Translator : chloentnguyen

“Hannah”. Natlie vẫn còn đang ngồi trên giường và thưởng thức tách trà buổi sáng. Một cô hầu gái vừa cời than và thắp lò sưởi vừa rúc rích cười như thể cô ấy và Natalie vừa mới nghe được một câu chuyện phiếm khôi hài đến mức không cưỡng lại được.

Vừa mới quay về sau một chuyến tản bộ khá lâu ở bên ngoài, Hannah bước vào phòng và mỉm cười một cách âu yếm với cô em họ:

“Chào buổi sáng, em yêu. Cuối cùng em đã dậy rồi à?”

“Vâng, tối qua em thức quá khuya.” Một nhóm những khách mời trẻ tuổi hơn bao gồm Natalie đã tụ tập chơi đùa các trò chơi trong nhà suốt đêm qua. Hannah không hề hỏi hay muốn biết liệu Rafe … vì đó là cách giờ đây nàng nghĩ về Mr Bowman… đã tham gia cùng họ.

Trong mấy ngày qua kể từ sau sự hưởng ứng đáng ngạc nhiên của họ trong phòng khách, Hannah đã tránh chạm mặt Rafe càng nhiều càng tốt và nàng cũng cố gắng không trò chuyện trực tiếp với anh. Nàng vẫn duy trì những lần đi dạo đơn lẻ và tự vấn mình rất nhiều lần nhưng vẫn không thể hiểu rõ vì sao Rafe lại tự dính mình vào một tình thế thân mật quá mức với nàng, tại sao nàng lại cho phép hành động đó xảy ra và những cảm xúc của nàng đối với anh là gì.

Mặc dù Hannah biết rất ít về dục vọng, nhưng nàng hiểu chuyện này giữa một vài người có cộng hưởng mạnh mẽ hơn so với những người khác. Nàng không thể biết rõ liệu Rafe có cảm nhận được cùng sự khát khao như vậy với Natalie hay không. Cứ suy ngẫm về việc này khiến nàng thật khốn khổ. Nhưng nàng cảm nhận chắc chắn rằng anh đã không hề lợi dụng hoàn cảnh để có “sự thân mật” như thế với Natalie, ít nhất thì vẫn chưa, nếu không thì Natalie hẳn đã kể cho nàng nghe rồi.

Hơn hết, nàng hiểu rằng tấc cả những việc này cuối cùng thì cũng chẳng dẫn đến đâu cả. Đối với một người đàn ông trong hoàn cảnh của Rafe thì những cảm xúc khao khát và gắn kết sẽ chẳng là gì so với cái mà anh ta sẽ có được. Kết hôn với Natalie, Rafe sẽ không còn là “nỗi thất vọng” trong gia đình nữa. Chỉ với một “cú ghi bàn quyết định” anh sẽ khiến cha mình hài lòng, đảm bảo địa vị chính đáng của mình và giành được một gia tài lớn.

Nếu chọn một người nào khác, anh sẽ mất tất cả.

Một người phụ nữ thực sự quan tâm đến anh sẽ không bao giờ yêu cầu anh phải lựa chọn như thế. Chiều hôm ấy khi rời khỏi sàn thư viện, cẩn thận chỉnh trang lại y phục của mình, Hannah đã biết mình yêu anh, và càng hiểu về anh tình cảm của nàng càng sâu sắc hơn. Nàng đã tìm lại chú lính chì đồ chơi và cất nó vào ví của mình, một đồ vật bé nhỏ và riêng tư. Bây giờ, chú lính chì là vật may mắn của nàng và nàng sẽ không trả nó lại cho Rafe. Sau này nàng có thể cầm chú lính chì trong tay và gợi nhớ đến một tên vô lại bảnh bao người Mỹ cùng sức hấp dẫn đã bùng cháy thành niềm đam mê mà nàng không bao giờ quên.

“Giờ mình là người phụ nữ có quá khứ rồi nhỉ”, nàng nghĩ đến điều đó với vẻ thích thú và tiếc nuối. Cân nhắc lời cầu hôn của Samuel Park và con người của anh ta … Rafe đã đúng. Nàng không yêu Samuel Park. Thệt không phải với Clark nếu nàng kết hôn với anh ấy rồi mãi so sánh anh ấy với người đàn ông khác. Vì vậy, Hannah quyết định viết thư cho Clark và từ chối lời cầu hôn của anh thật sớm, nếuk hông nàng sẽ bị sự an toàn của cuộc hôn nhân này mê muội.

Giọng nói vui vẻ của Natalie đã kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ của mình.

“Hannah! Hannah! Chị có đang nghe em nói không đấy? Em có chuyện rất ngọt ngào để kể cho chị nghe đây. Cách đây vài phút, Polly đem đến một tin nhắn lạ lùng nhất …”. Natalie vẩy một miếng da dê nhàu một nửa trước mặt nàng. “Chị sẽ đỏ mặt khi chị đọc nó cho xem. Chị sẽ ngất đấy.”

“Cái gì thế?”. Hannah hỏi và chậm rãi đến bên cạnh Natalie.

Nàng hầu gái trẻ có mái tóc đen tên là Polly đã đáp một cách e thẹn.

“Ồ, thưa cô, một phần công việc của tôi là đánh bóng các vĩ và làm sạch lò sưởi trong phòng của các quý ông sau trang viên –“

“Đó là nơi Mr. Bowman đang ở”. Natalie xen vào.

“ - và sau khi Mr. Bowman rời khỏi sáng nay, tôi đã đến dọn lò sưởi, trong khi tôi đang quét tro, tôi đã thấy một mảnh giấy có chữ viết trên đó. Do đó, tôi đã nhặt nó lên, và khi tôi nhìn thì nó là một bức thư tình. Tôi nghĩ cái đó viết cho tiểu thư Natalie.”

“Làm sao cô lại cho là thế?” Hannah hỏi, bực mình vì cuộc sống riêng tư của Rafe hẳn đã được khai thác bằng những cách như vậy.

“Bởi vì ngài ấy đang tán tỉnh em,” Natalie nói , đảo tròn mắt “và ai cũng biết điều đó.”

Hannah quay lại nói một cách nhẹ nhàng kèm theo một cái nhìn nghiêm nghị không đồng tình trên khuôn mặt khiến cho nét hào hứng trên khuôn mặt nàng hâu gái tắt dần: “Em không nên xen vào những việc riêng của các vị khách mời Polly.”

“Nhưng nó nằm trong lò sưởi và vị cháy xém hết một nửa.” Co hầu đỏ mặt chống chế. “Ngài ấy không thích nó và em nhìn thấy các dòng chữ nên em nghĩ nó có thể quan trọng.”

“Như vậy em nghĩ rằng nó là những thứ vứt đi hay là những việc quan trọng?”

“Có phải em sẽ gặp rắc rối không?” Polly thầm thì, nhìn Natalie van nài.

“Không, dĩ nhiên là không.” Natalie nói một cách hấp tấp. “Bây giờ thì Hannah, chị thôi việc giáo huấn như một bà già này đi. Chị đang bỏ mất trọng điểm của toàn bộ việc này đấy. Đây là một lá thư tình Mr. Bowman viết cho em và nó khá là hư hỏng và kỳ là. Em chưa hề nhận được một lá nào như vậy nhưng nó rất thú vị và …” Cô ấy như thể vỡ vụn ra và thở hổn hển vì những tràng cười khi Hannah giật lấy là thư từ tay nàng.

Lá thư đã bị vò và ném vào lò sưởi. Các cạnh, đường viền của bức thư đã bị cháy nên không thể biết được tên cũng như phần đầu hay phần cuối của là thư. Tuy nhiên phần còn lại với những dòng chữ đậm màu đen cũng đủ để nhận biết rằng nó hẳn là một bức thư tình. Và khi Hannah đọc phần giấy da bị cháy xém và mất một nửa này, nàng phải quay đi để giấu bàn tay đang run rầy của mình.

“… nên báo trước với nàng rằng bức thư này không hề mang tính chất hùng biện văn chương. Tuy nhiên, đây sẽ là những lời chân thành, nhất là khi nàng sẽ không bao giờ biết đến nó. Ta cảm cảm nhận những từ ngữ này đè nặng trên ngực ta cho đến khi ta thấy bản thân mình sửng sốt nhận ra rằng trái tim mình không thể tiếp tiếp tục chịu đựng được gánh nặng ưu tư đến nhường này.

Ta yêu nàng. Ta yêu nàng đến tuyệt vọng,mãnh liệt,dịu dàng và toàn vẹn. Ta muốn có nàng theo những cách mà ta biết sẽ làm nàng cảm thấy rất bàng hoàng. Tình yêu của ta, nàng không thuộc về người đàn ông như ta. Trong quá khứ, ta đã làm những điều mà nàng hẳn sẽ không chấp nhận được và hiện tại thì đã gấp mười lần như thế. Ta đã sống một cuộc đời chất chứa đầy tội lỗi. Và như thế, ta cũng là một kẻ điên dại trong tình yêu. Thực tế còn tệ hại hơn nữa.

Ta muốn hôn lên mọi ngóc ngách trên cơ thể mềm mại của nàng, khiến nàng đỏ mặt vì thẹn thùng và ngây ngất, mang đến cho nàng khoái lạc đến khi nàng thổn thức, rồi lau khô từng giọt lệ của nàng bằng đôi môi của ta. Giá như nàng biết ta khao khát mùi vị của nàng đến thế nào. Ta muốn chiếm lấy nàng bằng tay, bằng miệng, và thưởng thức nàng.Ta muốn được nếm rượu và mật ong từ cơ thể nàng.

Ta muốn nàng nằm xuống. Bên dưới ta.

Ta xin lỗi. Nàng xứng đáng được hưởng nhiều sự kính trọng hơn thế. Nhưng ta không thể thôi nghĩ đến điều đó. Tay và chân nàng bao bọc lấy ta. Miệng nàng, hé mở đón nhận những nụ hôn của ta. Ta ham muốn nàng quá nhiều. Một cuộc đời với những buổi tối được nằm giữa hai đùi nàng là không đủ.

Ta muốn trò chuyện với nàng mãi mãi. Ta nhớ từng câu từng chữ mà nàng từng nói với ta.

Giá như ta có thể đến với nàng như một như một kẻ tha hương lầm lũi khi đến một đất nước xa lạ, học ngôn ngữ của nàng, lang thang qua biên giới đến tất cả những nơi bí mật và riêng tư, ta sẽ ở lại đó mãi mãi. Ta sẽ trở thành thần dân của nàng.

Nàng hẳn sẽ cho rằng còn quá sớm để có những cảm xúc như thế. Nàng sẽ hỏi làm sao ta lại có thể đoan chắc đến thế. Nhưng có những chuyện không thể đong đếm bằng thời gian. Hãy yêu cầu ta một giờ từ phút giây này. Yêu cầu ta một tháng từ phút giây này. Một năm, mười năm hay cả một đời người. Tình yêu của ta dành cho nàng sẽ kéo dài hơn cả từng ngày, từng giờ và từng tiếng tích tắc được cộng lại.

Giá như nàng…”

Và bức thư dừng ở đây.

Cảm nhận được căn phòng trở nên im ắng, Hannah cố sức điều tiết hơi thở của mình. “Không còn gì nữa à?” nàng hỏi bằng một giọng kiềm chế.

“Em biết chị sẽ đỏ mặt mà.” Natalie nói một cách chiến thắng.

“Phần còn lại đã thành tro, thưa cô.” Polly trả lời thận trọng hơn.

“Em đưa cho ai khác xem cái này chưa?” Hannah hỏi một cách thình lình, và quan tâm đến lợi ích của Rafe. Những dòng này không để cho người khác đọc được. “Bất kỳ ai trong số những người hầu?”

“Không thưa cô.” Cô gái nói, môi dưới run run.

“Chúa ơi Hannah,” Natalie la lên, “không có lý gì để cáu gắt cả. Em nghĩ rằng điều này sẽ làm cho chị thích thú chứ không phải khiến chị nổi cáu.”

“Chị không nổi cáu.” Nàng đau khổ và buồn bã. Và trên hết, là bối rối. Hannah tạo ra một khuôn mặt vô cảm khi nàng nói tiếp. “Ngoài sự kính trọng với mr. Bowman, chị không nghĩ chuyện này nên được đem trình diễn như là trò tiêu khiền cho người khác. Nếu anh ta sẽ là người chồng tương lai của em, Natalie, em phải giữ kín việc riêng của anh ấy.”

“Em, bảo vệ anh ta?” Natalie hỏi một cách nghịch ngợm. “Sau khi đọc là thư này, em nghĩ là em cần được giữ cách xa anh ấy.” Nàng lắc đầu và cười nhạo thái độ im lặng của Hannah. “Chị thật là một kẻ phá bĩnh. Hãy đem nó đi và đốt hết phần còn lại đó nếu điều đó làm tâm trạng chị đỡ tồi tệ hơn.”

MỘT VÀI NGƯỜI ĐÀN ÔNG, RAFE CHỈ TRÍCH MỘT CÁCH GAY GẮT, CHỈ MUỐN con trai mình sống tiếp cách sống mà họ đang sống.

Sau một cuộc tranh luận dài và đầy hằn học vào buổi sáng, rõ ràng là Thomas hẳn sẽ không nhượng bộ dưới hình thức nào. Rafe buộc phải đi theo con đường mà cha anh ta đã mong muốn và không ít thì nhiều trở thành một bản sao của Thomas Bowman. Chỉ kém hơn một chút thôi thì cha anh cũng sẽ coi anh đã thất bại trên cả hai cương vị là con trai cũng như là một người đàn ông.

Cuộc tranh luận xảy ra khi Thomas bảo với Rafe rằng ông muốn anh cầu hôn Lady Natalie vào đêm Giáng Sinh. “Lord Blandford và ta muốn thông báo cuộc đính hôn của các con vào vũ hội đêm Giáng Sinh.”

“Một ý tưởng tuyệt vời làm sao.” Rafe trưng ra một nét ngạc nhiên đầy châm biếm. “nhưng con vẫn chưa quyết định rằng con có muốn kết hôn với cô ấy hay không.”

Khuôn mặt của Thomas Bowman bắt đầu ửng lên. “Đến lúc ra quyết định rồi. Con đã có đủ thời gian bên cạnh cô gái để tìm hiểu những phẩm chất của con bé. Cô ấy là con gái của một quý tộc lớn. Con biết hết tất cả những quyền lợi con sẽ hưởng khi con kết hôn. Chết tiệt, tại sao con vẫn còn do dự?”

“Con không có bất kỳ cảm xúc nào đối với cô ấy.”

“Vậy thì càng tốt. Đó sẽ là một cuộc hôn nhân bền chắc. Đã đến lúc con đảm nhận vị thế như một người đàn ông rồi Rafe.” Thomas đã cố gắng thấy rõ trong việc kiểm soát tính khí của mình cũng nhiều như để cố làm Rafe hiểu.

“Tình yêu sẽ qua đi. Nhan sắc rồi sẽ tàn phai. Cuộc sống không phải là một trò đùa lãng mạn lướt trên cánh đồng cỏ.”

“Chúa tôi, thật là truyền cảm.”

“Con chưa từng làm những việc mà ta yêu cầu. Con thậm chí chưa hề thử. Ta muốn một đứa con trai có thể phụ giúp ta, người sẽ hiểu được tầm quan trọng của những việc ta đang làm.”

“Con hiểu là cha muốn xây dựng nên một đế chế.” Rafe lặng lẽ nói. “Và con không ngừng cố gắng tìm một chỗ cho mình trong kế hoạch vĩ đại đó của cha. Con có thể làm cả đốgn việc quái quỷ vì côngg ty và cha biết điều đó. Điều mà con không hiểu là tại sao cha lại muốn con chứng tỏ bản thân theo cách này trước.”

“Ta muốn con chứng minh sự cam kết, tận tâm của mình với ta. Như Matthew Swift đã làm. Nó cưới người phụ nữ ta chọn cho nó.’

“Anh ta tình cờ là yêu Daisy.” Rafe đớp lấy.

“Và con cũng có thể như vậy với Lady Natalie. Nhưng sau cùng thì tình yêu không phải là vấn đề chính. Những người đàn ông như chúng ta kết hôn với những người phụ nữ sẽ giúp chúng ta tiến xa hơn hay ít nhất thì không làm cản trở. Con thấy cuộc hôn nhân giữa mẹ con và ta lâu dài và hữu ích như thế nào.”

“Ba mươi năm.” Rafe đồng tình. “Và cha với mẹ hiếm khi cùng nhau đứng chung trong một căn phòng.” Thở dài đầy căng thẳng, Rafe vùi bàn tay mình lùa qua mái tóc. Rafe nhìn vào gương mặt vuông vức, cố chấp với hàng râu cứng ngắc của cha mình và tự hỏi làm sao mà ông Thomas luôn như bị thúc ép áp kiểm soát gay gắt những người xung quanh mình. “Tất cả những việc này là vì cái gì vậy cha? Cha sẽ được gì sau ngần ấy năm tích cóp của cải? Cha không tìm thấy niềm vui trong gia đình. Tính khí của cha hệt như một con buôn nghiện tiền, và đó là những ngày huy hoàng của cha. Cha dường như không thực sự tận hưởng bất kỳ cái gì cả.”

“Ta hài lòng việc trở thành Thomas Bowman.”

“Con mừng là cha thích nó nhưng con không nghĩ là mình có thể thích thú hưởng thụ nó.”

Thomas nhìn chằm chằm vào con trai mình một lúc lâu. Khuôn mặt ông dịu lại, và lần đầu ông nói với giọng gần như là của một người cha. “Ta đang cố để giúp con. Ta không đòi hỏi con làm việc gì mà ta tin là nó sẽ đi ngược lại ý nguyện của con. Nhận định của ta về chuyện của Swift và Daisy đã đúng phải không nào?”

“Với phép màu của Chúa, vâng đúng vậy.” Rafe lầm bầm.

“Chuyện này sẽ tốt đẹp hơn, dễ dàng hơn một khi con có một quyết định đúng đắn. Con phải tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp cho chính bản thân con Rafe. Ngồi và đúng chỗ của mình trên bàn ăn đi. Không có vấn đề gì về con gái của Blandford cả. Ai cũng muốn có cuộc hôn nhân như thế này. Và con thuyết phục ta tin rằng con sẽ thỏa hiệp với điều này miễn là nàng gái chấp nhận được.”

“Cha nói đúng. Trước đây, con kết hôn với ai không quan trọng. Nhưng giờ con thấy mình không sẵn lòng nhặt một nàng vợ mà mức độ quan tâm của con không hơn gì như khi chọn một đôi giày.”

Thomas trông điên lên. “Điều gì đã làm con thay đổi khi con đến London thế?” Rafe không trả lời.

“Có phải vì cô gái có mái tóc nâu đó?” Thomas khêu khích. “Người đi kèm của Lady Natalie.” Rafe nhìn cha mình cảnh giác. “Tại sao cha hỏi vậy?”

“Dường như con có vẻ đi xa hơn là chỉ mới nghe cô ấy đọc truyện buổi tối cho đám trẻ một lần. Con không quan tâm đến trẻ con hay những câu chuyện Giáng Sinh.” Cơ mặt ông co lại một cách khinh bỉ. “Cô ta là dân thường Rafe.”

“Và chúng ta thì không à? Bà là người lau chùi ở bến cảng và quỷ cũng biết cha của cha là ai. Và đó chỉ mới là phía bên cha còn …”

“Ta đã dành cả đời mình để cố nâng cao phẩm giá của gia đình thấp hèn này. Đừng biến cô gái thành một cái cớ để lẩn tránh trách nhiệm của mình. Anh có thể có bao nhiêu cô gái như cô ta tùy ý sau khi kết hôn với Lady Natalie. Không ai kết tội anh vì việc đó, nhất là ở Anh. Thuyết phục cô ấy. Để cô ấy trở thành nhân tình của anh. Thậm chí ta sẽ mua cho cô ta một căn nhà nếu điều này làm anh thỏa mãn.”

“Cám ơn cha nhưng con có đủ khả năng chu cấp cho nhân tình của mình.” Rafe ném cho cha mình một cái nhìn kinh tởm đen tối. “Cha muốn cuộc hôn nhân này nhiều đến mức sẵn lòng chu cấp cho hành động sai lầm như vậy của một co gái ngây thơ chỉ để hòan thành nó?”

“Ai cũng sẽ mất đi sự ngây thơ không sớm thì muộn.” Khi Thomas nhìn biểu hiện của Rafe, cặp mắt ông trở nên lạnh lùng. “Nếu anh hủy hoại niềm mong chờ của mọi người và làm ta bẽ mặt trong cuộc mặc cả này. Ta sẽ xé xác anh ra. Không còn cơ hội nào cho anh sửa chữa đâu. Anh sẽ bị xóa quyền thừa kế và bị gia đình từ bỏ.”

“Hiểu.” Rafe trả lời cộc lốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện