Trời mưa to, giống như ngân hà vỡ, làm cho cả thể giới như bao trùm trong nước.

Mưa đánh phía trên lều trại da trâu phát ra thanh âm ba ba, làm cho buổi đêm yên tĩnh mang theo vào vài phần sởn tóc gáy.

Răng rắc, một đạo tia chớp xuất hiện.

Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt Trương Mạn Thành, làm cho thân hình đơn bạc toả ra một cái gì đó nhìn rất quỷ dị.

Hắn đứng ở cửa lều lớn trung quân, nhìn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, chắp tay sau mông, một câu đều không nói.

Phía trong lều trung quân có cắm mười cây đuốc dầu tùng, hoả diễm chiếu sáng cả đại trướng.

Mười bảy, mười tám cừ suất trên đầu có quấn khăn vàng ngồi lẳng lẳng, hơn ba mươi đạo ánh mắt đều gắt gao ở trên người Trương Mạn Thành.

“ Tôn Hạ.”

Thật lâu sau, Trương Mạn Thành mới mở miệng.

Một gã cừ suất đứng lên, chắp tay nói: “ Có mạt tướng!”

“ Ngày hôm nay chúng ta tấn công Uyển Huyện là ngày thứ mấy?”

Tôn Hạ suy nghĩ một lát, “ Qua đêm nay là hai mươi chín ngày.”

“ Chúng ta tổn thất như thế nào?”

“ Đại soái, hai mươi chín ngày, chúng ta chết hơn hai vạn ba ngàn người, bất quá giáo chúng từ các nơi tụ tập đến, nhân số ước chừng bốn vạn, so với lúc chưa tấn công Uyển huyện, nhân số còn gia tăng hơn một vạn người, hơn nữa, trải qua chiến sự ma luyện một thời gian, binh lính bước đầu đã đạt được yêu cầu của đại soái, sức chiến đấu của sĩ tốt so với trước muốn gia tăng thập bội.”

“ Hai vạn ba nghìn người….”

Trương Mạn Thành hít sâu một hơi, trong không khí còn mang theo một cỗ máu tươi, nhưng bị nước mưa hoà tan rất nhiều.

Hắn giống như đang nói một mình, “ Hơn hai vạn giáo chúng cứ như vậy chết đi? Thù này không báo, ta làm sao làm người?”

Trong quân trướng, tất cả một mảnh yên lặng.

Sau một lúc lâu, lại có một gã cự suất đứng dậy, “ Đại soái, kế hoạch nên thực hiện rồi.”

“ Triệu Hoằng, ngươi ngồi xuống đi.”

Trương Mạn Thành xua tay, sau đó ngồi vào vị trí chủ soái, “ Ngươi là người mà ta thích nhất, hai mươi Cừ suất phía nam xem ngươi là người có thành tựu cao nhất, nhưng ngươi lại giống những người xuất thân hàn môn, ngươi thiếu kiên nhẫn, lại không biết thời điểm mấu chốt, hơn nữa thân là chủ tướng cho nên phải trầm ổn, ở điểm này, ngươi so với Phi Yến còn có chút kém.”

“ Đại soái….”

Triệu Hoằng có chút xấu hổ cúi đầu xuống, ở trong lều lớn, nhóm cừ suất đều nở nụ cười. Triệu Hoằng này không giống bọn họ, phần lớn đều xuất thân quê mùa, Triệu Hoằng trước kia trong nhà cũng có chút đất cằn, tập qua võ nghệ, đọc qua chút thư, là một trong những tướng lãnh biết chữ của thái bình đạo.

Trương Mạn Thành cũng cười trong chốc lát, sau đó bảo Triệu Hoằng ngồi xuống.

Nụ cười dần dần thu liễm đi, thần sắc trang nghiêm nói: “ Luân phiên khổ chiến, nói vậy, quan quân Uyển huyện cũng đã như tên hết đà. Nói thật, bản thân ta rất bội phục tướng giữ thành của Uyển huyện, đối mắt với sự điên cuồng công kích như thế mà vẫn có thể kiên trì như vậy, bất quá vận khí của bọn họ đã trôi qua….Tối nay giờ tý, ta muốn tấn công tứ môn, phá Uyển huyện.”

“ Nguyện nghe đại soái điều khiển.”

“ Triệu Hoằng….”

“ Có mạt tướng!”

“ Lệnh cho ngươi mang bản bộ nhân mã công kích Tây môn. Nhớ kỹ, không kể tổn thất cũng phải phá được Tây thành. Tôn Hạ, chó ngươi hai đạo binh mã, công kích Chủ môn; Hà Trung dẫn hai đạo nhân mã công kích Nam môn, các chư tướng còn lại theo bổn soái tấn công Bắc môn, Tam môn còn lại cần phải tấn công quyết liệt, từ giờ tý bắt đầu tấn công.”

“ Vâng!”

Chúng tướng đứng dậy, chấp tay tuân mệnh.

Nhìn chúng tướng đi ra lều lớn, Trương Mạn Thành chấp tay sau mông, đứng ở cửa lều lớn, thì thào nói: “ Cũng nên xong!”

Giờ tý, mưa càng lúc càng lớn, thậm chí làm cho người ta không thể mở to mắt.

Đuốc dầu tùng hết tắt rồi lại đốt, đốt lại tắt. Ánh lửa liên tiếp tắt, sau đó rồi đỏ, nhìn qua cực kỳ quỷ dị, Tam môn Uyển huyện tiếng kêu rung trời, quân khăn vàng phát động tổng tiến công, thế công giống như thuỷ triều, hết lớp này lại có lớp khác đi lên.

Những bình dầu tùng hướng về phía dưới thành đổ xuống, theo mưa cùng với máu hỗn hợp thành một chỗ.

Uyển huyện đã đánh tới tình trạng gay cấn, trong nháy mắt, sinh mệnh quả thực không bằng một con kiến.

Trương Mạn Thành tay cầm cương ngựa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Bắc thành, đột nhiên rống to: “ Công kích!”

Hai chữ này giống như từ phế phú đi ra, mang theo một cỗ nồng đậm huyết tinh.

Cơ hồ trong nháy mắt hắn phát ra hiệu lệnh công kích, trống trận vang lên, đám quân khăn vàng không thể đếm được đầu người gào khóc hướng về phía Bắc thành đánh sâu vào.

Cung tiễn thủ điên cuồng bắn về phía tường thành, thang đã dựng được vào trường thành.

Mà binh lính trên tường cũng điên cuồng triển khai phản kích, trong nháy mắt, Bắc môn yên tĩnh đã bao phủ bởi sự giết chóc.

Hơn mười gã quân khăn vàng khiêng một thân cây to, được đám quân tiễn thủ che dấu, phía trên đỉnh đầu bọn họ che một khối da trâu thật lớn, tiếp theo còn có thuẩn bài thủ che dấu, phòng ngừa trên tường thành ném đá xuống. Phanh, Phanh, phanh…Cây to va chạm vào cửa Bắc môn, làm cho tường thành tựa hồ đang run rẩy.

“ Dưới thành có người, ném chết bọn họ.”

Vô số mua đá ném xuống, cùng với những hạt mưa dầu tùng,

Tấm chắn ngăn cản công kích, da trâu bị ướt nhẹp, làm cho dầu tùng không có tác dụng.

Mấy trăm lần va chạm, chỉ nghe tiếng vang thật lớn, cửa thành chắc chắn nhất thời bị phá , tinh thần khăn vàng sĩ tốt nhất thời phấn chấn, gào thét, liên tục đánh sâu vào. Trương Mạn Thành ngồi trên một thớt hãn huyết bảo mã, đại đao cầm trong tay, “ Hoàng Cân lực sĩ, theo ta tiến công!”

Phía sau có hai ngàn kỵ binh, thuần sắc một màu khôi giáp.

Đây cũng chính là binh lính tinh nhuệ nhất của Trương Mạn Thành, so với chi binh mã của Lý Đại Mục còn muốn tinh nhuệ hơn vài phần.

Hai ngàn thất chiến mã trong đêm mưa xung phóng, vó ngựa bắn tung toé nước bùn, đều dính ở trên người đám sĩ tốt.

Nhưng tất cả mọi người không thèm để ý, trong đầu chỉ có một ý niệm: Công phá Uyển huyện.

Lực đánh của kỵ binh vô cùng đáng sợ, không đợi cho binh lính của Bắc môn phản ứng, Trương Mạn Thành đã mang người vọt vào thành.

Nhưng khi tiến vào cửa thành lại phát hiện một Ủng thành có vòng tròn kỳ quái.

Trương Mạn Thành thầm kêu một tiếng không tốt, đang chuẩn bị rút khỏi Uyển huyện, chợt nghe oanh long một tiếng, từ trên cửa thành rơi xuống một đám loạn đá, trong nháy mắt đem cửa thành chặn lại, những quân khăn vàng không kịp trốn tránh thì bị đá đè chết hơn một trăm người.

Theo sát phía sau, là hai bên Ủng thành vang lên những trận tiếng trống.

Ở phía hai bên xuát hiện một đám cung tiễn thủ, không nói hai lời, tên như mưa bắn xuống.

Theo Trương Mạn Thành chạy vào ủng Thành ước chừng hơn một ngàn người, bọn chúng liều mạng quát to, múa máy binh khí trong tay, nhưng tên bay như loạn thạch, làm sao có thể ngăn chặn? Hơn nữa, khi vào thành lại phát hiện trúng kế, đám Hoàng cân lực sĩ cũng loạn cả lên.

Ủng Thành hiện ra một cái dốc đơn sơ hình thang, mặt trên chính là những thân cầy tròn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, kỳ thật những thân cây kia là xà ngang của phòng ở.

Hai người ôm một gốc cây lăn xuống, hoặc là lấy thanh trụ của phòng ở lăn xuống, từ độ cao mấy trượng trên ủng thành lăn xuống, thân cây chứa đầy lực, hơn nữa độ dốc của ủng thành sinh ra khoảng cách cùng với lực lăn xuống, thời điểm khi rơi xuống có lực vạn quân, một đám hoàng cân lực sĩ bị nhưng cột gỗ lăn xuống đán bay ra ngoài, không kịp đứng lên thì đã bị vó ngựa dày xéo.

Đổng Phi, Sa Ma Kha, Tần, ba người đứng ở trên tường Ủng thành, khuôn mặt không có biểu tình nhìn đám phản tặc đang dãy dụa dưới Ủng thành.

Đổng Phi lạnh lùng nhìn, sau đó phất tay gọi Sa Ma Kha tới, chỉ vào Trương Mạn Thành đang dãy dụa nói: “ Tam đệ, gã gia hoả kia tự hồ là đàu mục, đem hắn bắt lại, nhớ là bắt sống!”

“Quá dễ dàng!”

Sa ma Kha không nói hai lời, cầm lên thiết tật lê, hướng về phía dưới tường thành chạy xuống.

Bởi vì trên tường thành đắp rất nhiều gốc cây, huống hồ đối với từ nhỏ ở trong rừng Sa Ma Kha mà nói, quả thựu là dễ dàng.

Hắn một mạch chạy xuống tường thành, khoảng cách còn khoảng ba bốn thước, đột nhiên nhảy lên.

“ Phản tặc, để mạng lại!”

Thiết tật lê mang theo tiếng gió đánh về phía Trương Mạn Thành.

Trương Mạn Thành có điểm mộng, cũng không rõ ràng đối phương làm sao từ trên tường thành đi xuống, theo bản năng cầm đao lên đỡ.

Đang!

Thiết tật lê đánh mạnh vào đại đao, khí lực của Sa Ma Kha so với Đổng Phi cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa lại từ trên đánh xuống, lực đạo không cần nói cũng biết, cán đao bị đánh cong, đôi tay Trương Mạn Thành run lên, hộ khẩu máu tươi đầm đìa, bị một lực lượng mãnh liệt đánh vào, làm cho lồng ngực hắn khó chịu, phun ramột bụm máu, khố toạ kỵ hét lên một tiếng thảm, bốn vó quỳ rạp xuống đất, làm cho Trương Mạn Thành rớt xuống lưng ngựa.

Người của Sa Ma Kha lúc này cũng rơi xuống, một tay cầm thiết tật lê, một tay cầm lấy đai lưng Trương Mạn Thành, hắn xách Trương Mạn Thành như xách một con gà, hướng về phía tường Ủng thành chạy tới.

Lại nói tiếp, kể ra thì chậm, nhưng thực ra nhanh vồ cùng, sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Đám Hoàng cân lực sĩ đang phản kích, còn không rõ có chuyện gì xảy ra thì chủ soái đã bị người ta bắt mất rồi.

Bọn Hoàng quân lực sĩ càng bối rối, mà đá, tên cùng với gỗ từ trên tường Ủng thành rơi xuống càng thêm dày đặc, hoàng cân lực sĩ khóc thét lên, chiến mã kêu lên thảm thiết, hỗn tạp lại với nhau, Mấy chục gã quân khăn vàng vừa tiến vào thì thấy đám Hoàng cân lực sĩ , khắp người đầy là đá, gỗ, mũi tên, làm cho không còn hình dạng, hơn nữa chứng kiến đại soái mà bọn họ kính trọng bị bắt đi, trong người không khỏi có chút mộng.

Tần dị thường hưng phấn, sai người bắt lấy Trương Mạn Thành trong tay Sa Ma Kha trói lại, đem đến đầu tường.

“ Thái bình đạo phản tặc, bọn ngươi nhìn xem, đây là ai!”

Tần hướng về phía quân khăn vàng đang tấn công Uyển thành lớn tiếng gầm rũ, có mấy gã cừ suất ngẩng đầu lên nhìn, có người sợ hãi kêu lên: “ Là đại soái, đại soái bị bọn họ bắt được!”

Nguyên bản đám quân khăn vàng đang điên cuồng tấn công, vừa nghe thế , thế công liền chậm lại.

“ Bọn ngươi nếu không lui xuống, đừng trách bản Thái thú tâm ngoan thủ lạt, lập tức chém đầu đại soái các ngươi.”

“ Lui binh, lui binh!”

Vài gã cừ suất rống lên, sau đó sai người đi thông báo cho các cừ suất ở tam môn.

Tiếng kêu, tiếng khóc dần dần dừng lại, Trương Mạn Thành rốt cục dừng lại, phát hiện mình bị trói gô, trong miệng cong bị lấp kín một miếng vải bố.

Phía ngoài tường thành, đám người Triệu Hoằng đã chạy tới.

“ Thả đại soái chúng ta ra!”

Hai tròng mắt Triệu Hoằng đỏ bừng, Trương Mạn Thành đối đãi với hắn như phụ thân với con trai, có thể nói cực kỳ chiếu cố, ở thái bình đạo có hai cặp phụ tử nổi danh, một cặp là Trương Ngưu Giác cùng Trử Yến, một cặp khác là Triệu hoằng với Trương Mạn Thành. Từ khi gia nhập thái bình đạo, Trương Mạn Thành đối với Triệu Hoằng rất coi trọng, từ một người bình thường hàn môn tăng tới Cừ suất là biết.

Tần biết danh tính của tù binh, mừng rỡ như điên.

“ Lập tức lui binh ba mươi dặm, nếu không ta lập tức giết chết đại soái các ngươi.”

Làm sao bây giờ? Chúng cừ suất ngươi xem ta, ta xem ngươi, không thể quyết định. Trương Mạn Thành ô ô kêu la, ý nói là: “ Các ngươi không cần lo cho ta, tiếp tục công kích…”

Nhưng trong miệnh lại bị khối vải bố lấp kín, cho nên người khác không hiểu hắn nói gì.

Trơ mắt nhìn đám người Triệu Hoằng dẫn binh lui về, Trương Mạn Thành luýnh quýnh, sáu đó liền hôn mê.

Nhìn quân khăn vàng lui binh, đám người Tần thở ra một hơi, Ủng thàng thiết kế trong thành có thể nói là sáng kiết cực kỳ tuyệt, trên thực tế cũng chứng minh, những đường cong, đường dốc đã tạo nên hiệu quả làm cho khó mà tin được.

Trương Mạn Thành bị bắt, khiến cho quân khăn vàng lui binh ba mươi dặm.

Gần một tháng công kích, thất bại trong gang tấc, thu hoạch duy nhất chính là đám quân khăn vàng không còn là đám ô hợp.

Triệu Hoằng sai người vào thành đàm phái với Tần, mà Trương Mạn Thành tất nhiên đang bị giam giữ.

Đàm phán chính là thủ đoạn kéo dài thời gian. Uyển huyện không thể mất, cho nên không thể thả Trương Mạn Thành? Nhưng hai bên cứ đẩy qua đẩy lại, chưa quyết định kết quá như thế nào.

Người lý trí thì biết, song phương sớm hay muộn sẽ có một trận chiến ngươi sống ta chết.

Quân khăn vàng cũng không cho đám Tần thời gian dài để quyết định, nếu không thả Trương Mạn Thành, thì bọn họ sớm hay muộn cũng nhịn không được mà tấn công; nếu như giết Trương Mạn Thành thì sẽ chọc giận quân khăn vàng điên cuồng công kích, thời gian hiện tại rất ít, làm thế nào để ứng phó chứ?

Trời vừa sáng, Tần tại Hà phủ triệu tập mọi người.

Trong phòng nghị sự, ngoại trừ Đổng Phi, Tần, Hoàng Trung, Lý Nghiêm, Bàng Đức Công, Khoái Lương cùng với Từ Hoảng thì còn có Điển Vi, Sa Ma Kha, Hoàng Thiệu cùng Mã Chân cũng được mời đến, kế sách lần này được bày ra là do Hoàng Thiệu, cho nên Hoàng Thiệu được đám người Tần tán thành, mà Mã Chân ở đoạn thời gian này cũng tạo ra công lao thật lớn.

Rất nhiều binh lính bị vết thương nhẹ, sau khi trải qua đán người Mã Chân xử lý, rất nhanh đã trở lại chiến trường.

Nếu như trước kia, những vết thương nhỏ này nếu không kịp thời xử lý thì có thể tạo tử vong cho binh lính, cho nên trong nghị sự phong Mã Chân cũng được xếp vào.

Kể từ đó, nhân mã bên người Đổng Phi cơ hồ chiếm được sự tán thành của mọi người.

Hiện giờ Đổng Phi không bao giờ….Là một gã lúc trước vừa tới Uyển huyện, bị mọi người khinh thường là một giới vũ phu.

Trừ những người này, còn có một nhân vật đặc thù gia nhập, đây chính là chủ nhân Hà Phủ, Hà lão thái gia.

Hà Thực cũng đã qua tuổi sáu mươi, thân thể mập mạp, tinh thần có vẻ rất tốt.

Lão nhắm mắt lại, không nói lời nào ngồi trên chủ vị, Vốn lão không nghĩ ngồi, nhưng bởi vì thân phận, cho nên đành phải ngồi ở ghế chủ vị, ở phía bên cạnh lão chính là Bàng Đức Công cùng với Tần.

“ Tuy rằng bắt được Trương Mạn Thành, nhưng tình huống đối với chúng ta cũng không phải quá tốt.”

Tần đi thẳng vào vấn đề nói: “Kế hiện giờ là chúng ta phải tăng cường sửa chữa tường thành, về phương diện khác thì phải tìm cách kéo dài thời gian, chờ đợi viện quân đến.”

Hoàng Thiệu nhíu mày nói: “ Nhưng vấn đề mấu chốt, viện quận bây giờ ở đâu?”

Một câu nói, làm cho người trong đại sảnh trầm mặc.

Hà lão thái công đột nhiên mở to mắt, “ Nam Dương hơn mười huyện mất đi, triều đình không có khả năng không phản ứng, mọi người phải cố gắng.”

Đổng Phi mở miệng nói: “ Thái công, Phi là người mới gia nhập, nhưng vẫn biết, tường thành bây giờ đã hư hỏng nặng, nếu viện quân quả thực không xuất hiện, chúng ta sợ rằng duy trí không được lâu lắm. ….Lão Hoàng, đem tình hình chién trường mới nhất nói cho lão thái công nghe, nói thật, chúng ta tổn thất rất lớn.”

Hoàng Thiệu gật gật đầu, “ Thái công, từ khi chiến đấu đến nay, Uyển huyện bị nhốt ước chừng ba mươi ngày, trong ba mươi ngày này có hơn tám ngàn người chết, còn có ba ngàn binh lính bị thương, tánh mạng khó có thể bảo tồn, vừa rồi ta với Khoái tiên sinh tính toán một lần, mũi tên tổn hao quá lớn, binh lực tổn thất hơn phân nửa.”

Khoái Lương nói: “ Nếu không phải lâm thời triệu tập dân chúng Uyển huyện trợ giúp thủ thành, chúng ta sợ rằng tổn thất sẽ lớn hơn nữa.”

Sắc mặt Hà lão thái công có chút âm trầm.

Thái độ Đổng Phi và Hoàng Thiệu xem như không sai, nhưng Khoái Lương này nói chuyện…..

Hà lão thái công cũng biết, thân phận lão là đồ gia tử, tất nhiên sẽ không được sĩ tử như Khoái Lương tiếp thu, nếu không phải có nữ nhi là hoàng hậu, chỉ sợ rằng tư cách vào phòng nghị sự cũng không có, bất quá tổn thất Uyển huyện vượt qua dự đoán, Hà Thực há miệng thở dốc, không nói được lời nào.

Tần nói: “ Các vị, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Bàng Đức Công suy nghĩ một lát, nói: “ Viện quân triều đình bây giờ không thấy, có hay không có vấn đề, có hay không đã bị phản tặc bám trụ lại, thoạt nhìn chúng ta đều khinh thường thế lực phản tặc, bên trong đám phản tặc quả thực là ngoạ hổ tàng long a!”

Bị phản tặc bám trụ cước bộ?

Kỳ thật mọi người cũng rõ ràng, Bàng Đức Công là nói cho dễ nghe, nếu nói khó nghe một chút, viện quân nói không chừng đã bị đánh lui, mặc dù phần lớn đều nghĩ như vậy, nhưng lại không có ai dám nói ra.

Nhưng lời này của Bàng Đức Công vừa nói ra, cũng đem hy vọng của đám người này bị dập tắt.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Tần hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy lớn tiếng nói: “Mặc dù đúng như lời của Bàng công, nếu viện quân bị phản tặc bám trụ, mà chúng ta phải cho triều đình biết, cho người trong thiên hạ biết, Nam Dương còn chưa mất, Nam Dương còn ở trong tay Đại Hán. Uyển huyện không mất, Nam Dương không vong. Tần xin thề, cùng tồn vong với Uyển huyện.”

Trong lòng Đổng Phi cuồng tiếu, nhưng trên mặt lại biểu hiện rất kích động.

Đám sĩ phu này a, có đôi khi rất đáng yêu, đến lúc này còn muốn hô khẩu hiệu? Thật sự có tác dụng sao?

Bất quá, Tần nói không phải không có đạo lý.

Nếu triều đình sớm biết Uyển huyện chưa mất, viện quân nhất sẽ sớm tới. Nhưng vẫn đề ở chỗ, làm sao để triều đình biết chuyện này? Còn có, làm sao để cho Uyển huyện kiên trì cho tới lúc viện quân đến?

Bàng Đức Công nói: “Kế hiện tai, biện pháp tốt nhất là tim một tướng quân dũng mãnh, liều mạng lao ra tìm viện binh, người này phải võ nghệ tuyệt luân, hơn nữa lại càng cơ trí, vấn đề mấu chốt, hắn phải có quan hệ với triều đình.”

Nếu muốn nói vũ dũng, người ngồi đây cũng không ít.

Hoàng Trung, Điển Vi, Sa Ma Kha, còn có Từ Hoảng, tất cả đều có Vạn phu chi dũng, nhưng nói đến cơ trí, Điển Vi, Sa Ma Kha đầu tiên bị loại trừ, còn muốn có quan hệ với triều đình, Hoàng Trung, Từ Hoảng cũng không đủ sức diễn.

Bốn người này không có vai diễn, vậy còn ai?

Lý Nghiêm, Văn Sính? Tựa hồ còn chút kém.

Tất cả ánh mắt không tự chủ được tập trung trên người Đổng Phi.

Đổng Phi hoảng sợ, cười khổ nói với đám người: “ Các người không phải là muốn cho ta đi truyền tin sao?”

Bàng Đức Công, Tần, Hà lão thái công nhìn nhau cười, đồng thời đứng dậy nói: “ Ngoại trừ Phi công tử, không có người nào thích hợp cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện