Trấn Bắc Vương còn rất không đứng đắn xoa bóp vài cái.
Thẩm Ngọc trong nháy mắt cảm thấy mình như bị kẹp chặt, trước mặt kề sát nóng bỏng, phía sau lại có một cái tay tùy tiện xoa nắn, trước có chó sói sau có hổ, khiến cho y không có cách nào tránh né.
"Còn mặc cái này làm gì?"
Rất rõ ràng là tiết khố còn sót lại của Thẩm Ngọc làm ảnh hưởng đến cảm thụ của Trấn Bắc Vương, tay hắn mò ra phía sau lưng Thẩm Ngọc, kéo ra nút thắt, đưa ra một một mảnh vải.
"Đây là cái gì?"
Biết còn hỏi!
Thẩm Ngọc bị làm cho xấu hổ đến nỗi muốn chui vào trong nước, đây là mảnh vải y dùng để trói buộc hạ thân, bây giờ lại bị Trấn Bắc Vương cầm trong tay giơ lên, y lúng túng không có cách nào nhìn thẳng được.
Một mực mang cái này, không bị siết chặt đến đau sao?
Siết! Dĩ nhiên là siết rồi!
Bình thường cũng bị siết cho khảm sâu vào da thịt, để thứ kia không bị nhô ra ngoài.
Cũng may là không phải lúc nào cũng một mực mặc thứ này, những lúc Trấn Bắc Vương không có ở bên cạnh, Thẩm Ngọc sẽ len lén tháo xuống, làm thuyên giảm đi một chút đau đớn sưng đỏ cùng khó chịu, nếu không y đúng là sẽ bị siết cho hỏng, trở thành một thái giám luôn.
"Để Bổn vương nhìn một chút xem, có hay không bị siết hỏng rồi?"
Thẩm Ngọc máu nóng dồn hết lên mặt, đỏ đến tận mang tai, y sống đến tận bây giờ còn chưa bị ai đụng qua nơi đó đâu...Thẩm Ngọc vội tóm chặt lấy tay hắn, lại muốn dùng tay đẩy hắn ra, nhưng Trấn Bắc Vương lại cao to cường tráng, đẩy thế nào cũng bất động, Thẩm Ngọc đến lúc này không nhịn nổi nữa rồi, trực tiếp há miệng cắn một cái trên ngực Trấn Bắc Vương.
"Tê...."
Trấn Bắc Vương đang đùa giỡn đến hăng hái, đang yên đang lành lại bị cắn một cái, cuối cùng cũng dừng tay lại.
Thẩm Ngọc vừa cắn xong liền hối hận rồi, Trấn Bắc Vương hắn tàn bạo cùng nóng nảy như vậy, giờ lại đi chọc giận hắn, mình cũng không có trái ngọt để ăn a.
"Tiểu yêu tinh, răng ngươi cũng thật sắc nha."
"Thật xin lỗi....Ta.....Ta...."
Thẩm Ngọc khoa chân múa tay hết nửa ngày, không biết nên làm thế nào để bày tỏ ý của mình, cái đó là do cơ thể không có khống chế được.
"Ta đang tắm, không thể..."
"Có cái gì mà không được."
Trấn Bắc Vương không có ý định dừng lại, nâng đầu Thẩm Ngọc lên, cúi người xuống, thô bạo hôn lên môi y, nụ hôn này kịch liệt kéo dài thật lâu, không có giống như trước kia, hắn làm đau Thẩm Ngọc, thường thường môi cùng đầu lưỡi đều bị Trấn Bắc Vương cắn đến chảy máu.
Thẩm Ngọc lần đầu tiên hôn đến say mê, ý thức mơ mơ màng màng, miệng lưỡi dây dưa lẫn nhau đây là thứ khiến Thẩm Ngọc yêu thích nhất, thậm chí vượt qua cả lúc hoan ái, mỗi lần kết thúc phía sau cả người đều là đau đớn, có lúc còn đau đến ngất xỉu đi, y nào còn tâm tình hưởng thụ nữa chứ?
Ôn nhu hôn sâu là ý muốn mong đợi của Thẩm Ngọc, không có dữ dội cướp đoạt cùng gặm cắn bừa bãi, chỉ có răng môi triền miên dây dưa gắn bó với nhau.
Một hồi lâu sau mới tách môi nhau ra.
Trấn Bắc Vương dừng lại, Thẩm Ngọc mở ra ánh mắt xuân tình mông lung.
Mặt nước ôn tuyền vẫn còn gợn sóng lăn tăn, như là biểu hiện rõ ràng một đợt dây dưa không dứt tiếp theo.
"Ngọc Nhi, ta không nhịn được, hiện tại liền muốn."
Thẩm Ngọc lý trí cuối cùng cũng chiếm được một chút ưu thế, chuyện "thầm kín riêng tư" làm sao có thể ở nơi sơn cốc hoang dã này làm? Bọn họ chẳng phải là sẽ thành dã nhân thật sao?
Thẩm Ngọc trong nháy mắt cảm thấy mình như bị kẹp chặt, trước mặt kề sát nóng bỏng, phía sau lại có một cái tay tùy tiện xoa nắn, trước có chó sói sau có hổ, khiến cho y không có cách nào tránh né.
"Còn mặc cái này làm gì?"
Rất rõ ràng là tiết khố còn sót lại của Thẩm Ngọc làm ảnh hưởng đến cảm thụ của Trấn Bắc Vương, tay hắn mò ra phía sau lưng Thẩm Ngọc, kéo ra nút thắt, đưa ra một một mảnh vải.
"Đây là cái gì?"
Biết còn hỏi!
Thẩm Ngọc bị làm cho xấu hổ đến nỗi muốn chui vào trong nước, đây là mảnh vải y dùng để trói buộc hạ thân, bây giờ lại bị Trấn Bắc Vương cầm trong tay giơ lên, y lúng túng không có cách nào nhìn thẳng được.
Một mực mang cái này, không bị siết chặt đến đau sao?
Siết! Dĩ nhiên là siết rồi!
Bình thường cũng bị siết cho khảm sâu vào da thịt, để thứ kia không bị nhô ra ngoài.
Cũng may là không phải lúc nào cũng một mực mặc thứ này, những lúc Trấn Bắc Vương không có ở bên cạnh, Thẩm Ngọc sẽ len lén tháo xuống, làm thuyên giảm đi một chút đau đớn sưng đỏ cùng khó chịu, nếu không y đúng là sẽ bị siết cho hỏng, trở thành một thái giám luôn.
"Để Bổn vương nhìn một chút xem, có hay không bị siết hỏng rồi?"
Thẩm Ngọc máu nóng dồn hết lên mặt, đỏ đến tận mang tai, y sống đến tận bây giờ còn chưa bị ai đụng qua nơi đó đâu...Thẩm Ngọc vội tóm chặt lấy tay hắn, lại muốn dùng tay đẩy hắn ra, nhưng Trấn Bắc Vương lại cao to cường tráng, đẩy thế nào cũng bất động, Thẩm Ngọc đến lúc này không nhịn nổi nữa rồi, trực tiếp há miệng cắn một cái trên ngực Trấn Bắc Vương.
"Tê...."
Trấn Bắc Vương đang đùa giỡn đến hăng hái, đang yên đang lành lại bị cắn một cái, cuối cùng cũng dừng tay lại.
Thẩm Ngọc vừa cắn xong liền hối hận rồi, Trấn Bắc Vương hắn tàn bạo cùng nóng nảy như vậy, giờ lại đi chọc giận hắn, mình cũng không có trái ngọt để ăn a.
"Tiểu yêu tinh, răng ngươi cũng thật sắc nha."
"Thật xin lỗi....Ta.....Ta...."
Thẩm Ngọc khoa chân múa tay hết nửa ngày, không biết nên làm thế nào để bày tỏ ý của mình, cái đó là do cơ thể không có khống chế được.
"Ta đang tắm, không thể..."
"Có cái gì mà không được."
Trấn Bắc Vương không có ý định dừng lại, nâng đầu Thẩm Ngọc lên, cúi người xuống, thô bạo hôn lên môi y, nụ hôn này kịch liệt kéo dài thật lâu, không có giống như trước kia, hắn làm đau Thẩm Ngọc, thường thường môi cùng đầu lưỡi đều bị Trấn Bắc Vương cắn đến chảy máu.
Thẩm Ngọc lần đầu tiên hôn đến say mê, ý thức mơ mơ màng màng, miệng lưỡi dây dưa lẫn nhau đây là thứ khiến Thẩm Ngọc yêu thích nhất, thậm chí vượt qua cả lúc hoan ái, mỗi lần kết thúc phía sau cả người đều là đau đớn, có lúc còn đau đến ngất xỉu đi, y nào còn tâm tình hưởng thụ nữa chứ?
Ôn nhu hôn sâu là ý muốn mong đợi của Thẩm Ngọc, không có dữ dội cướp đoạt cùng gặm cắn bừa bãi, chỉ có răng môi triền miên dây dưa gắn bó với nhau.
Một hồi lâu sau mới tách môi nhau ra.
Trấn Bắc Vương dừng lại, Thẩm Ngọc mở ra ánh mắt xuân tình mông lung.
Mặt nước ôn tuyền vẫn còn gợn sóng lăn tăn, như là biểu hiện rõ ràng một đợt dây dưa không dứt tiếp theo.
"Ngọc Nhi, ta không nhịn được, hiện tại liền muốn."
Thẩm Ngọc lý trí cuối cùng cũng chiếm được một chút ưu thế, chuyện "thầm kín riêng tư" làm sao có thể ở nơi sơn cốc hoang dã này làm? Bọn họ chẳng phải là sẽ thành dã nhân thật sao?
Danh sách chương