Ngoài cửa truyền đến vài tiếng bước chân, sau đó cao giọng bẩm báo: "Hoàng thượng, là thần thiếp Thẩm thị."
Người vừa tiến vào Thẩm Ngọc biết, coi như là từng ở dưới một mái hiên, Thẩm Ngọc lại chỉ dám lén lút nhìn Thẩm tiểu thư Thẩm phủ vài lần, lúc đó Thẩm Ngọc coi nàng như là thiên tiên, mình là một nhân vật tầm thường, căn bản là không dám nhìn thẳng.
Sau đó mẹ không cho phép Thẩm Ngọc ra khỏi cửa, cơ hội để nhìn thấy Thẩm tiểu thư cũng càng ít đi, mấy năm không gặp, Thẩm tiểu thư trổ mã càng ngày càng duyên dáng yêu kiều cố phán sinh tư*, nàng mặc một thân cung trang hồng nhạt, so với đóa mẫu đơn còn muốn kiều diễm hơn, xứng với danh hiệu "đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh" này.
*Cố phán sinh tư: trích trong "Tặng tú tài nhập quân kỳ 09" của Kê Khanh, chỉ tư sắc của một người, hình dung vẻ mặt sinh động, tư thái động lòng người. Gần nghĩa với "cố phán rực rỡ", "cố phán sinh huy".
"Thẩm Tiệp dư, ngươi ở bên ngoài lén lén lút lút làm cái gì?" Tiêu Hề Diệp không vui, những tên nô tài ngoài kia cũng không đến thông báo một tiếng.
Vào ngày lễ Long đài đầu* ở hoàng cung, Thẩm tri phủ hối lộ bộ Lễ cúng tế hoàng cung, cho Thẩm tiểu thư đóng vai xuân thần, mỹ mạo kinh diễm khiến người người chấn kinh.
*Long đài đầu: hay còn gọi là "Rồng ngẩng đầu", lễ hội Trung Hòa, diễn ra vào ngày thứ hai của tháng Hai âm lịch.
Tiêu Hề Diệp biết Thẩm tri phủ có tâm tư dâng nữ nhi cho mình, mà lúc đó Tiêu Hề Diệp vừa vặn cần dựa vào Thẩm tri phủ ở Bắc Vực giúp hắn giám sát Trấn Bắc Vương, liền phong Thẩm tiểu thư làm Tiệp dư, chỉ là Tiêu Hề Diệp bị việc quấn thân, bị chuyện của Trấn Bắc Vương làm cho sứt đầu mẻ trán, tâm tình đâu ra mà lâm hạnh Thẩm Tiệp dư?
Thẩm Ngọc bất an khẽ di chuyển thân thể, cái tên này của y, vốn là của Thẩm Tiệp dư.
"Tham kiến hoàng thượng."
Thẩm Tiệp dư dịu dàng hạ thấp người cúi chào, cử chỉ động tác thanh nhã tự nhiên, nàng để Thẩm Ngọc thay thế mình gả cho Trấn Bắc Vương, còn mình đã sớm đổi tên thành "Thẩm Nhược Phi".
"Thần thiếp cũng không phải là lén lén lú lút, là đặc biệt đến gặp bạn cũ, thần thiếp biết Thẩm Ngọc công tử thích yên tĩnh sợ ồn ào, cho nên mới đặc biệt dặn dò bọn nô tài không được lên tiếng, lại không nghĩ đến hoàng thượng cũng ở đây."
"Bạn cũ?" Tiêu Hề Diệp nở nụ cười ám muội, "Ngươi nói người bị ngươi lấy làm người thay chết, tiểu nô tài bị đưa đến phủ Trấn Bắc Vương này?"
Thẩm Nhược Phi sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất, thì ra Diệp Đế đã sớm điều tra chuyện này, với ác danh trước đó của Trấn Bắc Vương, có nữ nhân nào dám gả cho hắn chứ.
Bất quá Thẩm Nhược Phi là một người thông minh lanh lợi, nghĩ một chút liền có lời giải thích.
"Thần thiếp biết mình đã làm chuyện sai lầm, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải thần thiếp đánh bậy đánh bạ, Thẩm Ngọc công tử cũng sẽ không cùng hoàng thượng quen biết, trở thành khách quý của hoàng thượng, cho nên trời xui đất khiến, nhân duyên gặp gỡ này đã sớm được lão thiên gia sắp xếp xong xuôi từ trước."
*lão thiên gia: ông trời
Đúng là người miệng lưỡi nhanh nhẹn, Tiêu Hề Diệp biết rõ là nàng đang nguỵ biện, nhưng hết lần này đến lần khác không nổi giận được, đúng như lời nàng nói, nếu như Thẩm Ngọc không bị đưa đến phủ Trấn Bắc Vương, Tiêu Hề Diệp đúng là không có khả năng gặp được.
"Nói vậy, trẫm còn phải ban thưởng cho công lao ngươi?"
Thẩm Nhược Phi cúi đầu: "Thần thiếp không dám."
Tiêu Hề Diệp khẽ cười nói: "Ngươi không cần phải hở một chút là quỳ xuống, trẫm thông cảm với ngươi, Huyền Kiêu tiếng xấu vang xa, gả cho hắn khác gì tự tìm đường chết, ngươi ra hạ sách này cũng là vạn bất đắc dĩ."
Thẩm Nhược Phi vui mừng ngẩng mặt lên, đầy cảm kích nói.
"Hoàng thượng."
Tiêu Hề Diệp không để ý đến nàng nữa, quay đầu hỏi Thẩm Ngọc: "Ngọc Nhi, những năm ngươi ở Thẩm phủ, nàng có khi dễ ngươi không?"
Thẩm Ngọc lắc đầu, y đến cơ hội nhìn thấy Thẩm tiểu thư còn không có, nói gì tới khi dễ.
"Vậy thì tốt." Tiêu Hề Diệp phá lệ ôn nhu nói, "Ngày sau, bất kể ngươi ở hoàng cung hay là ở nơi nào, bị ủy khuất trẫm đều sẽ thay ngươi làm chủ."
Thẩm Ngọc nhìn đi nơi khác, loại sủng ái giống như bố thí thương hại này, y từng có một lần, cuối cùng vẫn là đê tiện đến không đáng giá một xu, y sẽ không vì nó mà động tâm nữa.
Tiêu Hề Diệp nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Thẩm Ngọc, có chút mất mát, cũng không thất vọng.
Thẩm Nhược Phi nhìn ánh mắt chứa đầy sủng nịnh cùng quan tâm của Tiêu Hề Diệp, sinh lòng đố kị, hoàng thượng mặc dù xem ở mặt mũi Thẩm tri phủ, trực tiếp phong nàng làm Tiệp dư, nhưng cũng chỉ được cái danh tiếng nhất thời, Tiêu Hề Diệp thậm chí còn không nhìn đến nàng, chưa từng lâm hạnh nàng lấy một lần, chỉ có cái danh vị Tiệp dư này, cùng với sự sủng ái xuất phát từ nội tâm kia càng không thể nào so sánh được.
Cũng may tiểu người câm này biết thức thời, không dám nói ra cái gì.
Năm đó Thẩm Nhược Phi từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu người câm này đã không vui, không vì cái gì khác, ngoài bởi vì tiểu người câm này dáng dấp quá đẹp, Thẩm Nhược Phi từ nhỏ đã được người người khen ngợi là mỹ nhân, lại thua kém một tiểu người câm, bảo nàng làm sao vui vẻ cho được?
Lại còn thêm mấy tên cẩu nô tài, vì trêu ghẹo tiểu người câm này, ở trong phủ đánh nhau, Thẩm Nhược Phi trong cơn tức giận, đem mẹ của tiểu người câm ra đánh, lệnh nàng nhốt tiểu người câm này vào phòng chứa củi, không cho ra ngoài rêu rao gây họa.
Như vậy, cái danh xưng "đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh" này của nàng mới có thể ngồi vững được.
"Hoàng thượng, bị người hỏi một chút, thần thiếp suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính, thần thiếp biết Thẩm Ngọc công tử thân thể hư nhược sợ hàn, đặc biệt mang lò sưởi tay này đến, là thần thiếp lấy từ nhà đến, nếu là người khác thần thiếp cũng không nỡ lòng nào tặng cho, chắc chắn Thẩm Ngọc công tử có thể sử dụng được, đừng chê nó là vật cũ."
"Được, ngươi để xuống đi." Diệp Đế phất tay một cái, giống như đuổi đuổi một con ruồi.
Mí mắt Thẩm Nhược Phi giựt giựt một cái, có chút không cam lòng lui ra ngoài.
Thẩm Nhược Phi là một người có tâm tư lớn, một lòng chỉ muốn y chết đi, đúng là tạo hóa trêu người, tiểu người câm là thế thân của nàng, lại không chết ở dưới thân Trấn Bắc Vương, gián tiếp bị Diệp Đế đưa vào hoàng cung, bây giờ lại cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhìn dáng vẻ Diệp Đế nâng trên đầu trái tim, Thẩm Nhược Phi càng cảm thấy không công bằng.
Chẳng lẽ tiểu người câm này do lão thiên gia phái tới khắc mình?! Đúng thật là oan gia ngõ hẹp!
Thẩm Nhược Phi đi ra khỏi Kỳ Lân Các, quay người đi đến tiêu phòng điện.
Người vừa tiến vào Thẩm Ngọc biết, coi như là từng ở dưới một mái hiên, Thẩm Ngọc lại chỉ dám lén lút nhìn Thẩm tiểu thư Thẩm phủ vài lần, lúc đó Thẩm Ngọc coi nàng như là thiên tiên, mình là một nhân vật tầm thường, căn bản là không dám nhìn thẳng.
Sau đó mẹ không cho phép Thẩm Ngọc ra khỏi cửa, cơ hội để nhìn thấy Thẩm tiểu thư cũng càng ít đi, mấy năm không gặp, Thẩm tiểu thư trổ mã càng ngày càng duyên dáng yêu kiều cố phán sinh tư*, nàng mặc một thân cung trang hồng nhạt, so với đóa mẫu đơn còn muốn kiều diễm hơn, xứng với danh hiệu "đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh" này.
*Cố phán sinh tư: trích trong "Tặng tú tài nhập quân kỳ 09" của Kê Khanh, chỉ tư sắc của một người, hình dung vẻ mặt sinh động, tư thái động lòng người. Gần nghĩa với "cố phán rực rỡ", "cố phán sinh huy".
"Thẩm Tiệp dư, ngươi ở bên ngoài lén lén lút lút làm cái gì?" Tiêu Hề Diệp không vui, những tên nô tài ngoài kia cũng không đến thông báo một tiếng.
Vào ngày lễ Long đài đầu* ở hoàng cung, Thẩm tri phủ hối lộ bộ Lễ cúng tế hoàng cung, cho Thẩm tiểu thư đóng vai xuân thần, mỹ mạo kinh diễm khiến người người chấn kinh.
*Long đài đầu: hay còn gọi là "Rồng ngẩng đầu", lễ hội Trung Hòa, diễn ra vào ngày thứ hai của tháng Hai âm lịch.
Tiêu Hề Diệp biết Thẩm tri phủ có tâm tư dâng nữ nhi cho mình, mà lúc đó Tiêu Hề Diệp vừa vặn cần dựa vào Thẩm tri phủ ở Bắc Vực giúp hắn giám sát Trấn Bắc Vương, liền phong Thẩm tiểu thư làm Tiệp dư, chỉ là Tiêu Hề Diệp bị việc quấn thân, bị chuyện của Trấn Bắc Vương làm cho sứt đầu mẻ trán, tâm tình đâu ra mà lâm hạnh Thẩm Tiệp dư?
Thẩm Ngọc bất an khẽ di chuyển thân thể, cái tên này của y, vốn là của Thẩm Tiệp dư.
"Tham kiến hoàng thượng."
Thẩm Tiệp dư dịu dàng hạ thấp người cúi chào, cử chỉ động tác thanh nhã tự nhiên, nàng để Thẩm Ngọc thay thế mình gả cho Trấn Bắc Vương, còn mình đã sớm đổi tên thành "Thẩm Nhược Phi".
"Thần thiếp cũng không phải là lén lén lú lút, là đặc biệt đến gặp bạn cũ, thần thiếp biết Thẩm Ngọc công tử thích yên tĩnh sợ ồn ào, cho nên mới đặc biệt dặn dò bọn nô tài không được lên tiếng, lại không nghĩ đến hoàng thượng cũng ở đây."
"Bạn cũ?" Tiêu Hề Diệp nở nụ cười ám muội, "Ngươi nói người bị ngươi lấy làm người thay chết, tiểu nô tài bị đưa đến phủ Trấn Bắc Vương này?"
Thẩm Nhược Phi sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất, thì ra Diệp Đế đã sớm điều tra chuyện này, với ác danh trước đó của Trấn Bắc Vương, có nữ nhân nào dám gả cho hắn chứ.
Bất quá Thẩm Nhược Phi là một người thông minh lanh lợi, nghĩ một chút liền có lời giải thích.
"Thần thiếp biết mình đã làm chuyện sai lầm, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải thần thiếp đánh bậy đánh bạ, Thẩm Ngọc công tử cũng sẽ không cùng hoàng thượng quen biết, trở thành khách quý của hoàng thượng, cho nên trời xui đất khiến, nhân duyên gặp gỡ này đã sớm được lão thiên gia sắp xếp xong xuôi từ trước."
*lão thiên gia: ông trời
Đúng là người miệng lưỡi nhanh nhẹn, Tiêu Hề Diệp biết rõ là nàng đang nguỵ biện, nhưng hết lần này đến lần khác không nổi giận được, đúng như lời nàng nói, nếu như Thẩm Ngọc không bị đưa đến phủ Trấn Bắc Vương, Tiêu Hề Diệp đúng là không có khả năng gặp được.
"Nói vậy, trẫm còn phải ban thưởng cho công lao ngươi?"
Thẩm Nhược Phi cúi đầu: "Thần thiếp không dám."
Tiêu Hề Diệp khẽ cười nói: "Ngươi không cần phải hở một chút là quỳ xuống, trẫm thông cảm với ngươi, Huyền Kiêu tiếng xấu vang xa, gả cho hắn khác gì tự tìm đường chết, ngươi ra hạ sách này cũng là vạn bất đắc dĩ."
Thẩm Nhược Phi vui mừng ngẩng mặt lên, đầy cảm kích nói.
"Hoàng thượng."
Tiêu Hề Diệp không để ý đến nàng nữa, quay đầu hỏi Thẩm Ngọc: "Ngọc Nhi, những năm ngươi ở Thẩm phủ, nàng có khi dễ ngươi không?"
Thẩm Ngọc lắc đầu, y đến cơ hội nhìn thấy Thẩm tiểu thư còn không có, nói gì tới khi dễ.
"Vậy thì tốt." Tiêu Hề Diệp phá lệ ôn nhu nói, "Ngày sau, bất kể ngươi ở hoàng cung hay là ở nơi nào, bị ủy khuất trẫm đều sẽ thay ngươi làm chủ."
Thẩm Ngọc nhìn đi nơi khác, loại sủng ái giống như bố thí thương hại này, y từng có một lần, cuối cùng vẫn là đê tiện đến không đáng giá một xu, y sẽ không vì nó mà động tâm nữa.
Tiêu Hề Diệp nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Thẩm Ngọc, có chút mất mát, cũng không thất vọng.
Thẩm Nhược Phi nhìn ánh mắt chứa đầy sủng nịnh cùng quan tâm của Tiêu Hề Diệp, sinh lòng đố kị, hoàng thượng mặc dù xem ở mặt mũi Thẩm tri phủ, trực tiếp phong nàng làm Tiệp dư, nhưng cũng chỉ được cái danh tiếng nhất thời, Tiêu Hề Diệp thậm chí còn không nhìn đến nàng, chưa từng lâm hạnh nàng lấy một lần, chỉ có cái danh vị Tiệp dư này, cùng với sự sủng ái xuất phát từ nội tâm kia càng không thể nào so sánh được.
Cũng may tiểu người câm này biết thức thời, không dám nói ra cái gì.
Năm đó Thẩm Nhược Phi từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu người câm này đã không vui, không vì cái gì khác, ngoài bởi vì tiểu người câm này dáng dấp quá đẹp, Thẩm Nhược Phi từ nhỏ đã được người người khen ngợi là mỹ nhân, lại thua kém một tiểu người câm, bảo nàng làm sao vui vẻ cho được?
Lại còn thêm mấy tên cẩu nô tài, vì trêu ghẹo tiểu người câm này, ở trong phủ đánh nhau, Thẩm Nhược Phi trong cơn tức giận, đem mẹ của tiểu người câm ra đánh, lệnh nàng nhốt tiểu người câm này vào phòng chứa củi, không cho ra ngoài rêu rao gây họa.
Như vậy, cái danh xưng "đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh" này của nàng mới có thể ngồi vững được.
"Hoàng thượng, bị người hỏi một chút, thần thiếp suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính, thần thiếp biết Thẩm Ngọc công tử thân thể hư nhược sợ hàn, đặc biệt mang lò sưởi tay này đến, là thần thiếp lấy từ nhà đến, nếu là người khác thần thiếp cũng không nỡ lòng nào tặng cho, chắc chắn Thẩm Ngọc công tử có thể sử dụng được, đừng chê nó là vật cũ."
"Được, ngươi để xuống đi." Diệp Đế phất tay một cái, giống như đuổi đuổi một con ruồi.
Mí mắt Thẩm Nhược Phi giựt giựt một cái, có chút không cam lòng lui ra ngoài.
Thẩm Nhược Phi là một người có tâm tư lớn, một lòng chỉ muốn y chết đi, đúng là tạo hóa trêu người, tiểu người câm là thế thân của nàng, lại không chết ở dưới thân Trấn Bắc Vương, gián tiếp bị Diệp Đế đưa vào hoàng cung, bây giờ lại cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhìn dáng vẻ Diệp Đế nâng trên đầu trái tim, Thẩm Nhược Phi càng cảm thấy không công bằng.
Chẳng lẽ tiểu người câm này do lão thiên gia phái tới khắc mình?! Đúng thật là oan gia ngõ hẹp!
Thẩm Nhược Phi đi ra khỏi Kỳ Lân Các, quay người đi đến tiêu phòng điện.
Danh sách chương