Bọn họ cuối cùng cũng không thể nói chuyện xong. Công nhìn thụ tức giận ăn hết bát mì, hỏi: "Cậu thật sự muốn về à?"
Mắt thụ sáng lên: "Anh không muốn em về?"
Công chính trực đáp lại: "Cậu vẫn là về nhà thì tốt hơn."
Thụ mất hứng, trên mặt thay đổi đủ loại biểu tình, rất thú vị.
Công cười, nhịn không được chạm vào tóc thụ.
Những ngày qua công không phải chưa từng chạm qua. Cảm xúc trước sau như một, rất tốt.
Thụ ăn mì xong, công chờ thụ đi về. Nhưng mà thụ đâu dám, về nhà bất quá là cậu mượn cớ mà thôi.
Cậu không ngờ công lại muốn chờ cậu, thế là luôn miệng giục công rời đi.
Lúc này công ty công cũng gọi điện thoại tới, công đành phải đi trước. Trước khi đi, công quay đầu lại nói với thụ: "Lần sau gặp lại, tôi mời cậu ăn cơm."
Thụ vui vẻ gật đầu, có lần sau là có cơ hội, này cũng là biểu hiện của việc công đã thả lỏng.
Cha mẹ thụ tìm đến rất nhanh, cũng biết việc thụ đã làm.
Mẹ thụ giận dữ, cha thụ cũng bị thụ làm cho sợ hãi.
Thụ bị cấm túc, bị đưa đi bệnh viện kiểm tra tuyến thể.
Cha mẹ thụ đương nhiên hy vọng có thể khôi phục lại tuyến thể cũ, nhưng tuyến thể cũ ở đâu chỉ mình thụ biết, thụ không chịu nói, cha mẹ thụ cũng không thể làm gì.
Cha mẹ thụ là số mệnh an bài, trước đó không phải chưa từng yêu ai. Nhưng gặp nhau rồi, họ mới biết yêu đương trước nay không đáng kể chút nào.
Mẹ thụ khổ sở khuyên nhủ, con còn nhỏ, quá kích động, đợi đến lúc gặp được người thích hợp con sẽ hiểu.
Thụ ôm gối, liều mạng chống cự: "Con không biết. Con chỉ biết là con thích anh ấy, chỉ cần anh ấy."
Mẹ thụ thở dài, ra khỏi phòng, rưng rưng đi tìm chồng mình.
Bà nước mắt lưng tròng dựa vào ngực chồng: "Anh bảo phải làm sao bây giờ? Tiểu Thủ căn bản không biết mình đang làm cái gì. Coi như nó có thể bảo đảm mình toàn tâm toàn ý, nhưng thằng bé Mục gia kia thì sao? Sau này nó gặp được người yêu, con chúng ta phải làm thế nào?"
Cha thụ vỗ vai vợ: "Con trai Tiêu gia ta, muốn ai lại không thể. Đừng lo lắng, anh sẽ cùng Mục gia nói chuyện, sẽ không để Mục Lễ có cơ hội tổn thương con."
Thụ không biết chuyện cha mẹ bàn nhau. Cậu ở trong phòng, ôm quần áo mặc ra từ nhà công cọ cọ, hít sâu một hơi, giống như có mùi của công vậy.
Không bao lâu sau, công phát hiện mấy hợp đồng mình đã bàn xong lại không tiến hành được nữa.
Công cố gắng cứu chữa, lại uổng công vô ích.
Anh gọi điện thoại thật nhiều, cuối cùng cũng có người ý tứ nói cho anh biết, đây là ý của cha anh.
Công cúp điện thoại, trầm tư không nói.
Mấy ngày sau, công mang quà về nhà thăm mẹ, lại bị người cha vốn vẫn nhìn anh không vừa mắt gọi vào trong phòng.
Cha công ngồi ở phía sau bàn, dùng ánh mắt chăm chú nhìn anh, cuối cùng nói: "Thằng bé nhà họ Tiêu không phải thích mày sao, hẹn nó tới nhà ăn cơm đi."
Thần sắc trên mặt công không thay đổi, tay trong túi quần lại đã nắm thành quyền, lộ cả gân xanh.
Mắt thụ sáng lên: "Anh không muốn em về?"
Công chính trực đáp lại: "Cậu vẫn là về nhà thì tốt hơn."
Thụ mất hứng, trên mặt thay đổi đủ loại biểu tình, rất thú vị.
Công cười, nhịn không được chạm vào tóc thụ.
Những ngày qua công không phải chưa từng chạm qua. Cảm xúc trước sau như một, rất tốt.
Thụ ăn mì xong, công chờ thụ đi về. Nhưng mà thụ đâu dám, về nhà bất quá là cậu mượn cớ mà thôi.
Cậu không ngờ công lại muốn chờ cậu, thế là luôn miệng giục công rời đi.
Lúc này công ty công cũng gọi điện thoại tới, công đành phải đi trước. Trước khi đi, công quay đầu lại nói với thụ: "Lần sau gặp lại, tôi mời cậu ăn cơm."
Thụ vui vẻ gật đầu, có lần sau là có cơ hội, này cũng là biểu hiện của việc công đã thả lỏng.
Cha mẹ thụ tìm đến rất nhanh, cũng biết việc thụ đã làm.
Mẹ thụ giận dữ, cha thụ cũng bị thụ làm cho sợ hãi.
Thụ bị cấm túc, bị đưa đi bệnh viện kiểm tra tuyến thể.
Cha mẹ thụ đương nhiên hy vọng có thể khôi phục lại tuyến thể cũ, nhưng tuyến thể cũ ở đâu chỉ mình thụ biết, thụ không chịu nói, cha mẹ thụ cũng không thể làm gì.
Cha mẹ thụ là số mệnh an bài, trước đó không phải chưa từng yêu ai. Nhưng gặp nhau rồi, họ mới biết yêu đương trước nay không đáng kể chút nào.
Mẹ thụ khổ sở khuyên nhủ, con còn nhỏ, quá kích động, đợi đến lúc gặp được người thích hợp con sẽ hiểu.
Thụ ôm gối, liều mạng chống cự: "Con không biết. Con chỉ biết là con thích anh ấy, chỉ cần anh ấy."
Mẹ thụ thở dài, ra khỏi phòng, rưng rưng đi tìm chồng mình.
Bà nước mắt lưng tròng dựa vào ngực chồng: "Anh bảo phải làm sao bây giờ? Tiểu Thủ căn bản không biết mình đang làm cái gì. Coi như nó có thể bảo đảm mình toàn tâm toàn ý, nhưng thằng bé Mục gia kia thì sao? Sau này nó gặp được người yêu, con chúng ta phải làm thế nào?"
Cha thụ vỗ vai vợ: "Con trai Tiêu gia ta, muốn ai lại không thể. Đừng lo lắng, anh sẽ cùng Mục gia nói chuyện, sẽ không để Mục Lễ có cơ hội tổn thương con."
Thụ không biết chuyện cha mẹ bàn nhau. Cậu ở trong phòng, ôm quần áo mặc ra từ nhà công cọ cọ, hít sâu một hơi, giống như có mùi của công vậy.
Không bao lâu sau, công phát hiện mấy hợp đồng mình đã bàn xong lại không tiến hành được nữa.
Công cố gắng cứu chữa, lại uổng công vô ích.
Anh gọi điện thoại thật nhiều, cuối cùng cũng có người ý tứ nói cho anh biết, đây là ý của cha anh.
Công cúp điện thoại, trầm tư không nói.
Mấy ngày sau, công mang quà về nhà thăm mẹ, lại bị người cha vốn vẫn nhìn anh không vừa mắt gọi vào trong phòng.
Cha công ngồi ở phía sau bàn, dùng ánh mắt chăm chú nhìn anh, cuối cùng nói: "Thằng bé nhà họ Tiêu không phải thích mày sao, hẹn nó tới nhà ăn cơm đi."
Thần sắc trên mặt công không thay đổi, tay trong túi quần lại đã nắm thành quyền, lộ cả gân xanh.
Danh sách chương