"Đừng động thủ với bọn chúng nếu không phải trường hợp cần thiết." Lục Thượng Cẩm kín đáo đưa cho y một ống chất lỏng, tự mình vén tay áo tiêm vào, "Nhanh lên."

"Đây là cái gì?"

"Huyết thanh của ba tôi."

Huyết thanh tuyến thể của Omega tắc kè hoa, sau khi truyền vào có thể che giấu thân nhiệt, dáng người và chế độ theo dõi của camera, nhưng không có cách nào qua được mắt người.

Hạ Kính Thiên ngẩn ra, gọn gàng tiêm vào.

"Hiệu quả chỉ duy trì khoảng một tiếng, trong vòng 30 phút nhất định phải đi qua được ba cánh cửa dẫn đến kho đông lạnh dưới lòng đất." Lục Thượng Cẩm mang theo bao tay có trang bị kim châm gây mê, nhẹ nhàng quay xuống cầu thang, "Cậu đánh lạc hướng đội điều tra bên trái, tôi đi mở cửa."

"Copythat~" Hạ Kính Thiên mím môi gõ lên ống nghe, từ cầu thang nhảy xuống một cái bục cao ngược hướng, đáp đất lặng yên không một tiếng động, giống như mèo lớn đang tìm kiếm con mồi.

Lục Thượng Cẩm ấn huyệt thái dương, nhanh chóng đến gần cửa dò nhiệt.

Để tránh né đội tuần tra đang bị Hạ Kính Thiên cố tình thu hút, Lục Thượng Cẩm cạy mở hộp khóa mật mã trêи cửa, lối đi dần được hé mở, hắn bắt đầu dùng năng lực J1 thị lực cực hạn của mình, tập trung điểm ảnh vào mắt phải, sau đó dùng kim châm nhỏ len lỏi vào những khớp nối tinh vi nhỏ bé.

Cửa dò nhiệt chậm chập nâng lên rồi ngay lập tức hạ xuống, Lục Thượng Cẩm đóng nắp hộp khóa trước khi đi vào bên trong.

Khi cánh cửa dò nhiệt cánh mặt đất chưa đến nửa mét, Hạ Kính Thiên từ đâu chợt lăn người vô, đứng dậy sửa sang áo chống đạn: "Này, anh định đóng cửa cho tôi ở ngoài hả?"

"Bên trong rất nguy hiểm." Lục Thượng Cẩm cau mày, đi thẳng về phía trước.

Bên phải là toàn bộ dãy phòng thí nghiệm khép kín, bên trái là những ô vuông với cửa thông khí mở rộng xếp hàng ngăn nắp, có khoảng mười mấy hệ thống chuyển hướng liên kết nhau.

Một mùi hôi thối lặng lẽ bao trùm nguyên dãy hành lang.

Hạ Kính Thiên nghiêng đầu nhìn quét phía sau, Lục Thượng Cẩm ngồi xuống giải mật mã cửa khóa thứ hai.

Tiếng kim loại va chạm trêи đất vang lên gần đó, Hạ Kính Thiên đột nhiên cảnh giác, nhanh chóng xoay người, nâng khẩu M1 lên, y cúi xuống nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.

"Mau lên, hình như có người sắp đến." Hạ Kính Thiên ma sát đầu ngón tay đầy mồ hôi lạnh.

Mắt phải Lục Thượng Cẩm do nhiều lần sử dụng năng lực đã nổi lên một tấm màng trong suốt xanh lam, ngón tay tỉ mỉ luồn kim châm vào trong bộ vi mạch tinh vi, thấp giọng nói: "Đây là tốc độ nhanh nhất rồi."

Tiếng sột soạt biến mất, nhưng cảm giác nguy hiểm áp sát không hề biến mất, Hạ Kính Thiên hít thở nhẹ nhàng, ngón tay trỏ đặt trêи cò súng, ɭϊếʍ môi một cái, "Lỡ như phải khai hỏa với PBB thì làm thế nào bây giờ?"

"DNA tin tức tố tuyến thể của cậu lập tức bị ghi vào danh sách đen, thợ săn tuyến thể từ khắp nơi trêи thế giới sẽ nhận được thông báo treo thưởng về tuyến thể của cậu và tìm đến, mãi tận khi xác nhận người đã tử vong, nếu không cậu sẽ mãi mãi chốn chui chốn nhủi."

Lục Thượng Cẩm tập trung mở khóa: "Có hối hận không?"

"Anh trai tôi nói, chết dưới hoa mẫu đơn...." Hạ Kính Thiên chậm rãi thở ra một hơi, lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Lục Thượng Cẩm không nói tiếp lời của y.

Nhưng hắn cảm giác ý của anh trai y không phải như vậy.

Tiếng kim loại kéo trêи đất từ từ đến gần.

Lộc cộc.

Ngay lúc gấp gáp đột nhiên chậm dần, giống như mãnh thú ngủ đông đột ngột tỉnh giấc, nó đang di chuyển ngoài tầm mắt của con mồi.

Lục Thượng Cẩm cũng nghe thấy được tiếng động, đầu ngón tay thấm một tầng mồ hôi, động tác tay không thể nhanh hơn nữa, chỉ cần hơi sơ suất một chút chuông báo động liền vang lên.

"Hắn đang đến." Hạ Kính Thiên nghiến răng, áo thun dán vào áo chống đạn ướt đẫm mồ hôi lạnh, dính chặt vào lưng.

Một thứ gì đó trong bóng tối ở cuối hành lang đang tiến đến chỗ hai người họ. Dưới ánh sáng chiếu rọi, một bộ móng vuốt bằng thép lộ ra.

Sau đó, nó bước chân ra ngoài gầm gừ.

Một đàn chó cyborg(*) với lớp kính cường lực bọc sau gáy, phân nửa cơ thể là của chó chăn cừu Đức, tứ chi và hàm dưới đều là máy móc đặc chế.

(*)Cyborg: Sinh vật cơ khí/sinh hóa, sinh vật điều khiển học hay "sinh học bán cơ khí, là một tồn tại với cả hai phần sinh học và nhân tạo (ví như điện tử, cơ khí, hay robot.)

(Kiếm một con demo, cái mặt là của chó chăn cừu Đức chứ không phải sói như này)

Dưới nắp kính bảo vệ sau cổ chứa đầy dịch nuôi cấy, một tuyến thể độc lập của con người được nuôi trong dung dịch chầm chậm nảy lên.

"F*ck." Hạ Kính Thiên hơi kinh ngạc, "Chó, Lục Thượng Cẩm, là chó."



Con chó bán cơ khí há hàm răng thép sắc nhọn của nó lao về phía trước, cửa chặn rốt cuộc được mở khóa, đang từ từ nâng lên, Lục Thượng Cẩm kéo Hạ Kính Thiên lăn vào khe cửa chật hẹp vừa mở, y dùng hai tay mang theo gấp mười lần trọng lực đè ép cánh cửa xuống, phía bên kia vang lên âm thanh móng vuốt sắc cào lên cửa.

"..." Tim Hạ Kính Thiên đập cực nhanh, thở phào nhẹ nhõm xoay người.

Lục Thượng Cẩm rút hai khẩu súng lục lắp giảm thanh từ thắt lưng chiến thuật, nắm chặt súng, đeo dây an toàn, giơ lên chĩa thẳng về phía trước.

Mười mấy con chó cyborg đang áp sát dữ dội, khóe miệng vương nước dãi.

"???" Hạ Kính Thiên bỗng dựa lưng vào cửa.

"Cậu đã từng thật sự đánh nhau bao giờ chưa?" Lục Thượng Cẩm nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên." Hạ Kính Thiên dùng sức nuốt nước miếng, nhấc M16 ghé sát vào người Lục Thượng Cẩm, "Lần gần nhất đánh nhau là ở trong quán net với bạn cùng phòng."

Lục Thượng Cẩm nghe xong chỉ cảm thấy đau đầu.

Sau gáy của mỗi con chó đều được lắp bộ phận tuyến thể như con người, tuyến thể và máy móc liên kết cơ học đóng vai trò là lực khởi động. Hai chân sau mạnh mẽ đáp đến, những chiếc răng thép giống như máy xay thịt bố trí trong hàm, có thể cắn nát bắp đùi người.

Lục Thượng Cẩm giơ súng lên, con chó vừa lao tới trúng đạn ngay giữa trán, bật ngược ra ngoài.

Súng của Hạ Kính Thiên được trang bị đạn trọng lực đặc chế, tốc độ bắn chậm nhưng không gây tiếng ồn. Đạn trọng lực chứa đầy năng lượng J1 độc nhất của sư tử Châu Mỹ, ngay sau khi đi vào cơ thể, nó sẽ cường hóa gấp trăm lần trọng lực, gắt gao hút chặt những con chó máy dính vào mặt đất không thể gượng dậy, hãm sâu như rơi xuống hố.

Con chó bị bắn nát đầu chậm rãi đứng lên.

Lục Thượng Cẩm lui về sau một bước, kinh ngạc nhìn mười mấy con chó dữ trêи đất dần sống lại.

"..."

Tuyến thể được bảo vệ sau tấm kính chống đạn nảy lên, một con chó đột nhiên nhào tới, Lục Thượng Cẩm nghiêng người tránh né, cánh tay ghìm chặt lấy cổ nó.

"Aaa." Lục Thượng Cẩm gầm một tiếng đau đớn trầm thấp.

Cánh tay đẫm máu bị gai nhọn đâm xuyên qua, con chó máy nổ gai nhọn khắp người, tuyến thể sau gáy nó là của một Alpha nhím J1, đặc điểm sinh học được cấy ghép vào cơ thể thí nghiệm.

Lục Thượng Cẩm giãy dụa rút súng ra, bắn năm phát vào lớp kính che chắn, tuyến thể bị bắn vỡ tanh bành, con chó kia mới từ trêи người hắn nhũn xuống.

Lục Thượng Cẩm xé băng vải, thuần thục bó vết thương: "Thứ để khởi động chính là tuyến thể."

Hạ Kính Thiên đồng thời víu vào thân hai con chó bán cơ lấy đà, lật người nhảy đến một cái tủ trong phòng thí nghiệm, quay đầu bắn liên tiếp nhiều phát, nhắm thẳng vào tuyến thể sau gáy chúng.

Lục Thượng Cẩm ném súng lục, đạp vách tường thả người nhảy lên, một tay bám vào ống thông khí trần nhà bằng thép, rút khẩu awm đeo phía sau lưng ra, híp mắt nhắm vào tuyến thể nhân tạo sau gáy mấy con chó.

Mỗi một phát súng vang lên, lớp kính bảo vệ lập tức vỡ tan, khi lực khởi động bị phá hủy, mấy con chó cơ khí đều mất đi khả năng hoạt động.

Lục Thượng Cẩm buông lỏng tay, ngã xuống sàn nhà thở dốc.

Sau đó ngồi dậy tỉ mỉ kiểm tra thi thể xung quanh.

"Là vũ khí mới sao...?" Hạ Kính Thiên lật từng xác chết lên nghiêng cứu, những tuyến thể người nát bấy rơi xuống đất, có Alpha cũng có Omega, tất cả là cấp bậc J1.

"Những Omega cấp cao chẳng lẽ bị bắt cóc đến đây để làm thí nghiệm?" Hạ Kính Thiên đè nén lồng ngực, cảm giác cuộn trào từ dạ dày xông lên cổ họng.

Lục Thượng Cẩm dùng họng súng tách đôi đầu một con chó máy, phát hiện đôi mắt nó đổi thành mắt nhân tạo, đồng tử của nó lóe lên ánh sáng nhạt nhẽo của camera theo dõi.

"Bị phát hiện rồi." Tâm tình của hắn chìm xuống.

Còn duy nhất cánh cửa cuối cùng, khó mà cam tâm từ bỏ, một khi bỏ lỡ cơ hội này, sau này muốn đến lấy tế bào mẫu còn khó hơn lên trời.

Chỉ có thể đánh cược một lần, là đội bảo an của Lục Lẫm đến trước, hay là hắn lấy được đồ vật ra ngoài trước.

Cùng lúc đó, hành tung của hai người đã được camera theo dõi dấu trong thân chó gửi về phòng giám sát của Lục Lẫm.

Lục Lẫm ngồi trêи ghế xoay lặng lẽ nhìn những hình ảnh truyền lại từ máy theo dõi.

Ông ta thoáng trầm tư, bấm mấy cái nút.

"Con đã đến rồi. Người nhà chúng ta sắp đoàn tụ, em sẽ rất vui nhỉ?"

Vượt qua cánh cửa thứ ba và tiến vào không gian ngầm dưới lòng đất của PBB, những lối đi rộng lớn đan xen dày đặc, Lục Thượng Cẩm nhận được tín hiệu của Tất Nhuệ Cạnh gửi đến, chọn một con đường tương đối an toàn tiến về khu đông lạnh.

Hạ Kính Thiên đút tay vào túi đi bên cạnh, tình cờ liếc qua cánh tay bị gai nhọn đâm xuyên của Lục Thượng Cẩm, dùng băng vải qua loa cầm máu, miễn cưỡng không cho nó chảy ra ngoài lưu lại vết tích trêи mặt đất.



Lục Thượng Cẩm mặt không cảm xúc, thỉnh thoảng nhắc nhở Hạ Kính Thiên chú ý dưới chân, đừng chạm vào tia laser chống đột nhập.

"Nó trong vòng 0. 01 giây có thể cắt đứt chân cậu."

"Tôi không có con mắt giống như anh nên không thể nhìn rõ được." Hạ Kính Thiên gian nan nhấc chân, dẫm lên tuyến đường mà Lục Thượng Cẩm đi qua.

Bất ngờ là, dọc đường không hề phát ra bất cứ âm thanh báo động nào từ hệ thống an ninh, cửa phòng đông lạnh dễ dàng được mở ra.

Lục Thượng Cẩm nhìn lướt toàn cảnh không gian bên trong, một luồng hơi lạnh ào tới trước mặt.

Hàng chục nghìn ống nghiệm cách nhiệt hình dáng giống như cục pin được sắp xếp đều đặn trêи tủ đông, chồng lên nhau dày đặc và đồng đều. Mỗi ống tế bào gốc đều có ghi chép về loại hình và đẳng cấp tuyến thể.

Hai người bước vào phòng đông lạnh một lát, cửa mật mã sau lưng tự động đóng lại.

Hạ Kính Thiên quay đầu kéo tay nắm cửa, trong lòng nguội lạnh: "Chúng ta bị nhốt rồi."

Lục Thượng Cẩm đang tìm kiếm mẫu tế bào gốc thỏ tai cụp A3 trêи bảng điều khiển.

Bảng điều khiển không ngừng nhắc nhở cắm thẻ ủy quyền.

"Mẹ kiếp." Lục Thượng Cẩm rít khẽ qua kẽ răng, nắm bảng điều khiển vừa lật xem từng ống thí nghiệm.

"Ngôn Ngôn... Mau ra đây." Lục Thượng Cẩm lẩm bẩm, sau khi tìm trong hàng ngàn mẫu, đôi mắt do sử dụng quá độ nóng lên, hắn ấn ấn, tầng nước trào bên trong đôi mắt hằn đầy tơ máu.

Hạ Kính Thiên đi hướng khác tìm, y không có thị lực cực hạn như Lục Thượng Cẩm, chỉ có thể mò từng cái tên.

Bên trong này không chỉ có bản mẫu M2, mà còn số lượng lớn những mẫu J1 xen lẫn vào, đầy đủ 100.000 ống nghiệm ở đây.

Một cái nhãn A3 xẹt qua trước mắt, Hạ Kính Thiên vội vã cúi sát để xem thông tin nhãn dán, sự vui mừng trong mắt bỗng chốc lạnh dần.

"Hamster A3..." Hạ Kính Thiên trong đầu chợt lóe lên một ít ký ức mơ hồ, thấp giọng đọc thầm, "Họ tên... Thương Tiểu Nhĩ..."

Y giật mình quay đầu, phát hiện Lục Thượng Cẩm đang đứng trước một đài thí nghiệm ngẩn người.

"Tìm được rồi sao?" Hạ Kính Thiên chạy tới, thấy Lục Thượng Cẩm khom lưng bế một đứa bé từ trong ra.

Là một Omega thỏ tai cụp xám, còn rất nhỏ bé, nằm thoi thóp vì đói bụng và mất nước.

Đứa nhỏ vừa thấy Lục Thượng Cẩm, e ngại cuộn chặt người lại, đôi tai giấu trong chiếc mũ sắt run rẩy sau tóc.

Lục Thượng Cẩm ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành, thả ra tin tức tố động viên giúp đứa nhỏ bình tĩnh.

Tập hồ sơ mà hắn lấy được từ tay bọn thợ săn tuyến thể có hình của đứa bé này.

"Những người khác đâu rồi?" Lục Thượng Cẩm dịu dàng vuốt tóc cho thỏ con, kiên nhẫn hỏi.

Thỏ xám nhận được sự an ủi, sợ hãi rụt vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Bị giết, tuyến thể... Rút xuống..."

Trêи cổ tay đứa nhỏ này có một chiếc vòng tư liệu, viết tên và loại hình tuyến thể của cậu.

Loại hình tuyến thể thỏ tai cụp, đã thức tỉnh nhưng chưa phân hóa, tiềm lực phân hoá: A3.

Hai người vô cùng ngạc nhiên trao đổi ánh mắt.

Tiềm lực A3 không có nghĩa là có thể thật sự phân hóa đến bậc A3, nhưng đây nhất định là cơ hội trời cho.

Lấy tế bào gốc từ tuyến thể có hại hơn nhiều so với việc lấy từ xương tủy, lấy tế bào gốc từ tuyến thể của một đứa trẻ tương đương với việc lấy đi một nửa cuộc đời của nó, khả năng cao sẽ tàn phế sau khi làm.

Mà trước mắt đây là lựa chọn tốt nhất, từ 100.000 bản mẫu để tìm ra Ngôn Dật, thời gian tiêu tốn nhất định nhiều hơn thời gian đội an ninh đến tiêu diệt kẻ đột nhập.

Dĩ nhiên, Hạ Kính Thiên cũng có cùng suy nghĩ với hắn, sợ là còn không nghĩ nhiều như thế, y cầm khẩu M16 lên: "Đưa nó đi."

Một đứa trẻ xa lạ không thể khơi lên bất kỳ thiện tâm nào trong suy nghĩa của hắn.

Nhưng thỏ xám nhỏ lại đột nhiên kinh hoàng bám chặt vào cổ Lục Thượng Cẩm, khóc nấc nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh."

Lục Thượng Cẩm khựng chân, sợi dây trong lòng như bị gảy một cái, đau đến đòi mạng.

...

"Tìm thêm một chút."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện