Hắn bí mật vụng trộm hỏi Tạ Thư Diễn, "Chúng ta thực sự kết hôn sao?"
Tạ Thư Diễn cũng không trì hoãn, nửa ngày sau mới đáp: "Kết, nếu không cha tôi nhất định sẽ không đồng ý."
Kết hôn là vì trách nhiệm, hai người bọn họ định ra cái hiệp nghị sau hai năm không có con và không có tình cảm thì ly hôn, nhưng việc này ngoại trừ Hạ Phỉ và Tạ Thư Diễn thì không ai biết rõ.
Vốn tưởng rằng không có cảm tình, vậy mà tình cảm cứ thế đến hoặc là hắn đánh giá thấp Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn ra đi một cách dứt khoát, nói với Hạ Phỉ rằng cho dù bọn họ ở bên nhau lâu như vậy không thích hợp vẫn là không thích hợp.
Hạ Phỉ không biết bọn họ là người may mắn hay xui xẻo, Tạ Thư Diễn sức khỏe rất kém, hắn cùng với Tạ Thư Diễn trải qua ba kỳ phát tình, cũng không thể khiến Tạ Thư Diễn mang thai.
Nội tâm thiêu đốt đến phiền, Hạ Phỉ không còn tâm trạng mà uống, đầu óc hỗn loạn, cố gắng chống đỡ khuôn mặt, phụ hoạ nói: “Nguyên lai, tôi khó chịu nhất là khuôn mặt lạnh lùng của em ấy, cũng không dễ nói chuyện.
Còn cần tôi phải hạ thấp cầu xin em ấy sao? Em ấy cho là tôi không nỡ rời sao? ”
Hạ Phỉ càng nói càng kích động, lảo đảo từ sô pha đứng dậy, "Con mẹ nó, khi tôi chưa kết hôn, có bao nhiêu omega vây quanh tôi? Cái bảo bối phiền phức họ Tạ đó tôi còn không phàn nàn gì.
Cưới tôi thì em ấy lại ủy ủy khuất khuất.
Cả ngày trưng ra vẻ mặt thối cho ai xem?"
Xung quanh náo loạn hết cả lên, nội tâm Hạ Phỉ phản nghịch ngày càng nghiêm trọng, hắn sải bước qua bàn cà phê phía trước, chai rượu cạn bị đập vỡ tan tành, hắn bắt đầu hô: "Dừng nhạc lại! Vị huynh đệ, giới thiệu cho tôi một đối tượng, tôi thích cái dạng gì, mấy ông còn không biết ư? "
Đều nói rằng rượu vào làm to gan lớn mật, nghe được cả một đám anh em hoan hô, Hạ Phỉ càng được tiếp thêm sức mạnh, trước mặt mọi người, hắn lấy điện thoại di động ra bấm số của Tạ Thư Diễn.
Nhạc chuông trong vài giây mà hắn cảm giác dài dằng dặc, khi giọng nói lạnh lùng của Tạ Thư Diễn vang lên ở đầu bên kia, Hạ Phỉ bất thình lình giật mình một cái, hắn đối với Tạ Thư Diễn là vừa yêu vừa hận, cao cao tại thượng.
Hắn là người đã lấy được Tạ Thư Diễn, nhưng không có được trái tim của em ấy.
Mọi người bên dưới duỗi dài cổ chờ Hạ Phỉ nói lời tiếp theo, Hạ Phỉ nói ra đều là lời lớn tiếng, hiện tại hắn đang coi trời bằng vung, hắn cười khan một tiếng, "Tạ Thư Diễn!"
So với âm thanh ồn ào bên chỗ hắn, chỗ của Tạ Thư Diễn quá mức yên tĩnh.
“Em đoán xem bây giờ tôi đang làm gì?” Hạ Phỉ giống như một tiểu hài tử đắc ý, “Tôi uống rượu trong quán bar, em có thể quản được tôi sao? Tôi muốn xem sau này còn ai có thể quản được tôi!"
So với sự cuồng loạn của Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn tỉnh táo dị thường, anh khẽ thở dài, "Anh uống nhiều quá, về nhà sớm chút đi, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy."
Hạ Phỉ không chịu nổi Tạ Thư Diễn mặc hắn như vậy, đứng dựa vào cái kệ, đèn đỏ rượu xanh, thần kinh tê liệt, "Em đừng giả mù xa mưa nói với tôi những cái này.
Tôi đã sớm muốn nói cho em biết, Em con mẹ nó cả ngày đều là vẻ mặt người chết, lão tử nhìn chán lắm rồi.
Tôi với em ở bên nhau 2 năm này, tôi mỗi ngày đều thấy mệt mỏi.
Ây dà, tôi nói cho em biết, mai này tôi sẽ tìm một omega ôn nhu săn sóc, thấu hiểu lòng người, cho em tức chết thì thôi".
Tạ Thư Diễn tức giận đến mức nào thì hắn không biết, Hạ Phỉ hiện tại nhớ tới, chỉ cảm thấy vạn phần mất mặt, hắn không nghĩ là lúc đó mình thất thố đến vậy.
Hắn dường như liều mạng nói với Tạ Thư Diễn là hắn không quan tâm, hắn căn bản không để em ấy trong lòng.
Khi chỉ còn hắn ở nhà một mình, không cần mạnh mẽ chống đỡ cái gọi là thể diện cho người khác xem, không cần tại thời điểm đó cậy mạnh với Tạ Thư Diễn, hắn phát hiện thật ra hắn rất quan tâm, quan tâm cái nhìn của mọi người xung quanh, quan tâm đến sự ra đi của Tạ Thư Diễn.
Hạ Phỉ cả đời này cũng chưa từng xoắn xuýt qua, muốn gọi điện thoại cho Tạ Thư Diễn để xin ý kiến, nhưng hắn lại phải cố níu lại một tia lý trí, hai người kết hôn rồi ly hôn, hắn cũng nên giữ lại thể diện cho Tạ Thư Diễn.
"Tinh tinh" hai tiếng, Hạ Phỉ bị chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ, hắn liếc nhìn màn hình, người gọi có chết hắn cũng không nghĩ tới, thế mà lại là Tạ Thư Diễn.
Đúng kiểu có tật thì mới giật mình*
(*) -Câu gốc là 哪壶不开提哪壶.
Tra lòi con mắt nó ra nồi với niêu...!
“Chậc.” Hạ Phỉ bóp chặt điện thoại, suy nghĩ Tạ Thư Diễn cũng không phải người quái gở, đối phương đều đã chủ động gọi điện thoại đến, hắn không nghe chính là có thể đi mặc váy được rồi, Tự mình chấn chỉnh lại tâm trạng, lầm bà lầm bầm trả lời điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tạ Thư Diễn trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng, "A lô? Anh tỉnh rồi?"
Hạ Phỉ cũng coi như vứt hết mặt mũi, lại muốn cùng Tạ Thư Diễn pha trò, "A, tỉnh rồi."
Tạ Thư Diễn không đề cập đến chuyện say khướt của Hạ Phỉ đêm qua, anh đi thẳng vào vấn đề, "Đồ đạc của tôi chưa mang đi hết.
Quần áo mùa hè vẫn còn trong phòng để đồ."
Hạ Phỉ cảm thấy mình phải giống một lão gia lớn, lúc này không thể cùng Tạ Thư Diễn quái gở, còn nữa chính là, hắn phải khắc phục sự cố thất thố đêm qua.
"Vậy tôi sẽ tìm thời gian để mang sang cho em? Chính em cũng đừng phiền toái bản thân, bình thường em đi dạy không có thời gian."
Tạ Thư Diễn khách khí nói câu cảm ơn, ngay sau đó lại nói: "Tôi chưa nói với hai cha về việc ly hôn, tạm thời trước mắt không nên nói cho họ biết."
Cái này thật khéo làm sao? Hạ Phỉ cũng không dám nói, tuy nhiên cha của Tạ Thư Diễn đối với hắn không hài lòng đủ thứ, nhưng là trong nhà hắn đối với người con dâu Tạ Thư Diễn này có biết bao nhiêu yêu thích.
Hạ Phỉ và ba đều có cái đức tính giống nhau, ba Hạ cảm thấy Tạ Thư Diễn làm thầy giáo, nhu thuận im lặng, là một nghề đứng đắn và nghiêm túc.
Ông còn nói gia đình hắn được tổ tiên phù hộ nên Hạ Phỉ mới có phúc lấy được một thầy giáo như Tạ Thư Diễn.
Ba mẹ của Hạ Phỉ đều coi Tạ Thư Diễn như con ruột của mình, nếu biết hắn ly hôn với Tạ Thư Diễn, ba Hạ có thể sẽ kéo xuống một lớp da của hắn.
“Tôi cũng không dám nói với ba mẹ.” Hạ Phỉ lúng túng nói, “Vậy thì chúng ta vẫn phải giấu diếm sao?"
Hai người với mối quan hệ như hiện tại, gọi ba mẹ có chút không thích hợp, nhưng ba mẹ Hạ Phỉ đều rất tốt với Tạ Thư Diễn, đột nhiên đổi giọng thì xa lạ quá, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục xưng hô như vậy.
"Chờ em tìm được đối tượng, lại cùng ba mẹ nói sau, đến lúc đó họ sẽ không quá tức giận."
Câu "ba mẹ" này không hiểu sao Hạ Phỉ nói ra nội tâm có chút không thoải mái, hắn hàm hồ nói, "Còn em thì sao? Ông già nhà em chắc chắn không dễ lừa như ba mẹ tôi được."
Tạ Thư Diễn tự động không để ý đến Hạ Phỉ xưng hô, "Hiện tại tôi không thể nói cho cha biết, phải tìm thời cơ, từ từ rồi sẽ đến"
Chính mình mặt nóng dán mông lạnh quan tâm đến Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn thì cứ như vậy, không mặn không nhạt làm Hạ Phỉ không vui.
Hắn cảm nhận được chính mình rất ti tiện, lúc nào cũng hạ thấp mặt mũi cười đùa với Tạ Thư Diễn, cho dù là ly hôn cũng không đổi được cái tật xấu này, không phải ti tiện thì là cái gì.
"Cái kia...cứ gạt thế này cũng không phải là cách....Chúng ta một tháng ít nhất về một chuyến.
Em cũng phải theo tôi về nhà, còn ông già nhà em mà hỏi tới, tôi có cần tới không?"
Đây quả thực là một vấn đề, Tạ Thư Diễn dừng lại một chút, "Có cái gì cần, anh cứ gọi sớm cho tôi biết"
Hạ Phỉ dường như hiểu rõ ý tứ Tạ Thư Diễn, hai người bọn họ giả kết hôn thì thôi đi, lại còn phải giả vờ ở bên nhau sau khi ly hôn, còn phải diễn trước mặt cha mẹ nếu cần.
Tạ Thư Diễn là một người đặc biệt chu đáo, ngoại trừ lúc giả kết hôn với Hạ Phỉ, em ấy lúc đó sợ hãi và mất đi năng lực suy nghĩ, hoàn toàn là bị Hạ Phỉ dắt mũi kết hôn.
“Được rồi, em là người quyết định.” Hạ Phỉ tràn ngập oán niệm.
Tạ Thư Diễn không có thói quen dây dưa dài dòng, sự tình đều đã nói xong "Đến giờ lên lớp rồi, Tôi cúp máy trước"
Hạ Phỉ còn chưa kịp nói lời tạm biệt, đã nghe thấy âm thanh tút tút của điện thoại, hắn ném di động sang một bên, tức giận nói: "Chuyện tối qua em không đề cập đến thì cũng không sao.
Tôi uống rượu say cũng không quan tâm hỏi han một câu, ly hôn xong coi như chẳng còn gì cả”.
Tạ Thư Diễn cất điện thoại di động vào trong túi quần, hôm nay anh không đến lớp, xin nghỉ phép một ngày để đặc biệt đến bệnh viện, omega ly hôn là một chuyện rất phiền phức, ngoài việc giấu diếm cha mẹ, đánh dấu vĩnh viễn cũng là một vấn đề rất lớn.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, bệnh viện không có nhiều người, khi y tá gọi tên anh, anh tâm thần bất định mà đi vào.
Ngồi xem bệnh án là một bác sĩ trung niên Tạ Thư Diễn giải thích ngắn gọn về tình trạng của mình.
Bác sĩ đề nghị: "Tôi không khuyên cậu nên phẫu thuật xóa ký hiệu ngay bây giờ.
Cậu nói rằng nghề nghiệp của cậu là giáo viên và trước mắt đang dạy lớp tốt nghiệp.
Không có chuyện nghỉ dài ngày, mà sau ca mổ này, cậu cần hai đến ba tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, giảm tiếp xúc với alpha để không làm kích thích pheromone, nếu không sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến khả năng sinh dục và cơ thể sau này"
Đối với học sinh và công việc, Tạ Thư Diễn là xuất phát từ trách nhiệm, nhưng anh cũng không muốn bạc đãi chính mình, phải làm sao cho vẹn toàn cả hai.
"Không có biện pháp khác ư?"
Bác sĩ hỏi: "Thời gian phát tình của cậu là bao giờ, hay kỳ phát tình cuối cùng là khi nào?"
Tạ Thư Diễn mấp máy, vẻ mặt lãnh đạm trở nên nóng rực, "Còn chưa tới một tháng sau kỳ phát tình."
"Trong trường hợp này, tôi đề nghị cậu nên sử dụng miếng dán cách ly, không nên sử dụng thuốc ức chế và đến phẫu thuật trước kỳ phát tình tiếp theo."
Miếng dán cách ly khác với thuốc ức chế.
Thuốc ức chế làm chậm kỳ phát tình của omega và ảnh hưởng đến những kỳ phát tình tiếp theo.
Việc tiêm quá nhiều thuốc ức chế sẽ gây tổn thương cho cơ thể omega.
Miếng dán cách ly về mặt vật lý cắt đứt sự tiếp xúc pheromone và giảm sự kích thích pheromone của alpha.
Nó nhắm đến alpha nhiều hơn, để alpha không thể ngửi thấy mùi pheromone của omega, bao gồm omega đã được đánh dấu và omega có miếng dán cách ly.
Trong mắt của alpha, họ và beta không khác gì nhau.
Điểm bất lợi là nó không tốt bằng thuốc ức chế, một loại là thoa bên ngoài da, một loại là thuốc uống.
Hiệu quả chắc chắn có thể đoán ra được rồi đó.
Lời khuyên của bác sĩ thực sự khiến Tạ Thư Diễn thở phào nhẹ nhõm, miếng dán cách ly có lẽ là lựa chọn tốt nhất của anh lúc này, vừa không làm chậm tiến độ của lớp học, vừa có thể giấu diếm ba mẹ lâu một chút.
Cái kia cũng coi là trở về bình thường như trước, trước khi kết hôn, Tạ Thư Diễn biết được tuyến thể của anh mỏng manh hơn omega bình thường, về sau do tiêm thuốc ức chế trong thời gian dài nên chu kỳ phát tình bị rối loạn và thời gian phát tình ngắn dài khác nhau.
thậm chí cơ hội thụ thai cũng giảm đi đáng kể, lần đầu tiên anh và Hạ Phỉ làm cũng không có mang thai.
Phẫu thuật cắt bỏ dấu hiệu đòi hỏi rất nhiều can đảm.
Bất kỳ omega nào cũng là giọt nước biển trong lòng đại dương khi đối mặt với pheromone.
Họ không thể phản kháng hay giãy dụa.
Pheromone của alpha đối với omega mà nói là một loại bảo hộ mạnh mẽ.
Tạ Thư Diễn vô tri vô giác cũng bị sa vào pheromone của Hạ Phỉ và sẽ rất thống khổ nếu phải cạo một tầng da thịt này ra.
Anh đã cảm nhận được hơi ấm của alpha, omega không còn mạnh mẽ được như lúc ban đầu, kiểu ỷ lại này là bẩm sinh, Tạ Thư Diễn không nỡ bỏ.
Tuy nhiên, alpha của Tạ Thư Diễn rất sơ ý, căn bản là hắn đã quên mất vụ việc omega của mình phải xoá bỏ ký hiệu.
...!
4/10/2020
#NTT.
Tạ Thư Diễn cũng không trì hoãn, nửa ngày sau mới đáp: "Kết, nếu không cha tôi nhất định sẽ không đồng ý."
Kết hôn là vì trách nhiệm, hai người bọn họ định ra cái hiệp nghị sau hai năm không có con và không có tình cảm thì ly hôn, nhưng việc này ngoại trừ Hạ Phỉ và Tạ Thư Diễn thì không ai biết rõ.
Vốn tưởng rằng không có cảm tình, vậy mà tình cảm cứ thế đến hoặc là hắn đánh giá thấp Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn ra đi một cách dứt khoát, nói với Hạ Phỉ rằng cho dù bọn họ ở bên nhau lâu như vậy không thích hợp vẫn là không thích hợp.
Hạ Phỉ không biết bọn họ là người may mắn hay xui xẻo, Tạ Thư Diễn sức khỏe rất kém, hắn cùng với Tạ Thư Diễn trải qua ba kỳ phát tình, cũng không thể khiến Tạ Thư Diễn mang thai.
Nội tâm thiêu đốt đến phiền, Hạ Phỉ không còn tâm trạng mà uống, đầu óc hỗn loạn, cố gắng chống đỡ khuôn mặt, phụ hoạ nói: “Nguyên lai, tôi khó chịu nhất là khuôn mặt lạnh lùng của em ấy, cũng không dễ nói chuyện.
Còn cần tôi phải hạ thấp cầu xin em ấy sao? Em ấy cho là tôi không nỡ rời sao? ”
Hạ Phỉ càng nói càng kích động, lảo đảo từ sô pha đứng dậy, "Con mẹ nó, khi tôi chưa kết hôn, có bao nhiêu omega vây quanh tôi? Cái bảo bối phiền phức họ Tạ đó tôi còn không phàn nàn gì.
Cưới tôi thì em ấy lại ủy ủy khuất khuất.
Cả ngày trưng ra vẻ mặt thối cho ai xem?"
Xung quanh náo loạn hết cả lên, nội tâm Hạ Phỉ phản nghịch ngày càng nghiêm trọng, hắn sải bước qua bàn cà phê phía trước, chai rượu cạn bị đập vỡ tan tành, hắn bắt đầu hô: "Dừng nhạc lại! Vị huynh đệ, giới thiệu cho tôi một đối tượng, tôi thích cái dạng gì, mấy ông còn không biết ư? "
Đều nói rằng rượu vào làm to gan lớn mật, nghe được cả một đám anh em hoan hô, Hạ Phỉ càng được tiếp thêm sức mạnh, trước mặt mọi người, hắn lấy điện thoại di động ra bấm số của Tạ Thư Diễn.
Nhạc chuông trong vài giây mà hắn cảm giác dài dằng dặc, khi giọng nói lạnh lùng của Tạ Thư Diễn vang lên ở đầu bên kia, Hạ Phỉ bất thình lình giật mình một cái, hắn đối với Tạ Thư Diễn là vừa yêu vừa hận, cao cao tại thượng.
Hắn là người đã lấy được Tạ Thư Diễn, nhưng không có được trái tim của em ấy.
Mọi người bên dưới duỗi dài cổ chờ Hạ Phỉ nói lời tiếp theo, Hạ Phỉ nói ra đều là lời lớn tiếng, hiện tại hắn đang coi trời bằng vung, hắn cười khan một tiếng, "Tạ Thư Diễn!"
So với âm thanh ồn ào bên chỗ hắn, chỗ của Tạ Thư Diễn quá mức yên tĩnh.
“Em đoán xem bây giờ tôi đang làm gì?” Hạ Phỉ giống như một tiểu hài tử đắc ý, “Tôi uống rượu trong quán bar, em có thể quản được tôi sao? Tôi muốn xem sau này còn ai có thể quản được tôi!"
So với sự cuồng loạn của Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn tỉnh táo dị thường, anh khẽ thở dài, "Anh uống nhiều quá, về nhà sớm chút đi, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy."
Hạ Phỉ không chịu nổi Tạ Thư Diễn mặc hắn như vậy, đứng dựa vào cái kệ, đèn đỏ rượu xanh, thần kinh tê liệt, "Em đừng giả mù xa mưa nói với tôi những cái này.
Tôi đã sớm muốn nói cho em biết, Em con mẹ nó cả ngày đều là vẻ mặt người chết, lão tử nhìn chán lắm rồi.
Tôi với em ở bên nhau 2 năm này, tôi mỗi ngày đều thấy mệt mỏi.
Ây dà, tôi nói cho em biết, mai này tôi sẽ tìm một omega ôn nhu săn sóc, thấu hiểu lòng người, cho em tức chết thì thôi".
Tạ Thư Diễn tức giận đến mức nào thì hắn không biết, Hạ Phỉ hiện tại nhớ tới, chỉ cảm thấy vạn phần mất mặt, hắn không nghĩ là lúc đó mình thất thố đến vậy.
Hắn dường như liều mạng nói với Tạ Thư Diễn là hắn không quan tâm, hắn căn bản không để em ấy trong lòng.
Khi chỉ còn hắn ở nhà một mình, không cần mạnh mẽ chống đỡ cái gọi là thể diện cho người khác xem, không cần tại thời điểm đó cậy mạnh với Tạ Thư Diễn, hắn phát hiện thật ra hắn rất quan tâm, quan tâm cái nhìn của mọi người xung quanh, quan tâm đến sự ra đi của Tạ Thư Diễn.
Hạ Phỉ cả đời này cũng chưa từng xoắn xuýt qua, muốn gọi điện thoại cho Tạ Thư Diễn để xin ý kiến, nhưng hắn lại phải cố níu lại một tia lý trí, hai người kết hôn rồi ly hôn, hắn cũng nên giữ lại thể diện cho Tạ Thư Diễn.
"Tinh tinh" hai tiếng, Hạ Phỉ bị chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ, hắn liếc nhìn màn hình, người gọi có chết hắn cũng không nghĩ tới, thế mà lại là Tạ Thư Diễn.
Đúng kiểu có tật thì mới giật mình*
(*) -Câu gốc là 哪壶不开提哪壶.
Tra lòi con mắt nó ra nồi với niêu...!
“Chậc.” Hạ Phỉ bóp chặt điện thoại, suy nghĩ Tạ Thư Diễn cũng không phải người quái gở, đối phương đều đã chủ động gọi điện thoại đến, hắn không nghe chính là có thể đi mặc váy được rồi, Tự mình chấn chỉnh lại tâm trạng, lầm bà lầm bầm trả lời điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tạ Thư Diễn trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng, "A lô? Anh tỉnh rồi?"
Hạ Phỉ cũng coi như vứt hết mặt mũi, lại muốn cùng Tạ Thư Diễn pha trò, "A, tỉnh rồi."
Tạ Thư Diễn không đề cập đến chuyện say khướt của Hạ Phỉ đêm qua, anh đi thẳng vào vấn đề, "Đồ đạc của tôi chưa mang đi hết.
Quần áo mùa hè vẫn còn trong phòng để đồ."
Hạ Phỉ cảm thấy mình phải giống một lão gia lớn, lúc này không thể cùng Tạ Thư Diễn quái gở, còn nữa chính là, hắn phải khắc phục sự cố thất thố đêm qua.
"Vậy tôi sẽ tìm thời gian để mang sang cho em? Chính em cũng đừng phiền toái bản thân, bình thường em đi dạy không có thời gian."
Tạ Thư Diễn khách khí nói câu cảm ơn, ngay sau đó lại nói: "Tôi chưa nói với hai cha về việc ly hôn, tạm thời trước mắt không nên nói cho họ biết."
Cái này thật khéo làm sao? Hạ Phỉ cũng không dám nói, tuy nhiên cha của Tạ Thư Diễn đối với hắn không hài lòng đủ thứ, nhưng là trong nhà hắn đối với người con dâu Tạ Thư Diễn này có biết bao nhiêu yêu thích.
Hạ Phỉ và ba đều có cái đức tính giống nhau, ba Hạ cảm thấy Tạ Thư Diễn làm thầy giáo, nhu thuận im lặng, là một nghề đứng đắn và nghiêm túc.
Ông còn nói gia đình hắn được tổ tiên phù hộ nên Hạ Phỉ mới có phúc lấy được một thầy giáo như Tạ Thư Diễn.
Ba mẹ của Hạ Phỉ đều coi Tạ Thư Diễn như con ruột của mình, nếu biết hắn ly hôn với Tạ Thư Diễn, ba Hạ có thể sẽ kéo xuống một lớp da của hắn.
“Tôi cũng không dám nói với ba mẹ.” Hạ Phỉ lúng túng nói, “Vậy thì chúng ta vẫn phải giấu diếm sao?"
Hai người với mối quan hệ như hiện tại, gọi ba mẹ có chút không thích hợp, nhưng ba mẹ Hạ Phỉ đều rất tốt với Tạ Thư Diễn, đột nhiên đổi giọng thì xa lạ quá, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục xưng hô như vậy.
"Chờ em tìm được đối tượng, lại cùng ba mẹ nói sau, đến lúc đó họ sẽ không quá tức giận."
Câu "ba mẹ" này không hiểu sao Hạ Phỉ nói ra nội tâm có chút không thoải mái, hắn hàm hồ nói, "Còn em thì sao? Ông già nhà em chắc chắn không dễ lừa như ba mẹ tôi được."
Tạ Thư Diễn tự động không để ý đến Hạ Phỉ xưng hô, "Hiện tại tôi không thể nói cho cha biết, phải tìm thời cơ, từ từ rồi sẽ đến"
Chính mình mặt nóng dán mông lạnh quan tâm đến Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn thì cứ như vậy, không mặn không nhạt làm Hạ Phỉ không vui.
Hắn cảm nhận được chính mình rất ti tiện, lúc nào cũng hạ thấp mặt mũi cười đùa với Tạ Thư Diễn, cho dù là ly hôn cũng không đổi được cái tật xấu này, không phải ti tiện thì là cái gì.
"Cái kia...cứ gạt thế này cũng không phải là cách....Chúng ta một tháng ít nhất về một chuyến.
Em cũng phải theo tôi về nhà, còn ông già nhà em mà hỏi tới, tôi có cần tới không?"
Đây quả thực là một vấn đề, Tạ Thư Diễn dừng lại một chút, "Có cái gì cần, anh cứ gọi sớm cho tôi biết"
Hạ Phỉ dường như hiểu rõ ý tứ Tạ Thư Diễn, hai người bọn họ giả kết hôn thì thôi đi, lại còn phải giả vờ ở bên nhau sau khi ly hôn, còn phải diễn trước mặt cha mẹ nếu cần.
Tạ Thư Diễn là một người đặc biệt chu đáo, ngoại trừ lúc giả kết hôn với Hạ Phỉ, em ấy lúc đó sợ hãi và mất đi năng lực suy nghĩ, hoàn toàn là bị Hạ Phỉ dắt mũi kết hôn.
“Được rồi, em là người quyết định.” Hạ Phỉ tràn ngập oán niệm.
Tạ Thư Diễn không có thói quen dây dưa dài dòng, sự tình đều đã nói xong "Đến giờ lên lớp rồi, Tôi cúp máy trước"
Hạ Phỉ còn chưa kịp nói lời tạm biệt, đã nghe thấy âm thanh tút tút của điện thoại, hắn ném di động sang một bên, tức giận nói: "Chuyện tối qua em không đề cập đến thì cũng không sao.
Tôi uống rượu say cũng không quan tâm hỏi han một câu, ly hôn xong coi như chẳng còn gì cả”.
Tạ Thư Diễn cất điện thoại di động vào trong túi quần, hôm nay anh không đến lớp, xin nghỉ phép một ngày để đặc biệt đến bệnh viện, omega ly hôn là một chuyện rất phiền phức, ngoài việc giấu diếm cha mẹ, đánh dấu vĩnh viễn cũng là một vấn đề rất lớn.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, bệnh viện không có nhiều người, khi y tá gọi tên anh, anh tâm thần bất định mà đi vào.
Ngồi xem bệnh án là một bác sĩ trung niên Tạ Thư Diễn giải thích ngắn gọn về tình trạng của mình.
Bác sĩ đề nghị: "Tôi không khuyên cậu nên phẫu thuật xóa ký hiệu ngay bây giờ.
Cậu nói rằng nghề nghiệp của cậu là giáo viên và trước mắt đang dạy lớp tốt nghiệp.
Không có chuyện nghỉ dài ngày, mà sau ca mổ này, cậu cần hai đến ba tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, giảm tiếp xúc với alpha để không làm kích thích pheromone, nếu không sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến khả năng sinh dục và cơ thể sau này"
Đối với học sinh và công việc, Tạ Thư Diễn là xuất phát từ trách nhiệm, nhưng anh cũng không muốn bạc đãi chính mình, phải làm sao cho vẹn toàn cả hai.
"Không có biện pháp khác ư?"
Bác sĩ hỏi: "Thời gian phát tình của cậu là bao giờ, hay kỳ phát tình cuối cùng là khi nào?"
Tạ Thư Diễn mấp máy, vẻ mặt lãnh đạm trở nên nóng rực, "Còn chưa tới một tháng sau kỳ phát tình."
"Trong trường hợp này, tôi đề nghị cậu nên sử dụng miếng dán cách ly, không nên sử dụng thuốc ức chế và đến phẫu thuật trước kỳ phát tình tiếp theo."
Miếng dán cách ly khác với thuốc ức chế.
Thuốc ức chế làm chậm kỳ phát tình của omega và ảnh hưởng đến những kỳ phát tình tiếp theo.
Việc tiêm quá nhiều thuốc ức chế sẽ gây tổn thương cho cơ thể omega.
Miếng dán cách ly về mặt vật lý cắt đứt sự tiếp xúc pheromone và giảm sự kích thích pheromone của alpha.
Nó nhắm đến alpha nhiều hơn, để alpha không thể ngửi thấy mùi pheromone của omega, bao gồm omega đã được đánh dấu và omega có miếng dán cách ly.
Trong mắt của alpha, họ và beta không khác gì nhau.
Điểm bất lợi là nó không tốt bằng thuốc ức chế, một loại là thoa bên ngoài da, một loại là thuốc uống.
Hiệu quả chắc chắn có thể đoán ra được rồi đó.
Lời khuyên của bác sĩ thực sự khiến Tạ Thư Diễn thở phào nhẹ nhõm, miếng dán cách ly có lẽ là lựa chọn tốt nhất của anh lúc này, vừa không làm chậm tiến độ của lớp học, vừa có thể giấu diếm ba mẹ lâu một chút.
Cái kia cũng coi là trở về bình thường như trước, trước khi kết hôn, Tạ Thư Diễn biết được tuyến thể của anh mỏng manh hơn omega bình thường, về sau do tiêm thuốc ức chế trong thời gian dài nên chu kỳ phát tình bị rối loạn và thời gian phát tình ngắn dài khác nhau.
thậm chí cơ hội thụ thai cũng giảm đi đáng kể, lần đầu tiên anh và Hạ Phỉ làm cũng không có mang thai.
Phẫu thuật cắt bỏ dấu hiệu đòi hỏi rất nhiều can đảm.
Bất kỳ omega nào cũng là giọt nước biển trong lòng đại dương khi đối mặt với pheromone.
Họ không thể phản kháng hay giãy dụa.
Pheromone của alpha đối với omega mà nói là một loại bảo hộ mạnh mẽ.
Tạ Thư Diễn vô tri vô giác cũng bị sa vào pheromone của Hạ Phỉ và sẽ rất thống khổ nếu phải cạo một tầng da thịt này ra.
Anh đã cảm nhận được hơi ấm của alpha, omega không còn mạnh mẽ được như lúc ban đầu, kiểu ỷ lại này là bẩm sinh, Tạ Thư Diễn không nỡ bỏ.
Tuy nhiên, alpha của Tạ Thư Diễn rất sơ ý, căn bản là hắn đã quên mất vụ việc omega của mình phải xoá bỏ ký hiệu.
...!
4/10/2020
#NTT.
Danh sách chương