Lục Tranh là một Alpha rất biết tự kiềm chế bản thân, và hắn luôn tự hào về điều đó.
Hắn dự định sẽ viết một cuốn hồi ký khi về già, nội dung là đánh giá chính mình: Lục Tranh, cả đời này chưa bao giờ làm chuyện khác người.
Cuộc đời của hắn vốn nên như vậy —— bình lặng và tẻ nhạt, không có gì thú vị dù chỉ một chút.
Nhưng hôm nay, vào ngày sinh nhật tròn 27 tuổi của hắn, hắn bị một cú tát cực mạnh giáng vào mặt. Cái tát kia rất chân thực, trời xui đất khiến thế nào cái tát ấy đã làm thay đổi hoàn toàn quãng đời còn lại của hắn.
Lục Tranh mở mắt ra, dùng ngón cái chà xát má phải của mình, không cần soi gương cũng biết mặt của mình có bao nhiêu khó coi, bởi vậy có thể thấy đối phương đối với hắn có không ít hận thù.
Ở trước mặt mọi người tổng giám đốc Lục bị người ta tát vào mặt, nói không tức giận là giả. Hắn nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây tội trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn có có quen biết tên nhóc này chút đỉnh, họ Kiều tên Vinh, là phú nhị đại có tiếng trong giới ăn chơi, một Alpha tính cách kiêu căng ngạo mạn, mới vừa trưởng thành đã làm không ít chuyện hoang đàng, bừa bãi. Lục Tranh và cậu ta mới gặp qua mấy lần, ngay cả chào hỏi xã giao cũng chưa từng, hắn không hiểu mình đã làm gì đắc tội cậu ta.
Huống chi hôm nay lại là sinh nhật của Lục Tranh, hắn nghĩ lúc này mọi người hẳn là ai nấy đều đang vui vẻ hoan hỉ. Bạn của hắn là Mạnh Thế Phi đích thân tổ chức buổi tiệc linh đình này để chúc mừng sinh nhật hắn, thuận tiện giúp hắn kết giao với giới thượng lưu quyền quý.
Lục Tranh vì mục đích này nên cũng sửa soạn chỉnh tề một phen. Tóc mái vuốt ngược lên, lộ ra vầng trán đầy đặn, nhìn ra cả người tinh thần sảng khoái; một ít lọn tóc rối không theo nếp mà rũ xuống, lại tăng thêm mấy phần bạo ngược. Mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển và áo vest đen phong cách cổ điển bên ngoài, thoạt nhìn anh tuấn tiêu sái, phong thái hơn người.
Mạnh Thế Phi thấy hắn tiến vào, giơ ngón tay cái lên: "Tổng giám đốc Lục thực sự là ví dụ tiêu biểu cho câu 'chó đắp da người' đấy, ngầu đét." Mạnh Thế Phi là Beta, bị pheromone của Lục Tranh áp chế có chút không thoải mái, bèn cố gắng đứng xa hắn một tí.
Sau khi Lục Tranh phát hiện ra thì thu lại pheromone của mình, cười phản bác: "Sai rồi, phải là 'ra dáng ra hình'."
Bình thường Lục Tranh sống khá khiêm tốn, thận trọng, ít phô trương, không thích tham gia mấy kiểu tiệc rượu, càng không muốn 'mò vàng dưới rãnh nước bẩn', nhưng hiện tại hắn vì vấn đề tiền bạc nên không thể không cúi đầu. Ngành sản xuất điện ảnh nhìn bề ngoài đang phát triển mạnh mẽ là thế, nhưng trên thực tế lại toàn mấy bộ phim dở tệ gia tăng chiếm đóng khắp mọi nơi. Vòng tiền, rửa tiền, doanh thu bán vé hoặc rating đều có thể làm giả nhằm che trời lấp đất, đập tiền thì sẽ có lưu lượng (lượng truy cập), đập tiền càng nhiều càng có thể sản xuất hàng loạt các tác phẩm "bùng nổ".
Lục Tranh cũng có tiền, đồng thời có vận may. Ba năm nay hắn làm nhà sản xuất phim kiếm được không ít tiền, nhưng mà trên thế giới này có rất nhiều kẻ có tiền. Có tiền có quyền, đó là một vòng tròn lẩn quẩn không thể nào tách rời, cũng rất khó chen vào. Trong cái giới này, bốn mùa lúc nào cũng đương xuân ấm áp, ngoài giới thực tại chính là trời đông giá rét đang tới gần. Muốn dung nhập vào xã hội thượng lưu, nhất định phải học được cách 'cùng ôm nhau sưởi ấm', còn những kẻ lạc đàn chỉ có thể chết cóng ngoài đường mà thôi.
Cùng ôm nhau sưởi ấm: Đó là một phép ẩn dụ của sự tương trợ và hợp tác lẫn nhau, cùng nhau tập hợp và tích lũy sức mạnh để cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.
Bữa tiệc này được tổ chức ở Landed On Earth, đây là club tư nhân do Lục Tranh mở, có đủ loại hình giải trí không thiếu gì cả, chi phí dịch vụ đắt đỏ, nơi này chuyên dùng để chiêu đãi những hào môn quý tử hoặc những tên tuổi lớn của các ngành. Bên trong club còn có những dịch vụ phục vụ đặc biệt, các chàng trai hoặc cô gái tuy đều là Beta, nhưng rất quyến rũ và xinh đẹp, hơn nữa bọn họ cam tâm tình nguyện vào đây. Lục Tranh là người làm kinh doanh chân chính, tuyệt đối không làm những việc khiến người khác cảm thấy oan ức khó chịu.
Trong club cao cấp như Landed On Earth rất dễ dàng kết giao với các quan chức cấp cao. Lục Tranh cũng ở club nhà mình quen biết với Mạnh Thế Phi. Mạnh Thế Phi là Beta, thân phận bí ẩn khó lường, thoạt nhìn bình thường lại biết rất nhiều phú nhị đại, mời đến buổi tiệc không ít khách quý. Lục Tranh và Mạnh Thế Phi chơi với nhau được một hai năm, vẫn không biết hắn ta từ đâu tới, làm nghề gì. Lục Tranh sẽ không hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, giữ khoảng cách cần thiết với nhau là phép lịch sự tối thiểu.
Nửa đầu buổi tiệc sinh nhật diễn ra rất thuận lợi. Dưới sự giới thiệu của Mạnh Thế Phi, Lục Tranh làm quen với một nhân vật hàng đầu trong ngành truyền thông, Bành Thừa. Bành Thừa là Alpha ba mươi tuổi, giá trị tài sản dưới tên anh ta quy ra đã hơn mấy tỷ, trong giới giải trí nắm giữ rất nhiều tài nguyên (nguồn lực) mạnh. Không chỉ vậy, nhà anh ta có gốc quân sự lẫn chính trị, nếu có thể cùng anh ta kết thân, chắc chắn trong tương lai được lợi không ít. Con nít mới kết bạn, người lớn xã giao hơn phân nửa là vì lợi ích. T𝘳ờ u𝗺 t𝘳u𝗺 huyền t𝘳ù𝗺 ~ T𝑅Ù 𝑀T𝑅UYỆ𝘕.𝐯n ~
Lục Tranh là người trưởng thành, đương nhiên hiểu rõ đạo lý đó. Hắn nâng ly kính rượu, nhanh chóng thân thiết với Bành Thừa.
"Tổng giám đốc Lục, thành thật khai báo mau, năm rồi cậu đầu tư vào bộ kia phim tình yêu kia cuối cùng thu được bao nhiêu đấy?" Ba người đi đến một góc, Mạnh Thế Phi đỉnh đạc ngồi trên ghế salon, thay Lục Tranh mở đề tài nói chuyện.
Lục Tranh nhấp một ngụm rượu, nói: "À, phim《Người tình ngoài cửa sổ》sao? Không nhiều lắm, tổng doanh thu bán vé tầm 300 triệu. Ngoài tôi ra còn có hai nhà sản xuất phim khác nữa, không tính đến chia hoa hồng cho diễn viên và khoản chi phí khác, tôi nhận được 50 triệu."
Mạnh Thế Phi liếc nhìn Bành Thừa ngồi bên cạnh Lục Tranh một cái, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu đầu tư bao nhiêu tiền? Nếu tôi nhớ không nhầm thì kinh phí của bộ phim này không cao lắm."
"10 triệu." Lục Tranh thẳng thắn đáp, "Tổng chi phí là 30 triệu."
Bành Thừa sau khi nghe xong, ngẩng đầu tán thưởng: "Tổng giám đốc Lục quả thật có mắt nhìn."
Lục Tranh lắc đầu, cười nói: "Do may mắn thôi. Đạo diễn nhất định muốn sử dụng diễn viên mới, nên thù lao đóng phim cũng tiết kiệm được không ít. Vừa bắt đầu ra phim cũng có chút lo lắng, nhưng không ngờ cuối cùng lại được hưởng ứng mạnh mẽ như thế này."
Mạnh Thế Phi vỗ tay: "Tổng giám đốc Lục khiêm tốn quá rồi. Đạo diễn Tạ Chi Nam là do cậu tự mình tìm được, cho nên mới nói cậu có mắt nhìn."
Lục Tranh nói: "Chủ yếu là nhóm khán giả trẻ tuổi mua vé. Phim tình cảm thoải mái, vui vẻ trong rạp bao giờ cũng hay hơn mấy phim văn học nghệ thuật. Tiếc là khâu tuyên truyền phim《Người tình ngoài cửa sổ》còn hời hợt, nếu như lúc trước mạnh mảng tuyên truyền này thì..."
"Sẵn tiện, anh Bành cũng đang ở đây. Có trăm nghìn báo chí trên internet của anh Bành, cậu còn sợ gì nữa?" Mạnh Thế Phi chỉ điểm.
Bành Thừa đúng lúc hỏi: "Tổng giám đốc Lục có kế hoạch gì cho bộ phim tiếp theo sao? Nếu được thì tới thời điểm tuyên truyền phim có thể giao cho tôi."
Lục Tranh trả lời: "Kịch bản đã có rồi, đạo diễn và đoàn phim vẫn chưa xác định được. Anh Bành nếu đã bằng lòng tham gia với chúng tôi thì tôi rất hoan nghênh, cứ gọi tôi Lục Tranh là được."
"Lục Tranh, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ, anh Bành."
Mấy người bọn họ nói xong công việc thì chuyển sang nói chuyện phiếm trong giới, anh nói một câu tôi nói một câu, nói chuyện rất vui vẻ, uống rượu càng lúc càng thấy thoải mái.
Đương lúc ngà ngà say, không biết tại sao vị bồ tát Kiều Vinh này lại tới đây. Lục Tranh trực tiếp bị đánh đến tỉnh rượu.
Mạnh Thế Phi không thấy tăm hơi đâu. Bành Thừa thì ôm Beta nào đó đi vui vẻ rồi. Những người xung quanh không muốn rước họa vào thân, nên chỉ dám đứng làm khán giả xem kịch vui.
"Anh à, chính là người này." Kiều Vinh hung ác chỉ vào Lục Tranh, quay đầu tố cáo với người đứng bên cạnh, "Hắn nói xấu sau lưng em, lời lẽ của hắn rất tàn độc."
Lục Tranh không biết vì sao lại xảy ra cớ sự này. Hắn hất những sợi tóc lòa xòa trên trán, lúc này mới phát hiện Kiều thiếu gia dẫn theo người trợ giúp, hơn nữa còn là mỹ nhân xuất chúng trợ giúp, không chỉ đơn thuần là ưa nhìn thôi đâu, dùng bốn chữ hình dung chính xác về người này chính là "Tuyệt thế giai nhân".
Chàng trai thoạt trông rất lạnh lùng, chân mày hơi nhíu lại. Khuôn mặt trắng nõn, đường nét trên gương mặt thanh tú lại tinh xảo, tóc để kiểu undercut, đường chân tóc có thể nói là hoàn mỹ. Môi dưới đầy đặn vừa đủ, khóe mắt ửng đỏ, có lẽ là do mệt nhọc quá độ, lại làm cho người ta tưởng tượng đến cảnh chàng trai bị làm đến khóc trên giường. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây đen, chiếc áo khoác khoác hờ trên cánh tay trái, tay phải cầm tập tài liệu, như một nhân viên ưu tú làm việc nơi công sở đang đi ngang qua đây.
https://ngoiimgamduong.wordpress.com/
Người này từ trên xuống dưới, tràn ngập vẻ đẹp cấm dục. Không hiểu vì sao, nhịp tim của Lục Tranh bỗng nhiên đập nhanh hơn, hắn muốn đến gần đối phương hơn một chút. Hắn kiềm chế lại nội tâm đang xao động của mình, nhẹ nhàng hít một hơi thì ngửi thấy được một luồng mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, mãi một lúc sau mới ý thức được cậu là Omega trưởng thành, pheromone của cậu có vị trà ô long, không chỉ có hương thơm của trà đen mà còn có cả vị đắng chát của trà xanh.
Lục Tranh càng nhìn càng cảm thấy Omega đứng trước mặt rất vừa mắt, kích thích thị giác có thể làm giảm bớt đau đớn trên mặt. Hắn vươn tay phải ra, đùa bỡn: "Người anh em này có chút quen mắt, xin hỏi xưng hô như thế nào?"
Omega không có động tác gì, chỉ đẩy cằm của Lục Tranh ra, không để ý tới ánh mắt của mọi người, trả lời: "Tôi là Kiều Việt. Đây là em trai của tôi, Kiều Vinh. Làm phiền anh rồi."
Giọng nói của cậu như tiếng mưa rơi tháng mười hai, không phải tháng sáu, cũng không phải tháng chín, mà là cơn mưa đông không ngớt của tháng mười hai. Trong trẻo và lạnh lẽo, thoáng chốc bao trùm hết thảy ồn ào.
Buổi tiệc nhất thời yên tĩnh. Thực ra, tâm trạng của quần chúng ăn dưa lúc này đã nổ thành pháo hoa.
Thì ra người này là Kiều Việt, Omega trong truyền thuyết. Nhắc về hai vị thiếu gia của Kiều gia, bạn bè chơi trong giới đều lưu truyền một câu nói như thế này: Đại Kiều "như gọt, như cắt, như khắc, như dũa", Tiểu Kiều "bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong xấu xa thối rữa".
"Như gọt, như cắt, như khắc, như dũa": Ý của câu này là tu dưỡng thành quân tử cũng giống như quá trình gia công xương cốt, sau khi cắt gọt xong phải tiếp tục mài dũa đến khi thật đẹp; cũng giống như gia công viên ngọc, phải đánh bóng một cách cẩn thận đến lúc nó sáng trong.
Xem ra hôm nay gặp may rồi. Chỉ là Kiều đại công tử nhiều năm định cư ở nước ngoài, mấy ngày gần đây sau khi về nước cũng ít khi giao du với bên ngoài, rất ít người gặp được cậu ở ngoài đời, chứ đừng nói chi đến việc nói chuyện với cậu. Nhưng tại sao cậu lại xuất hiện ở trong club của Lục Tranh? Ánh mắt Lục Tranh lóe lên vẻ kinh ngạc. Hắn thu tay về, nhẹ nhàng đi tới phòng riêng bên cạnh, từ trong tủ lạnh lấy ra túi chườm đá đắp lên mặt cho bớt sưng. Kiều Việt và Kiều Vinh cũng theo vào, những người khác đều bị chặn ngoài cửa, không hóng hớt được gì nữa nên ai nấy chậm rãi tản đi.
Lục Tranh ngồi trên ghế sa lon, ý vị thâm trường nói: "Kiều nhị thiếu vô duyên vô cớ đánh người, không biết Kiều đại thiếu nghĩ như thế nào?"
Nếu là trước kia, Lục Tranh sẽ tuân theo nguyên tắc "Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện", đóng cửa tiễn khách, rảnh rỗi đâu mà cùng phú nhị đại tranh cãi. Vết thương cũng không nghiêm trọng, hắn chườm đá lên mặt chỉ để bán thảm mà thôi. Thế nhưng lần này hắn không định bỏ qua dễ dàng như vậy nữa, đại khái chắc là bởi vì sự xuất hiện của Kiều Việt khiến chuyện này càng lúc càng trở nên thú vị.
Bán thảm: tỏ ra vẻ mình rất đáng thương, là nạn nhân.
Kiều Vinh bắt đầu hồi tưởng một chút: "Lục Tranh, ai bảo anh nói bậy nói bạ. Dám nói tôi là con vịt, hại tôi bị mọi người biến thành trò hề. Ông đây tới đánh anh là có lý do chính đáng."
Lục Tranh giơ điện thoại lên, nói: "Kiều nhị thiếu, tôi chưa từng làm loại chuyện đó. Cậu không phân tốt xấu rõ ràng liền đánh người bừa bãi, là phạm pháp đấy. Tôi có thể báo cảnh sát đến bắt cậu."
Kiều Vinh tức giận mắng: "Cái lùm mía, đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ, anh thử báo cảnh sát tôi xem."
"Tiểu Vinh, im lặng." Kiều Việt ngồi xuống đối diện Lục Tranh, mở miệng hỏi, "Xin lỗi, tổng giám đốc Lục, là em tôi lỗ mãng, nhưng mà đánh cũng đánh rồi, tổng giám đốc Lục muốn giải quyết thế nào?"
Lục Tranh có chút buồn cười, hắn không nghĩ tới Kiều Việt lại là kiểu brocon không nói lý, hơn nữa câu "Xin lỗi" hời hợt bâng quơ kia không hề có chút thành ý nào.
Brocon = Đệ khống: Cưng chiều em trai đến mức cuồng.
Lục Tranh giả vờ bất đắc dĩ: "Chỉ cần Kiều nhị thiếu đích thân xin lỗi tôi là được. Tuổi của nhị thiếu cũng không còn nhỏ nữa, chắc hẳn là không cần người khác xin lỗi hộ."
Kiều Vinh không biết từ nơi nào đem tới một ly rượu, qua loa mà nói: "Lục Tranh, tổng giám đốc Lục, xin lỗi. Tôi uống rượu tạ lỗi với anh được chứ?"
Kiều Việt ngăn lại động tác của Kiều Vinh, lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi là anh nó, cho nên ly rượu này tôi thay nó uống."
Kiều Việt ngửa đầu uống cạn rượu, sau đó đặt ly rượu không trên bàn, phát ra tiếng lạch cạch nhẹ.
"Tổng giám đốc Lục có hài lòng không? Nếu như không hài lòng, tôi có thể uống tiếp." Rượu mạnh nuốt vào bụng, giọng Kiều Việt vẫn đều đều như trước, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Anh! Anh điên rồi sao?" Kiều Vinh sốt ruột la lớn, "Anh không biết uống rượu mà!"
Lục Tranh nghe vậy cũng quan sát kĩ Kiều Việt. Quả nhiên phát hiện ánh mắt Kiều Việt lờ đờ hẳn đi, bắt đầu chớp mắt không ngừng, hàng lông mi vừa dày vừa dài chớp chớp liên hồi, khóe mắt cũng dần đỏ, như bị người ta bắt nạt khi dễ, có mấy phần xinh đẹp đáng yêu.
"Được rồi, tất cả là hiểu lầm thôi. Mọi người cùng lại đây tìm hiểu nhau, kết giao bạn bè nào." Mạnh Thế Phi bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, đi tới bên cạnh Lục Tranh nói, "Hôm nay là sinh nhật tổng giám đốc Lục, nếu Kiều đại thiếu đã đến đây, thì tổng giám đốc Lục đây cũng không thể thất lễ được."
Mạnh Thế Phi đưa cho Lục Tranh một ly rượu, Lục Tranh ngầm hiểu, cầm ly uống cạn.
Kiều Việt sửng sốt một chút, hòa nhã nói: "Lục Tranh, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Cậu cầm ly rượu đỏ, khăng khăng muốn cạn ly với Lục Tranh. Lục Tranh nhếch miệng mỉm cười, thì ra Omega này uống say sẽ gọi thẳng tên họ người ta ra.
Lục Tranh cũng nâng ly rượu đỏ lên, chạm dưới ly của Kiều Việt một cái, nói: "Cảm ơn Kiều ca."
Mạnh Thế Phi nói: "Chà chà, tổng giám đốc Lục thích làm người trẻ tuổi hơn thế à, anh lớn hơn Kiều Việt bốn, năm tuổi đúng không? Nói sai rồi, phải phạt nặng."
Mới lúc nãy thôi, Lục Tranh uống cùng Bành Thừa và những người khác không ít, hiện tại bị rót rượu liên tiếp, hắn mất ý thức lúc nào không biết.
Ấn tượng cuối cùng của hắn là đôi mắt Kiều Việt bị rượu tác động, hai mắt đẫm lệ, tựa như nơi đó có thể tràn ra một hồ nước.
Hắn dự định sẽ viết một cuốn hồi ký khi về già, nội dung là đánh giá chính mình: Lục Tranh, cả đời này chưa bao giờ làm chuyện khác người.
Cuộc đời của hắn vốn nên như vậy —— bình lặng và tẻ nhạt, không có gì thú vị dù chỉ một chút.
Nhưng hôm nay, vào ngày sinh nhật tròn 27 tuổi của hắn, hắn bị một cú tát cực mạnh giáng vào mặt. Cái tát kia rất chân thực, trời xui đất khiến thế nào cái tát ấy đã làm thay đổi hoàn toàn quãng đời còn lại của hắn.
Lục Tranh mở mắt ra, dùng ngón cái chà xát má phải của mình, không cần soi gương cũng biết mặt của mình có bao nhiêu khó coi, bởi vậy có thể thấy đối phương đối với hắn có không ít hận thù.
Ở trước mặt mọi người tổng giám đốc Lục bị người ta tát vào mặt, nói không tức giận là giả. Hắn nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây tội trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn có có quen biết tên nhóc này chút đỉnh, họ Kiều tên Vinh, là phú nhị đại có tiếng trong giới ăn chơi, một Alpha tính cách kiêu căng ngạo mạn, mới vừa trưởng thành đã làm không ít chuyện hoang đàng, bừa bãi. Lục Tranh và cậu ta mới gặp qua mấy lần, ngay cả chào hỏi xã giao cũng chưa từng, hắn không hiểu mình đã làm gì đắc tội cậu ta.
Huống chi hôm nay lại là sinh nhật của Lục Tranh, hắn nghĩ lúc này mọi người hẳn là ai nấy đều đang vui vẻ hoan hỉ. Bạn của hắn là Mạnh Thế Phi đích thân tổ chức buổi tiệc linh đình này để chúc mừng sinh nhật hắn, thuận tiện giúp hắn kết giao với giới thượng lưu quyền quý.
Lục Tranh vì mục đích này nên cũng sửa soạn chỉnh tề một phen. Tóc mái vuốt ngược lên, lộ ra vầng trán đầy đặn, nhìn ra cả người tinh thần sảng khoái; một ít lọn tóc rối không theo nếp mà rũ xuống, lại tăng thêm mấy phần bạo ngược. Mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển và áo vest đen phong cách cổ điển bên ngoài, thoạt nhìn anh tuấn tiêu sái, phong thái hơn người.
Mạnh Thế Phi thấy hắn tiến vào, giơ ngón tay cái lên: "Tổng giám đốc Lục thực sự là ví dụ tiêu biểu cho câu 'chó đắp da người' đấy, ngầu đét." Mạnh Thế Phi là Beta, bị pheromone của Lục Tranh áp chế có chút không thoải mái, bèn cố gắng đứng xa hắn một tí.
Sau khi Lục Tranh phát hiện ra thì thu lại pheromone của mình, cười phản bác: "Sai rồi, phải là 'ra dáng ra hình'."
Bình thường Lục Tranh sống khá khiêm tốn, thận trọng, ít phô trương, không thích tham gia mấy kiểu tiệc rượu, càng không muốn 'mò vàng dưới rãnh nước bẩn', nhưng hiện tại hắn vì vấn đề tiền bạc nên không thể không cúi đầu. Ngành sản xuất điện ảnh nhìn bề ngoài đang phát triển mạnh mẽ là thế, nhưng trên thực tế lại toàn mấy bộ phim dở tệ gia tăng chiếm đóng khắp mọi nơi. Vòng tiền, rửa tiền, doanh thu bán vé hoặc rating đều có thể làm giả nhằm che trời lấp đất, đập tiền thì sẽ có lưu lượng (lượng truy cập), đập tiền càng nhiều càng có thể sản xuất hàng loạt các tác phẩm "bùng nổ".
Lục Tranh cũng có tiền, đồng thời có vận may. Ba năm nay hắn làm nhà sản xuất phim kiếm được không ít tiền, nhưng mà trên thế giới này có rất nhiều kẻ có tiền. Có tiền có quyền, đó là một vòng tròn lẩn quẩn không thể nào tách rời, cũng rất khó chen vào. Trong cái giới này, bốn mùa lúc nào cũng đương xuân ấm áp, ngoài giới thực tại chính là trời đông giá rét đang tới gần. Muốn dung nhập vào xã hội thượng lưu, nhất định phải học được cách 'cùng ôm nhau sưởi ấm', còn những kẻ lạc đàn chỉ có thể chết cóng ngoài đường mà thôi.
Cùng ôm nhau sưởi ấm: Đó là một phép ẩn dụ của sự tương trợ và hợp tác lẫn nhau, cùng nhau tập hợp và tích lũy sức mạnh để cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.
Bữa tiệc này được tổ chức ở Landed On Earth, đây là club tư nhân do Lục Tranh mở, có đủ loại hình giải trí không thiếu gì cả, chi phí dịch vụ đắt đỏ, nơi này chuyên dùng để chiêu đãi những hào môn quý tử hoặc những tên tuổi lớn của các ngành. Bên trong club còn có những dịch vụ phục vụ đặc biệt, các chàng trai hoặc cô gái tuy đều là Beta, nhưng rất quyến rũ và xinh đẹp, hơn nữa bọn họ cam tâm tình nguyện vào đây. Lục Tranh là người làm kinh doanh chân chính, tuyệt đối không làm những việc khiến người khác cảm thấy oan ức khó chịu.
Trong club cao cấp như Landed On Earth rất dễ dàng kết giao với các quan chức cấp cao. Lục Tranh cũng ở club nhà mình quen biết với Mạnh Thế Phi. Mạnh Thế Phi là Beta, thân phận bí ẩn khó lường, thoạt nhìn bình thường lại biết rất nhiều phú nhị đại, mời đến buổi tiệc không ít khách quý. Lục Tranh và Mạnh Thế Phi chơi với nhau được một hai năm, vẫn không biết hắn ta từ đâu tới, làm nghề gì. Lục Tranh sẽ không hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, giữ khoảng cách cần thiết với nhau là phép lịch sự tối thiểu.
Nửa đầu buổi tiệc sinh nhật diễn ra rất thuận lợi. Dưới sự giới thiệu của Mạnh Thế Phi, Lục Tranh làm quen với một nhân vật hàng đầu trong ngành truyền thông, Bành Thừa. Bành Thừa là Alpha ba mươi tuổi, giá trị tài sản dưới tên anh ta quy ra đã hơn mấy tỷ, trong giới giải trí nắm giữ rất nhiều tài nguyên (nguồn lực) mạnh. Không chỉ vậy, nhà anh ta có gốc quân sự lẫn chính trị, nếu có thể cùng anh ta kết thân, chắc chắn trong tương lai được lợi không ít. Con nít mới kết bạn, người lớn xã giao hơn phân nửa là vì lợi ích. T𝘳ờ u𝗺 t𝘳u𝗺 huyền t𝘳ù𝗺 ~ T𝑅Ù 𝑀T𝑅UYỆ𝘕.𝐯n ~
Lục Tranh là người trưởng thành, đương nhiên hiểu rõ đạo lý đó. Hắn nâng ly kính rượu, nhanh chóng thân thiết với Bành Thừa.
"Tổng giám đốc Lục, thành thật khai báo mau, năm rồi cậu đầu tư vào bộ kia phim tình yêu kia cuối cùng thu được bao nhiêu đấy?" Ba người đi đến một góc, Mạnh Thế Phi đỉnh đạc ngồi trên ghế salon, thay Lục Tranh mở đề tài nói chuyện.
Lục Tranh nhấp một ngụm rượu, nói: "À, phim《Người tình ngoài cửa sổ》sao? Không nhiều lắm, tổng doanh thu bán vé tầm 300 triệu. Ngoài tôi ra còn có hai nhà sản xuất phim khác nữa, không tính đến chia hoa hồng cho diễn viên và khoản chi phí khác, tôi nhận được 50 triệu."
Mạnh Thế Phi liếc nhìn Bành Thừa ngồi bên cạnh Lục Tranh một cái, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu đầu tư bao nhiêu tiền? Nếu tôi nhớ không nhầm thì kinh phí của bộ phim này không cao lắm."
"10 triệu." Lục Tranh thẳng thắn đáp, "Tổng chi phí là 30 triệu."
Bành Thừa sau khi nghe xong, ngẩng đầu tán thưởng: "Tổng giám đốc Lục quả thật có mắt nhìn."
Lục Tranh lắc đầu, cười nói: "Do may mắn thôi. Đạo diễn nhất định muốn sử dụng diễn viên mới, nên thù lao đóng phim cũng tiết kiệm được không ít. Vừa bắt đầu ra phim cũng có chút lo lắng, nhưng không ngờ cuối cùng lại được hưởng ứng mạnh mẽ như thế này."
Mạnh Thế Phi vỗ tay: "Tổng giám đốc Lục khiêm tốn quá rồi. Đạo diễn Tạ Chi Nam là do cậu tự mình tìm được, cho nên mới nói cậu có mắt nhìn."
Lục Tranh nói: "Chủ yếu là nhóm khán giả trẻ tuổi mua vé. Phim tình cảm thoải mái, vui vẻ trong rạp bao giờ cũng hay hơn mấy phim văn học nghệ thuật. Tiếc là khâu tuyên truyền phim《Người tình ngoài cửa sổ》còn hời hợt, nếu như lúc trước mạnh mảng tuyên truyền này thì..."
"Sẵn tiện, anh Bành cũng đang ở đây. Có trăm nghìn báo chí trên internet của anh Bành, cậu còn sợ gì nữa?" Mạnh Thế Phi chỉ điểm.
Bành Thừa đúng lúc hỏi: "Tổng giám đốc Lục có kế hoạch gì cho bộ phim tiếp theo sao? Nếu được thì tới thời điểm tuyên truyền phim có thể giao cho tôi."
Lục Tranh trả lời: "Kịch bản đã có rồi, đạo diễn và đoàn phim vẫn chưa xác định được. Anh Bành nếu đã bằng lòng tham gia với chúng tôi thì tôi rất hoan nghênh, cứ gọi tôi Lục Tranh là được."
"Lục Tranh, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ, anh Bành."
Mấy người bọn họ nói xong công việc thì chuyển sang nói chuyện phiếm trong giới, anh nói một câu tôi nói một câu, nói chuyện rất vui vẻ, uống rượu càng lúc càng thấy thoải mái.
Đương lúc ngà ngà say, không biết tại sao vị bồ tát Kiều Vinh này lại tới đây. Lục Tranh trực tiếp bị đánh đến tỉnh rượu.
Mạnh Thế Phi không thấy tăm hơi đâu. Bành Thừa thì ôm Beta nào đó đi vui vẻ rồi. Những người xung quanh không muốn rước họa vào thân, nên chỉ dám đứng làm khán giả xem kịch vui.
"Anh à, chính là người này." Kiều Vinh hung ác chỉ vào Lục Tranh, quay đầu tố cáo với người đứng bên cạnh, "Hắn nói xấu sau lưng em, lời lẽ của hắn rất tàn độc."
Lục Tranh không biết vì sao lại xảy ra cớ sự này. Hắn hất những sợi tóc lòa xòa trên trán, lúc này mới phát hiện Kiều thiếu gia dẫn theo người trợ giúp, hơn nữa còn là mỹ nhân xuất chúng trợ giúp, không chỉ đơn thuần là ưa nhìn thôi đâu, dùng bốn chữ hình dung chính xác về người này chính là "Tuyệt thế giai nhân".
Chàng trai thoạt trông rất lạnh lùng, chân mày hơi nhíu lại. Khuôn mặt trắng nõn, đường nét trên gương mặt thanh tú lại tinh xảo, tóc để kiểu undercut, đường chân tóc có thể nói là hoàn mỹ. Môi dưới đầy đặn vừa đủ, khóe mắt ửng đỏ, có lẽ là do mệt nhọc quá độ, lại làm cho người ta tưởng tượng đến cảnh chàng trai bị làm đến khóc trên giường. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây đen, chiếc áo khoác khoác hờ trên cánh tay trái, tay phải cầm tập tài liệu, như một nhân viên ưu tú làm việc nơi công sở đang đi ngang qua đây.
https://ngoiimgamduong.wordpress.com/
Người này từ trên xuống dưới, tràn ngập vẻ đẹp cấm dục. Không hiểu vì sao, nhịp tim của Lục Tranh bỗng nhiên đập nhanh hơn, hắn muốn đến gần đối phương hơn một chút. Hắn kiềm chế lại nội tâm đang xao động của mình, nhẹ nhàng hít một hơi thì ngửi thấy được một luồng mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, mãi một lúc sau mới ý thức được cậu là Omega trưởng thành, pheromone của cậu có vị trà ô long, không chỉ có hương thơm của trà đen mà còn có cả vị đắng chát của trà xanh.
Lục Tranh càng nhìn càng cảm thấy Omega đứng trước mặt rất vừa mắt, kích thích thị giác có thể làm giảm bớt đau đớn trên mặt. Hắn vươn tay phải ra, đùa bỡn: "Người anh em này có chút quen mắt, xin hỏi xưng hô như thế nào?"
Omega không có động tác gì, chỉ đẩy cằm của Lục Tranh ra, không để ý tới ánh mắt của mọi người, trả lời: "Tôi là Kiều Việt. Đây là em trai của tôi, Kiều Vinh. Làm phiền anh rồi."
Giọng nói của cậu như tiếng mưa rơi tháng mười hai, không phải tháng sáu, cũng không phải tháng chín, mà là cơn mưa đông không ngớt của tháng mười hai. Trong trẻo và lạnh lẽo, thoáng chốc bao trùm hết thảy ồn ào.
Buổi tiệc nhất thời yên tĩnh. Thực ra, tâm trạng của quần chúng ăn dưa lúc này đã nổ thành pháo hoa.
Thì ra người này là Kiều Việt, Omega trong truyền thuyết. Nhắc về hai vị thiếu gia của Kiều gia, bạn bè chơi trong giới đều lưu truyền một câu nói như thế này: Đại Kiều "như gọt, như cắt, như khắc, như dũa", Tiểu Kiều "bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong xấu xa thối rữa".
"Như gọt, như cắt, như khắc, như dũa": Ý của câu này là tu dưỡng thành quân tử cũng giống như quá trình gia công xương cốt, sau khi cắt gọt xong phải tiếp tục mài dũa đến khi thật đẹp; cũng giống như gia công viên ngọc, phải đánh bóng một cách cẩn thận đến lúc nó sáng trong.
Xem ra hôm nay gặp may rồi. Chỉ là Kiều đại công tử nhiều năm định cư ở nước ngoài, mấy ngày gần đây sau khi về nước cũng ít khi giao du với bên ngoài, rất ít người gặp được cậu ở ngoài đời, chứ đừng nói chi đến việc nói chuyện với cậu. Nhưng tại sao cậu lại xuất hiện ở trong club của Lục Tranh? Ánh mắt Lục Tranh lóe lên vẻ kinh ngạc. Hắn thu tay về, nhẹ nhàng đi tới phòng riêng bên cạnh, từ trong tủ lạnh lấy ra túi chườm đá đắp lên mặt cho bớt sưng. Kiều Việt và Kiều Vinh cũng theo vào, những người khác đều bị chặn ngoài cửa, không hóng hớt được gì nữa nên ai nấy chậm rãi tản đi.
Lục Tranh ngồi trên ghế sa lon, ý vị thâm trường nói: "Kiều nhị thiếu vô duyên vô cớ đánh người, không biết Kiều đại thiếu nghĩ như thế nào?"
Nếu là trước kia, Lục Tranh sẽ tuân theo nguyên tắc "Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện", đóng cửa tiễn khách, rảnh rỗi đâu mà cùng phú nhị đại tranh cãi. Vết thương cũng không nghiêm trọng, hắn chườm đá lên mặt chỉ để bán thảm mà thôi. Thế nhưng lần này hắn không định bỏ qua dễ dàng như vậy nữa, đại khái chắc là bởi vì sự xuất hiện của Kiều Việt khiến chuyện này càng lúc càng trở nên thú vị.
Bán thảm: tỏ ra vẻ mình rất đáng thương, là nạn nhân.
Kiều Vinh bắt đầu hồi tưởng một chút: "Lục Tranh, ai bảo anh nói bậy nói bạ. Dám nói tôi là con vịt, hại tôi bị mọi người biến thành trò hề. Ông đây tới đánh anh là có lý do chính đáng."
Lục Tranh giơ điện thoại lên, nói: "Kiều nhị thiếu, tôi chưa từng làm loại chuyện đó. Cậu không phân tốt xấu rõ ràng liền đánh người bừa bãi, là phạm pháp đấy. Tôi có thể báo cảnh sát đến bắt cậu."
Kiều Vinh tức giận mắng: "Cái lùm mía, đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ, anh thử báo cảnh sát tôi xem."
"Tiểu Vinh, im lặng." Kiều Việt ngồi xuống đối diện Lục Tranh, mở miệng hỏi, "Xin lỗi, tổng giám đốc Lục, là em tôi lỗ mãng, nhưng mà đánh cũng đánh rồi, tổng giám đốc Lục muốn giải quyết thế nào?"
Lục Tranh có chút buồn cười, hắn không nghĩ tới Kiều Việt lại là kiểu brocon không nói lý, hơn nữa câu "Xin lỗi" hời hợt bâng quơ kia không hề có chút thành ý nào.
Brocon = Đệ khống: Cưng chiều em trai đến mức cuồng.
Lục Tranh giả vờ bất đắc dĩ: "Chỉ cần Kiều nhị thiếu đích thân xin lỗi tôi là được. Tuổi của nhị thiếu cũng không còn nhỏ nữa, chắc hẳn là không cần người khác xin lỗi hộ."
Kiều Vinh không biết từ nơi nào đem tới một ly rượu, qua loa mà nói: "Lục Tranh, tổng giám đốc Lục, xin lỗi. Tôi uống rượu tạ lỗi với anh được chứ?"
Kiều Việt ngăn lại động tác của Kiều Vinh, lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi là anh nó, cho nên ly rượu này tôi thay nó uống."
Kiều Việt ngửa đầu uống cạn rượu, sau đó đặt ly rượu không trên bàn, phát ra tiếng lạch cạch nhẹ.
"Tổng giám đốc Lục có hài lòng không? Nếu như không hài lòng, tôi có thể uống tiếp." Rượu mạnh nuốt vào bụng, giọng Kiều Việt vẫn đều đều như trước, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Anh! Anh điên rồi sao?" Kiều Vinh sốt ruột la lớn, "Anh không biết uống rượu mà!"
Lục Tranh nghe vậy cũng quan sát kĩ Kiều Việt. Quả nhiên phát hiện ánh mắt Kiều Việt lờ đờ hẳn đi, bắt đầu chớp mắt không ngừng, hàng lông mi vừa dày vừa dài chớp chớp liên hồi, khóe mắt cũng dần đỏ, như bị người ta bắt nạt khi dễ, có mấy phần xinh đẹp đáng yêu.
"Được rồi, tất cả là hiểu lầm thôi. Mọi người cùng lại đây tìm hiểu nhau, kết giao bạn bè nào." Mạnh Thế Phi bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, đi tới bên cạnh Lục Tranh nói, "Hôm nay là sinh nhật tổng giám đốc Lục, nếu Kiều đại thiếu đã đến đây, thì tổng giám đốc Lục đây cũng không thể thất lễ được."
Mạnh Thế Phi đưa cho Lục Tranh một ly rượu, Lục Tranh ngầm hiểu, cầm ly uống cạn.
Kiều Việt sửng sốt một chút, hòa nhã nói: "Lục Tranh, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Cậu cầm ly rượu đỏ, khăng khăng muốn cạn ly với Lục Tranh. Lục Tranh nhếch miệng mỉm cười, thì ra Omega này uống say sẽ gọi thẳng tên họ người ta ra.
Lục Tranh cũng nâng ly rượu đỏ lên, chạm dưới ly của Kiều Việt một cái, nói: "Cảm ơn Kiều ca."
Mạnh Thế Phi nói: "Chà chà, tổng giám đốc Lục thích làm người trẻ tuổi hơn thế à, anh lớn hơn Kiều Việt bốn, năm tuổi đúng không? Nói sai rồi, phải phạt nặng."
Mới lúc nãy thôi, Lục Tranh uống cùng Bành Thừa và những người khác không ít, hiện tại bị rót rượu liên tiếp, hắn mất ý thức lúc nào không biết.
Ấn tượng cuối cùng của hắn là đôi mắt Kiều Việt bị rượu tác động, hai mắt đẫm lệ, tựa như nơi đó có thể tràn ra một hồ nước.
Danh sách chương