Cắt đứt cánh tay Hung Nô, Trung Hoa mở rộng. Năm đó từ sau khi Hoắc đi Bệnh Tây chinh phục Hung Nô, Hán Vũ Đế thiết lập quận Trương Dịch, đến nay đã trải qua trăm năm thời gian.
Định Viễn Hầu Ban Siêu Chi Tử Ban Dũng cũng vì bình định loạn Tây Vực, từng trú quân tại đồn điền ở Trương Dịch. Lại thêm thành lập mã tràng dưới Kỳ Liên Sơn, trở thành một nơi quan trọng cung ứng chiến mã ở Lương Châu. Chỉ là sau khi Ban Dũng chết Lương Châu nhiều lần phát sinh rung chuyển. Khương nhân từ từ đông tiến, chiếm lấy Trương Dịch. Bất quá, bởi vì Hung Nô ở phía bắc cũng nhìn chằm chằm vào Trương Dịch, cho nên húng thú của người Khương với Trương Dịch mới giảm đi. Ở tại nơi đây, cơ bản đều là các tiểu bộ lạc du mục.
Đây đích thực là một địa phương tốt, một địa phương vô cùng tốt.
Đổng Phi không nhớ trong Diễn Nghĩa, Trương Dịch đã từng phát sinh những chiến sự nào. Nhưng là sau khi tới thời đại này, trải qua nhiều năm như vậy, hôm nay cũng rõ ràng tầm quan trọng của Trương Dịch. Bởi vậy lời nói thâm sâu của Cổ Hủ đương nhiên không sai.
Nhưng nếu tiếp tục suy nghĩ sâu xa ra, lại có một vấn đề phi thường nghiêm túc.
Đó là ai sẽ dẫn quân chiếm Trương Dịch?
Bản thân Đổng Phi không có quá nhiều khả năng đi tới đó, bởi vì mục tiêu của hắn rất rõ ràng. Mà trong các tướng lĩnh dưới trướng... Bốn người Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu, Đổng Khí, Hàn Đức đều là các chiến tướng hữu dũng vô mưu, thực sự không thể khiến người ta yên tâm. Trương Dịch lưng tựa Tây Vực, tuy nói còn có các quận thành Đôn Hoàng, Tửu Tuyền... là các nơi thuộc về giang sơn nhà Hán. Nhưng bởi triều đình coi thường Tây Vực, cho nên chỉ sử dụng những thành trì vốn thuộc về giang sơn Hán thất, thanh thử nơi đây chính là thiên đường của Khương nhân.
Mà trọng yếu hơn, Trương Dịch là thuộc địa của người Hung Nô ở phía Bắc. Nếu muốn đặt chân lên Trương Dịch, cần phải có một vị tướng trí dũng song toàn. Hơn nữa xem ra đồn điền ở biên giới mà trước kia Ban Dũng từng sống, cần phải có một nhân vật giỏi về nội chính ở bên cạnh hiệp trợ. Hai người này, quả thật không dễ tìm... Chủ soái thiện chiến có thể xuất chinh, lại thêm một quân sư giỏi về nội chính để trù tính mọi việc... Đổng Phi suy nghĩ muốn nát óc.
Vào lúc chạng vạng tối, mang theo Điển Vi và Đổng Thiết kỵ khai quận thành Lũng Tây, đi theo còn có gia quyến của Bàng Đức và thần y Hoa Đà.
Hoa Đà quyết định đi thăm mục tràng trước. Hiểu rõ thêm y hộ theo lời của Đổng Phi rốt cục có hình dạng ra sao. Thành ra, Đổng Phi hiển nhiên là vô cùng hoan nghênh. Mọi việc ở Lũng Tây giao cả lại cho Cổ Hủ để ý. Nghe nói sáng hôm sau Ngưu Phụ Sẽ tự mình dẫn đại quân đến quận thành. Cho nên, trong đoạn thời gian này, Đổng Phi không cần lo lắng an nguy của Lũng Tây. Lúc này hắn phải lo lắng, chính là chọn người trấn thủ Trương Dịch, còn thêm một người có thể giết Hàn Toại.
Trở lại mục tràng, thì đêm đã khuya.
Đổng Phi tìm được Sa Ma Kha ở bên dòng suối. Đúng như những gì hắn nghĩ, tâm tình của Sa Ma Kha vô cùng không tốt, ngồi bên dòng suối đờ đẫn. Đổng Phi cùng với Điển Vi một tả một hữu ngồi xuống bên cạnh Sa Ma Kha.
- Đại ca, nhị ca, các người trở về khi nào?
- Vừa mới trở về!
Đổng Phi lấy ra hai túi rượu:
- Nghe nói trong lòng ngươi không thoải mái, ta là ca ca, lẽ nào không mau trở về chứ?
- Nhị ca...
- Không cần nói gì hết. Uống rượu nào!
Tiếp nhận túi da, rút nút ra, Sa Ma Kha ừng ực tu một ngụm lớn, sau đó thở dài một hơi.
- Vì những người đã chết mà ưu thương sao?
- Ta... Sa Ma Kha đỏ mắt, nhẹ giọng nói:
- Có chút khó chịu. Đều là những hán tử rất tốt của Ngũ Khê man nhân ta, từ lúc ly khai Võ Lăng, phụ vương cho ta tám trăm người, Nhưng chỉ chớp mắt, còn chưa đến một năm thì hầu như đã chết hết rồi.
- Có từng hối hận không?
- Hối hận?
Đổng Phi trút một ngụm rượu vào miệng, nhưng lại không uống, súc súc rượu trong miệng, rồi phun ra một đạo nước trong suốt, rơi vào dòng suối trong vắt. Thản nhiên nói:
- Hối hận vì đã đi theo ta?
Sa Ma Kha vội vã nói:
- Nhị ca, sao lại nói như vậy? Sa Sa chưa từng hối hận.
- Kỳ thực loại tâm tình này ta cũng từng có.
Đổng Phi quay đầu nhìn thoáng qua Điển Vi và Sa Ma Kha:
- Năm đó ta mang theo người liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tây Bắc. Hơn một trăm người. Đến cuối cùng khi trở về chỉ còn hơn ba mươi người. Sau đó lại gặp nạn giặc khăn vàng. Người theo ta... Hôm nay tỉ mỉ tính toán, những chiến hữu kề vai chiến đấu nắm đó, chỉ còn lại có ta, Lục nhi, Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu, Đổng Khí, Đổng Thiết và Mã Tung... Còn lại đúng mười hai người. Mỗi một chiến hữu chết đi, ta đều cảm thấy rất khổ sở, nhưng ta lại không thể nói với ai cả.
- Chiến hữu?
Đây là một danh từ rất mới mẻ, Sa Ma Kha cùng Điển Vi tò mò nhìn Đổng Phi.
- Cùng nhau sóng vai chiến đấu, không phải là chiến hữu sao?
Đổng Phi rất miễn cưỡng giải thích một câu, sau đó lại nói:
- Ta có thể khổ sở, nhưng cũng không thể chiếm dụng quá nhiều thời gian mà bi lụy. Bởi vì ta biết, quá mức thương nhớ người chết, chính là không tôn trọng những chiến hữu đang cùng ta sánh vai chiến đấu. Ta cũng không thể quá mức khổ sở, bởi vì nỗi buồn của ta, sẽ làm cho những người đang sống khổ sở theo. Sa sa, làm thượng vị giả, hay là một kẻ đứng đầu một gia tộc, là tộc trưởng, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, phải học cách ẩn giấu tình cảm của bản thân.
Sa Ma Kha trầm mặc, kinh ngạc hiểu ra những gì Đổng Phi nói.
- So với việc luôn ở thương nhớ những thứ trong hồi ức, không bằng nhìn ngày mai đi... Sống thế nào cho thật tốt, đây mới là sự tình mà chúng ta cần phải làm. Sa Sa, chúng ta đang ở trong một thời đại loạn lạc, tương lai còn có nhiều người chết hơn nữa, rất nhiều người sẽ chết. Chúng ta phải chuẩn bị thật tốt cho việc đó, bởi vì ngươi, ta cho đến bây giờ một khi đã ở trên đời này rồi, thì nghĩa là đã định trước không thể sống như người bình thường được nữa. Được rồi, nghĩ thông suốt thì nói cho ta biết, còn nếu như không nghĩ ra thì ngươi nên trở về nhà đi thôi.
Nói xong, Đổng Phi đứng lên, cũng không quản Sa Ma Kha và Điển Vi có minh bạch hay không, tiêu sái sải bước rời đi.
- Đại ca, ý tứ thâm sâu của nhị ca là gì vậy?
- Cái này nha...Hình như chính là nói, ít suy nghĩ về người chết, nghĩ nhiều hơn về người sống... Thì ý tứ này là sao, ta cũng không minh bạch.
- Hình như rất có đạo lý a!
- Ừ, ta cũng cảm thấy như thế... Nhị đệ vừa nói như thế, ta trái lại cảm thấy, mấy ngày nay ta thực cũng có phần không chú ý đến người nhà. Quên đi, chính là ngươi chậm rãi mà suy nghĩ đi, ta phải về bồi tiếp lão bà và con trai ta đây... Đứa con trai bảo bối này của ta, từ lúc sinh ra ta cũng không có lúc nào chơi đùa vui vẻ với nó. Ngày mai nói nhị đệ tìm cho nó một cái tên nữa.
Dứt lời, Điển Vi vứt lại Sa Ma Kha rồi cũng rời đi.
Hung hăng nuốt một ngụm rượu, Sa Ma Kha đứng lên, hướng lên bầu trời đem đen kịt rống lớn hai tiếng, sau đó cất bước chậm rãi trở về đại trạch.
Ngày thứ hai, Đổng Phi còn phải đi khuyên nhủ Đổng Viện. Lại không ngờ tới, Đổng Viện chủ động tìm tới hắn...
Sắc mặt nhìn qua vẫn còn tái nhợt, bất quá khí sắc cũng không tệ.
- A Sửu, ta đã hiểu rõ rồi.
- Hiểu rõ cái gì?
- Ta ấy à, trước đây rất không biết tự lượng sức mình. Chiến trường giết chóc, không thích hợp với ta... Hì hì. Cho nên sau này nha, ta quyết định ở nhà làm một người vợ tốt, không lo lắng đến các chuyện khác nữa. Bất quá, ngươi nhất định phải đáp ứng ta một việc.
Đổng Phi ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
- Lưu lại nữ hổ doanh!
Đổng Viện mỉm cười:
- Đây đều là các cô nương tốt, so với ta kiên cường hơn nhiều. Các nàng chịu không ít thống khổ, hôm nay nữ hổ doanh chính là nhà của các nàng. Giải tán nữ hổ doanh, ta lo lắng... Nói chung, ta không cho phép ngươi giải tán nữ hổ doanh.
Đổng Phi gãi gầu khổ não nói:
- Tứ tỷ, nữ hổ doanh của tỷ đều là một đám nữ nhân... Đệ không phải khinh thường các nàng, chỉ là đệ sao có thể có thời gian huấn luyện các nàng? Qua mấy ngày nữa,đệ còn phải đi quận thành Lũng Tây tham chiến nữa mà.
- Ta biết rồi, ta sẽ giao lại cho Lục nhi cùng Đằng Lệ Nhi quản lý.
Đổng Viện nói xong, suy nghĩ một chút nói tiếp:
- Còn nữa nha, trong nữ hổ doanh, có một nữ hài tử rất lợi hại. Chờ sau khi ngươi và Lục nhi thành thân, nếu ngươi thực sự không muốn để Lục nhi quản lý việc này, thì giao cho nàng ta đi. Bất quá hiện tại tuổi nàng ta còn nhỏ, không bằng trước cứ đi theo Lục nhi và Đằng Lệ Nhi học hỏi ít ngày. Chờ nàng học xong, Lục Nhi cùng Đằng Lệ Nhi có thể thoát thân rồi.
- Cái này ý hả, chỉ cần Lục nhi đồng ý, đệ sẽ không ý kiến.
Đổng Phi suy nghĩ một chút:
- Không bằng như vậy đi, đệ sẽ nói trước với Lục nhi một tiếng. Đến trưa, tỷ cho cô nàng kia đi tìm Lục nhi là được.
- Vậy quyết định như thế đi.
Đổng Viện xoay người định đi ra ngoài. Đổng Phi lại gọi giật lại:
- Tứ tỷ, cô nàng kia tên là gì?
- Nhâm Hồng Xương, chúng ta đều gọi nàng ta là Tiểu Hồng.
- Ồ, đệ nhớ rồi!
Đổng Phi lại cúi đầu, bắt đầu cân nhắc mọi việc. Chờ Đổng Viện đi rồi, hắn mới đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc lẩm bẩm: "Nhâm Hồng Xương? Tên này sao lại quen tai thế nhỉ?"
Nhưng hắn lại không nghĩ ra được, Nhâm Hồng Xương này rốt cục là ai. Trong Diễn Nghĩa không có nói đến, nói vậy không phải là nhân vật gì lợi hại rồi...
Chuyện cần Đổng Phi giải quyết thực sự quá nhiều, cho nên sau khi nói chuyện Đổng Viện nhờ cho Đổng Lục, rất nhanh đã quên mất.
Nguyên bản định nghỉ ngơi hai ngày ở mục tràng rồi đi, nhưng nói như thế nào lão phu nhân cũng không đồng ý. Nguyên nhân rất đơn giản. Ngày lành sắp tới! Đổng Phi phải đính hôn với Đổng Lục. Bất quá bởi vì vấn đề thân phận của Đổng Lục, hôn lễ này tự nhiên sẽ không quá long trọng.
Theo thân phận mà nói, Đổng Lục là thị tỳ của Đổng Phi. Cho dù là thành thân, cũng chỉ là thân phận thê thiếp. Nhưng mặc dù là như vậy, từ trên xuống dưới ở mục tràng đều vô cùng vui vẻ. Dù sao, công tử Đổng gia, rốt cục cũng thành hôn.
Thực ra trong lòng Đổng Phi cũng rất kích động. Đời trước cô đơn, đến chết cũng vẫn là một xử nam.(Dịch giả: Quá nhục hắc hắc!) Vậy mà kiếp này mới hơn chục năm... Hà, rốt cuộc cũng thành thân.
Lão phu nhân xem ngày, sau đó quyết định vào ngày mười một tháng hai sẽ tổ chức thành thân. Ngày này cũng chính là sinh nhật mười lăm tuổi của Đổng Phi, song hỷ lâm môn, tự nhiên phải chuẩn bị cho thật tốt! (Dịch giả: Ta kháo, 15 tuổi a... Ta năm nay ... chưa vợ hu hu)
Từ sau khi tuyên bố ngày thành thân, Đổng Phi sẽ không được gặp Đổng Lục nữa. Thậm chí ngay cả mục tràng cũng không được tiếp tục ở lại, phải chạy về nhà cũ ở Lâm Thao.
Mắt thấy ngày lành càng ngày càng đến gần, Đổng Phi cũng càng ngày càng thêm... khẩn trương.
Một ngày, hắn đang cùng Cổ Hủ vừa trở về từ quận thành nói chuyện, đột nhiên có người tới bẩm báo: có quân ti mã Trần Đáo,cùng với Hoàng Thiệu mang theo lính khăn vàng đến Lâm Thao. Thỉnh cầu Đổng Phi mau chóng an trí thật tốt cho những người này.
Đổng Phi nghe vậy, nhãn tình sáng lên.
Trần Đáo, Hoàng Thiệu...
Hắn kéo tay Cổ Hủ:
- Lão sư, chọn người đến Trương Dịch thôi, có người rồi!