Xe cảnh sát gầm thét trên đường cái, suốt đường chạy như bay. Trương Kiến ngồi ở ghế phụ lái thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Cường Tử hai mắt nhắm lại, vẻ mặt thản nhiên như nước của kẻ ngồi sau khiến Trương Kiến không thể không có điểm nghi thần nghi quỷ, lẽ nào tên tiểu tử này thật sự có nội tình sâu xa? Bằng không như thế nào bộ dạng một điểm cũng không quan tâm, hay là đang cố làm ra vẻ trấn định? Trương Kiến không có nói gì, dường như sự tình không phải đơn giản như mình tưởng tượng vậy, nhưng vẫn mãi tra thêm không ra có chỗ gì không bình thường, chính mình đích thân xác định, Tiêu Lôi kia chẳng qua là gã doanh nhân rất giàu có, không có bối cảnh lớn. Nhưng biểu hiện của tên Lâm Cường này quá trầm ổn, khoé miệng hơi nhếch lên dường như tuyên bố sự tự tin của mình.
Xảy ra việc khác lạ ắt có yêu quỷ xuất hiện, Trương Kiến nói với chính mình rất nhiều lần đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Trương Kiến châm một điếu thuốc, anh ta phát hiện mình đối với tên tiểu tử choai choai có chút cảm thấy hứng thú.
- Tiểu tử, hỏi mày câu hỏi nhé!
Anh ta thổi ra một vòng khói, híp mắt hỏi Cường Tử.
Cường Tử không nói chuyện, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không giơ lên.
- Này… Con mẹ mày vẫn còn rất dai, thằng nhóc thối tha.
- Tích đức trên miệng, chú ý đi đường ban đêm bị người ta xé miệng, được không bù mất.
Cường Tử nhắm mắt nói, có điểm bí hiểm khó dò như vậy.
- Này, mày có ý gì!
Cường Tử nói thầm một câu cũng không nói chuyện gì nữa, khiến cho Trương Kiến suýt nữa phát điên, bị một đứa con nít uy hiếp anh ta lại là lần thứ nhất gặp phải, trước kia luôn là mình uy hiếp người khác, thật đúng là không quen. Nhưng, đối phương rõ ràng chẳng qua là một đứa nhóc choai choai mà thôi, tại làm sao khi nói ra câu nói đó trong lòng của mình đột ngột rung sợ? Có phải sợ hãi không?
Trương Kiến không hề suy nghĩ sâu.
Để che đậy mình, Trương Kiến trừng mắt hung tợn liếc nhìn Cường Tử, theo đó ngậm miệng không có tiếp tục mắng người.
Khi chiếc xe đi trên đường chưa đến mười phút, một chiếc Porsche vượt qua từ sau dừng ở trước mặt xe cảnh sát, chặn ngang xe cảnh sát lại. Trương Kiến mắng một câu, nói với mấy tên thuộc hạ cẩn thận một chút, tự mình xuống xe, tay vịn ở trên eo, túm chặt lấy khẩu súng lục dắt ở trên túi quần.
Chiếc Porsche mở cửa xe ra, một người thanh niên mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc từ trên xe bước ra. Gã mang theo một chiếc kính mát rất lớn, sắc màu sặc sỡ che ở nửa phía trên khuôn mặt, chẳng qua xem bộ dạng hẳn còn rất trẻ tuổi, hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Sắc mặt của gã trắng rõ, làm cho người ta có một loại cảm giác nhã nhặn.
Vóc dáng không coi là cao, khoảng một thước bảy lăm, vừa vặn cao hơn so với Trương Kiến một chút, đành phải cúi nhìn.
Trương Kiến không thích người cao hơn so với mình, càng không thích cảm giác được người ta cúi xuống nhìn.
- Cảnh sát Trương à, chào anh.
- Anh là ai? Biết rõ anh đang làm cái gì không? Anh đang cản trở cảnh sát chấp hành công vụ! Tránh xe của anh ra!
Trương Kiến nghiêm mặt nói, không biết tại làm sao, người thanh niên này khiến cho mình cảm thấy rất đè nén, có chút khó thở. Người thanh niên trước mặt tuy rằng cười, nhưng Trương Kiến lại cảm thấy một cỗ hơi thở lạnh căm căm.
- Tôi là ai không quan trọng, ha ha, xem ra tôi không có tìm nhầm người.
Người thanh niên đi tới, từ trong túi móc ra một hộp Trung Hoa đưa cho Trương Kiến một điếu, Trương Kiến theo đó nhận lấy, muốn đặt ở bên miệng lại có chút do dự. Người thanh niên đánh bật lửa, giúp Trương Kiến châm thuốc, nhẹ nhàng cười.
- Mời, cảnh sát Trương, chúng ta mượn vài bước chân nói chuyện.
- Anh rốt cuộc là ai!
Trương Kiến không nhúc nhích, anh ta phát hiện mình ở trước mặt người thanh niên này ở vào thế yếu, cho nên cố ý khó khăn hơn.
Người thanh niên cười nói:
- Cảnh sát Trương quá cẩn thận rồi, tôi không có ác ý. Cái này là danh thiếp của tôi, anh xem qua.
Trương Kiến nhận lấy nhìn thử, danh thiếp rất đơn giản.
- Quản lý phòng tài nguyên nhân lực tập đoàn Thập Chu - Phương Lạc.
Trương Kiến lại hít sâu một hơi, tập đoàn Thập Chu!
Ánh mắt của anh ta lập tức cung kính hơn, thân thể cũng không tự chủ được khom người xuống. Anh ta chủ động giơ hai tay ra nóng hết cả mặt, sắc mặt biến đổi so với tuyệt kỹ của nghệ nhân kịch Tứ Xuyên còn nhanh hơn.
- Chào ngài chào ngài, Phương quản lý, nghe tên đã lâu nghe tên đã lâu rồi.
- Ha ha, cảnh sát Trương xin mượn vài bước nói chuyện.
Phương Lạc nói thêm một lần nữa, Trương Kiến gật đầu đi sát theo ở phía sau đuôi Phương Lạc ngồi vào chiếc xe thể thao Porsche của gã. Phương Lạc châm một điếu thuốc, từ trong túi móc ra một món đồ đưa cho Trương Kiến.
- Đây là một chút quà nhỏ Lý tổng của chúng tôi tặng cho cảnh sát Trương, thứ không đáng tiền, anh đừng chú ý.
Trương Kiến nhận lấy nhìn thử, là một chuỗi chìa khoá. Anh ta kinh ngạc ngẩng đầu, liếc nhìn Phương Lạc vui vẻ dạt dào lại lộ ra một luồng hơi thở lạnh căm căm.
- Đây là?
- Một căn nhà ba phòng hơn hai trăm mét vuông ở Phỉ Thuý Nhất Phẩm, là của anh.
Trương Kiến sợ hãi run rẩy, theo đó đưa chìa khoá trả lại cho Phương Lạc.
- Cái này không được, quá… quá quý trọng rồi!
Cư xá Phỉ Thuý Nhất Phẩm ở khu vực trung tâm thành phố, mỗi thước vuông ít nhất hơn một vạn đô la, hai trăm thước vuông, đối với anh ta là chữ số trên trời.
- Anh hãy nên thu lấy, thứ Lý tổng tặng, còn có thể lấy về sao?
Phương Lạc như là đang khuyên bảo, lại như là đang uy hiếp.
Trong lòng Trương Kiến không ngừng tính toán, ông chủ tịch Lý Bát Nhất của tập đoàn Thập Chu và mình tuyệt đối là người thuộc hai cấp độ khác nhau, như thế nào có thể vô duyên vô cớ tặng cho mình một căn nhà đáng giá hai trăm vạn? Tuyệt đối có vấn đề! Cái chìa khoá này không thể nhận!
- Thật ra cũng không có gì, trong xe của anh có phải giải một tên thiếu niên tên gọi Lâm Cường hay không?
- Vâng…
Lại là Lâm Cường! Thiếu niên này rốt cuộc có kẻ nào chống lưng phía sau, tại làm sao ngay cả Lý tổng tập đoàn Thập Chu cũng liên quan đến đây? Lý Bát Nhất tập đoàn Thập Chu, đừng nói một tên cảnh sát nhỏ như anh ta, ngay cả thị trưởng cũng phải khuôn mặt tươi cười chào đón.
- Ý của Lý tổng chúng tôi, là không muốn để cho tên Lâm Cường này vào cục công an.
- Phương tổng, ngài biết rõ, tôi một tên cảnh sát quèn, không có quyền tuỷ tiện thả người. Lại nói tên Lâm Cường này có lệnh bắt giữ Hàn thị trưởng đích thân đưa xuống, tôi thật sự là ngài thông cảm một chút.
- Ha ha…
Phương Lạc cười lên, gã vỗ bả vai Trương Kiến nói:
- Cảnh sát Trương anh hiểu lầm rồi, tôi cũng có nói bảo anh thả người đâu, mà là nói không muốn để cho Lâm Cường vào cục công an.
Xem ra Trương Kiến vẫn là không hiểu, Phương Lạc thầm mắng ngu ngốc, đành phải tiếp tục chỉ rõ.
- Tôi xem chiếc xe cảnh sát kia của các anh bắt đầu có chút lâu năm rồi a, có phải phanh không dùng được nữa rồi hay không?
- Không có, xe cảnh sát đều có định kỳ bảo trì, phanh xe dùng rất tốt…
Trương Kiến bỗng dưng ngừng lại lời nói, không tự chủ được há to miệng, vẻ mặt anh ta kinh ngạc mà lại bừng tỉnh đại ngộ nhìn Phương Lạc, trong ánh mắt đều là khiếp sợ.
- Ý của anh không phải là…
Trong lòng Trương Kiến run sợ hỏi.
Phương Lạc nhẹ gật đầu, nhét chìa khoá vào trong túi áo của Trương Kiến, vỗ bờ vai của anh ta nói:
- Vâng, chính là ý này, cảnh sát Trương hẳn biết rõ tập đoàn Thập Chu chúng tôi có nhiều nội tình sâu dày, chuyện tập đoàn Thập Chu muốn làm, ai cũng ngăn trở không được, điểm này anh hẳn tin tưởng nha?
- Tôi tin tôi tin…
Trương Kiến liên tục gật đầu, sau lưng tập đoàn Thận Chu là Lý gia, điều này sớm đã không phải bí mật gì rồi.
- Vâng, làm thật tốt, nghe nói đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự không bao lâu nữa sẽ về hưu. Có thời gian tôi đi tiễn ông ta rời đi. Dù sao quan hệ cũ rồi, từ nay về sau phải trông cậy cảnh sát Trương chiếu cố thật nhiều rồi, ha ha.
Phương Lạc cười sảng khoái, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trương Kiến. Lần này Trương Kiến không hề vờ ngớ ngẩn, thoáng cái nghe ra ý trong lời nói, ý ở ngoài lời kia dường như là nói để cho anh tiếp nhận thay chức vụ đại đội trưởng? Trương Kiến nghĩ đến đây nhịn không được có chút cảm giác chóng mặt. Anh ra dùng tay run run cầm thuốc, kéo một ngụm rất lớn mới trấn định lại.
- Một lời đã định!
Anh ta nói.
- Một lời đã định!
Phương Lạc cười đắc ý, gã biết rõ cái tên mập mạp này sẽ không cự tuyệt mình. Tính người đúng là tham lam, thành công khơi lên dã tâm của Trương Kiến, hắn đâu có lý do gì không đồng ý?
Tiễn Trương Kiến ra xuống xe, Phương Lạc sau khi nói một câu sẽ còn gặp lại, khởi động chiếc Porsche nghênh ngang rời đi. Trương Kiến còn đứng ở nguyên chỗ không ngừng vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn mãi đến khi chiếc Porsche biến mất trong tầm mắt, mới thoả mãn lên xe cảnh sát.
- Tiểu Trương, tiểu Vương, tiểu Trần ba người các anh một hồi đến ngã tư phía trước xuống xe, tôi tự mình đưa tên tiểu tử này về cục.
Cường Tử sau khi nghe được câu nói này, vẫn không có cử động như cũ, chỉ là khoé miệng cong lên một đường vòng cung.
- Đội trưởng, chúng tôi xuống xe làm cái gì a?
- Thích làm cái gì thì làm cái đó! Đánh bi-a, ca hát, gội đầu, tuỳ các anh, hôm nay hết thảy chi phí tính cho tôi.
- Ái chà… Đội trưởng, điều này không được a.
- Có cái gì được hay không được, anh quyết định hay tôi quyết định.
- Đương nhiên là ngài, đương nhiên là ngài…
- Hừm lái xe! Ngã tư phía trước các anh xuống xe.
- Vâng, đội trưởng.
Xe cảnh sát một lần nữa khởi động, vài tên cảnh sát thỉnh thoảng dò xét liếc nhìn Cường Tử, trong lòng đểu là cùng một ý niệm, tên tiểu tử này coi như là xui xẻo rồi. Đội trưởng sai mấy người chúng ta đi, còn không phải để cho không phải vướng bận chúng ta, tự giải quyết cho tốt a.
Chiếc xe khởi động trơn tru, vừa tăng tốc xe lên, một chiếc Audi A6 từ bên cạnh mãnh mẽ xông đến, sau một tiếng phanh xe chói tai truyền ra xe cảnh sát đột ngột dừng lại, vtất cả mấy vị cảnh sát đều theo quán tính đụng vào đồ vật trước mặt mình, nguyên một đám vừa mắng chửi thề vừa xoa đầu, nhưng ai cũng chưa hề phát hiện, Cường Tử ngồi ở ghế phía sau gần sát hai cảnh sát, mảy may vẫn chưa hề nhúc nhích.
- Tao chửi con mẹ nó! Con mẹ nó là ai nữa đây! Tên tiểu tử Lâm Cường này rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người!
Trương Kiến nhịn không được mắng chửi đùng đùng, trán của anh ta va trên tấm kiếng chắn gió, lập tức phồng ra một cái túi lớn, đau dữ dội. Anh ta vừa xoa, vừa hô:
- Xuống đi, xem thử là ai con mẹ nó không có mắt, ngay cả xe cảnh sát cũng dám đụng! Tao chửi! Đúng giờ chán sống rồi à!
Vài tên cảnh sát cũng nổi giận đầy bụng, lần lượt xoa đầu bước xuống xe, hướng về phía chiếc Audi A6 biển số rất bình thường kia vây quanh, khí thế hùng hổ.
Xảy ra việc khác lạ ắt có yêu quỷ xuất hiện, Trương Kiến nói với chính mình rất nhiều lần đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Trương Kiến châm một điếu thuốc, anh ta phát hiện mình đối với tên tiểu tử choai choai có chút cảm thấy hứng thú.
- Tiểu tử, hỏi mày câu hỏi nhé!
Anh ta thổi ra một vòng khói, híp mắt hỏi Cường Tử.
Cường Tử không nói chuyện, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không giơ lên.
- Này… Con mẹ mày vẫn còn rất dai, thằng nhóc thối tha.
- Tích đức trên miệng, chú ý đi đường ban đêm bị người ta xé miệng, được không bù mất.
Cường Tử nhắm mắt nói, có điểm bí hiểm khó dò như vậy.
- Này, mày có ý gì!
Cường Tử nói thầm một câu cũng không nói chuyện gì nữa, khiến cho Trương Kiến suýt nữa phát điên, bị một đứa con nít uy hiếp anh ta lại là lần thứ nhất gặp phải, trước kia luôn là mình uy hiếp người khác, thật đúng là không quen. Nhưng, đối phương rõ ràng chẳng qua là một đứa nhóc choai choai mà thôi, tại làm sao khi nói ra câu nói đó trong lòng của mình đột ngột rung sợ? Có phải sợ hãi không?
Trương Kiến không hề suy nghĩ sâu.
Để che đậy mình, Trương Kiến trừng mắt hung tợn liếc nhìn Cường Tử, theo đó ngậm miệng không có tiếp tục mắng người.
Khi chiếc xe đi trên đường chưa đến mười phút, một chiếc Porsche vượt qua từ sau dừng ở trước mặt xe cảnh sát, chặn ngang xe cảnh sát lại. Trương Kiến mắng một câu, nói với mấy tên thuộc hạ cẩn thận một chút, tự mình xuống xe, tay vịn ở trên eo, túm chặt lấy khẩu súng lục dắt ở trên túi quần.
Chiếc Porsche mở cửa xe ra, một người thanh niên mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc từ trên xe bước ra. Gã mang theo một chiếc kính mát rất lớn, sắc màu sặc sỡ che ở nửa phía trên khuôn mặt, chẳng qua xem bộ dạng hẳn còn rất trẻ tuổi, hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Sắc mặt của gã trắng rõ, làm cho người ta có một loại cảm giác nhã nhặn.
Vóc dáng không coi là cao, khoảng một thước bảy lăm, vừa vặn cao hơn so với Trương Kiến một chút, đành phải cúi nhìn.
Trương Kiến không thích người cao hơn so với mình, càng không thích cảm giác được người ta cúi xuống nhìn.
- Cảnh sát Trương à, chào anh.
- Anh là ai? Biết rõ anh đang làm cái gì không? Anh đang cản trở cảnh sát chấp hành công vụ! Tránh xe của anh ra!
Trương Kiến nghiêm mặt nói, không biết tại làm sao, người thanh niên này khiến cho mình cảm thấy rất đè nén, có chút khó thở. Người thanh niên trước mặt tuy rằng cười, nhưng Trương Kiến lại cảm thấy một cỗ hơi thở lạnh căm căm.
- Tôi là ai không quan trọng, ha ha, xem ra tôi không có tìm nhầm người.
Người thanh niên đi tới, từ trong túi móc ra một hộp Trung Hoa đưa cho Trương Kiến một điếu, Trương Kiến theo đó nhận lấy, muốn đặt ở bên miệng lại có chút do dự. Người thanh niên đánh bật lửa, giúp Trương Kiến châm thuốc, nhẹ nhàng cười.
- Mời, cảnh sát Trương, chúng ta mượn vài bước chân nói chuyện.
- Anh rốt cuộc là ai!
Trương Kiến không nhúc nhích, anh ta phát hiện mình ở trước mặt người thanh niên này ở vào thế yếu, cho nên cố ý khó khăn hơn.
Người thanh niên cười nói:
- Cảnh sát Trương quá cẩn thận rồi, tôi không có ác ý. Cái này là danh thiếp của tôi, anh xem qua.
Trương Kiến nhận lấy nhìn thử, danh thiếp rất đơn giản.
- Quản lý phòng tài nguyên nhân lực tập đoàn Thập Chu - Phương Lạc.
Trương Kiến lại hít sâu một hơi, tập đoàn Thập Chu!
Ánh mắt của anh ta lập tức cung kính hơn, thân thể cũng không tự chủ được khom người xuống. Anh ta chủ động giơ hai tay ra nóng hết cả mặt, sắc mặt biến đổi so với tuyệt kỹ của nghệ nhân kịch Tứ Xuyên còn nhanh hơn.
- Chào ngài chào ngài, Phương quản lý, nghe tên đã lâu nghe tên đã lâu rồi.
- Ha ha, cảnh sát Trương xin mượn vài bước nói chuyện.
Phương Lạc nói thêm một lần nữa, Trương Kiến gật đầu đi sát theo ở phía sau đuôi Phương Lạc ngồi vào chiếc xe thể thao Porsche của gã. Phương Lạc châm một điếu thuốc, từ trong túi móc ra một món đồ đưa cho Trương Kiến.
- Đây là một chút quà nhỏ Lý tổng của chúng tôi tặng cho cảnh sát Trương, thứ không đáng tiền, anh đừng chú ý.
Trương Kiến nhận lấy nhìn thử, là một chuỗi chìa khoá. Anh ta kinh ngạc ngẩng đầu, liếc nhìn Phương Lạc vui vẻ dạt dào lại lộ ra một luồng hơi thở lạnh căm căm.
- Đây là?
- Một căn nhà ba phòng hơn hai trăm mét vuông ở Phỉ Thuý Nhất Phẩm, là của anh.
Trương Kiến sợ hãi run rẩy, theo đó đưa chìa khoá trả lại cho Phương Lạc.
- Cái này không được, quá… quá quý trọng rồi!
Cư xá Phỉ Thuý Nhất Phẩm ở khu vực trung tâm thành phố, mỗi thước vuông ít nhất hơn một vạn đô la, hai trăm thước vuông, đối với anh ta là chữ số trên trời.
- Anh hãy nên thu lấy, thứ Lý tổng tặng, còn có thể lấy về sao?
Phương Lạc như là đang khuyên bảo, lại như là đang uy hiếp.
Trong lòng Trương Kiến không ngừng tính toán, ông chủ tịch Lý Bát Nhất của tập đoàn Thập Chu và mình tuyệt đối là người thuộc hai cấp độ khác nhau, như thế nào có thể vô duyên vô cớ tặng cho mình một căn nhà đáng giá hai trăm vạn? Tuyệt đối có vấn đề! Cái chìa khoá này không thể nhận!
- Thật ra cũng không có gì, trong xe của anh có phải giải một tên thiếu niên tên gọi Lâm Cường hay không?
- Vâng…
Lại là Lâm Cường! Thiếu niên này rốt cuộc có kẻ nào chống lưng phía sau, tại làm sao ngay cả Lý tổng tập đoàn Thập Chu cũng liên quan đến đây? Lý Bát Nhất tập đoàn Thập Chu, đừng nói một tên cảnh sát nhỏ như anh ta, ngay cả thị trưởng cũng phải khuôn mặt tươi cười chào đón.
- Ý của Lý tổng chúng tôi, là không muốn để cho tên Lâm Cường này vào cục công an.
- Phương tổng, ngài biết rõ, tôi một tên cảnh sát quèn, không có quyền tuỷ tiện thả người. Lại nói tên Lâm Cường này có lệnh bắt giữ Hàn thị trưởng đích thân đưa xuống, tôi thật sự là ngài thông cảm một chút.
- Ha ha…
Phương Lạc cười lên, gã vỗ bả vai Trương Kiến nói:
- Cảnh sát Trương anh hiểu lầm rồi, tôi cũng có nói bảo anh thả người đâu, mà là nói không muốn để cho Lâm Cường vào cục công an.
Xem ra Trương Kiến vẫn là không hiểu, Phương Lạc thầm mắng ngu ngốc, đành phải tiếp tục chỉ rõ.
- Tôi xem chiếc xe cảnh sát kia của các anh bắt đầu có chút lâu năm rồi a, có phải phanh không dùng được nữa rồi hay không?
- Không có, xe cảnh sát đều có định kỳ bảo trì, phanh xe dùng rất tốt…
Trương Kiến bỗng dưng ngừng lại lời nói, không tự chủ được há to miệng, vẻ mặt anh ta kinh ngạc mà lại bừng tỉnh đại ngộ nhìn Phương Lạc, trong ánh mắt đều là khiếp sợ.
- Ý của anh không phải là…
Trong lòng Trương Kiến run sợ hỏi.
Phương Lạc nhẹ gật đầu, nhét chìa khoá vào trong túi áo của Trương Kiến, vỗ bờ vai của anh ta nói:
- Vâng, chính là ý này, cảnh sát Trương hẳn biết rõ tập đoàn Thập Chu chúng tôi có nhiều nội tình sâu dày, chuyện tập đoàn Thập Chu muốn làm, ai cũng ngăn trở không được, điểm này anh hẳn tin tưởng nha?
- Tôi tin tôi tin…
Trương Kiến liên tục gật đầu, sau lưng tập đoàn Thận Chu là Lý gia, điều này sớm đã không phải bí mật gì rồi.
- Vâng, làm thật tốt, nghe nói đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự không bao lâu nữa sẽ về hưu. Có thời gian tôi đi tiễn ông ta rời đi. Dù sao quan hệ cũ rồi, từ nay về sau phải trông cậy cảnh sát Trương chiếu cố thật nhiều rồi, ha ha.
Phương Lạc cười sảng khoái, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trương Kiến. Lần này Trương Kiến không hề vờ ngớ ngẩn, thoáng cái nghe ra ý trong lời nói, ý ở ngoài lời kia dường như là nói để cho anh tiếp nhận thay chức vụ đại đội trưởng? Trương Kiến nghĩ đến đây nhịn không được có chút cảm giác chóng mặt. Anh ra dùng tay run run cầm thuốc, kéo một ngụm rất lớn mới trấn định lại.
- Một lời đã định!
Anh ta nói.
- Một lời đã định!
Phương Lạc cười đắc ý, gã biết rõ cái tên mập mạp này sẽ không cự tuyệt mình. Tính người đúng là tham lam, thành công khơi lên dã tâm của Trương Kiến, hắn đâu có lý do gì không đồng ý?
Tiễn Trương Kiến ra xuống xe, Phương Lạc sau khi nói một câu sẽ còn gặp lại, khởi động chiếc Porsche nghênh ngang rời đi. Trương Kiến còn đứng ở nguyên chỗ không ngừng vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn mãi đến khi chiếc Porsche biến mất trong tầm mắt, mới thoả mãn lên xe cảnh sát.
- Tiểu Trương, tiểu Vương, tiểu Trần ba người các anh một hồi đến ngã tư phía trước xuống xe, tôi tự mình đưa tên tiểu tử này về cục.
Cường Tử sau khi nghe được câu nói này, vẫn không có cử động như cũ, chỉ là khoé miệng cong lên một đường vòng cung.
- Đội trưởng, chúng tôi xuống xe làm cái gì a?
- Thích làm cái gì thì làm cái đó! Đánh bi-a, ca hát, gội đầu, tuỳ các anh, hôm nay hết thảy chi phí tính cho tôi.
- Ái chà… Đội trưởng, điều này không được a.
- Có cái gì được hay không được, anh quyết định hay tôi quyết định.
- Đương nhiên là ngài, đương nhiên là ngài…
- Hừm lái xe! Ngã tư phía trước các anh xuống xe.
- Vâng, đội trưởng.
Xe cảnh sát một lần nữa khởi động, vài tên cảnh sát thỉnh thoảng dò xét liếc nhìn Cường Tử, trong lòng đểu là cùng một ý niệm, tên tiểu tử này coi như là xui xẻo rồi. Đội trưởng sai mấy người chúng ta đi, còn không phải để cho không phải vướng bận chúng ta, tự giải quyết cho tốt a.
Chiếc xe khởi động trơn tru, vừa tăng tốc xe lên, một chiếc Audi A6 từ bên cạnh mãnh mẽ xông đến, sau một tiếng phanh xe chói tai truyền ra xe cảnh sát đột ngột dừng lại, vtất cả mấy vị cảnh sát đều theo quán tính đụng vào đồ vật trước mặt mình, nguyên một đám vừa mắng chửi thề vừa xoa đầu, nhưng ai cũng chưa hề phát hiện, Cường Tử ngồi ở ghế phía sau gần sát hai cảnh sát, mảy may vẫn chưa hề nhúc nhích.
- Tao chửi con mẹ nó! Con mẹ nó là ai nữa đây! Tên tiểu tử Lâm Cường này rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người!
Trương Kiến nhịn không được mắng chửi đùng đùng, trán của anh ta va trên tấm kiếng chắn gió, lập tức phồng ra một cái túi lớn, đau dữ dội. Anh ta vừa xoa, vừa hô:
- Xuống đi, xem thử là ai con mẹ nó không có mắt, ngay cả xe cảnh sát cũng dám đụng! Tao chửi! Đúng giờ chán sống rồi à!
Vài tên cảnh sát cũng nổi giận đầy bụng, lần lượt xoa đầu bước xuống xe, hướng về phía chiếc Audi A6 biển số rất bình thường kia vây quanh, khí thế hùng hổ.
Danh sách chương