Một chưởng của Sở Ly Hỏa cách không phát ra, cách Cường Tử khoảng năm mét bỗng nhiên lực bên trong bùng phát ra. Trên thế gian này cho dù võ công của bạn mạnh thế nào, chưởng phong có thể làm bị thương người khác cách năm mét cũng chỉ là trong truyền thuyết. Tối thiểu Sở Ly Hỏa không có bản lãnh như vậy, anh ta sau khi đánh ra một chưởng thân hình xông lên phía trước gần hai mét, sau đó đánh ra một chưởng nữa, hai chưởng cách nhau khoảng hai mét, khi chưởng thứ ba đánh ra, ba luồng nội lực hợp nhất thì chưởng phong đã mạnh mẽ tới mức làm người ta biến sắc.
Người vẫn còn cách lưng Cường Tử xa hơn một thước nhưng kình phong của tam chưởng hợp nhất đã gào thét đến sau lưng Cường Tử, nội lực vô cùng hùng hậu như thần long rống giận, trúng ngay sau lưng Cường Tử!
Sau một tiếng va chạm, Cường Tử phun ra một búng mau, mặt vốn không còn tý huyết sắc nào càng thêm trắng bệch, con mắt của hắn vẫn đóng chặt như cũ, lông màu nhăn tít, như đang cực lực chống chịu đau đớn khủng khiếp.
Bùi Nhược thấy Cường Tử nôn ra máu, giống như bị điên muốn xông lên xem hắn thế nào. Ngô lão gia tử nắm chặt cổ tay của cô nàng, như kìm sắt. Mặc kệ cô nàng dùng tay đấm chân đá, mặc kệ cô nàng điên cuồng vùng vẫy, chỉ không ngừng thở dài.
- Thả cháu ra! Các người không được đánh cậu ta nữa!
Chát!
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Bùi Nhược lặng đi, Ngô lão gia tử cũng lặng đi.
Không biết từ lúc nào Chu Lâm Nhã đã đứng bên cạnh Ngô lão gia tử, cô vẫn giữ tư thế giơ tay, trên mặt Bùi Nhược một dấu tay hồng hồng dần dần hiện rõ.
Chu Lâm Nhã không biết xuất hiện từ khi nào, với tu vi của Ngô lão gia tử rõ ràng không cảm giác được cô ta đã đến, Ngô lão gia tử quan sát Chu Lâm Nhã. Cô ta cũng không phải là một võ giả có tu vi cao thâm, hôm nay lặng yên không một tiếng động xuất hiện, có lẽ chính mình quá sức chăm chú vào ba người Cường Tử, Tào Phá Địch và Sở Ly Hỏa, lão gia tử tự an ủi mình như vậy.
Trên mặt Chu Lâm Nhã cũng không có lửa giận, cũng không áy náy, cô giơ tay tát Bùi Nhược một cái, nhưng không có biểu hiện ra một chút xao động gì, bình tĩnh giống như nước hồ thu không gió thổi, không chút gợn sóng.
Bùi Nhược theo phản xạ giơ tay lên vuốt vuốt mặt mình, gương mặt mềm mại trắng nõn vừa nóng vừa đau. Cô nàng ngẩng đầu lên nhìn Chu Lâm Nhã, trong lúc nhất thời không biết nói gì, con người cũng bình tĩnh lại.
- Bùi Nhược, ngẫm lại xem em đang làm gì? Ánh mắt vô tội của Bùi Nhược làm người ta đau lòng nhưng sắc mặt Chu Lâm Nhã vẫn bình thản như cũ.
- khóc la kêu gào, điên điên khùng khùng, hoa chân múa tay, không nói đạo lý là đang lo lắng cho hắn sao? Hiện tại em xông lên có thể làm cái gì? Ngăn cản bọn họ khống chế Lâm Cường hay ngăn cản Lâm Cường đả thương bọn họ? Em thấy như vậy là quan tâm đối với Lâm Cường sao? Vô tri, ngu ngốc!
Ngữ khí của Chu Lâm Nhã lạnh lẽo như gió bắc, làm toàn thân Bùi Nhược rét lạnh, đến cả trái tim cũng kết thành băng rồi. Cô nàng vốn là một người cố chấp, cố chấp như một nhành cỏ lau bên hồ, kệ cho gió đông tây nam bắc, cuồng phong thét gào, dù bay theo gió thì vẫn cố chấp đứng thẳng, không để bị bẻ gãy.
Từ nhỏ cô nàng sống trong sự cố chấp của mình, cũng có thể nói là sống trong sự kiêu ngạo của mình, gia đình cô nàng cũng không có bối cảnh như núi cao biển rộng cao không chạm được sâu không thể dò gì, chỉ là một hộ gia đình dân chúng bình thường không thể bình thường hơn. Cha mẹ của cô nàng không phải là học giả có tri thức uyên bác, cũng không phải là nghệ sĩ có danh tiếng. Cha là công nhân, lương một tháng hơn hai nghìn đồng vừa vặn đủ một gia đình dùng một tháng. Mẹ cô nàng là y tả, là loại người thành thật, gia đình bệnh nhân kín đáo đưa cho bà phong bì mấy trăm đồng bà cũng không dám nhận.
Chính trong một gia đình bình thường như vậy, Bùi Nhược tin rằng mình dựa vào chấp nhất của mình, bằng vào cố gắng của mình có thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn cuộc sống của người bình thường. Cô nàng cố gắng chạy, khi người khác đang đi hoặc dậm chân tại chỗ thì cô nàng đã cưỡi ngựa chạy xa rồi. Về mặt học tập là như vậy, thi đấu thể dục cũng vậy, cô nàng chưa bao giờ tụt lại phía sau người khác.
Cô nàng ngoan ngoãn từ hồi còn nhỏ, chưa từng nghịch lại bất kể ý kiến nào của cha mẹ, cha mẹ của cô nàng cũng biết con gái của mình kiêu ngạo ra sao, kiêu ngạo đến mức không còn một chút dấu hiệu nào.
Chu Lâm Nhã vả trên mặt nàng một bạt tai, là lần đầu tiên bị đánh trong suốt cuộc đời mười bảy năm của cô này Cô nàng cảm thấy vô cùng tức giận, một chút không cam lòng, một chút kinh ngạc, còn có chút rối bời, nhưng cô nàng cố chấp không khóc ra. Giống như lần đầu tiên bố mẹ nàng khuyên nàng không nên yêu sớm, cố gắng học tập thật tốt, cô nàng ngẩng cao đầu nói con đường con lựa chọn, bản thân con sẽ tiếp tục bước tới.
Chu Lâm Nhã cũng là người kiêu ngạo, như Bùi Nhược là một cây cỏ nhỏ không ngừng vươn lên con đường phía trước sáng tỏ, Chu Lâm Nhã kia là một bông mẫu đơn đã nở rộ, mang theo khí thế cao quý làm người ta không dám nhìn thẳng.
Bùi Nhược đưa tay lên sờ mặt mình, sửa sang lại trang phục, sau đó bình tĩnh đứng nhìn Cường Tử lại một lần nữa bị đao của Tào Phá Địch bức lui, sau đó bị một chưởng của Sở Ly Hỏa vỗ trên ngực, nôn ra một ngụm máu lớn bay ra ngoài, ngã xuống đất thật mạnh. Ánh mắt của cô nàng thanh khiết, biểu hiện trên mặt là bình thản, không nói lời nào, không làm loạn, trông có vẻ tâm bình khí hòa.
Nhưng tay của cô nàng lại nắm chặt quần, khẽ run rẩy, không phải phẫn nộ, không phải tủi nhục mà là đè nén lo lắng và sợ hãi.
- Cám ơn cô, cô Chu.
Chu Lâm Nhã nhìn Bùi Nhược với ánh mắt tán thưởng, con bé cố chấp này khi lần đầu tiên cô tiếp xúc có thể cảm thấy được, sự kiêu ngạo, rụt rè của con bé,cũng là sự tán thưởng từ đáy lòng cô.
Nếu như nói hiện tại Cường Tử nhắm mắt chiến đấu, giống như con rối, giống hệt nhập ma, vậy lúc Bùi Nhược kêu gào thét lo muốn đi cứu Cường Tử, chẳng phải nhập ma thì là gì? Cố chấp của cô nàng, oán sâu như thế.
Chu Lâm Nhã dùng một bạt tai đánh tỉnh cô nàng, chỉ là muốn cứu cô nàng. Vừa đúng lúc Tào Phá Địch vung đao mỗi một đao đều là xuất toàn lực ứng phó, Sở Ly Hỏa xuất mỗi một chưởng cũng không chừa lại sức lực, đánh người cũng là cứu người.
Cường Tử toàn bộ dựa vào chân khí chống đỡ, nội kình khuấy động trương phình trong cơ thể chẳng qua là do hai loại dược tính tuyệt thế trân bảo phát ra. Hơn nữa hai loại tâm pháp hoàn toàn không giống nhau sau khi ở trong cơ thể hắn hấp thụ lẫn nhau dung hợp tạo thành một trận cuồng phong. Chưởng nát bá đao của Tào Phá Địch cũng chẳng qua là nỏ mạnh giương hết đầ mà thôi. Thực lực bản thân hắn không bằng Tào Phá Địch, cộng thêm Tào Phá Địch ra tay hết sức cố kỵ, mới từng bước bị đánh lui.
Mà hai đại cao thủ của Địa Bảng liên thủ, ngay cả cao thủ Thiên Bảng cũng không thể không cẩn thận ứng phó, huống chi là người mới mới tu luyện võ thuật không quá nửa năm?
Bằng vào trợ giúp của Sở Ly Hỏa, Tào Phá Địch cuối cùng cũng dùng đao khí phong bế được mấy huyệt đạo của Cường Tử, Cường Tử giống như cọc gỗ ngã oạch xuống đất, làm bụi trên đất bay mù mịt.
Trong khoảnh khắc thấy Cường Tử ngã xuống đất Chu Lâm Nhã nhìn thấy thân thể Bùi Nhược không tự chủ được run lẩy bẩy, trên khuôn mặt trắng bệch tuy rằng không biểu hiện ra sự kinh hoàng, nhưng trong con ngươi của cô nàng đều làm cho tim người ta đau đến vỡ nát. Chu Lâm Nhã thấy Cường Tử ngã xuống đất, thở dài một hơi, nhẹ nhàng buông nắm tay đang nắm chặt ra, mồ hổi ướt đẫm lòng bàn tay.
Ngô lão gia tử bước nhanh qua, Chu Bách Tước và Tiêu Lôi đỡ Cường Tử dậy, Cường Tử lại phun mạnh ra một ngụm máu, phun hết lên trên người hai người. Tiêu Lôi lấy khăn tay lau miệng cho Cường Tử, khuôn mặt Cường Tử trông giống như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào, mặt không có chút biểu tình nào, vẻ mặt bình thản.
Ngô lão gia tử bắt lấy cổ tay Cường Tử, ngưng thần bắt mạch.
Một lát sau, lông mày Ngô lão gia tử hơi giãn ra một chút.
- Khí tích tụ trong cơ thể đã tiêu trừ, nếu không phải về sau Ly Hỏa và Phá Địch ra tay nặng hơn, chỉ sợ khí đã tích tụ càng ngày càng trương phình ra., Cuối cùng làm lục phủ ngũ tạng của hắn không chịu nổi áp lực mà vỡ vụn, nôn ra vài ngụm máu là tốt rồi.
Tiêu Lôi hỏi:
- Vậy có phải nói Cường Tử đã đỡ hơn rồi phải không?
Ngô lão gia tử lắc đầu nói:
- Dù chỗ tắc nghẽn đã được khai thông nhưng nội kình trong cơ thể hắn hỗn loạn, giống như một mãnh thú mất khống chế chạy loạn lung tung, các ngươi mang hắn lên trên giường đi, ta muốn dùng thuốc lưu thông khí huyết, lưu thông máu.
Chu Lâm Nhã cởi ngọc phật mà cô đeo ở trên cổ ra, đưa cho Bùi Nhược, ngọc phật này chỉ to bằng ngón cái, trong suốt sáng long lanh, ánh sáng xanh trong dào dạt.
- Đây là ngọc PhậtTàng Đông Ngọc Khoa Tự, của phật sống Quả Đức Nhật Trân Đạt Nga, tự thân nó phát ra ánh sáng, truyền thuyết nói là dị bảo do hoa sen sinh ra, có thể an thần bổ não, đi đi, đeo cho Cường Tử.
Tay Bùi Nhuợc run rẩy nhưng vẫn nhận lấy ngọc Phật của Chu Lâm Nhã, nhìn thoáng qua Chu Lâm Nhã, nói:
- Cám ơn cô.
Sau đó chạy thật nhanh về phía Cường Tử.
Chu Lâm Nhã sửa sang lại tóc ở giữa trán, trên khuôn mặt xinh đẹp lóe lên vẻ đau khổ trong giây lát, ánh mắt mê ly của cô nhìn Bùi Nhuợc cố chấp không sợ gì bím tóc đuôi ngựa lắc lư trong khi đang chạy, lại nhìn Cường Tử đang hôn mê bất tỉnh lần nữa, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, quay người rời đi, không quay đầu, không lưu luyến.
Người vẫn còn cách lưng Cường Tử xa hơn một thước nhưng kình phong của tam chưởng hợp nhất đã gào thét đến sau lưng Cường Tử, nội lực vô cùng hùng hậu như thần long rống giận, trúng ngay sau lưng Cường Tử!
Sau một tiếng va chạm, Cường Tử phun ra một búng mau, mặt vốn không còn tý huyết sắc nào càng thêm trắng bệch, con mắt của hắn vẫn đóng chặt như cũ, lông màu nhăn tít, như đang cực lực chống chịu đau đớn khủng khiếp.
Bùi Nhược thấy Cường Tử nôn ra máu, giống như bị điên muốn xông lên xem hắn thế nào. Ngô lão gia tử nắm chặt cổ tay của cô nàng, như kìm sắt. Mặc kệ cô nàng dùng tay đấm chân đá, mặc kệ cô nàng điên cuồng vùng vẫy, chỉ không ngừng thở dài.
- Thả cháu ra! Các người không được đánh cậu ta nữa!
Chát!
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Bùi Nhược lặng đi, Ngô lão gia tử cũng lặng đi.
Không biết từ lúc nào Chu Lâm Nhã đã đứng bên cạnh Ngô lão gia tử, cô vẫn giữ tư thế giơ tay, trên mặt Bùi Nhược một dấu tay hồng hồng dần dần hiện rõ.
Chu Lâm Nhã không biết xuất hiện từ khi nào, với tu vi của Ngô lão gia tử rõ ràng không cảm giác được cô ta đã đến, Ngô lão gia tử quan sát Chu Lâm Nhã. Cô ta cũng không phải là một võ giả có tu vi cao thâm, hôm nay lặng yên không một tiếng động xuất hiện, có lẽ chính mình quá sức chăm chú vào ba người Cường Tử, Tào Phá Địch và Sở Ly Hỏa, lão gia tử tự an ủi mình như vậy.
Trên mặt Chu Lâm Nhã cũng không có lửa giận, cũng không áy náy, cô giơ tay tát Bùi Nhược một cái, nhưng không có biểu hiện ra một chút xao động gì, bình tĩnh giống như nước hồ thu không gió thổi, không chút gợn sóng.
Bùi Nhược theo phản xạ giơ tay lên vuốt vuốt mặt mình, gương mặt mềm mại trắng nõn vừa nóng vừa đau. Cô nàng ngẩng đầu lên nhìn Chu Lâm Nhã, trong lúc nhất thời không biết nói gì, con người cũng bình tĩnh lại.
- Bùi Nhược, ngẫm lại xem em đang làm gì? Ánh mắt vô tội của Bùi Nhược làm người ta đau lòng nhưng sắc mặt Chu Lâm Nhã vẫn bình thản như cũ.
- khóc la kêu gào, điên điên khùng khùng, hoa chân múa tay, không nói đạo lý là đang lo lắng cho hắn sao? Hiện tại em xông lên có thể làm cái gì? Ngăn cản bọn họ khống chế Lâm Cường hay ngăn cản Lâm Cường đả thương bọn họ? Em thấy như vậy là quan tâm đối với Lâm Cường sao? Vô tri, ngu ngốc!
Ngữ khí của Chu Lâm Nhã lạnh lẽo như gió bắc, làm toàn thân Bùi Nhược rét lạnh, đến cả trái tim cũng kết thành băng rồi. Cô nàng vốn là một người cố chấp, cố chấp như một nhành cỏ lau bên hồ, kệ cho gió đông tây nam bắc, cuồng phong thét gào, dù bay theo gió thì vẫn cố chấp đứng thẳng, không để bị bẻ gãy.
Từ nhỏ cô nàng sống trong sự cố chấp của mình, cũng có thể nói là sống trong sự kiêu ngạo của mình, gia đình cô nàng cũng không có bối cảnh như núi cao biển rộng cao không chạm được sâu không thể dò gì, chỉ là một hộ gia đình dân chúng bình thường không thể bình thường hơn. Cha mẹ của cô nàng không phải là học giả có tri thức uyên bác, cũng không phải là nghệ sĩ có danh tiếng. Cha là công nhân, lương một tháng hơn hai nghìn đồng vừa vặn đủ một gia đình dùng một tháng. Mẹ cô nàng là y tả, là loại người thành thật, gia đình bệnh nhân kín đáo đưa cho bà phong bì mấy trăm đồng bà cũng không dám nhận.
Chính trong một gia đình bình thường như vậy, Bùi Nhược tin rằng mình dựa vào chấp nhất của mình, bằng vào cố gắng của mình có thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn cuộc sống của người bình thường. Cô nàng cố gắng chạy, khi người khác đang đi hoặc dậm chân tại chỗ thì cô nàng đã cưỡi ngựa chạy xa rồi. Về mặt học tập là như vậy, thi đấu thể dục cũng vậy, cô nàng chưa bao giờ tụt lại phía sau người khác.
Cô nàng ngoan ngoãn từ hồi còn nhỏ, chưa từng nghịch lại bất kể ý kiến nào của cha mẹ, cha mẹ của cô nàng cũng biết con gái của mình kiêu ngạo ra sao, kiêu ngạo đến mức không còn một chút dấu hiệu nào.
Chu Lâm Nhã vả trên mặt nàng một bạt tai, là lần đầu tiên bị đánh trong suốt cuộc đời mười bảy năm của cô này Cô nàng cảm thấy vô cùng tức giận, một chút không cam lòng, một chút kinh ngạc, còn có chút rối bời, nhưng cô nàng cố chấp không khóc ra. Giống như lần đầu tiên bố mẹ nàng khuyên nàng không nên yêu sớm, cố gắng học tập thật tốt, cô nàng ngẩng cao đầu nói con đường con lựa chọn, bản thân con sẽ tiếp tục bước tới.
Chu Lâm Nhã cũng là người kiêu ngạo, như Bùi Nhược là một cây cỏ nhỏ không ngừng vươn lên con đường phía trước sáng tỏ, Chu Lâm Nhã kia là một bông mẫu đơn đã nở rộ, mang theo khí thế cao quý làm người ta không dám nhìn thẳng.
Bùi Nhược đưa tay lên sờ mặt mình, sửa sang lại trang phục, sau đó bình tĩnh đứng nhìn Cường Tử lại một lần nữa bị đao của Tào Phá Địch bức lui, sau đó bị một chưởng của Sở Ly Hỏa vỗ trên ngực, nôn ra một ngụm máu lớn bay ra ngoài, ngã xuống đất thật mạnh. Ánh mắt của cô nàng thanh khiết, biểu hiện trên mặt là bình thản, không nói lời nào, không làm loạn, trông có vẻ tâm bình khí hòa.
Nhưng tay của cô nàng lại nắm chặt quần, khẽ run rẩy, không phải phẫn nộ, không phải tủi nhục mà là đè nén lo lắng và sợ hãi.
- Cám ơn cô, cô Chu.
Chu Lâm Nhã nhìn Bùi Nhược với ánh mắt tán thưởng, con bé cố chấp này khi lần đầu tiên cô tiếp xúc có thể cảm thấy được, sự kiêu ngạo, rụt rè của con bé,cũng là sự tán thưởng từ đáy lòng cô.
Nếu như nói hiện tại Cường Tử nhắm mắt chiến đấu, giống như con rối, giống hệt nhập ma, vậy lúc Bùi Nhược kêu gào thét lo muốn đi cứu Cường Tử, chẳng phải nhập ma thì là gì? Cố chấp của cô nàng, oán sâu như thế.
Chu Lâm Nhã dùng một bạt tai đánh tỉnh cô nàng, chỉ là muốn cứu cô nàng. Vừa đúng lúc Tào Phá Địch vung đao mỗi một đao đều là xuất toàn lực ứng phó, Sở Ly Hỏa xuất mỗi một chưởng cũng không chừa lại sức lực, đánh người cũng là cứu người.
Cường Tử toàn bộ dựa vào chân khí chống đỡ, nội kình khuấy động trương phình trong cơ thể chẳng qua là do hai loại dược tính tuyệt thế trân bảo phát ra. Hơn nữa hai loại tâm pháp hoàn toàn không giống nhau sau khi ở trong cơ thể hắn hấp thụ lẫn nhau dung hợp tạo thành một trận cuồng phong. Chưởng nát bá đao của Tào Phá Địch cũng chẳng qua là nỏ mạnh giương hết đầ mà thôi. Thực lực bản thân hắn không bằng Tào Phá Địch, cộng thêm Tào Phá Địch ra tay hết sức cố kỵ, mới từng bước bị đánh lui.
Mà hai đại cao thủ của Địa Bảng liên thủ, ngay cả cao thủ Thiên Bảng cũng không thể không cẩn thận ứng phó, huống chi là người mới mới tu luyện võ thuật không quá nửa năm?
Bằng vào trợ giúp của Sở Ly Hỏa, Tào Phá Địch cuối cùng cũng dùng đao khí phong bế được mấy huyệt đạo của Cường Tử, Cường Tử giống như cọc gỗ ngã oạch xuống đất, làm bụi trên đất bay mù mịt.
Trong khoảnh khắc thấy Cường Tử ngã xuống đất Chu Lâm Nhã nhìn thấy thân thể Bùi Nhược không tự chủ được run lẩy bẩy, trên khuôn mặt trắng bệch tuy rằng không biểu hiện ra sự kinh hoàng, nhưng trong con ngươi của cô nàng đều làm cho tim người ta đau đến vỡ nát. Chu Lâm Nhã thấy Cường Tử ngã xuống đất, thở dài một hơi, nhẹ nhàng buông nắm tay đang nắm chặt ra, mồ hổi ướt đẫm lòng bàn tay.
Ngô lão gia tử bước nhanh qua, Chu Bách Tước và Tiêu Lôi đỡ Cường Tử dậy, Cường Tử lại phun mạnh ra một ngụm máu, phun hết lên trên người hai người. Tiêu Lôi lấy khăn tay lau miệng cho Cường Tử, khuôn mặt Cường Tử trông giống như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào, mặt không có chút biểu tình nào, vẻ mặt bình thản.
Ngô lão gia tử bắt lấy cổ tay Cường Tử, ngưng thần bắt mạch.
Một lát sau, lông mày Ngô lão gia tử hơi giãn ra một chút.
- Khí tích tụ trong cơ thể đã tiêu trừ, nếu không phải về sau Ly Hỏa và Phá Địch ra tay nặng hơn, chỉ sợ khí đã tích tụ càng ngày càng trương phình ra., Cuối cùng làm lục phủ ngũ tạng của hắn không chịu nổi áp lực mà vỡ vụn, nôn ra vài ngụm máu là tốt rồi.
Tiêu Lôi hỏi:
- Vậy có phải nói Cường Tử đã đỡ hơn rồi phải không?
Ngô lão gia tử lắc đầu nói:
- Dù chỗ tắc nghẽn đã được khai thông nhưng nội kình trong cơ thể hắn hỗn loạn, giống như một mãnh thú mất khống chế chạy loạn lung tung, các ngươi mang hắn lên trên giường đi, ta muốn dùng thuốc lưu thông khí huyết, lưu thông máu.
Chu Lâm Nhã cởi ngọc phật mà cô đeo ở trên cổ ra, đưa cho Bùi Nhược, ngọc phật này chỉ to bằng ngón cái, trong suốt sáng long lanh, ánh sáng xanh trong dào dạt.
- Đây là ngọc PhậtTàng Đông Ngọc Khoa Tự, của phật sống Quả Đức Nhật Trân Đạt Nga, tự thân nó phát ra ánh sáng, truyền thuyết nói là dị bảo do hoa sen sinh ra, có thể an thần bổ não, đi đi, đeo cho Cường Tử.
Tay Bùi Nhuợc run rẩy nhưng vẫn nhận lấy ngọc Phật của Chu Lâm Nhã, nhìn thoáng qua Chu Lâm Nhã, nói:
- Cám ơn cô.
Sau đó chạy thật nhanh về phía Cường Tử.
Chu Lâm Nhã sửa sang lại tóc ở giữa trán, trên khuôn mặt xinh đẹp lóe lên vẻ đau khổ trong giây lát, ánh mắt mê ly của cô nhìn Bùi Nhuợc cố chấp không sợ gì bím tóc đuôi ngựa lắc lư trong khi đang chạy, lại nhìn Cường Tử đang hôn mê bất tỉnh lần nữa, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, quay người rời đi, không quay đầu, không lưu luyến.
Danh sách chương