Thụ ra sức lau nước mắt: "Anh biết rõ anh và anh ta không giống nhau. Nếu em đổi lại, anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Công im lặng, đột nhiên nắm lấy tay thụ: "Anh không biết. Em nói cho anh nghe."
Thụ cắn răng: "Em cũng không biết, dù sao em cũng chưa từng cùng người định mệnh thân mật. Mục tiên sinh, không bằng anh nói cho em nghe cảm giác đó như thế nào?"
Cậu đang gây hấn, cũng đang chọc giận, càng là đang phát tiết, dùng sức mạnh ngôn ngữ một câu lại một câu cắm hết những thất vọng và oán hận của mình sau khi nghe được tin tức này vào lòng công.
Cậu càng sợ không tức giận được, không phát tiết được. Sợ công không cần cậu nữa. Vì thân thể cậu là giả, để cậu đổi tuyến thể cũ về, lại đẩy cậu vào lồng ngực người khác mới là thật.
Sau khi quăng cậu như quăng một món đồ cũ đi xong, công sẽ cùng người O kia bên nhau. Càng nghĩ càng cực đoan, càng nghĩ càng tiêu cực, thụ chống tay xuống giường muốn đứng dậy bỏ đi.
Lúc này có đôi bàn tay từ phía sau vươn tới ôm eo thụ, kéo thụ vào ngực mình: "Em muốn đi đâu?"
Thụ không nói gì, cạy tay công ra.
Công không buông tay, lại ôm càng chặt: "Anh không muốn em ở bên anh ta, cũng không muốn em làm phẫu thuật ở chỗ anh ta. Năm năm trước anh đã biết em thay đổi tuyến thể. Năm năm trước anh đáng ra nên để em và anh ta gặp mặt, nhưng anh không làm. Tiêu Thủ, em là anh cưỡng ép giữ lại. Làm sao anh lại đưa em tới chỗ anh ta chứ."
Thụ chỉ cảm thấy những câu kia, từng câu từng câu cậu đều hiểu, nhưng hợp lại một chỗ lại thành không hiểu gì.
Cậu ngừng động tác, chỉ có miệng nhỏ thở hổn hển.
Công bướng bỉnh ôm chặt thụ: "Năm năm trước anh đã biết sự tồn tại của anh ta. Là anh từ giữa làm khó dễ, không để cho hai người gặp mặt. Những việc này... anh không định nói cho em, cũng không muốn em đổi lại tuyến thể."
Thụ nhỏ giọng nói: "Buông tay." Thân thể công cứng đờ, nhưng vẫn không buông ra, thậm chí ngón tay đều có chút run.
Nhưng lực ôm lại yếu hơn rất nhiều, thụ đẩy một cái, liền thoát ra.
Thụ quay người nhìn công, mặt không có vẻ lạnh lùng như công nghĩ, thậm chí còn có chút kỳ quái: "Anh...tại sao lại không muốn để cho em và anh ta gặp mặt?"
Công hơi nhướng mày, giọng khàn khàn: "Em muốn gặp anh ta?"
Thụ sững sờ nói: "Năm năm trước anh đã biết..." Cậu hồi phục tinh thần, có chút không thể tin được nói: "Thì ra anh đã biết tất cả mọi chuyện, anh từ lúc đó đã..." Giọng cậu không quá khẳng định: "Anh từ lúc đó đã thích em sao?"
Công: "Không thích em, sao lại muốn cùng em kết hôn?"
Thụ đột nhiên nói: "Không phải là... Anh thích em, là vì nó đi." Cậu cầm tay công đặt lên gáy mình, có chút khổ sở nói: "Coi như anh thích em cũng là do bị nó ảnh hưởng. Em cướp không lại người O kia. Nếu như gỡ xuống, em càng cướp không lại." Cậu vừa nói xong, lại bị đau đến hoảng hốt kêu lên.
Công thế mà lại đến gần, mạnh mẽ cởi áo cậu ra, cắn một cái lên vai làm cậu chảy máu. Thụ hít một ngụm khí lạnh, đẩy công ra: "Anh nổi điên cái gì?"
Công tức giận vô cùng: "Em mới nổi điên..." Anh vừa định nói, làm sao có khả năng anh chỉ vì tuyến thể mới thích em.
Đột nhiên, công giống như vừa mở ra một khung cửa sổ, những tia nắng sáng ngời cùng xuân sắc thổi vào đầu óc anh.
Anh hiểu rõ rồi. Đúng vậy.
Làm sao có khả năng anh chỉ vì tuyến thể mà thích thụ.
Tại sao muốn tự tìm phiền não, sợ thụ thay đổi tuyến thể sẽ không yêu anh nữa.
Công im lặng, đột nhiên nắm lấy tay thụ: "Anh không biết. Em nói cho anh nghe."
Thụ cắn răng: "Em cũng không biết, dù sao em cũng chưa từng cùng người định mệnh thân mật. Mục tiên sinh, không bằng anh nói cho em nghe cảm giác đó như thế nào?"
Cậu đang gây hấn, cũng đang chọc giận, càng là đang phát tiết, dùng sức mạnh ngôn ngữ một câu lại một câu cắm hết những thất vọng và oán hận của mình sau khi nghe được tin tức này vào lòng công.
Cậu càng sợ không tức giận được, không phát tiết được. Sợ công không cần cậu nữa. Vì thân thể cậu là giả, để cậu đổi tuyến thể cũ về, lại đẩy cậu vào lồng ngực người khác mới là thật.
Sau khi quăng cậu như quăng một món đồ cũ đi xong, công sẽ cùng người O kia bên nhau. Càng nghĩ càng cực đoan, càng nghĩ càng tiêu cực, thụ chống tay xuống giường muốn đứng dậy bỏ đi.
Lúc này có đôi bàn tay từ phía sau vươn tới ôm eo thụ, kéo thụ vào ngực mình: "Em muốn đi đâu?"
Thụ không nói gì, cạy tay công ra.
Công không buông tay, lại ôm càng chặt: "Anh không muốn em ở bên anh ta, cũng không muốn em làm phẫu thuật ở chỗ anh ta. Năm năm trước anh đã biết em thay đổi tuyến thể. Năm năm trước anh đáng ra nên để em và anh ta gặp mặt, nhưng anh không làm. Tiêu Thủ, em là anh cưỡng ép giữ lại. Làm sao anh lại đưa em tới chỗ anh ta chứ."
Thụ chỉ cảm thấy những câu kia, từng câu từng câu cậu đều hiểu, nhưng hợp lại một chỗ lại thành không hiểu gì.
Cậu ngừng động tác, chỉ có miệng nhỏ thở hổn hển.
Công bướng bỉnh ôm chặt thụ: "Năm năm trước anh đã biết sự tồn tại của anh ta. Là anh từ giữa làm khó dễ, không để cho hai người gặp mặt. Những việc này... anh không định nói cho em, cũng không muốn em đổi lại tuyến thể."
Thụ nhỏ giọng nói: "Buông tay." Thân thể công cứng đờ, nhưng vẫn không buông ra, thậm chí ngón tay đều có chút run.
Nhưng lực ôm lại yếu hơn rất nhiều, thụ đẩy một cái, liền thoát ra.
Thụ quay người nhìn công, mặt không có vẻ lạnh lùng như công nghĩ, thậm chí còn có chút kỳ quái: "Anh...tại sao lại không muốn để cho em và anh ta gặp mặt?"
Công hơi nhướng mày, giọng khàn khàn: "Em muốn gặp anh ta?"
Thụ sững sờ nói: "Năm năm trước anh đã biết..." Cậu hồi phục tinh thần, có chút không thể tin được nói: "Thì ra anh đã biết tất cả mọi chuyện, anh từ lúc đó đã..." Giọng cậu không quá khẳng định: "Anh từ lúc đó đã thích em sao?"
Công: "Không thích em, sao lại muốn cùng em kết hôn?"
Thụ đột nhiên nói: "Không phải là... Anh thích em, là vì nó đi." Cậu cầm tay công đặt lên gáy mình, có chút khổ sở nói: "Coi như anh thích em cũng là do bị nó ảnh hưởng. Em cướp không lại người O kia. Nếu như gỡ xuống, em càng cướp không lại." Cậu vừa nói xong, lại bị đau đến hoảng hốt kêu lên.
Công thế mà lại đến gần, mạnh mẽ cởi áo cậu ra, cắn một cái lên vai làm cậu chảy máu. Thụ hít một ngụm khí lạnh, đẩy công ra: "Anh nổi điên cái gì?"
Công tức giận vô cùng: "Em mới nổi điên..." Anh vừa định nói, làm sao có khả năng anh chỉ vì tuyến thể mới thích em.
Đột nhiên, công giống như vừa mở ra một khung cửa sổ, những tia nắng sáng ngời cùng xuân sắc thổi vào đầu óc anh.
Anh hiểu rõ rồi. Đúng vậy.
Làm sao có khả năng anh chỉ vì tuyến thể mà thích thụ.
Tại sao muốn tự tìm phiền não, sợ thụ thay đổi tuyến thể sẽ không yêu anh nữa.
Danh sách chương