Edit: DL – Beta: Chi

*****

Dư Lệ đâu ngờ được trong thế giới ABO, việc đánh dấu hoàn toàn lại quan trọng đến vậy? Anh vốn cho rằng đây là chuyện có thể hoàn thành trong một lần, không ngờ phải làm đến hơn chục lần, thậm chí là mấy chục lần.

Đến cuối cùng, ngay cả kêu anh cũng không kêu nổi, chỉ biết ôm lấy Lâu Chỉ, cảm nhận hơi ấm của hắn.

Trên vai Lâu Chỉ chi chít vết cắn, thậm chí còn có vài vết rướm máu. Vết cào trên lưng cũng rất nhiều, nhìn có vẻ rất có trật tự, đó là dấu vết do bốn ngón tay đồng thời cào.

Lúc mới bắt đầu, Lâu Chỉ rất dịu dàng. Nhưng sau đó, khi Dư Lệ đã thích ứng được, biên độ va chạm của hắn cũng từ từ tăng lên, tốc độ lúc nhanh lúc chậm.

Dư Lệ sợ đau, Lâu Chỉ vừa làm mạnh một chút, anh liền cắn lên vai hắn. Việc bị cắn kích thích Lâu Chỉ, động tác của hắn càng nhanh và ác liệt hơn. Dư Lệ cũng gia tăng lực cắn.

Sau khi Dư Lệ tỉnh táo lại từ cơn say tình, nhìn thấy vết răng trên vai Lâu Chỉ, anh vừa đau lòng vừa tự trách.

Lâu Chỉ cầm lấy tay anh đè lên vết cắn, không hề bận tâm, nói: “Là anh làm đau em.”

Dư Lệ cau mày, đau lòng, thổi nhè nhẹ: “Em sẽ kiềm chế không cắn anh nữa.”

Trong đợt cao trào tiếp theo, Dư Lệ cố duy trì chút lý trí cuối cùng để không cắn Lâu Chỉ. Đến khi Lâu Chỉ nhìn thấy anh tự cắn môi dưới của mình, hắn đành bất đắc dĩ cạy mở môi anh, dùng pheromone trấn an, cũng trở nên dịu dàng hơn.

Đợi đến khi Dư Lệ thả lỏng trở lại, Lâu Chỉ mới hôn anh, động tác dần mạnh bạo. Cuối cùng, Dư Lệ vẫn không nhịn được cắn lên vai Lâu Chỉ, trên vai hắn xuất hiện thêm hai vết thương nữa.

“Cháo anh nấu chắc đã được rồi, để anh bê tới cho em.” Lâu Chỉ hôn lên môi người yêu, nhẹ nhàng sờ tóc anh.

“Em mệt quá.”

Dư Lệ không muốn cử động dù chỉ là một ngón tay, mấy ngày vừa rồi, tất cả những gì anh làm là đánh dấu, ăn xong tiếp tục đánh dấu, ngay cả lúc đi ngủ anh vẫn cảm thấy mình đang bị đánh dấu.

Lâu Chỉ thấy vẻ mặt Dư Lệ vô cùng ủ rũ, dịu dàng véo hai má mềm mềm của anh: “Anh đút cho em.”

Dư Lệ không hiểu sao Lâu Chỉ vẫn có thể tràn trề tinh lực như thế. Rõ ràng trong việc làm tình, người mất công mất sức nhất là hắn, sao hắn lại không mệt vậy? Dường như hiểu rõ băn khoăn của Dư Lệ, Lâu Chỉ giải thích: “Em mệt thì cứ ngủ trước đi, anh nấu đại vài thứ, ăn xong sẽ quay lại ôm em cùng ngủ.”

“Tố chất cơ thể của Alpha tốt hơn Omega nhiều, em thấy mệt cũng là chuyện bình thường thôi.”

Dư Lệ nhếch môi, không phục nói: “Cho dù là ai, làm lâu như vậy cũng sẽ mệt thôi, anh hiểu không? Là do anh không phải người ấy!”

“Bảo bối, có phải em đang khen thể lực của anh không?” Lâu Chỉ nở nụ cười.

“Còn lâu em mới có ý đó.” Dư Lệ đấu võ miệng với hắn.

Lâu Chỉ gẩy chóp mũi anh, đứng dậy đi múc cháo. Hắn chỉ mặc một cái quần dài, ngọn đèn chiếu lên cơ bắp trên người hắn, đổ xuống một bóng đen.

Dư Lệ uống liền một lúc ba bát cháo, sau khi được Lâu Chỉ giúp lau khô miệng, anh ngả đầu, rúc vào chăn ngủ say.

Lâu Chỉ ngâm chén vào bồn rửa rồi tắt đèn ôm anh cùng ngủ, tay hắn để lên phần bụng Dư Lệ. Trong lúc làm, hắn bắn toàn bộ tinh hoa của mình vào trong người Dư Lệ, anh cũng không phản đối, còn cắn hắn nói: “Nhiều thế.”

Lâu Chỉ ấn nhẹ xuống cái bụng mềm mềm hơi nhô lên của Dư Lệ, đó không phải do cháo ban nãy anh vừa uống mà đều là tinh hoa của hắn. Hắn ôm chặt người trong lòng. Dường như Dư Lệ cảm nhận được mùi hương quen thuộc đang ở gần bên, anh ghé sát người hắn theo bản năng.

Hoàn thành bước cuối cùng, hai người ngày càng giống một cặp vợ chồng.

Dư Lệ thích cảm giác cùng đi siêu thị mua đồ với Lâu Chỉ. Còn Lâu Chỉ, đôi khi công ty bận việc, hắn cũng sẽ về nhà ăn cơm với anh.

Vẫn theo quy tắc cũ, ai không nấu cơm sẽ nhận trách nhiệm rửa bát.

Nhưng dù người nấu cơm là Lâu Chỉ, hắn vẫn sẽ tranh nhiệm vụ của Dư Lệ. Vì thế, nhiệm vụ rửa bát trong nhà nghiễm nhiên do Lâu Chỉ đảm nhận.

Cuộc sống trôi qua vô cùng êm đềm.

Khi trời nhá nhem tối, Dư Lệ thích đi dạo trong công viên cùng Lâu Chỉ. Về đến nhà, nếu Lâu Chỉ muốn, anh cũng lấp lửng đồng ý với điều kiện không được làm quá đà như lần đầu tiên.

Chẳng bao lâu đã tới năm mới, vào kỳ nghỉ đông, Dư Lệ nghỉ ở nhà chuẩn bị cho kỳ thi chuyên ngành của học kỳ.

Lâu Chỉ dừng xe tại siêu thị, Dư Lệ nhắn tin bảo hắn đi mua chút đồ để tối ăn lẩu. Lái xe đã đi từ trước, hắn xách một túi lớn ra ngoài, đi bộ về hướng khu dân cư.

Đường về nhà sẽ đi qua công viên, bước chân Lâu Chỉ rộng hơn, hắn muốn về sớm một chút để gặp Dư Lệ.

Cây trong công viên phủ đầy tuyết, trắng xóa một mảng, Lâu Chỉ dừng chân, ánh mắt hắn tập trung vào một người đang đứng trên thảm cỏ.

Lưu Lật tốn rất nhiều công sức để thu hút sự chú ý của Lâu Chỉ nhưng ánh mắt của hắn vẫn chỉ dõi theo Omega kia, dường như những người khác đều chẳng hề quan trọng.

Lưu Lật không còn cách nào khác, đành ra tay từ đoạn ký ức kia. Nhưng thông tin về Lâu Chỉ quá ít, để thăm dò lộ trình của hắn, Lưu Lật tốn không ít điểm. Đáng tiếc thay, ngoại trừ đi cùng Omega kia, Lâu Chỉ chỉ ngồi xe đi thẳng tới công ty.

Cậu ta không có đủ tư cách để vào Lâu thị, cũng không tìm ra khoảng thời gian Lâu Chỉ ở một mình. Hôm nay, cậu ta không ôm hi vọng gì, hỏi bâng quơ một câu, nào ngờ Hệ thống lại báo cho cậu ta biết, khoảng hai mươi phút nữa Lâu Chỉ sẽ ở đây.

Lưu Lật đã xem lại đoạn ký ức kia của Lâu Chỉ rất nhiều lần, cũng đã tìm ra cách có thể thu hút sự chú ý của hắn.

Lưu Lật không để tâm đến Omega kia, chỉ cần cậu ta giành được thân phận “ánh trăng sáng” trong lòng Lâu Chỉ, chẳng phải Omega kia sẽ bị vứt bỏ sao?

Để màn kịch thêm phần hoàn hảo, Lưu Lật còn cố tình tới cô nhi viện tìm một bé trai tới.

Cho dù mọi chuyện xảy ra sớm ba năm, nhưng Lưu Lật vẫn dùng cách thức y như đời trước. Lâu Chỉ nhìn cậu ta giả bộ dịu dàng tặng một viên kẹo cho đứa trẻ vừa bị ngã, nở nụ cười đầy châm chọc.

Trước kia không hiểu hắn mù lòa thế nào, lại cho rằng Lưu Lật chính là người kia, cậu ta mãi mãi thua xa Dư Lệ.

Lâu Chỉ cởi bỏ cúc cổ, đột ngột đổi hướng đi tới trước mặt Lưu Lật. Trong khoảng thời gian này, mỗi khi tách khỏi Dư Lệ ở trường học, Lưu Lật sẽ luôn tìm cơ hội vô tình chạm mặt hắn, rồi dùng pheromone hấp dẫn hắn.

Quá phiền. Đó là suy nghĩ duy nhất trong lòng Lâu Chỉ.

Vốn hắn chỉ muốn sống yên bình cùng Dư Lệ, chỉ cần Lưu Lật không múa may trước mặt, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng cậu ta vẫn rất đê tiện.

Lưu Lật thấy Lâu Chỉ đi về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, cậu ta cố dằn sự hưng phấn trong lòng xuống, tiếp tục ra vẻ dỗ dành đứa bé. Đợi đến khi cách Lâu Chỉ tầm nửa mét, cậu ta liền ra hiệu bảo đứa bé kia rời đi.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Lâu Chỉ túm cổ bóp chặt.

Túi xách trên tay ban nãy được để dưới tàng cây, Lâu Chỉ hơi dùng sức, nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ của Lưu Lật, hắn lại càng mạnh tay hơn.

“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Lâu Chỉ buông tay, giọng nói bất cần. Hắn hờ hững nhìn Lưu Lật, vẻ mặt lạnh như băng.

Lưu Lật ho khan, cậu ta có thể cảm nhận được sức mạnh của Lâu Chỉ, trong lòng hối hận sao mình lại trêu chọc kẻ điên này.

Lâu Chỉ không nhìn cậu ta thêm nữa, xoay người rời đi. Hắn rút khăn ra lau tay hệt như vừa chạm vào thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, khiến mặt Lưu Lật đỏ ửng.

“Anh ta là một kẻ điên, tôi không muốn dây vào anh ta nữa.” Lưu Lật vất vả đè sự sợ hãi trong lòng xuống, nói với Hệ thống.

“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, xin ký chủ tự chịu hậu quả.”

Lưu Lật hận đến nghiến răng, nhớ lại ánh mắt vừa rồi, tim hắn run lên, giọng nói run rẩy.

“Tại sao lại là kẻ điên Lâu Chỉ này?! Anh ta sẽ giết tôi thật đấy.”

“Ký chủ có thể từ chối, Hệ thống sẽ tìm ký chủ mới.”

“Vậy những thứ tôi có được bây giờ sẽ thế nào? Chu Mạnh còn thích tôi không?” Lưu Lật hỏi thẳng.

“Khi phá bỏ giao ước, tất cả những gì ký chủ có được sẽ không biến mất, sự yêu thích của nhân vật chính với ký chủ cũng sẽ không giảm bớt. Ngài chỉ mất đi cơ hội chiếm được lợi ích.”

Phá bỏ giao ước nghĩa là Lưu Lật không thể biết trước những chuyện xảy ra trong tương lai một cách dễ dàng nữa. Sự cưng chiều của ba sẽ biến mất khi cậu ta không còn giá trị lợi dụng, Chu Mạnh có lẽ vẫn sẽ thích cậu ta, nhưng nếu không có Hệ thống…

Nếu Chu Mạnh biết Lưu Lật không còn Hệ thống, hắn nhất định sẽ chia tay với cậu ta.

Lưu Lật thầm mắng, biết vậy đã không nói chuyện Hệ thống cho Chu Mạnh.

Hai tháng trước, cậu ta uống rượu cùng Chu Mạnh. Trong bầu không khí như vậy, lại bị cồn ăn mòn hệ thần kinh, Lưu Lật hoàn toàn thả lỏng, vô ý nói hớ chuyện này. Sau đó, lúc lên giường, Chu Mạnh đưa đẩy, cậu ta liền kể hết toàn bộ.

“Tôi sẽ làm nhiệm vụ này.” Lưu Lật nói.

Lâu Chỉ thay giày đi vào nhà, thấy người kia đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, vẻ mặt hắn dịu dàng trở lại, sự hung ác khi đối diện với Lưu Lật hoàn toàn biến mất. Hắn cất đồ vào tủ lạnh rồi ngồi xuống bên cạnh Dư Lệ.

Dư Lệ chăm chú xem phim trên TV, Lâu Chỉ vừa ngồi xuống, anh liền gác chân lên đùi hắn.

“Không phải anh nói đi mười phút thôi sao? Mua đồ ăn gì mà mất hơn nửa tiếng vậy?”

Tay Lâu Chỉ vẫn còn lạnh, hắn không chạm vào chân Dư Lệ, chỉ nắm mắt cá chân của anh qua lớp quần, xốc áo lên, kéo chân anh áp vào bụng mình.

“Người anh rất ấm.” Dư Lệ tủm tỉm cười, đạp lên người hắn, ngón chân không yên phận di chuyển trên cơ bụng của Lâu Chỉ.

“Ai bảo em không đi tất, hai chân đều lạnh cả.” Lâu Chỉ để mặc đối phương đùa nghịch, chỉ kéo chăn trên người anh lên.

“Không muốn máy giặt phải tăng ca chỉ để giặt thêm hai cái tất, cũng không phải ra khỏi nha nên em mới không đi.”

“Bạn nhỏ Lâu à, anh lại đây.” Dư Lệ vẫy tay với hắn.

Lâu Chỉ thuận theo, nghiêng người tới gần, “Sao thế…”

Dư Lệ nắm cổ áo của Lâu Chỉ, nâng mặt hắn lên, hôn “chụt chụt” vào hai bên má, đầu ngón tay anh chạm lên ấn đường của Lâu Chỉ, dịu dàng hỏi: “Có phải anh gặp chuyện gì không vui không?”

Lâu Chỉ nhìn anh, thấy trong đôi mắt anh tràn đầy dịu dàng và lo lắng, bóng hình hắn ánh lên trong đôi mắt người nọ.

Ngay lập tức, hắn nở nụ cười: “Bảo bối, sao không giấu được em chuyện gì vậy?”

“Em có thể giúp gì cho anh không?”, Dư Lệ hỏi.

Lâu Chỉ lắc đầu: “Đến lúc cần anh sẽ nói với em.”

Dư Lệ cũng không ép hắn, khóe miệng cong cong: “Được, vậy em chờ anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện