Lô Thực ngồn yên ổn trong trung quân, mầu tóc hoa râm làm hắn có vẻ già đi. Dấu vết thời gian hằn lên gương mặt của hắn, ngươì thiếu niên năm nào đã từng là môn hạ của Mã Tung thần thông cái thế, giờ đã trở thành một ông lão.

Bất quá, hắn lại rất chính trực, vẫn như trước kia, đang có cái khí khái ngang ngạnh.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thắn thắn, tuy rằng đã bị cắt chức quan nhiều năm, nhưng khí khái anh hùng thủa xưa vẫn không hề giảm.

Ở trên bàn có đặt một thanh bảo kiếm, Lô Thực trong lòng có một chút khổ sở. Dù sao hắn tuổi không còn trẻ nữa, không thể còn phong thái như xưa. Tuy rằng không muốn chấp nhận, nhưng Lô Thực cũng biết rằng, qua nhiều năm gian khổ tu luyện cũng làm cho hắn học được cách thỏa hiệp.

Ðối với Ðổng Trác, Lô Thực thực sự cũng không có ấn tượng sâu sắc nào cả. Chỉ nghe nói hắn là người thân cận bên cạnh đại tướng quân Hà Tiến, hơn nữa lại giỏi về luồn cúi. Thế nhưng ở lúc gian nguy, cái lúc mà triều đình cần người thì hắn lại tỏ rõ cái khí khái nam tử sâu sắc. Trận đánh ởNam Cung Môn, Ðổng Trác có thể nói là thanh danh đại thịnh. Hôm nay chuyện đó được bàn luận nhiều nhất ở các tửu lầu, chính là chủ đề của các sĩ phu xưng là bỉ phu thôi.

Trước khi cất quân, chuyện này đã được Viên Ngỗi ( chú của Viên Thiệu a trong tam quốc là bị Ðổng Trác giết vì Viên Thiệu làm minh chủ18 lộ chư hầu tiến đánh Ðổng Trác sau đó có truyện tam anh đánh Lữ Bố rất nổi tiếng)tìm Lô Thực nói qua.

Ngay lúc này đây cảnh tượng ấy lại hiện ra rõ ràng trước mắt của Lô Thực. Ðó là hình ảnh của Viên Ngỗi ngồi trong thư phòng, mắt trời rải sắc nắng long lanh, nhưng cái không khí đầu xuân vẫn làm cho con người ta cảm thấy ớn lạnh.

Viên Ngỗi nói:" Hôm nay mời được Lô trung lang là có một chuyện muốn nói cho trung lang biết."

Nhìn cái cuộc đời mà lòng người ấm lạnh, nhưng bị biếm quan đã bốn năm, tính nóng nảy của Lô Thực cũng đã giảm ði rất nhiều. Lời của Viên Ngỗi cũng rất cung kính, nhưng bề ngoài không có chút cung kính nào. Nếu như trước ðây thì với tâm lý của một sỹ phu, Lô Thực đã phất tay áo bỏ đi rồi.

Hiện tại thì...

Lô Thực nói:" Thái phó có điều gì chỉ dạy?"

Viên ngỗi đập bàn nói:"Họ Hoàng Phủ Tung trước khi cách chứcdddã tâu với Hoàng Thượng cởi bỏ đảng cấm, Hoàng Thượng cũng đã đồng ý rồi. Lô trung lang cũng là đã rõ ràng, hôm nay hoạn quan trong triều làm bậy, chính chúng ta có đôi khi cũng phải thỏa hiệp với nhau. Chỉ thể dẹp yên loạn hoạn quan, chỉ có duy nhất đại tướng quân. Nhân sĩ hiện nay, đại Hán hiện nay, chỉ có một mình đại tướng quân mà thôi."

Lô thực mi mắt chùng xuống, trong lòng có chút buồn bực.

Lại là đảng phải tranh giành. Lúc trước Hoàng Thượng tiến hành đảng cấm, không phải vì sợ các người tranh giành nhau sau? Hôm nay đảng cấm đã được bỏ, các người liền tiến hành tranh đoạt, Lô Thực thoạt nhìn thì vẫn chưa có biểu hiện gì. Bất quả thái độ biểu hiện ra vẫn còn rất cùng kính:" Thực đối với việc này, có biết một chút!"

Viên Ngỗi nói thêm:" Ðại tướng quân là người mà kẻ sỹ hi vọng, nhưng đại tướng quân cùng cấu kết với hoạn quan làm bậy, thực sự làm ta có chút đau lòng. Lần này đi đốc chiến ở Dự Châu, thái thú Hà Ðông là Ðổng Trác sẽ phụ trách hỗ trợ, ngươi cũng biết người này."

"Có biết một chút!"

"Vậy thì tốt rồi..." Viên Ngỗi kẽ chớp mi mắt. Tựa hồ như hữu khí vô lực,"Ðổng Trác là người của đại tướng quân, chúng ta chính là để đại tướng quân biết, không có chúng ta hỗ trợ, chỉ dựa vào sức vũ phu, đừng có mơ tưởng thống trị quốc gia."

Lô Thực trong lòng hồi hộp,"Thái phó ý này là ..."

"Con người Ðổng Trác xưa nay vốn cuồng vọng, hơn nữa cũng rất thô lỗ. Cho hắn một ít giáo huấn,ỡem như cho đại tướng quân một lời cảnh báo."

Trong lòng Lô Thực thầm kêu khổ, như thế nào mới từ Ðông Quan đi ra, liền gặp ngay loại chuyện phức tạp này.

Làm biện tu ở Đông quan tuy rằng kham khổ, nhưng những ngày trôi đi thật thanh thản, không có nhiều chuyện phiền não như vậy.

Lô Thực nhịn không được nói:"Thái phó. Lẽ nào người không sợ đại tướng quân tức giận sao."

Viên Ngỗi cười ha hả," Tử Không, ngươi ở Ðông Quan một thời gian dài,có một số việc ngươi cũng không nắm rõ được. Nếu như bốn nãm trước, chúng ta thực không dámdddộng tới Ðổng Trác, nếu không sẽ bị đại tướng quân tức giận thậm chí trở mặt, nhưng từ nãm ngoái, ta vốn cùng Bản Sơ (Viên Thiệu) nhập phủ đệ của đại tướng quân, thấy lòng trung của Ðổng Trác đối với đại tướng quân không còn như trước nữa. Bằng không đại tướng quân làm sao lại cho Bản Sơ làm chức Ty đãi giáo úy trước đây là của Ðổng Trác? Ðại tướng quân trong lòng cũng rõ ràng, muốn dùng Bản Sơ kiềm chế Đổng Trác."

Lô Thực cau mày, trầm tư suy nghĩ.

Viên Ngỗi nhàn nhã khép mắt," Thế nào, Tử Kiền không muốn giúp ta?"

Ngôn ngữ dịu dàng, nhưng mang theo mùi vị âm trầm. Lô Thực minh bạch, nếu như không đáp ứng nhất định sẽ gặp chuyện không may.

Cũng được, ở Ðông Quan làm người yên phận bốn năm, thật vẩt vả mới có ngày được nổi danh,Lô Thực thật không muốn bỏ qua.

Lô Thực nói:"Thực sẽ làm hết sức."

"Hảo ... Có lời của Tử Kiến, ta thực yên tâm nhiều."

" Lão sư, lão sư..."

Lô Tử Kiến bỗng thoát khỏi sự trầm tư,"chuyện gì?"

"Đổng Trác đã báo môn mà vào. giờ đang ở bên ngoài đợi lệnh"

"Cho hắn vào đi!"

Lô thực quay đầu, nhìn một chút người gọi hắn là Lão sư. Người này tuổi chưa quá 20, thân cao 7 thước 5 tấc, mặt tựa như ngọc, mặt có thần quang, vành tai của hắn rất lớn, cứ theo tướng mạo mà nói, đây là người có phúc khí. Tay hắn dài quá đầu gối, giờ hắn đang khoanh tay trước ngực, thần thái cực kỳ cung kính.

Nwời này là Lưu Bị, là người U Châu.

Lưu Bị từng là môn hạ của Lô Thực, nhưng nói cho cùng, Lô thực đối với hắn cũng rất yêu thích.

Lưu Bị không thích đọc sách, cái gì cũng chỉ qua loa, cũng chẳng cần giải thích, nhưng lại rất giỏi ứng phó. Trong nhà cũng không giàu có gì lắm, nhưng lại rất thích "hoa phục". Lại là đồng hương của Lỗ Thực, hơn nữa rất hiếu thảo, ở quê nhà được coi là người có tài đức cho nên Lỗ Thực mới thu nhận hắn làm môn sinh. Mặc dù nói Lỗ Thực có dạy cũng như không, nhưng người này quả thực là làm Lô Thực vui mừng.

Có đôi khi, nhìn người, thật đúng là không thể dùng con mắt bình thường để nhìn nhận xét.

Hình như năm đó cao tổ hoàng đế cũng là một người chơi bời lêu lổng, không học vấn, không nghề nghiệp, thế mà sau này lại có thể làm nên đại nghiệp.

Ðương nhiên, đây cũng chỉ là trong suy nghĩ của Lỗ Thực mà thôi, chứ chẳng có biểu hiện gì ra bên ngoài cả.

Lúc này, Ðổng Trác cũng đã vào trung quân, sắc mặt xanh đen, chắp tay nói:"Thái thú Hà Ðông là Ðổng Trác, đã phụng mệnh đi tới."

Lỗ Thực tỷ mỷ nhìn thẳng vào Ðổng Trác, quả thật là có chút thất thố.

Nhưng lại rất cuồng vọng...

Hắn cố tình quên đi, nwng trong khóe mắt lại như là đang nhớ đến một người, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Đó là một trung niên, họ Tống tên Viên, là người Bắc Hải, cùng là tý mã ngang cấp với Viên Ngỗi. Nói là phó tướng, nhưng Lỗ Thức cũng rất rõ ràng, đây là Viên Ngỗi sai tới để giám sát mình. Tống Viên là hậu duệ của Tống thị tại Bắc Hải, tổ tiên rất có tài đức, chỉ tới hôm nay không còn vẻ cường thịnh như trước nữa. Ở Bắc Hải, vẫn là một thế tộc giàu có, cùng với Viên gia có quan hệ mật thiết.

Lỗ Thực nói:" Ðổng Trác, nwõi biết tội của mình không?"

Đổng Trác nổi giận trong lòng, mặt lạnh lại nói:"Trác không biết!"

"Ðược rồi, ta sẽ cho ngươi minh bạch. Ngươi trước tiên là tự ý thay đổi

đường hành quân, quân lệnh cũng không thèm để ý. Sau đó lại còn tự xuất binh đến Cao Ấp. Lại còn bại trận ở đây nữa.Thêm một điều nữa, từ Cao ấp đến đây, chậm lắm cũng chỉ mất một ngày đường. Ta lệnh cho ngươi đêm tối xuất phát, tại sao bây giờ mới tới? Cãi lại quân lệnh, thua trận Cao Ấp, hại làm chậm thời gian ... kể từng ấy tôi, ta bắt ngươi báo môn mà vào. Ngươi còn không phục?"

- Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ!

Đổng Trác cũng hiểu rõ ràng lợi hại của kẻ sỹ, nhất là khoa mồm mép, bất kể cái gì cũng có thể thành tội.

Muốn biện giải, nhưng hiểu rằng cánh tay nhỏ không lay chuyển được đùi.Lão cắn răng nói:"Trác chịu phục!"

Chịu phục là tốt rồi, nếu như Ðổng Trác cứ cãi chày cãi cối, Lô Thực thật không biết giải quyết như thế nào.

Ðược rồi, ra oai phủ đầu cũng đã làm rồi, đang định nói đỡ cho Đổng Trác,

Lỗ Thực đang muốn mở miệng thì Tông Viên đã nói vào:"Tướng quân. Nếu Ðổng Trác nhận tội rồi, thì phải xử phạt mới phải. Hôm nay sắp bước vào đại chiến, nhân cơ hội này mà thắt chặt quân kỷ. Mạt tướng xem ra, tội của Ðổng Trác đáng phải phạt, hơn nữa phải phạt thật nặng.

Cừ thật, cái này thật là hiểm độc a.

Cái gì gọi là cực hình? Chính là lôi ra chém đầu!

Người này dĩ nhiên là muốn mạng của Đổng Trác. Đổng Trác thực sự nghĩ không ra mình đã mắc tội gì với người này? Trước kia cũng chưa từng có gặp qua hắn? Nói trắng ra Tống Viên cũng muốn có một chút công lao làm rạng rỡ với tổ tông. Nhưng Ðổng Trác ở chỗ này quả thực là muốn cản trở con đường của hắn a.

Lỗ Thực sắc mặt trầm hẳn xuống.

Cái tên Tông Viên này chính ra còn cuồng vọng kiêu ngạo hơn Ðổng Trác. Ỷ vào chỗ dựa là Viên Ngỗi, đã cho rằng mình muốn làm gì thì làm.

Kiêu ngạo, cuồng vọng?

Viên Ngỗi nói một điểm cũng không sai, bất quá lại không phải là Ðổng Trác, mà là Tống Viên quá kiêu ngạo.

Lô Thực đè nén lại cơn giận, híp mắt nhìn Tống Viên một cái. Một tia quang mang nhìn tới khiến Tông Viên lạnh cả gáy, không tự giác được run lên một cái.

"Đổng Trác, theo lý thuyết thì tội không thể tha, nhưng sắp vào đại chiến không nên chém tướng, ta để tạm cái đầu trên cổ ngươi, chờ ngươi lập công chuộc tội, nếu không mấy tội danh đều tính một thể, ý ngươi thế nào?

Ðổng Trác khom người:"Trác nguyện ý a."

"Cao Ấp là thành của Cự Lộc, nếu ngươi có thể nhất tề xông tới bình định được phản tặc. Ta cho ngươi ba thời gian, phải đánh hạ được Cao Ấp, nếu hạ được, chuyện cũ coi như bỏ qua, hơn nữa bản soái còn tâu lên triều đình, khen thưởng cho ngươi. Nwng nếu không chiếm được Cao Ấp, thì đừng trách bản soái vô tình, gom mọi tội lỗi, lấy cái đầu của ngươi. Bản soái an bài now thế, ngươi có nguyện ý không?"

Ðổng Trác hít sâu một hõi,"Trác nguyện ý!"

"Đã nw vậy thì ta cho ngươi làm chủ wớng, Tông Viên làm phó tướng, cho các ngươi một ngày để chỉnh đốn quân mã, ngày mai canh ba xuất phát, lấy ba ngày làm thời hạn phải công phá cho được Cao Ấp, ba ngày sau bản soái muốn đứng trên thành Cao Ấp."

"Dạ!"

Đổng Trác nhìn Lô Thực một cái, cũng không thèm để ý đến Tông Viên, xoay người đi ra khỏi trướng.

Tông Viên sắc mặt thay đổi, hơn nữa lại phi thường xấu xí.

"Tướng quân, đây là ý gì?"

Lô Thực cười nói:"Tông tướng quân đừng vội khẩn trương, ta cho ngươi làm phó tướng của Ðổng Trác cũng là vì ngươi mà lo lắng. Thứ nhất là cho ngươi ở bên cạnh hắn để giám thị hắn, nếu như hắn có oán giận lập tức báo cho ta biết, ta sẽ mang hắn ra trị tội. Thứ hai, Ðổng Trác hạ được Cao Ấp, ngươi làm giám quân cũng có lợi đây gọi là nhất cử lưỡng tiện a. Nếu đánh không được, hắn là chủ tướng, ngươi có can hệ gì đâu?"

Tông Viên nghe thế, tim đập thình thịch.

Lô Thực nói không sai, phương pháp này quả thật là rất tốt, cơ hội thăng quan sắp đến rồi.

"Đã như vậy thì mạt tướng sẽ theo sự phân phó của tướng quân."

Nhìn Tông Viên rời đi,trên mặt Lô Thực có vài phần tiếu ý.

Ðảng phái cũng được, hoạn quan cũng được, mấy năm nay ở Ðông Quan, có rất nhiều chuyện xem như là nhìn thấy thấu đáo.

Ta chỉ trung với Hoàng Thượng, nói ít làm nhiều, với sự tranh đua bè phái, ta không có quan hệ. Về phần Ðổng Trác, coi như là thiệt thòi cho hắn a.

Lưu Bị một mực bàng quan, nhịn không được nhẹ giọng nói:" Lão sư, làm như vậy có quá phận không?"

Lô Thực trầm mặc nói"Quá phận?Lão sư không có quá phận chỉ là bọn họ quá phận. Quốc gia nguy nan thế mà còn ngươi tính toán ta, ta tính toán ngươi. Ta phụng chỉ đi bình định giặc hoàng cân, những việc tranh cãi của bọn họ ta không có quan hệ. Tùy bọn họ đi."

"Nhưng Tống Viễn có ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài không?"

Lỗ Thực cười nói:" Kế hoạch? kế hoạch gì?"

" Cho Đổng Trác đánh Cao Ấp chính là kế hoạch a!"

Lô Thực lạnh lạnh cười,"Ðổng Trác đánh Cao Ấp, ta cũng không có quan hệ. Hắn đánh được Cao Ấp ta vì hắn mà lập được công, hắn không hạ được Cao Ấp, ta cũng không bị trách tội. Dù sao ta cũng không có ý đánh Cao Ấp, chỉ là mượn cơ hội này đánh lấy Ngụy Quận."

"Ngụy Quận!"

Lưu Bị mắt sáng lên," Đệ tử hiểu rồi!"

Lô Thực thở dài, nhẹ giọng nói:" Huyền Ðức, Triều đình lâm vào cảnh như vậy ngươi tính toán ta, ta tính toán ngươi. Ngươi không để ý đến cũng khó... Cũng được, bọn họ cứ ở đây mà tính toán. Coi như tính kế trên người ta cũng đừng trách ta tính toán lại với họ. Bình định được phản tặc thì đại công cáo thành. Về phần họ Viên và lũ hoạn quan, bọn họ muốn nháo thế nào mặc họ."

"Nhưng Tông Viên ..."

"Huyền Ðức ngươi có lưu ý tới ánh mắt của Đổng Trác."

"Học sinh chưa từng lưu ý."

"Ðổng Trác cũng không phải hạng nhân từ, người này có thể không phải như lời của Viên Ngỗi là loại cuồng vọng thì thật sự là người có dã tâm. Hắn vô duyên vô cớ bị ta vũ nhục, trong lòng tất nhiên là tức giận.Nhưng thủy chung lại hắn chẳng nói một câu nào... Nhưng hắn sẽ không nhẫn nại với Tống Viên. Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ Tống Viên lúc này sẽ gặp phải đại nạn."

Lưu Bị trong lòng cả kinh,"Lão sư, ngài nói Ðổng Trác sẽ giết Tống Viên?"

"Ta cái gì cũng không nói... Ðược rồi, ngươi kêu hai huynh đệ của ngươi ngày mai canh năm chúng ta sẽ xuất quân đánh Ngụy quận."

"Học sinh tuân lệnh."

Lưu Bị chắp tay rời khỏi trung quân, chưa đi được hai bước chợt nghe có một người cao giọng nói:"Ðại ca, chúng ta ở chỗ này"

Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy có hai cỗ khí lực hùng hậu đi tới.

Một người so tuổi với Lýu Bị cũng không hơn nhau nhiều lắm thân cao 9 thước 2 tấc. Dưới cằm có hàm dài 2 thước, rất là xinh xắn. Mặt như trái táo, môi như tô son, mắt xếch, mi mắt nằm ngang như kén tằm, sinh ra là khí mạo đường đường, uy phong lẫm liệt. Một người khác nhìn qua có vẻ không giống với hắn, tuổi vừa hai mươi, chiều cao hơn tám thước, đầu báo mắt tròn, hàm yến râu hổ, cùng một đường đến. quả nhiên là rồng bay hổ dạo, nói đến là đến, giọng nói như sấm ở bên tai, chấn động màng nhĩ.

Lưu bị vừa nhìn thấy hai người này, muốn nhịn cười cũng không được.

Ðây là ở Ung châu vừa xem cáo thị nhận thấy hai hảo hán, người mặt đỏ chính là Quan Vũ, tự là Thọ Trường, người Hà Đông, vì giết một thổ hào địa phương nên phải trốn đi nơi khác vì vậy mới lưu lạc tha hương sau mới sửa thành Vân Trường, trước khi đi đánh giặc hoàng cân thì buôn bán để kiếm sống.

Hắn sử một Thanh Long Yển Nguyệt Đao, khi đi làm sai nha, bộ pháp giết người hết sức uy mãnh. Có thể nói người đã giành lại thái bình cho thành U Châu giết thủ lĩnh Bạch Tước chính là Quan Vũ.

Người mặt đen chính là Trương Phi, Tự Dực Đức, là một người giàu có trong huyện, có ruộng tốt và nhiều tài sản. Một thân vũ dũng, thích kết giao với tất cả anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. Hắn lại là người rất khéo tay, am hiểu cung nữ đồ. Ngay cả Lưu Bị cũng khen không ngớt miệng. Trong tay hắn là một thanh Bát Xà Mâu, một mình có thể địch được nghìn người. Đặng Mậu chính là bị Trương Phi bắt sống được.

Ba một lòng kết bái huynh đệ.Chuyện truyền mãi về sau này là chuyện vườn đào kết nghĩa mà ba nhân vật chính chính là ba người này.

Bất quá hôm nay, lại có chuyện Trường Sa ba xú tử kết nghĩa trước đây, không hiểu được chuyện đào viên tam anh kết nghĩa có hay không cùng lưu truyền cho hậu thế?

Quan Vũ, Trương Phi thấy Lưu Bị thì vô cùng cao hứng.

Hai ngươi đi nhanh tới, Trương Phi còn cách rất xa đã chủ động cất tiếng gọi:" Đại ca, huynh đi đâu vậy?"

"A, hôm nay lão sư tìm ta có chút việc, vừa rồi mới ở trung quân, Vân Trường, Dực Đức, hai người lần đầu tiên ở quân doanh, có thấy quen không?

"Nam tử Hán đại trượng phu, quyết chiến sa trường, da ngựa bọc thây!"

Quan Vũ híp con mắt, hình như là đang ngủ. Nghe được Trương Phi nói, ngẩng đầu vuốt râu nói" Tam đệ nói như thế đúng là con nhà võ!"

Vậy mà Trương Phi còn nói vọng một câu:"Nhưng mà quy củ nhiều quá, đệ không thể uống rượu, trong miệng cứ như ngậm đá vậy!"

Lưu Bị cùng Quan Vũ tiến liên, mỗi người cầm một tay Trương Phi, một tay bưng lấy miệng của hắn.

"Tam đệ, đừng có hồ ngôn loạn ngữ."

"Ô, ô ,ô ..."

Trương Phi không nói ra lời, liên tục gật đầu, biểu thị sự minh bạch.

Đúng lúc này, Lưu Bị nhìn thấy một người. Hắn liền bỏ Trương Phi ra, vội vã tiến đến chỗ người đó thi lễ.

"Hà Đông đại nhân!"

Người nọ đúng là Đổng Trác. Chỉ thấy mặt lão xanh mét, ở cửa đang chuẩn bị lên ngựa. Lão cũng không tránh khỏi sự tức giận, chẳng biết vì sao lão lại bị một phen vũ nhục như vậy,lại nhận một cái mệnh lệnh thật hồ đồ, sau đó lão đi sang quân nhu lây một vài thứ cần thiết mà trong bụng thì đầy một trướng khí. Quan quân nhu là Tống Viên đại nhân, nghĩ rằng Tông Viên làm quan quân nhu chính là Lô Thực để hắn giám sát Đổng Trác.

Trong lòng Lưu Bị biết, Đổng Trác đang căm giận Lô Thực.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác lại không tranh cãi với Lô Thực, thầm nghĩ sớm đánh cho xong để trở về. Lưu Bị ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng:Lão sư tuy nói mấy năm trước đều khổ sở, có thể nói vẫn còn có những suy nghĩ đơn giản. Nếu biết rõ Đổng Trác là người có tâm cơ hiểm độc. Tội gì phải tự làm khổ mình, giải thích minh bạch với Đổng Trác để cầu một đường lui.

Có đôi khi cường giả cũng phải lụy người a.

Coi như Lô Thực không kết giao với ai, coi như hắn chỉ ngồi trong nhà, nhưng cũng dễ gặp họa sát thân.

Lưu Bị muốn vì Lô Thực giải thích một phen.

Cũng không biết trong bụng của Đổng Trác là đầy một bụng tức chưa tìm ra chỗ phát tiết. Vừa rồi ở trong trung quân đã gặp qua Lưu Bị.

Tuy rằng không hiểu Lưu Bị này là ai, mà cũng chả cần biết hắn là ai chỉ biết hắn là người của Lô Thực.

Con mắt sọc lên,"Các hạ là ai, có chuyện gì?"

"Tại hạ là Lưu Bị, là ... học trò của Lô trung lang, có chuyện muốn thưa cùng Hà Đông đại nhân.”

Không nói tới Lô Thực thì còn tốt, nhắc đến Lô Thực lập tức cơn giận của Đổng Trác vụt tới đỉnh đầu, Đổng Trác hừ một tiếng,:" Ngươi xuất thân ở đâu, giờ làm cái chức gì?”

Một câu nói kia đã đâm vào chỗ đau của Lưu Bị,

Trước khi tham gia đánh giặc, Lưu Bị chỉ là một người có gia cảnh bần hàn, dựa vào hỗ trợ của thúc thúc để mưu cầu sinh hoạt. Mẫu thân tuổi đã cao, hắn phải bỏ dở chuyện học hành, ở nhà dệt chiếu, đan dép mà sống. Chức quan? Hắn thật sự chưa có chức quan nào a!

"Bị này còn chân trắng ."( chưa có chức quan trong người)

Đổng Trác ngửa mặt lên trời cười ha hả:"Ngươi xuất thân là chân Trắng, có tư cách gì nói chuyện với ta? Thực là không biết tự lượng sức mình, mau tránh ra!"

Hắn thúc ngựa rời đi để lại Lưu Bị xấu hổ đứng ở cửa doanh trại.

Chuyện này quả thật hắn không tự lượng sức mình, Chỉ là Đổng Trác nói có phần quá lộ liễu.

Trương Phi cùng Quan Vũ bị chọc giân, hai ngươi chạy đến bên cạnh Lưu Bị, Trương Phi nhìn theo bóng Đổng Trác mà nổi trận lôi đình.

"Tên mập kia là người ở đâu? Dám chọc giận huynh trưởng của ta? Nếu không giết hắn, khó trừ đi mối hận trong lòng ta... người đâu chuẩn bị ngựa."

Trương Phi nói xong, lên ngựa câm mâu, đi đánh Đổng Trác.

-------------

Về Phần Quan Vũ, Lúc đầu có tên là Trường Sinh, sau mới đổi làm Vân Trường, cũng có sách nói là Thọ Trường.

Quyển sách này lấy từ bản in ở Giang Nam Trường Châu Mao Tông cương bình( Tam quốc chí diễn nghĩa) là chính, tên tự viết là Thọ Trường, nên sách này cũng theo đó mà dùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện