Translator: (chloentnguyen)
Riêng đối với Hannah thì việc đóng vai một bà cô đi kèm thực sự một hình thức tra tấn. Trong khi Rafe Bowman ngồi bên cạnh Natalie thì, lẽ dĩ nhiên, Hannah phải miễn cưỡng ngồi phía bên còn lại trong suốt buổi dạ kịch. Những giai điệu của hai giọng nữ cao, một giọng nam trung, và một giọng nam cao như hoà quyện vào nhau và được đệm bởi tiếng đàn piano, tiếng sáo và đàn violin. Những đứa trẻ hơi lớn một chút đã được cho phép ngồi ở những hàng cuối phòng. Trong những bộ đồ đẹp nhất của mình, chúng đã ngồi rất ngay ngắn và cố hết sức để không tỏ ra sốt ruột, hay xì xào, hoặc ngọ nguậy.
Với một sự châm biếm nhẹ nhàng, Hannah cho rằng cách cư xử xủa những đứa trẻ hẳn đã vượt xa cha mẹ của chúng. Có rất nhiều chuyện “ngồi lê đôi mách” giữa những người lớn, đặc biệt là trong những khoảng nghỉ giữa mỗi phần giới thiệu trong chương trình hoà nhạc.
Cô đã quan sát thấy rằng Rafe Bowman cư xử với Natalie bằng một phong thái nhã nhặn hoàn hảo. Họ bị lôi cuốn bởi đối phương khi họ bàn luận về những điều khác biệt giữa New York và London, khi khám phá ra những sở thích và quan điểm chung về sách vở và âm nhạc, và cả hai người đều rất đam mê cưỡi ngựa. Phong thái của Bowman đối với Natalie duyên dáng đến nỗi nếu Hannah chưa từng chạm trán với anh ta trước đây thì cô hẳn sẽ phải cho rằng đó thực sự là một quý ông hoàn hảo.
Nhưng Hannah biết rõ hơn thế.
Và cô biết rằng mình chỉ là một trong số rất nhiều người quan tâm đến mối quan hệ giữa Bowman và Natalie. Trong số người hiếu kỳ đó dĩ nhiên có gia đình Blandfords và hai người lớn của gia đình Bowman, và thậm chí là Lord Westcliff cũng thỉnh thoảng liếc nhìn cặp đôi với cái nhìn xét đoán tinh tế và một nụ cười nhẹ trên môi. Nhưng người quan tâm nhất chính là Lord Travers với một sự cam chịu và ánh mắt xanh đầy âu lo. Nhận biết được cái nhìn khắc khỏai đó đã làm tim Hannah nhói lên một chút vì đó chính là người quan tâm đến Natalie nhất, và chỉ với một chút khích lệ nhỏ nhoi thôi anh ta hẳn sẽ yêu cô ấy say đắm. Nhưng tiếc thay mọi dấu hiệu đều cho thấy rằng Natalie ắt hẳn sẽ chọn Bowman thay vì tình yêu mãnh liệt ấy.
Cô ấy tự nhủ một cách nuối tiếc, Natalie, em không hề khôn ngoan như em nghĩ đâu. Hãy chọn người đàn ông có thể hy sinh vì em, người sẽ yêu em vì chính bản thân em chứ không vì những gì anh ta đạt được khi kết hôn với em.
Phần tệ nhất trong buổi tối của Hannah xảy ra ngay sau khi sân khấu hạ màn, khi một nhóm lớn các quý tộc đang kéo nhau đi ra khỏi phòng và nhiều nhóm khác đang bàn tính để gặp nhau ở nơi này hay nơi khác. Natalie kéo Hannah sang một bên, đôi mắt xanh của cô ánh lên niềm háo hức,”Chỉ chút nữa thôi, em sẽ lén đi với Mr. Bowman”, cô thì thầm. “Chúng em định sẽ gặp riêng nhau ở hàng hiên. Vì vậy, chị hãy tránh đi chỗ nào đó và nếu có ai hỏi em ở đâu, chị hãy bịa vài lý do và - “
“Không.” Hannah nói nhẹ nhàng, đôi mắt cô liếc xung quanh. “Nếu em bị bắt gặp cùng với ông ấy, điều đó sẽ tạo nên một vụ tai tiếng.”
Natalie phá ra cười. “Chuyện đó có sao đâu? Dù sao đi nữa em chắc hẳn sẽ kết hôn cùng ông ấy.”
Hannah bướng bỉnh lắc đầu. Những kinh nghiệm từ lần chạm trán với Bowman đã củng cố mọi e ngại trong tâm trí của cô về việc anh ta có thể lợi dụng làm tổn thương Natalie. Và đó chính là lỗi của Hannah nếu cô để chuyện đó xảy ra. “Em có thể gặp anh ta tại hàng hiên nhưng chị sẽ đi với em.”
Nụ cười của Natalie nhạt dần. “Bây giờ chị định trở thành một bà cô đi kèm chu đáo? Không. Em sẽ không nhượng bộ đâu Hannah. Em đã luôn đối xử tốt với chị, và chị nợ em điều đó. Nên bây giờ hãy đi chỗ khác và đừng làm mọi thứ rối tung lên.”
“Chị đang cố bảo vệ em khỏi anh ta.” Hannah nói một cách dứt khoát. “Vì nếu anh ta làm tổn hại danh dự em, em sẽ không có sự lựa chọn nào khác. Em sẽ phải kết hôn với anh ta.”
“Oh, em chắc chắn rằng em sẽ không cân nhắc một lời hứa hôn nếu không tìm hiều cách anh ta hôn như thế nào.” Mắt Nataie nheo lại. “Đừng cản em, Hannah. Để chúng em tự quyết định.”
Nhưng Hannah vẫn kiên trì. Cuối cùng cô thấy mình khổ sở đứng cạnh hàng hiên trong khi Natalie và Rafe Bowman đang chuyện trò. Bowman dường như không có vẻ bị phiền nhiễu vì sự có mặt của Hannah nhưng Natalie rất giận dữ. Giọng nói của cô châm chọc chua cay khi cố ý nói to, “Một người khó có thể nói ra điều gì thú vị khi có sự hiện của một người đi kèm” hay “Có một vài người mà chúng ta khó co thể dứt ra được.”
Chưa bao giờ hứng chịu sự cay độc như vậy từ Natalie, Hannah bối rối và bị tổn thương. Nếu như Hannah mắc nợ vì cô ấy đã luôn tử tế với cô thì ngược lại việc Hannah đã giúp cho cuộc sống của Natalie không thể sung sướng hơn được nữa cũng là sự thật.
“Ông không cảm thấy khó chịu sao Mr.Bowman?”, Natalie ám chỉ một cách rõ ràng, “khi người ta cứ khăng khăng đến nơi mà mình không được hoan nghênh?”
Hannah cứng người lại. Như vậy là quá đủ. Dù cho Hannah bị gán cho cái trách nhiệm phải chăm sóc và trông nom Natalie nhưng cô không cho phép bản thân mình là đối tượng hứng chịu sỉ nhục.
Trước khi Bowman có thể nói ra điều gì thì Hannah đã lạnh lùng lên tiếng. “Tôi sẽ để cô lại với sự riêng tư mà cô mong muốn một cách rõ ràng như thế, Natalie. Tôi không nghi ngờ gì Mr. Bowman sẽ biết tận dụng nó một cách tối đa. Chúc ngủ ngon.”
Cô rời khỏi hàng hiên, đỏ mặt vì sự sỉ nhục trắng trợn và nỗi thất vọng. Bởi vì cô không thể tham gia vào đám đông ở tầng trên mà không bị những câu hỏi liên quan đến việc Natalie ở đâu quấy rầy, nên sự lựa chọn duy nhất lúc này là lên giường ngủ. Nhưng cô không hề cảm thấy chút buồn ngủ nào, không hề khi cơn giận đang sôi sục trong từng mạch máu. Có lẽ cô có thể tìm thấy một cuốn sách để giữ mình bận rộn một chút.
Hannah đến thư viện, vừa kín đáo lén nhìn qua khe cửa để xem có thể có ai đang ở bên trong. Một nhóm trẻ đang tụ tập ở đó. Hầu hết bọn trẻ đang ngồi trên sàn trong khi một người đàn ông lớn tuổi có tóc mai đang ngồi trong một cái ghế gỗ được bọc lại. Trên tay người đàn ông đang cầm một cuốn sách nhỏ được đóng tem vàng và ông đang nheo mắt nhìn nó qua một cặp kiếng.
«Đọc cuốn sách này đi ông.”, một đứa trẻ đã khóc trong khi một đứa khác cố thỉnh cầu “Tiếp tục đi ông. Ông không thể dừng ngay đoạn này được.”
Ông ấy thở dài, “Từ lúc nào mà người ta lại in chữ nhỏ đến thế? Và sao mà ánh sáng ở đây mờ quá vậy?”
Mỉm cười một cách thông cảm, Hannah bước hẳn vào trong phòng, “Tôi có thể giúp ngài được không?”
“Ồ, vâng.” Với một cái nhìn biết ơn, người đàn ông nâng cuốn sách và mở nó ra cho Hannah. Đó là một tác phẩm của nhà văn Charles Dickens có tựa là “Câu chuyện đêm Giáng Sinh”. Cuốn sách này đã được xuất bản cách đây 2 năm, nói về sự chuộc tội của con người đã gần như ngay tức thì dấy lên sự xúc động và nhen nhóm lại niềm vui nhỏ nhoi của công chúng về lễ Giáng Sinh và tất cả những niềm tin về ngày lễ. “Tiểu thư có phiền nếu như cô giúp chúng tôi đọc một đoạn trong cuốn sách này không?”, người đàn ông đề nghị, “Cuốn sách này làm tôi mỏi mắt quá và tôi nên ngồi bên lò sưởi để hút xong điếu thuốc của mình.”
“Tôi rất sẵn lòng thưa ngài.” Đón lấy cuốn sách, Hannah nhìn quanh bọn trẻ, “Cho phép cô chứ?”
Bọn trẻ đồng thanh hét vang lên, “Ồ, được chứ ạ.”
«Coi chừng cô làm mất dấu trang đấy tiểu thư.”
«Chúng ta đọc đến đoạn một trong ba linh hồn xuất hiện rồi.”, một trong những bé trai nói với cô.
Ngồi ngay ngắn trong chiếc ghế, Hannah tìm đúng trang rồi bắt đầu đọc.
«Ngài có phải chính là Hồn ma mà tôi đã được báo trước không?”, Scrooge hỏi.
“Chính là ta.”
Giọng nói mềm mại và dịu dàng nhưng thấp một cách kỳ lạ như thể nó rất gần bên cạnh anh ta nhưng cũng như nó vọng lại từ xa.
“Ngài là ai hay là Ngài là cái gì vậy?” Scrooge hỏi.
“Ta là Hồn ma của Giáng Sinh quá khứ.”
Liếc mắt nhìn quanh, Hannah ngăn một nụ cười khi thấy những gương mặt như bị mê hoặc của lũ trẻ và những cái run rẩy vì vui sướng tác động khắp bọn chúng khi nghe giọng giả ma của cô.
Khi cô tiếp tục đọc, phép màu do những từ ngữ của Mr. Dicken như phủ một lời chú lên tất cả bọn họ và hóa giải hết những nghi ngờ, tức giận trong trái tim của Hannah. Rồi cô đã nhớ đến một điều mà mình đã quên: Giáng Sinh không phải chỉ đơn thuần là một ngày. Giáng Sinh là một điều gì đó tràn đầy cảm xúc.
Lẽ ra việc hôn Lady Natalie không hề khó khăn chút nào,nhưng Rafe đã tự kiềm chế không xử sự quá mức phóng túng,chủ yếu là vì dường như cô ta rất quyết tâm lôi kéo anh làm việc đó.
Sau khi Hannah rời khỏi hàng hiên, Natalie trở nên e dè và bẽn lẽn, cô nói với Rafe rằng đàn ông thật may mắn khi không bị bắt buộc có một người đi kèm đến mọi nơi mà họ đi bởi vì sẽ có lúc chuyện này khiến họ bực mình. Một cách trang trọng Rafe đồng ý rằng việc này thực sự khá bất tiện, nhưng bên cạnh đó tiểu thư Appleton đã gây cho anh ấn tượng về một người bạn đồng hành dễ chịu.
«Ồ, Hannah hầu như rất dễ thương.” Natalie nói. “Chị ấy có thể hơi trưởng giả một chút nhưng điều đó hoàn toàn bình thường. Hannah thuộc về phía những gia đình nghèo của gia tộc và là chị của 4 cô em gái chưa kết hôn, nhưng chị ấy không có anh trai mà mẹ lại mất sớm. Tôi không có ý tự tán dương mình nhưng tôi chưa từng xin cha để Hannah trở thành người đi kèm của mình. Chị ấy hẳn là phải chịu đựng nhiều vất vả khi chăm sóc các em. Hơn nữa, vì Hannah chưa bao giờ tiêu xài một đồng cho bản thân nên chị xin cha tôi cho phép sử dụng những món đồ không dùng nữa của tôi. Vì thế, tôi chia sẻ gần như mọi thứ của mình với chị ấy.”
«Tiểu thư thật là hào phóng.”
«Không, không hẳn vậy.” Natalie nhẹ nhàng nói, “Tôi thích nhìn thấy chị ấy hạnh phúc. Có lẽ lúc nãy tôi hơi khắc nghiệt với chị ấy như đó là do chị ấy vô lý.”
«Tôi e là mình không đồng tình với tiểu thư.”, Rafe nói, “Tiểu thư Appleton rất giỏi trong việc đưa ra những nhận định về tính cách.”
Natalie mỉm cười trêu chọc, “Ngài đang nói rằng những nhận xét của chị ấy về ngài là chính xác?” Cô hướng sát hơn vào anh, đôi môi của cô mềm mại và mời mọc, “rằng ngài sẽ tận dụng tối đa sự riêng tư của chúng ta?”
«Tôi ghét bị đoán trước.” Rafe nói một cách đầy hối tiếc, thích thú với cái chau mày của Natalie, “Vì vậy, … không. Chúng ta nên đưa tiểu thư lên tầng trên trước khi chúng ta trở thành đề tài cho những chuyện “ngồi lê đôi mách”.
«Tôi không sợ những lời đồn thổi.”, cô nói và choàng tay lên cánh tay của anh ta.
«Đó là do cô hoàn toàn không có gì đáng để bị thêu dệt thành những tin đồn.”
«Có lẽ chỉ vì tôi chưa bị bắt gặp.” Natalie từ tốn nói khiến cho Rafe bật cười.
Thật dễ dàng để yêu mến Lady Natalie, một cô gái thông minh và xinh đẹp. Hơn thế, việc lên giường với cô ấy thì càng không phải là một vấn đề khó khăn. Kết hôn với Natalie không hẳn là một cái giá quá đắt để đổi lấy công việc mà anh muốn có từ cha mình. Natalie có một chút hư hỏng và hờn dỗi mà chắc chắn rằng không hề kém hầu hết các cô gái trẻ ở địa vị như cô. Thêm vào đó, nhan sắc của cô kèm theo những mối quan hệ, cũng như nền tảng giáo dục sẽ biến cô trở thành một người vợ khiến cho tất cả những người đàn ông khác phải ghen tị với anh.
Khi Rafe và Natalie sánh vai đi về hướng vào phòng khách chính, họ đi ngang qua cánh cửa mở của thư viện nơi mà anh vừa có cuộc nói chuyện với cha mình. Ở đó bây giờ đang có một khung cảnh rất khác biệt bày ra trước mắt anh.
Ánh sáng ấm áp từ lò sưởi đẩy những cái bóng của ánh lửa lập lòe đến tận góc phòng, tạo nên một khung cảnh đầm ấm thanh bình khắp phòng. Hannah Appleton ngồi trong một cái ghế lớn, đang đọc to một cuốn sách và được bao quanh bởi một nhóm những độc giả nhí đang say sưa thưởng thức.
Một người đàn ông lớn tuổi đang ngủ gật bên lò sưởi, cằm gác lên phần ngực rộng. Ông đang ngáy và có một cậu nhóc tinh nghịch đến phá với một cái lông cù vào cằm. Nhưng cậu bé nhanh chóng bỏ mặc trò chơi của mình, quay lại câu chuyện của Ebenezer Scrooge và cuộc thăm viếng của một Hồn ma Giáng sinh.
Rafe vẫn chưa hề đọc qua cuốn sách nổi tiếng như cồn này nhưng anh nhận ra nó chỉ sau vài dòng. “A Chrismast Carol” – (Giáng sinh yêu thương) đã được trích dẫn và thảo luận nhiều đến nỗi tiếng tăm không ngừng vươn xa của nó gần như là một sự phiền toái với Rafe. Anh gạt bỏ nó như thể đó chỉ là một thông tin mang tính đa sầu đa cảm, không có chút giá trị, không đáng để phí thời gian của anh.
Nhưng khi anh nhìn Hannah, khuôn mặt cô ấy dịu dàng và đầy sức sống, nghe thấy những ngữ điệu sinh động trong giọng kể của cô, anh không thể không bị thu hút vào câu chuyện.
Cùng đi với Hồn ma của Giáng Sinh Quá Khứ, Scrooge như thấy mình là một cậu bé, cô đơn và lẻ loi trong suốt những ngày lễ đến khi em gái ông đến gặp ông.
“Vâng!” đứa bé nói,tràn đầy vẻ hân hoan. “ Về nhà, thật là tuyệt diệu… Cha dịu dàng hơn trước rất nhiều, ngôi nhà ấy như là một Thiên Đường! Cha đã nói chuyện với em rất dịu dàng trong một đêm ấm áp khi em vào giường ngủ, rằng em không cần lo ngại khi hỏi lại cha anh có về nhà không; và cha nói ‘Có, anh sẽ về; và gửi em đến đón anh trên chiếc xe ngựa bốn bánh…”
Nhận ra sự hiện diện của họ ở lối ra vào, Hannah liếc nhìn lên trong tích tắc. Cô ấy nở một nụ cười mỉm nhanh với Natalie nhưng biểu hiện của cô trở nên thận trọng hơn khi cô nhìn Rafe. Tập trung vào câu chuyện, cô tiếp tục đọc sách.
Rafe nhận ra có cùng một lực kéo ấm áp, tò mò mỗi khi anh ở gần Hannah. Cô ấy trông lộn xộn một cách đáng yêu khi ngồi trong một cái ghế lớn với một chân mang dép lê kéo lên sát bên cạnh. Anh muốn vui đùa với cô, hôn cô, kéo mái tóc sáng màu xuống và chải ngón tay mình trong chúng.
«Chúng ta đi thôi.” Natalie thì thầm bên cạnh anh.
Rafe cảm thấy một nỗi day dứt muộn phiền thoáng qua. Natalie muốn đi đến nơi khác và tiếp tục cuộc trò chuyện còn dang dở của họ, rồi tán tỉnh và có lẽ nếm thử cảm giác của những người trưởng thành còn quá mới mẻ với cô nhưng lại quá chán chê với anh.
«Hãy nghe thêm một lát.”, anh thì thầm, dắt cô đi vào phòng.
Natalie quá khéo léo để lộ ra mình đang thiếu kiên nhẫn. “Dĩ nhiên”, cô quay lại và đi đến ngồi một cách duyên dáng vào một cái ghế trống cạnh lò sưởi. Rafe đứng ngay mặt lò sưởi, tì vai lên đó và dán mắt vào Hannah khi câu chuyện tiếp tục.
Scrooge chứng kiến thêm nhiều sự việc trong quá khứ, bao gồm vũ hội vui nhộn của Fezziwig. Tiếp đó là hình ảnh đau buồn xuất hiện, khi đó anh phải đối mặt với một người phụ nữ trẻ rất yêu anh nhưng giờ đây cô phải chấp nhận khát vọng giàu có của anh đã vượt xa tất cả những mong muốn khác.
“… nếu anh được tư do hôm nay, ngày mai, hôm qua, em thậm chí có thể tin rằng anh sẽ chọn một cô gái không có của hồi môn… chọn cô ấy, nếu có một giây phút nào đó anh đi ngược lại với nguyên tắc sống của mình, em không chắc chắn là sự ăn năn và hối tiếc có bám theo anh không? Em biết; và em buông tha cho anh. Với tất cả tấm lòng, tràn đầy tình yêu dành cho chàng trai anh từng là..”
“Hồn ma!” Scrooge kêu lên vỡ vụn, “ đưa ta ra khỏi nơi này.”
Rafe không thích sự đa cảm. Đối với cuộc sống, những cảm xúc của anh ta đã trở nên chai lì để cưỡng lại lực hấp dẫn của những câu chuyện sướt mướt. Tuy nhiên khi đứng nghe Hannah đọc truyện, anh cảm thấy một cảm xúc nóng bỏng lan tràn khắp cơ thể nhưng cảm giác này không hề liên quan gì đến ngọn lửa tí tách trong lò sưởi. Hannah đọc câu chuyện về Giáng Sinh với một dáng vẻ ngây thơ và dễ chịu chân thật đến nỗi anh khó mà cưỡng lại. Anh muốn ở một mình với cô, được nghe chất giọng thấp và quyến rũ đó hàng giờ. Anh muốn tựa đầu mình lên vạt váy của cô đến khi anh có thể cảm thấy đường cong của đùi cô dưới má anh.
Khi Rafe nhìn chằm chằm vào cô, anh cảm thấy sự kích thích ngày càng nhanh, cảm giác dịu dàng ấm áp trỗi dậy và niềm khao khát cào xé. Một ý nghĩ kinh khủng ập đến trong tâm trí của anh,. Đó là ước muốn chính cô mới là con gái của gia đình Blandford chứ không phải Natalie. Chúa nhân từ, nếu thế anh hẳn sẽ kết hôn ngay lập lập tức với cô, nhưng điều đó là không tưởng chưa nói đến điều đó là bất công đối với Natalie. Chính ý nghĩ đó làm anh cảm thấy mình có chút thật đáng khinh đúng như Hannah đã từng buộc tội anh như vậy.
Khi Hannah đọc xong chương thứ hai, và nở một nụ cười hứa hẹn rằng cô sẽ đọc nhiều hơn vào đêm mai, lần đầu tiên trong cuộc đời mình Rafe đã có một mong muốn không vị kỷ … rằng Hannah, một ngày nào đó sẽ tìm được một người đàn ông yêu thương, trân trọng cô ấy.
Sau vài lời tán dương các ca sĩ, nhạc sĩ đã trình diễn rất xuất sắc và dẫn một nhóm các quý bà vào phòng khách dùng trà, Lillian đã quay trở lại phòng vẽ. Một vài vị khách vẫn còn tụ tập ở đó bao gồm cả chồng cô, người đứng trong góc phòng và đang nói chuyện riêng với Eleanor, Lady Kittridge.
Nỗ lực lờ đi cảm giác như bị kim châm lạnh lẽo trong dạ dày, Lillian bước về phía Daisy, chỉ vừa mới kết thúc cuộc tán gẫu với vài đứa trẻ, “Chào em yêu.”, Lillian nói và ép mình tạo ra một nụ cười, “Em có thich buổi hòa nhạc không?”
“Vâng, em thích lắm.” Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chị mình, Daisy hỏi một cách thẳng thắn, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì cả, hoàn toàn không có chuyện gì. Sao em hỏi vậy?”
“Bất kỳ khi nào chị cười như thế thì hoặc là chị đang lo lắng về việc gì, hoặc là chị vừa giẫm phải cái gì.”
“Chị không giẫm phải cái gì cả.”
Diasy nhìn với vẻ quan tâm, “Vậy thì chị đang lo lắng việc gì?”
“Em có nhìn thấy người phụ nữ đang nói chuyện với Westcliff không?”
“Người có mái tóc vàng xinh đẹp với thân hình tuyệt vời đó à?”
“Ừ.” Lillian trả lời một cách chua xót trong khi Daisy kiên nhẫn chờ chị mình tiếp tục.
“Chị ngờ rằng …” Lillian bắt đầu nói và giật mình khi cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lạ̣i và một áp lực nóng hổi đè nén trong mắt của cô. Sự nghi ngờ của cô quá khủng khiếp để thốt nên lời.
Chồng của cô quan tâm đến một người phụ nữ khác.
Việc Westcliff là một người đàn ông trọng danh dự một cách tuyệt đối không có nghĩa là mọi việc đều hòan hảo. Một cách đơn giản thì vấn đề không phải việc ngài bá tước có từng phản bội vợ mình hay không,cho dù sự cám dỗ có cấp thiết đến mức nào đi chăng nữa. Lillian biết rằng chồng mình sẽ luôn chung thủy với vợ, ít nhất là về mặt sinh lý. Tuy nhiên điều nữ bá tước muốn chính là trái tim của anh, một cách trọn vẹn. Vì thế khi tận mắt thấy những biểu hiện quyến rũ, gợi tình của chồng mình với người phụ nữ khác đã làm Lillian đau đớn như muốn chết đi.
Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng sự kết hợp giữa bá tước của Westcliff và nữ thừa kế thô lỗ, bướng bỉnh người Mỹ là một câu chuyện thần thoại hư ảo nhất. Nhưng rất lâu trước đó Lillian đã nhận ra bên dưới vẻ ngoài lạnh nhạt của Marcus là một người đàn ông đầy đam mê, dịu dàng và hài hước. Về phần mình, Marcus dường như đã rất say mê bản tính xấc xược và sôi nổi của vợ mình. Cuộc hôn nhân trong hai năm qua là quãng thời gian tuyệt diệu hơn cả những gì Lillian có thể mơ tưởng đến.
Nhưng gần đây Westcliff đã bắt đầu có sự chú ý đặc biệt đến Lady Kittridge, một goá phụ trẻ tuyệt đẹp, người có mọi điểm chung với anh. Cô ấy trang nhã, quý phái, thông minh và trên hết, cô ấy là một nữ kỵ sĩ xuất sắc được biết đến như là người kế tục niềm say mê huấn luyện ngựa giống từ người chồng quá cố. Những con ngựa của trang trại Kittridge là những hậu duệ xinh đẹp nhất của giống ngựa Ả Rập tốt nhất vừa hiền lành, đáng yêu vừa có thân hình đẹp đẽ. Lady Kittridge chính là một nửa hoàn hảo dành cho Westcliff.
Thoạt đầu Lillian không chút mảy may lo lắng về mối liên hệ qua lại giữa Lady Kittridge và chồng mình. Phụ nữ lúc nào cũng tự lăn xả vào Westcliff, người đàn ông quyền lực nhất nước Anh. Nhưng sau đó mối quan hệ thư từ giữa đã họ bắt đầu. Và trong một thời gian ngắn sau đó, anh ấy đến thăm nhà của cô công khai một cách lộ liễu để cố vấn một số vấn đề tài chính. Và cuối cùng thì Lillian cũng đã bắt đầu nếm trải cảm giác day dứt, giằn vặt vì ghen tị và bất an.
Một cách nhún nhường Lillian thú nhận với Daisy, “Chị … bản thân chị chưa từng thực sự tin rằng Marcus là của mình. Anh ấy là người duy nhất, ngoại trừ em, thực sự yêu mến chị. Điều này giống như một phép màu kỳ diệu khi anh ấy khao khát chị đủ để muốn kết hôn với chị. Nhưng giờ chị nghĩ rằng … chị e là anh ấy có thể đã không còn cảm thấy hứng thú với chị nữa”.
Daisy trợn to mắt lên, “Chị đang nói là chị tin anh ấy … và Lady Kittridge …”
Cặp mắt của Lillian nóng lên và mờ đi hẳn khi cô nói rằng, “Bọn họ có vẻ như đang hấp dẫn lẫn nhau.”
“Lillian, điều này thật điên rồ”, Daisy nói khẽ. “Westcliff yêu mến chị. Chị là mẹ của con anh ấy.”
“Chị không nói rằng chị nghĩ anh ấy không chung thủy.” Lillian thì thầm với Daisy. “Anh ấy quá cao quý so với việc xấu xa đó nhưng chị không hề muốn anh ấy có ý định đó.”
“Vậy… mức độ thường xuyên của…ờ thì, sự thân mật của chồng… có giảm đi không?”
Lillian hơi đỏ mặt khi suy nghĩ câu trả lời, “Không, không hề.”
“Đó là chuyện tốt đấy. Trong vài cuốn tiều thuyết mà em đã đọc thì những người bạn đời không chung thủy thường ít chú ý đến vợ mình khi anh ta bắt đầu ngoại tình.”
“Những cuốn tiểu thuyết còn đề cập gì nữa?”
“Thỉnh thoảng một người người chồng ngoại tình có thể sử dụng loại nước hoa mới hay bắt đầu thay đổi cách thắt nút cravat của mình.”
Một nếp nhăn lo lắng xuất hện trên trán của Lillian, “Chị chưa bao giờ chú ý đến cravat của anh ấy. Từ giờ chị sẽ phải bắt đầu quan sát nó kỹ hơn.”
“Và anh ấy ngày càng biểu lộ sự quan tâm bất thường với chi tiết về thời gian biểu của vợ mình.”
“Ồ, chuyện này chẳng có nghĩa gì, Westcliff có hứng thú một cách kỳ quái đối với thời gian biểu của mọi người.”
“Còn những thủ thuật mới thì sao?”
“Những dạng thủ thuật nào?”
Daisy thấp giọng, “Trên giường.”
“Chúa ơi. có phải đó là dấu hiệu của việc ngoại tình?” Lillian lóe lên kinh ngạc, “Làm sao mà những tiểu thuyết gia chết tiệt đó lại biết những điều như vậy?”
“Hãy kể với anh ấy”, Daisy nài nỉ một cách dịu dàng, “Nói với anh ấy chị cảm thấy lo sợ thế nào. Em đoan chắc Westcliff hẳn không bao giờ muốn làm bất kỳ việc gì tổn thương chị cả.”
“Không, không bao giờ anh ấy muốn làm vậy”, Lillian đồng tình với nụ cười giòn tan. Lướt qua cửa sổ gần đó, cô nhìn ra màn đêm lạnh lẽo bên ngoài, “Thời tiết ngày càng lạnh hơn. Chị mong là sẽ thấy tuyết rơi vào dịp Giáng Sinh, đúng không Daisy?”
Riêng đối với Hannah thì việc đóng vai một bà cô đi kèm thực sự một hình thức tra tấn. Trong khi Rafe Bowman ngồi bên cạnh Natalie thì, lẽ dĩ nhiên, Hannah phải miễn cưỡng ngồi phía bên còn lại trong suốt buổi dạ kịch. Những giai điệu của hai giọng nữ cao, một giọng nam trung, và một giọng nam cao như hoà quyện vào nhau và được đệm bởi tiếng đàn piano, tiếng sáo và đàn violin. Những đứa trẻ hơi lớn một chút đã được cho phép ngồi ở những hàng cuối phòng. Trong những bộ đồ đẹp nhất của mình, chúng đã ngồi rất ngay ngắn và cố hết sức để không tỏ ra sốt ruột, hay xì xào, hoặc ngọ nguậy.
Với một sự châm biếm nhẹ nhàng, Hannah cho rằng cách cư xử xủa những đứa trẻ hẳn đã vượt xa cha mẹ của chúng. Có rất nhiều chuyện “ngồi lê đôi mách” giữa những người lớn, đặc biệt là trong những khoảng nghỉ giữa mỗi phần giới thiệu trong chương trình hoà nhạc.
Cô đã quan sát thấy rằng Rafe Bowman cư xử với Natalie bằng một phong thái nhã nhặn hoàn hảo. Họ bị lôi cuốn bởi đối phương khi họ bàn luận về những điều khác biệt giữa New York và London, khi khám phá ra những sở thích và quan điểm chung về sách vở và âm nhạc, và cả hai người đều rất đam mê cưỡi ngựa. Phong thái của Bowman đối với Natalie duyên dáng đến nỗi nếu Hannah chưa từng chạm trán với anh ta trước đây thì cô hẳn sẽ phải cho rằng đó thực sự là một quý ông hoàn hảo.
Nhưng Hannah biết rõ hơn thế.
Và cô biết rằng mình chỉ là một trong số rất nhiều người quan tâm đến mối quan hệ giữa Bowman và Natalie. Trong số người hiếu kỳ đó dĩ nhiên có gia đình Blandfords và hai người lớn của gia đình Bowman, và thậm chí là Lord Westcliff cũng thỉnh thoảng liếc nhìn cặp đôi với cái nhìn xét đoán tinh tế và một nụ cười nhẹ trên môi. Nhưng người quan tâm nhất chính là Lord Travers với một sự cam chịu và ánh mắt xanh đầy âu lo. Nhận biết được cái nhìn khắc khỏai đó đã làm tim Hannah nhói lên một chút vì đó chính là người quan tâm đến Natalie nhất, và chỉ với một chút khích lệ nhỏ nhoi thôi anh ta hẳn sẽ yêu cô ấy say đắm. Nhưng tiếc thay mọi dấu hiệu đều cho thấy rằng Natalie ắt hẳn sẽ chọn Bowman thay vì tình yêu mãnh liệt ấy.
Cô ấy tự nhủ một cách nuối tiếc, Natalie, em không hề khôn ngoan như em nghĩ đâu. Hãy chọn người đàn ông có thể hy sinh vì em, người sẽ yêu em vì chính bản thân em chứ không vì những gì anh ta đạt được khi kết hôn với em.
Phần tệ nhất trong buổi tối của Hannah xảy ra ngay sau khi sân khấu hạ màn, khi một nhóm lớn các quý tộc đang kéo nhau đi ra khỏi phòng và nhiều nhóm khác đang bàn tính để gặp nhau ở nơi này hay nơi khác. Natalie kéo Hannah sang một bên, đôi mắt xanh của cô ánh lên niềm háo hức,”Chỉ chút nữa thôi, em sẽ lén đi với Mr. Bowman”, cô thì thầm. “Chúng em định sẽ gặp riêng nhau ở hàng hiên. Vì vậy, chị hãy tránh đi chỗ nào đó và nếu có ai hỏi em ở đâu, chị hãy bịa vài lý do và - “
“Không.” Hannah nói nhẹ nhàng, đôi mắt cô liếc xung quanh. “Nếu em bị bắt gặp cùng với ông ấy, điều đó sẽ tạo nên một vụ tai tiếng.”
Natalie phá ra cười. “Chuyện đó có sao đâu? Dù sao đi nữa em chắc hẳn sẽ kết hôn cùng ông ấy.”
Hannah bướng bỉnh lắc đầu. Những kinh nghiệm từ lần chạm trán với Bowman đã củng cố mọi e ngại trong tâm trí của cô về việc anh ta có thể lợi dụng làm tổn thương Natalie. Và đó chính là lỗi của Hannah nếu cô để chuyện đó xảy ra. “Em có thể gặp anh ta tại hàng hiên nhưng chị sẽ đi với em.”
Nụ cười của Natalie nhạt dần. “Bây giờ chị định trở thành một bà cô đi kèm chu đáo? Không. Em sẽ không nhượng bộ đâu Hannah. Em đã luôn đối xử tốt với chị, và chị nợ em điều đó. Nên bây giờ hãy đi chỗ khác và đừng làm mọi thứ rối tung lên.”
“Chị đang cố bảo vệ em khỏi anh ta.” Hannah nói một cách dứt khoát. “Vì nếu anh ta làm tổn hại danh dự em, em sẽ không có sự lựa chọn nào khác. Em sẽ phải kết hôn với anh ta.”
“Oh, em chắc chắn rằng em sẽ không cân nhắc một lời hứa hôn nếu không tìm hiều cách anh ta hôn như thế nào.” Mắt Nataie nheo lại. “Đừng cản em, Hannah. Để chúng em tự quyết định.”
Nhưng Hannah vẫn kiên trì. Cuối cùng cô thấy mình khổ sở đứng cạnh hàng hiên trong khi Natalie và Rafe Bowman đang chuyện trò. Bowman dường như không có vẻ bị phiền nhiễu vì sự có mặt của Hannah nhưng Natalie rất giận dữ. Giọng nói của cô châm chọc chua cay khi cố ý nói to, “Một người khó có thể nói ra điều gì thú vị khi có sự hiện của một người đi kèm” hay “Có một vài người mà chúng ta khó co thể dứt ra được.”
Chưa bao giờ hứng chịu sự cay độc như vậy từ Natalie, Hannah bối rối và bị tổn thương. Nếu như Hannah mắc nợ vì cô ấy đã luôn tử tế với cô thì ngược lại việc Hannah đã giúp cho cuộc sống của Natalie không thể sung sướng hơn được nữa cũng là sự thật.
“Ông không cảm thấy khó chịu sao Mr.Bowman?”, Natalie ám chỉ một cách rõ ràng, “khi người ta cứ khăng khăng đến nơi mà mình không được hoan nghênh?”
Hannah cứng người lại. Như vậy là quá đủ. Dù cho Hannah bị gán cho cái trách nhiệm phải chăm sóc và trông nom Natalie nhưng cô không cho phép bản thân mình là đối tượng hứng chịu sỉ nhục.
Trước khi Bowman có thể nói ra điều gì thì Hannah đã lạnh lùng lên tiếng. “Tôi sẽ để cô lại với sự riêng tư mà cô mong muốn một cách rõ ràng như thế, Natalie. Tôi không nghi ngờ gì Mr. Bowman sẽ biết tận dụng nó một cách tối đa. Chúc ngủ ngon.”
Cô rời khỏi hàng hiên, đỏ mặt vì sự sỉ nhục trắng trợn và nỗi thất vọng. Bởi vì cô không thể tham gia vào đám đông ở tầng trên mà không bị những câu hỏi liên quan đến việc Natalie ở đâu quấy rầy, nên sự lựa chọn duy nhất lúc này là lên giường ngủ. Nhưng cô không hề cảm thấy chút buồn ngủ nào, không hề khi cơn giận đang sôi sục trong từng mạch máu. Có lẽ cô có thể tìm thấy một cuốn sách để giữ mình bận rộn một chút.
Hannah đến thư viện, vừa kín đáo lén nhìn qua khe cửa để xem có thể có ai đang ở bên trong. Một nhóm trẻ đang tụ tập ở đó. Hầu hết bọn trẻ đang ngồi trên sàn trong khi một người đàn ông lớn tuổi có tóc mai đang ngồi trong một cái ghế gỗ được bọc lại. Trên tay người đàn ông đang cầm một cuốn sách nhỏ được đóng tem vàng và ông đang nheo mắt nhìn nó qua một cặp kiếng.
«Đọc cuốn sách này đi ông.”, một đứa trẻ đã khóc trong khi một đứa khác cố thỉnh cầu “Tiếp tục đi ông. Ông không thể dừng ngay đoạn này được.”
Ông ấy thở dài, “Từ lúc nào mà người ta lại in chữ nhỏ đến thế? Và sao mà ánh sáng ở đây mờ quá vậy?”
Mỉm cười một cách thông cảm, Hannah bước hẳn vào trong phòng, “Tôi có thể giúp ngài được không?”
“Ồ, vâng.” Với một cái nhìn biết ơn, người đàn ông nâng cuốn sách và mở nó ra cho Hannah. Đó là một tác phẩm của nhà văn Charles Dickens có tựa là “Câu chuyện đêm Giáng Sinh”. Cuốn sách này đã được xuất bản cách đây 2 năm, nói về sự chuộc tội của con người đã gần như ngay tức thì dấy lên sự xúc động và nhen nhóm lại niềm vui nhỏ nhoi của công chúng về lễ Giáng Sinh và tất cả những niềm tin về ngày lễ. “Tiểu thư có phiền nếu như cô giúp chúng tôi đọc một đoạn trong cuốn sách này không?”, người đàn ông đề nghị, “Cuốn sách này làm tôi mỏi mắt quá và tôi nên ngồi bên lò sưởi để hút xong điếu thuốc của mình.”
“Tôi rất sẵn lòng thưa ngài.” Đón lấy cuốn sách, Hannah nhìn quanh bọn trẻ, “Cho phép cô chứ?”
Bọn trẻ đồng thanh hét vang lên, “Ồ, được chứ ạ.”
«Coi chừng cô làm mất dấu trang đấy tiểu thư.”
«Chúng ta đọc đến đoạn một trong ba linh hồn xuất hiện rồi.”, một trong những bé trai nói với cô.
Ngồi ngay ngắn trong chiếc ghế, Hannah tìm đúng trang rồi bắt đầu đọc.
«Ngài có phải chính là Hồn ma mà tôi đã được báo trước không?”, Scrooge hỏi.
“Chính là ta.”
Giọng nói mềm mại và dịu dàng nhưng thấp một cách kỳ lạ như thể nó rất gần bên cạnh anh ta nhưng cũng như nó vọng lại từ xa.
“Ngài là ai hay là Ngài là cái gì vậy?” Scrooge hỏi.
“Ta là Hồn ma của Giáng Sinh quá khứ.”
Liếc mắt nhìn quanh, Hannah ngăn một nụ cười khi thấy những gương mặt như bị mê hoặc của lũ trẻ và những cái run rẩy vì vui sướng tác động khắp bọn chúng khi nghe giọng giả ma của cô.
Khi cô tiếp tục đọc, phép màu do những từ ngữ của Mr. Dicken như phủ một lời chú lên tất cả bọn họ và hóa giải hết những nghi ngờ, tức giận trong trái tim của Hannah. Rồi cô đã nhớ đến một điều mà mình đã quên: Giáng Sinh không phải chỉ đơn thuần là một ngày. Giáng Sinh là một điều gì đó tràn đầy cảm xúc.
Lẽ ra việc hôn Lady Natalie không hề khó khăn chút nào,nhưng Rafe đã tự kiềm chế không xử sự quá mức phóng túng,chủ yếu là vì dường như cô ta rất quyết tâm lôi kéo anh làm việc đó.
Sau khi Hannah rời khỏi hàng hiên, Natalie trở nên e dè và bẽn lẽn, cô nói với Rafe rằng đàn ông thật may mắn khi không bị bắt buộc có một người đi kèm đến mọi nơi mà họ đi bởi vì sẽ có lúc chuyện này khiến họ bực mình. Một cách trang trọng Rafe đồng ý rằng việc này thực sự khá bất tiện, nhưng bên cạnh đó tiểu thư Appleton đã gây cho anh ấn tượng về một người bạn đồng hành dễ chịu.
«Ồ, Hannah hầu như rất dễ thương.” Natalie nói. “Chị ấy có thể hơi trưởng giả một chút nhưng điều đó hoàn toàn bình thường. Hannah thuộc về phía những gia đình nghèo của gia tộc và là chị của 4 cô em gái chưa kết hôn, nhưng chị ấy không có anh trai mà mẹ lại mất sớm. Tôi không có ý tự tán dương mình nhưng tôi chưa từng xin cha để Hannah trở thành người đi kèm của mình. Chị ấy hẳn là phải chịu đựng nhiều vất vả khi chăm sóc các em. Hơn nữa, vì Hannah chưa bao giờ tiêu xài một đồng cho bản thân nên chị xin cha tôi cho phép sử dụng những món đồ không dùng nữa của tôi. Vì thế, tôi chia sẻ gần như mọi thứ của mình với chị ấy.”
«Tiểu thư thật là hào phóng.”
«Không, không hẳn vậy.” Natalie nhẹ nhàng nói, “Tôi thích nhìn thấy chị ấy hạnh phúc. Có lẽ lúc nãy tôi hơi khắc nghiệt với chị ấy như đó là do chị ấy vô lý.”
«Tôi e là mình không đồng tình với tiểu thư.”, Rafe nói, “Tiểu thư Appleton rất giỏi trong việc đưa ra những nhận định về tính cách.”
Natalie mỉm cười trêu chọc, “Ngài đang nói rằng những nhận xét của chị ấy về ngài là chính xác?” Cô hướng sát hơn vào anh, đôi môi của cô mềm mại và mời mọc, “rằng ngài sẽ tận dụng tối đa sự riêng tư của chúng ta?”
«Tôi ghét bị đoán trước.” Rafe nói một cách đầy hối tiếc, thích thú với cái chau mày của Natalie, “Vì vậy, … không. Chúng ta nên đưa tiểu thư lên tầng trên trước khi chúng ta trở thành đề tài cho những chuyện “ngồi lê đôi mách”.
«Tôi không sợ những lời đồn thổi.”, cô nói và choàng tay lên cánh tay của anh ta.
«Đó là do cô hoàn toàn không có gì đáng để bị thêu dệt thành những tin đồn.”
«Có lẽ chỉ vì tôi chưa bị bắt gặp.” Natalie từ tốn nói khiến cho Rafe bật cười.
Thật dễ dàng để yêu mến Lady Natalie, một cô gái thông minh và xinh đẹp. Hơn thế, việc lên giường với cô ấy thì càng không phải là một vấn đề khó khăn. Kết hôn với Natalie không hẳn là một cái giá quá đắt để đổi lấy công việc mà anh muốn có từ cha mình. Natalie có một chút hư hỏng và hờn dỗi mà chắc chắn rằng không hề kém hầu hết các cô gái trẻ ở địa vị như cô. Thêm vào đó, nhan sắc của cô kèm theo những mối quan hệ, cũng như nền tảng giáo dục sẽ biến cô trở thành một người vợ khiến cho tất cả những người đàn ông khác phải ghen tị với anh.
Khi Rafe và Natalie sánh vai đi về hướng vào phòng khách chính, họ đi ngang qua cánh cửa mở của thư viện nơi mà anh vừa có cuộc nói chuyện với cha mình. Ở đó bây giờ đang có một khung cảnh rất khác biệt bày ra trước mắt anh.
Ánh sáng ấm áp từ lò sưởi đẩy những cái bóng của ánh lửa lập lòe đến tận góc phòng, tạo nên một khung cảnh đầm ấm thanh bình khắp phòng. Hannah Appleton ngồi trong một cái ghế lớn, đang đọc to một cuốn sách và được bao quanh bởi một nhóm những độc giả nhí đang say sưa thưởng thức.
Một người đàn ông lớn tuổi đang ngủ gật bên lò sưởi, cằm gác lên phần ngực rộng. Ông đang ngáy và có một cậu nhóc tinh nghịch đến phá với một cái lông cù vào cằm. Nhưng cậu bé nhanh chóng bỏ mặc trò chơi của mình, quay lại câu chuyện của Ebenezer Scrooge và cuộc thăm viếng của một Hồn ma Giáng sinh.
Rafe vẫn chưa hề đọc qua cuốn sách nổi tiếng như cồn này nhưng anh nhận ra nó chỉ sau vài dòng. “A Chrismast Carol” – (Giáng sinh yêu thương) đã được trích dẫn và thảo luận nhiều đến nỗi tiếng tăm không ngừng vươn xa của nó gần như là một sự phiền toái với Rafe. Anh gạt bỏ nó như thể đó chỉ là một thông tin mang tính đa sầu đa cảm, không có chút giá trị, không đáng để phí thời gian của anh.
Nhưng khi anh nhìn Hannah, khuôn mặt cô ấy dịu dàng và đầy sức sống, nghe thấy những ngữ điệu sinh động trong giọng kể của cô, anh không thể không bị thu hút vào câu chuyện.
Cùng đi với Hồn ma của Giáng Sinh Quá Khứ, Scrooge như thấy mình là một cậu bé, cô đơn và lẻ loi trong suốt những ngày lễ đến khi em gái ông đến gặp ông.
“Vâng!” đứa bé nói,tràn đầy vẻ hân hoan. “ Về nhà, thật là tuyệt diệu… Cha dịu dàng hơn trước rất nhiều, ngôi nhà ấy như là một Thiên Đường! Cha đã nói chuyện với em rất dịu dàng trong một đêm ấm áp khi em vào giường ngủ, rằng em không cần lo ngại khi hỏi lại cha anh có về nhà không; và cha nói ‘Có, anh sẽ về; và gửi em đến đón anh trên chiếc xe ngựa bốn bánh…”
Nhận ra sự hiện diện của họ ở lối ra vào, Hannah liếc nhìn lên trong tích tắc. Cô ấy nở một nụ cười mỉm nhanh với Natalie nhưng biểu hiện của cô trở nên thận trọng hơn khi cô nhìn Rafe. Tập trung vào câu chuyện, cô tiếp tục đọc sách.
Rafe nhận ra có cùng một lực kéo ấm áp, tò mò mỗi khi anh ở gần Hannah. Cô ấy trông lộn xộn một cách đáng yêu khi ngồi trong một cái ghế lớn với một chân mang dép lê kéo lên sát bên cạnh. Anh muốn vui đùa với cô, hôn cô, kéo mái tóc sáng màu xuống và chải ngón tay mình trong chúng.
«Chúng ta đi thôi.” Natalie thì thầm bên cạnh anh.
Rafe cảm thấy một nỗi day dứt muộn phiền thoáng qua. Natalie muốn đi đến nơi khác và tiếp tục cuộc trò chuyện còn dang dở của họ, rồi tán tỉnh và có lẽ nếm thử cảm giác của những người trưởng thành còn quá mới mẻ với cô nhưng lại quá chán chê với anh.
«Hãy nghe thêm một lát.”, anh thì thầm, dắt cô đi vào phòng.
Natalie quá khéo léo để lộ ra mình đang thiếu kiên nhẫn. “Dĩ nhiên”, cô quay lại và đi đến ngồi một cách duyên dáng vào một cái ghế trống cạnh lò sưởi. Rafe đứng ngay mặt lò sưởi, tì vai lên đó và dán mắt vào Hannah khi câu chuyện tiếp tục.
Scrooge chứng kiến thêm nhiều sự việc trong quá khứ, bao gồm vũ hội vui nhộn của Fezziwig. Tiếp đó là hình ảnh đau buồn xuất hiện, khi đó anh phải đối mặt với một người phụ nữ trẻ rất yêu anh nhưng giờ đây cô phải chấp nhận khát vọng giàu có của anh đã vượt xa tất cả những mong muốn khác.
“… nếu anh được tư do hôm nay, ngày mai, hôm qua, em thậm chí có thể tin rằng anh sẽ chọn một cô gái không có của hồi môn… chọn cô ấy, nếu có một giây phút nào đó anh đi ngược lại với nguyên tắc sống của mình, em không chắc chắn là sự ăn năn và hối tiếc có bám theo anh không? Em biết; và em buông tha cho anh. Với tất cả tấm lòng, tràn đầy tình yêu dành cho chàng trai anh từng là..”
“Hồn ma!” Scrooge kêu lên vỡ vụn, “ đưa ta ra khỏi nơi này.”
Rafe không thích sự đa cảm. Đối với cuộc sống, những cảm xúc của anh ta đã trở nên chai lì để cưỡng lại lực hấp dẫn của những câu chuyện sướt mướt. Tuy nhiên khi đứng nghe Hannah đọc truyện, anh cảm thấy một cảm xúc nóng bỏng lan tràn khắp cơ thể nhưng cảm giác này không hề liên quan gì đến ngọn lửa tí tách trong lò sưởi. Hannah đọc câu chuyện về Giáng Sinh với một dáng vẻ ngây thơ và dễ chịu chân thật đến nỗi anh khó mà cưỡng lại. Anh muốn ở một mình với cô, được nghe chất giọng thấp và quyến rũ đó hàng giờ. Anh muốn tựa đầu mình lên vạt váy của cô đến khi anh có thể cảm thấy đường cong của đùi cô dưới má anh.
Khi Rafe nhìn chằm chằm vào cô, anh cảm thấy sự kích thích ngày càng nhanh, cảm giác dịu dàng ấm áp trỗi dậy và niềm khao khát cào xé. Một ý nghĩ kinh khủng ập đến trong tâm trí của anh,. Đó là ước muốn chính cô mới là con gái của gia đình Blandford chứ không phải Natalie. Chúa nhân từ, nếu thế anh hẳn sẽ kết hôn ngay lập lập tức với cô, nhưng điều đó là không tưởng chưa nói đến điều đó là bất công đối với Natalie. Chính ý nghĩ đó làm anh cảm thấy mình có chút thật đáng khinh đúng như Hannah đã từng buộc tội anh như vậy.
Khi Hannah đọc xong chương thứ hai, và nở một nụ cười hứa hẹn rằng cô sẽ đọc nhiều hơn vào đêm mai, lần đầu tiên trong cuộc đời mình Rafe đã có một mong muốn không vị kỷ … rằng Hannah, một ngày nào đó sẽ tìm được một người đàn ông yêu thương, trân trọng cô ấy.
Sau vài lời tán dương các ca sĩ, nhạc sĩ đã trình diễn rất xuất sắc và dẫn một nhóm các quý bà vào phòng khách dùng trà, Lillian đã quay trở lại phòng vẽ. Một vài vị khách vẫn còn tụ tập ở đó bao gồm cả chồng cô, người đứng trong góc phòng và đang nói chuyện riêng với Eleanor, Lady Kittridge.
Nỗ lực lờ đi cảm giác như bị kim châm lạnh lẽo trong dạ dày, Lillian bước về phía Daisy, chỉ vừa mới kết thúc cuộc tán gẫu với vài đứa trẻ, “Chào em yêu.”, Lillian nói và ép mình tạo ra một nụ cười, “Em có thich buổi hòa nhạc không?”
“Vâng, em thích lắm.” Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chị mình, Daisy hỏi một cách thẳng thắn, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì cả, hoàn toàn không có chuyện gì. Sao em hỏi vậy?”
“Bất kỳ khi nào chị cười như thế thì hoặc là chị đang lo lắng về việc gì, hoặc là chị vừa giẫm phải cái gì.”
“Chị không giẫm phải cái gì cả.”
Diasy nhìn với vẻ quan tâm, “Vậy thì chị đang lo lắng việc gì?”
“Em có nhìn thấy người phụ nữ đang nói chuyện với Westcliff không?”
“Người có mái tóc vàng xinh đẹp với thân hình tuyệt vời đó à?”
“Ừ.” Lillian trả lời một cách chua xót trong khi Daisy kiên nhẫn chờ chị mình tiếp tục.
“Chị ngờ rằng …” Lillian bắt đầu nói và giật mình khi cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lạ̣i và một áp lực nóng hổi đè nén trong mắt của cô. Sự nghi ngờ của cô quá khủng khiếp để thốt nên lời.
Chồng của cô quan tâm đến một người phụ nữ khác.
Việc Westcliff là một người đàn ông trọng danh dự một cách tuyệt đối không có nghĩa là mọi việc đều hòan hảo. Một cách đơn giản thì vấn đề không phải việc ngài bá tước có từng phản bội vợ mình hay không,cho dù sự cám dỗ có cấp thiết đến mức nào đi chăng nữa. Lillian biết rằng chồng mình sẽ luôn chung thủy với vợ, ít nhất là về mặt sinh lý. Tuy nhiên điều nữ bá tước muốn chính là trái tim của anh, một cách trọn vẹn. Vì thế khi tận mắt thấy những biểu hiện quyến rũ, gợi tình của chồng mình với người phụ nữ khác đã làm Lillian đau đớn như muốn chết đi.
Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng sự kết hợp giữa bá tước của Westcliff và nữ thừa kế thô lỗ, bướng bỉnh người Mỹ là một câu chuyện thần thoại hư ảo nhất. Nhưng rất lâu trước đó Lillian đã nhận ra bên dưới vẻ ngoài lạnh nhạt của Marcus là một người đàn ông đầy đam mê, dịu dàng và hài hước. Về phần mình, Marcus dường như đã rất say mê bản tính xấc xược và sôi nổi của vợ mình. Cuộc hôn nhân trong hai năm qua là quãng thời gian tuyệt diệu hơn cả những gì Lillian có thể mơ tưởng đến.
Nhưng gần đây Westcliff đã bắt đầu có sự chú ý đặc biệt đến Lady Kittridge, một goá phụ trẻ tuyệt đẹp, người có mọi điểm chung với anh. Cô ấy trang nhã, quý phái, thông minh và trên hết, cô ấy là một nữ kỵ sĩ xuất sắc được biết đến như là người kế tục niềm say mê huấn luyện ngựa giống từ người chồng quá cố. Những con ngựa của trang trại Kittridge là những hậu duệ xinh đẹp nhất của giống ngựa Ả Rập tốt nhất vừa hiền lành, đáng yêu vừa có thân hình đẹp đẽ. Lady Kittridge chính là một nửa hoàn hảo dành cho Westcliff.
Thoạt đầu Lillian không chút mảy may lo lắng về mối liên hệ qua lại giữa Lady Kittridge và chồng mình. Phụ nữ lúc nào cũng tự lăn xả vào Westcliff, người đàn ông quyền lực nhất nước Anh. Nhưng sau đó mối quan hệ thư từ giữa đã họ bắt đầu. Và trong một thời gian ngắn sau đó, anh ấy đến thăm nhà của cô công khai một cách lộ liễu để cố vấn một số vấn đề tài chính. Và cuối cùng thì Lillian cũng đã bắt đầu nếm trải cảm giác day dứt, giằn vặt vì ghen tị và bất an.
Một cách nhún nhường Lillian thú nhận với Daisy, “Chị … bản thân chị chưa từng thực sự tin rằng Marcus là của mình. Anh ấy là người duy nhất, ngoại trừ em, thực sự yêu mến chị. Điều này giống như một phép màu kỳ diệu khi anh ấy khao khát chị đủ để muốn kết hôn với chị. Nhưng giờ chị nghĩ rằng … chị e là anh ấy có thể đã không còn cảm thấy hứng thú với chị nữa”.
Daisy trợn to mắt lên, “Chị đang nói là chị tin anh ấy … và Lady Kittridge …”
Cặp mắt của Lillian nóng lên và mờ đi hẳn khi cô nói rằng, “Bọn họ có vẻ như đang hấp dẫn lẫn nhau.”
“Lillian, điều này thật điên rồ”, Daisy nói khẽ. “Westcliff yêu mến chị. Chị là mẹ của con anh ấy.”
“Chị không nói rằng chị nghĩ anh ấy không chung thủy.” Lillian thì thầm với Daisy. “Anh ấy quá cao quý so với việc xấu xa đó nhưng chị không hề muốn anh ấy có ý định đó.”
“Vậy… mức độ thường xuyên của…ờ thì, sự thân mật của chồng… có giảm đi không?”
Lillian hơi đỏ mặt khi suy nghĩ câu trả lời, “Không, không hề.”
“Đó là chuyện tốt đấy. Trong vài cuốn tiều thuyết mà em đã đọc thì những người bạn đời không chung thủy thường ít chú ý đến vợ mình khi anh ta bắt đầu ngoại tình.”
“Những cuốn tiểu thuyết còn đề cập gì nữa?”
“Thỉnh thoảng một người người chồng ngoại tình có thể sử dụng loại nước hoa mới hay bắt đầu thay đổi cách thắt nút cravat của mình.”
Một nếp nhăn lo lắng xuất hện trên trán của Lillian, “Chị chưa bao giờ chú ý đến cravat của anh ấy. Từ giờ chị sẽ phải bắt đầu quan sát nó kỹ hơn.”
“Và anh ấy ngày càng biểu lộ sự quan tâm bất thường với chi tiết về thời gian biểu của vợ mình.”
“Ồ, chuyện này chẳng có nghĩa gì, Westcliff có hứng thú một cách kỳ quái đối với thời gian biểu của mọi người.”
“Còn những thủ thuật mới thì sao?”
“Những dạng thủ thuật nào?”
Daisy thấp giọng, “Trên giường.”
“Chúa ơi. có phải đó là dấu hiệu của việc ngoại tình?” Lillian lóe lên kinh ngạc, “Làm sao mà những tiểu thuyết gia chết tiệt đó lại biết những điều như vậy?”
“Hãy kể với anh ấy”, Daisy nài nỉ một cách dịu dàng, “Nói với anh ấy chị cảm thấy lo sợ thế nào. Em đoan chắc Westcliff hẳn không bao giờ muốn làm bất kỳ việc gì tổn thương chị cả.”
“Không, không bao giờ anh ấy muốn làm vậy”, Lillian đồng tình với nụ cười giòn tan. Lướt qua cửa sổ gần đó, cô nhìn ra màn đêm lạnh lẽo bên ngoài, “Thời tiết ngày càng lạnh hơn. Chị mong là sẽ thấy tuyết rơi vào dịp Giáng Sinh, đúng không Daisy?”
Danh sách chương