Tần Sơ không hề khách khí cười lăn lộn trên ghế sopha.
Tần Thập Ngũ thẹn quá hóa giận, nhào tới đánh lộn với ba cậu.
Lộ Đồng đứng ở bên cạnh can ngăn, kéo một hồi lâu cũng không ai chịu dừng lại, anh dứt khoát ngồi xuống ghế sopha vừa gọt cam vừa xem kịch.
Tần Thập Ngũ đánh một hồi không đánh lại Tần Sơ, bị Tần Sơ xử lý gọn gàng.
“Biết sai chưa?”
“Biết sai rồi” Tần Thập Ngũ cúi đầu, cụp mi rũ mắt.
Tần Sơ “Dám chửi thầm ba nữa hả?”
Tần Thập Ngũ “Con không dám!”
Tần Sơ xoa xoa đầu cậu một trận “Tiểu tử thúi”
“Lão ba, ba đừng có phá hư kiểu tóc của con, con sẽ không cao được đâu”
“Học sinh trung học thì có kiểu tóc gì, làm bài tập xong chưa, lấy ra đây cho ba kiểm tra”
Tần Thập Ngũ không tình nguyệt mở cặp sách ra.
Tần Sơ cũng không phải thật sự muốn kiểm tra vở bài tập của con hắn, tại vì không có việc gì làm nên mới kiếm chuyện này để làm.
Tần Thập Ngũ chống cằm nhìn Tần Sơ “Ba định ở Hàng Châu mấy ngày vậy?”
Tần Sơ nhíu mày “Muốn đuổi ba đi à?”
Tần Thập Ngũ “Con không dám, con hỏi đại vậy thôi”
Trong lòng cậu cũng không muốn Tần Sơ đi “Vậy công việc của ba phải làm sao đây?”
Tần Sơ “Ở Hàng Châu có chi nhánh công ty, ba không thể làm ở đây được sao?”
Bế tắc của Tần Thập Ngũ được giải khai “Nói cũng phải!”
Tần Sơ “Tiện thể tới canh chừng con học luôn, đề phòng con yêu sớm”
Tần Thập Ngũ “Con có phải ba đâu, làm sao con yêu sớm được chứ!”
Lời nói dứt khoát như đinh đóng cột, thế nhưng cậu vào lớp 10 chẳng được mấy hôm đã gây ra một chuyện cười lớn cho mọi người.
Tần Thập Ngũ chuyển tới Nhất Trung giống như một quả bom dội xuống diễn đàn trường vốn vạn năm bất biến.
Có điều tuổi trẻ thường hay quên, mỗi ngày lại có rất nhiều chuyện xảy ra, chuyện mới mẻ ồn ào cách mấy rồi cũng nhanh chóng qua đi, rất nhanh Tần Thập Ngũ cũng trở thành một học sinh trung học bình thường.
Nhân khí của cậu ở trong lớp rất cao, chủ yếu là đám con trai thích nịnh bợ cậu, hỏi thăm cậu chuyện về Lộ Đồng.
Từ sau khi chuyện Lộ Đồng là Omega bị lộ ra, fanboy của anh tăng lên cực mạnh, nhất là đám nam sinh trung học tuổi trẻ khí lực dồi dào, trong phòng chẳng ai là không thậm thụt dấu mấy tấm ảnh nhỏ của Lộ Đồng.
Tần Thập Ngũ cảm thấy khó xử muốn chết!
Thì bạn cứ nghĩ đi, bạn học cùng lớp của mình…….còn là bạn học nam, lại có ý nghĩ xấu xa đối với mẹ của mình, ai mà chịu cho nổi!
Dần dần về sau, Tần Thập Ngũ vừa nhìn thấy đám nam sinh lớp mình là lập tức tránh đi, cậu thấy rất phiền phức.
Đương nhiên, ngoại trừ nam sinh thì cũng chẳng ít bọn con gái gửi thư tình vào WeChat cho cậu, số WeChat của Tần Thập Ngũ được niêm yết giá vô cùng rõ ràng, ngày nào cũng có vô số người add friend với cậu.
Hôm nay, cậu nằm bò trên bàn làm bài kiểm tra toán, viết được hai dòng thì không viết được nữa, chỉ có thể viết đúng một chữ “Giải”, đằng sau chữ “Giải” chẳng còn chữ nào.
Lúc trước đi học, cậu có thể chép bài kiểm tra toán của học bá Lâm Tiểu Miên, bây giờ thì chẳng có ai có thể chép bài được nữa.
Hơn nữa, sau khi Tần Thập Ngũ tỉnh lại, cậu đã hạ quyết tâm phải chăm chỉ học hành, nhất định phải vượt lên chính mình. Có điều một tháng sau, quyết tâm của cậu dần tan thành mây khói, việc học sao mà khó khăn quá đi mất thôi!
(Jian: bảo sao lúc trước Lộ Đồng cứ đắn đo không biết có nên lấy Tần Sơ không =)) sợ gen thằng chồng mạnh quá lấn mất cái gen học bá, sinh ra đứa con ngốc =)) có điều mẹ bé nói rồi, dù bé có học dở, xài tiền như nước, hay quậy phá mẹ cũng thương bé hết =)))
Tần Thập Ngũ đẩy bài kiểm tra sang một bên, bắt đầu suy nghĩ tới việc rủ ai đi chơi đá banh.
Trương Bảo Đăng lớp 10-11 làm thủ môn rất khá, lần trước có chơi với nó một lần, chụp bóng rất tốt.
Lớp 10-2 thì có thằng chạy cực nhanh, có rủ nó chơi một lần. Tuy Tần Thập Ngũ không quen biết nó, nhưng học chung một trường mà, bạn bè của bạn bè thì cũng coi như là có quen biết. Cậu chỉ cần điểm danh thì nam sinh trong lớp sẽ kéo bè kéo cánh rủ một đống người hò hét ầm ĩ xông ra sân thể dục để chơi.
Năm giờ chiều, tan học, Lộ Đồng định đi đón cậu, nhưng Tần Thập Ngũ chỉ báo trước với anh rằng chiều nay cậu có trận thi đấu đá banh nên muốn ở lại chơi với bạn, sẽ về nhà trễ một chút.
Tuy Lộ Đồng lo lắng cho cậu, nhưng anh nghĩ cũng không nên can thiệp vào thời gian giao lưu bạn bè của con trai, thế nên chỉ có thể sắp xếp bảo tiêu đứng ở chỗ xa mà theo dõi.
Tần Thập Ngũ thay áo ngắn tay và quần đùi, cậu mang áo số 5, đằng sau lưng áo có một số 5 lớn. Sau đó thì đi giày thể thao và tất màu trắng, đeo băng đô, vừa bước ra, Hồ Lượng cùng lớp huých cậu một cái “Đẹp trai vãi, như này khối đứa mê”
Sân thể dục ở Nhất Trung được mở cửa vào buổi chiều, trên khán đàn có không ít nữ sinh ngồi xem.
Một số tới đây để ăn quà vặt và nói chuyện phiếm, một số tới đây để nhìn Tần Thập Ngũ, các cô trang điểm rất xinh đẹp, đồng phục học sinh ngắn tới mức không che hết mông.
Hồ Lượng cười hí hí “Nhờ phước của mày mà có biết bao nhiêu em gái tới xem bọn mình thi đấu”
Trận này thi đấu với đội bóng của Tứ Trung, đã hẹn nhau từ trước, đây không phải là trận thi đấu chính thức do nhà trước sắp xếp mà chỉ là thi đấu giao hữu riêng tư thôi.
Có điều Tần Thập Ngũ rất háo thắng, nhất định phải phân cao thấp.
Sau ba hiệp, có một chút rắc rối đã xảy ra. Tần Thập Ngũ sút một quả bóng quá nhanh, hơn nữa góc sút khó đỡ, quả bóng vừa phát ra, cầu thủ bên Nhất Trung không đón bóng được, đường chuyền này chỉ có thể dành cho Tứ Trung, bọn họ chuẩn bị lui trở lại vị trí của mình.
Tần Thập Ngũ đành phải chạy đuổi theo bóng, định lấy bóng trở về.
Kết quả là quả bóng đã bay ra khỏi mép sân, đột ngột đập vào người một học sinh.
Học sinh kia bị quả bóng đập trúng mặt, mắt kính văng ra ngoài, cả người cũng té ngã thẳng xuống.
Tần Thập Ngũ: = 口 =!
Mấy tên con trai trên sân bóng vội vàng rầm rập kéo nhau chạy lại vây quanh.
Tần Thập Ngũ vội vàng đỡ nam sinh đang nằm ngay đơ trên mặt đất dậy, cuống cuồng lay “Không sao chứ không sao chứ không sao chứ!”
Hồ Lượng vội vàng giành lấy người từ trong tay Tần Thập Ngũ “Tổ tông, đừng có lay nữa, người ta đang yên đang lành cũng bị mày lay cho xảy ra chuyện đó!”
Tần Thập Ngũ liếc nhìn bảng tên trên ngực áo cậu ta: Hà Tịch lớp 10-1.
Hồ Lượng “Đưa nó tới phòng y tế đi, nó ngất xỉu rồi”
Hà Tịch bị chảy máu mũi, từ trên mặt đất ngồi dậy “Mình tỉnh rồi”
Hồ Lượng “Tỉnh rồi kìa, anh bạn, cậu không sao chứ?”
Hà Tịch xua xua tay “Mình không sao?”
Cậu phủi đất cát bám đầy trên người xuống, nhìn thấy Tần Thập Ngũ, thoáng kinh ngạc “Cậu là Tần Thư?”
Tần Thập Ngũ “Cậu biết tôi?”
Hà Tịch nhìn cậu một cái, bỏ chạy.
Tần Thập Ngũ mở miệng “Cậu ta là ai vậy?”
Hồ Lượng “Ai biết, không phải bọn lớp 10-1 đều là học bá sao, mày quen được học bá hồi nào vậy?”
Tần Thập Ngũ “Tao đâu có quen”
Tần Thập Ngũ vốn dĩ cho rằng chuyện này cứ thế là xong rồi, kết quả ngày hôm sau, Hà Tịch lại xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Lần này cậu ta trốn ở phía sau, Tần Thập Ngũ cứ cảm giác có người đang theo dõi mình, quay đầu lại lập tức phát hiện ra đó là người mà cậu đã sút bóng trúng ngày hôm qua.
Trong lòng Tần Thập Ngũ vẫn có chút áy náy, thế nên cậu nói chuyện rất dễ nghe “Cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Hà Tịch lúc này lại nhìn cậu một cái, bỏ chạy.
Tần Thập Ngũ cảm thấy cậu ta đúng là một đứa thần kinh.
Về tới nhà, Tần Sơ đang ngồi ở sopha xem TV.
Tần Thập Ngũ nhìn thấy ông ba mình vô cùng rảnh rỗi, cậu quăng cặp sách ném lên ghế sopha rồi đổi kênh xem phim hoạt hình.
Tần Sơ cũng thích xem phim hoạt hình, Tần Thập Ngũ đang xem Chú bọt biển tinh nghịch, hắn cũng hăng say xem cùng.
“Mẹ con đâu?” Tần Thập Ngũ cầm một quả táo, cắn một cái rộp.
“Tới nhà bà ngoại rồi, chưa về” Tần Sơ nhìn thấy con của hắn ăn ngon miệng quá nên cũng cầm một quả táo lên ăn.
Một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế sopha, ngoại hình lại y chang nhau, thoạt nhìn cực kỳ hài hòa đẹp mắt.
“Tìm mẹ làm gì?” Tần Sơ hỏi.
“Cũng không có gì hết” Tần Thập Ngũ có hơi bối rối.
Tần Sơ là ai chứ, con của hắn chỉ cần nhếch cái mông lên là hắn biết ngay thằng nhóc này muốn thay quần hay là muốn đi tiểu, lập tức hỏi “Chuyện gì nói với mẹ được mà không nói với ba được?”
Tần Thập Ngũ lo lắng “Có nói ba cũng không hiểu”
Thật ra cậu muốn nói với Lộ Đồng chuyện về Hà Tịch.
Chuyện này nói ra thì cũng chẳng phải là chuyện gì lớn lao. Nhưng mà Hà Tịch đã lén lút theo dõi cậu suốt cả tuần nay rồi, thậm chí còn bị cậu bắt gặp mấy lần nữa.
Bị cậu bắt gặp, thằng nhóc đó cũng chẳng sợ, có hỏi cậu ta cũng vô ích, Tần Thập Ngũ vừa mới tới gần thì mặt cậu ta đã đỏ bừng lên.
Tần Thập Ngũ từng nhìn thấy con gái đỏ mặt khi thấy cậu rồi, nhưng mà cậu chưa từng nhìn thấy đứa con trai nào gặp cậu lại đỏ mặt như thế cả.
Thằng nhóc này nhất định có gì đó không ổn.
Tần Sơ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Tần Thập Ngũ không chống đỡ nổi, bèn đem chuyện này kể cho Tần Sơ nghe.
Nói xong, còn kết luận “Con cảm thấy nó đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt trong trường của con! Nhưng con lại chẳng biết rốt cuộc nó muốn cái gì đây, nó làm con tò mò muốn chết mất!”
Tần Sơ nói với giọng điệu tai họa sắp giáng xuống đầu mày rồi con ơi để lừa đảo Tần Thập Ngũ “Xong rồi xong rồi”
Tần Thập Ngũ bị hắn lừa đảo khiến cho vô cùng căng thẳng “Sao vậy, Tần tiên sinh, ngài đã nhìn ra có điều gì đó không ổn sao?”
Tần Sơ nói chuyện rất chi là “tình thánh” “Nhất định nó đã yêu con rồi!”
Sét đánh giữa trời quang.
Tần Thập Ngũ kinh ngạc há hốc miệng.
Tần Sơ “Biểu cảm của con như vậy là sao, chẳng lẽ trong trường không có ai thích con à? Ba hồi đó……”
Hắn định khoe khoang chém gió một chút năm đó ở trong trường học hắn được biết bao nhiêu mỹ nữ theo đuổi, kết quả nói được một nửa, hắn chợt nhận ra Tần Thập Ngũ cũng từng tham gia vào quãng đời trung học của hắn.
Mấy chuyện đào hoa thối nát đó của Tần Sơ làm sao con trai hắn không biết cho được.
Thế nên hắn sửa lời “Chuyện của ba hồi đó con cũng biết mà, được biết bao nhiêu là người thích. Con trai, chẳng lẽ con không có.”
Tần Thập Ngũ ghét nhất người khác nói mình không có, lập tức phản bác “Con cũng được nhiều người thích lắm đó biết không. Chỉ là…. chưa thấy thằng con trai nào thích con thôi”
Tần Sơ sờ sờ cằm “Nó là Omega à?”
Tần Thập Ngũ lắc đầu “Không biết”
Tần Sơ “Trông như nào?”
Tần Thập Ngũ nhớ lại một chút “Làn da rất trắng, đôi mắt rất lớn, đeo cặp mắt kính hình vuông” Cậu cố gắng suy nghĩ “À à à! Đúng đúng đúng, giống con thỏ! Giống con thỏ! Hay khóc!”
Hà Tịch bị cậu dọa một cái là mắt liền đỏ lên, lá gan nhỏ xíu như hạt mè.
Tần Sơ “Xong rồi, nó thích con rồi đó. Nam sinh có ngoại hình như vậy đều là Omega”
Tần Thập Ngũ bắt chước bộ dáng nhướng mày của ba cậu “Ba rành quá vậy? Có kinh nghiệm sao?”
Tần Sơ “Đừng có đồn bậy”
Tần Thập Ngũ “Vậy con phải làm sao bây giờ, nó cứ đi theo con hoài, phiền chết con mất!”
Tần Sơ bây giờ đang rất rảnh rỗi, đưa ra ý kiến cho con trai hắn “Theo ba thấy khẳng định là nó thích con rồi, nhưng không thể yêu đương với con được nên chỉ có thể ngày ngày lặng lẽ đi theo con”
Tần Thập Ngũ “Oa” lên một tiếng “Tội nghiệp quá vậy”
Tần Sơ “Con có thể có chút tự giác của người trong cuộc được không vậy?”
Tần Thập Ngũ “Nhưng mà con có nói với cậu ta là không được yêu con đâu”
Nghe rất hợp tình hợp lý.
Tần Sơ quyết định tìm chút chuyện để làm cho bản thân “Ba nghĩ như vậy, nếu nó thích con thì con hãy thử hỏi xem nó muốn như thế nào, hẹn nó ra ngoài, chọn thời gian thiên thời địa lợi nhân hòa, từ chối nó, khiến nó chết tâm hẳn”
Tần Thập Ngũ hỏi lại “Nếu nó không thích con thì sao?”
Tần Sơ “Vậy thì sao phải đi theo con?”
Tần Thập Ngũ hoàn toàn bị ba cậu làm cho ngu người, cảm thấy lời Tần Sơ nói cũng rất có lý.
Vì muốn thoát khỏi sự theo dõi hằng ngày của Hà Tịch nên Tần Thập Ngũ quyết định, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho trót, tìm Hà Tịch nói chuyện cho rõ ràng.
Sau khi Tần Thập Ngũ nghĩ thông suốt rồi thì chạy lên thư phòng trên lầu làm bài tập.
Lộ Đồng trở về chỉ nhìn thấy bóng dáng con trai mình.
“Chạy từ từ thôi!” Anh đứng dưới lầu nhắc nhở “Ngã bây giờ”
Tần Sơ “Nó có ngã cũng không chết đâu”
Lộ Đồng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Tần Sơ kéo Lộ Đồng xuống ghế sopha, Lộ Đồng mở miệng “Chú ý ảnh hưởng”
Tần Sơ hết sức thần bí nói “Nói cho anh nghe chuyện này”
Lộ Đồng nghiêng đầu:? Tần Sơ ho khan một tiếng, giả vờ thở dài “Con trai anh yêu sớm”
Lộ Đồng:!
“Yêu sớm cái gì?”
Tần Sơ “Con trai anh, yêu sớm!”
Lộ Đồng “Sao em biết được?”
Tần Sơ “Em là ba nó sao em lại không biết chứ, anh không tin em à?”
Lộ Đồng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tần Sơ “Biểu cảm của anh như vậy là sao?”
Lộ Đồng “Buồn bã mất mát, nhìn không thấy sao?”
Tần Sơ “Sao lại buồn bã mất mát?”
Lộ Đồng “Anh vẫn luôn nghĩ Tần Thư là con nít, chẳng ngờ nó đã lớn nhanh như vậy rồi”
Lộ Đồng cũng có cảm nhận giống như các bậc làm cha làm mẹ trên khắp thế gian này.
Mười mấy năm đầu khi con còn nhỏ, luôn xem con như tài sản riêng của mình, không cho ai cả. Nhưng khi con mình lớn lên rồi, ra ngoài thành gia lập nghiệp, cảm giác chênh lệch này lập tức sẽ xuất hiện.
Tần Sơ ghen tỵ “Không phải còn có em sao?”
Lộ Đồng “Cho xin đi, anh không có đứa con nào lớn như em”
Anh u buồn một lúc, vẫn không tin nổi “Thật hay giả vậy? Yêu sớm với ai, đối phương là ai, nam hay nữ, O hay A, người ở đâu?”
Tần Sơ nhịn cười, quan sát biểu cảm của Lộ Đồng.
Bà xã hắn khi ngốc ngốc thì cực kỳ đáng yêu, hiếm khi Tần Sơ có được cơ hội này, thế nên trước khi quyết định nói chuyện này ra thì hắn phải tranh thủ thời gian ngắm cho đã.
Lộ Đồng “Không được, anh phải đi hỏi cho rõ”
Tần Sơ vội vàng kéo anh vào trong lồ/ng ngực mình “Ấy đừng, nếu anh đi hỏi thẳng như vậy thì nhất định con trai anh sẽ không nói thật ra đâu. Để em giúp anh giải quyết chuyện này”
Lộ Đồng nhìn hắn.
Tần Sơ cười gian manh “Anh hôn em một cái đi, cuối tuần này em sẽ dẫn anh đi xem con trai anh hẹn hò”
Tần Thập Ngũ thẹn quá hóa giận, nhào tới đánh lộn với ba cậu.
Lộ Đồng đứng ở bên cạnh can ngăn, kéo một hồi lâu cũng không ai chịu dừng lại, anh dứt khoát ngồi xuống ghế sopha vừa gọt cam vừa xem kịch.
Tần Thập Ngũ đánh một hồi không đánh lại Tần Sơ, bị Tần Sơ xử lý gọn gàng.
“Biết sai chưa?”
“Biết sai rồi” Tần Thập Ngũ cúi đầu, cụp mi rũ mắt.
Tần Sơ “Dám chửi thầm ba nữa hả?”
Tần Thập Ngũ “Con không dám!”
Tần Sơ xoa xoa đầu cậu một trận “Tiểu tử thúi”
“Lão ba, ba đừng có phá hư kiểu tóc của con, con sẽ không cao được đâu”
“Học sinh trung học thì có kiểu tóc gì, làm bài tập xong chưa, lấy ra đây cho ba kiểm tra”
Tần Thập Ngũ không tình nguyệt mở cặp sách ra.
Tần Sơ cũng không phải thật sự muốn kiểm tra vở bài tập của con hắn, tại vì không có việc gì làm nên mới kiếm chuyện này để làm.
Tần Thập Ngũ chống cằm nhìn Tần Sơ “Ba định ở Hàng Châu mấy ngày vậy?”
Tần Sơ nhíu mày “Muốn đuổi ba đi à?”
Tần Thập Ngũ “Con không dám, con hỏi đại vậy thôi”
Trong lòng cậu cũng không muốn Tần Sơ đi “Vậy công việc của ba phải làm sao đây?”
Tần Sơ “Ở Hàng Châu có chi nhánh công ty, ba không thể làm ở đây được sao?”
Bế tắc của Tần Thập Ngũ được giải khai “Nói cũng phải!”
Tần Sơ “Tiện thể tới canh chừng con học luôn, đề phòng con yêu sớm”
Tần Thập Ngũ “Con có phải ba đâu, làm sao con yêu sớm được chứ!”
Lời nói dứt khoát như đinh đóng cột, thế nhưng cậu vào lớp 10 chẳng được mấy hôm đã gây ra một chuyện cười lớn cho mọi người.
Tần Thập Ngũ chuyển tới Nhất Trung giống như một quả bom dội xuống diễn đàn trường vốn vạn năm bất biến.
Có điều tuổi trẻ thường hay quên, mỗi ngày lại có rất nhiều chuyện xảy ra, chuyện mới mẻ ồn ào cách mấy rồi cũng nhanh chóng qua đi, rất nhanh Tần Thập Ngũ cũng trở thành một học sinh trung học bình thường.
Nhân khí của cậu ở trong lớp rất cao, chủ yếu là đám con trai thích nịnh bợ cậu, hỏi thăm cậu chuyện về Lộ Đồng.
Từ sau khi chuyện Lộ Đồng là Omega bị lộ ra, fanboy của anh tăng lên cực mạnh, nhất là đám nam sinh trung học tuổi trẻ khí lực dồi dào, trong phòng chẳng ai là không thậm thụt dấu mấy tấm ảnh nhỏ của Lộ Đồng.
Tần Thập Ngũ cảm thấy khó xử muốn chết!
Thì bạn cứ nghĩ đi, bạn học cùng lớp của mình…….còn là bạn học nam, lại có ý nghĩ xấu xa đối với mẹ của mình, ai mà chịu cho nổi!
Dần dần về sau, Tần Thập Ngũ vừa nhìn thấy đám nam sinh lớp mình là lập tức tránh đi, cậu thấy rất phiền phức.
Đương nhiên, ngoại trừ nam sinh thì cũng chẳng ít bọn con gái gửi thư tình vào WeChat cho cậu, số WeChat của Tần Thập Ngũ được niêm yết giá vô cùng rõ ràng, ngày nào cũng có vô số người add friend với cậu.
Hôm nay, cậu nằm bò trên bàn làm bài kiểm tra toán, viết được hai dòng thì không viết được nữa, chỉ có thể viết đúng một chữ “Giải”, đằng sau chữ “Giải” chẳng còn chữ nào.
Lúc trước đi học, cậu có thể chép bài kiểm tra toán của học bá Lâm Tiểu Miên, bây giờ thì chẳng có ai có thể chép bài được nữa.
Hơn nữa, sau khi Tần Thập Ngũ tỉnh lại, cậu đã hạ quyết tâm phải chăm chỉ học hành, nhất định phải vượt lên chính mình. Có điều một tháng sau, quyết tâm của cậu dần tan thành mây khói, việc học sao mà khó khăn quá đi mất thôi!
(Jian: bảo sao lúc trước Lộ Đồng cứ đắn đo không biết có nên lấy Tần Sơ không =)) sợ gen thằng chồng mạnh quá lấn mất cái gen học bá, sinh ra đứa con ngốc =)) có điều mẹ bé nói rồi, dù bé có học dở, xài tiền như nước, hay quậy phá mẹ cũng thương bé hết =)))
Tần Thập Ngũ đẩy bài kiểm tra sang một bên, bắt đầu suy nghĩ tới việc rủ ai đi chơi đá banh.
Trương Bảo Đăng lớp 10-11 làm thủ môn rất khá, lần trước có chơi với nó một lần, chụp bóng rất tốt.
Lớp 10-2 thì có thằng chạy cực nhanh, có rủ nó chơi một lần. Tuy Tần Thập Ngũ không quen biết nó, nhưng học chung một trường mà, bạn bè của bạn bè thì cũng coi như là có quen biết. Cậu chỉ cần điểm danh thì nam sinh trong lớp sẽ kéo bè kéo cánh rủ một đống người hò hét ầm ĩ xông ra sân thể dục để chơi.
Năm giờ chiều, tan học, Lộ Đồng định đi đón cậu, nhưng Tần Thập Ngũ chỉ báo trước với anh rằng chiều nay cậu có trận thi đấu đá banh nên muốn ở lại chơi với bạn, sẽ về nhà trễ một chút.
Tuy Lộ Đồng lo lắng cho cậu, nhưng anh nghĩ cũng không nên can thiệp vào thời gian giao lưu bạn bè của con trai, thế nên chỉ có thể sắp xếp bảo tiêu đứng ở chỗ xa mà theo dõi.
Tần Thập Ngũ thay áo ngắn tay và quần đùi, cậu mang áo số 5, đằng sau lưng áo có một số 5 lớn. Sau đó thì đi giày thể thao và tất màu trắng, đeo băng đô, vừa bước ra, Hồ Lượng cùng lớp huých cậu một cái “Đẹp trai vãi, như này khối đứa mê”
Sân thể dục ở Nhất Trung được mở cửa vào buổi chiều, trên khán đàn có không ít nữ sinh ngồi xem.
Một số tới đây để ăn quà vặt và nói chuyện phiếm, một số tới đây để nhìn Tần Thập Ngũ, các cô trang điểm rất xinh đẹp, đồng phục học sinh ngắn tới mức không che hết mông.
Hồ Lượng cười hí hí “Nhờ phước của mày mà có biết bao nhiêu em gái tới xem bọn mình thi đấu”
Trận này thi đấu với đội bóng của Tứ Trung, đã hẹn nhau từ trước, đây không phải là trận thi đấu chính thức do nhà trước sắp xếp mà chỉ là thi đấu giao hữu riêng tư thôi.
Có điều Tần Thập Ngũ rất háo thắng, nhất định phải phân cao thấp.
Sau ba hiệp, có một chút rắc rối đã xảy ra. Tần Thập Ngũ sút một quả bóng quá nhanh, hơn nữa góc sút khó đỡ, quả bóng vừa phát ra, cầu thủ bên Nhất Trung không đón bóng được, đường chuyền này chỉ có thể dành cho Tứ Trung, bọn họ chuẩn bị lui trở lại vị trí của mình.
Tần Thập Ngũ đành phải chạy đuổi theo bóng, định lấy bóng trở về.
Kết quả là quả bóng đã bay ra khỏi mép sân, đột ngột đập vào người một học sinh.
Học sinh kia bị quả bóng đập trúng mặt, mắt kính văng ra ngoài, cả người cũng té ngã thẳng xuống.
Tần Thập Ngũ: = 口 =!
Mấy tên con trai trên sân bóng vội vàng rầm rập kéo nhau chạy lại vây quanh.
Tần Thập Ngũ vội vàng đỡ nam sinh đang nằm ngay đơ trên mặt đất dậy, cuống cuồng lay “Không sao chứ không sao chứ không sao chứ!”
Hồ Lượng vội vàng giành lấy người từ trong tay Tần Thập Ngũ “Tổ tông, đừng có lay nữa, người ta đang yên đang lành cũng bị mày lay cho xảy ra chuyện đó!”
Tần Thập Ngũ liếc nhìn bảng tên trên ngực áo cậu ta: Hà Tịch lớp 10-1.
Hồ Lượng “Đưa nó tới phòng y tế đi, nó ngất xỉu rồi”
Hà Tịch bị chảy máu mũi, từ trên mặt đất ngồi dậy “Mình tỉnh rồi”
Hồ Lượng “Tỉnh rồi kìa, anh bạn, cậu không sao chứ?”
Hà Tịch xua xua tay “Mình không sao?”
Cậu phủi đất cát bám đầy trên người xuống, nhìn thấy Tần Thập Ngũ, thoáng kinh ngạc “Cậu là Tần Thư?”
Tần Thập Ngũ “Cậu biết tôi?”
Hà Tịch nhìn cậu một cái, bỏ chạy.
Tần Thập Ngũ mở miệng “Cậu ta là ai vậy?”
Hồ Lượng “Ai biết, không phải bọn lớp 10-1 đều là học bá sao, mày quen được học bá hồi nào vậy?”
Tần Thập Ngũ “Tao đâu có quen”
Tần Thập Ngũ vốn dĩ cho rằng chuyện này cứ thế là xong rồi, kết quả ngày hôm sau, Hà Tịch lại xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Lần này cậu ta trốn ở phía sau, Tần Thập Ngũ cứ cảm giác có người đang theo dõi mình, quay đầu lại lập tức phát hiện ra đó là người mà cậu đã sút bóng trúng ngày hôm qua.
Trong lòng Tần Thập Ngũ vẫn có chút áy náy, thế nên cậu nói chuyện rất dễ nghe “Cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Hà Tịch lúc này lại nhìn cậu một cái, bỏ chạy.
Tần Thập Ngũ cảm thấy cậu ta đúng là một đứa thần kinh.
Về tới nhà, Tần Sơ đang ngồi ở sopha xem TV.
Tần Thập Ngũ nhìn thấy ông ba mình vô cùng rảnh rỗi, cậu quăng cặp sách ném lên ghế sopha rồi đổi kênh xem phim hoạt hình.
Tần Sơ cũng thích xem phim hoạt hình, Tần Thập Ngũ đang xem Chú bọt biển tinh nghịch, hắn cũng hăng say xem cùng.
“Mẹ con đâu?” Tần Thập Ngũ cầm một quả táo, cắn một cái rộp.
“Tới nhà bà ngoại rồi, chưa về” Tần Sơ nhìn thấy con của hắn ăn ngon miệng quá nên cũng cầm một quả táo lên ăn.
Một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế sopha, ngoại hình lại y chang nhau, thoạt nhìn cực kỳ hài hòa đẹp mắt.
“Tìm mẹ làm gì?” Tần Sơ hỏi.
“Cũng không có gì hết” Tần Thập Ngũ có hơi bối rối.
Tần Sơ là ai chứ, con của hắn chỉ cần nhếch cái mông lên là hắn biết ngay thằng nhóc này muốn thay quần hay là muốn đi tiểu, lập tức hỏi “Chuyện gì nói với mẹ được mà không nói với ba được?”
Tần Thập Ngũ lo lắng “Có nói ba cũng không hiểu”
Thật ra cậu muốn nói với Lộ Đồng chuyện về Hà Tịch.
Chuyện này nói ra thì cũng chẳng phải là chuyện gì lớn lao. Nhưng mà Hà Tịch đã lén lút theo dõi cậu suốt cả tuần nay rồi, thậm chí còn bị cậu bắt gặp mấy lần nữa.
Bị cậu bắt gặp, thằng nhóc đó cũng chẳng sợ, có hỏi cậu ta cũng vô ích, Tần Thập Ngũ vừa mới tới gần thì mặt cậu ta đã đỏ bừng lên.
Tần Thập Ngũ từng nhìn thấy con gái đỏ mặt khi thấy cậu rồi, nhưng mà cậu chưa từng nhìn thấy đứa con trai nào gặp cậu lại đỏ mặt như thế cả.
Thằng nhóc này nhất định có gì đó không ổn.
Tần Sơ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Tần Thập Ngũ không chống đỡ nổi, bèn đem chuyện này kể cho Tần Sơ nghe.
Nói xong, còn kết luận “Con cảm thấy nó đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt trong trường của con! Nhưng con lại chẳng biết rốt cuộc nó muốn cái gì đây, nó làm con tò mò muốn chết mất!”
Tần Sơ nói với giọng điệu tai họa sắp giáng xuống đầu mày rồi con ơi để lừa đảo Tần Thập Ngũ “Xong rồi xong rồi”
Tần Thập Ngũ bị hắn lừa đảo khiến cho vô cùng căng thẳng “Sao vậy, Tần tiên sinh, ngài đã nhìn ra có điều gì đó không ổn sao?”
Tần Sơ nói chuyện rất chi là “tình thánh” “Nhất định nó đã yêu con rồi!”
Sét đánh giữa trời quang.
Tần Thập Ngũ kinh ngạc há hốc miệng.
Tần Sơ “Biểu cảm của con như vậy là sao, chẳng lẽ trong trường không có ai thích con à? Ba hồi đó……”
Hắn định khoe khoang chém gió một chút năm đó ở trong trường học hắn được biết bao nhiêu mỹ nữ theo đuổi, kết quả nói được một nửa, hắn chợt nhận ra Tần Thập Ngũ cũng từng tham gia vào quãng đời trung học của hắn.
Mấy chuyện đào hoa thối nát đó của Tần Sơ làm sao con trai hắn không biết cho được.
Thế nên hắn sửa lời “Chuyện của ba hồi đó con cũng biết mà, được biết bao nhiêu là người thích. Con trai, chẳng lẽ con không có.”
Tần Thập Ngũ ghét nhất người khác nói mình không có, lập tức phản bác “Con cũng được nhiều người thích lắm đó biết không. Chỉ là…. chưa thấy thằng con trai nào thích con thôi”
Tần Sơ sờ sờ cằm “Nó là Omega à?”
Tần Thập Ngũ lắc đầu “Không biết”
Tần Sơ “Trông như nào?”
Tần Thập Ngũ nhớ lại một chút “Làn da rất trắng, đôi mắt rất lớn, đeo cặp mắt kính hình vuông” Cậu cố gắng suy nghĩ “À à à! Đúng đúng đúng, giống con thỏ! Giống con thỏ! Hay khóc!”
Hà Tịch bị cậu dọa một cái là mắt liền đỏ lên, lá gan nhỏ xíu như hạt mè.
Tần Sơ “Xong rồi, nó thích con rồi đó. Nam sinh có ngoại hình như vậy đều là Omega”
Tần Thập Ngũ bắt chước bộ dáng nhướng mày của ba cậu “Ba rành quá vậy? Có kinh nghiệm sao?”
Tần Sơ “Đừng có đồn bậy”
Tần Thập Ngũ “Vậy con phải làm sao bây giờ, nó cứ đi theo con hoài, phiền chết con mất!”
Tần Sơ bây giờ đang rất rảnh rỗi, đưa ra ý kiến cho con trai hắn “Theo ba thấy khẳng định là nó thích con rồi, nhưng không thể yêu đương với con được nên chỉ có thể ngày ngày lặng lẽ đi theo con”
Tần Thập Ngũ “Oa” lên một tiếng “Tội nghiệp quá vậy”
Tần Sơ “Con có thể có chút tự giác của người trong cuộc được không vậy?”
Tần Thập Ngũ “Nhưng mà con có nói với cậu ta là không được yêu con đâu”
Nghe rất hợp tình hợp lý.
Tần Sơ quyết định tìm chút chuyện để làm cho bản thân “Ba nghĩ như vậy, nếu nó thích con thì con hãy thử hỏi xem nó muốn như thế nào, hẹn nó ra ngoài, chọn thời gian thiên thời địa lợi nhân hòa, từ chối nó, khiến nó chết tâm hẳn”
Tần Thập Ngũ hỏi lại “Nếu nó không thích con thì sao?”
Tần Sơ “Vậy thì sao phải đi theo con?”
Tần Thập Ngũ hoàn toàn bị ba cậu làm cho ngu người, cảm thấy lời Tần Sơ nói cũng rất có lý.
Vì muốn thoát khỏi sự theo dõi hằng ngày của Hà Tịch nên Tần Thập Ngũ quyết định, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho trót, tìm Hà Tịch nói chuyện cho rõ ràng.
Sau khi Tần Thập Ngũ nghĩ thông suốt rồi thì chạy lên thư phòng trên lầu làm bài tập.
Lộ Đồng trở về chỉ nhìn thấy bóng dáng con trai mình.
“Chạy từ từ thôi!” Anh đứng dưới lầu nhắc nhở “Ngã bây giờ”
Tần Sơ “Nó có ngã cũng không chết đâu”
Lộ Đồng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Tần Sơ kéo Lộ Đồng xuống ghế sopha, Lộ Đồng mở miệng “Chú ý ảnh hưởng”
Tần Sơ hết sức thần bí nói “Nói cho anh nghe chuyện này”
Lộ Đồng nghiêng đầu:? Tần Sơ ho khan một tiếng, giả vờ thở dài “Con trai anh yêu sớm”
Lộ Đồng:!
“Yêu sớm cái gì?”
Tần Sơ “Con trai anh, yêu sớm!”
Lộ Đồng “Sao em biết được?”
Tần Sơ “Em là ba nó sao em lại không biết chứ, anh không tin em à?”
Lộ Đồng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tần Sơ “Biểu cảm của anh như vậy là sao?”
Lộ Đồng “Buồn bã mất mát, nhìn không thấy sao?”
Tần Sơ “Sao lại buồn bã mất mát?”
Lộ Đồng “Anh vẫn luôn nghĩ Tần Thư là con nít, chẳng ngờ nó đã lớn nhanh như vậy rồi”
Lộ Đồng cũng có cảm nhận giống như các bậc làm cha làm mẹ trên khắp thế gian này.
Mười mấy năm đầu khi con còn nhỏ, luôn xem con như tài sản riêng của mình, không cho ai cả. Nhưng khi con mình lớn lên rồi, ra ngoài thành gia lập nghiệp, cảm giác chênh lệch này lập tức sẽ xuất hiện.
Tần Sơ ghen tỵ “Không phải còn có em sao?”
Lộ Đồng “Cho xin đi, anh không có đứa con nào lớn như em”
Anh u buồn một lúc, vẫn không tin nổi “Thật hay giả vậy? Yêu sớm với ai, đối phương là ai, nam hay nữ, O hay A, người ở đâu?”
Tần Sơ nhịn cười, quan sát biểu cảm của Lộ Đồng.
Bà xã hắn khi ngốc ngốc thì cực kỳ đáng yêu, hiếm khi Tần Sơ có được cơ hội này, thế nên trước khi quyết định nói chuyện này ra thì hắn phải tranh thủ thời gian ngắm cho đã.
Lộ Đồng “Không được, anh phải đi hỏi cho rõ”
Tần Sơ vội vàng kéo anh vào trong lồ/ng ngực mình “Ấy đừng, nếu anh đi hỏi thẳng như vậy thì nhất định con trai anh sẽ không nói thật ra đâu. Để em giúp anh giải quyết chuyện này”
Lộ Đồng nhìn hắn.
Tần Sơ cười gian manh “Anh hôn em một cái đi, cuối tuần này em sẽ dẫn anh đi xem con trai anh hẹn hò”
Danh sách chương