Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Quân Huyền Kiêu gọi người phân phó mấy câu, lúc các cung nhân trở lại, đã mang tới đủ loại đồ chơi, chỉ có một cái rương đồ chơi làm bằng vàng ngọc, Thẩm Ngọc nhìn các thị vệ đem đao thương, kiếm kích, búa rìu, câu xiên* 18 loại vũ khí luyện võ đến, trên trán hiện hắc tuyến.
*Kích là một loại binh khí cổ, còn câu có nghĩa là móc câu.
"Quân Huyền Kiêu, ngươi như này là làm lễ đầy tuổi hay phát binh khí đánh nhau vậy?"
Thẩm Ngọc giận không có chỗ phát tiết, gọi thẳng tên hắn, nhưng Quân Huyền Kiêu không để tâm chút nào.
"Không sao mà." Hắn tùy tiện trả lời.
"Sao lại không sao? Ngươi mang những thứ này tới làm gì? Đều là binh khí sắc nhọn, ngộ nhỡ chạm vào bị thương thì làm sao? Thật quá liều lĩnh..."
Thẩm Ngọc cấu hông hắn cằn nhằn, Quân Huyền Kiêu cười cười đùa giỡn né tránh.
"Nói không chừng Kỳ Ngọc thích đó, phải không Kỳ Ngọc? Kỳ Ngọc của chúng ta cũng không phải đứa trẻ được nuông chiều từ bé, tương lai muốn là nam tử hán múa đại đao, hàng liệt mã?"
Thẩm Ngọc cứng họng, chỉ nói: "Nói mấy điều này cũng quá sớm rồi... Nếu như nó bị thương, ta chỉ hỏi ngươi."
Quân Huyền Kiêu cam đoan hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngọc cũng chỉ đành để tùy hắn làm, trái phải đều có người trông, lại nói, Kỳ Ngọc đi đường còn chưa vững, chẳng lẽ còn có thể nhấc cây đao lên được sao?
Lục tục bày biện xong đủ loại đồ vật, Tống Thanh, Hồng Liên, Biển Thập Tứ cũng tới rồi, mỗi người bọn họ mang theo một lễ vật đầy tuổi, để vào trên chiếu gấm.
Khiến cho Thẩm Ngọc bất ngờ là, trong tay Hồng Liên lại ôm một đứa bé khoảng 2-3 tuổi.
"Ngươi trộm được nhóc này từ đâu vậy?" Biển Thập Tứ vừa đến đã kêu ầm lên.
"Trộm cái gì?" Hồng Liên trợn trắng mắt nhìn hắn xem thường, "Nó là....trẻ mồ côi của bà con xa của ta, nghe nói sinh ra chưa được mấy tháng đã không còn cha mẹ, về sau ăn cơm bách gia nuôi sống đến hiện tại, đáng tiếc từ nhỏ uống không đủ sữa, xương cốt thân thể yếu ớt, mấy ngày trước ta nhận nuôi."
Biển Thập Tứ nửa tin nửa ngờ, dù sao Hồng Liên mở miệng giống như pháo nổ, chỉ có thể tin một nửa. Nhưng đứa bé Hồng Liên ôm lại hết sức đáng yêu, lông mi thật dài, mũi nhỏ miệng nhỏ khiến cho người ta yêu thích, Biển Thập Tứ nhịn không được trêu đùa nó.
"Nó mấy tuổi rồi?"
"Mới vừa tròn ba tuổi."
Thẩm Ngọc cũng lại gần, tuy đã ba tuổi, nhưng đứa nhỏ này thực sự quá gầy rồi, không cao hơn Kỳ Ngọc bao nhiêu, Kỳ Ngọc mới một tuổi đã khá cứng cáp, lăn lộn bò trèo khắp nơi, đứa trẻ này lại giống như búp bê sứ, chạm một cái là vỡ.
"Quả thực xương cốt thân thể gầy yếu, đứa trẻ đáng thương."
Thẩm Ngọc cũng nhéo nhéo chóp mũi của nó, có lẽ đứa bé sợ người lạ, rụt rè nép vào ngực Hồng Liên, giống như trêu đùa một chút sẽ khóc ngay.
"Đúng vậy, nên ta muốn tới hưởng ké chút không khí vui mừng của Kỳ Ngọc nhà ngươi, nói không chừng sẽ dễ nuôi hơn một chút, he he he..."
Đừng nhìn Kỳ Ngọc chỉ là một quả bóng nhỏ, tuy động tác vẫn có chút vụng về của trẻ con, nhưng khi thả xuống đất, liền mạnh mẽ chạy loạn bò loạn, cả người đều tràn đầy năng lượng.
"Ngươi đã đặt tên nó là gì rồi?"
Hồng Liên lắc đầu, thuận miệng nói: "Ta nghĩ, dân gian đều truyền miệng đặt tên càng thô, đứa trẻ càng dễ nuôi, ta cảm thấy trước tiên cứ đặt tên mụ là Đại Ngưu, Nhị Cẩu gì đó đều được, sau này đặt tên sau, nhưng lão Tống không đồng ý."
Tống Thanh ấp úng chen miệng nói: "Ta đã nghĩ xong rồi, gọi là Tống Lễ Khanh."
Hồng Liên cắn răng ngắt lời: "Cái tên này cũng quá cứng nhắc rồi, nhất định là chê ta không hiểu lễ nghĩa, lại không có học thức chứ gì."
"Nói bậy!" Tống Thanh ăn nói vụng về, "Ta... là ta cảm thấy... chính là, dù sao cũng không phải giống kiểu ngươi nói."
"Hắn sợ ngươi dạy hư đứa bé."
Biển Thập Tứ yêu thích đứa trẻ này, cũng giành muốn ôm.
"Hay là để nó nhận ta làm nghĩa phụ đi, ta giúp ngươi dạy dỗ thật tốt, tránh để cho một bộ phong trần kia của ngươi truyền sang Lễ Khanh."
"Phi phi!" Hồng Liên không đồng ý, "Ta cũng không muốn cả người nó toàn mùi thuốc chua chua đắng đắng đâu."
Hai người tranh giành ồn ào, lại hấp dẫn Kỳ Ngọc đi qua, Quân Huyền Kiêu đã thả hắn xuống chiếu gấm, mọi người đều thu khí nín thở nhìn.
"Kỳ Ngọc, đi đi, chọn một thứ con thích nhất."
Thẩm Ngọc có chút khẩn trương khó hiểu, nắm lấy tay Quân Huyền Kiêu, Quân Huyền Kiêu cũng giống y mặt đầy chờ mong, nhìn Kỳ Ngọc liêu xiêu đi tới.
"Ngươi hy vọng Kỳ Ngọc theo văn hay là theo võ?" Thẩm Ngọc hỏi.
"Dĩ nhiên là học võ tốt hơn một chút, con lớn thêm tí nữa, ta có thể mang nó đi tập võ thao luyện rồi." Quân Huyền Kiêu nói xong liền có chút khẩn trương.
Thẩm Ngọc lo lắng nói: "Nhưng chỉ học võ, ngộ nhỡ lúc lớn lên chỉ biết ngốc nghếch múa quyền cước, thì phải làm sao?"
Quân Huyền Kiêu nhướng mày một cái, phát hiện chuyện không hề đơn giản.
Đây là đang chỉ gà mắng chó?
Nhìn Kỳ Ngọc bây giờ, hiển nhiên là tính cách giống Quân Huyền Kiêu nhiều hơn một chút, hoạt bát hiếu động, xương cốt khỏe khoắn, ngay cả lúc khóc giọng cũng lớn như Quân Huyền Kiêu. Trừ cái này ra, ngũ quan Kỳ Ngọc tinh xảo thanh tú hơn nhiều so với Quân Huyền Kiêu, đôi mắt trong veo linh động giống y như Thẩm Ngọc.
Đúng là không thể nói chắc chắn tính tính và sở thích của cậu sau khi lớn lên.
"Mau chọn một thứ đi, Kỳ Ngọc, con thích thứ nào nhất trong này?"
Quân Huyền Kiêu thấy Kỳ Ngọc lảo đảo chạy đến bên một chồng sách, thần sắc biến đổi, vội vàng chạy tới.
"Nào, Kỳ Ngọc, phụ hoàng đưa con đi chọn thứ con thích nhất nhé, nào, nào, đi bên này..."
Thẩm Ngọc thấy hắn ăn gian, dẫn Kỳ Ngọc đến bên đống binh khí, đi tới bắt hắn.
"Ngươi quấy nhiễu lựa chọn của Kỳ Ngọc, vậy thì không được tính."
Quân Huyền Kiêu không còn cách nào khác, đành trơ mắt nhìn Kỳ Ngọc tự mình chọn, Kỳ Ngọc quay đầu lại nhìn Thẩm Ngọc dắt tay Quân Huyền Kiêu, sau đó đi thẳng về phía ngọc tỷ bị ném ở một bên.
"Ha ha ha... tiểu tử này thật tinh mắt, biết nhặt thứ quý giá nhất."
Quân Huyền Kiêu cảm thấy mỹ mãn, mặt mày lập tức rạng rỡ, lại mỉm cười vỗ nhẹ cái mông nhỏ của Kỳ Ngọc, cười mắng: "Ngươi cái tên tiểu tử này là đang sốt ruột muốn thay thế phụ hoàng à, có chí hướng..."
Thẩm Ngọc bất lực: "Còn không phải bình thường ngươi toàn cầm ngọc tỷ đưa cho con chơi sao, nó tự nhiên cho rằng đây là đồ chơi của mình thôi."
Ai ngờ Kỳ Ngọc cầm mỗi ngọc tỉ chơi vẫn chưa đủ, còn đưa tay với lấy khóa ngọc trường mệnh Quân Huyền Kiêu làm trước cho cậu, một khối ngọc Hòa Điền lớn như vậy, vậy mà cậu lại cố gắng di chuyển nó.
"Cũng được, cái nào quý cầm cái đó, làm tốt lắm!"
Quân Huyền Kiêu càng vui vẻ hơn, Kỳ Ngọc được khích lệ, tìm kiếm trong đống đồ vật, cái này cũng muốn cầm đi, cái kia cũng muốn ôm lại, cả người đều bổ nhào trong vàng ngọc, hai tay vừa nhỏ vừa ngắn còn không ngừng gom lấy đồ vật vào phía trước người, giống như đang nói "Của ta, tất cả đều là của ta".
Thẩm Ngọc nhìn đến trố mắt nghẹn họng, như này sợ là sau khi lớn lên không phải sẽ thành kẻ hám của sao? Y mở miệng trách mắng: "Không được như vậy!" Nhưng không có chút tác dụng nào, Quân Huyền Kiêu cười đến mức trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn.
Rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng hiểu rồi, cái tính "tham lam" này, Quân Kỳ Ngọc và cha cậu giống y hệt nhau.
Hồng Liên cũng chậc chậc thấy kỳ diệu: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào hang, tiểu tử này mới một tuổi mà đã rất tinh mắt, tư tưởng lớn, sau này nhất định rất khó đối phó..."
"Ngươi nói xem nếu như nó có tầm vóc tính tình của phụ hoàng nó, lại có trí thông minh hơn người của tiểu Ngọc Nhi, sợ là sau này rất vượt trội, sẽ không an phận đâu..."
Hồng Liên và Biển Thập Tứ bốn mắt nhìn nhau, hiếm khi có một lần cùng chung ý kiến với nhau.
"Ức hiếp tiểu tử này phải càng sớm càng tốt mới được..." Hai người đồng thời cảm khái.
Hình như bọn họ nhìn thấy một tiểu ma đầu đang từ từ lớn lên.
Cuối cùng Quân Kỳ Ngọc bị Thẩm Ngọc xách từ trong đống đồ chơi ra ngoài, Thẩm Ngọc cũng chưa từng nghĩ, lễ đầy tuổi tốt đẹp, kết quả náo loạn thành như này, đây không phải là trảo chu, đây quả thực là thổ phỉ xuống núi, không thể làm gì khác hơn là phân phó các cung nhân thu dọn đồ đạc lại.
Kỳ Ngọc nhân lúc Thẩm Ngọc không chú ý, lại chạy đến chỗ chiếu gấm, nhảy nhót tung tăng, sau đó ánh mắt đột nhiên nhìn đến bên cạnh chiếu gấm, dừng lại trên người tiểu Lễ Khanh ngồi xổm trên chiếu gấm, tay vẫn còn đang lật sách.
Đôi mắt tròn đen láy của Kỳ Ngọc sáng lên, chạy bình bịch qua, ôm lấy tiểu Lễ Khanh.
...
Xin lỗi mọi người! Do gặp vấn đề về đường truyền mạng nên chúng mình đăng truyện hơi muộn
Quân Huyền Kiêu gọi người phân phó mấy câu, lúc các cung nhân trở lại, đã mang tới đủ loại đồ chơi, chỉ có một cái rương đồ chơi làm bằng vàng ngọc, Thẩm Ngọc nhìn các thị vệ đem đao thương, kiếm kích, búa rìu, câu xiên* 18 loại vũ khí luyện võ đến, trên trán hiện hắc tuyến.
*Kích là một loại binh khí cổ, còn câu có nghĩa là móc câu.
"Quân Huyền Kiêu, ngươi như này là làm lễ đầy tuổi hay phát binh khí đánh nhau vậy?"
Thẩm Ngọc giận không có chỗ phát tiết, gọi thẳng tên hắn, nhưng Quân Huyền Kiêu không để tâm chút nào.
"Không sao mà." Hắn tùy tiện trả lời.
"Sao lại không sao? Ngươi mang những thứ này tới làm gì? Đều là binh khí sắc nhọn, ngộ nhỡ chạm vào bị thương thì làm sao? Thật quá liều lĩnh..."
Thẩm Ngọc cấu hông hắn cằn nhằn, Quân Huyền Kiêu cười cười đùa giỡn né tránh.
"Nói không chừng Kỳ Ngọc thích đó, phải không Kỳ Ngọc? Kỳ Ngọc của chúng ta cũng không phải đứa trẻ được nuông chiều từ bé, tương lai muốn là nam tử hán múa đại đao, hàng liệt mã?"
Thẩm Ngọc cứng họng, chỉ nói: "Nói mấy điều này cũng quá sớm rồi... Nếu như nó bị thương, ta chỉ hỏi ngươi."
Quân Huyền Kiêu cam đoan hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngọc cũng chỉ đành để tùy hắn làm, trái phải đều có người trông, lại nói, Kỳ Ngọc đi đường còn chưa vững, chẳng lẽ còn có thể nhấc cây đao lên được sao?
Lục tục bày biện xong đủ loại đồ vật, Tống Thanh, Hồng Liên, Biển Thập Tứ cũng tới rồi, mỗi người bọn họ mang theo một lễ vật đầy tuổi, để vào trên chiếu gấm.
Khiến cho Thẩm Ngọc bất ngờ là, trong tay Hồng Liên lại ôm một đứa bé khoảng 2-3 tuổi.
"Ngươi trộm được nhóc này từ đâu vậy?" Biển Thập Tứ vừa đến đã kêu ầm lên.
"Trộm cái gì?" Hồng Liên trợn trắng mắt nhìn hắn xem thường, "Nó là....trẻ mồ côi của bà con xa của ta, nghe nói sinh ra chưa được mấy tháng đã không còn cha mẹ, về sau ăn cơm bách gia nuôi sống đến hiện tại, đáng tiếc từ nhỏ uống không đủ sữa, xương cốt thân thể yếu ớt, mấy ngày trước ta nhận nuôi."
Biển Thập Tứ nửa tin nửa ngờ, dù sao Hồng Liên mở miệng giống như pháo nổ, chỉ có thể tin một nửa. Nhưng đứa bé Hồng Liên ôm lại hết sức đáng yêu, lông mi thật dài, mũi nhỏ miệng nhỏ khiến cho người ta yêu thích, Biển Thập Tứ nhịn không được trêu đùa nó.
"Nó mấy tuổi rồi?"
"Mới vừa tròn ba tuổi."
Thẩm Ngọc cũng lại gần, tuy đã ba tuổi, nhưng đứa nhỏ này thực sự quá gầy rồi, không cao hơn Kỳ Ngọc bao nhiêu, Kỳ Ngọc mới một tuổi đã khá cứng cáp, lăn lộn bò trèo khắp nơi, đứa trẻ này lại giống như búp bê sứ, chạm một cái là vỡ.
"Quả thực xương cốt thân thể gầy yếu, đứa trẻ đáng thương."
Thẩm Ngọc cũng nhéo nhéo chóp mũi của nó, có lẽ đứa bé sợ người lạ, rụt rè nép vào ngực Hồng Liên, giống như trêu đùa một chút sẽ khóc ngay.
"Đúng vậy, nên ta muốn tới hưởng ké chút không khí vui mừng của Kỳ Ngọc nhà ngươi, nói không chừng sẽ dễ nuôi hơn một chút, he he he..."
Đừng nhìn Kỳ Ngọc chỉ là một quả bóng nhỏ, tuy động tác vẫn có chút vụng về của trẻ con, nhưng khi thả xuống đất, liền mạnh mẽ chạy loạn bò loạn, cả người đều tràn đầy năng lượng.
"Ngươi đã đặt tên nó là gì rồi?"
Hồng Liên lắc đầu, thuận miệng nói: "Ta nghĩ, dân gian đều truyền miệng đặt tên càng thô, đứa trẻ càng dễ nuôi, ta cảm thấy trước tiên cứ đặt tên mụ là Đại Ngưu, Nhị Cẩu gì đó đều được, sau này đặt tên sau, nhưng lão Tống không đồng ý."
Tống Thanh ấp úng chen miệng nói: "Ta đã nghĩ xong rồi, gọi là Tống Lễ Khanh."
Hồng Liên cắn răng ngắt lời: "Cái tên này cũng quá cứng nhắc rồi, nhất định là chê ta không hiểu lễ nghĩa, lại không có học thức chứ gì."
"Nói bậy!" Tống Thanh ăn nói vụng về, "Ta... là ta cảm thấy... chính là, dù sao cũng không phải giống kiểu ngươi nói."
"Hắn sợ ngươi dạy hư đứa bé."
Biển Thập Tứ yêu thích đứa trẻ này, cũng giành muốn ôm.
"Hay là để nó nhận ta làm nghĩa phụ đi, ta giúp ngươi dạy dỗ thật tốt, tránh để cho một bộ phong trần kia của ngươi truyền sang Lễ Khanh."
"Phi phi!" Hồng Liên không đồng ý, "Ta cũng không muốn cả người nó toàn mùi thuốc chua chua đắng đắng đâu."
Hai người tranh giành ồn ào, lại hấp dẫn Kỳ Ngọc đi qua, Quân Huyền Kiêu đã thả hắn xuống chiếu gấm, mọi người đều thu khí nín thở nhìn.
"Kỳ Ngọc, đi đi, chọn một thứ con thích nhất."
Thẩm Ngọc có chút khẩn trương khó hiểu, nắm lấy tay Quân Huyền Kiêu, Quân Huyền Kiêu cũng giống y mặt đầy chờ mong, nhìn Kỳ Ngọc liêu xiêu đi tới.
"Ngươi hy vọng Kỳ Ngọc theo văn hay là theo võ?" Thẩm Ngọc hỏi.
"Dĩ nhiên là học võ tốt hơn một chút, con lớn thêm tí nữa, ta có thể mang nó đi tập võ thao luyện rồi." Quân Huyền Kiêu nói xong liền có chút khẩn trương.
Thẩm Ngọc lo lắng nói: "Nhưng chỉ học võ, ngộ nhỡ lúc lớn lên chỉ biết ngốc nghếch múa quyền cước, thì phải làm sao?"
Quân Huyền Kiêu nhướng mày một cái, phát hiện chuyện không hề đơn giản.
Đây là đang chỉ gà mắng chó?
Nhìn Kỳ Ngọc bây giờ, hiển nhiên là tính cách giống Quân Huyền Kiêu nhiều hơn một chút, hoạt bát hiếu động, xương cốt khỏe khoắn, ngay cả lúc khóc giọng cũng lớn như Quân Huyền Kiêu. Trừ cái này ra, ngũ quan Kỳ Ngọc tinh xảo thanh tú hơn nhiều so với Quân Huyền Kiêu, đôi mắt trong veo linh động giống y như Thẩm Ngọc.
Đúng là không thể nói chắc chắn tính tính và sở thích của cậu sau khi lớn lên.
"Mau chọn một thứ đi, Kỳ Ngọc, con thích thứ nào nhất trong này?"
Quân Huyền Kiêu thấy Kỳ Ngọc lảo đảo chạy đến bên một chồng sách, thần sắc biến đổi, vội vàng chạy tới.
"Nào, Kỳ Ngọc, phụ hoàng đưa con đi chọn thứ con thích nhất nhé, nào, nào, đi bên này..."
Thẩm Ngọc thấy hắn ăn gian, dẫn Kỳ Ngọc đến bên đống binh khí, đi tới bắt hắn.
"Ngươi quấy nhiễu lựa chọn của Kỳ Ngọc, vậy thì không được tính."
Quân Huyền Kiêu không còn cách nào khác, đành trơ mắt nhìn Kỳ Ngọc tự mình chọn, Kỳ Ngọc quay đầu lại nhìn Thẩm Ngọc dắt tay Quân Huyền Kiêu, sau đó đi thẳng về phía ngọc tỷ bị ném ở một bên.
"Ha ha ha... tiểu tử này thật tinh mắt, biết nhặt thứ quý giá nhất."
Quân Huyền Kiêu cảm thấy mỹ mãn, mặt mày lập tức rạng rỡ, lại mỉm cười vỗ nhẹ cái mông nhỏ của Kỳ Ngọc, cười mắng: "Ngươi cái tên tiểu tử này là đang sốt ruột muốn thay thế phụ hoàng à, có chí hướng..."
Thẩm Ngọc bất lực: "Còn không phải bình thường ngươi toàn cầm ngọc tỷ đưa cho con chơi sao, nó tự nhiên cho rằng đây là đồ chơi của mình thôi."
Ai ngờ Kỳ Ngọc cầm mỗi ngọc tỉ chơi vẫn chưa đủ, còn đưa tay với lấy khóa ngọc trường mệnh Quân Huyền Kiêu làm trước cho cậu, một khối ngọc Hòa Điền lớn như vậy, vậy mà cậu lại cố gắng di chuyển nó.
"Cũng được, cái nào quý cầm cái đó, làm tốt lắm!"
Quân Huyền Kiêu càng vui vẻ hơn, Kỳ Ngọc được khích lệ, tìm kiếm trong đống đồ vật, cái này cũng muốn cầm đi, cái kia cũng muốn ôm lại, cả người đều bổ nhào trong vàng ngọc, hai tay vừa nhỏ vừa ngắn còn không ngừng gom lấy đồ vật vào phía trước người, giống như đang nói "Của ta, tất cả đều là của ta".
Thẩm Ngọc nhìn đến trố mắt nghẹn họng, như này sợ là sau khi lớn lên không phải sẽ thành kẻ hám của sao? Y mở miệng trách mắng: "Không được như vậy!" Nhưng không có chút tác dụng nào, Quân Huyền Kiêu cười đến mức trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn.
Rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng hiểu rồi, cái tính "tham lam" này, Quân Kỳ Ngọc và cha cậu giống y hệt nhau.
Hồng Liên cũng chậc chậc thấy kỳ diệu: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào hang, tiểu tử này mới một tuổi mà đã rất tinh mắt, tư tưởng lớn, sau này nhất định rất khó đối phó..."
"Ngươi nói xem nếu như nó có tầm vóc tính tình của phụ hoàng nó, lại có trí thông minh hơn người của tiểu Ngọc Nhi, sợ là sau này rất vượt trội, sẽ không an phận đâu..."
Hồng Liên và Biển Thập Tứ bốn mắt nhìn nhau, hiếm khi có một lần cùng chung ý kiến với nhau.
"Ức hiếp tiểu tử này phải càng sớm càng tốt mới được..." Hai người đồng thời cảm khái.
Hình như bọn họ nhìn thấy một tiểu ma đầu đang từ từ lớn lên.
Cuối cùng Quân Kỳ Ngọc bị Thẩm Ngọc xách từ trong đống đồ chơi ra ngoài, Thẩm Ngọc cũng chưa từng nghĩ, lễ đầy tuổi tốt đẹp, kết quả náo loạn thành như này, đây không phải là trảo chu, đây quả thực là thổ phỉ xuống núi, không thể làm gì khác hơn là phân phó các cung nhân thu dọn đồ đạc lại.
Kỳ Ngọc nhân lúc Thẩm Ngọc không chú ý, lại chạy đến chỗ chiếu gấm, nhảy nhót tung tăng, sau đó ánh mắt đột nhiên nhìn đến bên cạnh chiếu gấm, dừng lại trên người tiểu Lễ Khanh ngồi xổm trên chiếu gấm, tay vẫn còn đang lật sách.
Đôi mắt tròn đen láy của Kỳ Ngọc sáng lên, chạy bình bịch qua, ôm lấy tiểu Lễ Khanh.
...
Xin lỗi mọi người! Do gặp vấn đề về đường truyền mạng nên chúng mình đăng truyện hơi muộn
Danh sách chương