Người đó cũng là O, đã có A định mệnh, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Hiện tại tình cảm của bọn họ rất tốt, thụ nhìn mà ước ao.

Giải phóng tin tức tố của mình là phương pháp tiểu O dạy thụ. Tiểu O nói căn bản không có A nào chống cự được loại mê hoặc này.

Trừ phi độ khớp quá thấp. Này cũng có nghĩa hai người không thích hợp bên nhau.

Thụ vẫn cảm thấy lần đầu tiên gặp mặt kia rất tốt, không nghĩ tới công trở về lại tỏ ý không muốn tiếp tục.

Người làm mai uyển chuyển trình bày cho cha mẹ thụ nghe. Mẹ thụ tức giận nắm chặt tay thụ, nói bảo bối nhà chúng ta còn có nhiều người khác muốn, không cần tên đàn ông đó.

Vốn hai người cũng không thích hợp.

Thì ra cha mẹ thụ đã sớm kiểm tra tin tức tố của thụ và công, chỉ có 5% thích hợp.

Thụ nhìn tờ kiểm tra, quay đầu đi lên lầu, để lại cha mẹ thụ hai mặt nhìn nhau không hiểu gì.

Công bên này đã sớm quên đối tượng hẹn hò hôm đó.

Công ty công gần đây có một hợp đồng lớn cần anh giám sát.

Sau khi ký hợp đồng, công một thân uể oải từ nước ngoài trở về. Vừa tới cửa biệt thự đã thấy có người lén lén lút lút nằm bò trên cổng chính, ý đồ xuyên qua song sắt nhìn ngó bên trong.

Công dừng xe ở ven đường, không mở cửa bãi đỗ xe.

Anh bước nhanh tới trước cửa, tóm lấy tên trộm nhỏ. Người kia không đề phòng, lại thấp hơn công một cái đầu, bị công dùng lực kéo một cái liền ngã vào trong lồng ngực anh.

Suy nghĩ đầu tiên của công là thật mềm.

Đến khi tên trộm xoay người lại, ánh đèn đường chiếu sáng đôi mắt đang trợn tròn lên vì kinh sợ của đối phương, ý nghĩ thứ hai của công lại là

Còn rất đẹp.

Tên trộm xinh đẹp, mềm mềm này chính là thụ. Thụ ôm cái túi giấy, ngửa đầu nhìn công.

Công từ trong ký ức nhớ ra mặt thụ. Dù sao khuôn mặt như vậy rất khó quên.

Công hít hít mũi, lại không dùng thuốc ức chế.

Khuya như vậy, một O xinh đẹp, cả người toả ra tin tức tố dụ hoặc như này lại một thân một mình ở trên đường, đây không phải là muốn chết hay sao?

Nếu như lần trước công chỉ là không thích, thì bây giờ anh tức giận rồi.

Công lùi lại vài bước, lạnh mặt nói: "Không phải lần trước tôi đã cho cậu một bình phun sương ức chế rồi sao? Tại sao không dùng?"

Thụ ngẩn người, theo bản năng nâng tay lên ngửi một cái, lúng túng nói: "Anh không thích sao..." Đúng rồi, cậu và anh độ khớp quá thấp, sao có thể thích đây...

Công nhíu mày, vấn đề căn bản không phải là có thích hay không đi.

Công nhìn xung quanh: "Người nhà cậu đâu? Để họ tới đón cậu về đi."

Thụ ôm chặt túi giấy, mím môi không nói.

Công bất đắc dĩ. Anh đến cùng vẫn là không thể để thụ ở trên đường không quản. Tuy rằng vào nhà một A độc thân cũng không tốt, nhưng vẫn hơn nguy hiểm ở bên ngoài.

Công thở dài, nói: "Cậu đợi một chút."

Sau khi chạy xe lại đây, công mở cổng ra, nói với thụ: "Cậu ở đây đợi người nhà đến đón." Thụ bất mãn định mở miệng, liền nghe công nói: "Tôi đã gọi điện thông báo cho họ. Họ rất tức giận, cho nên tôi nghĩ hiện tại cậu nên tính toán một lát nên giải thích với họ thế nào đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thụ xệ xuống, ủ rũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện