không thì tùy! Mình bị mù mới mạo hiểm kéo dài hương khói vì hắn....

Trong đầu Thẩm Ngọc đã vẽ ra một màn kịch, ngay cả việc dưới cơn nóng giận ngọc đá cùng vỡ đều nghĩ xong cả rồi...

"Chuyện từ khi nào?" Quân Huyền Kiêu hỏi, "Không phải ta ném linh đan mang thai đi rồi sao?".

Sắc mặt Thẩm Ngọc không vui nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: "Ta lén lấy ra ăn.".

Nét mặt Quân Huyền Kiêu biến ảo, cuối cùng nhếch khóe miệng, cười ha ha ngây ngô vài tiếng, cuối cùng biến thành cất tiếng cười to.

Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái, không hiểu hắn vui đến điên rồi hay là giận điên rồi.

"Ngọc Nhi...."

Quân Huyền Kiêu gọi một tiếng, bước nhanh đến bên cạnh giường, quỳ một chân trên đất, cầm lấy tay Thẩm Ngọc, đôi mắt đen giống như chứa đầy sao nhìn Thẩm Ngọc, cuối cùng rơi xuống bụng Thẩm Ngọc.

"Ngươi.... Ngươi thật sự có?"

Để y tự mình thừa nhận loại chuyện này, Thẩm Ngọc xấu hổ đến mức muốn đào hố trốn đi.

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ha ha ha..."

Quân Huyền Kiêu ha ha cười không ngừng, lại xoa xoa tay không biết phải làm sao, kìm nén đến mặt đỏ bừng, cuối cùng mở miệng nói:

"Khó trách mấy ngày hôm nay ngươi không cho ta đụng vào..."

...

Nhà mình vừa có editor mới, em ý tên là Linh Nhi, hai đứa mình đều là sinh viên năm 3 năm 4 rồi sang tuần tới sẽ rất bận, edit truyện sẽ cần nhờ đến sự giúp đỡ của em ý nhiều, mong mn tiếp tục ủng hộ Linh Nhi và Team mình nha❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện